Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tập Truyện ngắn >> Chuyện đôi ta

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 17103 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Chuyện đôi ta
Nhã Ca

MỘT CÁI CHẾT DỊU DÀNG

Buổi chiều đến tự lúc nào tôi không hay biết. Tôi đã ngủ một giấc khá dài. Khi tỉnh dậy, cuốn sách còn úp trên mặt và chiếc khăn mùi xoa đã khô, loang lỗ những vết lệ. Không biết là tôi đã ngất đi hay là đã ngủ một giấc no đầy. Buổi trưa khi ăn cơm xong, tôi đã tiếp Tịnh trong căn phòng nhỏ này, và khi nghe Tịnh hốt hoảng báo tin Hoàng bị thương, hiện đang nằm bệnh viện, tôi chỉ kịp gục đầu vào vai Tịnh mà khóc, khóc vồn vã, ray rứt, khóc dai dẳng như bị một điều gì oan ức quá, oan ức đến độ không ai có thể bảo lãnh, phân minh hộ được.
- Anh Hoàng bị thương rồi Lê.
Lúc Tịnh nói, khuôn mặt nó cũng dầm dề nước mắt. Tôi không đưa Tịnh xuống lầu như mọi khi. Tịnh về một mình, và tôi hiểu trên đường về hẳn Tịnh sẽ khóc một mình, và lúc Tịnh về đến căn nhà quen thuộc sẽ có cả nhà cùng khóc. Còn tôi, tôi không thể tâm sự với ai, chia xẻ cho ai nỗi buồn đau này.
- Anh ấy còn nằm phòng lạnh chưa biết ra sao. Chưa vào thăm được.
Giọng Tịnh run run và sau câu nói đó, răng nó cắn chặt.
Lúc sau đó, tôi ngồi yên lặng như pho tượng đá, mắt mở lớn nhìn ra cửa sổ. Nắng vàng rực đổ chói chang trên những mái ngói ẩm màu đất. Không một cành cây cho tôi nương dựa chút bóng mát. Trưa yên lặng và sửng sốt. Tôi ngồi như thế, mặc nước mắt chảy, mặc mệt mỏi. Tôi lười biếng cả việc với tay đóng cửa, và cứ thế tôi mở cuốn sách học úp lên mặt, trôi nổi trong giòng buồn khổ, lo lắng. Làm sao nhìn thấy khuôn mặt chàng. Cuộc tình đến đây là kết thúc rồi sao? Không thể được. Nhưng làm sao tôi có thể chiến đấu một mình được. Tôi không còn đủ sức chống lại cơn buồn ngủ, Cùng cơn mê sảng đang bủa vây . Và tôi trôi vào trong cảm giác đau đớn tê lịm.
Ánh nắng đã lệch nghiêng những vệt dài phía mé giường, tôi không đoán được thời gian này là lúc nào. Chiếc đồng hồ dưới nhà như vừa đi tiếng chuông, tôi lẩm bẩm đếm theo rồi bỏ dở nữa chừng. Ba, bốn hay có thể năm, sáu tiếng gì đó. Những tiếng ngân nga của kim khí như loãng vào đầu tôi và đi mãi, đi mãi. Tôi dụi mắt mấy lần nhìn vào những vệt nắng uể oải im trên mặt nệm và ao ước được yên lặng, ngã ngớn mãi như thế.
Bây giờ tôi không thể nằm xuống, cũng không thể ra khỏi căn phòng. Tôi muốn được yên lặng để nghĩ đến chàng. Anh Hoàng, Tại sao như thế được, mới hôm nào, còn như hôm qua, anh đi vào Thủ Đức. Hai tháng rưỡi gắn An pha, bốn tháng chia ngành và chín tháng mãn khóa. Còn nhớ những lần anh được phép ra khỏi trại. Anh tới bằng xe tắc xi. Em nằm trên gác cũng đoán được anh tới vì tiếng mở cửa xe vội vàng, tiếng đóng cửa xe nóng nảy.
Lúc em mở cửa sổ nhìn xuống, thấy anh trong bộ đồ vàng vai đeo An pha tung tăng hai con cá li. Còn quên, có những lần anh còn lủng lẳng đeo dây biểu chương nữa chứ. Và em như được một sức mạnh nóng bỏng đẩy nhanh xuống cầu thang, chạy vào phòng khách mở tung hai cánh cửa lớn.
Đáng lẽ ra em phải nằm gọn trong hai cánh tay anh dang ra mừng rở. Nhưng em kịp dừng lại và anh ôm một khỏang cách to lớn giữa chúng ta. Hai nụ cười, bốn mắt nhìn nóng bỏng, mừng rỡ đến tê dại, rồi thôi sau đó, ngồi đối diện ở salon, mỉm cười nhìn nhau. Tình yêu chỉ có thế, chỉ đến thế và dừng lại. Anh không thể tiến tới, em không thể bước xa hơn, vì giữa chúng ta còn sự hiện diện của gia đình, của ngượng ngùng e thẹn. Giữa hai chúng ta còn sự tinh khiết thần thánh, còn tình yêu của tuổi nhỏ, còn đầy mơ mộng của những lần bàn tay đưa hờ trên mái tóc. Phải không anh?
Vậy tại sao chuyện đó lại xẩy ra đến sớm sủa như thế. Hai tuần trước đây sau khi trả an pha để gắn lon chuẩn uý, anh đã nôn nao trở về Sàigòn, đã tìm em và chúng ta đi chơi với nhau sung sướng bàn định tương lai.
Làm sao em quên được trước ngày lên đường nhận nhiệm vụ mới, buổi tối hôm ấy anh đã ngồi lì ở nhà em đến đỗi ba mẹ phải ngạc nhiên.
- Sao dạo này thằng Hoàng siêng tới chơi vậy?
Em cười lỏn lẻn, sung sướng. Biết trả lời ba mẹ làm sao. Làm sao để nói được: Con yêu Hoàng lắm. Như dự liệu của chúng ta thì mới đến chỗ ba mẹ cất tiếng hỏi: Con có bằng lòng không? Và em đó mặt bỏ chạy.
Còn Thụy nữa. Chưa đến lúc em phải trả lời. Trước khi Thụy mang trầu cau đến hỏi thì chuyện của chúng ta đã tỏ rõ với mọi người. Nhưng một tuần lễ nay em không được tin tức gì của anh ngoài bức điện tín báo tin anh đã đến nhiệm sở. Rồi Tịnh đến và mang tin anh bị thương. Thế là hết. Hết hở anh? Mối tình của đôi ta chấm dứt? Hoàng ơi.
Em vừa nói gì thế, em vừa gọi tên anh đấy ư. Hoàng, màu vàng bạc ác đang lùi dần theo những vệt nắng.
Lạy trời, xin cho chàng đừng mong manh sắp tắt như những giọt nắng ngoài kia. Một người bạn khóa chuẩn úy trước anh đã từng ra trận nói:
- Chỉ đợi saú giờ sáng, giờ mặt trời lên, giờ thắng tử thần.
Vậy mà sao mặt trời đem hy vọng rồi mặt trời tắt. Không, tôi phải cam đảm và hy vọng nữa. Hoàng đang chiến đấu trong từng mạch tim, nhịp thở. Bây giờ chàng vẫn nằm yên trong phòng lạnh, mắt nhắm hiền từ. Chàng không mở mắt đâu khi mặt trời chưa ló dạng.
- Chưa vào thăm anh ấy được đâu. Tiếng của Tịnh còn vang trong đầu tôi. Sao cứ lởn vởn hình ảnh quan tài, nến thắp, những cánh áo vàng, tiếng mõ, tiếng kinh.
Tôi cứ xô đuổi những hình ảnh ghê rợn đó, nhưng những nhgọn nến vẫn bập bùng trước mắt tôi và khuôn mặt của Hoàng làm tôi ứa lệ.
Lúc này Tịnh đang làm gì? Nó đang khóc như tôi? Chung quanh là những người thân cùng khóc cho Hoàng.
Tôi bỗng muốn đến đó, nhà Hoàng, nơi mọi người mang cùng tâm sự, cùng niềm đau đớn như tôi.
Tôi đứng lên đi rửa mặt, thay quần áo. Chút hoạt động làm tôi tỉnh táo lại, nhưng sao lúc soi bóng mình trong gương tôi lại muốn khóc. Hoàng ơi, đừng để em lẻ loi.

<< THÀNH PHỐ BUỒN | MỘT CÁI CHẾT DỊU DÀNG >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 230

Return to top