Có tiếng gõ cửa phòng, Nguyễn chồm dậy mở cửa. Mẹ anh mỉm cười hỏi:
- Mẹ vào được không?
Nguyễn nép người qua nhường đường cho mẹ.
Bà Lương nhìn thoáng qua cái gạt đầy ắp trên bàn của con trai. ngồi xuống ghế bà cất tiếng hỏi:
- Con đã chuẩn bị đến đâu rồi, Nguyễn? Có cần mẹ giúp gì không?
Lùa tay vào mớ tóc rối và vuốt lại cho gọn, anh lắc đầu:
- Con tự thu dọn được mẹ ạ. Không sao đâu.
- Con có nhớ đem áo ấm không con?
- Dạ nhớ mẹ. Mẹ đừng lo. Con lớn rồi mà.
Như chạm vào điều vẫn lo nghĩ, bà Lương thở dài.
- Làm sao mẹ không lo cho con được. Ngày mốt là con đi rồi, vậy mà mẹ có thấy con sẵn sàng gì đâu cho chuyến đi này.
Nguyễn yên lặng nghe mẹ anh nói:
- Những ngày gần đây con đi suốt. Thậm chí tự dưng con lại lên Đà Lạt nữa. Có chuyện gì vậy Nguyễn? Mẹ xưa nay vốn tôn trọng sự tự do của con, nhưng sự buồn bực của con dạo này làm mẹ cứ lo ngại. Chuyện gì vậy con? Yến Linh không đồng ý cho con đi Pháp à.
- Không, không phải đâu mẹ.
Ngập ngừng một chút rồi anh nói:
- Con và Yến Linh đã chia tay rồi mẹ ạ.
Bà Lương ngạc nhiên:
- Thật sao con? Đây không phải là sự giận dỗi thông thường chứ?
Nguyễn nhìn mẹ, anh nhẹ giọng:
- Mẹ à, chuyện con và Yến Linh chấm dứt, mẹ thấy thế nào?
Bà Lương lắc đầu:
- Mẹ không biết tại sao hai đứa con lại chia tay, nhưng mong nguyên nhân không phải là vì mẹ. Con biết đó, nếu vì chuyện chia tay này mà con buồn bực thì mẹ cũng đâu có vui gì. Trước đây mẹ e ngại đôi chút về Yến Linh, nhưng nếu con thực sự không thể rời xa nó, thì thôi đành vậy mẹ cũng không ngăn cản đâu.
Nguyễn lắc đầu khẽ nói:
- Không phải vì chuyện Yến Linh mẹ a, không phải.
Ngần ngừ một lát, anh buông giọng dò hỏi:
- Nếu con nói với mẹ, con lo ra mất tinh thần những ngày gần đây vì một nguyên nhân khác, vì người khác kia.
Bà Lương nhướng mày nhìn anh. Nguyễn nhìn bà như mong có người nghe lời tâm sự của mình.
Bà Lương nhẹ nhàng nói:
- Con hãy nói đi. Mẹ luôn hiểu con mà.
Cũng còn e dè, Nguyễn chậm rãi thuật lại cho mẹ nghe về Phương Duy, về những ngày đầu gặp mặt ở Đà Lạt, về những quan tâm giúp đỡ của anh đối với cô ở Sài Gòn. Anh kể về sự đụng độ giữa cô gái Yến Linh và Phương Duy. Kể về những ngày qua, anh đã xin nghỉ sớm đi khăp chỗ bạn bè quen biết của mẹ Phương Duy, lên cả Đà Lạt để tìm cô mà vẫn không gặp.
Giọng anh buồn buồn:
- Sau vụ chửi mắng thô bạo của mấy anh chị Yến Linh, Duy quả thật đã bỏ đi mất rồi, nhà của mẹ cô ấy khóa trái cửa, những người quen lẫn họ hàng đều không có tin tức gì.
Anh thở dài:
- Con không ngờ những giúp đỡ nhỏ nhoi của con lại dẫn đến hậu quả tệ hại như vậy đối với Duy.
Bà Lương lẩm bẩm:
- Phương Duy à? Cháu nội của bà cụ Ân? Vậy có phải là con bé con của Tính An không?
Nguyễn gật đầu:
- Đúng rồi mẹ ạ. Ba Phương Duy là con trai của bà cụ Ân, tên là An.
Bà Lương nhìn anh chăm chú:
- Nếu quả đúng là con bé ấy thì cũng là chuyện lạ khi con không nhớ gì về nó.
Nguyễn ngạc nhiên:
- Mẹ nói gì ạ? Con phải nhớ ai?
- Thì con bé Phương Duy đó chớ ai. Có lẽ chuyện đã lâu, và mờ nhạt đối với ký ức con, nên con không nhớ ra.
Nguyễn kinh ngạc:
- Con vẫn chưa hiểu.
Bà Lương mỉm cười:
- Chắc để mẹ nhắc lại rồi. Con có còn nhớ ngày xưa gia đình mình vốn ở Đà Lạt.
Hơi nhíu mày, anh gật đầu:
- Con nhớ. Chừng con mười hai, mười ba gì đó, nhà ta mới về Sài Gòn theo sự bổ nhiệm của ba.
Bà Lương gật gù nhẹ nhàng nói tiếp:
- Hồi đó ở trên đó, gia đình ta cũng khá thân với nhà bà giáo Ân. Anh Vinh của con cũng là bạn học từ nhỏ với cậu An con trai của nhà ấy.
Nhìn lướt Nguyễn, bà cười:
- Anh Hai của con yêu đạo nên quyết chí theo học để làm linh mục. Ngoài hai đứa em gái kế ra, anh Hai còn rất yêu chiều đứa em trai út là con. Mỗi lần về thăm nhà, Vinh nó thường dẫn con qua chơi nhà bà cụ Ân.
Nguyễn ngồi yên, ký ức trong anh quả thật mù mờ quá, anh không tài nào nhớ nổi những chuyện như thế.
Giọng bà Lương đều đều:
- Cậu An đó lập gia đình rất sớm nên có một đứa con gái. Mẹ còn nhớ một hôm Vinh đưa con lại nhà cậu An chơi, khi trở về nó rất tức giận với con. Khi mẹ hỏi, con uất ức vừa khóc vừa kể là con bé con nhà cậu An tuy nhỏ nhưng rất rắn mắt, đã vứt hộp dế của con xuống đất làm chúng bay tứ tán cả. Con nổi giận đã đánh nó mấy cái, nó ngã vào cạnh bàn nhảy máu ở đầu. Con bảo rất sợ khi thấy máu ra quá nhiều và mọi người hoảng hốt.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Nguyễn, mẹ anh cười khẽ:
- Khi mẹ và Vinh đưa con trở qua xin lỗi và hỏi thăm sức khỏe con bé. Bà Ân cười bảo là nó không sao, chỉ rách da đầu may hai mũi. Rồi nhìn bộ mặt sợ hãi của con, bà ấy còn trêu rằng may mà con bé không có gì, nếu không có lẽ phải bắt con chăm sóc nó để phù hợp với ước vọng làm bác sĩ mà con lúc nào cũng kiêu hãnh nói khi có ai hỏi lớn lên thích làm gì.
Nguyễn nhìn mẹ ngạc nhiên:
- Quả thật là Phương Duy hả mẹ?
Bà Lương cười:
- Chắc vậy. Nếu con bé nhỏ hơn con chín tuổi. Lúc đó nó chỉ lên hai thôi.
- Chín tuổi?
Nguyễn lẩm nhẩm tuổi anh và cô. Quả thật là anh hơn cô đến chín tuổi.
Câu chuyện mẹ kể thật lạ. Anh, một thằng nhỏ mười một, mười hai tuổi mà chả còn nhớ gì cả. Một con người thuở nhỏ sợ máu chảy, sợ vết thương như vậy mà lớn lên lại làm bác sĩ như lý tưởng nhỏ xưa kia. Và lạ lùng cả chuyện quen biết giữa anh và cô gái nhỏ Phương Duy ấy. Đã từng quen biết chơi đùa mà anh chả nhớ gì cả.
Quan sát anh cứ ngẩn người ra suy nghĩ, bà Lương buông giọng hỏi:
- Con thương con bé rồi ư?
Nguyễn giật mình:
- Mẹ bảo gì ạ?
- Có phải con đã thương yêu con bé? Mẹ để ý đôi chút trong câu chuyện kể của con vừa rồi và cả nỗi lo buồn của con mấy ngày qua. Mẹ nghĩ có thể là con đã yêu mới khiến con phải quan tâm hết mực cho con bé như vậy.
- Mẹ! - Anh kêu lên kinh ngạc.
Bà Lương cười hiền hậu:
- Mẹ hiểu con mà Nguyễn. Con vẫn còn tự do với cách sống và cách xử sự của con. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày dọn về Sài Gòn ở, mẹ cũng không còn gặp lại ai trong gia đình bà Ân, nhưng nếu con đã hiểu được lòng mình thì hãy cân nhắc cho kỹ mọi điều. Con muốn tìm gặp lại Phương Duy nhưng còn con bé? Nó có biết được tình cảm của con không? Nó có chấp nhận không?
Nguyễn khựng lại một giây. Anh nhìn mẹ, rồi bỗng nhiên thở dài tự thú:
- Mẹ có lẽ nói đúng. Con chỉ mới mang máng hiểu rõ tình cảm của con gần đây thôi. Duy không biết gì cả. Có lẽ sự hùng hổ vô cớ của anh chị Yến Linh làm Duy sợ và tủi hổ bỏ đi xa rồi. Con biết tìm ở đâu.
Anh yên lặng một lúc rồi ngẩng lên nhìn mẹ.
- Mẹ có thể giúp con được không?
Bà Lương ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy con?
Nguyễn nói:
- Con sẽ vẫn lên đường đi Pháp. Mẹ có thể vì con mà hỏi anh Vinh hoặc một vài số điện thoại người quen của Duy mà con ghi lại cho mẹ không? Chỉ thỉnh thoảng thôi.
- Ý con là...
Nguyễn gật đầu quả quyết:
- Con tin là trong hai năm trời, thế nào rồi cũng có tin của Duy.
Nhìn ánh mắt sáng tin tưởng của Nguyễn, bà Lương gật nhẹ.
- Được rồi. Mẹ sẽ thỉnh thoảng hỏi tin giúp cho con.
Nguyễn cười khẽ cám ơn mẹ.
- Con đi rồi, nếu có buồn thì mẹ cứ gọi điện để chị Thục và chị Thanh đem mấy cháu về chơi - Anh gợi ý.
Bà Lương cười:
- Được rồi cậu trẻ. Mẹ ở đây con cháu gần, và còn mấy lớp dạy cắm hoa của mẹ nữa chi. Mẹ không buồn đâu, đừng lo cho mẹ.
Bà nhìn anh trìu mến:
- Bây giờ con giở hành lý ra đi. Mẹ kiểm tra lại giùm con. Biết là con cũng ngăn nắp, nhưng mẹ vẫn muốn liếc qua cho thật an tâm.
Nguyễn bật cười. Anh ngoan ngoãn lôi hành lý ra cho mẹ mình tỉ mỉ kiểm tra lại.
Vừa làm bà vừa nhỏ nhẹ khuyên bảo anh cố tập trung vào việc nghiên cứu và học hỏi xứ người.
Nguyễn lơ đãng nghe những dặn dò kỹ càng ấy, mắt anh nhìn ra vuông cửa sổ. Trăng khuyết trong thật buồn.
Tự dưng anh lại thèm ngắm một làn khói thuốc mỏng manh mà thật nồng ấm trong đêm nay để mà gợi nhớ