Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Điệp khúc màu xanh

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 20914 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Điệp khúc màu xanh
QUỲNH DAO

Chương 11
Nửa tháng sau một buổi chiều, đột nhiên Tường Phương lên cơn đau bụng dữ dội, mặt chàng xám xịt, xuất hạn đầm đìa, tứ chi co quấp. Chàng nghiến răng kén két để chịu đựng, nhưng vẫn không ngăn được những tiếng rên siết thê thảm.
Thu Trân tuy đã từng quen với nhiều trạng thái bệnh nhân bị oằn oại dằn vặt, song chưa thấy ai bị cơn bệnh hành hạ kịch liệt như trường hợp Tường Phương hiện tại. Càng cuống cuồng, nàng nghe chính mình đang đau đớn. Nàng cũng xuất hạn mồ hôi như tắm.
Nàng không tin là chàng trúng thực, vì bữa cơm chiều đâu có món ăn nào mới lạ hay khả dĩ có độc chất, mà chàng cũng đã dùng bữa từ lâu rồi, không thể mãi đến bây giờ mới trúng thực.
Vậy thì chàng đau bụng ghê gớm thế này bởi lẽ gì?
Nàng đoán có thể chàng bị sưng ruột thừa và liền cấp báo lên bác sĩ giám đốc.
Ông lập tức gọi thêm hai bác sĩ nữa, đang phiên trực, và đem cả trưởng ban tá viên điều dưỡng đến phòng A5.
Tường Phương vẫn dở sống dở chết trong cơn đau. Chàng bấu cả mười ngón tay vào chiếc gối và cắn đến rách một góc gối lúc nào không biết.
Thu Trân thất sắc, chạy vội lại nâng đầu chàng lên, lau mồ hôi:
- Anh! Tường Phương! Anh thấy... thế nào?
Trán vồng gân xanh, đôi mắt trợn trừng, chàng cố thốt qua hai hàm răng cắn chặt:
- Đau... đau chết mất! Thà... chết lẹ lẹ... còn dễ chịu hơn.
Trưởng tá viên điều dưỡng kéo Thu Trân dang ra và thật khéo tay, tiêm cho chàng một mũi thuốc, đoạn lấy bốn viên thuốc nữa cho chàng uống luôn.
Mấy phút sau, xem chừng cơn đau dịu dần, Tường Phương tự sửa thế nằm ngay ngắn lại và lên tiếng yếu ớt:
- Thưa bác sĩ giám đốc, có phải là chứng sưng ruột dư?
Ông không trả lời, mà bảo Thu Trân mở nút áo Tường Phương ra, rồi ông dùng hai tay nắn nhẹ vào bụng chàng, vừa hỏi chàng nghe đau không, chàng đáp theo từng động tác của ông, lúc thì đau, khi thì không. Giây lâu sau, ông lại gọi hai bác sĩ kia tiếp tục sờ nắn như ông, dường như để cùng nghiên cứu một bệnh trạng hiếm thấy vậy.
Một chập, ông lại bảo Thu Trân cài nút áo lại cho Tường Phương và ông nhìn chàng, an ủi:
- Không phải sưng ruột dư. Từ này về sau, thỉnh thoảng cậu sẽ bị một cơn đau như vừa rồi, nhưng không sao, chúng tôi sẽ theo sát bệnh trạng và có cách trấn áp một khi cơn đau xảy đến. Cậu đừng sợ, đừng bi quan.
Ông ân cần vỗ vỗ vai chàng, rồi cùng ba vị tùy tùng rời khỏi phòng.
Thu Trân âu lo ngồi xuống mép giường, kéo mền đắp cho chàng và dùng khăn tẩm nước ấm lau mặt, lau tay chân chàng, vừa hỏi:
- Hiện giờ anh nghe còn đau không?
- Vừa rồi còn đau hơi hơi, nhưng bây giờ dễ chịu rồi. Vụ nầy, anh thấy lạ quá, nếu không phải sưng ruột dư, thì là đau cái gì? Bác sĩ giám đốc nói từ rày anh sẽ còn lên cơn đau nữa, làm anh đâm sợ, vì nó đau kỳ cục lắm. Hồi trước, anh bị tụi Nhật tra tấn, hoặc ra trận bị thương mấy lần, tuy cũng đau, nhưng không đau ghê gớm, quái gở như vừa rồi.
Thu Trân cũng ngấm ngầm lấy làm lạ, đầy hoài nghi, dự tính sẽ hỏi bác sĩ giám đốc xem thật ra Tường Phương bị chứng bệnh gì, song nàng vẫn làm vẻ bình tĩnh trước mặt chàng.
- Chắc không sao đâu anh, đích thân bác sĩ giám đốc chữa trị cho anh, dù bịnh gì cũng chẳng ngại.
Nàng lại dụng ý khích động tinh thần chàng, liền cười thật duyên dáng:
- Anh vừa chịu đau một trận, bây giờ em xin bù lại cho anh một phần cam mật nghen!
Và nàng cúi xuống, hôn chàng thật nồng nàn.
Chàng bá cổ vị hôn thê, làm một trận mưa hôn khắp mặt mũi, cổ, gáy, tóc, tai... Dường như hương vị tình yêu đã làm chàng quên đi cơn đau kinh hoàng mới đó.

o0o

- A! Cô Thu Trân! Cô đến vừa đúng lúc, tôi định cho mời cô đây.
Bác sĩ giám đốc ân cần mời Thu Trân ngồi và tiếp:
- Có câu chuyện tôi muốn nói cho cô rõ...
- Thưa bác sĩ giám đốc, chắc là chuyện chiều hôm qua, về bệnh trạng của Tường Phương? Thật ra, gan Tường Phương bị chứng gì vậy, thưa bác sĩ?
Sắc diện bác sĩ giám đốc trở nên nghiêm trọng, giọng nói dàu dàu:
- Sự thể đã đến mức này, tôi cũng chẳng nên dấu cô làm gì nữa... Suốt nửa tháng nay, tôi tận lực chữa trị, tăng cường dược lượng, hy vọng bệnh trạng cậu ấy đừng tái phát và sẽ từ từ tiêu diệt đi; nhưng bây giờ cậu ấy vẫn lên cơn đau. Ái chà!...
Theo từng tiếng nói của ông, mạch tim Thu Trân cứ se thắt lại và thần kinh căng thẳng hẳn lên. Nàng lạc giọng, run run hỏi chẳng xong nổi một câu:
- Thế là gan Tường Phương đã bị...
Tiếng nói của ông bác sĩ giám đốc cũng run:
- Ung thư! Ung thư gan!
Ông bỗng chụp lấy cây bút chì đỏ, vẽ loạn xạ những vòng tròn lên tờ giấy trắng trên bàn; mặt ông gầm xuống, đầy xúc động, cơ hồ tâm thần ông cũng rối loạn như hình vẽ cuồn chỉ rối trước mắt.
Thu Trân thì choáng váng chẳng khác bị cả loạt sét nổ ngang tai. Những phiến lưu ly, bích ngọc hạnh phúc tình ái hơn nửa tháng trước, mà nàng cùng chàng vừa mới mài dũa, trau chuốt được, qua bao gian nan, thống khổ, giờ đây bỗng chốc bị loạt sấm sét phủ phàng này hủy diệt nát tan thành tro bụi.
Nàng lại hình dung mình như một tội phạm vừa nghe tuyên án tử hình, mà không biết bấu víu vào mảy may hy vọng nào để tìm sự giảm khinh.
Sắc diện nàng trắng bệt, mắt hoa, ngực ngăn, cổ nghẹn...
Nàng chới với bàn tay lẩy bẩy, cố bấu vào thành ghế...
Bác sĩ giám đốc hấp tấp xô bàn đứng dậy, bước sang đỡ cho Thu Trân khỏi ngã vật ra, vừa gọi giựt giọng:
- Thu Trân! Can đảm lên! Cháu cần kiên cường một chút! Nào, bình tĩnh... bình tĩnh lại cháu!
Ông đã tự coi là cha chú của nàng, an ủi một đứa cháu đang đau khổ.
Thu Trân cắn răng, cố thu hết sức lực còn lại, gượng ngồi vững một chút:
- Dạ, bác... bác yên tâm, cháu không sao hết.
Nàng cũng xem ông như bậc chú bác hơn là vị giám đốc, chủ nhân của mình.
Ông ân cần dìu Thu Trân qua chiếc ghế dài và vỗ nhẹ vào vai nàng, ôn tồn bảo:
- Cháu hãy khóc lên đi, cứ việc khóc một lúc cho vơi phần nào thống khổ. Đừng coi đây là văn phòng giám đốc. Đừng cố đè nén thái quá sự xúc động...
Quả nhiên, Thu Trân òa khóc, khóc nức nở...
Văn phòng bác sĩ giám đốc giờ đây chỉ có tiếng khóc của Thu Trân và tiếng thở dài của vị bác sĩ giám đốc.
Ông để yên cho nàng tự do khóc một lúc. Được khóc như vậy, nàng bình tĩnh lại dần dần thật.
Bỗng ông khẽ vỗ vai nàng, cất giọng từ tốn:
- Bây giờ cháu lau nước mắt, đi rửa mặt đi...
Nàng ngoan ngoản vâng lời. Đoạn trở lại ngồi ngay ngắn trước mặt ông, nàng khẽ hỏi:
- Như thế, tức là... thưa bác, tức là Tường Phương không còn hy vọng sống nữa?
Hỏi xong, nàng lại bật khóc.
Buồn bã, ông nói một hồi dài, như để cho Thu Trân có thì giờ nguôi bớt bi ai:
- Con người ta mà bị ung thư nội tạng là hết cứu chữa! Ban đầu, bác còn hy vọng đó không phải là ung thư, hoặc chỉ là một hình thái ung thư sơ phát, còn nhẹ mà thôi, nào ngờ càng ngày càng nhận thấy sự hiểm ác của nó. Và, chiều hôm qua, cậu ấy lên cơn đau như thế, hiển nhiên ung thư đã quá nặng rồi, lại là loại ác tính ung thư! Như cháu đã hiểu, cho tới nay, khả năng y học tân tiến vẫn chưa có thuốc chưa có cách chiến thắng hẳn chứng ung thư. Đành thúc thủ! Âu là số mệnh của cậu ấy vậy.
Thu Trân thừa biết ấy là sự thật. Nàng chẳng có thể có ý kiến gì khác hơn được. Nàng chỉ còn... khóc!
- Thu Trân! Trước thực tế này dù cháu có đau khổ hoang mang đến mấy, cũng chẳng ích gì. Điều bổ cứu duy nhất, có thể miễn cưỡng gọi là tạm thích ứng với thực tế phũ phàng, theo bác thấy, là tìm cách làm sao cho Tường Phương được vui vẻ, có thể vài ba tháng, cũng có thể được một năm...
Thu Trân ngây ra như tượng gỗ, vẫn không thốt nên lời. Giọng thâm trầm, quan thiết của bác sĩ giám đốc lại tiếp tục rót vào tai nàng.
Nàng nghe hết, nghe chẳng sót một lời nào của ông, nàng muốn nói vài câu cảm tạ, nhưng thủy chung vẫn lặng thinh.
Và rồi, nàng rời văn phòng ông lúc nào, nàng có cáo biệt hay không... nàng cũng không biết.
Khi nàng đi vòng ngã hoa viên bệnh viện để trở về phòng A5, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Nàng định thần nhìn kỹ, thì ra là cô Hai.
Như con chó nhỏ bị thương gặp lại được chủ nhân, nàng lao thoắt lại, ôm chầm cô Hai, gục đầu vào ngực bà mà khóc òa.
Rất kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì, nhưng cô Hai vẫn âu yếm vuốt tóc cháu và hiền hòa an ủi ngay:
- Thu Trân! Con đi đâu nãy giờ? Đừng khóc! Không nên khóc ở đây. Có chuyện gì khó xử, con mau cho cô biết, coi cô có cách nào chia sớt không? Nói đi con!
Thu Trân cứ nức nở, nghẹn ngào. Cô Hai lại vỗ về:
- Con! Nín đi con! Bữa nay, cô đến bệnh viện để thăm Tường Phương và bàn với con về việc sửa sang gian thư phòng ở đằng nhà mình đặng khi xuất viện Tường Phương về ở. Nhưng lúc cô tới phòng bệnh thì thấy Tường Phương đang ngủ say, và con không có ở đó. Cô hỏi thăm cô điều dưỡng thì chẳng biết con đi đâu. Cô ngại làm mất giấc ngủ của Tường Phương nên ra đây ngồi đợi con... Nào, nín đi con! Có chuyện gì mau nói cho cô nghe đi.
Thu Trân lau nước mắt, sụt sùi:
- Cô Hai ơi! Chắc con chết mất! Tường Phương đã bị ung thư gan rồi! Bệnh phổi vừa lành, thì bị chứng ung thư gan, một chứng bệnh vô phương cứu chữa.
Cô Hai biến sắc, bật tiếng la hoảng, gấp rút hỏi gạn:
- Có thật thế không? Sao biết là ung thư gan?
Thu Trân đem hết đầu đuôi tự sự kể lại. Cô Hai không nhịn được, cũng khóc.
Một hồi, bà móc ví, lấy một xấp bạc, dúi vào tay Thu Trân, khẽ bảo:
- Con cất đi, mua thêm các thức ăn bổ dưỡng cho Tường Phương.
- Cô Hai! Con đã nhận của cô Hai quá nhiều rồi!
- Đừng nói vậy... Nầy, con! Trước mặt Tường Phương, dù thế nào con cũng không nên khóc lóc khổ sở, mà ráng vui vẻ, chiều chuộng nó, nghe con. Cô tin rằng Trời Phật sẽ giúp Tường Phương tai qua nạn khỏi... Thôi, con vào với nó đi, để cô về.
- Cô Hai vào trong phòng ngồi nghỉ một lát rồi về.
- Không được, cô mà vào đó, thấy nó một hồi lại cầm lòng không được... Con bảo với nó, cô Hai gởi lời thăm, nghe.
Cô hai xiêu vẹo bước ra về. Thu Trân phải tiễn tận cổng và gọi một chiếc xe kéo cho bà.
Ngó theo chiếc xe đến khuất dạng, nàng bỗng nhìn lại xấp bạc khá dầy trong tay và chợt nhớ tới lời khuyên của bác sĩ giám đốc, tìm cách làm sao cho Tường Phương vui vẻ, sung sướng trong thời gian chờ chết! Ngẫu nhiên mà là lời khuyên ấy gần như trùng hợp với lời bảo vừa rồi của cô Hai. Như vậy, có nghĩa là cả hai người đều mặc nhiên cầm bằng Tường Phương sắp chết! Nghĩ đến đây, Thu Trân lại tuôn trào lệ...
Gắng gượng phục hồi dáng bình thường, nàng trở về phòng A5, Tường Phương vẫn còn ngủ. Nàng rón rén đến bên giường nhìn chàng đang ngủ một cách ngon lành.
Nàng bước lại góc phòng, chợt thấy trên đầu tủ có một mớ trái cây và bánh kẹo loại đắt tiền; bên cạnh lại có chiếc hộp thật đẹp.
Cất bánh trái vào tủ xong, nàng mở hộp ra xem. Thì ra, trong hộp còn có hai chiếc hộp nhỏ xinh xắn được thắt nơ thật đẹp, một bức thơ của Xuân Châu từ ngoại quốc gởi về, và một mảnh giấy mang tuồng chữ quen thuộc của cô Hai:
"Thu Trân! Ban sáng cô đã nhận được một số thư từ và bưu phiếu của Xuân Châu. Nó gởi quà về tặng cô chiếc áo ấm lông trừu và tặng con với Tường Phương mỗi đứa một hộp thuốc bổ hảo hạng. Vì con không có mặt ở đây, còn Tường Phương thì ngủ, nên cô để lại chiếc hộp đựng thư và quà của Xuân Châu, với một ít bánh trái của cô biếu hai con đây. Chiều nay hoặc mai, nếu tiện, hai con về đằng nhà chơi, cô mong. – Cô hai."
Thu Trân lấy làm lạ, tự nhủ:
- Thế này sao vừa rồi gặp nhau, cô Hai không nói gì hết? À, chắc vì nghe mình báo tin bịnh trạng Tường Phương nên cô Hai bất nhẫn, mà quên lửng đi!...
Vừa nghĩ ngợi, nàng vừa xé thư Xuân Châu ra xem.
Toàn bức thư, Xuân Châu viết đầy vẻ lạc quan về tin Thu Trân và Tường Phương sắp làm đám cưới. Xuân Châu với Gia Kỳ chúc mừng lung tung vì tiếc rẻ không tiện về dự cuộc vui, nên xin gởi quà về tặng, trước hết là hai hộp thuốc bổ, để "anh chị trọn hưởng một tuần trăng mật đầy hứng thú", rồi sẽ gởi tiếp những quà khác...
Càng xem thư, Thu Trân càng chua xót tâm can, tan nát cõi lòng. Và nàng khóc tự lúc nào không biết.
Thình lình Tường Phương tỉnh dậy, dụi mắt, băn khoăn hỏi:
- Em! Em khóc? Sao em lại khóc vậy?
Thu Trân giật mình, hoang mang, vội hết sức đè nén thương tâm, ngừng khóc, lại nhoẻn cười:
- Em khóc vì... vui mừng quá! Đây này, anh xem thư của Xuân Châu gởi về. Có cả quà tặng chúng ta nữa! Quà đám cưới đấy nhé.
Tường Phương cao hứng, bật ngồi dậy ngay:
- Đâu? Đâu? Cho coi với nào!
Trong khi xem thư, vẻ mặt Tường Phương rất kỳ lạ, cười chẳng ra cười, khóc không thành khóc.
Thu Trân thừa hiểu tâm trạng chàng cũng như mình: bẽ bàng, bi thống mà cứ gượng làm vui, để an ủi lẫn nhau.
Dường như chàng không dám đi sâu vào những lời, chúc tụng đầy lạc quan của Xuân Châu, nên chỉ ngợi khen "thơ viết thật vui" và bảo "hai cô cậu tặng quà tân hôn theo kiểu chọc phá chúng mình đấy..." rồi chàng tìm lời khác ngay:
- Ủa! Em đi nhà bưu điện hồi nào mà lãnh bưu phẩm được đây?
- Do cô Hai đem tới giùm đấy chớ! Ban nãy cô Hai có đến đây nhưng thấy anh đang ngủ ngon, nên bảo đừng làm anh mất giấc. Ngồi chơi một chút thì cô Hai về...
- Cô Hai thương anh hết sức, khiến lòng anh vô vàn cảm kích, nhưng đáng tiếc là anh sẽ...
Nàng ngấm ngầm cuống lên vì sợ chàng nói tiếp lời bi quan, nên lẹ lẹ lên tiếng hỏi ngắt ngang:
- Anh! Anh đói không? Cô hai có cho một lô bánh trái ê hề đây này, hấp dẫn lắm, em lấy cho anh dùng nghen.
Không đợi chàng đáp, nàng cứ mang bánh trái lại, tạo không khí vui vẻ, ép chàng ăn và gợi chuyện:
- Anh!... Em không đủ kiên nhẫn đợi đến cả hai ba tháng nữa mới kết hôn đâu! Như thế là lâu quá! Giả tỷ như ngay bây giờ, nếu anh bằng lòng em sẵn sàng nguyện ý cùng anh động phòng hoa chúc lập tức.
Tường Phương sững sờ ngạc nhiên nhìn Thu Trân. Một hồi, chàng từ từ hỏi:
- Vì nguyên nhân nào mà em nãy ý như vậy? Hay là do bệnh trạng của anh...
Không để chàng nói hết, nàng mau mau bá cổ hôn chàng.
Nhưng chàng khẽ đẩy nàng ra, với vẻ trầm lặng, dửng dưng.
Nàng vội cười dòn tan:
- Do bức thư và quà tặng của Xuân Châu, khiến em nãy ý như vậy. Anh! Đúng là thế mà! Kể ra tuổi chúng mình cũng chẳng còn trẻ gì, đã hai mươi sáu rồi, sao chẳng kết hôn sớm ngày nào hay ngày ấy, kẻo uổng đi hạnh phúc tuổi hoa niên?
- Em không ngại tổn hại đến bệnh trạng của anh sao?
- Ồ! Bệnh của anh, đâu có gì quan hệ. Làm đám cưới sớm, càng hữu ích cho anh, em muốn anh vui trong hạnh phúc phu thê, anh sẽ yêu đời hơn. Em thèm thuồng được làm một người nội trợ trong tổ ấm gia đình chúng ta, để đem tất cả tâm lực của một người vợ mà phục vụ anh, người chồng yêu quí trọn đời của em.
Nàng càng biểu hiện những nét duyên dáng, hấp dẫn, chàng càng trầm mặc dửng dưng.
- Coi! Sao anh không nói gì hết vậy? Chả lẽ anh không thích chúng mình sớm... bồng một đứa, cõng một đứa, và mang trong bụng một đứa để đi đón Xuân Châu khi về nước?
Chàng đáp gọn:
- Anh nghĩ, chúng ta nên chờ đến mùa thu sẽ làm đám cưới, là hay nhất.
- Anh ngại kết hôn sẽ làm tổn hại đến cơ thể ốm đau của anh, phải không? Có chi mà ngại, em yêu anh đến bực nào, em đi làm hại anh sao? Thực ra, anh chả còn bệnh gì đáng kể nữa cả. Nếu không tin, ngày mai anh thử hỏi bác sĩ giám đốc xem, chắc chắn ông sẽ tán thành việc chúng ta kết hôn ngay.
Tường Phương bỗng trang nghiêm hơn bao giờ hết:
- Thu Trân! Anh rất thành thật và vui vẻ mà nói với em lời ngay thẳng này... Con người ta trên đời chẳng một ai là không tự tư ích kỷ, cố nhiên anh cũng ích kỷ tự tư. Cho nên, khi nhận thấy sự việc nào bất lợi cho bệnh trạng, cho sức khỏe của cá nhân anh, thì nhất định anh không dại gì mà làm. Vậy, nếu em không chờ đợi được và muốn kết hôn gấp, em có quyền tự tiện tìm một đối tượng khác.
Thu Trân hoàn toàn không ngờ chàng lại có thể thốt lời như thế với mình, thật là đầy khinh bạc. Lần đầu tiên nàng bỗng có cảm tưởng như oán hận và thất vọng, nên chẳng nói gì nữa, nàng bẽ bàng đứng lên rời khỏi giường và định bỏ ra ngoài phòng bệnh ngay.
Nhưng, đi chưa được hai bước, nàng liền tỉnh ngộ.
Nàng hiểu, chàng lại dùng "chiến thuật" cũ, cố đóng kịch khinh bạc, chọc cho nàng oán hận mà xa lánh chàng. Thế mà nàng vẫn mắc lừa ít ra cũng gần một chút... Nghĩ như vậy, nàng không khỏi tự cười thầm. Và, nàng quay phắt lại, nhảy xổ vào lòng chàng.

o0o

Quả đúng như lời bác sĩ giám đốc, cứ cách khoảng một tuần hoặc mười ngày là Tường Phương lại lên cơn đau dữ dội một lần; và bác sĩ lại phải dùng đến thống dược liều mạnh để cho chàng dịu bớt cơn đau.
Chỉ chưa đầy hai tháng mà con người chàng đã biến đổi một cách tệ hại cả thể chất lẫn tánh tình.
Chàng luôn cau có gắt gỏng với Thu Trân, thường to tiếng quát mắng, gây sự bất kể phải trái. Có lúc nàng tỏ tình thân thiết, ngọt ngào với chàng, lại bị chàng lãnh đạm hay phũ phàng bảo tạt vào mặt nàng rằng... mất nết, không biết xấu...
Xem chừng chàng đã "trở chứng" thay lòng thực sự rồi chớ không phải là diễn kịch trêu chọc nàng oán hận xa lánh chàng như mấy lần trước nữa. Tuy nhiên, chàng như thế nào, nàng vẫn một mực yêu quí chàng, lại càng ôn nhu dịu dàng với chàng hơn bao giờ hết.
Ba hôm nay, Tường Phương gần như chẳng nói với Thu Trân một lời nào cả. Chàng cứ nằm lì một chỗ.
Cô Hai vào thăm, lặng lẽ ái ngại nhìn Tường Phương một chập, rồi gọi Thu Trân ra ngoài, rưng rưng lệ, bảo:
- Cô thấy tình trạng đáng lo lắm. Tường Phương đang hồi nguy kịch rồi đấy. Con ráng canh chừng cho kỹ, để kịp ứng phó khi bất trắc...
Cô Hai về rồi, Thu Trân ngồi khóc một mình.
Tiếng nàng khóc làm chàng chợt tỉnh.
Chàng ngoảnh mặt lại, giương đôi mắt thất thần ngó nàng, khiến nàng ngừng bặt tiếng khóc, vội gượng cười, khẽ hỏi:
- Tường Phương! Anh đói không? Uống một cốc sữa nhé?
Chàng không tỏ cử chỉ gì, cũng chẳng nói:
- Anh! Mấy bữa rày, anh chả nói gì với em hết, bộ anh giận em hả?
Thình lình chàng mở miệng:
- Thu Trân! Anh muốn nói với em thật nhiều, nhưng chỉ sợ em nghe rồi đau buồn, nên anh không dám nói. Em tưởng anh giận em ư? ôi! Đời người có là bao mà đi phí thời giờ để giận với hờn nhau! Có được một hồng phấn tri âm như em, anh dù chết cũng thỏa!
Giọng chàng trở nên càng lúc càng chán đời hơn.
Thu Trân chẳng nén được, lại nức nở.
- Thu Trân! Anh mới nói vài câu thì em lại khóc nữa rồi!...
Chàng cựa mình, chỏi tay, có vẻ muốn ngồi dậy, vừa tiếp lời:
- Em đỡ hộ cho anh ngồi một chút!
- Đừng anh! Không nên ngồi dậy, anh nằm cho khỏe.
- Anh muốn ngồi một lúc để tiện bề nói rõ ràng với em vài câu chuyện.
- Anh cũng không nên nói nhiều mà sanh mệt.
- Chả mệt đâu! Tinh thần anh đang phấn chấn lắm.
Chẳng biết làm sao hơn, nàng đành chìu ý chàng bằng cách ngồi tựa vào thành giường và nâng chàng lên cho chàng dựa hẳn vào ngực nàng, đồng thời dùng gối chêm dưới lưng chàng cho chàng đỡ mỏi.
Chàng lộ vẻ mệt nhọc, nhưng vẫn cố nói:
- Anh thật là có lỗi với em. Phải chi anh đừng vào nằm ở bệnh viện này thì hay quá!
- Anh nói vậy là ngụ ý chi?
- Nếu anh đừng đến đây trị bệnh, chúng ta đã không đến nỗi tương phùng trong nghịch cảnh và em đã chẳng vướng vít khổ sở, chẳng phải hao tốn quá nặng nề tiền bạc thuốc men, lẫn tinh thần, sức lực. Cho tới nay, anh đã báo hại em nhiều quá mức! Đời anh, chưa từng phạm một tội ác nào, và ít ra cũng chưa làm gì tự thấy hổ thẹn với lương tâm; thế mà... giờ đây, anh đã trở thành một kẻ bất lương, đã phạm tội to tác, vì anh đã làm khổ em thái quá! Cho nên, anh xin tạ tội cùng em, anh xin em đừng lo nghĩ gì anh nữa, có vậy, mới giúp anh giảm bớt trong muôn một tội lỗi...
Thu Trân ngắt lời:
- Tường Phương! Em cũng van cầu anh đừng nói thế mà tan nát cõi lòng em. Nếu anh vẫn nói, thì em đành vô lễ rời khỏi phòng này lập tức đó.
- Giờ phút này em không cho anh nói, chắc chắn ngày mai em sẽ hối hận.
Chàng bỗng cười lạt.
Nàng vói tay qua chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, rót một tách nước ấm, bưng kề tận môi chàng.
Uống vài hớp, chàng lại nói:
- Cuộc đời sao mà lắm chuyện trớ trêu, anh không chết vì bệnh lao phổi, lại chết vì chứng ung thư gan! Thế có bất ngờ không?
- Tường Phương! Anh... anh...
- Em tưởng anh không biết bệnh trạng của anh sao?
Chàng ngừng một chút lấy hơi rồi lẹ miệng tiếp:
- Từ hôm bác sĩ giám đốc bảo gan anh yếu, anh đã biết ngay mình mắc chứng bệnh tuyệt lộ rồi. Em không nở thố lộ sự thật ấy với anh, anh cũng chẳng đành hỏi rõ em làm gì. Bởi vì, sự che đậy như thế, ít ra còn có thể giúp tất cả chúng ta đỡ thương tâm, tạm an ủi trong bức màn tự lừa dối.
- Anh! Anh nên vững tâm dưỡng bệnh, là hơn, Trời phật sẽ phù hộ, cứu giúp...
Tường Phương cười nhăn nhó:
- Đúng vậy, Trời Phật sẽ phù hộ, sẽ cứu giúp anh. Nhưng các đấng thiêng liêng chỉ có thể cứu rỗi linh hồn, chớ không cứu sống tính mạng con người. Em à! Giờ phút này là cơ hội cuối cùng cho chúng mình trò chuyện, nếu bỏ lỡ thời gian ngàn vàng hiện tại, e rằng em sẽ vĩnh viễn không còn cách nào nghe được tiếng nói của anh nữa.
Dù là trái tim bằng thép, Thu Trân cũng không còn nén được, nàng khóc ngất lên:
- Em! Tình nghĩa của em đối với anh, thật khó mà tìm được trên cõi đời này. Em biết rõ anh mắc chứng bệnh tuyệt lộ, chẳng những em không lùi bước, mà còn chí tình hơn, quyết hy sinh muốn cùng anh lập tức kết hôn, để đem đến cho anh những ngày sống cuối cùng đầy lạc thú. Nhưng làm sao anh có thể nhẫn tâm thụ hưởng mối chân tình ấy để hại cả cuộc đời em? Trừ phi là kẻ vô sĩ, hoặc không phải là con người, thì anh mới tiếp nhận sự hy sinh ấy của em...
Thu Trân cứ khóc như mưa gió.
- Em hãy khóc đi! Đây là lúc em nên khóc thật nhiều, để khi anh chết rồi, em có thể đỡ phần nào đau khổ...
Quả nhiên, chàng cố ý tranh thủ thời gian, chỉ sợ không còn kịp nói nữa, nên dù đã mệt hổn hển, chàng vẫn ráng dồn dập lời nối lời:
- Anh đã từng tận dụng phương pháp gây tức tối, oán hận, cốt làm em oán ghét, xa lánh anh; nhưng anh đã thất bại! Thu Trân, cho tới bây giờ, thử hỏi anh đã mang đến cho em được mảy may gì khả dĩ gọi là tốt đẹp đâu? Trong khi em lại cho anh quá nhiều, em đối đãi quá đầy đủ với anh! Đó là điều khiến anh vô cùng khổ tâm, vì không biết kiếp nào anh mới đền đáp được mối ân tình vĩ đại của em.
Thu Trân chợt nảy một ý đặc biệt, nàng liền ngưng khóc và ngẩng mặt lên đầm đìa nước mắt:
- Tường Phương! Nếu anh thật sự có đủ tinh thần để nói chuyện, thì... em đề nghị, chúng ta đổi sang bàn những chuyện vui vẻ, hứng thú, chắc là hay hơn?
Tường Phương tán thành ngay:
- Ý kiến em rất hay! Chúng ta nên nói chuỵên vui.
Nàng vòng tay ôm chàng, kéo sát vào nhau hơn:
- Anh dựa hẳn vào em cho đỡ mỏi, đừng gắng gượng ngồi lâu, mệt lắm!
Tường Phương ngoảng lại nhìn nàng, mỉm cười. Mọi khi, nụ cười của chàng trông thật duyên dáng, khiến bất cứ cô gái nào cũng phải có hảo cảm ngay. Thế mà bây giờ nét chàng cười giống như khóc và càng làm lộ rõ thêm gương mặt hốc hác vàng bệt, đôi mắt lạc thần, má teo cóp, răng vẫu ra... tợ hồ chiếc đầu lâu.
- Em! Em thật sự yêu anh chứ?
- Ồ...
- Thật sự yêu, có nghĩa là yêu cả thể xác lẫn linh hồn. Nếu em thật sự yêu anh, thì xin em đáp ứng anh một điều...
- Điều chi? Miễn đủ sức làm được, là em làm vừa ý anh ngay.
- Anh có thể không chết, may ra còn có cứu tinh...
- Đúng vậy, anh nhất định lành bệnh, nhất định sống hạnh phúc bên em.
- Nhưng, giả tỉ anh có chết đi, thì yêu cầu em đừng khóc, để cho linh hồn anh được yên ổn bên kia thế giới, như thế tức là em thật sự yêu anh đó.
- Anh dặn vậy là thừa rồi, vì anh sẽ không chết, anh sẽ làm đám cưới với em, chúng mình kiến tạo một tiểu gia đình thần tiên.
- Đúng! Anh nghe như mình sắp lành bệnh tới nơi! Anh muốn chúng mình còn cơ hội đi chơi Sư Đầu Sơn một chuyến nữa. Chừng đó, anh nhất định ráng leo lên tận đỉnh núi, để phóng mắt nhìn ngắm giang sơn tráng lệ. Thu Trân! Em nhắm anh làm như thế được không?
- Được chứ! Anh đã muốn thực hiện việc gì là nhất định thành tựu việc đó.
- Ồ! Em lại nói rất đúng! Anh đã muốn là quyết làm kỳ được! Chẳng hạn, hồi sáu năm trước, bọn anh tranh giành với tụi quân phiệt Nhật một ngọn núi. Bên nầy chỉ có mười một người, trong khi chúng nó đông cả trăm đứa. Hỏa lực của chúng cực kỳ ác liệt, xem chừng chúng sắp làm chủ ngọn núi tới nơi. Anh muốn đẩy lui chúng phải đánh cho địch tan tác và phải chiếm kỳ được mục tiêu. Anh hô hiệu lệnh, toàn thể anh em nhiệt liệt hưởng ứng. Từng người, từng người xông lên, mở cuộc cận chiến bằng lựu đạn... A ha... địch thảm bại! Ta toàn thắng! Bọn anh làm chủ ngọn núi! Ha ha...
Giọng nói chàng bỗng sang sảng vang dội và tiếng cười đầy sảng khoái, ngang tàng.
Thu Trân rợn da gà. Một cảm giác hãnh diện chạy rần khắp huyết quản nàng. Nàng nhìn thấy Tường Phương hiển hiện trong vóc dáng một thanh niên dũng cảm, vĩ đại.
Sẵn đà hứng thú, nàng khẽ vỗ vai chàng:
- Tường Phương, nếu nửa năm trước anh đồng ý kết hôn, thì bây giờ em đã mang trong người một kết tinh của chúng mình và chỉ mấy tháng nữa, là em sẽ cho ra đời một hài nhi giống hệt anh, phải hôn? Anh thích con đầu lòng của chúng mình là trai hay gái nào?

Tường Phương đã thấm mệt, vừa thở, vừa đáp:
- Anh thích con gái và nó sẽ giống hệt em, xinh đẹp, duyên dáng, thùy mị... Được rồi, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ bình phục, là nhất định làm đám cưới, động phòng hoa chúc với em ngay. À này, chừng làm đám cưới, chúng mình sẽ mời vị bác sĩ giám đốc từ tốn, hiền hòa ở đây đứng chủ lễ nhé?
- Phải đấy, chắc chắn bác sĩ sẽ hoan hỉ chấp thuận lời thỉnh cầu của chúng mình.
- Đám cưới xong, em cần nghỉ ở nhà, để anh đi làm. Rồi chúng mình dành dụm tiền, tậu một căn nhà đơn sơ, ở xa thành phố náo nhiệt, để nếp sinh hoạt chúng mình có trăng có nước, có hoa lá ruộng vườn, đầy thơ mộng...
Tiếng chàng cứ nhỏ dần, nhỏ dần, đến như tiếng thì thầm, rồi chẳng còn nghe được nữa.
Thu Trân giật mình, khẽ lay vai chàng:
- Tường Phương! Tường Phương!
Chàng không ừ hử gì cả.
Nàng cuống cuồng chụp lấy bàn tay chàng, đã bắt đầu giá lạnh!
Nàng kinh hoàng áp má vào mũi chàng; hơi thở đã dứt!
Nàng gục xuống, kêu lên thảm thiết, não nùng:
- Anh ơi! Hết rồi! Tường Phương ơi!...

<< Chương 10 | Chương 12 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 338

Return to top