Tôi ghé vào chơi nhà Nhung tối hôm ấy. Trước kia, Nhung ở Hà Nội, rồi chuyển vào Đà Lạt, đã mấy năm nay. Những bạn cùng trang lứa kháo nhau cô ấy chuyển vùng tìm người yêu, tìm chồng, ở ngoài này người đông mà đâm ra của hiếm, mà tuổi ấy cũng cứng rồi.
Trong phòng khách lúc ấy chỉ có hai người, cậu Tuấn và cô Hạnh, các bạn cùng cơ quan.
Trời đổ mưa, mưa Sài Gòn hay mưa Đà Lạt hầu như cũng tương tự, cứ thình lình ào ào rồi lại bỗng dứt hạt. Chỉ khác, ở thành phố dưới kia mưa rơi vào tường, vào mái bằng lặng im hay là có khi hạt mưa đập vào mái tôn cứ thì thùng như trống ngũ liên, sốt cả ruột mà không biết việc gì. Nhưng mưa Đà Lạt, mưa to hay mưa thưa cũng rì rào trong cây.
Hạnh đứng lên:
- Chào cả nhà. Em phải về có việc, đợi mưa tạnh thì nhỡ mất.
Rồi Hạnh xuống nhà.
Hạnh ra khỏi, Nhung bảo Tuấn:
- Cậu cầm cái ô xuống cho Hạnh. Mưa chưa dứt hạt đâu, nó ướt hết mất.
Lúc ấy mưa chưa tạnh, nhưng đã ngớt. Tuấn mở ô, bước ra. Nhung nhìn theo và bảo tôi:
- Bà mối đương vun vào cho hai đứa. Anh thấy có được không?
Tôi không đáp. Vì cũng không biết nói thế nào. Năm nay tôi lại vào Đà Lạt, đến chơi nhà Nhung. Tôi thấy Nhung đã lập gia đình, hồi ấy tôi đã nhận được thiếp báo hỉ. Nhung lấy Tuấn, đám cưới làm năm ngoái.
Nhung cười cười hỏi tôi:
- Em lấy Tuấn, anh thấy có lạ không?
Tôi nói: - Chẳng lạ đâu. Tôi biết từ năm trước, cái lúc trời ngớt mưa cô đưa cái ô cho Tuấn. Hình như bao giờ cũng thế, không thiếu những bà mối vơ vào.