Lúc này bầu không khí nơi hiện trường căng thẳng tột cùng, không ai phát giác bốn nữ tỳ áo tím vừa xuất hiện trên đỉnh núi đối diện. Nhạc Nhạn Linh sống biệt lập trong Ngọa Long bảo ngay từ thưở bé, ngoài Nam Tà và Bắc Cái, không còn ai khác bầu bạn cùng chàng, trong khi Nam Tà và Bắc Cái bị hạn chế về nhiều mặt, ngoài việc trông nom hầu hạ chàng, tuyệt đối không được nói đến chuyện giang hồ, nên cái tên Huyết Ma Vương tuy vang lừng và kinh khiếp, song chàng vẫn không hề biết đến. Nhạc Nhạn Linh ngoảnh nhìn Thiên Phụng bang chủ hỏi : - Bang chủ biết người này ư? Thiên Phụng bang chủ lúc này tâm trạng khích động đã lắng dịu, gật đầu nói : - Hiện đại địch đang ở trước mắt, bổn Bang chủ không sao kể về lai lịch y được. Đoạn cất bước tiến tới mấy bước, lạnh lùng nói : - Huyết Ma Vương, tôn giá còn nhớ lời thề khi xưa không? Huyết Ma Vương mắt rực tinh quang, chằm chặp nhìn Thiên Phụng bang chủ hồi lâu mới nghênh ngang nói : - Lão phu không điên không khùng, làm sao quên được! Thiên Phụng bang chủ cười khảy : - Vậy sao tôn giá lại rời khỏi Khương Tạng? Huyết Ma Vương ngửa cười vang : - Ha ha... Đã lui khỏi giang hồ từ lâu, sống chết chưa rõ, lão phu lúc này mới vào Trung Nguyên còn thấy đã muộn mất mấy năm rồi! Thiên Phụng bang chủ lướt mắt qua sát cơ, cười khảy : - Nhưng trong Trung Nguyên hiện nay hãy còn có bổn Bang chủ đây! Huyết Ma Vương cười khinh miệt : - Trước khi vào Trung Nguyên lão phu đã nghe nói là Trung Nguyên hiện nay là thiên hạ của hai thiếu nữ, nhưng... - Nhưng sao? Huyết Ma Vương quét mắt nhìn quanh, đoạn cười nói : - Lão phu đã dám vào Trung Nguyên hẳn là cô nương phải hiểu ý lão phu muốn nói gì? Thiên Phụng bang chủ mặt ngập sát cơ đanh giọng : - Vậy thì tôn giá hãy xem bổn Bang chủ có đủ khả năng trừ khử tôn giá hay không? Dứt lời liền cất bước tiến tới, vung tay toan xuất thủ... Bỗng nghe Nhạc Nhạc Linh cao giọng nói : - Huyết Ma Vương, lão bất quá chỉ là hạng nhãi nhép trên giang hồ, đâu xứng đáng giao thủ với Bang chủ, nếu là chủ nhân của lão thì còn có thể. Dứt lời nhanh bước đi đến trước mặt Thiên Phụng bang chủ, thành khẩn nói : - Bang chủ, hãy để đệ tử thu nạp lão ta được rồi! Hành động đột ngột của Nhạc Nhạn Linh khiến Huyết Ma Vương sững sờ, lão ngơ ngác nhìn Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ : - “Hai người mới cãi vã nhau, rõ ràng là lập trường đối địch, sao bây giờ tên tiểu tử này lại xưng là đệ tử Thiên Phụng bang chủ thế nhỉ?” Thế nhưng mặc cho Huyết Ma Vương thắc mắc tột cùng, song chẳng thể không tin, bởi trong giang hồ đâu ai thích bị giáng thân phận, chịu người sai bảo. Vả lại Nhạc Nhạn Linh võ công thần quỷ khôn lường càng chẳng thể tự hạ thấp như vậy. Cửu Văn Long là một kẻ ngốc, gian xảo như bọn Huyết Ma Vương còn không hiểu nỗi, huống hồ là y, chỉ thấy y lẩm bẩm : - Thì ra tiểu tử người là do các ả quản lý, thật là vô tích sự. Đồng thời bất giác đưa mắt nhìn về phía Thiên Phụng bang chủ. Lúc này, Thiên Phụng bang chủ mặt đầy vẻ kinh ngạc, càng khiến Cửu Văn Long thắc mắc không hiểu thầm nhủ : - “Lạ thật, xem ra chính bản thân y thị cũng chả biết đã nhận tên đệ tử trẻ này từ lúc nào. Mẹ kiếp, vậy là sao thế này?” Không sai, Thiên Phụng bang chủ quả thật chẳng hiểu gì cả, nàng thử ra nhìn mặt Nhạc Nhạn Linh nói : - Nhạc Nhạn Linh... Nhạc Nhạn Linh vội ngắt lời : - Bang chủ nên chú trọng võ lâm Trung Nguyên, không cần giao thủ với hạng nhãi nhép này, khi nào đệ tử bất lực thua bại, Bang chủ hẵn xuất thủ cũng chưa muộn. Thiên Phụng bang chủ là người thông tuệ, việc gì nói sơ là hiểu ngay, song khốn nỗi lúc này lòng nàng đang rối bời nên chưa hiểu ra ẩn ý của Nhạc Nhạn Linh, lại thầm nhủ : - “Có lẽ Nhạc Nhạn Linh cần nhờ cậy mình việc gì đó, cho nên mới nhân cơ hội này ra vẻ ân cần đây... Nhưng... chẳng thể vậy được, y tuyệt đối không phải là hạng người ấy, vậy thì, vậy thì... vậy thì thật ra y vì cái gì đây?” Huyết Ma Vương lại bị Nhạc Nhạn Linh khinh miệt gọi là hạng nhãi nhép lần nữa, lửa giận liền phừng lên, gằng giọng quát : - Tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, lão phu là hạng nhãi nhép, vậy chứ người là hạng gì? Nhạc Nhạn Linh giọng sắc lạnh nói : - Chả lẽ tại hạ nói sai ư? - Ngươi nghĩ là đúng hả? Nhạc Nhạn Linh cười khảy : - Trong Đoạn Hồn cốc này đã có mười mấy người táng mạng dưới tay tại hạ thiết nghĩ hành vi của họ hẳn đều là phụng mệnh tôn giá, trong khi tôn giá chấp hành lệnh dụ của chủ nhân. Nhạc Nhạn Linh tuy chỉ suy đoán nhưng giọng nói hết sức khẳng định. Huyết Ma Vương tuy gian xảo, song nhất thời cũng không xác định được Nhạn Nhạn Linh phải chăng đã biết rõ sự thật về tình hình trong cốc. Tuy nhiên lão cũng thầm cảnh giác, kiên quyết lẩm bẩm : - Tiểu tử này phải cấp tốc diệt trừ mới được. Nhạc Nhạn Linh thấy Huyết Ma Vương hồi lâu không trả lời, biết ngay sự suy đoán với rồi của mình ắt là chính xác, bèn cười khảy nói : - Tôn giá muốn Nhạc mỗ giải thích rõ hơn nữa phải không? Huyết Ma Vương buột miệng hỏi : - Giải thích gì? Nhạc Nhạn Linh rắn giọng : - Sự việc tại hạ đã gặp tại Nhạc gia bảo cũng là âm mưu của chủ nhân tôn giá. Huyết Ma Vương biến sắc mặt bỗng quát to : - Tiểu tử vô tri chỉ toàn nói càn, muốn chết! Vừa dứt lời với chiêu “Ma Chưởng Bình Sơn” bổ thẳng vào ngực Nhạc Nhạn Linh. Chưởng xuất loáng thoáng như có tiếng sấm rền, uy mãnh như trời long đất lở, tốc độ nhanh như tia chớp, thật là khủng khiếp. Nhạc Nhạn Linh sớm đã nhận thấy công lực của Huyết Ma Vương cao hơn anh em họ Ngô và Cổ Phật rất nhiều, đã vận tụ công lực vào song chưởng sẵn sàng ứng biến. Huyết Ma Vương vừa xuất thủ. Nhạc Nhạn Linh liền quát to : - Khá lắm! Đồng thời với thế Khoái Hải Bình Ma lách người sang bên tám bước, song chưởng chớp nhoáng xông vào mạn sườn trái Huyết Ma Vương, phản ứng lẹ và xuất chiêu hùng mãnh, như thể đã hiểu rõ trước chiêu thức sắp thi thố của Huyết Ma Vương. Huyết Ma Vương không ngờ Nhạc Nhạn Linh tuổi trẻ mà võ công lại cao thâm thế này, vừa xuất thủ đã thấy Nhạc Nhạn Linh lách người phản kích, nếu không thoái lui là hẳn nguy đốn, nên chiêu “Mã Chưởng Bình Sơn” chỉ tung ra giữa chừng thì vội triệt hồi, chuyển công thành thủ đón đỡ song chưởng công đến mạn sườn trái của Nhạc Nhạn Linh. Huyết Ma Vương biến chiêu dĩ thủ chế công là bởi nghĩ Nhạc Nhạn Linh tuổi trẻ tuy phản ứng nhanh nhưng nội công hẳn không bằng mình, nên mới thẳng thừng đón tiếp song chưởng của chàng. Ngờ đâu sự thật khác hẳn dự liệu “bùng” một tiếng rền rĩ, cát đá tung bay mịt mù, Huyết Ma Vương bật lùi ba bước, cảm thấy nơi ngực uất nghẹn, hai tay ê ẩm lòng hết sức kinh hãi, bất giác đưa mắt nhìn về phía Nhạc Nhạn Linh lập tức sững sờ, thì ra Nhạc Nhạn Linh vẫn khí định thần nhàn đứng nguyên tại chỗ. Huyết Ma Vương thầm nhủ : - “Trên cõi đời này có điều lạ thế này thật sao? Lão đưa tay định dụi mắt xem cho rõ, nhưng hai tay tê nhức không sao nhấc lên được. Thiên Phụng bang chủ lại kinh ngạc thầm nhủ : - “Người này võ công thật ra cao thâm đến mức nào, hệt như là thuyền dâng cao theo thủy triều, mình chưa thấy y bại bao giờ cả.” Cửu Văn Long không nén được, vỗ tay reo to : - Tuyệt, tuyệt! Tiểu tử, ngươi khá lắm Y chỉ bằng trực giác vui mừng khen ngợi, không hề hay biết nguy cơ vây quanh. Tiếng la hét của Cửu Văn Long khiến Huyết Ma Vương quay về thực tại, lảo đảo mắt nhìn xung quanh quát to : - Hôm nau trong Đoạn Hồn cốc là nói táng thân của các ngươi, xông lên! Một tiếng lệnh hạ, bảy quái nhân tóc dài phủ vai đứng sau lưng Thiên Phụng bang chủ lập tức chia nhau lặng lẽ xuất thủ tấn công Cửu Văn Long và Thiên Phụng bang chủ. Đừng thấy Cửu Văn Long ngốc nghếch đần độn, song y là người giàu lòng hiệp nghĩa, căm thù kẻ gian ác, vừa thấy bảy quái nhân cao lớn tấn công, lập tức buông tiếng quát vang, vung động Tề Mi côn nghênh tiếp. Thiên Phụng bang chủ sớm đã phòng bị, nàng tuy khởi động sau Cửu Văn Long, nhưng chiêu thức nàng công ra lại đến trước Cửu Văn Long. Trong thoáng chốc, chín người đã xáp vào nhau, chỉ thấy bóng người bay lượn, chưởng kình như vũ bão, trong phạm vi mấy trượng cát bay đá nứt, gió lạnh buốt xương. Bảy quái nhân tóc dài đều có võ công xuất thần nhập hóa, công lực của Thiên Phụng bang chủ và Cửu Văn Long tuy nội lực rất thâm hậu, song với hai chọi với bảy khá là vất vả. Bảy quái nhân tóc dài như có thỏa hiệp từ trước, khi tấn công chỉ có một người đối phó Cửu Văn Long, còn sáu người kia đều nhắm vào Thiên Phụng bang chủ, khiến nàng không sao đạt được mục đích triệt hạ từng người một. Huyết Ma Vương đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, vẻ đắc ý nói : - Chỉ vài chiêu nữa thôi, Bang chủ ngươi sẽ táng mạng tại chỗ. Nhạc Nhạn Linh cố nén nỗi lo lắng trong lòng, cười khảy nói : - Chỉ bằng mấy tên ngưu quỷ xà thần này ư? Huyết Ma Vương quét mắt nhìn bảy đệ tử trong trận chiến, thấy họ tuy thảy đều dũng mãnh tiến tới, liều chết quên sống, nhưng không hề có chút dấu hiệu thủ thắng, thậm chí còn bị áp đảo đến nao núng quay lòng vòng, bất giác kinh hãi thầm nhủ : - “Thật không ngờ Thiên Phụng bang chủ tuổi trẻ yếu đuối mà võ công lại xuất thần nhập hóa thế này, vậy thì Dao Trì Long Nữ chẳng phải càng...” Nghĩ đến đó bỗng lão cất tiếng huýt dài... Nhạc Nhạn Linh bị tiếng huýt đột ngột ấy, khiến cho giật nẩy mình, bỗng thấy trong hang động tứ phía, lại phóng ra sáu quái nhân cũng tóc dài phủ vai, những hang động ấy hầu hết đều nẳm sau những tảng đá to, nếu không có người trong đó ra thì không thể nào biết trong ấy có hang động. Sáu quái nhân mới xuất hiện lập tức bổ vào Thiên Phụng bang chủ, như thể Huyết Ma Vương đã chỉ định mục tiêu cho họ trước rồi vậy. Nhạc Nhạn Linh thấy vậy cả kinh, chàng biết tất cả những người trong Đoạn Hồn cốc này thảy đều võ công cao thâm khôn lường chàng tự tin Thiên Phụng bang chủ một chọi sáu tuy không đến nỗi bại nhưng muốn thủ thắng không phải chuyện dễ. Giờ đây với một chọi mười hai, chàng không dám vọng tưởng Thiên Phụng bang chủ có thể thủ thắng được. Huyết Ma Vương như nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng Nhạc Nhạn Linh, lão cười khảy nói : - Nhạc Nhạn Linh người thấy đại cục hôm nay thế nào? Huyết Ma Vương vừa dứt lời, bỗng trên đỉnh núi vang lên tiếng quát lanh lảnh : - Luật lệ giang hồ đâu thể để cho các ngươi phá hoại! Tiếng quát vừa dứt, trong cốc liền vang lên hai tiếng rú thảm khốc sáu quái nhân lao vào Thiên Phụng bang chủ đã có hai người gục gã, trong cốc bỗng xuất hiện bốn nữ tỳ áo tím tay cầm ngọc lệnh, giữa họ là một thiếu nữ toàn thân y phục màu tím và che mặt cũng bằng khăn tím. Cửu Văn Long và Thiên Phụng bang chủ đang giao chiến nên chưa phát giác, còn Nhạc Nhạn Linh và Huyết Ma Vương đều cùng kinh ngạc, bởi thân thủ của thiếu nữ áo tím thật nhanh khôn tả. Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, liền vỡ lẽ thầm nhủ : - “Có lẽ Dao Trì Long Nữ đã đến! Thảo nào...” Đoạn bèn cười khảy nói : - Tại hạ nhận thấy cục diện hôm nay Đoạn Hồn cốc ắt sẽ tiêu tan! Lúc này thiếu nữ áo tím đã gia nhập vòng chiến, chỉ thấy nàng thân thủ nhanh nhẹn và uy mãnh khôn tả, chẳng kém gì Thiên Phụng bang chủ. Trong thoáng chốc tình thế cuộc chiến đã đổi khác, Nhạc Nhạn Linh tinh thần liền phấn chấn, tiến tới với ánh mắt sắc lạnh nhìn Huyết Ma Vương nói : - Huyết Ma Vương, giờ đến lượt tôn giá rồi đấy! Huyết Ma Vương đảo mắt nhìn quanh như định vận dụng tâm kế, Nhạc Nhạn Linh bỗng đưa song chưởng lên quát : - Huyết Ma Vương, tôn giá có biết chưởng này không? Huyết Ma Vương đưa mắt nhìn lên, kinh hãi lùi lại sau hai bước buột miệng kêu lên : - Huyết chưởng! Nhạc Nhạn Linh ánh mắt sát cơ cười khảy : - Tôn giá đã tàn sát đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, nợ máu phải đền bằng máu, hôm nay Nhạc Nhạn Linh chính là người lấy mạng tôn giá, hãy nạp mạng đây! Trong khi nói, từng bước tiến đến gần Huyết Ma Vương. Huyết Ma Vương chỉ cảm thấy trên mình Nhạc Nhạn Linh toát ra một sát khí ghê rợn, bất giác kinh hãi thoát lùi liên hồi. Đằng kia liên tiếp vọng đến tiếng rú thảm khốc, hiển nhiên lại có thêm vài người táng mạng. Bỗng, Nhạc Nhạn Linh buông tiếng quát to, với chiêu “Huyết Vũ Tinh Phong” tung mình lao bổ vào Huyết Ma Vương, chỉ thấy ánh đỏ rợp trời, thật kinh tâm động phách. Huyết Ma Vương vừa trông thấy Huyết chưởng, đấu chí liền tiêu tan, lúc này Nhạc Nhạn Linh Huyết chưởng tung ra, đâu dám hoàn kích, bất chấp xấu hổ, vội với thế “Lãng Lư Đả Cổn” (lừa lười lăn lộn) nhào xuống đất lăn dài ra xa gần bốn trượng, bỏ chạy vào trong hang động. Những quái nhân vừa nghe tiếng huýt, liền tức thảy bỏ chạy tứ tán trong thoáng chốc tiếng rú thảm khốc vang lên liên hồi, bốn người gục gã, số còn lại tháo chạy vào trong hang động. Nhạc Nhạn Linh như không hề hay biết sự việc xảy ra chung quanh, chàng chỉ thờ thẩn nhìn hang động Huyết Ma Vương chạy vào, lẩm bẩm : - Công lực của mình đã suy kém rồi! Trời hỡi, sao trời lại bất công với nhà họ Nhạn thế này? Dứt lời, hai giòng nước mắt chảy dài xuống má. Cho dù trước mọi người chàng tỏ ra kiên cường xem thường sự sống chết, nhưng dẫu sao chàng cũng là con người và tuổi lại còn trẻ, một khi nghĩ đến thời gian sống giới hạn không thể thực hiện được những việc trọng đại và cần thiết phải làm, sao không khiến chàng đau lòng xót dạ? Trên cõi đời này còn gì đau khổ hơn khi biết trước thời gian mình chết. Ngay khi ấy bỗng nghe Cửu Văn Long la to : - Này, này, cô nương bịt mặt kia, khi nãy vừa mới giúp người ta, sao bây giờ lại cãi vã nhau thế này? Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liền vội đưa tay áo lên lau nước mắt quay người đi về phía Thiên Phụng bang chủ và thiếu nữ bị mặt áo tím. Nhạc Nhạn Linh đứng bên cạnh Cửu Văn Long, chỉ nghe thiếu nữ áo tím lạnh lùng nói : - Đệ tử trong bang phương giá bao lần vượt ranh giới sát hại đệ tử dưới lệnh bọn này, giờ lại nói năng ngược ngạo thế này, thật chẳng hiểu Bang chủ bằng vào tin dự gì mà thống nhất quần hào! Thiên Phụng bang chủ cười khảy : - Cô nương có muốn bổn Bang chủ nêu ra sự thật không? - Đương nhiên phải nêu ra sự thật cụ thể rồi! Nhạc Nhạn Linh vội lên tiếng khuyên giải : - Hai vị có lẽ đã hiểu lầm nhau rồi! Thiếu nữ áo tím chẳng thèm nhìn Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng quát : - Ngươi là ai mà dám xem miệng vào? Cửu Văn Long vốn kính mến Nhạc Nhạn Linh nghe thiếu nữ kia buông lời khinh thường Nhạc Nhạn Linh, liền trợn trừng mắt cất bước tiến tới. Song Nhạc Nhạn Linh đã kéo y lại nói : - Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thấp hèn trên giang hồ! - Theo bổn nhân suy đoán, hẳn người la đệ tử Thiên Phụng bang chủ? Thiên Phụng bang chủ cười khảy tiếp lời : - Bổn bang không có một người như vậy! Thiếu nữ áo tím nghe vậy ngẩn người, đoạn cười khinh mỉa nói : - Tự xưng là đệ tử Thiên Phụng bang chủ mà người ta lại không thừa nhận, kẻ vô sỉ nhất đời cũng chỉ có vậy! Cửu Văn Long tức giận gầm vang : - Mẹ kiếp, người là cái thá gì, người tự tin hơn được y không? Nhạc Nhạn Linh vội nói : - Huynh đài, xin hãy im miệng! Đoạn đưa mắt nhìn thiếu nữ áo tím nói : - Có lẽ tại hạ là kẻ vô sỉ nhất trên giang hồ, nhưng lời nói của tại hạ hoàn toàn là sự thật, Bang chủ và Lệnh chủ là hai trọng tâm lớn trong giang hồ hiện nay, chỉ cần hai vị nắm tay hợp tác, chẳng khó điều tra ra sự thật. Mặc dù tại hạ hiện đoan chắc thuộc hạ của hai vị không phải chết bởi tay đối phương, nhưng đáng tiếc là chưa đủ bằng chứng, khó có thể khiến người khác tin, nhưng khẩn xin hai vị hãy thận trọng minh xét. Thiếu nữ áo tím cười khảy : - Người là ai? Hãy báo ra danh tánh. Nhạc Nhạn Linh lướt mắt qua một chút vẻ tức giận, nhưng cố dằn nén nói : - Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh! Thiếu nữ áo tím sửng sốt nói : - Nhạc Nhạn Linh ư? Đoạn bất giác lướt mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, liền ngẩn người thầm nhủ : - “Thật là anh tuấn!” Nhạc Nhạn Linh bỗng hỏi : - Lệnh chủ cần gặp tại hạ phải không? Thiếu nữ áo tím vội nhìn nơi khác, lạnh lùng nói : - Người thông minh lắm! Nhạc Nhạn Linh cười : - Nếu Lệnh chủ muốn giết tại hạ, hãy cứ để tại hạ đi vào trong Đoạn Hồn cốc, chết trong ấy chẳng hơn ư? Thiếu nữ áo tím cười khảy : - Dưới trướng Lệnh chủ chưa cần phải dùng đến một hung phạm như ngươi để làm tiên phong, ngươi hãy tự tuyệt là hơn!