Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Thần Điêu Đại Hiệp

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 212589 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Thần Điêu Đại Hiệp
Kim Dung

Hồi 97
Hoàng dược Sư và Dương Qua chạy tuy mau nhưng Hoàng Dung đuổi theo gần kịp chỉ còn cách chừng 1 0 trượng là đến ngang 2 người.

Hoàng Dung kêu to :

- Gia phụ ! Qua nhi ! Hãy trở lại nghỉ ngơi ít hôm !

Tiếng kêu vừa dứt thì Hoàng dược Sư và Dương Qua đã mất dạng, chỉ nghe tiếng của Hoàng dược Sư nói vọng lại :

- Dung nhi ! Hai ta là người thảo dã , rất sợ bó buộc. Ngươi hãy để cho chúng ta tự do tự tại là hơn.

Thanh âm nhỏ dần, cách hơn dặm đường. Hoàng Dung thở dài và biết không thể nào đuổi theo kịp nên phải quay về.

Trong đại hội trường, tiếng la, tiếng trống vang rền náo nhiệt. Bấy giờ Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ, Sử thị huynh đệ, Thanh Linh Tử cùng với 7 vị tiền bối võ lâm, lần lượt ra về, còn đoàn nhạc lữ ở lại.

Khất Cái Bang có 4 đại trưởng lão họp nhau để thương nghị, không còn lo ngại về Toa Đô nữa, nên lập Gia Luật Tề lên chức Bang chủ.

Bang chúng theo tập tục cổ truyền mỗi người phải nhổ nước miếng vào mặt Gia Luật Tề để hành lễ. Những quần hùng ở bên ngoài, người người đều hướng vào Gia Luật Tề chúc hạ, tiếng nói thật ồn ào, náo nhiệt.

Hoàng Dung bảo quân khố xuất bạc ra tặng cho đoàn hát. Các ban hát diễn tới mặt trời sáng rực mới cảm tạ ra về.

Quách Tường thấy Dương Qua đến chỉ nói ít câu rồi mỉm cười nhìn nàng, trong giây phút đã chia tay, lòng nàng còn chưa thỏa nên nao nao buồn. Nàng lại nhìn thấy tỉ tỉ cao hứng ở bên chồng, và chen lời cảm tạ quần hùng, nàng không còn lý do gì nấn ná lại đây nữa nên đứng dậy rời khỏi hội trường về phòng riêng.

Hoàng Dung đi theo bên nàng, nắm tay nói :

- Tường nhi, chuyện gì thế ? Hôm nay chắc con vui vẻ lắm

Quách Tường nói :

- Không, con cảm thấy mệt mỏi !

Nàng chỉ nói được bấy nhiêu lời thì đã khóc òa, đôi mắt đầy lệ. Quá hổ thẹn, Quách Tường cúi đầu lầm lũi bước đi. Hoàng Dung biết rõ tâm sự của con gái, nên nói lảng qua câu chuyện khác. Bà kể lại những tuồng hát và chọc cho con gái cười phá lên. Hai mẹ con chầm chậm đi về phủ.

Hoàng Dung đưa Quách Tường về phòng riêng rồi hỏi nhỏ :

- Tường nhi ! Con có mệt không ?

Quách Tường đáp :

- Con chẳng sao cả. Mẹ đã một đêm không ngủ, cần nghỉ để dưỡng sức.

Hoàng Dung dìu con gái vào trong giường. Hai mẹ con đồng ngồi xuống. Bà lấy tay xoa đầu, vuốt tóc con và hỏi :

- Tường nhi, con có rõ cuộc đời của Dương Qua không ? Ta sẽ nói hết cho con nghe. Câu chuyện dài lắm.

Quách Tường chấn động tinh thần, hỏi :

- Mẹ kể cho con nghe câu chuyện của Dương đại ca ?

Hoàng Dung nói :

- Ta sẽ kể từ đầu, từ thời của ông nội nó về sau.

Bà lần lượt kể từ lúc Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên kết nghĩa tại Ng u Gia Thôn ở thành Lâm An. Quách, Dương hai nhà định kết sui gia.

Nhưng sau đó Dương Khang nhận kẻ địch làm cha, bán nước cầu vinh, đến ngày sau chết chẳng toàn thây. Dương Qua được gửi tại Đào hoa đảo nuôi dưỡng. Bà cũng kể chuyện Quách Phù chặt cánh tay của Dương Qua, và sau hết Tiểu Long nữ chia tay với Dương Qua tại Tuyệt Tình Cốc. Bà kể rõ mọi việc cho Quách Tường nghe.

Sau khi nghe xong, Quách Tường kinh hãi, dang tay ôm chặt mẫu thân. Bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.

Trong tâm của nàng, hình ảnh Dương đại ca không bao giờ phai mờ. Dương Qua đối với gia đình nàng có mối liên hệ uyên nguyên, không ngờ rằng cánh tay cụt của chàng cũng là do tỉ tỉ nàng chặt đứt, và cũng vì tỉ tỉ nàng mà Tiểu Long nữ phải chịu cảnh chia ly. Rồi cũng do tỉ tỉ nàng đánh Băng Phách Ngân Trâm mà Tiểu Long nữphải bị độc.

Nàng thương cho Dương Qua là một trang hiệp sĩ ưa gánh vác việc thiên hạ, và có thiện cảm với gia đình nàng nên mới tặng lễ, đáp lời như vậy, ngờ đâu trong đó lại chứa đựng một cuộc ân oán mang nặng đến 3 đời.

Quách Tường nghe mẹ nói xong, tâm thần hỗn loạn, như ngây như dại. Hoàng Dung buồn bã thở dài và nói :

- Lúc đầu ta có ý nghĩ sai lầm về Dương Qua. Ta không nghĩ nó quen biết với ngươi là có thành tín như thế này. Ta còn thua xa cha ngươi ở chỗ biết người. Dương đại ca của ngươi, tối nay đã làm 3 việc lớn lao, để chứng tỏ nó không có tà niệm, và có lẽ lòng nó không đuợc vui. Ta nghĩ đã mang ơn của nó không nhỏ., thật là cảm kích vô cùng.

Quách Tường lấy làm lạ, hỏi :

- Mẹ ! Dương đại ca tại sao không vui và tà niệm về việc gì ?

Hoàng Dung nói :

- Lúc đầu ta tưởng là nó nhớ đến cái hận lâu đời với Quách gia, tìm kế hại ngươi để báo cừu.

Quách Tường lắc đầu nói :

- Dương đại ca chắc không nghĩ như vậy. Nếu muốn giết chết con thì dễ như trở bàn tay. Như lúc tại Tây Sơn, đại ca chỉ cần búng ngón tay cũng đủ giết chế con rồi, cần gì phải phí tâm phí sức.

Hoàng Dung nói :

- Ngươi thật ngây thơ, chẳ ng hiểu gì. Dương Qua nó làm cho ngươi đau khổ và phiền muộn cả đời, như vậy còn ác hơn giết ngươi thập bội! ý ! Không cần nói ta cũng biết nó còn chứa chất trong lòng một thắc mắc. Cũng như trong tâm ta còn một chuyện lo nghĩ chẳng yên.

Quách Tường nói :

- Mẹ lo nghĩ làm gì ! Con thấy Dương đại ca nói với con rằng Long tỉ tỉ vì thọ trọng thương nên được Nam Hải Thần Ni cứu thoát đem về để chữa trị nội thương, và có hẹn ước với đại ca 1 6 năm sau hội ngộ. Vợ chồng Dương đại ca tình sâu nghĩa nặng thì làm thế nào họ cũng cố để gặp nhau.

Hoàng Dung nhíu mày nói :

- Ôi ! Khó quá !

Quách Tường lại hỏi :

- Dương đại ca có nói : Long tỉ tỉ lúc ở Đoạn Trường Nhai lấy kiếm rạch lên phiến đá một hàng chữ: Mười sáu năm sau hội ngộ tại đây. Vợ chồng nghĩa nặng, xin đừng lỗi hẹn, muôn ngàn trân trọng, cầu mong gặp mặt.

Chẳng lẽ hàng chữ này ai giả mạo ra hay sao ?

Hoàng Dung nói :

- Nét chữ thật là của Tiểu Long nữ không sai. Tiểu Long nữ yêu thương Dương Qua lắm. Do đó Dương Qua lúc nào cũng hy vọng gặp lại nàng.

Quách Tường không rõ ý nghĩa lời nói của mẹ, nên ngước mắt nhì n bà ra ý hỏi.

Hoàng Dung nói :

- Mười sáu năm về trước, vợ chồng Dương đại ca của ngươi đều bị thuơng nặng, phần Dương đại ca của ngươi có thuốc trị liệu, còn Long tỉ tỉ của ngươi thì chất độc đã ngấm vào xương tủy. Dương đại ca của ngươi thương yêu vợ của nó vô cùng, tin chắc nàng không sống được trừ phi có tiên đơn diệu dược, do đó Dương đại ca của ngươi từ chối không dùng thuốc để chữa bệnh.

Quách Tường nghe mẹ nói như vậy giật mình. Trong giây phút nàng ngập ngừng nói :

- Nếu gặp trường hợp này là con, con sẽ giả trang ra người khác, nhường cho chàng thuốc giải độc.

Hoàng Dung không ngờ con mình còn ngây thơ mà có tâm chính người lớn, liền bảo:

- Chẳng phải vậy đâu ! Ta chỉ nghĩ Tiểu Long nữ ngộ độc nặng, chớ không ngờ nàng lại bỏ Dương Qua mà đi như vậy. Nàng vạch lên đá những lời thống thiết, nào là vợ chồng nghĩa nặng, xin đừng lỗi hẹn, lại còn nói : Muôn ngàn trân trọng, mong cuộc đoàn viênÕ. Rồi nàng đột nhiên bỏ đi tuyệt tích, không ai tìm ra được.

Nàng ra đi, mục đích là để Dương đại ca của ngươi yên lòng uống thuốc, bình yên mạnh khỏe chờ đợi trong vòng 1 6 năm. Ôi ! Ta cũng nghĩ mười sáu năm qua, tưởng đâu mối tình cũ của nó đã nguôi ngoai theo ngày tháng, mặc dù Dương đại ca của ngươi đã chịu uống thuốc chữa bệnh, và không còn ý định tự tận nữa. Nhưng mối cựu tình của Dương đại ca ngươi không ngờ vẫn nóng bỏng như tự thủa nào.

Quách Tường hỏi :

- Còn việc Nam Hải Thần Ni thì sao ?

Hoàng Dung nói :

- Nam Hải Thần Ni, chính là câu chuyện do ta bịa đặt, và không hề có một người như thế bao giờ.

Quách Tường kinh hãi :

- Vậy ra không có Nam Hải Thần Ni ?

Hoàng Dung thở ra, nói :

- Ngày ở trong Tuyệt Tình Cốc tại Đoạn Trường Nhai, ta thấy Dương Qua the âlương khổ sở, làm cho lòng ta bất nhẫn, ta mới bịa đặt ra chuyện Nam Hải Thần Ni để an ủi nó, để nó yên lòng uống thuốc mà chờ đợi trong 1 6 năm cho khuây khỏa nỗi niềm. Ta nói Nam Hải Thần Ni ở Đại Trí đảo, nhưng trên thế gian này làm gì có đảo ấy. Ta lại nói Nam Hải Thần Ni dạy chưởng pháp cho ngoại tổ ngươi, để đánh tan sự nghi ngờ của nó. Dương đại ca của ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nếu ta không vẽ rồng vẽ rắn làm sao nó chịu tin. Nếu nó không tin thì nó sẽ tự tử mất vì nó đ quá yêu Tiểu Long nữ.

Quách Tường nói :

- Mẹ nói vậy thì ra Long tỉ tỉ chết rồi sao ? Vậy là câu chuyện ước hẹn 1 6 năm không có nữa rồi.

Hoàng Dung bảo :

- Không, không hẳn thế ! Nếu Tiểu Long nữ còn sống trên đời thì đến ngày ưước hẹn, nàng và Dương Qua gặp nhau, họ sẽ vui vẻ tạ ơn trời đất. Tiểu Long nữ là đệ tử đắc ý nhất của phái Cổ Mộ, mà tổ sư của phái này là Lâm Triều Anh nữ hiệp, học vấn uyên thâm, nội ngoại thần công còn giỏi hơn nhiều môn phái khác, may ra Tiểu Long nữ có thể không chết.

Quách Tường nói :

- Con tưởng tượng nếu Dương đại ca và Long tỉ tỉ gặp nhau thì chẳng khác nào muôn hoa đua nở, còn trái lại Dương đại ca sẽ phát điên lên mất.

Hoàng Dung nói :

- Hôm nay có ông ngoại ngươi đến với nó, thì làm thế nào nó không hỏi ông ngoại ngươi, và nhờ giúp nó đến gặp Nam Hải Thần Ni.

Quách Tường buồn rầu hỏi :

- Con đã hiểu Dương đại ca và ông ngoại cùng đi chung, thế nào đại ca cũng đề cập việc Nam Hải Thần Ni. Ông ngoại không biết gì, thì chuyện này chắc là không êm đẹp phải không mẹ ?

Hoàng Dung đáp :

- Nếu như Tiểu Long nữ cùng Dương Qua đoàn tụ, thì là một việc cực tốt, mọi việc đều yên. Nếu đến kỳ hạn mà đại ca ngươi không gặp được Tiểu Long nữ thì tất nhiên tính tình nó biến đổi sinh ra náo loạn. Nó sẽ giận ta lừa nó, làm cho nó phải khổ sở chờ đợi 1 6 năm dài.

Quách Tường nói :

- Mẹ đâu có gạt Dương đại ca, mọi chuyện đều là vì Dương đại ca. Mẹ có lòng tốt cứu tính mạng cho đại ca đó chứ.

Hoàng Dung buồn bã lắc đầu :

- Tuy vậy nhưng trong khi đau khổ quá nó chẳng bao giờ nghe lời người ta khuyên bảo.

Quách Tường nói :

- Mẹ ! Cách 1 6 năm thì chắc sự thương tâm cũng nhạt phai rồi, chẳng lẽ Dương đại ca lại tự tận hay sao ?

Hoàng Dung trầm ngâm giây lát, đoạn nói :

- Có nhiều người bảo là ta đã đem đau khổ đến cho Dương đại ca ngươi. Vì vậy ta khó mà đem lời giảng giải cho nó hiểu được. Ta cũng muốn cho ngươi gặp nó, trừ phi Tiểu Long nữ còn sống thì mới có thể cảm hóa được Dương Qua.

Quách Tường ngơ ngác nói không nên lời. Hoàng Dung nói :

- Tường nhi, mẹ hết lòng thương con, nếu con không chịu nghe lời mẹ nói, sau này hối hận không kịp.

Hoàng Dung nói đến đây nhăn mặt nhíu mày, đôi mắt đỏ hoe, qua một lúc bà ôn tồn tiếp :

- Tường nhi, ta sẽ kể thêm cho ngươi 1 chuyện mà Dương Khang, phụ thân của Dương đại ca ngươi đã làm.

Đoạn bà bèn kể từ lúc Dương Thiết Tâm thâu nhận Mục Niệm Từ làm nghĩa nữ, và đến việc tỷ võ chiêu phu gặp Dương khang, đến lúc Dương Khang tạo nhiều ác nghiệp mà Mục Niệm Từ trước sau vẫn đối đãi với Dương Khang bằng mối tình sâu đậm. Rồi Mục Niệm Từ lại tự tử chết theo Dương Khang ở Dương Thiết Thuơng miếu. Tất cả đều được bà lần lượt kể lại rõ ràng. Và sau hết, Hoàng Dung tóm tắt :

- Mục Niệm Từ tỉ tỉ tài mạo song toàn, có một không hai trong những trang nữ kiệt, chỉ vì vướng phải lưới tình mà đọa lạc rất thảm thương.

Quách Tường nói :

- Mẹ ! Bà ấy không còn phương pháp gì sao ? Nếu bà làm cho Dương thúc thúc vui lòng, đâu nỡ phụ bà, mà phải hành động bi quan như vậy ?

Hoàng Dung biết con gái còn ngây thơ quá đỗi, nhủ thầm :

- Con còn nhỏ lắm, làm sao hiểu được tình trường muôn mặt.

Bà liếc nhìn thấy thần sắc của Quách Tường quá đỗi mệt nhọc, đôi mắt lim dim chứng tỏ nàng đ buồn ngủ nên bà cúi xuống cởi aó dìu Quách Tường lên giường và kéo màn phủ xuống, bảo :

- Con buồn ngủ lắm rồi, hãy nằm nghỉ để mẹ trông chừng cho.

Quách Tường vì một đêm không ngủ nên khi vừa nằm xuóng đã thở khì và trong phút chốc đã đắm chìm trong cõi mộng mê man.

Hoàng Dung nhìn thấy vẻ mặt vôt của con, lòng vui vẻ lẩm bẩm :

- Trong ba con, ta đều yêu mến như nhau, nhưng chỉ có Tường nhi tính tình chất phác nhất.

Bà nhẹ bước rời khỏi phòng trở về khách sảnh. Chiều hôm ấy, anh em họ Võ phái thám mã về phi báo. Lương thảo ở Nam Dương quả nhiên bị lửa thiêu trụi. Lúc ngọn lửa chưa tắt hẳn thì đạo quân tiên phong của Mông Cổ đã lùi ra xa trên trăm dặm, và tạm thời án binh bất động. Trong thành Tương Dương đuợc tin, ai nấy đều hoan hỷ.

Cái tên Thần Điêu Đại hiệp được truyền khẩu từ cửa miệng của bá tánh không dứt. Họ thêm dầu thêm mở cho Dương Qua là kẻ xuất quỷ nhập thần, chỉ trong 1 ngày đã lắt tai khóet mắt hai đạo quân tiên phong của Mông Cổ ở Tân Dư và Đặng Châu, lại dám đốt tiêu mấy ngàn muôn hộc lương thảo ở Nam Dương nữa.

Cũng đêm ấy, Lữ Văn Hoán triệu mời 2 vợ chồng Quách Tỉnh đến đàm đạo. Cả ba hân hoan thương nghị chuyện quân tình sáng suốt.

Theo thường lệ, mỗi sáng tinh sương các con đều phải vào thỉnh an vợ chồng Quách Tỉnh. Nhưng hôm nay, Gia Luật Tề, Quách Phù, Quách phá Lỗ tề tựu đ lâu mà Quách Tường vẫn chưa đến.

Hoàng Dung lo ngại, bèn sai người thị tì đến phòng Quách Tường. Tên nữ tì này bẩm rằng :

- Quách nhị tiểu thơ đi đâu lúc nửa đêm không có trở về phòng an nghỉ.

Hoàng Dung hốt hoảng hỏi :

- Tại sao khuya này các ngươi chẳng đến bẩm báo ?

Tên tì nữ của Quách Tường đáp :

- Chiều hôm qua khi phu nhân trở về hậu đường trong giây lát thì Nhị tiểu thơ ra đi. Tì tử chẳng dám bẩm báo, sợ nhị tiểu thơ về phòng thình lình sẽ trách mắ ng tì tử. Tì tử hết sức chờ đợi ca ûđêm mà nhị tiểu thơvẫn chưa về phòng. Hoàng Dung cúi đầu suy nghĩ, rồi thả bước đến phòng Quách Tường. Khi vào đến phòng, bà đưa mắ t quan sát thì thất quần áo và binh khí cô con gái đã mang đi tất cả. Bà chưa hết kinh hãi thì thoạt thấy có một tờ giấy trắng giắt ở một góc trên giường.

Hoàng Dung đã hiều phần nào sự việc, nên thở dài đưa tay nhặt tờ giấy lên, thấy trong ấy đề rằng :

"Kinh trình cha mẹ, Con xin ra đi để gặp Dương đại ca mà khuyên nhủ không nên đau buồn khổ sở nếu không tìm được Long tỉ tỉ. Nếu con khuyên nhủ dược đại ca xong rồi thì lập tức con trở về hầu cha mẹ.

Con Tường nhi kính bái

Õ Hoàng Dung ngồi xuống giường, tái mặt chẳng nói nên lời, nghĩ thầm :

- Con của ta tính tình chân thật, hiền hòa, khác xa với Dương Qua. Dương Qua trên đời này nó chỉ nghe một mình Tiểu Long nữ khuyên nhủ mà thôi, ngoài ra nó đâu có chịu nghe lời ai. Nếu nó nghe lời khuyên nhủ của người khác, thì nó sẽ không còn là Dương Qua nữa.

Lòng bà lại muốn đi tìm Quách Tường nhƯng được tin hai đại tiền quân Mông Cổ kéo đến trùng trùng, hiệp lại để tấn công thành Tương Dương. Trước mắt bà là sự thịnh suy của quốc gia, bà phải lo huy động binh tình mà chống trả, đâu nỡ vì một đứa con mà bỏ cả đại cuộc nước nhà.

Nghĩ vậy bà liền viết ra 4 bức thƯ , giao cho 4 tên đệ tử Cái Bang đi bốn hướng khác nhau kiếm Quách Tường bảo phải trở về nhà lập tức.

Nguyên lúc Quách Tường nghe mẹ nói những chuyện đã qua thì ngủ thiếp đi, và nằm mơ thấy nhiều chuyện ác nghiệt, nào là Dương Qua dùng kiếm tự sát, nào là đưa kiếm lên chặt nốt cánh tay còn lại, và thấy Dương Qua từ trên cao nhào xuống vực tan nát thân mình.

Nằm mộng thấy những chuyện quá khủng khiếp như vậy, bỗng nàng giật mình, thức giấc, mồ hôi đổ ra nh tắm. Nàng suy nghĩ :

- Đại ca cho ta 3 cây trâm vàng, đã lấy lại 2 cây và tặng lại ta 3 món lễ vật. Bây giờ ta lấy ra cây trâm còn lại, đem giao cho đại ca, may ra cầu được việc. Đại ca là người nghĩa vĩ anh hào, lời nói tất rất trọng, vậy ta hãy tìm chàng xem sao.

Do đó nàng lưu lại một phong th và ra ngoài thành tìm Dương Qua.

Dương- Qua và Hoàng Dược Sư nắ m tay nhau tìm con đường vô định, khoảnh khắc hai nguời đ đến một nơi hẻo lánh xa xôi thì ai còn biết đâu mà tìm được nữa ?

Quách Tường đi trên 30 dặm, đã đói run lên, muốn tìm một ngôi nhà để xin tá túc, hoặc một tửu điếm để ăn cơm. Nhưng lúc bấy giờ ngoài thành Tương Dương trăm họ đều lo tị nạn, nhà cửa đều không có người ở, thì còn nói gì đến tửu điếm trà đình.

Quách Tường đơn thân đi trên con đường vắng tanh. Đi đuợc một đỗi xa trên 30 dặm, cũng không thấy có bóng người lai vãng. Nàng dừng lại, ngồi trên phiến đá, ôm đầu nghĩ ngợi, lòng sầu thảm vô cùng.

Được một lúc lâu, nàng nhủ thầm :

- Quán cơm, nhà ở không có, tìm đâu ra được trong khi bụng đã đói cào ?

Nàng quan sát xung quanh chỗ mình ngồi, chỉ thấy rừng cao dày mịt, không một túp lều.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Quách Tường nghe có tiếng vó ngựa từ hướng đông xa đưa lại. Nàng đưa mắt về hướng ấy, thấy một lão tăng quắc thước, tuổi quá 70, mình mặc áo bào vàng, đầu đội chiếc mũ nỉ có cái ngù cao đang phi ngựa thật nhanh về hướng chỗ nàng ngồi.

Khi còn cách nàng trên 1 0 trượng, vị lão tăng liền gò cương dừng lại. Vẻ mặt của ông có nhiều sự kinh ngạc, nhìn nàng hỏi :

- Cô bé kia ! Ngươi là ai ? Tại sao một mình lại dám đến đây?

Quách Tường nhìn thấy đôi mắt ông sáng quắc như điện quang, oai phong lẫm lẫm, tướng mạo hùng hùng, liền nhớ lại lúc ở Hắ c Long đầm đã gặp Nhất-đăng đại sư . Nàng nghĩ rằng :

- Vẻ mặt của Nhất-đăng đại sư từ bi chí thiện, râu dài mặt trắng, đôi mắt hiền lành. Còn lão này vẻ mặt ranh mãnh, tướng tá hùng hồn, có lẽ là nguơì từng xông pha chiến trận nên gương mặt có lộ vài điểm ác căn.

Nàng đáp :

- Tôi là Quách Tường từ trong thành Tương Dương ra đây, và chỉ đi có một mình thôi.

Vị lão tăng nói :

- Ngươi đi tìm ai ?

Quách Tường nguớc mắt mỉm cười nói :

- Lão hòa thượng lo chi chuyện thiên hạ? Tôi chẳng nói cho ông nghe đâu.

Vị lão tăng nói :

- Ngươi nói ngươi đi tìm một người. Thôi, ngươi đi theo ta, ta sẽ chỉ đường đi nước bước cho ngươi.

Quách Tường nửa mừng nửa ngại, nói :

- Tôi đi tìm một người. Người đó là một chàng thanh niên cụt tay. Chàng thường dắt theo mình con đại điêu và bay đi trên những con đuờng vắng lặng.

Vị lão tăng này chính là Kim Luân Pháp Vương, khi nghe nàng nói lão hiểu ngay người đó chính là Dương- Qua, thì trong lòng rúng động, vẻ mặt hiện lên một ác ý. Lão nói :

- A, ta đã biết người này rồi, có phải người họ Dương, tên là Qua không ?

Quách Tường mừng rỡ nói :

- Đúng vậy ! Ông biết chàng sao ?

Pháp Vương cười lớn nói :

- Ai ta lại chẳng biết ! Dương- Qua chính là người bạn nhỏ của ta. Ta biết nó khi mới chào đời còn đỏ hỏn.

Quách Tường vui vẻ nói :

- Đại hòa thuợng, pháp danh của ông là gì ?

Pháp Vương nói :

- Người đời thường gọi ta là Châu Mục Lang Ma.

Nguyên Châu Mục Lang Ma là tên một hòn núi cao nhất ở biên giới Tây Tạng. Sở dĩ Kim Luân Pháp Vương nói ra như thế, là có ẩn ý tự phụ võ công của mình cao như ngọn núi đó.

Quách Tường nói :

- Thật là rắc rối ! Tên gì lại là Ma ? Theo chữ Tây Tạng là Cô la cô lô, cái tên chữ quá dài.
Kim Luân Pháp Vương nói :
- Ta bảo ta là Châu Mục Lang Ma.

Quách Tường vừa cười vừa đáp :

- Tôi có cãi đâu, ông bảo Châu Mục Lang Ma thì Châu Mục Lang Ma. Vậy đại lão hoà thượng có biết đại ca tôi ở đâu không ?

Pháp Vương nói :

- Dương- Qua là đại ca của ngươi ư ?

Quách Tường nói :

- Đúng thế, Dương- Qua là đại ca của tôi đó.

Pháp Vương nói :

- A, ngươi gọi Dương- Qua là đại ca, sao ngươi lại họ Quách ?

Quách Tường vẻ mặt ửng hồng, nói :

- Đây là người bà con, lúc nhỏ đại ca ở nhà tôi.

Kim Luân Pháp Vương bỗng nảy ra một ý nghi hoặc, giả vờ nói :

- Ta có một người bạn thâm giao, đã lâu ngày mà chưa gặp mặt, người này võ công cao cường, danh dương thiên hạ. Ông họ Quách, tên Tỉnh, chẳng biết cô nương có hiểu biết không ?

Quách Tường ngẫm nghĩ :

- Ta từ trong thành Tương Dương trốn ra đây. Theo lời lão này nói chính là bạn của phụ thân ta, nếu ta nói thật thì lão sẽ dắt ta về ngay. Thật là điều bất diệu.

Nàng đáp dối rằng :

- Ông nói người đó là Quách đại nhân phải không ? Ông ấy chính là người tộc trưởng trong họ tôi. Đại hòa thượng hãy đến thành Tương Dương mà tìm ông ấy.

Kim Luân Pháp Vương là một người tuổi tác già nua, thông hiểu thế sự nhân tình, nên nhìn sắc mặt Quách Tường đã hiểu được tâm ý của nàng rồi. Vì vậy ông giả cách than dài nói :

- Tôi và Quách đại hiệp là bạn đồng sinh tử, chỉ vì 20 năm chưa gặp mặt. Tôi thì ở phương Bắc, còn Quách đại hiệp lại ở phương Nam. Vì nghe có tin đồn Quách đại hiệp đã từ trần, làm cho lão tăng vô cùng chua xót. Do đó lão mới đi tìm. Ôi ! Vị đại anh hùng này chẳng may mai một, thật là tạo hóa bất công.

Lão nói đến đây đôi mắt ràn rụa, chứng tỏ đang bi thảm vô cùng. Kim Luân Pháp Vương là một người có nội công đến bậc thượng thừa, toàn thân ông từ da thịt, hơi thở, sắc mặt muốn rung động giờ nào, chỗ nào cũng được. Ông có thể chuyển vận tùy theo ý muốn, thì những chuyện giả khóc giả sầu đâu có khó khăn gì.

Quách Tường thấy ông than khóc quá bi thảm, tuy biết là phụ thân nàng chưa chết, nhưng tì nh phụ tử làm cho nàng không cầm lòng được, cất tiếng nói :

- Đại hòa thượng ! Không nên bi thảm như thế ! Quách đại hiệp chưa chết đâu.

Kim Luân Pháp Vương lắc đầu bảo :

- Ngươi đừng giấu ta ! Quách Tỉnh đã chết rồi. Ngươi là một đứa bé sao biết rõ việc người lớn.

Quách Tường cố cãi lại :

- Tôi ở trong thành Tương Dương ra đây, có gì mà tôi chẳng biết. Tối qua tôi đã tận mắt thấy ông ấy mà.

Bấy giờ Kim Luân Pháp Vương hết nghi ngờ, ngước mặt lên trời cười dài, nói :

- A ! Vậy ra tiểu thư là ái nữ của Quách đại hiệp.

Quách Tường ngẩn người ra. Pháp Vương lại nói tiếp :

- Chẳng phải ! Chẳng phải ! ái nữ của Quách đại hiệp có tên là Quách Phù. Ta biết cô gái này lắm, năm nay nàng ước độ ba mươi tuổi đầu.

Quách Tường sẵn dịp nói luôn không nghĩ ngợi :

- Đấy là tỉ tỉ của tôi ! Chị ấy tên là Quách Phù, tôi tên là Quách Tường.

Kim Luân Pháp Vương cả mừng, nhủ thầm :

- May quá, hôm nay thực là trời giúp vận xui khiến cho nói đến gặp ta.

Lão liền bảo Quách Tường :

- Nói như vậy là Quách đại hiệp vẫn còn mạnh khỏe ư ?

Quách Tường nhìn thấy thần sắc của lão tươi như hoa thì tưởng lầm là Pháp Vương nghe tin phụ thân nàng còn sống nên mừng rỡ như vậy. Nàng có cảm tưởng Pháp Vương là một người có lương tâm tối thiện, nên nói :

- Tôi nói là ông ấy không chết ! Vì Quách đại hiệp là cha của toi, tôi dối gạt ông làm gì ?

Kim Luân Pháp Vương nói :

- Rất tốt ! Ta tin ngươi, Quách nhị cô nương. Như vậy thì ta cũng không cần đến thành Tương Dương làm gì. Cảm phiền cô nương về thưa với lệnh tôn là Châu Mục Lang Ma kính lời thăm viếng.

Ông biết rõ thế nào Quách Tường cũng hỏi thăm tin tức Dương- Qua nên ông giả bộ đi gấp vội xốc áo nhảy lên ngựa, đôi tay nắm chặt cương kéo con tuấn mã quay đầu.

Quách Tường nói :

- úy ! Đại hòa thượng ! Còn câu chuyện ấy người không giảng nốt cho tôi nghe !

Pháp Vương nói :

- Tiểu thơ bảo giảng về chuyện gì ?

Quách Tường nói :

- Tôi đã nói cho ông nghe rõ tin tức của phụ thân tôi, bây giờ ông nên cho tôi biết tin Dương- Qua đại ca tôi hiện giờ ở đâu.

Kim Luân Pháp Vương nói :

- Hôm qua ta gặp hắn tại sơn cốc, về hướng Bắc thành Tương Dương. Ta và người bạn nhỏ của ta đang luyện kiếm ở đấy. Có lẽ lâu lắm hắn mới rời sơn cốc. Ngươi muốn đến đó ta sẽ chỉ đường cho.

Quách Tường nhíu mày đáp :

- Có rất nhiều sơn cốc thì biết đại ca ở sơn nào ? Ông cũng nên chỉ rõ ràng minh bạch.

Kim Luân Pháp Vương tỏ vẻ trầm ngâm giây lát, đoạn nói :

- Cũng được ! Sẵn dịp ta đi về hướng Bắc, ta sẽ đưa ngươi đến gặp Dương- Qua.

Quách Tường mừng rỡ nói :

- Nếu được vậy tôi mang ơn Đại hòa thượng lắm !

Pháp Vương nhảy xuống ngựa nói :

- Tiểu cônương hãy lên ngựa, còn lão tăng sẽ chạy theo sau.

Quách Tường hỏi lại :

- Làm sao Đại hòa thượng chạy theo kịp ?

Pháp Vương cười lớn nói :

- Ngựa có 4 vó thì lão tăng há chẳng có 2 chân ư ?

Quách Tường ý mốn leo lên ngựa, bỗng nàng nói to :

- Không được ! ái da ! Đại lão hoà thượng ! Tôi đói lắm rồi, phải tìm một chỗ để ăn, vậy Đại hòa thượng hãy dẫn tôi đi ăn trước đã .

Pháp Vương nghe nói liền đưa tay lấy trên lưng ra một túi lương khô. Quách Tường đang đói, bóc bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Phút chốc nàng đã ăn hết nửa túi nhỏ, rồi lên ngựa giục vó ra đi.

Kim Luân Pháp Vương tà áo phất phơ, chạy thoăn thoắt bên mình ngựa. Quách Tường nhớ đến câu nói của hòa thượng : "Ngựa có 4 vó, lão tăng há chẳ ng có 2 chân ư " liền tra roi vào bụng ngựa, cười to bảo :

- ĐạI hòa thượng ! Tôi đợi ông phía trước mặt ! Lời nói chưa dứt, con tuấn mã đã phi vun vút về phía trước. Con ngựa này thuộc loại chiến mã , 4 vó ngựa chạy rất nhanh. Quách Tường chỉ thấy 2 hàng cây chạy sau lưng, bên tai gió thổi ù ù, phút chốc con tuấn mã đã đưa nàng đi trên một dặm đường.

Quách Tường quay đầu lại nói :

- Đại hòa thượng ! Tôi chạy hơn ông rồi !

Dứt lời, Quách Tường hốt hoảng vì không thấy tông tích Pháp Vương. Ông đã biến mất tự bao giờ !

Bỗng nàng nghe tiếng của ông từ khu rừng trước mặt vọng lại :

- Quách nhị cô nương ! Đôi chân tôi không chịu đi nữa. Vậy cô nương giục ngựa nhanh lên, tôi ngồi chờ ở đây.

Quách Tường lấy làm lạ:

- Tại sao lão chạy qua mặt mình lúc nào mà mình chẳng hay ?

Nghĩ thế nàng ra roi vào hông tuấn mã cho nó phi nhanh đến trước, thì thấy Pháp Vương cất bước như kẻ nhàn du, cách đầu ngựa chừng 1 0 trượng, làm cho Quách Tường quá sức kinh dị.

Nàng giục con tuấn mã chạy như bay, song thủy chung vẫn cách Kim Luân Pháp Vương chừng 1 0 trượng, không thắng nổi.

Bấy giờ 2 người đi trên đại lộ, con đường phía Bắc dẫn đến thành Tương Dương. Họ rong ruổi càng lúc càng xa, mắt trông về hướng Bình Giã, bốn vó ngựa phi nhanh làm cho đất bay mù mịt tựa khói lam hồng.

Pháp Vương thân thể như con én, đôi chân thoăn thoắt nhẹ nhàng, tựa hồ như cưỡi mây và bay trước gió.

Quách Tường lấy làm phục thầm :

- Hòa thượng khinh công giỏi như thế này, thảo nào kết bạn với gia gia ta.

Nàng tỏ ra kính trọng gọi to :

- Đại hòa thượng ! Ông là bậc tiền bối, vậy ông nên ngồi trên ngựa để tôi chạy chầm chậm theo sau.

Pháp Vương quay đầu lại nói :

- Không nên phí ngày giờ ! Ta gấp đưa ngươi đến gặp Dương- Qua. Lúc này Quách Tường buông lỏng dây cưong để con ngưạ chạy chậm, dần dần cách Pháp Vương một khoảng cách khá xa. Cũng vào lúc ấy, về phía Bắc trước mặt có tiếng vó ngựa vang lại, và có 2 người kỵ mã cưỡi ngựa như bay chạy đến.

Kim Luân Pháp Vương ho âto :

- May quá ! Có 2 con tuấn mã sắ p đến. Ta sẽ đổi lấy một con cho ngươi cưỡi.

Chẳ ng mấy chốc 2 người kỵ mã đã đến gần. Pháp Vương đưa tay ra chỉ vào 2 người ấy bảo :

- Các ngươi hãy xuống ngựa.

Hai con ngựa đã bị chưởng phong của lão quật nhẹ, chúng hoảng sợ nhảy lồng lên hí mấy tiếng, như muốn quật ngã người ngồi trên yên.

Hai người kỵ mã này là những tay kỹ thuật cao diệu, mặc dù con ngựa nhảy ngược đưa ngang, họ vẫn chễm chệ trên yên không bị rơi ngã .

Hai người cả giận thét to :

- Ai đó ? Giết chết nguời ta hay sao ?

Họ vừa nói xong chiếc yên như sắ p sửa rời khỏi lưng ngựa. Quách Tường thấy rõ 2 người đó vội kêu to :

- Đại Đầu Quỷ! Trường Tu Quỷ ! XIn đừng động thủ, đây là người quen cả!

Hai người kỵ mã này chính là người trong bọn Tây Sơn Nhất Khuất quỷ, tên là Trường Tu Quỷ và Đại Đầu Quỷ. Lúc ấy Kim Luân Pháp Vương đưa tay ra giật mạnh tựa thiên thần, cái yên ngựa tuy làm toàn bằng da trâu, nhưng Pháp Vương đã dùng sức mạnh đến trăm cân cũng không đoạt được.

Tuy vậy, đôi tay ông vẫn không chịu buông tha cho Đại Đầu Quỷ. Hai người cứ mãi trì kéo lẫn nhau.

Kim Luân Pháp Vương cười to nói :

- Tiểu tử giỏi thật !

Ông liền gia tăng thêm chưởng phong vào đôi tay, lách cách mấy tiếng, chiếc yên ngựa đã bị sức mạnh ngàn cân của Pháp Vương chấn gẫy làm 2 đoạn rơi xuống đất.

Đại Đầu Quỷ nổi giận phóng mình xuống ngựa, vươn cánh tay ngắn ngủi ra muốn giao đấu với Pháp Vương.

Trường Tu Quỷ thấy vậy hét to :

- Tam đệ, hãy chậm lại !

Ông nói thêm :

- Quách nhị tiểu thơ! Tại sao tiểu thơ lại đi chung với Kim Luân Pháp Vương ?

Trước đây có dạo Dương- Qua và Kim Luân Pháp Vương hai người đều vào Tuyệt Tình Cốc. Lúc ấy Trường Tu Quỷ Phàn Nhất Ông được dịp gặp lão Pháp Vương rồi, nên biết rõ.

Quách Tường đáp lại :

- Ông lầm người rồi ! Hòa thượng đây là Châu Mục Lang Ma, bạn thân của gia gia tôi, còn Pháp Vương là kẻ cừu địch của gia gia tôi, hai người khác xa nhau lắm.

Trường Tu Quỷ nói :

- Vậy nhị tiểu thơ gặp lão hòa thượng này nơi đâu ?

Quách Tường nói :

- Tôi đang ngồi trên phiến đá thì gặp ông ấy. Vị hòa thượng này nói gia gia tôi đã từ trần và ông còn nói nhiều chuyện rất buồn cười. Ông hứa dẫn tôi đi tìm Dương đại ca.

Đại Đầu Quỷ nói :

- Cô nương lầm rồi ! Hòa thượng này không phải người tốt! Lão gạt cô đấy.

Quách Tường bán tín bán nghi hỏi :

- Lão gạt ta sao ?

Đại Đầu Quỷ nói :

- Quách cô nương, Thần Điêu Đại hiệp ở hướng Nam mà lão lại dẫn cô nương về hướng Bắc, chẳng phải lão cố ý dối gạt hay sao ?

Kim Luân Pháp Vương mỉm cười và nói :

- Hai gã lùn đừng ăn nói hàm hồ !

Tiếng nói vừa dứt, lão đ tung ra song chường nhằm ngay hai cái đầu của Trường Tu Quỷ và Đại Đầu Quỷ giáng mạnh xuống. Chưởng lực như bài sơn đảo hải, nặng muôn ngàn cân.

Mười năm về trước ở tại Mông Cổ, Kim Luân Pháp Vương đã khổ luyện nội công theo pháp môn Long Tượng Ban Nhược công, môn pháp này chỉ mật truyền cho những người có căn cơ cao, để tùy thân hộ mệnh.

Môn pháp này là của Mật Tông chế hóa, gồm có 1 3 chiêu thế, gọi là Long Tượng Ban Nhược công. Từ xưa đến giờ ch a ai luyện được trên 1 0 chiêu.

Về thời Bắc Tống,ở biên giới Tây Tạng có một vị cao tăng khổ luyện đến 9 chiêu thì người của ông trở nên dũng mãnh phi thuờng. Khi ông luyện qua chiêu thứ 1 0 thì tâm hỏa phát khởi, trở nên điên loạn, không có phương pháp nào chữa trị được. Lão ta múa may quay cuồng suốt 7 ngày đêm để rồi đứt hết các mạch máu mà chết.

Từ xưa tới nay chỉ có Kim Luân Pháp Vương là một người kỳ tài, chẳng những luyện qua 1 0 chiêu mà còn luyện đến chiêu thứ 11 , thật là chấn cổ hang kim. Tuy không dám nói tương lai chẳng có ai được như thế, nhưng ông đã hơn được những người xưa.

Cũng vì câu chuyện ngày xưa, Kim Luân Pháp Vương đã bị đại bại dưới tay kiếm Dương- Qua và Tiểu Long nữ nên ông có cảm tưởng là mình mang đại nhục nhất trên đời. Ông gắng công luyện tập thành công, thừa lúc hoàng đế Mông Cổ ngự giá thân chinh, Pháp Vương xin đi theo với mục đích là dùng song chưởng quật chết vợ chồng Dương- Qua để rửa cái nhục năm nào.

Môn pháp Long Tượng Ban Nhược Công chia ra 1 3 chiều tầng khác nhau. Chiêu thứ nhất chỉ để dậy cho kẻ nào không biết võ công, phải trường kỳ khổ luyện trong một hoặc hai năm ròng r ã. Rồi cứ thế luyện tập mỗi chiêu tầng kế mỗi năm một chiêu, cho đến bốn năm năm sau là đã thành một tay võ công thượng thặng. Bấy giờ muốn luyện thêm nữa, phải đợi ba bốn năm sau mới có thể luyện lên tầng thứ sáu, chiêu tầng này công phu tuần tự mà tiến, dần dần mới trở thành tuyệt kỹ kinh nhân. Tuy vậy vẫn chưa có ai luyện đủ 1 3 chiêu tầng của môn pháp Mật Tông. Trừ ra người nào sống đến ngàn tuổi mới có đủ thời giờ luyện được. Nhưng kiếp sống con người chỉ có hạn, võ học thần công bao la như biển rộng sông dài. Trong phái Mật Tông có rất nhiều đạo sĩ tăng nhân tu luyện trên trăm tuổi, nhưng chỉ luyện được chín, mười tầng chiêu số là cùng.

Mọi người cứ tuần tự luyện tập không ai đi quá trớn, vì trước họ có những bậc tiền bối muốn mau tiến triển mà đi đến chỗ điên cuồng, chết chóc.

Từ xưa đến nay chỉ có Kim Luân Pháp Vương dám đứng ra hứng chịu mọi cảnh nguy nan, để luyện được 11 chiêu tầng Long Tượng Ban Nhược Công truyền lại. Mỗi chưởng tung ra tựa hồ rồng bay cọp múa.

Kim Luân Pháp Vương thấy mình luyện tập như vậy là đủ lắm rồi, không cần phải cao vọng nữa làm chi. Ông ta nghĩ rằng như thế cũng thừa đủ tung hoành trong thiên hạ rồi.

Bấy giờ trông thấy song chưởng bủa vào đầu, Đại Đầu Quỷ đưa tay ra đỡ. "Bùng bùng" hai tiếng, đôi tay của Đại Đầu Quỷ gãy văng ra xa, và có tiếng nổ ầm ầm, song chưởng bổ vào đầu Đại Đầu Quỷ bể nát óc chết ngay.

Trường Tu Quỷ Phàn Nhất Ông võ công rất thâm hậu, nhưng biết chưởng phong của Pháp Vương lợi hại, Trường Tu Quỷ vội đưa tay ra một chưởng Thác Đại Thế, chưởng này nặng trên muôn cân, trước mắt chỉ thấy một màn đêm tối dày mịt, tỏa ra khắp mặt đất.

Quách Tường thấy vây cả giận, hướng vào Pháp Vương nói to :

- Hai vị này đều là bạn hữu của tôi, sao hòa thượng lại đả thương người ?

Trường Tu Quỷ nhổ ra hai bụm máu tươi, lăn nhào xuống đất ôm chặt đôi chân Pháp Vương nói to :

- Cô nương chạy trốn mau đi !

Đôi tay của Pháp Vương đấm túi bụi vào kẻ địch, mong gỡ đôi tay của Trường Tu Quỷ ra. Pháp Vương tuy có sức mạnh hơn người, song gỡ không ra đôi tay của Trường Tu Quỷ.

Quách Tường nổi giận, tuy nàng còn nhỏ song lại có máu hiệp nữ. Nàng thấy Pháp Vương không tốt, muốn giết Trường Tu Quỷ, mà Trường Tu Quỷ lại cam chịu chết để nàng đào sanh.

Quách Tường đưa đôi tay bé nhỏ lên hét :

- ác hòa thượng ! Ngươi đừng độc dữ quá vậy ! Hãy buông tha Trường Tu Quỷ thì cô nương sẽ đi theo ngươi.

Trường Tu Quỷ bị kẹp cứng cổ nhưng cố gượng hô to :

- Quách cô nương hãy trốn cho mau, đừng nghĩ ...

Ông muốn nói "đừng nghĩ đến tôi nữa", thì đôi bàn tay của Pháp Vương đã siết chặt vào, làm cho Trường Tu Quỷ chết luôn.

Pháp Vương đạp lên mình Trường Tu Quỷ cười hăng hắc nói với Quách Tường :

- Ngươi muốn trốn tránh, sao không lên ngựa đào sanh ?

Quách Tường từ thủa nhỏ chưa thấy những điều nguy hiểm, chỉ có ngày Lỗ Hữu Cước bị thảm sát dưới tay Toa Đô thì nàng mới căm hận quyết giết chết Toa Đô trảthù. Đến sau khi Toa Đô chết thì nàng không còn cừu giận ai cả.

Bây giờ lại thấy Pháp Vương độc ác, tàn nhẫn, sự bực tức đã xé nát tâm can làm Quách Tường ứa lệ, nhưng nàng không sợ hãi chút nào.

Pháp Vương lại nói :

- Tiểu cônương ! Nguơi có sợ ta chăng ?

Quách Tường hét to :

- Ta chẳng sợ ngươi đâu. Ngươi giết ta càng tốt ! Hãy giết ta đi !

Kim Luân Pháp Vương đưa ngón tay trỏ dí vào mũi nàng, khen :

- Tốt lắ m ! Hổ phụ sanh hổ tử. Con giống hệt cha.

Quách Tường giận căm gan đưa mắ t nhì n Pháp Vương hằn học. Nhớ đến cái chết của hai người bạn làm cho nàng chua xót, bồi hồi. Nàng đến bên 2 cái xác, cúi xuống đỡ Trường Tu Quỷ và Đại Đầu Quỷ lên yên ngựa rồi buộc chặt ca û2 vào yên tử tế. Đoạn nàng vỗ vào đầu hai con tuấn mã bảo rằng :

- Mã nhi ! Hãy đưa chủ ngươi về nhà ! Ngoan nhé !

La ïthay loài ngựa này ! Khi vừa nói xong, đôi ngụa gục gặc đầu tỏ ý hiểu, rồi phóng bốn vó đi nhanh, trong phút chốc đã mất dạng.

* * *

Lại nói về Dương- Qua và Hoàng Dược Sư , hai người nắm tay nhau dùng hết tuyệt kỹ khinh công đi về hướng Nam, trong phút chốc đã xa hơn 1 0 dặm đường. Qua cuối giờ Mão họ đã đến Tuyên Thành. Hai người vào một tửu lâu gọi rượu thịt ăn uống và bàn tán chuyện nhân tình thế thái.

Hoàng Dược Sư nói về chuyện Trình Anh, Lục Vô Song 1 0 năm về trước đã ở tại Tương Châu, Lăng Hồ, họ thường làm bạn với cô ngốc. Ông lại nói đến việc 2 người ra giang hồ hành hiệp, để co ângốc ở lại thực là ngoài ý muốn của Trình Anh và Lục Vo âSong.

Dương- Qua thở dài mà không nói gì cả. Hai người uống qua vài tuần rượu, Dương- Qua bèn kính cẩn nói :

- Hoàng đảo chúa ! Muời năm trước vãn bối muốn đến thăm Hoàng đảo chúa để cầu hỏi ngài một việc, nhưng mãi đến hôm nay mới có dịp.

Hoàng Dược Sư cười lớn nói :

- Ta sức suy, trí kiệt, càng già thì càng tà dại quái gở thêm. Không biết lão đệ muốn hỏi ta điều gì ?

Dương- Qua toan trả lời, bỗng nghe có tiếng chân người từ dưới thanh lầu đi lên.

Lắng tai nghe rõ thì ra tiếng chân của 3 người. Hoàng Dược Sư và Dương- Qua nghe tiếng bước chân đã biết họ có nghệ thuật khinh công rất cao.

Dương- Qua giương mắt quan sát nhận được người thứ nhất là Tiêu Tương Tử, nguời thứ hai mặt ngăm đen chàng chưa gặp lần nào, người thứ ba chính là Doãn Khắc Tây. Bấy giờ Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây cũng nhìn thấy Dương- Qua, cả hai ngạc nhiên vô độ muốn thoái bước xuống lầu

<< Hồi 96 | Hồi 98 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 604

Return to top