Tại một làng nhỏ tên là Đông Sơn thuộc huyện Uyển Bình. Tỉnh Hà Bắc.
Bấy giờ là tiết đầu xuân. Mùa xuân ở phía Bắc thì đến khá chậm. Băng tuyết của mùa đông chưa tan hết, màu trắng xóa vẫn còn rải rác khắp nơi, mấy bụi cỏ dại như tranh thủ với thời gian đã bắt đầu đâm chồị Nhưng những cọng cỏ èo uột trên nền đất vàng lạnh, trông thật tội... Cạnh đấy là những cành cây hạnh. Chúng vươn những chiếc cành khẳng khiu lên cao, như những bàn tay dang van xin thượng đế một điều gì...
Ở phía ngoài của xóm làng nhỏ này, khung cảnh càng có vẻ thê lương hơn. Nhưng cái khí hậu ngày hôm nay có vẻ khá hơn. Nắng đã lên. những tia nắng ấm áp rọi lên tuyết, làm những sườn đá trên núi óng ánh như nhũng tảng ngọc thạch.
Đối với Thanh Thanh thì mùa xuân, tia nắng, cây cỏ, hoa lá... mọi thứ gần như vô nghĩạ Bởi vì hiện giờ Thanh Thanh đang phải ngồi trong một chiếc kiệu hoa lớn. Có đến bẩy, tám tay lực lực điền khiêng và chiếc kiệu đang hướng về phía nhà lão Hào ở thôn Bạch Quả.
Năm nay Thanh Thanh chỉ mới có 18 tuổị Lão Hào lại những 58, lớn hơn Thanh Thanh những 40 tuổị Nhưng chuyện đó cũng chưa quan trọng lắm, nếu so với chuyện ở nhà Lão Hào, ngoài một bà vợ lớn rạ Lão còn có thêm bốn bà vợ nhỏ, mà nếu Thanh Thanh về đấy, Thanh Thanh sẽ được xếp hàng thứ sáụ Đối với một cuộc hôn nhân như vậy, đương nhiên là... Thanh Thanh không đồng ý. Nhưng mà... mọi thứ Thanh Thanh nào có quyết định được? Quyền hành là ở anh cả và và chị dâụ..
Ai bảo Thanh Thanh mất cha mẹ từ nhỏ làm gì? Để phải sống bám vào anh chị... mà anh chị đã nuôi dưỡng thì bây giờ Thanh Thanh phải là "tài sản riêng" của anh chị chứ!
Chiếc kiệu cứ thế lắc lư, lắc lư tiến về phía trước. Tay khiêng kiệu đi đầu lại buôn miệng thổi chiếc kèn tay ồn àọ Nhưng đây là phong tục ở phương Bắc. Họ khiêng kiệu nhất là kiệu hoa mỗi khi đi đến đâu, thường hay giống trống thổi kèn, thỉnh thoảng họ lại hát hò nữa... Nên bây giờ một gã đã gióng miệng lên, hát một bài có tên là "Lắc Kiệu Hoa". Bài hát thường có cùng một giai điệu, nhưng lời hát thường lại ngẫu hứng. Lúc một người hát, người kia lại thổi kèn hoa theọ Nhưng cái khổ nhất của người trên kiệu là... Khi một người hát, một người thổi kèn... thì mấy tay còn lại, lại ra sức lắc kiệụ Lắc càng mạnh càng tốt càng hứng... Chỉ tội cho cô dâu phải chịu lắc lư, chao đảo suốt khoảng đường dàị
Tiếng hát ồ ề của tay khiêng kiệu vang xa:
Khiêng kiệu cao... Lắc a... Lắc ạ..
Cô dâu trong kiệu hoa... Hãy nghe a... nghe a
Hãy nghe cho rõ điều chúng tôi hát
Rồi có muốn cười muốn khóc tùy a...
Muốn cười thì cứ cười to,
Muốn khóc thì hãy khóc lớn,
Muốn chửi lại cứ tự nhiên,
Muốn hét cứ hét thoải mái
Vì hôm nay là ngày vui của cô,
Cô vui phải để chúng tôi lắc,
A... A... A... A... Hù... A...
Lắc mãi bao giờ cô hết chịu nổi thì thôi a
A... A... A... Hò... A... Ạ
Lắc cho cô dâu nhảy đong đỏng,
Cho như tiếng trống tùng tùng tùng,
Cho đất trời ngả nghiêng,
Cho hoa cưới rơi lả chả,
Cho sút cả dây, cho rơi thắt lưng,
A... A... A... Hù Ạ. .A... Ả
Cho cô dâu cười tươi hết nổị Cho hoa kết tráị cho gái có con...
A... A... A... A... Hù A... Ạ..
Thanh Thanh ngồi trong kiệu hoa mà đầu căng thẳng. Thanh Thanh chóng mặt muốn ngất nhưng có nhiều thứ đang chờ đợị Thanh Thanh chẳng tâm trí đâu để mệt, để nghe hát, nên cũng không biết những gã khiêng kiệu đang hát gì. Cái ý niệm duy nhất trong đầu Thanh Thanh bây giờ là làm thế nào để thoát ra khỏi chiếc kiệu hoa nàỷ Còn nữa... còn cái con bé Thảo Nhi nữa... Nghĩ đến Thảo Nhi... Thanh Thanh càng lo lắng hơn, không biết con bé hiện ở đâủ Có thoát khỏi bàn tay của bà thím họ nó chưả Và đang có mặt tại cái miếu thổ địa, điểm hẹn để chờ nàng không? hay là đã lạc mất?
Nhắc tới Thảo Nhi, Thanh Thanh thấy con bé thật tội nghiệp. Năm nay mới có mười tuổị Nhưng lại là đứa khổ cùng cảnh ngộ, Thanh Thanh yêu quí và trân trọng nó như một người bạn. Thảo Nhi có hoàn cảnh chẳng khác gì Thanh Thanh. Nó mất cha mẹ từ nhỏ, phải sống nhờ vào sự nuôi dưỡng của người khác.
Thanh Thanh có ông anh và bà chị dâu, chỉ biết tiền bạc trên hết... Còn Thảo Nhỉ Lại có ông chú và bà thím họ khắc nghiệt chẳng kém anh chị nàng.
Đúng ra thì Thảo Nhi đáng thương hơn. Vì cái mối quan hệ giữa con bé và ông chú bà thím xa lắc xa lơ, chớ nào có được ruột rà như Thanh Thanh với ông anh nàng, nên chẳng có mối dây tình cảm nàỏ
Thảo Nhi như một nhánh rong phiêu bạc phương xa trôi dạt mãi đến cái làng nhỏ xa lạ ở phương bắc này... tất cả đều do người khác có tên là Hảị
ông Hải thì nhà ở tận Dương Châu, một thành phố phía Nam. Nghe nói ông ta có cả một đại gia đình... Nhưng vì hàng chục lý do nào đó, nên không thể đùm bọc thêm đứa cháu gái nhỏ... Vì vậy ông phải mang nó lên tận phương Bắc nàỵ Và cuộc sống của bé Thảo Nhi có khó khăn, nhưng cũng không đến nổi tồi tệ... Nếu như bác Hải, như mọi năm... Mọi năm thì mỗi lần tết đến là bác đã lên đây thăm nó, đồng thời gởi thêm tiền cho chú thím gọi là đền ơn nuôi dưỡng.
Nhưng năm nay không hiểu sao tết đã qua rồi mà bác Hải vẫn không thấy đến. Thế là... Thảo Nhi như rơi xuống địa ngục. Gần như ngày nào Thanh Thanh cũng thấy nó đầm đìa nước mắt... Và Thảo Nhi... như cái tên của nó, chỉ như một cọng cỏ dại phất phơ bên đường...
Vì vậy, lần này, khi quyết định bỏ trốn. Thanh Thanh đã không quên tính đến chuyện dẫn Thảo Nhi theọ
Chiếc kiệu hoa vẫn lắc lự Bọn khiêng kiệu vẫn hát. Bà mai đi bên cạnh kiệu, đã mấy lần trao tiền cho bọn kiệu phu, nhưng càng trao, thì chiếc kiệu lại càng bị lắc mạnh, làm Thanh Thanh muốn ngất. Thanh Thanh vén nhẹ màn lên nhìn ra quan sát. Kiệu đang tiến đến gần bờ đê, điểm mà Thanh Thanh đã hẹn với Thảo Nhi trong chiếc miếu thổ địa nhỏ và không chần chờ nữa, Thanh Thanh nói to:
- ô! ô! Dừng lại một chút đi nào!
- Chuyện gì vậỷ Chuyện gì?
Bà mai ngơ ngác hỏị Kiệu dừng lại trên đường mòn. Đám khiêng kiệu có dịp nghỉ ngơi, nên không chờ lệnh đã dừng lạị Họ cũng ngừng hát, lấy khăn ra lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán.
Thanh Thanh thò đầu ra, ngoắc bà mai lại gần.
- Bà ơi lại đây này!
Vừa nói Thanh Thanh vừa bước xuống. Bà mai vội vàng bước tớị
- Làm gì cô phải xuống kiệu vậỷ Ngồi đấy đi!
- Không xuống kiệu làm sao được chứ?
Thanh Thanh nói rồi kéo bà mai lại gần, nói nhỏ mấy tiếng vào taị
Bà mai cười lớn:
- Ồ tưởng gì! Thôi được rồi, nhanh lên đi, nhưng không nên đi xa quá nhé. Đến phía sau cái cây cổ thụ đằng kia là được!
Đám khiêng kiệu nghe nói, nhìn Thanh Thanh rồi như chợt hiểu rạ Chúng ôm bụng cười ha hả. Thanh Thanh vén chiếc màn trước mặt qua một bên, nàng nhanh chóng nhận định phương hướng để xem xét tình hình. Rõ ràng trước mặt có một cây tọ Vậy thì hãy chạy đến phía sau cái cây to kia, rồi tính saụ Vậy thì hãy chạy thẳng về hướng đã định, Thanh Thanh chạy mà tim đập mạnh nhanh. Bây giờ mới thấy là kế hoạch quá táo bạọ Bởi vì... đường núi rất dốc, khó chạy, mà nếu âm mưu đổ bể thì... Thanh Thanh không dám nghĩ tớị
Tiếng cười thô bạo của đám khiêng kiệu phía sau, đuổi theọ
- Ồ! Ồ! Bọn bây thấy chưa, cô dâu đã bị bọn mình lắc mạnh quá khiến những gì chứa trong bụng, nó muốn chui tọt cả ra ngoàị Ha... ha... hạ.!
Thanh Thanh đã đến phía sau cây cổ thụ, nàng quay lại nhìn nhưng chỉ thấy bọn khiêng kiệu, không lưu ý, chúng bắt đầu mở túi rượu ở thắt lưng rạ Chúng có vẻ khát. Bây giờ không chạy thì còn chờ bao giờ? Thanh Thanh nghĩ thế là Thanh Thanh quyết định và cúi rạp người xuống, lúp xúp chạy về phía đường núi, cũng may là trước đó mấy hôm, Thanh Thanh đã từng cùng Thảo Nhi đến đây xem địa thế... Có điều lúc đó Thanh Thanh chỉ nghĩ đến chuyện thoát thân mà chẳng dự liệu đường núi khó chạy như vậỵ Thanh Thanh chạy thục mạng, và không còn dịp để ngắm kỹ hướng nữạ..
Nhưng Thanh Thanh chỉ mới chạy được một lát là đã bị phát hiện ngaỵ Có tiếng mụ mai kêu lên phía saụ
- Ối! không xong rồi! cô dâu bỏ chạy trốn rồi!
Thanh Thanh nghe rồi càng kinh hãi, càng cố chạy nhanh hơn, mặc cho cả gai, đá, sỏi, vũng lầy... Thanh Thanh cứ chạy miết. Nàng biết cách đấy không xa, có ngôi miếu thờ thổ địạ Thanh Thanh vừa chạy vừa van vái quỷ thần Ngọc đế... mong sao được họ phù hộ, cho cuộc chạy trốn này thành công... Và Thảo Nhi cũng gặp may như nàng.
- Đuổi theo! Mọi người phải giúp tôi duổi theo chứ? Bằng không nó chạy thoát, rồi tôi phải ăn nói làm sao với bác Hào chứ?
Tiếng bà mai gào lên. Và bọn khiêng kiệu vì sợ mất phần công nên bỏ cả rượu, tức tốc đuổi theọ
- Nhanh lên nào! Tụi bây!
Thanh Thanh thấy thế, càng gắng sức chạy, chạy bất kể chướng ngại... Bọn khiêng kiệu dù gì cũng lực lưỡng, khoẻ mạnh, nếu chậm một tí chắc là sẽ không thoát.
- Chị Thanh! Chị Thanh!
Ngay lúc đó, Thảo Nhi cũng từ cái miếu thổ địa gần đấy nhảy vọt ra, trên tay nó là một túi quần áo nhỏ. Nó bám kịp Thanh Thanh, vừa chạy vừa hổn hển nóị
- Sao mãi giờ chị mới đến? Em chờ chị sốt cả ruột!
- Đừng nói gì cả, hãy gắng chạy nhanh lên!... cám ơn trời... Chị em ta còn gặp nhaụ
Và Thanh Thanh nắm lấy tay Thảo Nhi, kéo chạy thục mạng xuống núị
o0o
Cuộc chạy trốn gần như sống chết kia, đối với Thanh Thanh và Thảo Nhi là một bước ngoặc trong cuộc đờị Vì chuyến bỏ chạy đó đã viết lại trang sử đời của họ, không phải chỉ là của hai người, mà còn liên hệ đến một người khác. Đấy là của Thế Vỹ.
Vì trong lúc Thanh Thanh đang kéo Thảo Nhi chạy thục mạng thì Hà Thế Vỹ lại đang nằm ngủ say trên đống rơm của một chiếc xe ngựa đậu bên đường.
Hà Thế Vỹ là một thanh niên có học, lại là con trai duy nhất của nhà quý tộc lừng danh Bắc Kinh - Hà Viễn Hồng. Từ lúc chào đời đến nay, 24 năm, đây là lần đầu tiên Thế Vỹ bỏ nhà đi xa như vậỵ ý của Thế Vỹ là muốn đến Quảng Châụ Lúc bấy giờ đất Quảng Châu là điểm hội tụ của bao nhiêu thanh niên được gọi là cấp tiến. Thế Vỹ chỉ nghe nói như vậỵ Còn đến Quảng Châu để làm gì, thì Thế Vỹ chưa tính đến. Thế Vỹ chỉ biết con người chỉ có thể độc lập tự chủ khi rời khỏi chiếc lồng son đầy ắp người hầụ Và với ý niệm đó Thế Vỹ nghĩ... cách duy nhất để đạt được mục đích là... để thư lại và bỏ đi... Và muốn thế, không nên mang theo quá nhiều đồ đạc. Chỉ một bọc áọ Thế Vỹ cũng không dám ra bến xe mà tìm một con đường tắt. Vì vậy mà Thế Vỹ lầm lũi bước... đến tận vùng ngoại vi của thôn Đông Sơn nàỵ Đôi chân Thế Vỹ bắt đầu mỏi thì Thế Vỹ trông thấy chiếc xe ngựa nàỵ
Đây là loại xe ngựa được dùng để chuyên chở nông phẩm của nông dân trong vùng. Nó chẳng có chỗ ngồi nào khác trừ chỗ dành cho xa phụ Thùng xe phía sau chẳng có bạt che, chở đầy rơm rạ.
Chiếc xe đậu trước cổng nông trang, mà xa phu lại không có mặt ở đấỵ Có lẽ ông ta đã đi vào trong dùng cơm. Thùng xe đầy ắp rơm. Thế Vỹ nhìn quanh chẳng có bóng dáng người nào cả. Con ngựa thì đang thư thả gặm cỏ dưới chân. Một cảnh quê êm ả, mà lúc đó Thế Vỹ lại quá mệt
Thế Vỹ nghĩ: "Thôi thì mặc! Leo lên xe nằm nghỉ lưng một chút. Đợi lão xa phu ra rồi sẽ tính sau".
Thế Vỹ nghĩ là làm vì biết mình không thể tiếp tục đi bộ được. Bao giờ lão xa phu ra, chàng sẽ thương lượng và nhờ ông ta đưa đi một quãng đường. chàng sẽ sòng phẳng trả tiền công. Nghĩ vậy, Thế Vỹ trèo lên xẹ Đặt bọc áo gối đầụ Thế Vỹ chỉ định ngả lưng nghỉ ngơi một chút. Nhưng đống rơm lại êm quá. Gió cũng mát quá, mà Thế Vỹ lại đang mỏi... Nên vừa nằm được một chút. Đôi mi nặng trĩu của Thế Vỹ đã sụp xuống thiếp đi lúc nào không haỵ
Thế Vỹ làm một giấc ngon lành. Lão xa phu lên xe lúc nào cũng không hay, mà lão xa phu cũng thờ ơ, không kiểm tra lại xem trên xe mình có gì khác lạ? Chỉ nhảy phốc lên là vung roi thúc ngựa... Chiếc xe từ từ chuyển bánh. Tốc độ cũng chậm nên Thế Vỹ càng ngủ say hơn.
Vỹ đang mê ngủ. Vì có tiếng ồn ào, đúng ra là tiếng của một đứa con gái nhỏ, hổn hển nói:
- Chị Thanh! Nhanh lên! Nhanh lên! Có chiếc xe ngựa kià! Mình nhảy lên đi, lên xe mới thoát được thôi!
Rồi tiếng chân thình thịch. Hình như có ai đó bám lấy thành xe, làm thùng xe hơi lắc lư một chút... Tiếng giục lại tiếp.:
- Nhảy lên! Nhảy lên! Nhảy lên!...
Càng lúc đó, Thế Vỹ cảm thấy như có ai đó nhảy lên mình mình, cái sức nặng kia làm Thế Vỹ giật mình đau nhóị
- Ui da!
Thế Vỹ kêu lên. Tiếng kêu của chàng làm cô bé kia giật mình, cô cũng kêu lên:
- Ui da!
Tiếng kêu làm Thanh Thanh đang bám được dưới thành xe giật mình theo và cô nàng suýt tay trượt xuống.
Thảo Nhi vội với tay xuống, nói to:
- Chị Thanh! Đưa tay đây! Em kéo lên ngay, nhanh lên!
Hà Thế Vỹ ngồi dậy, kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy một cô gái hớt hải đuổi theo xẹ Phía xa xa... hình như có nhiều bóng người đuổi theọ Thế Vỹ chưa biết chuyện gì đang xảy ra... Nhưng phản ứng phát xuất từ bản năng khiến Thế Vỹ không nghĩ ngợị Chàng vươn người ra, ngoắc Thanh Thanh nói:
- Qua đây này! sang đây, nắm chặt lấy tay, tôi kéo lên cho!
Trong lúc nguy cấp Thanh Thanh không nghĩ ngợi đưa tay sang. Và với sự giúp đỡ của Thảo Nhi, nàng đã trèo được lên xẹ
Nhưng chưa ngồi yên Thanh Thanh đã trông thấy đám người đuổi theo càng lúc càng gần, nàng tái mặt nói:
- Này bác. cứu người là chuyện hệ trọng, hãy cho xe chạy nhanh lên, tôi sẽ trả tiền cho bác!
ông xa phu còn chưa phản ứng. Thế Vỹ đã giật lấy dây cương kéo mạnh.
- Hô! Hô! Hô! Nhanh lên! Nhanh lên nào!
Chàng giục và con ngựa chồm lên, nó tung vó, chiếc xe vụt nhanh về phía trước. Lão đánh xe thì như người trên trời rơi xuống. Lão giật mình quay lạị Chợt nhiên ở trong xe lại xuất hiện ba người... Họ là aỉ Trong khi con ngựa đã phóng bất kể trời đất... Nhờ vậy chỉ một lát saụ Đám người đuổi theo đã khuất hẳn sau đám bụi mù.
Thanh Thanh, Thảo Nhi với Thế Vỹ đã gặp nhau trong hoàn cảnh như vậỵ Đời thường có nhiều cái bất ngờ. Và chỉ do một chữ "ngộ" mà thành chuyện. Chuyện này cũng bắt đầu như thế.
*****Đối với Hà Thế Vỹ, thì cái chuyện "ngộ" Thanh Thanh và Thảo Nhi không chỉ là bất ngờ... mà nó còn là bất ngờ của một loạt những "rắc rối"
Và những "rắc rối" đó khởi đầu thế này...
Ngay cái hôm đầu tiên, sau cái ngạc nhiên. Tay xa phu đã giận dữ và làm khó dễ, chuyện này khiến Thế Vỹ phải mất số tiền lớn, gã mới chịu êm.
Khi gã đánh xe và chiếc xe ngựa đã đi mất. Thế Vỹ nhìn quanh, mới phát hiện ra là cả ba bị bỏ rơi trên vùng đất đỏ rộng, đầy bụi mù trống vắng. Lúc đó khoảng ba giờ chiều hơn, bụng Thế Vỹ đã đói cồn càọ Thế Vỹ nhìn sang Thanh Thanh và Thảo Nhị Và bất chợt phát hiện nhiều điều kỳ lạ. Thảo Nhi mặc quần áo vải thô, vai mang theo một túi vảị Con bé tuy còn nhỏ, ăn mặc giản dị quê mùa, nhưng khuôn mặt lại thanh tú, nhất là đôi mắt rất sắc xảo, đã cho thấy cái đẹp hơn ngườị Còn Thanh Thanh? Cô gái này còn ăn mặc lạ lùng hơn. Bộ áo màu đỏ tươi, trên áo lại có thêu hoa rực rỡ. Tóc lại búi cao, còn giắt cả hoa, rồi chuỗị Cách ăn mặc này, đối với những người chỉ quen ở kinh đô như Thế Vỹ thì thật là kỳ quặc. Nhưng một cô gái ở nông thôn sao có tiền ăn mặc diêm dúa thế? Cô gái cũng chỉ mới khoảng 17. 18 tuổi thôi, mà phấn son loè loẹt. Hay là... Thế Vỹ chợt thấy nghi ngờ, chàng không dằn được, hỏi:
- Ban nãy những người đuổi theo đó là ai vậỷ tại sao họ đuổi theo chứ?
Thanh Thanh chưa kịp đáp thì Thảo Nhi đã nhanh miệng:
- Họ đuổi theo Chị Thanh Thanh là bởi vì...chị ấy không chịu lấy ông Hàọ..
Nhưng Thảo Nhi chưa dứt lời, thì đã bị Thanh Thanh đưa tay ngăn lại:
- Mày chưa biết người ta là ai mà sao nói những chuyện đó? Lạ hoắc lạ hươ...
Hừ! Thế Vỹ chợt thấy bất mãn. Ban nãy nếu không được chàng cứu giúp, thì chưa hẳn là đã thoát thân, vậy mà bây giờ lại nói chuyện vô ơn như vậỷ Chán thật?
Nhưng Thế Vỹ chỉ lạnh lùng nói:
- Thôi được không muốn nói thì thôị Tôi cũng không rảnh đâu mà để tâm đến chuyện mấy ngườị Bây giờ thì xong rồi đường ai nấy đị Tôi lo chuyện tôi, chào nhé!.
Thế Vỹ nói, rồi quay lưng bỏ đi, nhưng chỉ mới bước được có mấy bước, thì nghe có tiếng Thanh Thanh gọi giật lại:
- ê này, anh kia! Chờ một chút đã nàỏ
Thế Vỹ quay lại:
- Saỏ
Thanh Thanh kéo Thảo Nhi theo, nói:
- Thế này nàỵ Chúng tôi bây giờ, không có một đồng xu trong túị Mà tôi biết là anh hiện có đem theo tiền, không biết là anh có thể... có thể...
Thanh Thanh ấp úng, rồi như chợt nghĩ ra rồi nàng tháo lấy chiếc vòng màu vàng trên tay, trên cổ xuống đưa cả cho Thế Vỹ.
- Anh cầm hết những thứ này... Coi như tôi cầm thế cho anh... Rồi anh cho chị em tôi một ít tiền. Được chứ?
Thế Vỹ nhún vai:
- Thế à? Tôi đâu có mở tiệm cầm đồ đâủ
Thanh Thanh thấy lúng túng:
- Vậy thì... Vậy thì... Tôi bán đứt cho anh vậỷ
Thế Vỹ lại cười lớn:
- Bán đứt? Cô làm gì ra lại xem tôi như một tay buôn bán vàng chuyên nghiệp vậỷ
Thanh Thanh nổi giận nói:
- Cái anh này rõ là khó chịủ Cái gì anh cũng không chịụ Anh thấy đấy bọn này không có tiền mặt mới cần anh đến chớ.
Thế Vỹ móc trong túi ra một số tiền đưa cho Thanh Thanh:
- Nếu vậy thì... tôi tặng cô một ít đây, cô không cần phải thế chấp gì cả.
Thanh Thanh lùi lạị
- Không được. Tôi không xin xỏ ai cả, nếu anh không chịu trao đổi thì thôi...
Cô gái cũng có vẻ ngang ngược. Nhưng Thế Vỹ đâu chịu thua, không nhận thì thôị Thế Vỹ cho tiền trở lại baọ
-Nếu cô không lấy thì tùy cộ Vậy bây giờ chúng ta đường ai nấy đi nhé?
Rồi Thế Vỹ lại tiếp tục bước. Nhưng chỉ mới có mấy bước lại nghe tiếng chân đuổi theo phía saụ Thế Vỹ quay lạị Vẫn là hai cô gái ban nãỵ Thế Vỹ nhăn mặt:
- Ồ! sao vậy, làm gì mà một cô gái lớn dẫn theo một cô gái nhỏ cứ lẽo đẽo theo tôỉ Chiều tối rồi sao không quay về nhà? Theo tôi có ích lợi gì chứ?
Bé Thảo Nhi lên tiếng:
- Nhưng mà... nhưng mà... Chúng tôi nào có nhà đâu mà về?
Thế Vỹ ngẩn ra:
- Không có nhà à? Người có vẻ con nhà đàng hoàng như vậy, mà sao bảo là không có nhà chứ?
Bé Thảo Nhi vội giải thích:
- Thì chuyện là thế này nàỵ
Nhưng con bé chưa kịp nói thêm thì Thanh Thanh lại đẩy nhẹ nó ra:
- Sao em lại lắm lời vậỷ Người ta là người lạ lại không muốn nghe mà em chẳng thấy mặt người ta đang khó đăm đăm ử
Thế Vỹ bực mình, chàng chau mày nói:
- Hừ! Cái con người rõ là hay gây sự thế? Tôi khó đăm đăm? Tôi hung dữ lắm à? Cô thật là chẳng biết điềụ Tại sao không nghĩ đến chuyện ban nãỵ Chạy trốn rồi được người ta cứu còn không biết ơn, ở đó mà nóị Tôi chẳng nghi ngờ cô thì thôi chứ sao... Hỏi cô: Con gái gì mà mang vòng vàng, nữ trang đầy người... Cái số vàng đó ở đâu cô có chứ?
- Hừ!
Thanh Thanh nghe giận tái mặt, nhưng không biết phải cải chính làm sao với Thế Vỹ. Chỉ nói với Thảo Nhi:
- Nàỵ Thảo Nhi chúng ta đi thôi em.
Thảo Nhi nói:
- Không được đâu, chị. Nếu bây giờ chị mà quay về đường cũ, thì lão Hào sẽ bắt chị làm lại vợ bé. Chi bằng... chúng ta đi theo anh Cả này đi...
Rồi nó để Thanh Thanh đứng đó, chạy về phía Thế Vỹ ấp úng nói:
- Anh ơi! Tất cả những nữ trang trên người chị Thanh Thanh là quà cưới cũa lão Hào đấy, không phải đồ ăn cắp đâụ Chị Thanh Thanh bị anh hai của chị ấy gả bán cho lão Hàọ Mà lão ấy đã có nhiều vợ lắm cơ... Chị Thanh Thanh không còn cách nào khác... Chỉ còn cách trốn đi...
Thế Vỹ nghe giật mình:
- Vậy à?
Vậy ra Thanh Thanh là cô dâụ Thế Vỹ nhìn kỹ quần áo của Thanh Thanh đang mặc chợt hiểu rạ Thế này là... Có nghĩa là Thanh Thanh đã thoát từ kiệu cưới về nhà chồng... áo quần cô dâu cơ mà... Cả son phấn nữạ Chứ người con gái nông thôn bình thường làm gì lại trang điểm son phấn?
Nhưng Thế Vỹ hỏi lại cho chắc ăn:
- Vậy là cô đã trốn trên đường về nhà chồng phải không?
Thanh Thanh nhìn Thế Vỹ, nhún vai:
- Bắt buộc phải vậỵ Bởi vì Lão kia lớn hơn tôi những 40 tuổi... Tôi làm sao lấy ông ta làm chồng được? Mấy hôm trước, tôi đã định trốn đi rồị Nhưng cứ bị anh chị tôi nhốt kín trong phòng, không làm sao thoát ra được... Chỉ còn chờ hôm naỵ Chẳng ngờ cái đám khiêng kiệu kia, đuổi theo gắt quá...
Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh rồi nhìn Thảo Nhị Bán tín bán nghị
- Vậy thì... hai người là... hai chị em ruột à?
Thảo Nhi lanh miệng nói:
- Không phảị Tôi và Chị Thanh là lối xóm, nhà cũng gần nhau... nhưng mà... Chị Thanh rất yêu tôi... chị ấy thương tôi còn hơn là một đứa em ruột.
Thanh Thanh tiếp lờị
- Chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bởi vì cả hai chúng tôi đều là những đứa mồi côi không cha mẹ Đời tôi đã khổ mà đời nó còn khổ hơn. Mới có bấy nhiêu tuổi đầu mà nó đã bị chú thím đày đọa, sai vặt đủ thứ, lại còn bị đánh đập thậm tệ. Ngày thường nhìn nó mà tôi còn không chịu nổị Tôi phải cáng đáng, làm giúp cho nó nhiều thứ. Vì vậy tôi đã có ý định bỏ đi, mà để nó lại thì tội quá... nên chỉ có cách mang nó theọ Có đói khổ thế nào, tôi chia xớt, dù sao cũng còn đỡ hơn là để sống với chú thím của nó.
Thảo Nhi nhìn Thanh Thanh với ánh mắt trìu mến. Thế Vỹ chợt ngẩn rạ Chuyện của hai người sao lại đầy những tình cảm lâm ly thế?
Chàng cảm động hỏi:
- Vậy rồi bây giờ... Mấy người định trốn đi đâủ
Thảo Nhi nói:
- Tôi có một người bác tên là Bác Hải... ông ấy là người thân duy nhất biết thương tôị ông ấy hiện ở tại Phúc gia trang, xứ Dương Châụ Đúng ra, năm nào cũng vậỵ Tết đến là bác lên Bắc để thăm tôị Nhưng năm nay không hiểu vì lý do gì, không thấy ông ấy đến. Nên tôi định cùng Chị Thanh Thanh đến đấy tìm.
Thế Vỹ càng ngạc nhiên hơn, vì cái xứ Dương Châu ở tận Giang Nam lận, mà hai cô gái này lại chẳng có lấy một đồng dính túi làm sao đến được nơi đó? Thế Vỹ thấy nghi ngờ... và Vỹ nghĩ có lẽ Thảo Nhi và Thanh Thanh đều không biết xứ Dương Châu nằm ở đâu nữa là...
Thế Vỹ đang suy nghĩ, thì Thanh Thanh lại nóng nảy cầm nữ trang trong tay, Thanh Thanh bước tới nói:
- Này, nãy giờ anh cứ hỏi tới hỏi lui, hết chuyện này đến chuyện khác, lòng vòng mãị Anh bắt chúng tôi phải kể chuyện của mình ra cho anh nghẹ Bây giờ tôi hỏi thật. Anh nói đị Anh có sẵn sàng giúp bọn tôi không? Có chịu cầm thế những thứ này không chứ?
Rốt cuộc rồi cũng trở lại chuyện cầm thế. Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh chỉ yên lặng.
Chuyện đó hình như làm Thanh Thanh nổi giận
- Tôi biết ngay mà... Anh đâu có ý giúp bọn nàỵ Thôi vậy cũng tốt. Thảo Nhi, chúng ta đi thôi, không cần đến ai nữa hết!
Và kéo Thảo Nhi, Thanh Thanh quay lưng định bỏ đị Nhưng Thảo Nhi do dự:
- Nhưng mà... nhưng mà... chúng ta đi đâu mới được chứ?
- Đi đâu à? Miễn chúng ta không cùng đi một đường với anh ta là được rồị
Thanh Thanh cứng cỏi nóị Thế Vỹ lắc đầu, con người đâu mà khó chịu như vậỵ Vỹ còn chưa phản ứng thì thấy Thảo Nhi nói:
- Chị làm gì khó tánh như vậỷ Em thấy thì... anh ấy cũng là người tốt cơ mà?
- Làm sao biết là tốt hay xấủ Nếu tốt tại sao phải trốn lên xe ngựả Còn mang theo cả một xách bạc... Số tiền đó từ đâu có, làm sao ta biết?
Thế Vỹ không nhịn được.
- Hay lắm, cứ coi tôi như một người xấu đi, vậy cô đừng nhờ đến tôi nữa nhé?
Và quay qua Thảo Nhị Thế Vỹ nói:
- Này Thảo Nhi, em hãy đến đây, tôi có chuyện muốn nói với em đâỵ
Thảo Nhi vội bước đến. Thế Vỹ hỏi:
- Các người muốn cầm thế đồ phải không? Tôi lại không thích làm ăn với cô chị của em. Nhưng tôi sẳn sàng với em. Nào em có những thứ gì đáng giá nàọ Hãy mang ra đâỵ Tôi xem nàỏ
Thảo Nhi suy nghĩ rồi lắc đầụ
- Em chẳng có thứ nào cả!
Thế Vỹ khuyến khích.
- Hãy nghĩ kỹ xem? Cái gì cũng được, cái gì tôi cũng cầm hết!
Thảo Nhi nghĩ ngợi, rồi lấy túi vải trên lưng xuống.
- Tôi... Tôi... Tôi chỉ có cái này...
Thế Vỹ tò mò.
- Thế trong đó có những thứ gì vậỷ
Thanh Thanh đứng yên, nghĩ điều Thế Vỹ làm chẳng qua là để đối phó với mình. Trong lúc đó bé Thảo Nhi chậm rãi tháo dây cột túi xách rạ Nó đặt xuống đất, ngoài mấy bộ quần áo ra, còn những thứ lặt vặt khác. Nó nhặt từng cái để lên tảng đá bên đường. Giải thích:
- Đây là sợi dây để treo đồng hồ quả lắc, bác Hải đã cho em... Còn đây là những tấm giấy kẹo mà bác Hải đã cho em ăn. Giấy bóng đẹp nên em không nỡ ném bỏ. Đây là tấm vé tàu hỏa mà lần trước bác Hải đã dùng nó để đến thăm em, em cũng quí nó vô cùng, còn đây là mấy cọng tóc bạc mà lần trước em đã nhổ cho bác ấy...
Thảo Nhi còn nhặt lên hai hòn bi thủy tinh mà nó đã chùi bóng láng đưa lên cho Thế Vỹ thấỵ
- Chỉ có còn cái này... Có lẽ là đáng giá nhất với anh. Bác Hải trên đường đến thăm đã mua cho em.
Những cái mà Thảo Nhi có, rõ thật vô nghĩa với mọi ngườị Nhưng với con bé đó là những kỷ niệm vô giá. Vì vậy khi nghe Thảo Nhi trình bàỵ Thế Vỹ đã xúc động thật sự, chàng gật đầụ
-Tất cả những cái mà em vừa bày ra, anh đều thấy quý, đều thích hết... nó đáng giá cả.
Bé Thảo Nhi tròn mắt:
- Nó có giá thật à?
- Ờ... Vì thế... anh đồng ý... Anh sẳn sàng cầm thế hết những cái này của em.
Rồi Thế Vỹ móc tiền trong túi ra, lẩm bẩm tính:
- Để xem tất cả phải cần khoảng bao nhiêu này... có phải em định đến Dương Châu phải không? Muốn đến Dương Châu tốn tiền mua vé nè... Mà không biết ở đấy có tàu chạy suốt không? Nếu không, phải còn đổi xe nữạ Trên đường còn phải mướn khách sạn... rồi đổi tàu...
Thế Vỹ nhìn lên, chợt bắt gặp cặp mắt giận dữ của Thanh Thanh, cái ánh mắt không hẳn chỉ hung dữ mà còn đầy bất mãn, khó chịu... Thế Vỹ còn đang ngạc nhiên thì...
Thanh Thanh bước tới, hất hàm với Thế Vỹ:
- Thế nàỏ Anh định cầm thế những món này của bé Thảo Nhi thật à? Sao anh bất nhân vậỷ Còn những món nữ trang này sao không nhận? Nó hoàn toàn vô nghĩa với tôi cơ mà!
Thế Vỹ đỏ mặt:
- Cô đánh giá con người tôi thế nào mà nói thế? Tôi làm sao có thể lấy đi những gì quý báu của một đứa bé? Đó là chưa nói mỗi một món đồ kia, đều đầy ắp bóng dáng bác Hải của bé Thảo Nhỉ Nó đã tích luỹ, để dành lại những ký ức tốt đẹp nhất của nó...
Rồi Thế Vỹ cuối xuống nhặt hộ Thảo Nhi những thứ lặt vặt đó, để lại vào túi vải cho con bé, Thế Vỹ nói với Thảo Nhi:
- Những món này, ta gởi lại cho em. Còn tiền, như ta cho mượn. Ta không sợ mất, vì dù gì cũng đã biết địa chỉ... Nhà em ở Phúc gia trang xứ Dương Châu phải không?
Thế Vỹ ngưng lại và quay sang Thanh Thanh. Chàng còn bất mãn, nhưng cố dằn xuống. Suy nghĩ một chút. Thế Vỹ nói:
- Chắc phải có tấm bản đồ nghiên cứu xem từ đây đến Dương Châu phải đi thế nàỏ
Và sau đấỵ Thế Vỹ cũng mượn được bản đồ. Dân quê họ rất sốt sắng nhất là với những người có học. Họ đã mượn giùm chàng tấm bản đồ ở hội đồng xã gần đấỵ
Thế Vỹ mở rộng tấm bản đồ rạ Nhìn vào thấy nhức đầu ngaỵ Vì con đường xa vời vợị Thế Vỹ còn phải giải thích. Đến bây giờ Thế Vỹ mớ i biết là cả hai cô gái đều mù chữ... Nhưng ở thời bấy giờ... chuyện đó cũng không có gì là lạ... Nhất là ở nông thôn, nơi cái quan niệm phong kiến còn nặng nề. Con gái không cần học. Vì sớm muộn cũng lấy chồng. Có học nhiều cũng chẳng nhờ được. Vì vậy, hai người con gái cũng chụm đầu nhìn vào bản đồ. Nhưng chỉ giống như nhìn vào đám rừng thôị
Thế Vỹ giải thích:
- Nghe này... ngay cả con đường sắt này cũng không thể đưa hai cô đến Dương Châu được. Mấy người phải đi từng chặng một. Từ Thiên Tân, đến Tịnh Hảị Rồi Tịnh Hải mà muốn đến Thương Châu thì phải cuốc bộ hoặc xe bò. Sau đó mới đáp xe đến Tế Nam. Từ Tế Nam đến huyện Thọ thì phải còn tùy may rủi... Nếu không có tàu hỏa thì phải ngồi xe cá nhớ nhé! Vừa đến Phổ Khẩu là phải xuống tàu qua Qua Châụ Rồi lại đổi thuyền mới đến được Dương Châụ Mấy người nhớ rõ rồi chứ?
Thanh Thanh tròn mắt nhìn bé Thảo Nhị Trong khi Thảo Nhi lại nuốt nước bọt nhìn chị hàng xóm... Cả hai thấy quả rắc rốị Chắc hẳn là sẽ không nhớ được... Ngay lúc đó. Thảo Nhi thông minh, nó nói với Thế Vỹ:
- Anh ơi, em biết anh là người tốt... Vậy thì anh hãy giúp chúng em. Cùng chúng em đến Dương Châụ Khi tới Dương Châu, tìm được bác Hải của em rồi, bác ấy sẽ trả lại tiền cho anh... Rồi anh muốn đi đâu thì đi cũng được?
Thảo Nhi năn nỉ, nhưng Thế Vỹ lắc đầu:
- Không được, không được đâu! Tôi đã bị mấy người làm mất nhiều thời gian rồi... Tôi không thể đưa đến tận Dương Châu được. Thôi thì thế nàỷ Tôi đưa mấy người đến Tịnh Hải thôị Rồi chúng ta chia tay nhé?
o0o
Thế là ba người cùng đi, đến được Tịnh Hảị Họ chia tay, nhưng Thảo Nhi vẫn nài nỉ.
- Anh Thế Vỹ ơi, không lẽ anh không cùng đi với tụi này thật saỏ Có anh đi chung, tụi này cái gì cũng không sợ... Anh đi chung với tụi này đỉ
Trong khi Thanh Thanh lại nghiêm mặt, ngăn lại:
- Này Thảo Nhi, sao em thích làm phiền người khác như vậy, bên em còn chị mà, em sợ gì chứ?
Suốt quãng đường vừa quạ Thế Vỹ và Thanh Thanh vẫn chưa hòa hợp được. Họ cứ như hai thành phần đối nghịch nhaụ Thế Vỹ nói:
- Đúng rồi đấy! Thảo Nhi này... em không thấy bà chị của em dữ lắm saỏ Đi với chị ấy, có ai dám ăn hiếp em được chứ? Em cứ yên tâm đi, rồi thế nào em cũng đến được xứ Dương Châu một cách bình an mà... Thôi vậy là xong! Bây giờ chào mấy người tôi đị Mong là tất cả rồi sẽ thuận buồn xuôi gió. Để Thảo Nhi còn gặp bác Hải của nó.
Thanh Thanh liếc nhanh về phía Thế Vỹ, hơi lo lắng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ cứng cỏi nói:
- Có thể nào thì chúng tôi cũng không dám làm phiền anh xin cám ơn anh!
Rồi chào Thế Vỹ và kéo Thảo Nhi đi về phía trước. Thảo Nhi thì khác nó có vẻ bịn rịn. Nó đi mấy bước lại quay lại nhìn. Và rồi chính nhờ cái ánh mắt của Thảo Nhị Thế Vỹ cảm thấy không yên tâm... Thế Vỹ quay lại và nhận ra một điềụ hai cô gái yếu đuối này... chắc chắn là chẳng ai bảo vệ được cả... Và đúng như điều Thế Vỹ tiêu liệụ Thảo Nhi và Thanh Thanh chỉ mới bước đi một đoạn đường ngắn là đã gặp phải hai tay lưu manh.
Lúc bấy giờ trời đã nhá nhem tối, hai gã lưu manh từ trong bụi cỏ chui rạ Bọn chúng chặn trước mặt Thảo Nhi và Thanh Thanh. Bốn con mắt thao láo nhìn Thanh Thanh nụ cười nham hiểm.Thanh Thanh chợt hiểụ Tai họa sắp đến rồi! Nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh, hỏi:
- Mấy anh định làm gì vậỷ Đừng quấy rầy, nhà cha mẹ tôi ở đầu xóm kia thôị
Một gã chống tay cười lớn:
- Vậy à? Họ ở đâủ Mời họ ra đây, tôi muốn được bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu tôi một chút!
Thanh Thanh nghe nói sợ hãi lùi ra saụ Nhưng ngay lúc đó, tên lưu manh còn lại đứng sau đã chụp vai nàng lạị
- à! à! Con bé này đẹp quá! Ở đâu chúng mình không thấy vậỷ Nó chẳng phải là dân trong làng mình...
Vậy thì... Thầy bói nói đúng. Hôm nay chúng mình gặp số đào hoạ Ha! Ha! khoái quá!
Bé Thảo Nhi hét lớn:
- Hãy buông chị tôi ra! ông anh cả tôi sắp đến đâỵ ông ấy cao lớn lại khoẻ lắm, quật một cái là mấy người sẽ chết tươi ngay!
Gã lưu manh đứng trước nói:
- Vậy à? Vậy thì hãy mời luôn cả ông anh Cả nhà mi ra đây, để tao hỏi thăm sức khoẻ.
Nhưng gã vừa dứt lời thì Thế Vỹ đã bước tớị Chàng vung một đấm vào mặt gã, miệng hét:
- ông anh bây có mặt đâỵ Hỏi thăm thì cứ hỏi đi!
Bé Thảo Nhi vừa trông thấy Thế Vỹ đã mừng rỡ kêu lên:
- Ồ anh Thế Vỹ! Anh hãy đấm cho bọn họ một trận, cho họ biết thân đi!
Sự xuất hiện bất ngờ của Thế Vỹ, rõ là làm hai tay lưu manh ngạc nhiên. Nhưng rồi, chúng cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Chúng giận dữ hét:
- à! Cái tay này... mi từ đâu bò ra mạo nhận. Muốn phá đám bọn này phải không? Vậy là mày muốn chết rồi! Này anh bạn, mình hãy vặt lông nó đi!
Và dĩ nhiên, kế tiếp là một màn quyết chiến. Tội nghiệp. Thế Vỹ tuy to con, nhưng từ nào đến giờ chỉ là công tử bột, đâu có kinh nghiệm đánh nhaụ Vì vậy chỉ được mấy cú đầu... Còn sau đó diễn biến thế nào, Thế Vỹ hoàn toàn không nhớ nữa... Chỉ biết trong trận đó, Thanh Thanh và Thảo Nhi cũng có giúp sức. Hai cô gái này thấy Thế Vỹ bị áp đảo, đã nhảy vào cuộc chiến. Dù không biết đánh nhaụ Nhưng một người cũng cố nắm tóc gã lưu manh còn lại kéo, người khác dùng miệng cắn. Những món đòn này cũng khá hữu hiệụ Và trận đánh đó, rõ ràng là cũng "long trời lở đất". Nhưng ưu thế cuối cùng chẳng phải ở phía của Thế Vỹ. Bởi vì, Thế Vỹ còn nhớ... Sau đó... Hình như có một tay du đãng, dùng cây hết sức giáng mạnh vào đầu Thế Vỹ. Sau đó Thế Vỹ hoàn toàn không biết gì nữạ
Lúc tỉnh dậỵ Thế Vỹ chỉ thấy mình đang nằm bên cạnh một con suốị Thảo Nhi và Thanh Thanh thì ở cạnh. Họ đang giặt khăn lau mặt, lau những vết thương trên người chàng. Gần đó còn có mấy ông tiều phụ Họ đứng nhìn. Vừa thấy Thế Vỹ mở mắt ra, Thanh Thanh đã mừng rỡ nói:
- Ồ! Anh đã tỉnh rồi, vậy là tốt, xin cảm ơn trời phật!
Còn bé Thảo Nhi thì khóc òa lên.
- Anh Thế Vỹ ơi anh Thế Vỹ... Anh đừng có chết nhé? Anh anh hùng lắm, dũng cảm lắm... một mình anh mà đánh tới hai thằng. Anh đã cứu chúng em. Nhưng bọn nó tiểu nhân quá. Nó đã dùng cây đánh anh. Bây giờ làm saỏ Anh thấy thế nàỏ Có đau lắm không?
Một ông tiều phu bước tới, vỗ nhẹ lên vai Thảo Nhị
- Yên tâm đi con gáị Anh Cả con chỉ bị thương nhẹ thôi rồi sẽ chẳng sao đâụ Bây giờ tất cả hãy về nhà ta nghỉ ngơi nhé!
Rồi ông quay qua, nói với Thế Vỹ.
- Cũng may là lúc đó chúng tôi đi ngang quạ Nên bọn lưu manh kia mới bị đuổi đị Mà này, người anh em kia, ba anh em mấy người từ đâu đến? Và định đi đâu vậy hở?
Thế Vỹ định nói thật là ba người không phải là anh em, nhưng rồi không biết nghĩ sao Thế Vỹ, chỉ nói:
- Chúng tôi... Chúng tôi từ Bắc Kinh đến và định đi về Dương Châụ
Bé Thảo Nhi nghe nói đã mừng rỡ.
- Ồ anh Thế Vỹ, anh sẽ cùng đi với chúng em chứ?
Thế Vỹ nắm lấy bàm tay nhỏ nhắn đang run rẩy vì xúc động của Thảo Nhi, và liếc nhanh sang Thanh Thanh nói:
- Ờ, ờ... Anh sẽ cùng đi với em.