Hoa Du Lâm được sắp xếp ở trong phòng dành riêng cho khách ở Hiên Tây Phúc gia trang.
Vì là khách của Thế Vỹ, nên Du Lâm được Nguyệt Nương quý trọng. Bà cho gọi gia nhân tức tốc dọn dẹp phòng, xách hành lý mang cả nước rửa mặt thức ăn đến tận phòng cho Du Lâm.
Tối hôm sau khi mọi chuyện lặt vặt đã tươm tất. Du Lâm ngồi trong phòng, bên ngọn đèn dầu, nhìn ra cửa sổ. Trăng thật sáng bất giác nàng nhớ đến Bắc Kinh... Nhưng mà cái không khí trong phòng đầy vẻ thư hương, bàn ghế trong phòng là những chiếc ghế gỗ được trạm trổ tỉ mỉ. Cả bộ trường kỷ cẩn sà cừ. Trên tường là những bức tranh thủy mạc, rồi còn những chậu lọ cổ bày trong tủ kính... Tất cả những cái đó, bất giác làm Du Lâm ngơ ngẩn.
Cái tay Hà Thế Vỹ này... hắn đóng vai trò gì ở đâỷ
Còn chuyện Phúc gia trang nữa... sao có nhiều bí ẩn thế? Du Lâm đang phân vân nghĩ ngợị Thì Thế Vỹ bước vàọ
Thế Vỹ đã có một sự sắp xếp chuẩn bị nên có vẻ bình thản... Cái cô nàng Hoa Du Lâm này... đến đây dù dưới bất cứ một động cơ nào, mục đích gì thì cũng là đại diện của gia đình hai bên, cũng là người mà cha mẹ chàng đã lựa chọn cũng là tiếng gọi tình thâm. Một bức thư của cha mẹ gởi cho Thế Vỹ đã khiến chàng xúc động. Rồi lời tỏ bày kể lể của vú Từ và người tớ trai tâm phúc... Những đoạn hành trình gian khổ... Thế Vỹ ý thức điều đó... vì chàng đã từng trải quạ
Do đó, dù có thích hay không. Thế Vỹ cũng không dấu được sự thán phục. Nhất là những lời Du Lâm nói ban chiều cho thấy Du Lâm là cô gái có học, hiểu biết có bản lĩnh chứ không phải thuộc hạng gái phòng the phong kiến. Và nói chuyện với Du Lâm, chắc chắn Thế Vỹ sẽ dễ tìm được sự đồng cảm hơn.
Tóm lại thế nào thì... Thế Vỹ thấy cũng phải phơi bày hết tất cả sự thật.
Vì vậy vào phòng, vừa ngồi đối diện với Du Lâm là Thế Vỹ nhập đề ngaỵ Chàng kể một cách cặn kẽ chuyện mình tình cờ gặp Thảo Nhi, Thanh Thanh thế nào, đến Phúc gia trang. Chuyện bị cầm chân... Rồi chuyện bà Tịnh Chi, ông Chấn Đình, chuyện Thiệu Khiêm, Thiệu Văn... Chuyện mở lại trường Lập Chí... Tất cả những gì nhớ được, nói được đều nói cả. Riêng chuyện tình yêu giữa chàng và Thanh Thanh, Thế Vỹ giấu kín.
Du Lâm vừa ngồi uống trà và vừa lặng lẽ lắng nghẹ Câu chuyện gần như thần kỳ, là huyền thoại chứ không có thật. Đôi mày Du Lâm chau lạị Mãi cho đến khi Thế Vỹ kể hết Du Lâm mới thở dàị Thật tình mà nói, nếu Du Lâm trót rơi vào cái hoàn cảnh đó Du Lâm cũng không biết phải tính sao...
Thế Vỹ thấy Du Lâm yên lặng, chàng tiếp:
- Hoa Tiểu Thư này...
Nhưng Du Lâm đã gạt ngang:
- Anh hãy gọi thẳng tên tôi là Du Lâm.
Thế Vỹ nói:
- Vâng, Du Lâm. Câu chuyện tôi mới nghe qua đã thấy nó như hoang đường, nhưng mà tất cả những gì tôi vừa kể là sự thật... Và tôi như đã bị cuốn hút vào và không làm sao thoát ra được... Bây giờ Du Lâm đã thấy rồi những người ở Phúc gia trang này... Du Lâm hẳn cảm thông được nỗi mất con của bà Tịnh Chị Và tôi không chỉ là niềm hy vọng mà cả hạnh phúc của bà ấy... tôi không có quyền làm vỡ nát cả hạnh phúc mong manh trước mặt của Phúc gia trang.
Hoa Du Lâm chợt kêu lên:
- Hạnh phúc à? Anh dám coi cái tình trạng này là "hạnh phúc" ử
Thế Vỹ ngẩn ra không hiểu Du Lâm định nói gì Du Lâm đã đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng như suy tính. Đôi lúc nhìn lên trần nhà, rồi nhìn ra cửa sổ. Để rồi cuối cùng mới dừng lại trước mặt Thế Vỹ.
- Xong. Anh đã kể hết chuyện cho tôi nghẹ Bây giờ thì tôi đã biết trong nửa năm qua anh đã làm những gì... Thì ra, anh không thích ở lại Bắc Kinh làm con ruột, mà lại thích làm một con giả. Anh không thích trả hiếu cho cha mẹ ruột mình, lại đi trả hiếu cho cha mẹ người khác... Chẳng phải chỉ có vậy... Anh còn làm chuyện không công cho người ta... Đám trẻ thất học ở trường cấp 1 Lập Chí, rồi bé Thảo Nhi... Rõ là anh đã được khá nhiều thứ hay cho lắm đó chứ?
Lời của Du Lâm làm Thế Vỹ lúng túng.
- Con người anh rõ là kỳ cục. Chúng ta đi học ngay từ nhỏ đã từng biết "Phải hiếu thảo với cha mẹ, phải biết thương yêu anh em trong nhà". Vậy mà anh thì quá lung tung. Cha mẹ mình lại bỏ qua một bên, chỉ nghĩ đến người khác...
Du Lâm lại nóị Giọng lưỡi có vẻ châm biếm, khiến Thế Vỹ bứt rứt, phải biện minh.
- Cha mẹ tôi thì xưa tới giờ... Cuộc đời phẳng lặng bình thường chứ chưa bao hề gặp giông bão hay sóng to gió lớn... cuộc sống nói chung là quá hạnh phúc. Ở Bắc Kinh tôi cũng được người ta gọi là "thiếu gia", không phải làm gì động đến cái móng taỵ Còn ở đây hai bác ở gia đình họ Phúc này đều gặp quá nhiều cảnh khổ gần như kiệt sức, tình cảnh rất đáng thương... tôi không thể không động lòng.
- Vì vậy, anh thà là ở lại để làm đứa con giả?
- Không hẳn là như vậy... Đó chỉ là chuyện tạm thời... Tôi nào có định ở lại lâu dài đâu... một lúc nào đó khi tâm thần của lão phu nhân ổn định. Là tôi sẽ đi...
- Có đứa con hiếu thảo như anh bên cạnh thì đến bao giờ bà ấy mới ổn định tâm thần được chứ? Theo tôi thấy thì bà ta thà là bị chịu cảnh mù lòa hiện nay, chứ không muốn hoàn toàn tỉnh táo hay sáng mắt để biết được sự thật.
Lời của Du Lâm làm Thế Vỹ lúng túng. Thế Vỹ không còn biết biện luận sao, chỉ nói:
- Du Lâm này! Tôi van cô đừng có lớn tiếng quá... Mình thảo luận nhỏ một tí... Để không lão phu nhân nghe thấy, tội nghiệp bà tạ
Du Lâm nhìn Thế Vỹ.
- Anh thật tâm lo lắng, thông cảm cho bà lãỏ
Thế Vỹ bứt rứt.
- Vậy chứ cô đã nghe hết chuyện rồi... cô vẫn không thấy động lòng thương ử
- Thật ra thì tôi có động lòng... Nhưng cái động lòng đó không phải là vì gia đình họ Phúc này, mà là vì anh. Tôi chưa hề thấy trên đời này ai lại mềm yếu và bình thản như anh vậỵ Thôi được... có lẽ tôi cần phải có một thời gian để suy xét, nghĩ ngợị Nói thật anh biết, lần này đến Dương Châu là tôi đã nhận lệnh của gia đình hai bên, bằng mọi giá phải áp tải anh về Bắc Kinh. Nhưng với cá nhân tôi... thì tôi chỉ muốn đến đây xem thử anh là nhân vật như thế nào... Dung nhan ra sao... có cái gì lẫy lừng mà chẳng coi tôi ra ký lô gì cả...
Thế Vỹ thở dài:
- Nghĩa là ý cô muốn nói, đến để hỏi tội tôi chứ gì?
Hoa Du Lâm chớp chớp mắt rồi nói:
- Không hẳn như vậỵ Tôi không chỉ hỏi tội mà còn kêu án và bắt anh phải phục tùng. Nhưng mà... Khi tới đây thấy nhiều thứ phức tạp quá nên trước khi làm chuyện đó tôi thấy cần phải nghiên cứu một cách kỹ lưỡng.
Và rồi Du Lâm quay sang nhìn Thế Vỹ cười:
- Hãy yên tâm, làm cái gì tôi cũng hết sức bình tĩnh, khách quan, chứ không hồ đồ đâụ
Và cuộc nói chuyện của họ đến đây tạm kết thúc.
Bên ngoài bóng tối tỏa giăng, đêm đã khuyạ Thế Vỹ đã rời phòng Du Lâm... mà tâm sự vẫn nặng nề.
o0o
Về đến phòng, Thế Vỹ đã thấy Thanh Thanh có mặt trong phòng chàng. Cô nàng có lẽ đã ngồi đây khá lâụ
Vừa thấy Thế Vỹ bước vào cửạ Thanh Thanh đã tiến tới nhào vào lòng chàng. Từ ngày quen biết đến giờ, chưa bao giờ Thanh Thanh tỏ ra cảm xúc như thế. Miệng Thanh Thanh kề sát tai Thế Vỹ nói:
- Anh Thế Vỹ... Em xin lỗi anh. Ban nãy em đã đứng ngoài nghe lén chuyện của anh với cô Du Lâm đó... Và nhờ vậy em mới biết... Em mới thấy là vị hôn thê của anh quả là một nhân vật rất đáng nể vì... Chính nhờ vậy mà em mới hiểu tại sao người lớn họ muốn... môn đăng hộ đối... Em đã nghe chị ấy phân tích và lý luận. Thì ra chị ấy mới xứng đáng là vợ của anh. Từ trình độ học vấn đến kiến thức. Ngày xưa vì không biết Chị Du Lâm thế nào, nên em mới bình thản, chứ còn bây giờ... Em thấy thì... vì vậy... vì vậy... Em muốn nói với anh là nếu bây giờ anh không còn thương em thì... Em cũng không dám trách... vì em không dám tranh giành với chị ấy!
Thế Vỹ ngạc nhiên, đỡ Thanh Thanh dậy, nhìn vào mắt người yêụ Thế Vỹ hỏi:
- Thanh Thanh! Em không còn tin tưởng anh à?
- Làm sao em dám làm chuyện đó?
Thanh Thanh lùi lại một bước nhìn Thế Vỹ, một cách buồn bã.
- Tuy là trước đó, em cũng biết chuyện anh đã có vị hôn thê... nhưng mà chuyện đó rất mơ hồ. Em chẳng suy nghĩ gì cả. Mãi cho đến hôm nay, khi mà người con gái bằng xương thịt xuất hiện trước mặt... Thì em mới hiểu ra người ta là trí thức, con nhà khuê các... và đứng trước mặt chị ấy, em mới thấy mình bé nhỏ vô cùng...
- Bé nhỏ à? Được bé nhỏ như em, cũng có chán vạn người nể phục... Thanh Thanh em đừng có nghĩ như vậy... Trong thời gian bên nhau, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu thử thách đau khổ. Chúng ta đã từng hạnh phúc... Vậy mà... em vẫn còn chưa tin tưởng anh ử Em cũng không tin cả bản thân mình... Thú thật, sự xuất hiện đột ngột của Du Lâm cũng làm cho anh lúng túng, bứt rứt. Nhưng cô ấy chưa lung lạc được vị trí của em trong trái tim anh. Chưa đâu em ạ...
Thanh Thanh đưa tay lên dụi mắt:
- Anh đừng nói những lời đó để an ủi em... Để em tiếp tục nằm mợ Rõ ràng là Chị Du Lâm hơn hẳn em... Và một lúc nào đó... Chỉ khiến cho em càng đau khổ thêm. Em sẽ có cảm giác mình bị lừa dốị
Thế Vỹ bước tới xiết mạnh đôi vai Thanh Thanh:
- Lừa dốỉ Ai lừa dối em chứ? Nếu em không tin anh thì em hãy hỏi Thiệu Khiêm đi, xem anh đã nói gì với cậu ấỷ
Và Thế Vỹ ôm lấy Thanh Thanh vào lòng nói:
- Thanh Thanh... Em đừng nghi ngờ gì cả. Thật ra thì nếu luận về học lực, về kiến thức văn hóa về thân thế... Em không bằng Du Lâm... Nhưng mà... Em phải biết người anh yêu là em... Anh muốn cưới em làm vợ chứ không phải một đứa con gái nào khác...
Thanh Thanh lắc đầu:
- Em không nghe... Em không dám nghe đâụ
Thế Vỹ bực mình
- Thanh Thanh. Em không sợ anh giận à?
Thanh Thanh vội nói:
- Anh đừng giận, đừng bao giờ giận! Nhưng anh phải biết là... Em rất sợ... Em sợ là rồi đây anh sẽ theo chị ấy về Bắc Kinh... Đến đấy anh quên hết. anh không còn nhớ đến Thảo Nhi, phu nhân, đám học trò, và cả em nữa... Bởi vì, những gì Chị Du Lâm nói ra em cảm thấy đều hữu lý, đều chặt chẽ... Đều làm cho Thế Vỹ bàng hoàng. Tại saỏ tại sao chẳng trả hiếu cho cha mẹ ruột lại đi hiếu thảo với cha mẹ ngườỉ Thanh Thanh rất có lý khi sợ hãi...
Thế Vỹ chợt hiểu rạ Và Thế Vỹ thấy có một áp lực lớn đè nặng trên trái tim mình.
o0o
Cái áp lực đó theo thời gian càng lúc càng trở nên nặng. Và Du Lâm dưới sự sắp xếp của Phúc gia trang đã tạm thời lưu lại, nhưng với bản chất hiếu động Du Lâm không chịu ngồi không. Trong những giây phút rỗi rảnh, Du Lâm đã chuyện vãn với Nguyệt Nương, hỏi thăm bé Thảo Nhi và tâm sự với cả bà Tịnh Chi... Du Lâm cũng không bỏ qua trường cấp 1 Lập Chí, nàng tò mò đến đấy và với đám học trò nàng cùng chúng vui đùa, dạy chúng hát những bài hát dành cho trẻ con. Chẳng hạn như bài:
Chúng ta là những người đến từ muôn phương
Chúng ta đã gặp nhau dưới một mái trường
Bạn là nam sinh, tôi là nữ
Nhưng học chung cùng một lớp
Chúng ta có tình thương của thầy
không khác gì tình yêu của cha mẹ
Mây trắng vẫn trôi trên trời cao
Bầu trời vẫn xanh, cỏ cây đậm màu
Tình thầy trò ta mãi vững bền cùng trời đất
Mặc thời gian trôi
Như nước qua cầu
Cánh buồm vẫn căng với gió
Và chúng ta ngồi đây hát ca
Mừng cho cuộc đời hạnh phúc
Chẳng còn chia ly, chẳng còn buồn khổ
Mãi mãi sau đây
Sẽ không bao giờ quên những ngày này...
Đám học trò nó thích Du Lâm vì Du Lâm dạy cho nó hát. Gặp Du Lâm ở đâu chúng cũng luôn miệng gọi là cộ Cái tình cảm chúng dành cho Du Lâm làm cả Thiệu Khiêm phải ngạc nhiên.
Thiệu Khiêm nói với Thế Vỹ.
- Này, vị hôn thê của anh quả là "kỳ nữ" đấỵ Muốn thu phục được nhân tâm kiểu cô ấy không phải là dễ đấỵ
Nói xong như nghĩ ra điều gì, chợt Thiệu Khiêm nắm lấy ngực áo Thế Vỹ nói:
- Này này... Anh đã báo cáo cho vị hôn thê anh biết chuyện giữa anh và Thanh Thanh chưả Nếu anh ngại, anh không nói thi `tôi sẽ đại diện anh nóị
Thế Vỹ đẩy tay Thiệu Khiêm ra, nói:
- Làm gì vội vã như vậỷ Anh không thấy là Du Lâm không có lấy một giây phút rãnh rỗi à? Nhưng Du Lâm là cô gái thông minh... Cô ấy đã nói với tôi là bây giờ đang thu thập bằng chứng để lập cáo trạng tôi thì dù tôi không nóị Cô ấy ở lại Phúc gia trang chỉ trong vài ngày là rõ tất.
Vâng, cái mà Thế Vỹ nói không phải là vô lý. Vì chỉ cần nhìn thái độ của Thanh Thanh là Lâm đã nghĩ ra... trong bất cứ tình huống gì khi có mặt Thế Vỹ là ánh mắt của Thanh Thanh không bao giờ rời Thế Vỹ. Bên cạnh đó bà Tịnh Chi gọi Thế Vỹ là con trai mà miệng lại luôn mồm gọi Thanh Thanh là dâu con, rồi còn nữa, Thảo Nhi nói bất cứ điều gì cũng ghép đôi Thanh Thanh với Thế Vỹ... Bấy nhiêu đó chưa đủ để Du Lâm kết luận? Nhưng Du Lâm vẫn để trong lòng, không nói rạ
Một buổi tối mấy hôm sau, khi Du Lâm đi vào phòng sách của ông Chấn Đình. Giữa lúc ông ấy đang nói chuyện với Thế Vỹ về chuyện bác Hải của Thảo Nhị ông cho biết đã cho người đến khắp nơi tìm Lý Đại Hải mà ông vẫn biệt tâm vô âm tín... ông không dám tiết lộ ra sợ Thảo Nhi buồn... Sau đấy họ còn đề cập đến Hoa Du Lâm. ông Chấn Đình thắc mắc không biết Du Lâm sẽ còn ở đây bao lâu, rồi sự việc sẽ diển biến thế nào... ông sợ bà Tịnh Chi sẽ biết sự thật và bà ấy sẽ buồn. Giữa lúc hai người nói chuyện với nhau chuyện đó thì Du Lâm bước vàọ
-Thưa bác!
Du Lâm nhập đề ngay không khách sáọ
- Bác có thấy bác, anh Thế Vỹ, Thanh Thanh, Thảo Nhi, và cả Nguyệt Nương nữa... đều đang âm mưu làm một chuyện tàn nhẫn nhất không?
ông Chấn Đình nhạc nhiên:
- Cái gì? Bác tàn nhẫn? tại sao cháu lại nói như vậỷ
Du Lâm phân tích:
- Đúng... Bác hãy suy nghĩ xem có đúng không? Cả đám người tụ nhau lại... và dung túng cho cái hành vi trốn chạy sự thật của bác gáị Điều đó có đúng không? Nội cái chuyện mù lòa cũng đã là cái cớ chạy trốn rồị Nhưng nếu để ý kỹ bác sẽ thấy là, rõ là mắt bác gái có mù nhưng trái tim của bác ấy không mù... Vì vậy đúng ra mọi người ở đây có thể ngăn chặn được cái hành vi đó... Nhưng ai ai cũng không muốn, cũng sợ... Và mượn cái là vì thương hại để cho tình trạng giả dối đó tiếp diễn... Và chẳng những tình trạng sức khỏe vật chất của bác gái bệnh họan suy yếu, mà tinh thần cũng chẳng khỏe mạnh gì. Hỏi như vậy là tốt hay là bất hạnh.
Thế Vỹ sợ ông Chấn Đình buồn vội nói:
- Du Lâm, cô đừng nói như vậy, những điều cô nghĩ, chúng tôi cũng đã từng phân tích qua...
- Vậy thì càng bậy hơn. Sao đã phân tích rồi mà để tình trạng kéo dàỉ Có phải là sẽ khiến nó tồi hơn không?
Rồi Du Lâm lắc đầu nói tiếp:
- Sự lường gạt đầy thiện ý này không hay đâu, nó giống như tiếp tay cho bác gái đào sâu cái hố để ẩn thân, cô lập mình trong đó. Vì vậy tốt nhất là ngưng lại, không những phải kéo bác ấy ra để bác ấy phải đối diện sự thật, mà chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm thôị Chứ không lẽ anh Thế Vỹ đồng ý cả đời ở lại đây để đóng vai Phúc Nguyên Khải mãi ử
Lời của Du Lâm làm Thế Vỹ giật mình. Đó là sự thật là vết thương đau nhói trong tim Thế Vỹ.
ông Chấn Đình cũng lặng im không biết ứng phó ra sao, thật lâu ông mới lên tiếng.
- Vâng... rõ ràng là thương bà ấy mà chúng tôi đã làm chuyện dại dột... không phải tôi không biết, ngay từ đầu tôi đã chống đối chuyện để Thế Vỹ đóng vai Nguyên Khải... Tôi đã phản đối một cách dữ dằn, nhưng rồi sau đấy không biết nghĩ sao, tôi lại thỏa hiệp... không phải chỉ vì tôi thương hại vợ tôi mà còn có lẽ vì... bây giờ tôi đã già... tôi đã suy yếu... Chuyện Thế Vỹ mang bé Thảo Nhi và Thanh Thanh đến đây... chợt nhiên như khơi dậy trong lòng tôi cái hạnh phúc, cái ấm cúng gia đình mà đã lâu ngủ yên trong lòng. Lý trí tôi lu mờ đị Vậy thì chuyện này... không phải chỉ vợ tôi mà cả tôi cũng đang tự lừa dối mình...
Đây là lần đầu tiên, ông Chấn Đình bộc bạch tâm sự sâu kín của mình. Cái dáng dấp cứng cỏi bề ngoài, nhưng trái tim lại mềm yếu bên trong. Thế Vỹ nghe và cảm động, một sự thật chua xót.
Du Lâm đang yên lặng, lên tiếng:
- Tôi chỉ còn ở lại đây ít lâu là sẽ quay ngay về Bắc Kinh, riêng về Thế Vỹ anh có định ở lại hay theo tôi về Bắc Kinh thì tùy anh. Bởi vì đây là một vấn đề khác... nhưng tôi cũng mong là anh nên suy nghĩ cặn kẽ, xem những gì mình đã làm nó có một giá trị tương đối nào không? Hay là lợi bất cặp hạỉ
Và Du Lâm không đợi phản ứng của Thế Vỹ, nàng cúi đầu chào ông Chấn Đình rồi lui ra ngoàị
Còn lại, ông Chấn Đình và Thế Vỹ nhìn nhau, chẳng ai nói một lời nào cả.
Sự phân tích của Du Lâm khiến cho từng cá nhân trong Phúc gia trang không còn lý do tránh né sự thật nữạ
Thế Vỹ là người bị ray rứt nhiều nhất. Và sau nhiều ngày suy nghĩ, chàng quyết định sẽ lợi dụng dịp nghỉ tết sẽ quay về Bắc Kinh một chuyến. Và khi đã quyết định rồi, thì cái tình cảm nhớ nhà, nhớ cha mẹ... lại ùn ùn kéo đến... Thế Vỹ không làm sao thối lui được. Bên cạnh giữa Thanh Thanh và Du Lâm chuyện phải giải quyết dứt khoát chứ không thể nhập nhằng mãi được.
Thế Vỹ nói với Thanh Thanh:
- Em biết không anh phải quay về Bắc Kinh. Bởi vì chỉ có về đấy chuyện của anh và em mới được hợp thức hoá, mới danh chánh ngôn thuận. Đến Bắc Kinh anh sẽ kể rõ ngọn ngành cho cha mẹ anh biết là người con gái mà anh yêu có tên là Thanh Thanh và anh muốn cưới Thanh Thanh làm vợ. Riêng về Hoa Du Lâm cô ấy toàn quyền tự do, cô ấy có thể lựa chọn hạnh phúc theo mình... mọi chuyện phải được giải quyết rốt ráo... Bằng không để tình trạng này kéo dài, vừa khổ cho chúng ta lại vừa bất công với Du Lâm. Vì vậy anh phải về, em phải để anh giải quyết việc xong, là anh sẽ quay về với em.
Thanh Thanh cúi đầu, yên lặng. Cái mà Thanh Thanh sợ hình như nó đang đến.
Thế Vỹ hỏi:
- Thế nàỏ
Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói:
- Anh cho em theo anh về Bắc Kinh vớỉ
Lời Thanh Thanh làm Thế Vỹ giật mình:
- Không được! Bây giờ chưa được.
Thanh Thanh đỏ cả mặt:
- Tại saỏ Chuyện là chuyện của cả hai thì phải cả hai giải quyết chứ.
Thế Vỹ nói:
- Chưa được... Như vậy là hấp tấp quá. Thanh Thanh, em cần phải biết cái phong cách gia đình anh. Cha mẹ anh từ xưa đến giờ sống một cách nguyên tắc, họ rất là bảo thủ. Ngay hiện tại, ba mẹ anh còn chưa biết chuyện anh ở đây lại có em. Với họ... thì Hoa Du Lâm mới là dâu con chánh thức. Nếu bây giờ đột nhiên anh đưa em ra mắt rồi nói là anh cưới em chứ không cưới Du Lâm. Có phải anh đã tuyên chiến với họ rồi không? Và như vậy... chắc chắn chúng ta sẽ thất bại...
Thanh Thanh suy nghĩ. Thế Vỹ có cái lý của chàng... Nếu dù không vui cũng không nói gì cả.
Thế Vỹ lại tiếp nói:
- Em hãy suy nghĩ kỹ đị Cái gương của nhà họ Phúc vẫn còn sờ sờ trước mắt. Chuyện của Phúc Nguyên Khải và Chu Nhược Lan. Nếu chúng ta không hành động một cách tỉnh táo, anh có thể sẽ biến thành Nguyên Khải thật sự và em sẽ là Nhược Lan đấỵ
Thanh Thanh đau khổ nói, rồi ngước lên nhìn Thế Vỹ:
- Không! không thể có chuyện như vậy được! Anh đừng có nói những lời xui xẻo đó... vì anh không phải là Nguyên Khải... Còn em... em cũng không phải là Nhược Lan.
- Thôi được, anh không nói nữạ Từ đây về sau anh sẽ không nói nữạ
Thế Vỹ nắm lấy tay Thanh Thanh rồi an ủị
- Thanh Thanh, em cần phải lý trí một chút... chuyện chúng ta tạm thời chia tay là cần thiết... vì nó sẽ đánh đổi lại cái hạnh phúc lâu dài... Em thấy đúng không? Suy nghĩ kỹ đi... Chuyện anh đi lần này cũng không phải là không trở lại, anh hứa với em, cao lắm là một tháng... Thanh toán việc xong là anh quay lại ngaỵ Em cứ ở Phúc gia trang này chờ anh nhé?
Thanh Thanh ngước mắt buồn nhìn người yêụ
- Anh Thế Vỹ... Thật ra thì em cũng không ganh tị chuyện anh có Hoa Du Lâm. Chị ấy là người tới trước... em chỉ cần chị ấy chấp nhận là... em có thể nào cũng được tì thiếp hay tôi tớ gì cũng không quan trọng. Miễn là em được yêu anh, ở gần anh...
Thế Vỹ giật mình xiết chặt Thanh Thanh hơn:
- Thanh Thanh! sao em nói vậy được chứ? Em đừng đem những chuyện tầm thường đó ra để ru ngủ dục vọng của anh... Anh làm sao có thể chấp nhận đề nghị đó. Cuộc sống đa thê chưa hẳn là cuộc sống hạnh phúc. Rồi còn Hoa Du Lâm nữạ Con người tiến bộ làm sao chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậỵ
Thanh Thanh ngồi yên. Thế Vỹ lại nói:
- Anh đã thấy rất nhiều đại gia đình có quá nhiều tì thiếp. Họ sống nào có hạnh phúc đâủ sự bất hòa giữa bà này với bà nọ rồi chuyện tranh ăn... kết quả là người chồng lúc nào cũng phải xử kiện... Anh không muốn làm chủ nhân những gia đình như thế... vả lại bây giờ hình ảnh em đang tràn ngập trong trái tim anh. Anh còn cái chỗ nào đâu để chứa thêm Hoa Du Lâm chứ?
Thanh Thanh có vẻ lo lắng:
- Nhưng mà... nhưng mà... Chỉ sợ anh vừa về đến Bắc Kinh, đối diện với cha mẹ, với gia đình của Chị Du Lâm... là anh không nói gì được cả.
- Có thế nào thì cũng phải để anh đi thử mới biết. Anh cũng rất hiểu nỗi khổ tâm của người chờ đợị Nhưng đâu chỉ một mình em. Xa em, anh cũng nhớ lắm chứ? Nhưng mà đây là chuyện bắt buộc... Muốn có hạnh phúc lâu dài thì phải tạm thời xa nhau... Thanh Thanh, em phải biết là... Anh không muốn làm chồng tạm bợ với em. Mà anh muốn chúng ta ở với nhau cả đời...
Thanh Thanh nằm yên trong lòng tay Thế Vỹ. Nàng thấy quý trọng từng giây bên chàng. Nàng chỉ sợ một hơ hỏng nhỏ... Hạnh phúc sẽ giống như cánh chim vụt bay và không trở lạị
Thế Vỹ hứa với Hoa Du Lâm, qua tháng 12 sẽ trở về Bắc Kinh.
Du Lâm tính nhẩm trên ngón taỵ Chỉ còn hơn tháng nữạ Như vậy cũng không còn xa lắm. Thế là Du Lâm quyết định.
- Được rồi! Như vậy tôi sẽ chờ anh. Chúng ta sẽ cùng khởi hành một lúc.
Thế Vỹ không có lý do khước từ. Thanh Thanh nghe nói chỉ chau mày âu lo...
Và cái quyết định đó chỉ có Thế Vỹ, Du Lâm và Thanh Thanh biết. Tất cả giữ kín với bà Tịnh Chi và Thảo Nhi, không khí trong gia đình họ Phúc từ khi có sự xuất hiện của Du Lâm trở nên nặng trĩụ
Đầu tháng 11. Trưởng phòng nhãn khoa của bệnh viện Dương Châụ Bác sĩ Lâm đặc biệt ghé Phúc gia trang thăm, ông đã hết sức khuyến khích bà Tịnh Chi, ông nói:
- Bà hãy chấp nhận điều trị đôi mắt đó đi, mặc dù chỉ có 20 % hy vọng. Nhưng bà hãy nghĩ kỹ đị Điều trị cũng nào có mất mát thêm gì. Giả sử như chuyện giải phẩu đó thất bại đi... thì bà vẫn ở tình trạng giống như bây giờ thôị Chứ đâu có gì nặng hơn đâủ Còn nếu thành công, khôi phục lại được thị giác. Thì có phải là ai cũng thích không?
Nhưng bà Tịnh Chi vẫn phản kháng, bà viện dẫn hàng trăm lý dọ Những lý do nhiều khi vô lý để từ khước.
Nhưng cái thái độ sốt sắng và tích cực của bác sĩ Lâm đã làm phấn chứng từng người trong gia đình họ Phúc. Nhất là với Thế Vỹ. Chàng nghĩ dù trước khi đi... Thế Vỹ cũng muốn bà Tịnh Chi được chạy chữa mắt... Chuyện thành công hay thất bại cái đó là ý trời nhưng ít ra khi đi xa... Thế Vỹ cũng yên tâm... Thế là tất cả những người trong Phúc gia trang từ lớn chí nhỏ, bắt đầu lo bàn kế hoạch, an ủi và khuyến khích.
ông Chấn Đình nói với vợ:
- Tịnh Chi này em hãy nghĩ xem. Ngay như cái con bé Thảo Nhi, nó bị xe đụng như vậy, mà vẫn không chết, đó là nhờ nghị lực... Nhờ nó khát sống... sự cố gắng của nó đã khiến tất cả chúng ta ở đây phải thán phục, em nghĩ có đúng không? Thế còn em? không lẽ em muốn tiêu cực mãi thế nàỷ
Bà Tịnh Chi tránh né.
- Vâng em tiêu cực... Là bởi em đã quen rồi... Em đã quen sống trong bóng tối... Em rất sợ thay đổi... em không cần có đôi mắt nữạ
ông Chấn Đình vừa giận vừa đau khổ nói:
- Sao lại nói là "quen" được? Cái quen của em đó làm bao nhiêu người phải phiền phức lo lắng, em biết không? không ai được thư thả, lúc nào cũng phải nghĩ đến em... Em vừa bước đi một bước, là phải ba chân bốn cẳng đuổi theo canh chừng... một mình em mò mẫm trong bóng tối... Nhưng bốn, năm người mắt sáng bỏ việc mình để lo cho em. Em thấy đấy... cái quen của em phải là quá hoang phí không?
Thế Vỹ thấy ông Chấn Đình hơi nặng lời, vội vã can thiệp:
- Thật ra con biết là... . phu nhân cũng muốn chữa lành mắt, đúng không? Ai lại không muốn điều đó? Thử nghĩ xem khi mà cảnh đời vẫn đẹp. Mây trời xanh nàỵ Mặt hồ như gương này... rồi cảnh Hồ Tây trong mưa... Cầu Ngũ Đình với những kiến trúc, tượng đá tỉ mỉ... Đó là chuyện xạ Còn chuyện gần như vườn hoa ở Phúc gia trang của chúng ta với đủ loại hoa nào Kim Cúc vàng ối, hải đường đỏ, rồi Huỳnh Hoa... Những cây hoa quá quen thuộc với phu nhân... không lẽ người không thích ngắm chúng nữa saỏ
Thảo Nhi nói vô:
- Còn con nữa nè, không lẽ bà không muốn nhìn xem mặt con ra sao ử Bà từ nào tới giờ chỉ sờ con. Chứ chưa thấy được con mà?
Nhưng bà Tịnh Chi vẫn cố gắng chống chế.
- Không! không được! tôi rất sợ đau mà... tôi sợ lắm. Tôi cũng không muốn bị giải phẫụ
Nhưng rồi tối hôm ấỵ Tình cờ bà Tịnh Chi nghe được con bé Thảo Nhi khấn vái trước bàn phật:
- Bồ tát ơi! Bồ Tát có biết là... Bà của con không chịu đi mổ mắt không? Bà nói là sợ đau, mà con cũng biết là... chuyện đó rất đau, bởi vì con đã từng nằm trong bệnh viện mà... nhưng con không thể nói dối... Vì vậy con đến đây để thương lượng với Bồ Tát trước... Nếu Bồ Tát chịu... Con sẵn sàng gánh hết cái đau cho bà... có chịu đau thêm một chút đối với con chẳng sao cả... Con biết Bồ Tát hiển linh. Bồ Tát thương người, vậy thì Bồ Tát hãy giúp con. Bởi vì Bồ Tát có biết là... Bà con cũng rất yêu con lắm không? Vì vậy con muốn làm một cái gì, để gọi là đền đáp lại...
Bà Tịnh Chi nghe và không dằn được... Bà mò mẫm bước đến và ôm Thảo Nhi vào lòng khóc òạ
- Thảo Nhi... Đứa cháu thánh thiện mà trời đất đã ban cho tạ Nếu đấy là ước nguyện của con thì ta không có lý do gì chối từ... Ta sẽ chữa lành mắt, ta sẽ đi để con vui...
o0o
Và rồi ngày 15 tháng 11, bà Tịnh Chi được giải phẫu mắt.
Việc giải phẫu hoàn tất không trở ngại... Và bây giờ là mọi người chỉ còn chờ đợị Bà Tịnh Chi được đưa vào phòng bệnh hạng nhất, mắt quấn đầy băng trắng. Bà nằm như vậy hơn một tuần, ngày ngày có bác sĩ đến thay thuốc khám bệnh.
Và rồi cái ngày mở băng cũng đến. Mọi người nín thở chờ đợị Mong là khi lớp bông băng kia được mở rạ Họ sẽ nghe được tiếng thét lên sung sướng của bà Tịnh Chị
Nhưng sự thật khiến mọi người thất vọng. Lớp bông băng được mở ra... Trong cái phòng mà ánh sáng đã được là dịu bớt để bệnh nhân không bị chói mắt.
Khi lớp bông băng cuối cùng được tháo rạ Bác sĩ Lâm nói:
- Bây giờ bông băng đã được bỏ hết. Bà hãy từ từ mở mắt ra, tập trung nhìn thử trước mặt. Rồi nói cho tôi biết xem bà đã nhìn thấy gì nhé?
Trong phòng ông Chấn Đình, Nguyệt Nương, Thảo Nhi, Thanh Thanh, Thế Vỹ đứng vây quanh giường. Ai cũng trong cái tâm trạng nôn nóng chờ đợị Bà Tịnh Chi bắt đầu lay động đôi mi mắt. Bà bắt đầu nhìn... Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở... mọi người nín thở.
Nhưng chợt nhiên, họ chỉ nghe bà Tịnh Chi đau khổ hét lên.
- Ồ! không! tôi chẳng thấy gì cả... Hãy trả băng lại đây... Hãy bịt mắt tôi lại... như vậy sẽ thoải mái hơn. Vô dụng quá... tôi rõ là một kẻ mù lòạ Định số đã sắp đặt tôi là một kẻ mù lòa mà... Tại sao mấy người lại cãi lại...
Mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, nhất là Thảo Nhi, Bác sĩ Lâm có vẻ ngạc nhiên, ông lại mang dụng cụ khám mắt ra, ông chăm chú khám xét, rồi chỉ nói:
- Bây giờ thì để không cần phải băng kín mắt lại nữa... Nhưng để bệnh nhân xuất viện trước đi, rồi những chuyện khác sẽ tính saụ Có lẽ phải cần có một thời gian để bệnh nhân quen dần với ánh sáng. Mỗi ngày nhớ nhỏ thuốc cho đều... Vài hôm nữa, tôi sẽ đến tái khám.
Và sau đấy, bà Tịnh Chi với sự giúp đỡ của mọi người đã được xuất viện về nhà. Không hiểu sao trước khi được giải phẩu, mắt bà mở thao láo dù không trông thấy... còn bây giờ... có lẽ tay nghề của bác sĩ kém cỏi... đôi mắt kia cứ nhắm nghiền.
Bà luôn miệng đòị
- Mắt xốn quá! phải có băng vải băng lại! Băng lại giùm tôi đi, tôi mới an tâm.
Thế Vỹ nói:
- Không được! bác sĩ bảo là phải để thế này, để mắt quen dần với ánh sáng... vậy thì phu nhân đừng nhắm mắt nữa, từ từ mở mắt ra đi!
Bà Tịnh Chi mở mắt rạ Nhưng bà tỏ vẻ thật đau đớn, bà vội nhắm mắt lại ngaỵ
- Không! tôi không nhìn thấy gì cả.
Bé Thảo Nhi bước tới, vừa đi, vừa nói:
- Bà ơi! bà đừng có sợ. Mới mở băng mà... Qua vài ngày nữạ Từ từ rồi bà sẽ nhìn thấy thôi...
Nhưng vì nó bước nhanh quá. Nên chân đã trợt trên một hòn đá loạng choạng suýt ngã. Và như một phản xạ bà Tịnh Chi vội đưa tay lên, đỡ lấỵ
- Coi chừng con!
Phản ứng của bà Tịnh Chi làm cho mọi người ngẩn rạ Và mọi người như hiểu rạ
Bé Thảo Nhi thì ngã vào lòng bà Tịnh Chi, nó ngước mắt lên với nụ cười thật ấm.
- Bà ơi! Con biết rồi! Bà đã trông thấy con!
Bà Tịnh Chi cúi xuống, mặt bà chợt tái bệch ra và như không dằn được xúc động, bà quay người lại bước nhanh vào nhà, hai tay ôm lấy mặt bà rên rỉ nói:
- Tại sao lại phải tháo băng vải ra chứ? Thà là để tôi núp trong cái băng vải kia... Chỉ nghe tiếng các người nói là tôi đã hạnh phúc lắm rồi... Tôi chỉ thích nghe giọng nóị Chỉ cần nghe là tôi cảm giác được là mình có tất cả. Vậy mà... các người ác quá! tôi chẳng muốn nhìn mặt ai nữa cả...
Thế Vỹ hiểu rỏ tất cả, chàng bước tới với tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Chàng nắm lấy vai bà Tịnh Chi, xoay người bà lại, bắt buộc bà phải trực diện với chính mình. Thế Vỹ nói:
- Thì ra bác sĩ Lâm đã thành công. Chỉ có điều là bác lại không muốn... bác không chịu nhìn chúng tôi, bác sợ sự thật... và bây giờ bác đau khổ... là vì... không còn thấy lại anh Nguyên Khải của bác, mà bác chỉ trông thấy tôi... một đứa con trai hoàn toàn xa lạ...
Bà Tịnh Chi mở to đôi mắt... sợ hãi nhìn Thế Vỹ.
- Vâng đúng rồị Tôi không hề quen biết cậụ Cậu là ai vậỷ
ông Chấn Đình bước tớị
- Có nghĩa là Tịnh Chi em đã nhìn thấy rõ rồi phải không? Vậy tại sao cứ né tránh? Cứ giả vờ như không thấỷ Bây giờ em hãy mở mắt to đi, nhìn kỹ lưỡng từng người một.
Lời nói của ông Chấn Đình càng làm cho bà Tịnh Chi lúng túng, bà hét lên:
- Anh Chấn Đình! Còn Nguyên Khải! Nguyên Khải của chúng ta đâu rồỉ
ông Chấn Đình nói:
- Em hãy bình tĩnh nàỏ ở đây không còn Nguyên Khải, mà chỉ có Thế Vỹ... Thời gian qua, chỉ có Thế Vỹ ở đây... Cậu này là người gốc Bắc Kinh đến nhà mình, chớ không phải Nguyên Khảị Em không chấp nhận sự thật đó. Em cứ mãi sống bằng hình ảnh của Nguyên Khải thôị
Bà Tịnh Chi có vẻ sợ hãi... bà muốn lùi ra sau, nhưng đôi tay của Thế Vỹ quá chặt. Thế Vỹ nói:
- Bác hãy nhìn thẳng vào mặt cháu đây nàỵ Bác nhìn cho rõ đị Cháu biết là trong cái giây phút này, bác đau đớn lắm... Nhưng mà có thê nào thì... bác cũng phải phản đối diện với sự thật... Bác sĩ Lâm đã giúp bác lấy lại được ánh sáng. Bây giờ thì đến phiên bác phải nhìn thẳng vào cuộc đờị Bác hãy mở rộng cánh cửa trái tim và bước ra ngoàị
Bà Tịnh Chi như không muốn, bà lại cầu cứu:
- Còn con dâu! con dâu của tôi đâủ
Nguyệt Nương vội đẩy Thanh Thanh tới trước:
- Phu nhân này! Đây là cô gái mà phu nhân cứ gọi là con dâụ Phu nhân hãy nhìn kỹ đi... Cô ấy đâu có giống Nhược Lan phải không? Cô ấy cũng trẻ hơn Nhược Lan nhiều... ít ra là trên mười tuổị
Bà Tịnh Chi lại run rẩy nhìn Thanh Thanh:
- Cô... cô là aỉ
- Dạ con là Thanh Thanh.
- Vậy cô không phải là con dâu của ta ử
- Dạ không.
Bấy giờ, nước mắt của bà Tịnh Chi mới chảy dàị Thảo Nhi bước tới ôm lấy bà nói:
- Bà ơi bà đừng khóc nữa... Mặc dù anh Thế Vỹ không phải là chú Nguyên Khải, mặc dù Chị Thanh Thanh không phải là con dâu của bà... Nhưng tất cả anh chị ấy... ai cũng yêu bà cả.
Cuối cùng bà Tịnh Chi cũng trực diện với Thế Vỹ. Đôi tay bà run run đưa lên sờ nhẹ khuôn mặt Thế Vỹ. Bà chẳng nói gì, nhưng nước mắt cứ lả tả rơị
Thế Vỹ an ủi:
- Bác định nói gì, cứ nói đi!
Bà Tịnh Chi có vẻ thật cố gắng:
- Con... con... con không phải là Nguyên Khải của ta, mà con là Thế Vỹ... con là Hà Thế Vỹ đúng không?
Thế Vỹ ghì nhẹ tay bà Tịnh Chi, chàng có vẻ thật xúc động:
- Vâng, cháu là Hà Thế Vỹ... và cháu thành thật xin lỗị Vì bấy lâu nay cứ để bác nhầm lẫn là Nguyên Khảị
Bà Tịnh Chi chợt òa lên khóc... Tiếng khóc đau thương làm xé cả ruột gan mọi người, làm ai cũng chảy nước mắt... Kể cả ông Chấn Đình. Bà Tịnh Chi khóc như vậy rất lâu, sau đó đẩy Thế Vỹ qua một bên, bà tiến về phía chồng.
Bà Tịnh Chi gọi:
- Anh Chấn Đình... Tóc anh bây giờ cũng bạc trắng cả rồị
ông Chấn Đình gạt nước mắt, nắm lấy tay vợ:
- Phải, tóc của chúng ta đều bạc trắng cả em ạ.
Bà Tịnh Chi lại quay sang Nguyệt Nương:
- Nguyệt Nương này... mấy năm qua... ta hẳn làm khổ em nhiều lắm phải không?
Nguyệt Nương nghe hỏi đến vừa khóc vừa nói:
- Thái thái ơi... Nguyệt Nương này chỉ mong được phục vụ Thái thái thôị
Bà Tịnh Chi quay trở lại ông Chấn Đình.
- Anh Đình, còn con của chúng ta... Nguyên Khải đâu anh?
ông Chấn Đình đau đớn nói:
- Nguyên Khải à? Nó đã chết rồi... chết lâu rồi em ạ... Hơn mười năm nay rồi còn gì.
Bà Tịnh Chi như lặng đi mấy phút, rồi bà đẩy đám đông đang đứng trước mặt qua một bên, bà bước ra khỏi phòng... đám đông đi theo saụ Bà Tịnh Chi bước tới sân trước... Lúc đó gió lạnh thổi lồng lộng... nhưng bà không lùi bước, bà bước tới hòn giả sơn, chợt nhiên quỳ xuống, thống thiết nói:
- Vâng! vâng! tôi đã nhớ ra rồi... Nó đã chết! Nguyên Khải đã chết và đã ở đâỵ Chính Nhược Lan mang chiếc quan tài đó đặt ở đâỵ Ở đâỵ Trời ơị Nguyên Khải ơi!
Lời bà Tịnh Chi thật thê lương:
- Mới đây mà đã mười năm... Trong mười năm đó... mẹ lại không đốt được cho con một nén hương... mẹ không tổ chức lễ cầu siêu cho con được một lần... và con... con đã phải lạnh lùng như vậy... Nguyên Khải con ơi... Mẹ tội quá... mãi đến giờ này mẹ mới nhớ ra... Con đã chết... đã chết lâu lắm rồi...
Và bà ngã nhào xuống đất. ông Chấn Đình, Nguyệt Nương chạy vội đến đỡ Tịnh Chi lên, nhưng hai người xúc động khóc òạ
Thế Vỹ, Thanh Thanh, và Thảo Nhi cùng chạy lên giữ lấy người họ Thế Vỹ xúc động nói:
- Bác ơi! Bác đừng buồn nữa! Anh Nguyên Khải chết đi mà có linh thiêng, thì bây giờ nhìn thấy cái cảnh nàỵ Anh ấy hẳn hài lòng. Bác đã sáng mắt và tỉnh táo trở lại...
Thảo Nhi thì nói:
- Bà ơi, bà đừng khóc nữa... Nếu bà còn khóc, cháu sẽ khóc theo... Thôi bây giờ bà hãy nín đi, rồi mai cháu sẽ đưa bà đi ra mộ chú Nguyên Khải đốt nén hương. Tảo mộ cho chú ấỵ Bà đồng ý chứ?
Bà Tịnh Chi quay qua nắm lấy cánh tay ông Chấn Đình:
- Anh ơi! Nguyên Khải nó...
Chấn Đình vừa chảy nước mắt vừa gật đầu:
- Phải, nó đã chết rồi em ạ... Và nó đã được mai táng ở phía sau núi Phước Thọ Sơn... Lâu lắm rồi... Em bệnh... nên anh không đưa em đến đấỵ
- Vậy ử Anh Chấn Đình!
Và bà Tịnh Chi lại gục đầu lên vai chồng khóc ngất.
Không có ai cầm được giọt lê... Tôi tớ trong nhà cũng ào ra, kể cả Hoa Du Lâm, dù không có liên can gì đến sự việc... Họ chứng kiến cảnh đó với một trái tim thương xót.
Cuộc đời sao lại quá nhiều cảnh thương tâm.
*****Thị lực của bà Tịnh Chi, nói là hồi phuc... nhưng thật ra chỉ ở mức tương đối, nghĩa là bà có thể ngắm nghía cảnh, có thể thấy mặt người với điều kiện là không ở xa lắm. Muốn nhìn những gì nhỏ và chi tiết, bà cần phải mang kính, nhưng dù sao thì đó cũng là một sự tiến bộ lớn. Bà không phải ngồi một chỗ, lắng nghe, rồi phải hỏi: "Ai đấy! làm gì đấy".
Dĩ nhiên là với bà Tịnh Chi, mọi chuyện cũng không hẳn xuông xẻ. Bà phải thích ứng một cách gay go, phải đối diện và chấp nhận sự thật. Từ cái thế giới "không thấy", "không muốn thấy" đến cái thế giới "trông thấy" và " bắt buộc nhìn thấy". Bây giờ thì không thể trốn lánh được chuyện Nguyên Khải đã chết. Cái chết của nắm ruột đau cắt dạ Nhưng đó là sự thật.
Ngày mồng một tháng 12. Đó là ngày đại kiết trong âm lịch. Và dưới sự chủ trì của bà Tịnh Chi, một sự kiện lớn đã được hoàn thành ở Phúc gia trang. Đó là chuyện cưới thiếp cho ông Chấn Đình. Đối với bà Tịnh Chị Nguyệt Nương là một người tớ trung thành. Chăm sóc bà suốt mười năm quạ Cái thâm tình đó còn quý hơn cả ruột thịt. Bây giờ bà đã già rồi, không còn khả năng sinh đẻ. Vả lại những nhiễu nhương thăng trầm của trời đất, đã khiến bà chán ngán tất cả...
Cái chết của Nguyên Khải làm bà mất tất cả ý nghĩa sống. Vì vậy... Bây giờ chỉ còn chồng thôị Và để chồng hạnh phúc, được an ủi lúc tuổi già. Với sự đồng ý của ông Chấn Đình, sự thuận tình của Nguyệt Nương, bà cho tổ chức một tiệc rượu nho nhỏ. Trước bàn thờ tổ tiên, ông Chấn Đình chính thức kết nạp Nguyệt Nương làm đệ nhị phòng.
Tối hôm ấy, ở Phúc gia trang, đèn đuốc sáng trưng, khách khứa đầy đủ. Cả nhà họ Bùi cũng đến dự, không khí thật vui vẻ, bàn tiệc được bày ra trong sân vườn, pháo thước được đốt liên tục... Thật ra thì chuyện ông Chấn Đình cưới vợ hai cũng không có gì đáng khoa trương, nhưng đây là sự kết hợp. Bà Tịnh Chi được phục hồi thị giác, rồi bé Thảo Nhi thoát chết, Thế Vỹ sắp trở về Bắc Kinh. Tất cả chuyện đó như những biến cố, báo trước một sự trở mình của Phúc gia trang.
Hôm ấy Thiệu Khiêm có vẻ hơn quá chén, anh chàng choàng tay qua người Thạch Lựu, nói với Thanh Thanh.
- Này cô Thanh Thanh, cô có biết không. Bây giờ ngẫm ra mới thấỵ Chuyện nhân duyên của con người là chuyện tiền định. Mà đã tiền định rồi thì chúng ta không thể cãi lại, cũng không thể ép buộc hay chống đốị Chẳng hạn như chuyện "hai anh em giả" nhà cô, đã làm cho tôi bị thất điên bát đảo một trận. Tôi đã thật sự không ngờ là... ông trời đã sắp sẵn cho tôi một ngườị Đó là Thạch Lựu đây!
Lời của Thiệu Khiêm làm Thạch Lựu đỏ mặt tía tai, nàng vội lánh ra sau lưng Thanh Thanh, nhưng Thiệu Khiêm nào có buông tha:
- Ồ! Em mắc cở làm gì. Đó là sự thật mà.
Rồi Thiệu Khiêm nhìn lên nói một cách phấn khởi:
- Quí vị biết không, cách đây có mấy hôm tôi đã sang Nam Thôn đập lộn với cái anh chàng có tên là Ngô Khoa một trận, vì hắn đã dám mang mấy mâm trầu rượu đến nhà của Thạch Lựu đây cầu hôn. Tôi nghe nói mà điên tiết lên. Ngoài Thanh Thanh ra, Thạch Lựu là người mà tôi đã chấm cơ mà. Hắn đâu có quyền đó. Thế là tôi sang đấy làm cho ra lẽ. Chúng tôi đánh nhau một trận cơ hồ... thiên ô địa ám. Sau đấy tay Ngô Khoa đấy cũng rõ là quân tử. Anh ta đã hỏi tôi: "Mi có chắc là mi sẽ ở với cô ấy suốt đời không?. Tôi giận dữ: "Mi đã đánh giá con người ta như thế nàỏ Ta nào phải hạng mèo mả gà đồng đâủ" Thế là hắn nói: "Vậy thì được, chứ nếu mi không cưới chính thức... thì ta sẽ còn đến đây và lúc đó có mất vợ đừng có ấm ức".
zChuyện của Thiệu Khiêm kể làm khách đang ngồi trong bàn tiệc cười ồ. Và khuôn mặt của Thạch Lựu lúc đó còn đỏ hơn cả hoa lựụ Thanh Thanh thấy mọi chuyện giải quyết êm đẹp như vậy mừng rỡ khôn xiết.
Chuyện đâu phải dừng ở đấỷ Thiệu Khiêm nói xong chuyện mình quay qua túm lấy áo Thế Vỹ tiếp:
- ê này! Còn anh! Anh định tính chuyện Thanh Thanh thế nào đâỷ Anh phải nói cho rõ ở đây, bằng không, tôi sẽ không buông cho anh về Bắc Kinh đâụ
Thế Vỹ cũng định khảng khái nói:
- "Tôi sẽ chung thủy với nàng, tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ"
Nhưng sau đó, Thế Vỹ quay lại, bắt gặp ánh mắt của Du Lâm đang nhìn mình, chàng chợt thấy có cái gì nghèn nghẹn ở cổ, nên chỉ nói:
- Chuyện đó để tính saụ
Thanh Thanh nghe Thế Vỹ nói như vậy có vẽ thất vọng. Bất giác nàng cũng quay lại nhìn Du Lâm, hai người con gái không hẹn mà cũng nhìn nhau, cái nhìn chấn động cả haị
Ngay lúc đó, lễ cưới cử hành.
Lễ được cử hành theo đúng nghi thức truyền thống. Một A đầu trẻ tuổi mang một chiếc mâm bạc ra, trên phủ vải điều màu đỏ. Trên vải điều đó có một chiếc trâm cài đầu, nó mang đến trước mặt bà Tịnh Chi rồi quỳ xuống.
Nguyệt Nương bước ra, sụp lạy bà Tịnh Chị Bà Tịnh Chi nhắc chiếc trâm cài đầu trên chiếc mâm lên cài vào mái tóc của Nguyệt Nương. Bấy giờ người chủ lễ đứng gần đấy lên tiếng:
- Tân thiếp hãy dập đầu lạy tạ thái thái!
Nguyệt Nương theo lệnh, nhưng vừa chống tay xuống thì bà Tịnh Chi đã đỡ dậy, bà xúc động nói:
- Tuy đây chỉ là nghi lễ, nhưng ta muốn mọi thứ đơn giản thôị Cái công của ngươi đối với ta mười năm qua, phải nói là ơn rồi, không có ngươi ta không biết bây giờ ra saọ Vì vậy mọi nghi thức cần được miễn giảm. Ta với ngươi là chị em.
Đám khách dự lễ vỗ hoan hô, Thanh Thanh bất giác quay qua nhìn Du Lâm lần nữa, hai ánh mắt lại chạm nhau làm chấn động cả haị
o0o
Qua ngày hôm sau, Du Lâm và Thanh Thanh cùng gặp nhau ngoài vườn. Thanh Thanh rụt rè nói với Du Lâm:
- Chị Lâm, em chẳng dám tranh dành gì với chị cả. Bởi vì em biết, so với chị, em khiếm khuyết mọi phương diện. Em lại chẳng có đủ tư cách. Vì vậy... em chỉ xin chị, chị hãy xét lại xem. Em có thể làm một Nguyệt Nương thứ hai không?
Hoa Du Lâm tròn mắt nhìn Thanh Thanh rồi hỏi:
- Đó là ý của hai người à?
Thanh Thanh lắc đầu:
- Dạ không, em chưa hề nói chuyện này với anh Thế Vỹ. Nhưng em muốn thảo luận với chị trước, nếu chị đồng ý, em sẽ nói với anh ấy saụ
- Có nghĩa là hiện cô cũng đang lúng túng? không biết giải quyết sự việc thế nàỏ
- Vâng, và em nghĩ. Anh Thế Vỹ cũng đang ở tình trạng rất khó xử.
Hoa Du Lâm suy nghĩ, một lúc sau mới nhìn lên nói:
- Tôi mong rằng những gì mình nói với nhau ở đây chỉ có hai đứa biết thôị Đừng để anh Thế Vỹ biết.
- Vâng.
- Nếu vậy thì tôi mới có thể thố lộ tâm tư hiện nay của mình cho Thanh Thanh biết.
- Dạ, em hứạ
Du Lâm ngập ngừng một chút mới bắt đầu:
- Thanh Thanh này, tất cả những gì ở Phúc gia trang này... chuyện của bác gái Tịnh Chi và Nguyệt Nương rõ là làm tôi cảm động, không phải chỉ một chuyện đó, mà còn nhiều chuyện khác nữạ Nhưng tôi thấy: Tôi tuyệt đối không nên đóng vai trò bác Tịnh Chi, cũng như Thanh Thanh... Thanh Thanh không thể là một Nguyệt Nương thứ haị Trước mắt, Thế Vỹ đối với tôi trên danh nghĩa là vị hôn phụ Nhưng tôi thì còn đang phân vân, đánh giá. Tôi chưa chọn được cho mình một thái độ dứt khoát nàọ Nếu tôi thấy Thế Vỹ quả đáng là người được chọn, thì Thanh Thanh tin đị Dù Thế Vỹ đã có Thanh Thanh thì tôi cũng không buông thạ Tôi sẽ quyết chiếm cho bằng được. Còn nếu tôi thấy Thế Vỹ không đáng đánh giá, nên chưa dứt khoát được Có điều tôi khẳng định là ở đây là... chấp nhận hoặc không chứ không có chuyện chia xẻ.
Thanh Thanh lúng túng:
- Nói thế có nghĩa là... nghĩa là... nếu chị đánh giá anh ấy cao thì saỏ
Du Lâm nói một cách không giấu diếm:
- Thì lúc đó Thanh Thanh sẽ trở thành tình địch của tôị Thú thật tôi không giống như những người khác. Tôi không dựa vào lý lịch hay gia thế để đánh giá Thanh Thanh đâụ Trái lại tôi biết Thanh Thanh nếu là tình địch, thì sẽ là một địch thủ đáng gờm. Vì giữa hai ta thì lại giống như hai tay đuạ Mà Thanh Thanh có cái lợi thế hơn tôi là đã chạy trước tôi một quảng đường. Vì vậy, nếu tôi tham dự thì tôi phải nỗ lực tối đa, mới hy vọng thắng. Và trong cuộc đua nào cũng vậỵ Phải có người thắng kẻ bạị Chứ không có chuyện huề bao giờ. Nhưng Thanh Thanh yên chí. Tôi còn đang chấm điểm cơ mà? Chưa quyết định, chúng ta còn nhiều thời gian để quyết định sự việc.
Thanh Thanh nghe Du Lâm nói, càng tỏ ra lo âụ Cái cô gái trước mặt, vừa đẹp, vừa quí phái, học thức, con người có nhiều ưu điểm như vậỵ Ta nào phải đối thủ đâủ Và rồi cái mặc cảm tự ti như vây chặt lấy, Thanh Thanh cúi nhìn xuống.
Du Lâm cười nói:
- Đừng có buồn bã lạ lùng như vậỵ Tôi đã nói rồị Bây giờ tôi cũng chưa quyết định cơ mà. Thanh Thanh đang ở thế thượng phong hơn. Nếu tôi mà yêu anh Thế Vỹ, thì người đáng buồn bây giờ phải là tôi, không phải Thanh Thanh, đừng sợ.
Với những điều đã hứa, Thanh Thanh giữ kín thật, nàng không kể lại cho bất cứ ai biết. Có điều, nỗi lo càng lúc như càng đè nặng trong lòng. Tháng 12 đã qua phân nửạ Học trò sắp được nghỉ Tết đến nơị Và như vậy thì ngày chia tay sẽ càng lúc càng gần. Những lo lắng, những buồn phiền, làm cho Thanh Thanh tiều tụy thấy rõ.
zNgay lúc đó, một sự kiện lịch sử trong Phúc gia trang xảy rạ Làm chấn động cả mọi ngườị Không phải chỉ có những người trong gia đình ông bà Chấn Đình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương mà còn làm bàng hoàng cả Thanh Thanh, Thế Vỹ và Thảo Nhị
Đó là chuyện... Lý Đại Hải trở về.
Buổi trưa hôm ấy, trong một khung cảnh yên tĩnh.
Đột ngột, ông Trường Quý từ ngoài cổng chạy băng qua vườn hoa, vào thẳng phòng khách. Vừa chạy vừa thông báọ
- Lão gia! Thái Thái ơi! Lý Đại Hải đã về! Về rồi!
ông Chấn Đình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thảo Nhi, Thế Vỹ, Thanh Thanh. Từ các phòng riêng nghe tin đó, đổ xô về phía phòng khách. Người mừng nhất có lẽ là Thảo Nhị Bởi vì, con bé chờ đợi như vậy đã gần năm trờị Trời ơi! Bác Hải! Lúc nó đi đến sân trước, thì đã trông thấy bác Hải của nó đầy vẻ phong trần, khuôn mặt phờ phạc. Bác Hải đang đứng nói chuyện với ông Chấn Đình.
Thảo Nhi nghe ông Chấn Đình nói lớn:
- Này Đại Hải! Ta đã cho người đến khắp nơi tìm ngươị Họ tìm một cách gian nan sao không thấỷ Mi ác thật! Mi có cãi nhau với ta thế nàọ Xong chuyện thì thôi, bỏ đi làm gì? Mi làm khổ nhiều ngườị Kể cả đứa cháu gái của ngươi nó đã đến đây tìm. Nó ở đây đợi hơn nửa năm chỉ để gặp ngươi mà cũng không gặp được, mi ác thật!
Ngay lúc đó, Thảo Nhi chạy đến, nó nắm lấy cánh tay khẳng khiu của Lý Đại Hải, òa lên khóc:
- Bác Hải! Trời ơi Bác Hải! Con đây này! Thảo Nhi đây này! Bác biết không, con và Chị Thanh Thanh đến đây tìm, mà bác lại đi đâu mất tiêụ Sao bác không đến xã Đông Sơn thăm con chứ?
Lý Đại Hải nhìn thấy Thảo Nhi, chợt há hốc miệng kinh hãi:
- Trời ơị Thảo... Thảo Nhị
Rồi ông run rẩy đưa bàn tay sờ lấy mặt con bé:
- Tại sao con lại ở đâỷ tại sao... không lẽ...
Thảo Nhi ôm ghì lấy đôi chân ông Lý Đại Hải, vừa khóc vừa cười nói:
- Vâng, con đây mà... Con ở đây lâu lắm rồị Cả năm trời nay lận, bác không biết ử
Bà Tịnh Chi cũng bước tới:
- Vâng. Thảo Nhi của ngươi nó đã ở đây lâu lắm, nó là một con bé thật dễ thương. Nó tạo cảm tình với mọi ngườị Và không ai ghét bỏ nó được. Nó cũng giúp được nhiều thứ, ngay cả đôi mắt ta đây có sáng lại được cũng là nhờ nó. Nó là cục cưng của cả Phúc gia trang đấỵ
ông Lý Đại Hải gần như quá xúc động, ông loạng choạng như sắp ngã đến nơị ông tựa người vào thân cây rồi nhìn ông Chấn Đình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thảo Nhi... ông dụi mắt như không tin những gì mình nhìn thấỵ Rồi đột nhiên ông quỳ xuống lạy trời đất, ông ngước lên vừa khóc lớn vừa nói:
- Đúng là trời xanh có mắt. Nên mới để cho lá rụng về cội, châu về hợp phố. Nguyên Khải thiếu gia ơị Người có linh thiêng xin hãy phù hộ cho chúng tôị Tôi biết đây cũng là tất cả công lao của ngườị Người đã đưa đường dẫn lốị Để cho con mình, dù gặp khó khăn nhiều gian truân rồi cũng về đến được với máu thịt của nó.
zĐám đông có mặt ở đấy chợt bàng hoàng, ngẩn ra, nhất là bà Tịnh Chi, bà nắm lấy đôi vai của Lý Đại Hải lắc mạnh, run rẩy hỏi:
- Mi... Mi nói gì thế... Tại sao lại đột nhiên nhắc đến Nguyên Khảị Nguyên Khải nó dính líu gì đến chuyện này chứ?
Lý Đại Hải đẩy Thảo Nhi đến trước mặt bà Tịnh Chi:
- Lão gia, thái thái ơi! Cái con bé Thảo Nhi này, đó đích thực là cháu ruột của bà đó. Tôi giữ kín cái bí mật này trên mười năm naỵ Tôi phải mang nó đi gởi cho một người bà con xa nuôi dưỡng. Nó ở đấy cũng gần chín năm. Và bao nhiêu thứ phải ngậm đắng nuốt caỵ Lão gia ơi... Cả cái chuyện ăn cắp tiền trong công ty của lão gia, cũng là chuyện chẳng đặng chừng. Tôi không thể làm sao khác hơn được, khi có một thằng em họ, chuyên môn làm tiền tôị Nó cứ hăm dọa là... sẽ mang chuyện này tố cáo rạ Và để cho nó kín miệng. Tôi đành phải... Lão gia, bây giờ người đã hiểu ra rồi chứ? Lão gia hãy nhìn cho kỹ con bé này xem. Chẳng lẽ không tìm thấy một nét quen thuộc nào ử Khi nó là con ruột của thiếu gia Nguyên Khải và Nhược Lan đấy
zBà Tịnh Chi nghe nói, loạng choạng suýt ngã. Nguyệt Nương phải vội vã bước tới đỡ, ông Chấn Đình còn ở trạng thái thê thảm hơn. ông gần như chết điếng ngườị Thật lâu ông mới lên tiếng được:
- Này Đại Hải! Mi nói gì vậỷ Mi có biết là mi đang nói gì kia không chứ?
Lý Đại Hải vội nói:
- Dạ biết chứ... lão gia và thái thái đã nhìn thấy, cái lần Nhược Lan quay về đâỵ Cô ấy đã từng mang Thảo Nhi về, cũng ở tại đây đây nàỵ Ngay chính cái nơi tôi đã quỳ đây, Nhược Lan quỳ bên cạnh cỗ áo quan chứa thân xác của thiếu giạ Trên tay là một đứa bé mới đẻ, Lúc đó Nhược Lan cũng định mang con về cho nó nhận tổ quy tông. Nhưng mà... có lẽ lúc đó lão gia đang ở trong trạng thái cực kỳ bi thương, giận dữ người không thừa nhận đứa nhỏ. Lời nói của người lúc đó còn rõ ràng trong tai tôi, người nói: "Tôi không thừa nhận cuộc hôn nhân của chúng bây, thì cũng đương nhiên không thừa nhận giọt máu nàỵ..".
Còn hơn cả tiếng sấm, tiếng sét từ trời cao vang xuống, ông Chấn Đình quờ quạng. Chợt nhiên ông không còn đứng vững, ông muốn ngã người ra saụ Gia nhân phải chạy đến đỡ hai bên. Nhưng ông không chịu đứng yên đó. ông chỉ về phía Thảo Nhị ý ông muốn đến gần nó, và ông đã toại nguyện. ông ngắm kỷ con bé, rồi Lý Đại Hải, bà Tịnh Chị
Lúc bấy giờ Thảo Nhi bị cái khung cảnh chung quanh hớp hồn, nó có vẻ hoảng hốt, nó cũng nhìn mọi người, rồi tái mặt nói với Lý Đại Hải:
- Bác Hải! Bác Hải ơi... chuyện gì thế... Bác nói gì mà nghe dễ sợ như vậỵ Bác đừng có dối tôi... tôi là con cháu của bác. Tôi mồ côi không cha không mẹ Bác nói đi đúng như vậy không? Tại sao bác lại nói khác những gì bác nói chứ?
Bà Tịnh Chi bây giờ như bình tĩnh hơn cả, bà đưa hai tay ra ôm ghì lấy Thảo Nhị Nước mắt bà chảy như mưa:
- Con ơi! Con ơi! Thì ra con là núm ruột của Nguyên Khải, là cháu nội của tạ Mãi bây giờ ta mới biết. Thì ra ta đã có linh cảm này từ lâu rồị Ta thắc mắc tại sao, bất cứ một lời nào con nói ra đều làm rung động lòng tạ Thì ra đó là thiên tánh. Vì mối dây huyết thống. Thảo Nhi ơi! Thảo Nhi, cháu gái của tôi!
Nhưng Thảo Nhi vùng ra, nó lắc đầu:
- Không! Không! không thể như vậy được. Bác Hải! Báic Hải nói đi!
ông Lý Đại Hải đặt tay trên vai Thảo Nhi nói:
- Đó là sự thật cháu ạ. Thảo Nhi này, cha con trước khi chết lúc nào cũng dặn dò, phải làm thế nào... đừng để con nó không biết được tổ tông. Bây giờ mặc dù có muộn hơn mười năm. Nhưng dù gì lá cũng rụng về cộị Con hày mau đến lạy ra mắt ông bà nội con đi!
ông Chấn Đình đau khổ nhìn Thảo Nhị Những thước phim đời cũ, như đang quay trở ngược trong đầụ Trước mặt ông là cảnh áo quan của Nguyên Khải, rồi Nhược Lan, bà Chu, mẹ của Nhược Lan. Trên tay Nhược Lan là một đứa bé sơ sinh, trùm kín trong khăn vảị Họ đã khóc hết nước mắt, vật vờ như những hồn mạ Nhưng ông thì vừa tức vừa giận. ông không chấp nhận sự thật đó. ông lớn tiếng ra lệnh cho gia nhân phải mở ngay nắp áo quan rạ Và rồi khi chiếc nắp hòm được mang xuống. Nguyên Khải của ông rõ ràng đang nằm trong đấỵ Mọi thứ tiêu tan. Hạnh phúc cũng trở thành bọt nước. ông đã đứng như pho tượng đồng, trong khi Nhược Lan với đứa con trên tay, đã vật vã:
- Chồng con đã chết con vô cùng ân hận. Anh ấy ra đi chẳng để lại gì ngoài đứa con gái nàỵ Mặc dù nó là gái, nhưng con nghĩ. Nó cũng là máu mủ của nhà họ Phúc. Tội cha mẹ nó làm, nhưng con trẻ vô tội, xin ông bà hãy nghỉ đến Nguyên Khải, mà nhận nó nên người dùm...
Con gáỉ đúng... nhưng phải bấy giờ nó là đứa con trai thì có lẽ ông Chấn Đình đã không tuyệt tình. Chuyện mất một đứa con, là cả một nỗi đau không dứt, bây giờ lại đánh đổi thằng con trai đó bằng một đứa cháu gái chưa rời được vú mẹ. Có vô lý lắm không? Có tương xứng không? Trong cái rối bời đau khổ đó. ông Chấn Đình đã vừa lùi ra sau, vừa giận dữ hét:
- Không! Không! Mi đã cưỡng đoạt thằng con trai của ta, mi lại giết nó chết. Bây giờ còn đem cái thứ đỏ hỏn này đến đây bắt ta thừa nhận. Hừ không được! không dễ dàng như vậy được. Cái con bé này, dù gì nó cũng có mang cả dòng máu của ngươi, mà ngươi là thủ phạm, là nguyên nhân làm cho gia đình ta tan nát, không, Không được! ta không thừa nhận gì cả. Trước kia đã không công nhận cuộc hôn nhân của ngươi và Nguyên Khải, thì bây giờ đương nhiên ta cũng không công nhận hòn máu nàỵ
Chuyện xãy ra đã mười năm, mà như vẫn còn rành rành trước mặt. Bây giờ nhớ lại, nó lại giống như những tiếng sét đánh bên taị
ông Chấn Đình nhìn bé Thảo Nhi chợt cảm thấy tim mình như đang vỡ thành từng mảnh. Và không dằn được, ông run rẩy nói:
- Thảo Nhi này, ta thật có lỗi với con. Ta đã để con lưu lạc gần mười năm naỵ Mười năm đó con gần như không hề biết cái ấm cúng của gia đình là gì. Ta bậy quá. Có lẽ đó là tất cả nhưng gì mà trời muốn hại tạ Muốn ta phải trả giá. Bây giờ, ta hối hận lắm, con biết không?
Thảo Nhi nhìn lên, chợt nhiên nó cảm thấy tủi thân, nó vừa khóc vừa nói:
- ông từ đầu đã không nhận con, ông cũng không cần con. ông đã đuổi cả cha và mẹ con đị Bây giờ con mới biết mặc dù ông là nội của con, nhưng ông nào có thương yêu gì con đâụ Chỉ có bác Hải, bác ấy không phải là ruột thịt, nhưng tình cảm của bác ấy dành cho con thật hết lòng.
Và rồi nó khóc lớn hơn nữạ
- Con không tin. Bây giờ con chẳng tin ai nữạ Những người lớn nói chuyện sao bất nhất vậỷ Lúc thì nói thế này, lúc lại nói khác đị Tôi không thích. Tôi không muốn nghe ai nữạ Tôi chỉ biết là mình chỉ là một đứa con côị Đúng như chị Thanh Thanh?
Và Thảo Nhi nhoài người về phía Thanh Thanh, nó ghì lấy nàng nói:
- Bây giờ em chỉ còn tin có một mình chị, thương một mình chị thôị
ông Chấn Đình thở dài:
- Báo ứng! Đúng là báo ứng! Lúc xưa ta đã không thừa nhận con, bây giờ con không thừa nhận tạ Cũng phải thôi, tất cả oan nghiệt này do ta tạo ra thì ta phải gánh.
Bà Tịnh Chi bước tới gần Thảo Nhi:
- Thảo Nhi này! Từ nào tới giờ... ta biết là... con một mực yêu tạ Bây giờ con đã biết ta chính là bà nội của con, con vẫn yêu ta chứ?
Thảo Nhi vừa khóc vừa nói:
- Không! Không! Con không cần biết. Nếu mấy người muốn tôi nhận là ông bà. Vậy thì, mẹ tôi đâu, mẹ Nhược Lan của tôi bây giờ ở đâu chứ?
ông Lý Đại Hải bước tới:
- Thảo Nhi! Thảo Nhi này, nghe bác nói đâỵ Mẹ Nhược Lan của con hiện nay vẫn còn sống, con hãy tin bác. Có điều mẹ con hiện nay sống rất khổ sở. Sống mà không bằng chết con ạ hãy tin bác, mẹ con vẫn còn sống.
Lời của ông Hải vừa tuôn ra. Không khí chợt như ngưng đọng. Thảo Nhi cũng ngừng khóc, ông Chấn Đình và bà Tịnh Chi cũng nhìn nhau, chẳng ai nói thêm một lời nào.