Ngày lại qua ngày, điện Chiêu Dương tắm trong vầng ánh sáng ơn trạch của hạnh phúc. Triệu Phi Yến đã lâu ngày không nhảy múa, gần đây, ngày nào nàng cũng khởi vũ trước điện Chiêu Dương, tất nhiên là vì hoàng đế. Có một lần, Chiêu Nghi cũng đến tham gia. Nhưng Hợp Ðức chỉ đến có một lần rồi thôi, không bao giờ cùng với Phi Yến nữa. Nàng tự biết rõ ràng múa chung với bà chị thì chỉ hố mà thôi. Nàng cho rằng khắp thành Tràng An này không một cô nào sánh nổi vẻ đẹp trong vũ thế của Phi Yến. Hơn thế, nàng tham dự một lần rồi cũng không đi cùng nhà vua đến cung Chiêu Dương nữa. Hợp Ðức tự giải thích một cách rất kẻ cả rằng: "Mình chỉ vì làm cho hai vị ấy thêm gắn bó với nhau, bây giờ họ đã làm lành với nhau rồi thì hà tất còn phải xen vào giữa họ làm gì“. Thế nhưng trong nội tâm sâu sắc của Hợp Ðức lại có điều rất tế nhị, thuộc về tính cách đố kỵ của nữ giới.
Một mặt, Hợp Ðức muốn cho chị mình và hoàng đế hoà hợp với nhau, mặt khác, nàng lại không muốn tình yêu của nhà vua bị san sẻ đi mà chỉ để cho riêng mình thôi.
Ðiện Chiêu Dương tắm mình trong ánh sáng ơn trạch của hạnh phúc, ai ai cũng hớn hở vui mừng. Thậm chí đến Phàn thị cũng trẻ trung trở lại. Bà ta thường cùng với Vương Thịnh không ngày nào không trò chuyện với nhau về tuổi thanh xuân của mình. Phàn thị kể ra bao nhiêu tên các chàng trai, miêu tả tỉ mỉ mỗi chàng say mê bà, săn đuổi bà như thế nào. Vượng Thịnh là con người đã mất hết tính năng đàn ông nên khi nghe chừng chuyện tự thuật của Phàn thị hoàn toàn dửng dưng, không một chút hứng thú nào, nhưng hắn vẫn vui vẻ kiên nhẫn ngồi nghe. Trừ hai con người ấy ra, bọn nội thị và cung nữ trong điện Chiêu Dương cũng hoà nhập vào. Trong không khí hoan lạc ấy, họ thường được ban thưởng cho luôn.
Nhưng rồi mối tình yêu đương sống lại ấy không thể giữ mãi vị nồng đượm và ngọt ngào lâu dài được cùng với thời gian. Tình yêu của họ không phải là thứ tình yêu thuở ban đầu, mà trải qua bao nỗi trắc trở nặng nề, sự rạn nứt dần dần nẩy ra chính tự trong lòng họ. Tình yêu giống như là một chén rượu nồng, có nước lã pha vào - Cho dù chỉ là một giọt nhỏ - lập tức biến vị ngay, sẽ không còn đồng nhất nữa.
Phi Yến cảm nhận thấy trước sự bất đồng ngay trong lòng mình. Nàng cảm thấy, niềm hoan lạc mất đi được trở lại, luôn luôn trong một ý vị chua xót đau thương. Nàng nhận ra thản mình từ buổi mới vào cung, niềm hoan lạc không biết giữ gìn, choáng mắt vì vinh hoa, lại tuỳ theo ý muốn gì làm nấy, nàng dâng hiến bừa phứa cho hoàng đế, nàng quên hết hình hài. Nhưng tình yêu dù có hồi phục thì không còn dâng hiên bừa phứa như trước được nữa, lại cũng không thể quên hết hình hài. Thậm chí, nàng còn sợ sệt và tự ti...
Vả lại Lưu Ngao cũng xét lại mối tình giữa ngài và nàng, bản chất đã thay đổi rồi. Ngài cố gắng yêu nàng, bởi vì, trước đây ngài đã từng toàn tâm yêu nàng. Nhưng chính trong lúc ngài cố gắng yêu nàng, dù muốn hay không ngài vẫn phải nghĩ đến một âm thanh đã nghe được tử trong cung Chiêu Dương - tiếng ho của một người đàn ông.
Tuy ngài ra sức xua đuổi, nhưng thứ âm ảnh ấy lại cứ hiện ra hoài. Vì thế, dù muốn hay không, giữa hai con người ấy cảm giác như trong gang tấc mà ngàn trùng xa cách. Hơn nữa, khoảng cách đó theo thời gian lại càng xa mãi lên. Phi Yến vô cùng lo lắng, nàng thấy rõ gương mặt hoàng đế đầy vẻ u uất nỗi lòng ngài mang một nỗi khổ đau. Ðiều đó khiến nàng sợ - Tưởng như hoàng đế sẽ có lúc bết nhẫn mà. Nỗi bất an càng lớn dần lên, khi còn lại một mình, nàng thường tự nhủ: thôi mặc thây sự đời ? Rồi đến đâu thì đến. Nàng là người đã chịu nhiều nỗi chua xót và thương đau, nàng không dằn vặt nữa, bởi nàng biết, nàng đã dằn vặt quá nhiều. Chẳng bao lâu, Phàn thị và Vương Thịnh cũng trông thấy giữa hoàng hậu và hoàng đế đã gần mặt mà cách lòng rồi. Cả hai cũng thương cảm, cả hai cùng quan tâm. Vì thế, một đêm, cả hai vào nội tẩm thì thầm hỏi han hoàng hậu:
- ôi ! Thế nào rồi cũng đổ vỡ thôi. Hoàng thượng đã có bài bản tính toán đối với ta rồi - Phi Yến nói trong lúc tự ti - Mặc quách sự đời, cứ để vận mệnh sắp đặt cho ta thôi !
- Nếu có một đứa con trai, mọi việc sẽ ổn cả. - Vương Thịnh nêu lên kế hoạch cũ của hắn - Thưa hoàng hậu, trước đây, thần đã có nêu chuyện này ra.
Nàng lắc đầu, tỏ ý cự tuyệt.
- Thưa hoàng hậu, thần đã tính toán đâu vào đấy cả rồi, hoàn toàn không chút sơ suất nào hết! Thái y có tra xét cũng không phát hiện ra được, bọn ở Hề quan cục cũng không sao lần ra mối. Vương Thịnh nói nghiêm chỉnh.
- Thưa hoàng hậu - Phàn thị cũng tiếp lời - Vương Tổng quản nói đúng đấy ạ, bây giờ đúng là lúc phải làm, xin hoàng hậu đừng cố chấp nữa.
- Chúng thần sẽ thay hoàng hậu thu xếp ồn thỏa hết cả mà - Vương Thịnh vội vàng nói tiếp.
Thái độ cấp bách của hai người khiến nàng hoang mang không còn biết nên làm thế nào nữa, hết nhìn Phàn thị lại nhìn Vương Thịnh. Cuối cùng, nàng lắc đầu. Sự kiện Trần Thanh, đến bây giờ nghĩ lại, nàng vẫn còn khiếp sợ, nàng không muốn gây thêm chuyện nữa. Trước mắt, tuy không thể tính toán được ra sao, nhưng nếu mình không cầu mong điều gì hơn thì cục diện này, quá lắm cũng chỉ đến thế, không thể xấu hơn nữa. Vì vậy, nàng cảm thấy an phận thì hơn, chuyện thành cũng đáng mừng đấy, nhưng nếu chuyện hỏng, hại sẽ không lường được.
- Thưa hoàng hậu - Phàn thị kéo dài giọng, mặt cũng dài thượt ra.
- Hai người có lòng tốt, nhưng ta không muốn, ta vâng theo vận mệnh thôi ! Phi Yến chán chường đứng lên đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn xa xa vào trong đêm tĩnh mịch của vườn ngự uyển.
- Thưa hoàng hậu - Vương Thịnh bước đến sau lưng nàng - Nếu hoàng hậu không làm thì sẽ bị người khác làm trước mất, đến lúc ấy...
Phi Yến giật mình, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt viên Tổng quản .
- Ðúng thế, có người sẽ làm trước, đến lúc ấy, tổn thất của hoàng hậu... Vương Thịnh nhắc lại lần nữa - Nếu có người có mang trước hoàng hậu, như vậy, địa vị của hoàng hậu tất sẽ lung lay! Một người nào đã từng làm hoàng hậu rồi, nếu không may mất địa vị thì không thể tự do tự tại ở trong cung được nữa.
- ồ ! Nàng kêu lên khe khẽ - Chậm rãi nói - để cho nó chiếm trước đi ? Vương Thịnh ta vâng theo sự sắp đặt của vận mệnh. Giọng nói của Phi Yến thì mềm nhưng ý chí biểu đạt thì kiên cường không thể chuyển lay. Vương Thịnh biết lúc này không thể thuyết phục nổi, hắn nháy mắt cho Phàn thị cùng rút lui. . .
Trong tẩm cung chỉ còn lại một mình nàng, đứng một lúc, nàng cảm thấy chân mỏi nhừ liền quay về nằm xuống giường. Tuy nàng cự tuyệt lời kiến nghị của hai người kia, nhưng trong lòng nàng lại như sóng cuồn cuộn nổi lên. Lợi hại và lương tri xung đột lẫn nhau.
Nhưng rồi, sau ngày thứ ba, bỗng nhiên xảy ra một sự kiện khiến Triệu hoàng hậu đột ngột thay đổi ý chí. Sau bứa ăn trưa, Phi Yến đang ở trước điện Chiêu Dương, bỗng thấy Vương Thịnh hốt hoảng chạy đến. Vừa thấy hắn, nàng liền đứng phắt lại nhìn ra hai bên.
- Có chuyện gì thế? - Phi Yến bước lên hỏi.
- Chuyện to lắm ! - Vương Thịnh thở không ra hơi. Chiêu Nghi đang phát điên lên - Xem ra thì trong cung đình sắp sửa trời long đất lỡ cả rồi. - Nhưng vì chuyện gì chứ? - Phi Yến kinh hoàng nhìn Vương Thịnh.
- Chiêu Nghi điều tra ra, hôm qua hoàng thượng không ở Thông Thiên đài, hoàng thượng lấy thuốc hồi kinh của Chiêu Nghi đi tìm một người con gái, có khả năng là gái ngoài cung, thần nghe Chiêu Nghi đang chửi mắng Phú Bình hầu, bắt hoàng thượng phải ra chiếu giết hắn.
- A! Nó... Phi Yến đối với Trương Phóng tình xưa vẫn còn, nghe nói Hợp Ðức chỉ thị giết Phú Bình hầu, hết cả hồn vía, vội vàng bước xuống thềm đá - Ðể ta đi xem.
- Thưa hoàng hậu ! Người không nên đi - Vương Thịnh nhào đến dưới thềm ngăn lại - Chiêu Nghi đang trong cơn thịnh nộ, hoàng thượng im thin thít, hơn nữa, Chiêu Nghi đã tự giáng chiếu giết hai người hầu cận, nghe nói hôm qua đi theo hoàng thượng, lại còn...
- Ðể ta đi xem nó, nó điên rồi!
- Thưa hoàng hậu, người không nên đi. Chiêu Nghi thì đến hoàng hậu cũng không coi ra gì đâu - Vương Thịnh nóng nảy xua xua tay.
Phi Yến không thèm nghe hắn. Cái chết đang treo trên đầu Trương Phóng, nàng thấy quá rõ rồi liền vội vàng kéo cao váy lên bước nhanh về phía Tây Cung.
Ngoài cửa Tây Cung, Tế Quy từ đằng xa đã chạy lên đón trước xua xua tay, bất giác nàng dừng chân lại.
- Thưa hoàng hậu! - Tế Quy nói trầm xuống - Lúc này tốt nhất là người không nên vào.
Phi Yến đứng đờ ra, hai viên Tổng quản đều nói nàng cùng một giọng như thế. Ðiều đó khiến nàng tức điên lên, mà lại không thể làm gì được. Tế Quy nhẹ nhàng nói tiếp:
- Hoàng thượng lúc này ngó bộ rất xấu hổ, thấy hoàng hậu, có thể thẹn quá hóa giận, thưa hoàng hậu, sự việc ở Tây Cung đang ầm ĩ. Chiêu Nghi bắt hoàng thượng giết bà phi họ Phan, giết quan coi Thông Thiên đài, giết...
Nàng buồn vô hạn, đi đi lại lại trước điện Chiêu Dương, không bước vào Tẩm cung nữa - Thưa hoàng hậu - Phàn thị bước lại - Người đã đến Tây Cung rồi chứ ạ? Bà ta lập tức nói - Như vậy, Chiêu Nghi thật quá đáng.
- Ôi! Phi Yến kêu lên - Bấy nhiêu vấn đề làm nàng hết sức phiền não - Mai đây mọi sự trong cung sẽ vào tay Chiêu Nghi hết, hoàng đế đã chịu khuất phục rồi, sau đó Chiêu Nghi và Thái hậu sẽ tranh nhau phân chia triều đình.
Mặc dầu rất buồn phiền, nhưng nàng không nỡ nhẫn tâm đuổi Phàn thị, người đàn bà ấy, tuy tính tình lỗ mỗ nhưng đối với nàng một lòng trung thành, nàng miễn cưỡng giữ lại.
- Ðáng thương cho Phú Bình hầu, ông ta gây ra chuyện quá dở, xem chừng tính mệnh cũng khó bảo toàn... Phàn thị thông cảm với Trương Phóng lẩm bẩm, Phi Yến giận dữ phất mạnh ống tay áo và chính phút giây đó, nàng nghĩ đến một việc liền bảo Phàn thị tìm Vương Thịnh đến. Ðồng thời nàng vội vàng trở vào Tẩm cung, bỏ trâm thoa nằm xuống giường.
Khi Vương Thịnh và Phàn thị sóng đôi nhau bước vào, nàng thản nhiên tuyên bố: - Thông báo cho Hề quan cục, tìm thái y đến, ta hình như đã có mang.
- Hoàng hậu! - Vương Thịnh mừng quá muốn nhảy cẫng lên, hắn biết ngay đấy không phải là thực nhưng hắn reo lên vì đúng như kế sách của hắn đã vạch ra.
Triệu Phi Yến theo mưu của Vương Thịnh giả làm có thai, rồi sau đó bày trò dùng đứa hài nhi trong dân gian thế vào, điều mà nàng trước đây vẫn kiên quyết không nghe. Nhưng sau khi nghe chuyện Hợp Ðức áp chế nhà vua, lòng tin của nàng đối với em gái hoàn toàn sụp đổ, tự nghĩ, cứ theo sự phát triển của tình thế như vậy, nếu không sớm lo liệu thì sẽ có ngày rơi vào nanh vuốt của cô em. Nàng cho rằng, em mình đã bắt hoàng đế giết Trương Phóng, thì cũng có thể bắt hoàng đế phế truất mình như chơi. Bởi thế, nàng thấy rằng: Vì sự tồn tại của chính mình mà mạo hiềm một keo vậy.
Hoàng hậu ? - Phàn thị cũng sung sướng reo lên.
- Các ngươi đi đi ! - Bố trí cẩn thận- Nàng nhắm mắt lại, thì thầm giọng trầm xuống - Phải hết sức thận trọng! Vận mệnh của ta ở trong tay hai ngươi đấy.
Ngày hôm sau, bốn vị thái y và hai tên cấp sự ở Hề quan cục cùng hai người nội yết nhận chiếu trang trọng nghiêm túc vào điện Chiêu Dương. Khoảng nửa giờ sau lại trang trọng nghiêm túc kéo nhau ra. Hề quan cục sau đó một thời gian đem tin hoàng hậu có mang tâu cáo lên hoàng đế ở Tây Cung.
Ðáng thương cho nhà vua, khi nghe tin đó phấn khích quá, nhảy lên reo to: .
- Hợp Ðức, hoàng hậu có mang rồi ?
- ồ - Hợp Ðức nghi hoặc, đưa mắt nhìn vua, miễn cưỡng cười vang - Kính mừng bệ hạ...
- Rốt cuộc ta đã có rồi ! - Ngài đưa tay vỗ ngực- quay một vòng - Ta đi thăm nàng đây, Hợp Ðức, nàng cùng đi không?
- ấy thiếp làm sao cùng đi được ? - Hợp Ðức liếc nhìn nhà vua - Bệ hạ đi thăm Long Chủng của bệ hạ đi - Ðừng sợ bà ấy.
Hợp Ðức tuy thật bụng mong cho chị mình vững vàng ở vị trí hoàng hậu, nhưng từ khi Phi Yến lấy lại được lòng yêu mến của hoàng thượng thì không khỏi có ít nhiều ghen tuông, một mình được yêu thì có lúc cảm thấy mình gánh quá nặng, nhưng nếu đem chia đi lại thấy có phần mất mát, gánh nặng tình yêu nhẹ đi, thất vọng và giận hờn lại nảy sinh, tuy là chị em thân tình vẫn không ngoài cái lẽ thường tình ấy. Khi tin tức về Phi Yến có mang truyền đến, Hợp Ðức nghi hoặc không yên lòng, nàng không tin đó là sự thực, tấu cáo của Hề quan cục thì giả làm sao được? Vì thế, nàng dần dần thấy yên tâm. Vậy mà Lưu Ngao trong lúc vui mừng lại không ngờ đến sự phản ứng của nàng, ngài sung sướng quá quay người một vòng trong Tây Cung, nói với Chiêu Nghi "Ta sẽ trở lại" rồi đi thẳng đến Ðông Cung. Trước sau điện Chiêu Dương đều tĩnh lặng cả đến dải hành lang dài cũng có rải thảm khi hoàng đế bước vào cửa cung, Vương Thịnh liền chạy ra báo hỉ. Hoàng hậu thế nào? Ðang ngủ à?
- Thưa vâng, tâu bệ hạ, hoàng hậu vừa uống thuốc xong, luôn luôn buồn nôn và sợ phiền hà.
- ồ !Lưu Ngao dừng chân, vì để người đàn bà có thai được yên tĩnh, ngài không muốn vào thêm phiền, vì vậy ngài muốn Vương Thinh gọi Phàn thị lại.
- Vạn tuế ! Vạn tuế! Phàn thị quỳ gối dập đầu xuống đất.
- Tinh thần hoàng hậu có tốt không?- Lưu Ngao mỉm cười nói.
Hôm trước hoàng hậu bắt đầu nôn mửa - Mấy ngày nay đều thấy. Hôm qua lại càng nôn nhiều ạ, thật là đại hỉ ạ. Vạn tuế đại hỉ ạ - Bà ta dập đầu xuống đất.
- Hoàng hậu hôm nay đã làm gì ?
- Sau khi thái y đoán định rồi, hoàng hậu tự viết tấu chương trình lên hoàng thượng, ngồi được một lúc lâu rồi, thấy chóng mặt, lại sợ tiếng người, bây giờ đang nằm ạ.
- ồ, Tấu chương, thực ra thì không cần nàng phải viết lấy ! Thôi được, bà cho nàng biết, ta không vào làm ồn nàng nữa nhé, cần nàng giữ gìn cẩn thận.
Lưu Ngao vui vẻ ra khỏi điện Chiêu Dương, khi đến trước cửa cung, ngài quay lại bảo Vương Thịnh nhận phần thưởng đem chia cho tất cả nội thị. Nằm trong tẩm điện Phi Yến nghe cho đến khi nhà vua đi thở một hơi dài, nàng sợ cái lúc trông thấy nhà vua, sự sắp đặt như thế thì thật là điều bất đắc dĩ đối với nàng.
Nhưng màn kịch hốt hoảng diễn xuất trong cơn xung động này, khi nàng đã lắng lại, nàng thấy hối hận, nàng sợ vở kịch chết người.....
Lưu Ngao đi bộ, trong cơn hưng phấn, ngài chầm chậm đi về phía Tây Cung, đến trước cửa cung thì gặp viên Dịch đình. Hắn quỳ trên bậc thềm đá đệ trình bản tấu chương của hoàng hậu. Lưu Ngào cầm lấy tờ tấu chương, mở rộng tờ giấy màu vàng xem ghi những gì, vừa đi, vừa đọc nhỏ nhẹ:
Thần thiếp từ thuở vào Dịch đình. Trước tiên gặp được Long nhan. Ngày cho đại hiệu. Tính đã một số thời gian. Gần đây trời cho phúc lớn. Hoàng thượng đoái thương. Ðược ngồi xe kiệu. Chuyển đến Ðông cung. Ngồi hầu yến tiệc. Lại nhờ thánh ân. Thần thiếp hai tháng lại nay, trong lòng chuyển động. Trời không bắt tội nguyệt kinh. ¡n uống ngon miệng khác hẳn ngày thường. Biết thánh cung đã ở trong người mặt trời soi thấu cầu vồng, chắc có điềm lành. Rồng ở trong bụng, tốt đẹp lắm thay! Mong sinh thần tự - Ngày ngày mong đợi. Trông ngóng thanh minh, vui vẻ giá lâm. Hiểu cho lòng thiếp.
- ồ - Ngài khoái trá ồ lên hai tiếng gật gật đầu Rồi bước vào nội thất kêu lên : Hợp Ðức ?
- Sao bệ hạ về nhanh thế kia ạ ? - Hợp Ðức kinh ngạc đi lên trước.
- ồ, Nàng cần được yên tĩnh, chuẩn bị bút mực cho ta. Lưu Ngao không nhìn Chiêu Nghi yêu quý của mình mà bước đến chỗ án ngồi xuống.
Ðiều đó khiến Hợp Ðức đau lòng. Nàng nghĩ thầm: thế này thì đúng là thật rồi ! Lưu Ngao hoàn toàn không hiểu Hợp Ðức, cứ ngồi bên án, tự mình mở đài nghiên, vê vê bút suy nghĩ và viết: Nhân đọc tấu chương, vui mừng khôn xiết. Ngài vừa viết vừa cất cao giọng đọc lên:
Ðao vợ chồng, nghĩa cùng chung gánh. Trọng trách đối với xã tắc trước phải có người kế vị. Vừa mới buổi đầu phải giữ gìn cẩn thận, không dùng thuốc có tính cường. Nên ăn thứ lành. Có điều gì báo, không cần tấu chương. Chỉ sai người đến là được. . .
Ngài đem tờ chướng đã viết xong cho viên Dịch đình, rồi mới bằng lòng, quay lại gọi: "Hợp Ðức !"
- Bệ hạ đến bây giờ mới nhớ đến thiếp ! - Nàng cười không mấy tự nhiên.
Lưu Ngao cầm tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay. Lập tức Hợp Ðức cảm thấy câu nói đó quá đáng, nàng đã ghen ghét Phi Yến, chỉ nên giấu ở trong lòng thôi, nói ra miệng chỉ tổ làm người ta coi thường mình. Vì vậy nàng dựa vào người hoàng đế, giọng nói vời vợi:
Người vui thật, thiếp lại có hai niềm vui cơ! Nhưng niềm vui của thiếp thì không ai đếm xỉa, bệ hạ nghĩ thiếp không cụt hứng đi sao?
- ôi ! Ta. . . Hoàng đế ôm lấy cổ nàng. Nàng có hai lần vui đấy thôi.
- Ðúng thế ạ. Một lần là quan hệ giữa thiếp và bệ hạ, một lần là giữa thiếp và bà chị.
- ồ - Ngài hoàn toàn tin Hợp Ðức, phấn khích nói - Ðây mới thật là ngày vui mừng của chúng ta. Hợp Ðức, ngày hôm qua nàng nổi khùng lên như thế, hôm nay hẳn là đã mát tính rồi.
Ðột nhiên Hợp Ðức sa sầm mặt xuống xoa tay vào má nhà vua:
- Bệ hạ thế nào ạ ? Cái thằng cha Trương Phóng ấy đã giết đi chưa ?
- ôi ! Vì. . để chiều theo ý của nàng Hợp Ðức, nhưng vừa hay gặp lúc chúng ta có chuyện mừng, tha chết cho hắn đi ? Hoàng đế cố ý giải thoát cho Trương Phóng.
- Nếu đã thế thì tống thẳng thằng cha ấy xuống làm thị trung có được không?
- Cái ấy... - Hoàng đế nhân lúc Hợp Ðức đã hả cơn giận cười hì hì, ngừng một lát ngài mới ngập ngừng nói tiếp - Tất nhiên không nên làm như vậy, ta bãi chức thị trung của hắn, biếm tước của hắn.
- Hắn... hắn? Biếm hắn đi đến đâu chứ? - Hợp Ðức không nhân nhượng một bước nào; nàng hoàn toàn không thù hằn gì Trương Phóng, nhưng mục đích của nàng quyết liệt như thế, không ngoài ý muốn thử thách quyền lực của mình, nàng có thể
sai khiến được một ông hoàng đế làm những gì. Chính vào lúc Phi Yến đã có mang, cái ý muốn thử thách ấy lại bùng lên dữ dội trong người nàng.
Ông vua nhu nhược vỗ vào vai Hợp Ðức:
- Lại biếm hắn đi làm uý ở vùng đất phía Bắc, sáng mai lên triều ta sẽ làm.
- Buổi chầu sáng mai nếu bệ hạ không thi hành, hừ! Thiếp không chịu đâu nhé!
- Nhiều lần ta đâu dám không nghe lời nàng! Lâu nay vẫn thế, nàng vẫn còn không tin ta sao?
Lưu Ngao rụt đầu rụt cổ cười lên hi hí:
- Tin ư - Nàng lộ vẻ tươi cười như một đoá hoa mai khôi - Nhưng, đã bao nhiêu lần thiếp không thể yên lòng được, ngài đi lén lút vụng trộm thì thiếp còn tin được làm sao?
Hoàng đế không còn biết trả lời thế nào nữa đành nháy mắt tủm tỉm cười với Hợp Ðức, đây là bắt đầu một giai đoạn mới, trước đây, nàng chỉ biết nhận tình yêu, bây giờ, nàng tiến lên một bước, cần nhận được quyền lực, cần đoạt được quyền lực chế phục nhà vua ? Sứ dụng quyền lực của nhà vua.
- Phi Yến, Phi Yến - Hoàng đế đứng bên cạnh giường, nhẹ nhàng cất tiếng gọi bà hoàng hậu mang thai. Sự thực thì nàng chưa ngủ, đợi ngài gọi mấy lần nàng mới từ từ quay mình lại, mở mắt ra. Hoàng đế cúi người cầm lấy tay nàng.
- Thiếp không biết hoàng thượng đến - Nàng từtừ ngồi dậy - Thất lễ nghênh tiếp! Bệ hạ!
- Nằm thế rất tốt! - Nhà vua để tay lên vai Phi Yến - Ta đến thăm nàng hai lần, nàng đều đang ngủ, hôm nay đã đỡ chưa ?
Thưa không được vui ạ, lòng thấy phiền muộn lắm, hơn nữa, cứ luôn luôn buồn nôn, muốn mửa - Nàng thều thào.
- Ðó là phản ứng tất nhiên khi có mang thôi, tĩnh dưỡng mấy tháng thì sẽ khỏi - Ngài ngồi xuống cạnh giường - Nàng có cần gì không?
Nàng mỉm cười, vén mái tóc lên, khe khẽ lắc đầu- Rồi nàng bảo người cung nữ đứng hầu bên giường rót một chén nước uống, nhà vua đỡ giúp để nàng ngồi nghiêng người dậy. Phi Yến uống mấy ngụm nước, thốt nhiên thổ ra, nàng quay mình về phía trong, không để cho nhà vua trông thấy bãi mửa. Lưu Ngao lo lắng, rón nhẹ chân bước, ra khỏi nội tẩm.
- Phải gọi ngay thầy thuốc đến thăm bệnh - Cuối cùng ngài ra đến ngoài rèm dặn dò Vương Thịnh.
Thường thì Hề quan cục vẫn phái người đến chẩn bệnh, đó là một bọn nội thị chăm lo thuốc men. Vương Thịnh về mặt này hiểu rất rõ, sự thực, bọn nội thị chăm lo chuyện y dược cũng chỉ căn cứ vào những lời hỏi đáp mà không hề biết chuyện giả vờ của hoàng hậu. Lát sau viên thầy thuốc đến, sau khi hỏi han bình thường, hai ông thầy của Hề quan cục bẩm tấu lên nhà vua thế này: - Hoàng hậu tâm phiền, cần nhất phải dược yên tĩnh, giảm bớt người đến thấm! Nếu không, cứ nôn mửa hoài có khả năng làm xung động đến thai khí lắm.
- ồ - Ta biết rồi , đi đi ! Ngài xua tay đuổi bọn họ ra, rồi bước đến bên giường - Phi Yến, chúng nó đã bảo thế, từ nay ta sẽ ít lại thăm, nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, nếu có cần gì, bất tất phải viết tấu thị, chỉ cần Vương Thịnh tâu lên là được.
- Xin vâng, thưa hoàng thượng.- Nàng ngoan ngoãn nghe theo, đôi mắt khẽ nhìn lên hỏi - Tâu bệ hạ, mấy hôm nay có chuyện gì không ạ?
- Không có gì, nội quan yên ổn bình thường cả.
- Thiếp hoảng hốt nghe nói Phú Bình hầu mắc tội - Nàng vẫn còn lo về Trương Phóng.
- Không sao cả - Ta cho nó ra ngoài rồi, để hắn sống ở ngoài một thời gian rồi lại cho vào trong kinh như cũ thôi. Hoàng đế giấu chuyện tranh cãi giữa mình với Hợp Ðức.
Phi Yến mắt thì đưa tiễn Lưu Ngao, lòng thì đầy mâu thuẫn, vô cùng lo lắng chuyện về sau, mỗi ngày một sâu sắc, nàng sợ cái chuyện giả thai kia có ngày sẽ hé lộ ra, nhất thời nghe lời Vương Thịnh, bây giờ, càng nghĩ càng thấy không ổn chút nào.
Vì vậy nàng cho gọi Vương Thịnh đến.
- Hoàng thượng đã quan tâm đến như vậy, việc này nếu nhỡ ra bại lộ, chúng ta sẽ không có đất mà chôn đâu nhé!
- Hoàng hậu cứ yên tâm, thần đã nắm vững rồi, hoàng đế không đáng ngại, chỉ sợ Tây Cung - Chiêu Nghi chưa biết lúc nào sẽ thọc vào phá hỏng việc của chúng ta thôi.- Vương Thịnh đĩnh đạc nói.
- ôi ! Phi Yến vô cùng lo sợ - Ngươi hãy quán xuyến cho ta chuyện này - Những gì ở bên Tây Cung đều phải hết sức cẩn thận đề phòng.
Ðiều dự tính của Phi Yến hoàn toàn đúng, khả năng sinh chuyện chính là ở Tây Cung, nhưng phán đoán của Vương Thịnh lại không chuẩn xác, về mặt lý thuyết, Chiêu Nghi cố nhiên là không thể phá bà chị được, nhưng về mặt tình yêu, vì lòng ghen ghét của mình Hợp Ðức có thể chà đạp lên tình chị em cốt nhục tương thân nương nhau vận mệnh trên cõi đời này như chơi. Hợp Ðức đã bắt đầu chú ý đến những hành động của cung Chiêu Dương, nàng dần dần nghi ngờ chuyện mang thai của Phi Yến, nhưng chưa tìm ra được cách moi ra dấu vết đấy thôi.
Vì thế, một hôm, đích thân Hợp Ðức đến điện Chiêu Dương.
Lúc đầu Phi Yến quyết định giấu không cho em gái biết, nàng nhận được lời báo trước của Phi Yến, liền nằm chờ trên giường, lấy dầu bôi lên da mặt làm như mình đang có vẻ ốm. Hợp Ðức là người thông minh, vừa trông thấy tướng thật, vì vậy nàng ngồi xuống bên cạnh hỏi han:
- Chị ơi, bụng chị đã to lên chưa? - Nàng ngồi sát Phi Yến thân thiết như hồi chưa vào cung - Chị thấy có động đậy gì trong người không?
- Hình như chỉ mới thôi. Phi Yến dùng bàn tay xoa nhẹ vào bụng dưới - Bên trong giống như một cục cưng cứng.
- ôi ! Chị ơi! Thế thì đúng là niềm vui của chúng ta rồi. Hợp Ðức nói rồi muốn dùng bàn tay mình thăm dò nhưng Phi Yến đã đưa tay che bụng dưới khiến Hợp Ðức không còn cách nào mà biết được, vẻ mặt Hợp Ðức do vậy mà có phần thất vọng.
Ðồng thới Phi Yến cũng cảm thấy ý định đến đây của Hợp Ðức đầy ác ý. Nàng mượn cớ nôn oẹ để đuổi em ra. Hợp Ðức chỉ mới đến thăm hỏi lần này nên rốt cục vẫn bán tín bán nghi. Nàng ra khỏi tẩm cung tìm Phàn thị để trò chuyện, lộ rõ niềm
vui mừng cua mình, lại tỉ mỉ dặn dò Phàn thị cẩn thận săn sóc bà chị. Xong, nàng nhanh chóng ra về.
Bà già Phàn thị vốn khôn ngoan giảo hoạt nhưng rất tin vào tình cảm chân thật của Hợp Ðức. Khi Phi Yến nêu lên mối nghi ngờ lo lắng đối với Hợp Ðức, thì bà ta lại phản đối ngay:
- Thần thấy sự nghi ngờ của hoàng hậu e qua đi đấy ạ.
- Có thể ta nhìn gà hoá quốc ! Và sẽ suy nghĩ như gà - nàng thở dài một cái. Việc đời, ta bây giờ lại nghĩ về lẽ tuần hoàn, mãi mãi vẫn đúng.
- Thưa hoàng hậu. Thần cho rằng không hẳn là như thế. Phàn thị ôn hoà nói - Chúng thần nghĩ rằng hoàng hậu đã trải qua nhiều gian truân, nên
có lúc quá nghi hoặc... lòng người...
- Thôi được, chúng ta không bàn chuyện rông rài nứa. Ta đã nói - là ta đang làm một việc hết sức bậy bạ đấy nhé ! Phi Yến quằn quại trên giường rên rỉ - rồi đây ta chỉ lo buồn mà chết thôi.
- Việc chưa đến bảy tám tháng mà ! Thưa hoàng hậu - Cuộc đời tốt đẹp đang ở sau ta đấy ạ.
Cuộc đời tốt đẹp thì thật viển vông. Trước mắt thì bao nhiêu việc trùng trùng, nàng chịu sao cho nổi.
Vì sợ trông thấy người, nàng viện nhiều lý do, thỉnh cầu hoàng đế không cho phép ai bước vào điện Chiêu Dương, đồng thời cũng thỉnh cầu hoàng đế chuẩn y cho nàng không phải đến cung Trường Tín chầu Thái hậu. Nhà vua vì muốn có một đứa con, không cần suy xét gì hết đều chấp thuận tất cả.
Vì vậy điện Chiêu Dương trở thành một nơi vừa thần thánh lại vừa thần bí, tin về hoàng hậu mang thai, khắp thành Tràng An không ai không biết. Trong triều không ít người đến chúc mừng, chỉ có anh chàng Phú Bình hầu Trương Phóng, con người
cực kỳ thân thiết với hoàng hậu giữa lúc mọi người đang vui mừng trong hoàng thất thì hắn lẳng lặng rời khỏi Tràng An. Hắn chịu tội lần này mà vẫn ù ù cạc cạc không biết là do đâu, hắn tin ràng nhà vua đối với hắn vẫn không thay đổi gì, ở trong triều, khi nghe thừa tướng tuyên đọc chiếu biếm chức, hắn vừa quỳ xuống dập đầu tạ ơn, vừa liều mạng đưa mắt nhìn hoàng đế, đó là một bộ mặt ôn hoà hơn nữa còn tỏ ra thông cảm với hắn, hắn không sao hiểu nổi. Sau khi tan triều, hắn tìm Thuần Vu Trường để hỏi vì sao hắn bị biếm chức. Vì ngoài hắn ra chỉ có Thuần Vu Trường là người duy nhất được gần gũi nhà vua.
- Trương hầu, việc này, chính tôi cũng không rõ nữa - Thuần Vu Trường xuýt xoa nói - Lâu nay, hoàng thượng xa rời chúng ta - Không hiểu vì chuyện gì?
- Tôi lấy làm lạ quá, xem tình hình hôm nay, trong buổi chầu thì không một ai khó chịu với tôi cả nhưng trong cung, Thái hậu không biết, hoàng hậu không biết. - Trương Phóng nhún vai - Vậy thì ai có quyền lực? Tôi không tin là chính hoàng
thượng tự phát chiếu ra.
- Trương hầu, đây cũng không phải là một sự biếm phế nặng lắm, lữ hành một chuyến cũng tốt, ở lâu tại Tràng An cùng chẳng hay ho gì - Thuần Vu Trường nhăn nhó cười - Việc gần đây thật ra không ai hiểu nổi. Nhưng tôi rất nghi là mọi sự
đều từ Tây Cung mà ra cả. Ví như chuyện Doãn Hàm tự nhiên vô cớ mà nhận được ban thưởng của hoàng thượng. Tôi cho rằng Tây Cung bắt đầu lộng quyền. Nhưng Chiêu Nghi không thẳng tay hạ thủ đối với ngài đâu ! Chị em họ Triệu là những nhân vật do bàn tay ngài đưa đến đấy thôi.
- Thật là khó hiểu. Trương Phóng cũng chỉ biết nhăn nhó cười trừ.
Trong tình trạng u u minh minh như thế, Trương Phóng ra khỏi Tràng An, bọn quan viên trong cung không hiểu nổi nội tình ra sao, đa số không dám theo tiễn, chỉ có Thuần Vu Trường đưa đến mười dặm đường mới dừng lại bày bàn thết rượu, đưa tiền cho người bạn bí mật của nhà vua. Nhưng chuyện Thuần Vu Trường đưa tiễn ấy lập tức truyền vào Tây Cung - Chiêu Nghi đã chính thức tiếp xúc và can dự vào triều chính rồi. Nanh vuốt của nàng bắt đầu thọc vào tận mọi ngóc ngách của thành Tràng An, bọn triều thần chẳng mấy chốc đã biết cả, trừ Thái hậu ra, có thể giúp cho hoàng đế chỉ còn có Tây Cung. Hoàng đế là một con bù nhìn.
Ông vua bù nhìn sinh hoạt như trong giấc mộng: ngài ảo tưởng hưởng thú được làm cha, đồng thời bị mê hoặc vào sức hồi xuân của thứ thuộc đại đan. Ðó là hai cực. Nhưng chính ngài lại chìm vào trong hai cái cực đó.
Ngài sống, cơ hồ như chỉ dựa vào sự duy trì của thứ thuốc đại đan. Sinh lực của ngài đã tỏ ra hết sức suy sụp. Buổi sáng, ngài uể oải lên triều, buổi cơm trưa ngài uống mấy ngụm rượu, sau đó ngài ngủ một giấc dài đến nước mắt nước mũi chảy ra cho đến sau bữa cơm tối, lại uống rượu phục với thuốc đại đan. Trong thời gian một ngày, chỉ là khoảnh khắc hoan lạc của ngùi. Có khi ngài nghi ngờ các thành phần của đại đan mà chính ngài đã trở thành nạn nhân của thứ đại đan ấy, nghi ngờ
cũng chẳng giải quyết được gì nốt.
Hợp Ðức giữ lấy đại đan cũng như là nắm lấy sinh mệnh của Lưu Ngao, đáng thương cho nhà vua, đã đến lúc hàng ngày không thể không có đại đan ở một mức độ cần thiết. Lúc đầu, đại đan tăng thêm tình huống của hoan lạc, bây giờ nó đã trở thành kẻ duy trì cho nguyên khí sinh mệnh của ngài. Ngài không thể tưởng tượng được nếu sau khi không còn thứ linh dược ấy, ngài làm sao mà sống nổi. Vì vậy,
ngài luôn luôn hỏi Hợp Ðức:
- Ðại đan còn lại bao nhiêu nữa?
- Thưa hãy còn ạ. Hợp Ðức lần nào cũng nhẹ nhàng tâu như vậy.
- Ta bây giờ cảm thấy, thứ linh dược ấy . . . ồ . . . Ta không thể rời nó được nó rồi. - Lưu Ngao có phần lo buồn. Cái thứ ấy giống như có ma ấy.
- Ðúng thế không? Nàng chậm rãi đáp. Thiếp tin là nó có ma thật!
- Uống hết rồi thì làm thế nào?
- Thần tiên tất sẽ đem đến cho bệ hạ, rồi sau này, thiếp sẽ còn đem dâng bệ hạ nữa!
Sau này, thần tiên... đều là những chuyện nhảm nhí viễn vông, nhưng Lưu Ngao không thể không tin; hơn nữa đại đan lại giấu kín tuyệt mật trong tay Hợp Ðức: ngài bỗng trở thành tù nhân của Hợp Ðức tự bao giờ, chỉ rời khỏi Tây Cung là không sao có thứ linh dược, ngài như đã chết một nửa rồi. Cũng có ngày, vì những chuyện đó mà sinh ra lục đục với Hợp Ðức, ngài giận dữ ra khỏi Tây Cung,
một mình đến cung Thang Tuyền ngủ lại một đêm. Ðêm đó, ngài vật vã không sao nhắm mắt được, bởi vì... không có đại đan. Rốt cuộc là ngài sợ rồi. Chuyện thần tiên thật hoang đường, ngài đã đi nhầm một bước - Quay đầu lại thì đã quá muộn ! Vì vậy nhà vua chỉ lao vào hưởng lạc; bất kỳ lúc nào cũng uống rượu, cứ như vậy thường liên tiếp mấy ngày không ngự triều, giao mọi việc cho Ðại tư mã phiêu kỵ tướng quân Vương Căn xử lý, quyền lớn trong triều đình, lại tiến thêm một bước rơi vào tay khống chế của người nhà Thái hậu, Vương Mãng là cháu của Thái hậu cũng nhờ thế mà được tấn phong Tân đô hầu, hầu hết các vị đại phu sáng suốt đều
thấy rõ có một nguy cơ đang náu kín đâu đó, thế mà nhà vua vẫn không để ý suy xét gì, suốt ngày đêm chìm đắm ở Tây Cung, chìm đắm trong tửu sắc và thuốc đại đan. Ðại đan tưởng là đã dùng hết rồi. Lưu Ngao nhớ lại lần đầu tiên trông thấy đại đan, số lượng hầu như không nhiều nhưng ngài đã dùng tới hai ngàn viên, xem ra, còn lại khoảng một ngàn viên nữa, nhưng trước đây, số lần dùng thuốc, của ngài ít. Hiện nay, ngài dùng hàng ngày. Ngài chìm vào trong khoái lạc, rất ít nghĩ đến việc khác. Chân trời đã rạng chớp giật.
Trong triều và trong cung cũng vậy, bão tố sắp nổi lên. Mà Hợp Ðức vẫn ngấm ngầm đắc ý, nàng cảm thấy sinh hoạt của mình hết sức yên tĩnh, muốn gây nên xáo động cho cuộc sống thêm màu vẻ khác thường vì thế nàng lợi dụng quyền uy của
mình áp đặt đến tận điện Chiêu Dương. Phi Yến ẩn sâu, giấu kỹ và đoạn tuyệt đối với mọi giao tiếp bên ngoài, cuối cùng làm cho Hợp Ðức sinh nghi, nàng đoán chắc việc mang thai của chị là có vấn đề. Nàng cho rằng như vậy là Phi Yến đã làm tổn
hại đến mình. Nàng nghĩ: hai chị em dĩ nhiên là phải nương tựa vào nhau mà sống, thì không có lý do gì lại giấu giếm mình, đã giấu mình như thế là không lợi cho mình rồi, thậm chí, nàng còn cho như thế là bà chị đang ngầm mưu hại mình.
Nàng không thể cứ ngồi yên cho người khác hại mình, nàng phải "tiên phát chế nhân" nàng cho bà chị hiểu rằng mình không dễ bị lừa đâu.
Vì thế Hợp Ðức hạ lệnh bí mật giám sát điện Chiêu Dương, giao chức vụ đó cho Tế Quy. Hơn nữa, nàng cảnh cáo hắn nếu để lộ bí mật, lập tức bị giết ngay, đồng thời nàng tăng thêm mười viên nội thị giao cho Tế Quy chỉ huy.
Giây phút lâm bồn ngày một đến gần càng làm cho Phi Yến không yên. Mỗi ngày nàng sai Vương Thịnh sang Tây Cung một lần báo bình yên cho hoàng đế biết, thế nhưng sau khi Vương Thịnh đi rồi, tim đập thình thình, nàng hồi hộp hoang mang,
một nỗi hãi hùng đen tối bao bọc xung quanh khiến nàng luôn luôn trong trạng thái nặng nề. Có đêm, đang ngủ, bỗng thấy hoàng thượng sai người đến kiểm tra, mở mắt ra mới biết là cơn ác mộng. Trong cơn ác mộng, nàng trông thấy Hợp Ðức đang nhìn nàng, cười cợt chê bai...
Nàng sợ hãi vô cùng. Một hôm, nàng tỉnh thức sau cơn ác mộng, cho đến sáng ngày vẫn bồn chồn, liền sai Phàn thị lập tức đi mời Hợp Ðức đến - Nàng quyết định thổ lộ bí mật. Mong Hợp Ðức giúp cho một tay giải quyết - Nhưng sự việc ngược lại
với ý muốn của nàng - Phàn thị từ Tây Cung trở về nói :
- Chiêu Nghi sợ làm kinh động đến hoàng hậu nên không đến.
- Không đến? Nói là ta tìm cô ấy chứ? - Phi Yến hốt hoảng và nghi hoặc hỏi.
Thưa vâng, thần đã thề. Nhưng Chiêu Nghi suy nghĩ khá lâu rồi bảo rằng hoàng thượng rất coi trọng việc này, đã hạ chiếu không một ai được đến cung Chiêu Dương, vạn nhất mà đến xẩy ra chuyện gì, hoàng thượng quyết không dung thứ. Vì vậy, Chiêu Nghi không đến.
- ôi! Phi Yến buồn rầu kéo dài tiếng kêu. Nàng không tin đó là lý do chính của Hợp Ðức. Nàng đoán mãi nhưng không sao hiểu được. Vì vậy, Phi Yến càng lo lắng hơn.
Mối nguy hiểm đang lơ lửng trên đầu, Phàn thị và Vương Thịnh thấy rất rõ điều đó. Mấy tháng nay, họ cảm thấy Tế Quy thậm thụt ở điện Chiêu Dương. Thế nhưng họ không dám đem biểu hiện do mình cảm giác thấy báo cho Phi Yến biết - Hoàng
hậu vào những ngày gần kỳ, lòng bồn chồn đã lộ rõ vẻ căng thẳng và thất thường xưa nay chưa hề thấy, nếu lại làm tăng thêm sự kích động, hoàng hậu sẽ phát điên lên mất. Do đó, hai người bàn riêng bí mật với nhau. Vương Thịnh tuy cũng lo,
nhưng vì hắn đã có chủ trương. Hắn hẹn trước với hai người đàn bà thường dân, vừa sinh con, lập tức ẵm ngay vào cung, hắn tin rằng nếu Tây Cung mà dò xét đi nứa thì việc làm của hắn cũng vẫn có thể đạt tới thành công.
Phi Yến đành phải dựa vào một phần niềm tin ấy của Vương Thịnh, để cố gắng giữ vững tinh thần của mình...