Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Năm đồng xu của Lavarede

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 8017 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Năm đồng xu của Lavarede
Paul D’Ivoi

Chương 1

- Thế nào, cậu trả lời đi chứ?
- Tôi đã nói với ngài rồi, thưa ngài Bouvreuil:
không bao giờ!
- Vậy cậu không hiểu số phận của cậu đang nằm trong tay ta sao? Ngày mai, ta sẽ cho bán tuốt đồ đạc của cậu và cậu sẽ trở thành một kẻ không nhà cửa...
- Ngài cũng có thể nói thêm: cả không một xu dính túi nữa...
- Trong khi đó, nếu cậu ưng thuận, cậu sẽ có tất cả, một cuộc hôn nhân tốt đẹp, sự giàu sang, độc lập... Một tay nhà báo nghèo kiết xác, nợ như chúa Chổm như cậu, lẽ ra phải vô cùng vinh dự khi được trở thành con rể của ta. Đó còn chưa kể tới món hồi môn hai trăm nghìn quan ta cho con gái yêu Pénélope của ta...
- Thưa ngài, nguyên do không phải vì tiểu thư, con gái của ngài. Tôi không chối bỏ cuộc hôn nhân cũng như tiểu thư, con gái ngài, tôi chỉ không thể chấp nhận ông bố vợ.
- Cậu quả không lịch sự cho lắm, cậu Lavarède!
- Tôi đâu thèm để ý đến chuyện đó, có đúng vậy không thưa ngài?
- Hơn nữa, ta sẽ thanh toán mọi khoản nợ nần cho cậu. Vậy nên, cậu hãy mau quyết định vì ta sắp phải đi Panama. Một hội đồng cổ đông đã giao cho ta một vụ điều tra ở đó.
- Cái hội đồng cổ đông đó đúng là gửi trứng cho ác...
Ông Bouvreuil đi ra và đóng sập cửa lại. Chủ nhân căn hộ Lavarède đang ở là một trong những kẻ thuộc loại trọc phú mới phất lên thích phô trương. Với chúng tiền bạc vẫn chưa đủ: chúng còn muốn cả quyền lực, địa vị để có thể đè đầu, cưỡi cổ tất cả mọi người.
Vậy Lavarède, người anh hùng của chúng ta, chàng là ai? Mồ côi cha mẹ từ rất sớm, chàng được bác Richard đem về nuôi và cho ăn học song chẳng mấy quan tâm đến chàng. Tất thảy tình yêu thương chăm sóc, ông dồn cả cho cậu con trai Jean của mình song thật không may, cậu ta bị bệnh và sớm qua đời.
Dũng mãnh và quả cảm, tháo vát và ngạo nghễ, Lavarède đã đặt chân tới rất nhiều nơi.
Dũng cảm như một người lớn, am hiểu y học và.nghệ thuật như một chuyên gia, chàng đã lên thuyền vượt qua tất cả các biển. ở bất kỳ đất nước nào có chuyện gì xảy ra, chàng cũng đều có mặt. Một lẽ rất tự nhiên và đơn giản, chàng là một nhà báo.
Sáng hôm sau, bà gác cổng đáng kính tới gõ cửa, đánh thức chàng. Bà rất quý mến Lavarède và coi chàng như một người bạn trẻ.
- Cậu Lavarède, cậu có thư này. Một nhân viên của phòng công chứng đã mang tới.
- Hừm! Cháu sợ không phải như vậy, rất có thể đó là nhân viên của tòa án... Bouvreuil bắt đầu trả thù đây.
Thực ra đó chỉ là một tờ giấy triệu tập. Một tay luật sư có tên Panabert nào đó "khẩn" mời chàng qua văn phòng của ông ta nằm trên phố Châteaudun. Sau bữa trưa, Lavarède tới đó. Dọc đường đi, chàng để ý có hai người Anh đi cùng phía trên vỉa hè với mình. Người đàn ông tuổi chừng năm mươi, chòm râu hai bên má rất rậm, mặc một bộ quần áo kẻ ca rô. Đi bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, tươi tắn, xinh xắn, duyên dáng với nước da trắng hồng. Bất giác, Lavarède đưa mắt ngắm nhìn cô gái.
Đột nhiên, cùng một lúc có ba chiếc xe ngựa lao vào ngã ba. Cô gái nhỏ người Anh chỉ kịp tránh hai cỗ xe đầu và suýt bị chiếc thứ ba đè bẹp nếu như Armand không kịp lao ra, giáng cho con ngựa một cú đấm nảy lửa.
Cô gái nồng nhiệt cám ơn chàng.
Lavarède chân thành nói:
- Có gì đâu, thưa tiểu thư... Dường như tôi đã cứu sống tiểu thư song giờ tiểu thư có thể yên tâm sang đường. Những con ngựa của chúng ta lại rất ngoan ngoãn, tiểu thư thấy đấy...
Cô gái nói:
- Điều ngài vừa làm cho tôi thật đáng nể trọng và tự hào. Có phải vậy không, thưa cha?
Đó cũng vì tôi chưa quen đi lại trên thành phố Paris của ngài, lúc nào tôi cũng có cảm giác hơi sờ sợ, và nhất là khi đang đi tìm đường như thế này.
Lavarède lịch sự hỏi:
- Liệu tôi có thể giúp gì ngài và tiểu thư chăng?
- Chúng tôi tới gặp ngài công chứng viên Panabert, phố Châteaudun.
- Tôi cũng vậy! Ngài và cô có muốn tôi dẫn đường tới đó không?
Hóa ra cả ba người trong bọn họ đều nhận được giấy mời và đang trên đường tới nhà viên công chứng. Phải chăng họ đều liên quan đến một vụ việc nào đó?.ạng Panabert không muốn mất nhiều thời gian và vội vào đề ngay:
- ông Lavarède, ông Murlyton, cô Aurett, tôi chân thành chia buồn và thương tiếc báo tin ông Jean Richard, một trong những khách hàng đáng kính nhất của tôi đã qua đời.
Lavarède thốt lên:
- Bác tôi!
Người đàn ông người Anh sửng sốt:
- ông hàng xóm của tôi!
Ông luật sư Panabert nói tiếp:
- Tôi xin được đọc chúc thư của ông ấy:
"Tài sản của tôi ước chừng khoảng bốn triệu quan, bao gồm cả đất đai và nhà cửa. Vì tôi không có gia đình nên Armand Lavarède, cháu họ của tôi là người thừa kế duy nhất..." Armand bàng hoàng ngắt lời ông ta:
- ông nói gì cơ?
- "... song anh ta sẽ nhận được số tài sản này với một điều kiện. Là người không biết giá trị của đồng tiền, rất vô tâm và tiêu hoang, tài sản của tôi trong tay anh ta chẳng mấy chốc sẽ bị phát tán. Vậy nên Lavarède sẽ xuất phát từ Paris và đi vòng quanh thế giới với năm đồng xu trong túi, ngoài ra không được hưởng bất kỳ khoản tiền nào khác. Như vậy bắt buộc cậu ta sẽ phải tiết kiệm. Thời gian thực hiện điều khoản này trong vòng một năm. Việc giám sát toàn bộ quá trình này, tôi xin giao cho ngài Murlyton, hàng xóm của tôi. Trong trường hợp Armand Lavarède không thực hiện nghiêm chỉnh những điều kiện trên đây của tôi, tôi xin giao lại toàn bộ tài sản của mình cho ngài Murlyton." Người đàn ông người Anh trố mắt ngạc nhiên nói:
- Sao cơ? Chính tôi! Nhưng tôi chỉ mới biết sơ qua về ông ấy cơ mà.
- "Thú thực, tôi cũng chẳng mấy thích thú khi nhìn thấy trước đứa cháu hoang tàng ấy không tránh khỏi bị truất quyền thừa kế." Lavarède mỉm cười. Ngài Murlyton đứng bất động hoàn toàn duy chỉ có tiểu thư Aurett có phản ứng với nội dung chúc thư.
Cô nói:
- Cha, cha không thể cướp đoạt của cải của chàng trai trẻ này. Anh ấy đâu phải kẻ thù của cha, hơn nữa anh ấy lại vừa cứu sống con!
- Con gái của cha, chuyện nào phải ra chuyện ấy chứ.
- Vậy cha nhất quyết không muốn bỏ cuộc sao?
Viên công chứng viên nói xen vào:
- Thưa tiểu thư, nếu cha cô bỏ cuộc, ngài Lavarède sẽ không được hưởng quyền thừa kế.
Và trừ khi ngài Lavarède bỏ cuộc....Armand thốt lên:
- ông nói đùa hay đấy nhỉ! Bỗng nhiên có hàng triệu quan từ trên trời rơi xuống và ông tin tôi sẽ chẳng làm bất kỳ điều gì để dành được nó sao? Hơn nữa, yêu cầu của bác tôi cũng không quá khó. Khi người ta đã đi từ Madeleine tới Bastille không một xu dính túi thì người ta cũng có thể tới Mỹ, Trung Quốc hay bất kỳ nơi nào với 5 đồng xu. ông có cuốn sách chỉ dẫn đường sắt ở đây không?
Viên công chứng viên đưa cho chàng cuốn sách.
Lavarède nói:
- Đây rồi. Ngày mai, 26 tháng 3 năm 1891 vào lúc 9 giờ sáng có một chuyến tàu đi Bor-deaux, sau đó chuyển vận sang tàu thủy vượt Đại Tây Dương tới Mỹ. Thưa ngài Murlyton, xin hẹn gặp lại ngài tại ga ngày mai. Tôi sẽ phải quay lại đây vào ngày 25 tháng 3 năm 1892. Tôi phải đi ngay trước khi các văn phòng đóng cửa.
Và chàng lặng lẽ rút lui.
Lavarède tới nhà ga Orléans, phòng hàng hóa.
Một trong các phó phòng là bạn của chàng.
Chàng thấy trong kho chất đầy các kiện hàng đủ loại với các thùng hàng to, cao ngất ngưởng.
Chàng viết một phiếu xin gửi một chiếc hòm lớn đi tới Bordeaux bằng tàu hỏa, sau đó sẽ được bốc lên một chiếc tàu thủy có tên Lorraine đi tới Panama. Chàng thanh toán tiền phí vận chuyển sau khi đã thống nhất và làm cho người bạn của chàng tin rằng đó chỉ là một trò cá cược, song không ai sẽ bị tổn hại gì. Các nhân viên khác cũng được yêu cầu phải giữ bí mật tuyệt đối.
Chàng nói:
- Khi nào tôi thắng cuộc, tôi xin hứa sẽ mời các bạn một bữa tối thật thịnh soạn và một buổi xem hòa nhạc miễn phí.
Sau đó chàng trở về nhà. Ngay hôm sau, chàng tới nhà ga, trong túi chỉ vẻn vẹn có đồng năm xu, tức 25 centimes (chú giải: ngày nay khoản tiền đó tương đương khoảng 4 franc Pháp).
Tuy nhiên, chúng ta cũng gặp những người quen khác tại nhà ga: ông Bouvreuil và cô con gái Pénélope đi ra ga tiễn cha.
Tiểu thư Pénélope trông không mấy duyên dáng. Cô ta có dáng người xương xương, gương mặt đượm buồn song không hề mất đi vẻ kiêu kỳ vốn có và sự hợm hĩnh vì có người cha giàu có. Hai cha con nghe phong thanh về khoản thừa kế kếch xù Lavarède có thể được hưởng và Bou-vreuil đã quyết định đi tàu tới Panama. Trước là để giải quyết công việc của ông ta, sau nữa là tìm cách chọc gậy bánh xe làm cho Lavarède thua.cuộc, dẫn đến khánh kiệt và rồi ép chàng lấy con gái Pénélope của lão.
Đúng lúc này, người ta trông thấy mấy người đàn ông khênh một chiếc hòm lớn vào khoang hành lý.
Bouvreuil nói:
- Con nhìn kìa, chiếc hòm này sẽ đi du lịch cùng với cha.
Pénélope hỏi:
- Nó cũng tới Panama?
- ừ, bên trên thùng có ghi đấy thôi. Đó có thể là một chiếc dương cầm. Giờ tàu sắp chuyển bánh, con về nhà đi. Hay là trong khi cha đi du lịch con hãy cùng bà quản gia về ngôi nhà của chúng ta ở nông thôn tại Sens. ở đó con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn ở Paris...
Trong khi đó, ngài Murlyton và cô Aurett cũng đã tới ga song họ không thấy bóng dáng Lavarède đâu. Tất nhiên, chúng ta cũng biết chàng không có mặt trong đoàn khách du lịch.
Người đàn ông người Anh tự nhủ:
- Hay là cậu ta đã bỏ cuộc?
Cô Aurett trả lời:
- Không thể như vậy được.
Thời gian cứ trôi qua và Lavarède vẫn chưa xuất hiện. Hai cha con chia nhau chạy đôn đáo tìm chàng khắp bến cảng.
Aurett nói:
- Cha ơi, chẳng có gì bất ngờ khi chúng ta không thấy chàng ở bến cảng. Chúng ta chờ đợi chàng ở Bordeaux khi tàu cập bến. ở đó, chắc chắn chúng ta sẽ gặp được chàng.
Ngài Murlyton và Aurett trèo lên khoang tàu vẫn còn nhiều chỗ trống. Đó chính là khoang tàu của Bouvreuil. Đột nhiên, con gái lão xuất hiện bên cửa sổ khoang tàu.
Miệng thở hổn hển, cô ta nói:
- Cha, cha ơi! Có tin mới đây. ông Lavarède đi cùng tàu với cha!
- Trên tàu này ư? Cha đâu trông thấy nó.
- Trong đống hành lý cơ! Trong chiếc hòm lớn đựng đàn dương cầm chuyển tới Panama ý!
Con tình cờ biết khi nghe được cuộc nói chuyện của đám phu khuân vác kháo nhau về một cuộc cá cược...
Murlyton và cô con gái đưa mắt nhìn nhau hiểu ý. Tàu vẫn chưa chuyển bánh, cô Aurett đứng dậy và tới gõ nhẹ vào thành hòm:
- Ngài Lavarède có phải không? Xin đừng nghi ngại, tôi là tiểu thư Aurett đây. Ngài hãy mau ra khỏi đây, nguy hiểm đang đe dọa ngài đấy.
- Không, thưa tiểu thư, tôi sẽ chỉ ra khỏi đây khi "phòng ngủ" của tôi được đưa lên tàu, lênh đênh giữa biển cả..- Nhưng người ta sẽ không bốc chiếc hòm này lên tàu đâu. Một ông Bouvreuil nào đó vừa đi báo hải quan. Cha tôi đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đó.
- Nhưng lão ta làm gì trên chiếc tàu này?
- Cha tôi ư? ông đi hộ tống ngài cơ mà!
- Không, không phải cha cô, cái lão kia cơ...
- ông ta đi Panama.
- Thưa tiểu thư, tiểu thư đúng là thiên thần hộ mệnh của tôi.
Khi Bouvreuil cùng các cảnh sát hải quan tới, chiếc hòm mở ra trống trơn. Cảnh sát hải quan tức giận, hầm hầm bỏ đi vì trò lừa đảo của Bou-vreuil.
Chính vào lúc đó, Lavarède bước ra từ cuối toa tàu, chớp ngay thời cơ đẩy Bouvreuil vào trong hòm, khóa chặt và giam lão trong đó trong suốt chuyến đi.
Vậy là ông chủ tịch hội đồng cổ đông đi du lịch trong chiếc hòm đựng đàn dương cầm trong khi đó Lavarède chiếm chỗ ông ta ngồi đối diện với tiểu thư Aurett và ngài Murlyton trong khoang tàu.
Trên tàu Lorraine, tất cả đã sẵn sàng xuất phát. Tàu chạy bằng hơi nước. Máy tàu đã nóng với tiếng gầm đục của con thú đã bị thuần hóa.
Một cuộn khói đen, dày bốc lên. Các thủy thủ đã vào các vị trí của mình, hàng hóa cũng đã chất lên xong.
Viên phó tàu điểm danh:
- Số 8 và số 9.
Ngài Murlyton nói:
- Số 8 và 9, đó là chỗ của tôi và con gái tôi.
- Xem nào, số 10 đâu rồi?
Lavarède lao lên trên boong tàu nói:
- Tôi đây, số 10 đây.
Viên phó tàu hỏi:
- Tên gì?
- Bouvreuil, đến từ Paris.
- Đủ cả... Lên đường.
Con tàu rùng mình và từ từ rời bến.
Murlyton phản đối:
- Nhưng cậu trả tiền cho căn buồng này bằng cách nào? Cậu chỉ có đúng năm xu đúng không?
Lavarède trả lời:
- Tôi đâu có trả tiền, 25 centimes vẫn còn nguyên trong túi. Khoang số 10 hạng nhất và đồ ăn đều do ngài Bouvreuil cấp cho cả.
- ông ta đã trả tiền cho cậu?
- Không, cho ông ta.
- ›, vậy còn ông ấy thì sao?
- ông ta ư? Tất nhiên là đang ở trong chiếc hòm của tôi! Và nó vẫn còn ở trên đất liền..Ngài Murlyton suy nghĩ giây lát rồi cười với cô con gái. Tiểu thư Aurett đang tiến lại và đã nghe được những lời cuối cùng.
Ông nghiêm giọng nói:
- Như vậy quả là không đúng song lại hết sức tài tình.
Ông chống khuỷu tay lên thành tàu nhìn đất liền đang xa dần, rồi đưa mắt về phía Armand.
- Có một người đàn ông vừa chạy, vừa khoa chân múa tay... Hình như ông ta đang bị cảnh sát rượt đuổi.
- Không hiểu kẻ đó là ai?
- ồ, tôi nghĩ đó chính là Bouvreuil. Lão ta vẫn chưa tức hộc máu mà chết. Thôi, như vậy lại tốt hơn.
Trong khi đó, tàu Gironde lướt nhanh ngang qua và tàu Lorraine không có tín hiệu gì phải dừng lại. Vậy là Lavarède hoàn toàn có thể yên tâm với phần còn lại của chuyến du lịch.


<< Chương 15 |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 712

Return to top