Dung dụi đầu vào gối. Nàng muốn không nghĩ gì hết. Nhưng làm sao mà không nghĩ được. Có lẽ lần này, nàng phải nói với Hiệp. Nói về mảnh giấy, nói về những hồ nghi trong lòng nàng. Hay không nói gì hết? Tâm hồn nàng mệt mỏi, chán nản lạ lùng. Từ mấy hôm nay. Dung có ý nghĩ ly dị. Thật tức cười. tại sao nàng có ý nghĩ đó? Dung hoàn toàn không hiểu. Nàng chỉ biết nàng rất chán, chán tới độ tránh nhìn cả bức hình của Hiệp, lúc nào cũng ngó nàng chằm chặp, cười diễu cợt.
Rồi mình sẽ làm gì? Tiếp tục cuộc đời độc thân. Thì bây giờ đâu có gì thay đổi. vẩn đời độc thân, trừ những khi có Hiệp. Nhưng hình như Dung có ao ước một điều gì đó chưa rõ rệt. Hình như Dung cũng chán cuộc đời độc thân, trơ trọi này rồi. Nghĩ tới Hiệp, lúc này có lẽ đang từ giã cô gái tên H nào đó. Dung hình dung ra hiệp đang đóng bộ mặt buồn bã:- Anh chỉ về với vợ anh vài hôm. Anh sống bên em nhiều hơn. Dung lăn người một vòng, rồi trườn đầu lên cao để mặt lên gối như cũ. Có lẽ mình không đi đón Hiệp ở nhà ga. Mình đợi Hiệp ở nhà . Có lẽ lần này mình phải nói hết...
Nghĩ như vậy nhưng Dung vùng ngồi dậy. Nàng ngó mặt mình trong gương. Tò mò nhìn mấy dấu nhăn ở mép môi, ở đuôi mắt. Nàng nhướng mắt lên, mỉm cười. Nàng thất vọng. Không nhìn thấy nét trẻ trung đâu nữa. Mình xuống dốc quá. Làm gì đến nổi thế này. Dung đưa tay xoa xoa mấy nếp nhăn. nàng nghĩ tới một thứ mỹ phẫm quảng cáo trên báo. Có lẽ phải làm đẹp một tí. Dung bắt đầu trang điểm. Lúc trang điểm xong, chuông đồng hồ mới điểm có hai giờ. Nhưng có lẽ nên ra ngoài thôi. Ngồi rán lại, chắc Dung sẽ không đi đâu nữa hết.
Lâu lắm Dung mới ghé vào cái quán nước này. Quán nước còn ghi một kỷ niệm buồn của nàng. Nhưng không hiểu sao Dung đã quả quyết bước vào đó. Ngồi một mình với ly cô ca lạnh ngắt. Dung tưởng mình sẻ chết vì kỷ niệm. Tưởng như vậy là lầm. Lâu nay, mỗi khi nhớ tới chổ ngồi này, Dung nghĩ rằng, có lẽ mình sẽ khóc, sẽ tê lịm người khi kỷ niệm thôi thúc. Nhưng Dung cũng chẳng cảm thấy gì hết
Thình lình, Dung bắt gặp một khuôn mặt quen. Một người đàn ông làm chung sở. Hắn đi với một cô gái lạ không phải là vợ hắn.Dung biết mặt vợ hắn, vì một lần hắn đã dẩn vợ tới dự một đám cưới bạn bè. Hắn chưa nhìn thấy Dung. Rồi cũng thình lình nữa, vợ hắn xuất hiện ở một cánh cửa ra, vô. Hắn đứng bật dậy, như phóng ra một cửa khác, mở cữa một xe tắc xi rất nhanh và mất hút. Chỉ cỏn lại hai người đàn bà. Người đàn bà dợm bước theo người đàn ông. Cô gái mở ví đặt vội tờ giấy năm trăm lên bàn rồi cũng lật đật đi. Ra tới cửa, người đàn bà trông thấy, lật đật đi theo. Dung nghe một tiếng gọi khá hằn học:
- Ê, cô kia.
Rồi họ khuất mất ở đâu, chuyện gì sau đó, Dung không biết nữa.
Dung uống nốt ly cô ca. Câu chuyện vừa xảy ra không đem tới cho Dung chút giải trí nào, như nhiều người khác ở trong quán. Chì có một câu duy nhất lập đi lập lại: - Đàn ông, trời cho nết giống nhau. Dung nghĩ tới Hiệp. Lúc này, chắc chàng ở trên máy bay. Và trước đó, ho5 chia tay nhau. Hai người đã hôn nhau. Cầm tay bịn rịn. Rồi gì nữa. Hẹn hò, bi thảm. Nước mắt. Ôi, chỉ là kịch. Với dung, đời sống vợ chồng giữa hai người cũng là kịcfh. Vở kịch chưa buông màn đúng lúc cũng tẻ nhạt, chẳng ra cái gì. Lòng Dung nguội ngắt.
Ở quán nước ra, Dung leo lên một chuyến xe buýt. Con đường từ quán ra tới da Phạm Ngũ Lão ngắn thôi. Nhưng khi thấy chuyến xe buýt ngừng. Dung leo lên, rồi lại hối hận. Xe buýt chật ních không còn một chổ ngồi. Dung đứng, vịn tay vào ghế. Người đàn bà mập bự, đưa cái lưng ép vào tay Dung. trước mặt Dung, một bà bầu, bám chặt cả hai tay vào thanh sắt. không ai nhường nhịn ai nữa. Ngay sát chổ bà bầu đúng, hai thanh niên ngồi hút thuốc lá phì phèo. Xe dừng lại, Dung bước xuống. Nàng có thể đợi thêm mõt trạm nữa thì gần ga hơn. Dung đã không đợi. Nàng lội bộ. Suýt nữa Dung bị một chiếc xe xích lô đâm vào người. Chưa hết, nàng tông vào một đứa nhỏ chạy băng ngang. Đứa nhỏ dừng lại định sừng sộ. Rồi có vẻ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, nó nhe răng, làm mặt khỉ, rồi cười ré lên, bỏ chạy.
Dung đâm ra cáu kỉnh. Có điềm xui gì đây. Có thể hôm nay Hiệp sẽ không về. Phích nước sôi của nàng đun sẳn sẽ nguội ngắt, và như thế, để chờ tới lúc nào nàng nhận một tờ điện tín khác, phích nước mới được thay. Nhớ lần vừa rồi, vì về bất chợt. Hiệp hấp tấp lấy bình trà rót một ly, đưa lên miện uống. Dung ngăn cản không kịp, Hiệp phun ra giữa nhà, chưa hết, thiếu điều chàng móc miệng cho nôn mửa ra. Bình trà đóng mốc xanh, mốc đen. Làm sao được.
- Dung. Dung. Ê.
Thùy Mị vừa dừng xe vừa đưa tay vẫy rối rít. Cô hét lớn tiếng:
- Ê, đi đâu vậy Dung.
Dung tới gần cười:
- Đi đón ông Hiệp.
- Trời ơi, đi đón chồng mà mày đủng đỉnh như đi dạo phố. Lên đây tao đèo. Ê, Dung. Tao ngạc nhiên, trông mày giống con mlụ thất tình quá.
Thùy Mị cưới ngất. Vài người ngó hai đứa. Đúng là con điên. Dung nghị thầm. Nàng vẩn giữ nụ cười dịu dàng:
Thôi cám ơn mày. Nàng chỉ về phía ga. Tao đón anh Hiệp ở đàng kia. cám ơn mày nghe.
- Dung...
- Hử ?
- Thôi. Nhưng sao tao tức cười quá.Khỉ. Thôi tao đi không cười chết mất.
Thùy Mị chưa đi, còn nói với:
- Cho tao gửi lời thăm ông Hiệp nghe mày. Nói với ông...
Tự nhiên Thùy Mị cắt ngang . Nói với ông cái gì? Nhưng Dung không hỏi lại mà gật đầu. Còn một khoảng quá ngắn thì tới ga. Lạ chưa, Dung càng thấy lòng trống rỗng tợn.
Vì Hiệp mà Dung mới tới chỗ này. Dung ghét nhà ga chi lạ. Vừa vô tới, Dung đã bị bao quanh bởi các người bán hàng. Mua ổ cô. Mận ngọt cô. Chục xòai có nghìn rưởi cô. Vé số cô. Cô mua giúp em. Thật khó nho5c, Dung mới thoát được đám người đó. Nàng đi vào bên trong, đứng ở một mái hiên. Hình như mới có một chuyến xe vừa về. Chiếc xe trống đang de tìm chổ đậu. Một vài người đứng từ trước, ngó Dung, cứ coi đồng hồ hoài. Dung chăm chú nhìn người đàn bà bán hàng đang bóc một quả bưởi bằng con dao nhỏ. Bà ta bóc rất khéo tay. Những múi bưởi, chẳng mấy chốc được tách ra, trắng nỏn, mọng căng nước mà vẩn được bao bằng lớp màng mỏng dính. Thấy Dung ngó bà cười xã giao: Bưởi Biên Hòa cô. Dung lắc đầu nữa. Có mấy đứa trẻ chắc chờ lâu quá, bày đặt tró chơi trốn tìm . Chúng kéo cả vạt áo của Dung mà núp. Người đàn ông chắc là ông bố, gọi con lại phàn nàn, rồi ngó Dung , ra điều cô thông cảm, cháu nó dại. Ông mua mấy múi bưởi. Lần này, tụi nhỏ đứng vyên một góc, cắm cúi chấm chấm mút mút với một gói muối ớt thật nhiều. Dung trả lời nụ cưới ngượng nghịi của người đàn ông bằng một nụ cười vu vơ.
Dung nghĩ tới Hiệp. Liệu chàng có vui mừng gì khi trông thấy mình tới tận đây đón chàng không? Chàng đi một mình hay với ai nữa? Có thể chàng cùng về với cô nhân tình trẻ, mới mẻ. Họ sẽ đóng kịch trước mặt mình. Nàng lại mỉm cười chua xót. Roi-éi nàng giận cả lòng mình, cho rằng, mình đã trở thành một con người chối bỏ hết ý nghĩa của cuộc sống. Không ham thích, không thiết tha. Đúng không? Vẩn không thể chắc được gì. Hình như nghĩ tới Hiệp , nàng chỉ thấy chán ngắt. Tại sao? Dung cố bác bỏ ý nghĩ là mình ghen tuông. Ghen với một cái tên tắt? Với một người không hề biết mặt? Không, Dung không muốn nghĩ tiếp nữa.
Cô gái đứng bên Dung bỗng bắt chuyện:
- Bà đi đón người nhà.
Dung gật đầu.
- Hôm nay chắc máy bay trễ. Bà đi đón chuyến nào? Qui Nhơn hay Ban Mê Thuột?
- Cô đón chuyến nào?
- Em đón chuyến Qui Nhơn.
Và cô gái như không dừng lại được. Cô có nhu cầu phải nói, phải thố lộ. Sự chờ đợi đã làm lòng cô đầy tràn.
- Em đi dón từ trưa. Nhà em nói sẽ tới lúc hai giờ. Lúc nào em cũng đi đón sớm. Anh ấy thích vậy. Tới mà chưa thấy em là mặt sụ một đống. Nhà em con nít lắm chị ơi. Tụi em mới lấy nhau, nhà em bỉ đổi. Em xin theo mà má em không cho . Tại bị em con một đó chị. Nhà em về hoài, lấn này là lấn thứ ba trong một tháng. Buồn cười, hồi nảy có một chuyến, có ai giống nhà em quá trời, tí nữa em túm lấy rồi...Nhà em....
Dung cắt:
- Mấy giờ rồi?
Cô gái đưa đồng hồ lên:
- Ui da, Ba giờ rưỡi rồi cô. Dễ chừng tời bồn giờ. Đồng hồ của em chạy ẩu một cây. Ít nhứt cũng gần bồn giờ. Lạ quá, sao hôm nay tàu trễ vậy. Trời ơi, em lo là lo.
Bốn giờ. Vậy chuyến tàu từ Đà Nẵng vô cũng trễ sao. Cô gái lại hỏi:
- Chị đón chuyến nào?
- Đà Nẵng.
- Ý . Đà Nẵng tới rồi. Đó, cái xe trống đang đõ hàng xuống đó chị. Tới lúc ba giờ. Đông ơi là đông.
Dung thở dài. Còn cách nào hơn là trở về. Hiệp đã có mặt ở sài gòn. Và chắc giờ này cũng đang lang thang đâu đó. Có thể lát nữa chàng đón nang ở sở. Cũng có thể chàng sẽ trở về nhà muộn. Dung quay lưng đi.
- Ủa, chị không đợi...
- Không.
Dung trả lời. Bước nhanh . Ra khỏi ga đường phố phường trước mặt. Dung nghĩ về nhà lúc này cũng vô ích. nằm, đầu óc sẽ mệt mỏi thêm. Vì vậy, nàng đi ra phố, và để giết thì giờ, nàng cứ chúi đầu, dí mắt vào những cửa hàng ngắm đồ đạc. Những thứ đồ dùng mà ngươì nội trợ nào cũng ước mơ. Chỉ với nàng, nàng thấy dửng dưng. Nàng tưởng chừng như mình còn thích đời sống độc thân lắm. Thực ra nàng đã chán ngấy.
Chẳng qua, nàng đã quá lười biếng, lười biếng kinh niên, đã giết hết mọi sự tha thiết của tâm hồn nàng.
Nàng đi lang thang mãi, trong thàng phố nàng biết đang có Hiệp, cho tới lúc đèn đỏ.
Thật tình cờ, hai người đi ngược chiều nhau, đụng độ nhau trước building, nơi Dung cư ngụ. Hiệp tươi cười, trong khi Dung cố nhếch mép:
- Không đi đón anh há. Nhận đượcđiện tín không?
- Có. Nhưng em đi đón trể giờ.
Rồi Dung hỏi khi hai người đứng trong tháng máy:
- Anh có tới sở làm kiếm em không?
- Không .
- Em nghỉ sở chiều nay .
Nàng tưởng chàng sẻ hỏi nàng đi đâu, giờ này mới về. Nhưng chàng nói huyên thuyên chuyện này, chuyện nọ. Mà chuyện nào nàng cũng chán ngắt. Cuối cùng họ cũng lên tới phòng . Nàng tra chìa khóa vào ổ xoay mạnh. Chàng đẩy lưng nàng vô trước
- Có áo sạch không. Cho anh một cái. Mặc đồ lính, nặng như chì. Mệt.
Nàng đang bận ngó chiếc đồng hồ treo tường. Nàng hỏi:
- Đồng hồ anh mấy giờ?
- Tám giờ. Đúng lúc quả lắc đồng hồ như rung mạnh. Rồi đổ bảy tiếng. Mèn ơi. Dung kêu.
- Tại cái đồng hồ chết tiệt. Cái đồng hồ này điên, muốn chạy ra sao thì chạy. Nàng chỉ biết trách mà không biết nghĩ cho nó. Có tới hai năm, nàng không cho nó ăn một chút dầu mỡ, mà nó đã làm việc tận lực để đúng giờ cho nàng bao nhiêu ngày rồi.
- Lấy áo cho anh đi.
- Anh đã ăn gì chưa?
- Rồi. Anh gặp một cô bạn cũ nữa. Còn em. Em ăn gì chưa?
Dung chưa có gì trong bụng, nhưng nàng đáp:
- Em cũng ăn rồi. Em cũng gặp một anh bạn cũ.
- Thế à.
Chàng trả lời không chút nào nhạc nhiên. Nàng hơi sùng.
- Để em pha trà.
- Ấy đừng, trong mồm anh còn mùi trà mốc. Lần này, chắc mùi còn đặc hơn nữa.
Chàng cười lớn. Tự nhiên Dung sững người lại. Nàng nhìn chàng đăm đăm. Lúc đó, nàng đứng ở phía sau lưng chàng, và Hiệp đang bỏ sơ mi ra. Rồi Hiệp quay phắc lại.
- Lại đây.
Dung đi tới. Hiệp mở rộng vòng tay. Nàng dúi mặt vào ngực chồng. Nàng vừa hít được hơi thở thơm tho, hơi thở như chất hồi sinh, làm nàng tỉnh táo lại. Và nàng tiếp tục hít hơi hướm trên vùng ngực rộng mênh mông của Hiệp. Nàng vít cổ Hiệp xuống:
- Trả lời cho em biết H là ai?
Hiệp ngẩn ra một lúc. Rồi chàng cười rộ:
- H à? H là Hoa, một cái hoa bên đường lúc anh đi qua. Được chưa.
- Đồ kim sanh.
Nàng bổng nghiêm nghị:
- Anh Hiệp.
- Cắm nước sôi đi. Anh phải uống trà nóng.Dung lắc đầu. Nước mắt muốn ứa ra:
- Không. Anh Hiệp. Chắc mình phải ly dị.
Hiệp nâng mặt Dung lên, nhưng nàng nhất định vùi mặt mình xuống.
- Đúng.
- Cám ơn anh.
- Đúng. Phải ly dị, phải bỏ cái đời sống này đi. Em không thể ở một mình như gái độc thân thế này được. cuộc sống này giết chết tâm hồn em.
Dung bổng khóc thành tiếng. Nàng tiếc quay mắt. Nhưng nàng không hiểu tiếc cái gì. Tiếc không mất Hiệp? Tiếc đời sống y như còn độc thân? Hay tiếc là những điều mình đã nghĩ, đã quyết định, đã bị hơi thở của chàng xóa sạch.
Chàng lại phà hơi vào mặt nàng. Và chàng đẩy nàng ra xa:
- Thôi, đủ rồi cô. Để cho người ta gội rửa cái hơi hướm của những bông hoa bên đường đi đã. Đừng có khóc. Em con nít quá.
Nàng cứ khóc. Khóc như bị một nỗi oan khiên không cách gì chứng minh được. Khóc tới chàng phải ngạc nhiên, không giỡn được nữa.
- Em. Em làm sao vậy.
- Em ghét anh. Em ghét anh.
Và nàng đấm thùm thụp vào ngực chàng, vào tay chàng. Chàng giữ tay nàng lại, và ôm chặt lấy nàng:
- Em có điên không. Có gì nói đi.
- Em không nói được. Không nói được.
Nàng vùng vẫy, rồi nàng chợt như không còn phút sức lực nào khi bắt gặp hơi thở nồng mùi quen thuôc, mùi thuốc lá, mùi nhựa răng. Nàng khóc nữa.
Lúc chàng vào buồng tắm. Nàng nhìn căn phòng, nhìn phích nước đã đun lúc trưa. Nàng nhìn tới chiếc cà mên dựng ở một góc. Rồi nàng ngồi thu chân trên giường. Bổng dưng, nàng mỉm cười trong khi nước mắt vẫn còn thi nhau rơi.
Nàng lắng nghe tiếng nước dội ở trong phòng tắm. Chàng đang gội rửa những mùi vị của những bông hoa bên đường.
Nàng ngạc nhiên quá vì nụ cười mới mẻ đó.