Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Mắt Thuyền Xưa

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 26063 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Mắt Thuyền Xưa
Trần Thị Bảo Châu

Chương 15

Lại một sớm mai nữa chạm vào khung cửa sổ ngôi nhà . Tiếng lá ngoài cây khế rì rào lẫn với tiếng lũ trẻ riu ríu gọi nhau nghe yên bình làm sao . Ty ngồi như hóa đá giữa sự tịch liêu của khoảng không mù tối . Cô như bị tù đày khi phải sống thế này đã cả tháng nay.
Từ ngày cho Ty biết cô và mình không phải anh em ruột, Cư càng chặt chẽ canh giữ Ty hơn. Trước đây, hắn chỉ khóa cửa nhà, bây giờ Cư khóa luôn cả cổng rào, lũ trẻ con không leo vào được để hái khế nên Ty đã cô đơn càng cô đơn hơn. Suốt ngày thở than một mình, Ty hết làm việc nhà thì chỉ nằm vật vựa như ốm. Thỉnh thoảng cô cũng xem TV. Qua cái TV mờ căm xấu hoắc, Ty cảm giác mình gần gũi với con người hơn. Cô nhìn cảnh đông đúc, ồn ào của thành phố trên màn hình và chắc chắn mình từng ở đó, song Ty không tài nào nhớ thêm gì nữa để có thể tìm lại chính mình.
Giá như có Lăng lúc này thì tốt biết bao nhiêu . Anh sẽ giúp cô được nhiều chuyện lắm. Nhưng có chắc thế không? Ty chỉ tưởng tượng thế thôi. Thật ra, Lăng chả thật lòng với cô như những lời anh nói, Ty phải nhớ chính Lăng đã bảo Hiển đuổi bà Mí và Ty ra khỏi công trường, vì anh ta ghét thói lang thang của cô, anh ta sợ " Hậu quả đáng tiếc có thể xảy ra với một con khùng ".
Ngực Ty nhoi nhói đau . Cô đã cố không tin như thế . Nhưng tin hay không thì cô cũng đã xa Lăng. Xa đến mức có thể đến hết đời vẫn không gặp lại nhau.
Bỗng dưng Ty thèm nghe giọng anh gọi cô dọc bãi biển, thèm nghe tiếng sóng, thèm ngửi mùi khói thuốc cũng như thèm được vịn vào cánh tay anh vững chải quá sức.
Thế nhưng Lăng đâu phải của Ty, cô từng trông thấy Lăng và Minh Hân say đắm hôn nhau . Cô đã khóc, đã tự giam mình trong hốc đá ngoài biển vì đau đớn. Cô không muốn là kẻ thứ ba, là ngưới đến sau, nhưng lại không điều khiển được trái tim mình thôi nhớ người ta.
Ty ôm đầu . Cô vẫn chưa chịu đựng nổi những suy nghĩ, nhớ những kiểu căng thẳng thế này . Dạo này Ty đau đầu luôn vì lúc nào cũng phải lo lắng, cảnh giác Cự Tối hầu như Ty thức trắng, may là ban ngày cô có cơ hội để ngủ bù, song giấc ngủ ấy lơ mơ, mộng mị và cảm giác rơi lại hành hạ Tỵ Cô ốm thấy rõ, nhưng vẫn gắng sức thủ thân được ngày nào hay ngày đó . Lỡ như Cư giở trò thú vật, Ty sẽ liều chết với hắn.
- Chị Ty … Chị Ty ơi.

Ty bật ngồi dậy khi nghe giọng con nhỏ Cà Nạ Hổm rày nó biến đâu mất làm Ty đã buồn lại càng buồn hơn.
Cà Na nhăn nhó chỉ vào vết xước ở cùi chỏ :
- Leo rào bị thương rồi nè . Đau muốn chết luôn.
Ty chép miệng :
- Chị chẳng tìm đâu ra dầu cho em bôi.
Cà Na quẹt nước bọt vào nơi trầy rồi cười :
- Vi trùng nào cũng chết. Em cần gì dầu của chị.
Nhìn chăm chú Ty xong, Cà Na kêu lên :
- Giống thật đó.
Ty ngạc nhiên :
- Giống cái gì ?
- Giống chị ? Ủa hổng phải . Chị giống người trong hình y khuôn luôn.
Rồi không đợi Ty hỏi thêm câu nào . Cà Na rút trong người ra tờ báo, nó lật tới mấy trang và đưa cho Ty.
- Nè, chị đọc mục " Tìm Người Thân " này đi . Mà chị biết chữ hông vậy ?
Ty đỡ lấy tờ báo, không trả lời Cà Na, cô dán mắt vào trang báo con bé vừa đưa và thấy hình mình. Đúng là cô rồi . Tấm hình này Lăng mới chụp trên đảo cách đây không lâu, trong hình là gương mặt Ty với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nhỏ Cà Na tò mò lẫn nôn nóng :
- Phải chị không?
Tt xúc động gật đầu . Cô chưa kịp đọc xem mục tìm người thân này nói gì, nhỏ Cà Na đã thắc mắc:
- Là chị, nhưng lại có tên khác là Trần Ngọc Tường Ái . Đó là tên thật? Bởi vậy em nói với mẹ phải qua hỏi chị cho ra lẽ . Ủa, mà chị đọc đi, coi phải nói về mình không?
Ty có cảm giác những dòng chữ nhỏ xíu nhòe nhoẹt trước mắt. Trấn tĩnh lại Ty lẩm nhẩm như trẻ tập đánh vần.
" Cha: Trần Hữu Dụng, tìm con gái là Trần Ngọc Tường Ái . Đã đi lạc vào ngày…. tháng … năm … trong tình trạng lãng trí . Ai thấy con gái tôi xin điện thoại về những số sau … xin hậu tạ ".
Trần Hữu Dụng. Phải rồi . Ba cô là Trần Hữu Dụng, giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Hữu Dụng. Cô thương yêu kính trọng ba biết bao.
Ty buông tờ báo và ngồi phịch xuống nền nhà xi măng xám lạnh khi nhớ ra một điều mẹ cô đã mất vì bệnh tim nặng. Nhà chỉ con hai cha con. Bao nhiêu tình thương cô dồn hết cho ba, người được cô tôn sùng tột bực. Ông vừa là ba vừa là thần tượng của Ty.
Cà Na đứng ngoài nhìn vào cửa sổ :
- Chị làm sao vậy chị Tỷ Đừng xúc động tới mức lên cơn điên chứ ?
Ty vội vã lắc đầu :
- Không. Không. Chị không hề điên mà chỉ bị quên. Chị quên mình là ai, ở đâu, tền gì . Nói chung, chị quên mất những gì liên quan tới bản thân.
Cà Na ngờ vực :
- Vậy sao anh Cư nói chị bị điên?
- Anh ta nói láo đó.
- Để làm gì ? A … em hiểu rồi, để mọi người tránh xa chị ra . Thằng cha Cư ghê thật.
Cà Na hùng hồn :
- Phải điện thoại cho ba chị biết mới được.
Ty nhíu mày:
- Nhà em có điện thoại à ?
- Không, mẹ sẽ chở em ra bưu điện gọi . Tiếc là mẹ mập quá, không leo rào vào được đây . Em về đây.
Ty níu tay con bé lại:
- Từ từ đã . Chị dặn điều này . Em ráng giữ bí mật, đừng để tới tai anh Cư . Khi điện thoại em kể đầu đuôi cho ba chị nghe, đừng sợ tốn tiền, rồi ba chị sẽ trả lại cho em gấp mười . Chắc chắn ông ta còn hậu tạ nữa.
Cà Na hào hiệp :
- Xời! Em chỉ giúp người gặp nạn thôi chứ cần gì chuyện hậu tạ .Thôi em đi để lỡ lão Cư về thì chết.
Ty siết chặt tay con bé :
- Cám ơn Cà Na nhiều lắm.
Nhìn con be leo rào trở ra, nước mắt Ty rưng rưng. Cầu mong sao Cà Na sẽ gọi được cho ba . Cầu mong sao mình thoát khỏi đây. Cầu mong sao …. Cầu mong sao …
Ty chợt sụt sùi . Cô sắp gặp lại ba song cô vẫn chưa hình dung được gương mặt ông. Nhìn lên bàn thờ, co thoáng rùng mình. Với cô, ba lâu nay là người đàn ông khắc khổ trong tấm hình trên. Ôi chao! Chưa bao giờ Ty vừa mừng vừa khổ như vậy . Rồi cô sẽ phản ứng thế nào khi gặp lại ba mình. Ty không sao tưởng tượng được. Ngay lúc này, tâm trí cô như đóng băng, giá như được ngủ một chút thì tốt biết mấy . Nhưng đó chỉ là ao ước cỏn con, chả ai ngủ được vào những lúc thế này, lúc biết cuộc đời mình sắp phục sinh.
Tiếng khóa cổng rào rột rẹt, cót két. Chắc là Cư về . Ty bỗng thấy sợ, lỡ như Cà Na và mẹ nó không kín miệng, Cư với bà Mí mà biết chuyện chắc chắn họ không để Ty yên.
Ty rùng mình khi nghĩ Cư sẽ ép cô theo anh ta tới một đảo nào đó . Nhưng liền tức thời, Ty tự trấn an. Cô không bao giờ để điều đó xảy ra khi đã biết mình là con của ai.
Giọng Cư quyền hành vang lên :
- Em làm gì từ sáng tới giờ hả Ty?
Cô hết sức nhỏ nhẹ khác với thường ngày :
- Em đã nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa và chờ anh với mẹ về.
Cư tỏ vẻ hài lòng :
- Có thế chứ . Dần dà rồi cũng quen. Làm vợ cũng thế thôi . Rồi đâu cũng vào đó cả.
Vừa nói, anh ta vừa vươn tay kéo mạnh cô, Ty té sấp vào ngực Cư.
Cô đẩy anh ta ra :
- Em chưa quen thế này đâu.
Cư xoa cằm :
- Rượu để càng lâu càng ngon. Em khiến anh phát điên lên vì thèm. Nhưng không sao , anh thừa kiên nhẫn để chờ mà . Ép uổng nhỡ em lên cơn thì khổ.
Ty lảng đi :
- Mẹ đâu rồi ?
- Bà cụ đi ăn giỗ. Chiều mời về . Nhà chỉ còn hai đứa . Em không phải ngại gì cả . Mình ăn cơm chung như vợ chồng son mới tinh chứ.
Ty thấy người gai cả lên vì những lời của Cự Cô vừa xới cơm ra chén cho anh ta, vừa hỏi :
- Có thật mẹ nhặt em từ đống rác không? Sao em không thể nào tin được.
Cư cười cười :
- Nếu nói anh nhặt em về, em tin không?
Ty cũng tủm tỉm cười :
- Anh nói thì em phải tin chứ . Nhưng anh nhặt em ở đâu ?
Cư lim dim mắt :
- Anh chỉ nói điều này khi em là vợ anh.
Ty buột miệng :
- Chắc anh sắp nói rồi đó.
Cư hỏi tới :
- Sắp là chừng nào ? Đừng làm anh nôn nghen.
Ty chưa biết trả lời sao thì nghe giọng Cà Na vang lên ngoài cổng. Con bé gọi Cư làm cô giật mình rơi cả đũa xuống bàn.
Cư cau mặt :
- Để anh ra xem, còn em cứ ở trong đây.
Tim Ty đập như muốn rơi ra ngoài, cô không biết Cà Na gọi Cư làm chi ? Có khi nào nó làm ngược lại những lời đã nói với Ty lúc nãy không?
Cô nghe Cư hỏi bằng giọng cộc cằn :
- Mày kêu tao làm gì ?
- Dạ . Em xin tí hoa khế về chưng với đường phèn trị ho ạ.
- Không có hoa . Xéo ngay.
Cà Na vẫn léo nhéo :
- Có mà, hoa rụng đầy sân kìa . Chị Ty vợ anh đâu ? Em mà xin là chị ấy cho liền. Cho cả trái nữa đấy.
Rối nó rống mồm lên :
- Chị Ty , chị Ty ơi! Ra em bảo cái này hay lắm.
Cư quát :
- Không có Ty nào cả . Biến nhanh.
Cà Na gân cổ :
- Sao lại không có ? Lúc nãy em mới thấy chị Ty đứng ngay cửa sổ đấy . Em muốn gặp chị Tỵ Chị Ty ơi …
Cư điên tiết lên vì cái mồm quá cỡ của Cà Nạ Anh ta sấn tới cổng, răng nghiến trèo trẹo :
- Đi đi, mày còn léo nhéo nữa là ăn đòn.
Cà Na đứng chống nạnh, mốm oang oác :
- Nếu không gặp chị Ty, tôi không đi . Chị Ty ơi, chị Ty...
Nghe nó gọi, Ty liền đi ra . Vừa tới ngưỡng cửa, Cư đã bảo :
- Vào nhà.
Cà Na rống to :
- Chị Ty ra đây với em nào.
Ty bị Cư xô vào trong một cách thô bạo . Con bé Na tiếp tục gọi Tỵ Nó nói một hơi :
- Em đã điện thoại rồi . Chị đừng sợ . Người ta sẽ … cứu chị ngay.
Ty nghiêng đầu nhìn qua hàng rào, cô thấy ngoài Cà Na ra còn có nhiều người nữa . Họ kéo đến tự bao giờ mà Cư cũng không biết.
Anh ta buột miệng chửi thề khi một người trong đám đông yêu cầu mở cửa :
- Mẹ, không ai có quyền xét nhà tao hết.
- Nhưng nhà anh đang nhốt người bất hợp pháp. Dân ở đây phản ảnh như thế …
- Đó là vợ tao …
Ty giật mình khi nghe một giọng đàn ông hết sức quen thuộc :
- Anh nói láo . Cô gái ấy không phải vợ, cũng không phải em gái anh …
Ty thảng thốt :
- Lăng...
Rồi cô ào chạy ra nhanh đến mức Cư không kịp kéo cô lại . Ty nghẹn ngào khi Lăng nói :
- Ba em sẽ ra tới vào ngày mai . Em không phải sợ gì cả.
Cư hằn học mở khóa , Lăng nhoài người vào trước. Ty ôm anh khóc ròng.
Lăng cũng xúc động không kém. Anh vừa lau nước mắt cho cô, vừa nói :
- Tên em là Tường Ái . Là Tường Ái, nhớ không ?
Tường Ái gật đầu rồi khuỵu xuống trong tiếng gọi thất thanh của nhiều người, trong đó có cả Cư, gã đàn ông muốn chiếm cô làm của riêng cho mình. Ái đã ngất đi vì thần kinh cô không chịu nổi cú sốc đột ngột này . Lăng bế Ái bằng tất cả thương yêu, xót xa . Anh cứ sợ cô sẽ biến mất khỏi đời anh như thời gian qua cô đã biến mất. Anh không bế Ái trở vào nhà Cư mà bế ra ngoài . Đầu đường có một chiếc xe du lịch. Anh phải mang cô rời khỏi đây để khi tỉnh dậy, Tường Ái sẽ bắt đầu sống chính cuộc sống của mình trước kia .
 

<< Chương 14 | Chương 16 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 230

Return to top