Kể từ sau bữa ăn tối ở nhà hàng Đại Lục trở đi, quả nhiên Cao Gia Kỳ nghe theo lời Thu Trân, không đến y viện tìm gặp nàng nữa.
Có một lần, Thu Trân từ y viện về nhà, bỗng ngó thấy Cao Gia Kỳ và Xuân Châu song song bên nhau, đi trên hè phố, lẫn lộn trong đám đông người đi đường.
Xem hai người không ngớt tươi cười, Thu Trân hiểu là cả hai đang bơi lội trong dòng suối yêu đương tuyệt diệu, nên nàng không muốn làm rộn, lặng lẽ đi sang ngõ khác ngay, với cả một niềm vui dâng lên trong tâm hồn...
Thu Trân muốn bình yên trong nếp sinh hoạt của một cán sự điều dưỡng và nhẫn nại nuôi hy vọng sẽ có ngày tái ngộ tương phùng với Tường Phương.
Nhưng, xem chừng một người con gái đang độ xuân thì, dù muốn tránh sóng gió trong xã hội nầy không phải là chuyện dễ.
Trong y viện Thu Trân giúp việc, có một ông bác sĩ trưởng phòng y vụ, bấy lâu nay vốn rất hiếu sắc, hảo ngọt. Đàn ông trên bốn mươi tuổi như ông ta mà rất hiếu sắc không phải là chuyện lạ, dù cho ông ta muốn! "tán" ai cũng có quyền.
Nhưng, khổ nỗi, ông ta đã có vợ, có con hằng đàn hàng đống rồi, mà cứ thích trổ mòi o bế gái đẹp để... chơi hoa cho biết mùi hoa, vì tự hào cái địa vị của mình vốn thừa điều kiện để làm như vậy.
Và, tiện hơn hết, sẵn trong y viện lúc nào cũng có khá đông những nữ cán sự điều dưỡng trẻ đẹp, ông ta hay dở thói tán tỉnh.
Ông ta đã tán ai, thành công hay thất bại, đó là chuyện riêng của ông ta, lâu nay Thu Trân không hề tò mò để ý tới làm chi.
Nàng chỉ buộc lòng phải biết tới là vì mới đây, ông ta bỗng dưng đeo đuổi nàng.
Ông ta lại lợi dụng chức vụ ông vào việc đeo đuổi này.
Nhân vì bác sĩ viện trưởng tuổi đã già, sức khỏe yếu kém, mấy lúc sau này cứ vắng mặt luôn, mọi công việc trong y viện tư của ông phải ủy thác cho ông bác sĩ trưởng phòng y vụ trông nom điều hành hết.
Ông trưởng phòng y vụ, quyền viện trưởng này bảo Thu Trân, khi mãn giờ làm, phải nán lại, để gặp riêng ông ta, bàn chuyện công tác.
Từng giúp việc tại y viện này bốn năm năm rồi, nên Thu Trân rất rành về các công tác và hiểu biết khá giỏi về thuốc men; nàng lại giữ nhiệm vụ trưởng ban cán sự điều dưỡng, thành thử ông quyền viện trưởng muốn bàn công tác với nàng là phải, nàng không thể từ chối được.
Ông ta mời nàng xuống câu lạc bộ dùng cơm, để thảo luận luôn. Nàng tuân theo, vì đây cũng là sự thường.
Nào ngờ, chẳng nghe ông ta bàn công tác gì cả, mà lại... tỏ tình với Thu Trân, ngỏ ý muốn... cưới nàng.
Thu Trân điềm đạm:
- Thưa bác sĩ, được bác sĩ chiếu cố, tôi rất vinh hạnh, đáng tiếc tôi có hôn phu rồi ạ.
Ông lạnh lùng:
- Đó là lý do từ chối không vững. Nếu thật có hôn phu và nếu quả tình cô nhất tâm chung thủy với y, tại sao cô lại thường đi chơi với anh chàng họ Cao hoài vậy?
Thu Trân cố nén tức giận:
- Ủa! Thì ra bác sĩ để ý quá kỹ đến việc riêng của tôi nhỉ? Nhưng bác sĩ đã lầm rồi. Người họ Cao ấy là bạn học hay cũng có thể gọi là vị hôn phu của em gái tôi đấy.
- Hừ! Hôn phu của em gái tức là em rể mà đi chơi với chị vợ, thật khó tin, thật đáng tức cười.
- Thưa bác sĩ, bất luận tin hay không, thiết tưởng đó cũng là chuyện riêng của tôi. Bây giờ, xin bác sĩ cho biết cao kiến về công tác mà bác sĩ định bàn với tôi.
- Ô kìa! Tôi nói đùa một chút mà cô giận sao? Nầy, cô Thu Trân, thật tình tôi rất yêu cô, tôi quyết cưới cô, vì chỉ có cô mới xứng đáng làm vợ tôi. Tôi hy vọng, rồi sẽ có ngày bà vợ già bịnh hoạn ở nhà của tôi sẽ chết. Chừng đó, tôi sẽ mở riêng một bệnh viện, còn to hơn bệnh viện này nữa à Thu Trân sẽ nghiễm nhiên là bà chủ, chúng ta cùng khai thác cơ sở sinh lợi, tha hồ lên xe xuống ngựa. Thu Trân chấp thuận nhé? Nếu Thu Trân một mực cự tuyệt thì từ nay về sau, giữa chúng ta e rằng mất vui đi, tình trạng làm việc chung ở đây sẽ khó khăn chẳng ít.
Thu Trân còn lạ gì câu sau cùng ngụ ý đe dọa của ông ta, nàng vẫn ôn tồn:
- Hôn nhân là chuyện hệ trọng. Tôi hoàn toàn không ngờ hôm nay bác sĩ đặt vấn đề như vậy, nên thật khó mà có sự lựa chọn dứt khoát ngay được.
- Phải, phải!... Vậy thì mai hay mốt, Thu Trân trả lời cho tôi cũng được, miễn là Thu Trân đừng để tôi thất vọng.
- Vâng, tôi sẽ có câu trả lời sớm...
Thu Trân vội vã cáo từ. Vừa đi, nàng vừa nghĩ đến lời đe dọa của ông ta. Đó không phải là đe dọa suông. Ông ta sẽ cho nàng thất nghiệp như chơi.
Nàng chợt nghĩ ra một cách, liền gọi xe đến luôn đằng tư thất của ông bác sĩ già, viện trưởng.
Lần thứ nhất, nàng mới đến đây. Suốt những năm nay, viện trưởng đối với nàng rất tốt, coi nàng như con cháu và cũng rất trọng nể nàng.
Tối nay, thình lình thấy nàng đến thăm, ông ngờ ngay, ắt phải có chuyện gì đặc biệt, ông niềm nở mời nàng ngồi và hỏi ngay cớ sự.
Thu Trân lễ phép:
- Thưa bác sĩ viện trưởng, hôm nay cháu đến trước là vấn an bác sĩ viện trưởng, sau nữa, cháu xin bác sĩ viện trưởng cho phép cháu được nghỉ việc. Kể từ ngày mai, cháu sẽ không thể đến giúp việc ở bệnh viện của bác sĩ nữa.
- Cô tìm được chỗ làm khác ưng ý hơn chăng?
- Thưa không ạ.
- Thế cô chuẩn bị kết hôn chăng?
- Thưa, không phải ạ.
- Ái chà!... Thế thì tại sao? Thu Trân, nếu cô coi tôi như bực trưởng thượng, tưởng cô có thể cho tôi rõ vì nguyên nhân nào chứ? Đã năm năm rồi, cô đã phục vụ rất tích cực, đắc lực; cô đã có công không nhỏ đối với bệnh viện. Thực ra, tôi cũng đối xử không đến nỗi tệ, chắc chẳng có chi khiến cô bất mãn chứ? Đáng tiếc mấy lúc gần đây, vị bệnh, tôi ít đến bệnh viện, chẳng hay đã xảy điều gì bất thường, uẩn khuất cho cô chăng?
- Thưa bác sĩ, viện trưởng, thực tình cháu chỉ muốn được phục vụ nghề nghiệp dưới sự hướng dẫn đáng kính của bác sĩ viện trưởng, chớ chưa bao giờ nghĩ đến việc xin nghỉ cả. Nhưng... phải chi đừng xảy ra chuyện đáng tiếc...
- Cô Thu Trân, tánh tôi hay bồn chồn, gấp rút, xin cô nói ngay cho tôi biết, chuyện đáng tiếc như thế nào đã xảy ra? May ra tôi còn có thể giải quyết ổn thỏa được chăng?
- Thưa bác sĩ, xin miễn cho cháu khỏi nói nguyên cớ ấy ra, vì chẳng ích gì. Cháu hy vọng, trong tương lai, bất cứ lúc nào thuận tiện, cháu xin sẽ có cơ hội trở lại phục vụ ở bệnh viện của bác sĩ.
Dù Thu Trân không nói ra, nhưng ông cứ hỏi mãi, bất đắc dĩ nàng phải lược kể lại sự tình.
Ông nổi giận đến phát run. Thu Trân đâm lo, vội khuyên nhủ hồi lâu.
Ông nguôi dần, thở dài:
- Tôi thà được cộng tác với một cán sự trưởng điều dưỡng có phẩm hạnh học thức, biết khắc khổ nhẫn nại, vị tha, chớ không cần một bác sĩ y vụ trưởng vô tư cách, vô đạo đức! Nhưng, thật là khổ cho tôi. Chừng vài năm nay, tình trạnh kinh tế gia đình tôi sa sút, nên tôi có chấp thuận cho ông ta bỏ vốn hùn vào công việc khai thác bệnh viện. Nói cách khác, bệnh viện của tôi hiện nay, đã có gần phân nửa là của ông ta! Hừ, lợi dụng tình thế, trắng trợn vô liêm sỉ, bất nhã bất chánh với người làm công cho mình! Làm sao đây?...
- Thưa bác sĩ viện trưởng, xin cũng không nên áy náy chuyện ấy làm chi. Cháu dù rời bệnh viện này, nhưng rồi sẽ tìm một bệnh viện khác, vẫn tiếp tục sứ mạng phục vụ bệnh nhân, tức ý nguyện của cháu vẫn chẳng dở dang...
Ông chợt sáng mắt lên, ngắt lời:
- À! Thế này vậy. Cô Thu Trân, nếu cô không từ chối, tôi xin viết cho cô một thư giới thiệu, cô cứ đến gặp bác sĩ giám đốc bệnh viện Nhân Ái, chắc chắn cô sẽ có một chỗ làm xứng đáng ngay, vì ở đó đang cần cán sự điều dưỡng giàu kinh nghiệm và lương tâm. Được rồi! Để tôi viết thư ngay nhé. Sáng mai, tôi lại sẽ gọi điện thoại sang đó, nói thêm. Bác sĩ giám đốc vốn là chỗ bạn thân của tôi mà.
o0o
So với chỗ làm cũ thì Thu Trân nhận thấy bệnh viện Nhân Ái quả qui mô to lớn và tối tân hơn nhiều.
Nàng được thu dụng và số lương cũng cao hơn. Có điều, nàng không được hoàn toàn thỏa mãn, vì nơi này thiếu tính cách bình dân đại chúng, mà gần như là một bệnh viện chỉ chuyên phục vụ hạng bệnh nhân nhiều tiền mà thôi.
Tuy nhiên, hoàn cảnh nàng không thể thất nghiệp nằm nhà được, âu là cứ chấp nhận sở làm mới cái đã.
Hay biết vụ Thu Trân thay đổi chỗ làm, Xuân Châu "nổi sùng", đòi thân hành đến kiếm ông bác sĩ "dê" nọ, để chỉnh cho ông ta một trận. Thu Trân phải la rầy, Xuân Châu mới hậm hực bỏ qua.
Nhân đây, Xuân Châu càng thấu rõ mối tình sắt đá, trung hậu của chị đối với Tường Phương, dù biển cạn non mòn nhưng tình vẫn không phai.
Ngoài mặt Xuân Châu không nói gì lại âm thầm đi đăng báo thêm một thời gian nữa, nhắn tin tìm Tường Phương.
Đồng thời, Xuân Châu còn viết một truyện ngắn, lấy Thu Trân làm vai chánh và các tình tiết trong truyện đều gần giống y như những sự thật liên quan đến Thu Trân, như hoàn cảnh mồ côi mẹ, tâm hồn cao thượng, chung thủy với người yêu "chỉ phúc vi hôn", chí thiết trong tình tỷ muội và hết lòng hết dạ phục vụ bệnh nhân... Sau cùng, nhắn nhủ Tường Phương, nếu đã về Đài Loan hãy mau đến tìm người con gái đáng yêu đang quý kể trên; hoặc còn ở nơi nào xa xăm, cũng nên liên lạc thư từ... Truyện ngắn này, Xuân Châu viết thật hay, thật rung cảm, được một tuần báo nhiều độc giả nhất đăng tải. Mặc dù Xuân Châu chẳng hài đích danh Tường Phương hay nêu tên thật Thu Trân, nhưng bất luận người trong cuộc nào khi đọc tới cũng hiểu ngay.
Ban đầu Thu Trân khôing hay biết, đến khi đọc báo, mới rõ. Nàng cảm động vô hạn và cũng lấy làm vui mừng, vì nhận thấy văn tài của em gái tiến bộ vượt bực...
Thấm thoát đã tới tháng sáu, một tháng nóng bức nhất trong năm. Nhưng, cũng nhằm tháng này, Xuân Châu đậu tốt nghiệp đại học hạng ưu.
Xuân Châu hết sức mừng, Thu Trân vô cùng hân hoan an ủi.
Trường tổ chức lễ tốt nghiệp. Vì Xuân Châu là một nữ sinh viên ưu tú cả về phẩm hạnh lẫn học vấn nên nhà trường trịnh trọng mời cho kỳ được đại diện phụ huynh tham dự buổi lễ. Chẳng thể từ chối, Thu Trân phải đến dự và lại phải lên phát biểu cảm tưởng.
Nàng không biết "diễn thuyết" như thế nào hơn là cứ thực tình nói về hoàn cảnh của chính chị em nàng, không phải để tự đề cao, mà cốt ý nhấn mạnh tác dụng vĩ đại của tình yêu thương anh chị em và tình tương thân tương trợ của bằng hữu, chính nhờ tình cốt nhục mà chị em nàng đã thu hoạch một số kết quả khích lệ như hôm nay. Nàng cổ võ mọi người nên thương yêu nhau, để mỗi người tự thấy yêu đời và cuộc đời sẽ giảm đi thù hận, tội ác.
Vì thật sự cảm động, nàng nói rất hay, khiến cử tọa hoan hô nhiệt liệt...
Chiều hôm sau, vừa tan giờ làm, Thu Trân sắp rời bệnh viện ra về thì đột ngột Cao Gia Kỳ xuất hiện. Chàng cung kính chào và khẽ gọi nàng bằng "chị Thu Trân".
Đây là lần đầu tiên, chàng gọi nàng bằng chị. Nàng liên tưởng ngay đến sự thân thiết giữa Xuân Châu và Gia Kỳ, nên cũng tự nhiên xem chàng là em:
- Kỳ đệ! Từ lâu không gặp, bữa nay Kỳ đệ đến tìm tôi, hẳn là có việc cần?
- Vâng ạ. Có một chuyện quan trọng, cần bàn với chị. Bây giờ, nếu không có gì trở ngại xin mời chị đến một nơi thuận tiện, để thảo luận.
- Được, tôi cũng mãn giờ làm rồi.
Khi ra đến cổng, Gia Kỳ hướng dẫn Thu Trân lên một xe du lịch và cho biết chàng tự lái xe nhà tới đây, cho đỡ mất thì giờ.
Thu Trân không nói gì, nhưng không khỏi thầm nghĩ đến sự thanh bần của chị em nàng và gia cảnh đại phú của Gia Kỳ mà đâm ra băn khoăn, chẳng biết rồi đấy có thể sẽ xảy ra trắc trở gì cho mối tình của Xuân Châu?
Gia Kỳ lái xe ra khu phố thương mại sang trọng nhất để mời Thu Trân dùng cơm.
Thu Trân đoán, câu chuyện Gia Kỳ muốn bàn chắc hơi dài và hẳn là liên quan đến em gái mình, nên nàng sẵn sàng chiều ý chàng, đi ăn.
Nhựng, lúc ngồi ăn, nàng chẳng thấy Gia Kỳ đá động gì tới "chuyện quan trọng cần bàn" cả. Vừa rồi chàng đã tỏ ra gấp rút, thế mà giờ đây, lại chậm rãi tỉnh bơ. Nàng không nhẫn nại được:
- Kỳ đệ, có chuyện quan trọng gì, sao chưa nói đi?
Gia Kỳ hơi ửng đỏ mặt:
- Trước khi thảo luận, tôi muốn xin lỗi chị về vụ hôm nọ...
- Chuyện cũ, nhắc làm chi. Tôi đã hiểu là Kỳ đệ bị ép buộc.
- Thoạt tiên thì bị bắt buộc thật, nhưng khi càng hiểu chị, tôi càng trở nên tự nguyện. Thú thật, yêu Xuân Châu thì tôi yêu tha thiết và từng coi nàng như một tiên nữ không ai bì. Vậy mà, khi gặp chị, tôi nhận thấy chị mới đúng là người con gái tuyệt hảo trên đời này. Chân, thiện, mỹ, đều đã có ở chị. Tôi không dám nói yêu chị, vì sợ xúc phạm sự thanh khiết của chị. Tôi hoàn toàn sùng bái kính ngưỡng chị. Và, tôi mới hiểu ra vì lẽ gì mà Xuân Châu đã muốn vĩnh viễn chung sống với chị.
- Úi dào! Coi chừng đó chỉ toàn là hoa ngôn mỹ từ thiếu thành thật đấy. Dường như không có một nam nhân nào mà chẳng nuôi lòng tham vô đáy đối với nữ giới. E rằng Kỳ đệ cũng không ngoài lệ ấy.
Mặc dù Thu Trân nói đùa, nhưng Gia Kỳ vội minh xác:
- Tôi không thừa nhận là kẻ tham vô đáy. Tôi chỉ thú thật, quả nhiên tôi đã yêu một lúc hai người con gái. Do đó, hôm nọ tôi cầu hôn với chị chính là lời cầu hôn chân thành, chớ không phải thủ đoạn hay diễn kịch gì cả. Tuy nhiên, ngay sau khi được chị nói những câu chí tình đối với Xuân Châu, tôi đâm ra không dám xúc phạm đến sự cao cả thanh khiết của chị nữa. Mà tôi lại ước mong được chị chấp thuận làm một người chị thân kính... Đúng ra, tôi không phải hai mươi bốn tuổi, tôi lớn hơn Xuân Châu một năm và nhỏ hơn chị một năm, lúc đầu tôi nói đồng tuổi với chị là do Xuân Châu bảo đấy.
- Gia Kỳ! Tôi rất vui mà nhận Gia Kỳ là người em thân mến; nhưng tôi cũng cần thẳng thắn khuyên một lời. Xuân Châu, em gái tôi, không phải là người con gái tầm thường, về học thức cao hơn tôi, về nhan sắc chẳng kém tôi; về tánh tình rất trung thực, cao thượng... Nghĩa là, Xuân Châu hoàn toàn đầy đủ những ưu điểm làm một người bạn đời lý tưởng của Gia Kỳ, chắc chắn Gia Kỳ không thể tìm một ai hơn được. Bởi thế, Gia Kỳ chớ nên nhân vì cuộc sắp đặt vừa qua của Xuân Châu đối với tôi mà về sau sinh ra lòng riêng dạ mọn với bất cứ cô nào khác; coi chừng sẽ rước lấy hậu quả trọng hệ không lường đó nhé.
- Chị yên tâm, Xuân Châu là linh hồn của tôi, cuộc đời tôi không thể thiếu nàng...
Sẵn cao hứng, Gia Kỳ không cần dè dặt, nói luôn:
- Thật ra, nàng không phải là người con gái tốt, lòng dạ rộng rãi gì đâu. Nàng chỉ vì chị mà bảo tôi đóng vai như thế, chớ đối với bất cứ cô nào khác, tôi đừng hòng được dịp gần gũi, đừng hòng hẹn hò đi chơi; cho dù tôi chỉ liếc sơ người ta một chút thôi, nàng cũng lập tức nổi ghen đùng đùng ngay.
Thu Trân bật cười thành tiếng:
- Tôi rất tán thành lối đối xử đó của Xuân Châu, vì lẽ Gia Kỳ là một thanh niên anh tuấn, bặt thiệp, nếu Xuân Châu không chăm sóc thì Gia Kỳ bị cô nào khác bắt cóc mất còn gì.
- À! Chị đừng coi nhẹ tôi chứ. Trung thành với Xuân Châu thì tôi hạng nhất rồi. Cho nên tôi rất lấy làm mãn nguyện chịu sự gò bó như thế của nàng. Có yêu tôi, nàng mới làm thế chứ! Huống chi, một đàn ông mà được một giai nhân giữ gìn càng kỹ, thì hạnh phúc càng nhiều, có hề chi. Nói vậy chớ Xuân Châu dù không bắt buộc tôi, tôi cũng tự kềm chế để luôn ở bên cạnh nàng. Như tôi đã thú nhận: cuộc đời tôi, chỉ biết yêu Xuân Châu và kính ái chị mà thôi.
Hai người cùng cười vang. Một lúc sau, Thu Trân lại nhắc:
- Kỳ đệ có chuyện gì cần bàn với tôi? Chắc không ngoài vấn đề kết hôn giữa hai cô cậu, vì cả hai đã tốt nghiệp đại học rồi?
- Ý của tôi vốn dự định sau khi tốt nghiệp xong, sẽ kết hôn với Xuân Châu, nhưng ba tôi lại bảo rằng tôi hãy còn trẻ, nên xuất ngoại du học. Ba tôi biết tôi đã có người yêu là bạn đồng học, nên chẳng những bằng lòng cho tôi với Xuân Châu cùng sang Pháp, hoặc Mỹ tiếp tục học, lại sẵn sàng đài thọ chi phí cho cả hai...
Không đợi Gia Kỳ nói dứt, Thu Trân tươi cười:
- Tưởng gì chớ chuyện ấy Kỳ đệ khỏi cần bàn, tôi tuyệt đối tán thành. Lệnh nghiêm đã sẵn lòng bảo bọc cho Xuân Châu, thật là một cơ hội hết sức may mắn, lẽ nào tôi không hoan nghinh.
Gia Kỳ lắc đầu, thểu não:
- Chị Thu Trân ơi! Chuyện chẳng đơn giản thế đâu, mà lại xảy rắc rối, thật khổ cho tôi, vì Xuân Châu không chịu đi ngoại quốc học.
- Sao có thể kỳ lạ như thế? Xuân Châu viện cớ gì mà không chịu du học?
Gia Kỳ ngần ngừ mãi, không trả lời, hình như không tiện nói.
Thu Trân chăm chú nhìn Gia Kỳ một hồi, chợt kêu "ồ" một tiếng:
- Tôi đoán hiểu phần nào rồi! Chắc là Xuân Châu không đành rời xa tôi, nên chẳng chịu xuất ngoại du học chớ gì?
Gia Kỳ gật gật đầu.
Trong lòng Thu Trân dâng lên một niềm khích động vô biên, khiến nàng nghẹn ngào tuôn lệ, vì mối tình chị em ruột thịt dâng đầy như thủy triều.
Gia Kỳ cũng ứa lệ. Chàng cuống cuồng:
- Chị Thu Trân!... Tôi... tôi tầm bậy rồi! Tôi không thể ích kỷ bắt Xuân Châu xa cách chị vạn dặm trùng dương! Tôi...
- Không! Tôi không hề có ý nghĩ đó đâu, Gia Kỳ chớ nên hiểu lầm!...
Thu Trân mỉm cười qua ngấn lệ, giải thích:
- Sở dĩ tôi không cầm được nước mắt vì nhận thấy Xuân Châu quá thâm trọng tấm lòng yêu thương cốt nhục đối với tôi. Còn như vấn đề xuất ngoại du học thì quí hóa biết bao. Thời buổi này, nam nữ thanh niên mà được du học ngoại quốc là rất hợp lý, cầu mong còn không được, chớ sao lại từ chối? Kỳ đệ đã chiếu cố Xuân Châu như thế, quả đúng là người giàu tình nghĩa, tôi điên hay sao mà trách cứ Kỳ đệ? Nếu trách Kỳ đệ ích kỷ hóa ra tôi càng ích kỷ hơn sao? Kỳ đệ hãy yên tâm, miễn có Kỳ đệ chịu trách nhiệm chăm nom cho Xuân Châu ở quốc ngoại, là tôi cố thuyết phục Xuân Châu cùng xuất ngoại du học với Kỳ đệ.
Gia Kỳ thành khẩn:
- Chị tốt quá! Tôi xin ghi ơn chị. Ngay đây, tôi xin hứa chắc để chị yên lòng. Tôi với Xuân Châu xuất ngoại du học là du học thật sự, sẽ cùng nhau cố gắng tìm sự mở mang tiến bộ, chớ quyết không đua đòi xa hoa du hí hay vong bản như một số kẻ khác, chúng tôi sẽ không khi nào bắt chước thói tự chối bỏ quê cha đất tổ để nhập tịch ngoại quốc và ở luôn bên đó đâu. Xuân Châu với tôi chỉ tạm xa cách chị lâu lắm là bốn năm thôi, rồi sẽ trở về nước, phụng sự đồng bào tổ quốc và mãi mãi gần chị.
Thu Trân biểu lộ sự mừng rõ. Nàng nắm chặt tay Gia Kỳ:
- Kỳ đệ! Tôi hoàn toàn tin tưởng Kỳ đệ. Phải chi tất cả nam nữ thanh niên du học đều biết nghĩ và làm được như lời Kỳ đệ, thì tổ quốc chúng ta nhất định phát triển cường thịnh chẳng kém ai.
Bữa ăn tối nay nàng ăn thật thú vị.
Gia Kỳ lái xe đưa Thu Trân về tận trước cổng nhà.
Lúc mở cửa xe cho nàng bước xuống, chàng bỗng thốt:
- Chị Thu Trân, chị thật mỹ lệ! Ước gì giải pháp của Xuân Châu được chị chấp thuận, thì hạnh phúc cho tôi biết bao.
Thu Trân khẽ nạt và lườm Gia Kỳ một cái.
Chàng lè lưỡi ra chiều khiếp sợ, vừa cười hì hì, đoạn đưa tay vẫy chào và vọt xe đi.
o0o
Ngồi nghe chị khuyên nhủ một lúc, mắt Xuân Châu đỏ hoe. Cố nén nghẹn ngào, nàng nghiêm trọng lên tiếng.
- Chị Hai! Em không hề ham xuất ngoại du học đua đòi như điên cuồng theo kiểu một số bạn trẻ thời nay đâu. Em luôn nhớ rõ hoàn cảnh thực tế của mình. Ngày giờ này em được tốt nghiệp đại học, đã là may mắn lắm rồi, em mãn nguyện rồi. Em làm sao quên được, kết quả học vấn của em chính là công lao, là ân huệ vĩ đại của chị suốt bao năm dài đầy gian khổ, tâm huyết. Thế mà, mới vừa tốt nghiệp đại học, em lại có thể tự tư ích kỷ, theo Gia Kỳ chạy bay ra ngoại quốc, bỏ mặc chị được sao?...
Nàng khóc nấc lên nhưng vẫn nói tiếp:
- Chị em mình tuy chỉ chênh lệch nhau hai tuổi, nhưng em nhận thấy thâm tình yêu mến của chị đối với em thật chẳng khác bậc từ mẫu. Mẹ ruột em đã ngang nhiên nhẫn tâm bỏ rơi em để chạy theo dục vọng riêng tư, còn chị chưa từng để em phải cô đơn buồn khổ một ngày nào. Sinh mạng chúng ta như chim liền cánh: nếu vì lẽ gì mà em tách xa chị, chẳng những em không thể chịu đựng nổi, lại còn đắc tội với lương tâm ích kỹ...
Thu Trân âu yếm lau nước mắt cho em:
- Thế em không nuôi chí tiến thủ sao? Chả lẽ đã tốt nghiệp đại học rồi mà em vẫn không có chương trình để tiến thân lập chí?
- Thì em đã nói với chị từ mấy tháng trước rồi, chương trình của em là tìm việc làm, kiếm tiền, để chị được nghỉ ngơi một thời gian lâu, để mức sinh hoạt chị em mình càng đỡ chật vật càng tốt.
- Nhưng hiện giờ chị vẫn khỏe mạnh, đâu cần nghỉ ngơi, còn về mức sinh hoạt, dù không dồi dào, cũng chẳng thiếu thốn gì. Nói thật ra, giả sử em theo Gia Kỳ xuất ngoại, thì mức sống của chị lại hóa ra cao lên ngay, vì mọi chi phí cho phần em khỏi lo nữa, chị sẽ xài không hết số lương khá hậu đang kiếm được. Nói vậy, để em thấy rằng ý định đi làm của em là không vững, không hợp tình; mà việc xác đáng nhất em nên làm là xuất ngoại du học với Gia Kỳ. Chỉ tạm xa nhau bốn năm thôi, rồi chúng ta lại đoàn tụ trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Em bỏ lỡ cơ hội, là chị buồn lắm đấy.
- Chị Hai! Chị nhất định ép buộc em ư? Chị không thích chung sống với em nữa sao?
- Ệ..bồ! Đã là một đại cô nương hai mươi hai tuổi rồi, không được giận lẫy, nghe bồ!...
Thu Trân tươi cười bẹo má em và tiếp:
- Em đừng cãi nữa phải nghe lời chị; em mà vui vẻ, hăng hái xuất ngoại du học, là em thật tình yêu thương chị, ban cho chị một nguồn hứng khởi vô tận; trái lại, là em nhẫn tâm làm buồn lòng chị, bắt chị phải đeo mang một ân hận suốt đời. Chị đã cạn lời, tùy em chọn lựa.
Thu Trân bỗng thở dài, đứng lên như toan bỏ đi.
Xuân Châu đâm hoảng, níu giữ chị ngồi lại, khẩn khoản:
- Chị Hai! Em không dám trái ý chị. Nhưng... xin chị cho em hai điều kiện.
- Điều kiện gì, em nói nghe thử?
- Thứ nhất, chừng nào chị với anh Tường Phương tương phùng em sẽ hoàn toàn yên tâm xuất ngoại ngay.
- Còn điều kiện thứ nhì?
- Mặc dù cùng du học với Gia Kỳ, nhưng em không nhận sự đài thọ tổn phí của Gia Kỳ; mà em nhờ chị đứng đơn với em, xin một học bổng, em tin sẽ được chấp thuận.
Biết rằng điều kiện thứ nhất quá... mênh mông, song Thu Trân gật đầu đồng ý ngay, vì cũng tin sẽ xin được học bổng cho em và chừng đó nàng lại sẽ có cách khiến Xuân Châu phải tuân lời, xuất ngoại.