Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Em ở đâu?

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 17442 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Em ở đâu?
Marc Levy

Chương 10

Cứ mỗi kỳ ba tháng, Lisa tiếp tục nhận được bản thông tin đến từ NHC, và bao giờ cũng có vài chứ của giáo sư Hebert đi kèm. Ông sẽ nghỉ hưu vào tháng Bảy. Còn với Sam, cô bé thường xuyên trao đổi thư từ; thậm chí mùa đông năm ngoái, anh còn ghé thăm nhà họ. Trong thời gian lưu lại, anh cho cô bé biết rằng các nhân viên khí tượng học tại Trung tâm thường xuyên hỏi thăm về em. Mùa xuân năm 1996, Mary cho đăng trên tờ Montclair Times bài phóng sự thực hiện một cách xuất sắc của cô về các cơn bão. Ngay lập tức, tờ tạp chí uy tín National Geographic mời cô thực hiện một loạt bài toàn diện về chủ đề này để đăng báo vào tháng Mười.
 
Cô đã làm việc trong suốt mùa hè, Lisa hỗ trợ cô trong công việc, nhiệm vụ của em là tìm kiếm cho cô tất cả các tài liệu và tổng hợp chúng lại.
 
Gần như ngày nào cũng vậy, hai người đến Manhattan và sau khi ăn trưa trong mảnh vườn nhỏ của quán Picasso, họ lại đến giam mình trong phòng đọc của Thư viện quốc gia nằm tại đại lộ số 5. Thomas cùng với người bạn thân nhất của cậu đi nghỉ tại một trại hè ở Canada còn Philip thì dành thời gian tu sửa căn hộ nhỏ mà hai vợ chồng mới mua như một khoản đầu tư trong khu East Village, hoặc cũng có thể, dù họ không dám tự thú nhận với mình điều đó, căn hộ là để cho Lisa nếu một ngày kia cô bé quyết định tiếp tục theo học tại trường đại học New York. Được khen ngợi vì chất lượng của loạt bài cô cho đăng tải trên tạp chí National Geographic, đầu năm 1997, Mary được giao phụ trách hai cột báo dành cho các bài thời luận tự do trong tờ báo phát hành vào mỗi Chủ nhật của tờ Montclair Times. Lisa theo bước cô và được giao phụ trách diễn đàn của mình trong tờ nguyệt san của trường trung học. Dần dần, cô bé tự cho phép mình ra đi khỏi chủ đề khí tượng học.

* * *

Lisa tổ chức kỷ niệm sinh nhật lần thứ mười chín của mình vào đầu năm sau đó còn Thomas kỷ niệm sinh nhật lần thứ mười lăm vào ngày 21 tháng Ba. Tháng Sáu đầy ắp các sự kiện. Việc chuẩn bị cho tiệc Prom[36] đã giải thích cho việc cần thiết phải dành nguyên hai ngày đi tìm mua quần áo trong các dãy phố của khi village. Stephen đến đón Lisa tại nhà và khi Philip bắt đầu đưa ra những lời răn dạy của anh, Mary đưa mắt liếc anh một cách đầy khêu gợi và yêu cầu chồng đừng có trở thành ông già sớm thế. Lần đầu tiên, Lisa trở về nhà vào buổi sáng sớm. Tháng này cũng báo hiệu thời điểm kết thúc chương trình học của em tại trường Trung học, và, với chiếc bằng trung học trong túi, emễm bước vào đại học. Em đã trở thành một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, miệng của em càng rộng, để nở những nụ cười tự nhiên hơn. Mái tóc dài của em rớt nhẹ xuống làn da nâu, khiến cho sắc đẹp của em càng tỏa sáng, em cảm thấy thực sự khó khăn để giữ được “cân bằng”. Từ hình ảnh một cô bé nhỏ xíu đến nơi đây vào một ngày trời mưa hôm nào, nay chỉ còn là một ánh mắt, một ánh sáng dữ dội nơi đáy mắt của em khiến người ta phải bối rối.
 
Càng đến gần buổi lễ mừng ngày tốt nghiệp của Lisa, Mary càng cảm thấy yếu đuối. Ký ức về một lời hứa được thốt ra vào một ngày tìm lại được nhau cách đây năm năm, nơi một chiếc bàn trong một sân bay, thường xuyên đến khuấy động giấc ngủ của cô, dù rằng không có điều gì trong thái độ của con gái cho thấy có thể cô sẽ phải giữ lời hứa.

* * *

Thomas là người cuối cùng ngồi vào bàn ăn. Lisa đã ăn xong phần bánh kếp [37] của mình và Mary phải vội vàng dọn dẹp trong bếp. Philip nhấn những hồi còi ngắn để mọi người nhanh chóng lên xe. Tiếng máy xe đã bắt đầu kêu ro ro khi chiếc đai lưng cuối cùng được thắt lại. Từ nhà đến trường chưa đầy mười phút, Philip không thấy có lý do gì để phải sốt ruột như thế. Trên đường đi thỉnh thoảng anh lại đưa mắt nhìn trong kính chiếu hậu và ngay lập tức Lisa cũng đáp trả lại cái nhìn của anh. Mary cố gắng tập trung xem chương trình của cả ngày, nhưng rồi cô đành bỏ sang một bên, vừa đi trên xe vừa đọc làm cô cảm thấy buồn nôn. Sau khi đậu xe, họ đi chào hỏi các giáo viên. Philip có vẻ bồn chồn đứng ngồi không yên. Trước khi Lisa tạm rời xa họ để đến chỗ các bạn học cùng khóa, Mary trấn an em, bố vẫn luôn như vậy khi có một buổi lễ nào đó hơi trọng thể một chút. Philip nhất định muốn cả Thomas và Mary đến giành trước hai chỗ trên các bậc ghế ngay phía trước bục, nơi sẽ diễn ra buổi lễ phát bằng. Mary nhướn mày theo cái cách vẫn hay làm của cô, ngón tay gõ gõ lên mặt đồng hồ. Phải một tiếng nữa buổi lễ mới bắt đầu, không có gì phải náo động lên như thế, cô sẽ tranh thủ đi dạo vài vòng trong khuôn viên.
 
Khi cô trở lại, Philip đã ngồi sẵn ở hàng ghế đầu tiên, anh để hai chiếc giầy của mình lên hai chiếc ghế bên cạnh để giữ chỗ. Mary ngồi xuống và đưa trả cho Philip chiếc giầy moka của anh.
- Để giữ chỗ thì anh có một trí tưởng tượng quá phong phú đấy! Anh có chắc là anh ổn chứ?
- Những buổi lễ làm cho anh cảm thấy bồn chồn, vậy thôi.
- Con bé đã có trong tay tấm bằng rồi, Philip! Lẽ ra anh phải lo lắng như vậy từ trước, khi nó còn đang ôn thể hiện cơ.
- Anh không biết em làm sao để có thể giữ được bình tĩnh như vậy, nhìn xem, nó đã lên đến sân khấu rồi kìa, nó sắp sửa đọc bài diễn văn của mình!
-….. bài diễn văn mà ta đã thuộc lòng từ một tháng nay rồi, và em xin anh đấy, anh đừng có vung tay vung chân liên tục như vậy.
- Anh có vung tay vung chân đâu.
- Có mà, cái ghế của anh đang kêu ken két kìa. Nếu anh muốn lắng nghe con gái mình, ít nhất cũng hãy cố gắng ngồi yên tại chỗ một chút.
 
Thomas ngắt lời hai người: sau cô gái đang cúi chào sẽ đến lượt của Lisa. Philip chắc chắn là đang căng thẳng, nhưng trên hết anh thấy rất tự hào, anh quay người lại phía sau để đếm số người tham dự buổi lễ. Có mười hai hàng, mỗi hàng ba mươi chiếc ghế, vậy là tất cả có ba trăm sáu mươi khán giả.

* * *

Có phải đã có cái gì đó nhìn không rõ hay chính là cái bản năng muôn đời đã khiến anh quay đầu lại nhìn lần nữa? Tận phía sau cùng của đám cử tọa, ở hàng ghế cuối cùng, có một người phụ nữ chăm chú nhìn Lisa lúc đó đang tiến về phía bục.
 
Cả chiếc kính râm cô đang đeo, cả chiếc áo choàng nhẹ không tay cô khoác quanh người lẫn những dấu ấn mà thời gian đã để lại trên gương mặt cô, không gì có thể ngăn anh nhận ra Susan.
 
Mary bấm vào đầu gối anh:
- Trừ phi anh vừa nhìn thấy một bóng ma, nếu anh muốn tham dự vào lễ trao bằng của con gái anh thì quay người lại đi, bởi vì nó sắp bắt đầu bây giờ.
 
Trong suốt thời gian Lisa chào các thầy cô giáo, bàn tay trái rịn đầy mồ hôi của Philip bắt đầu run lên. Mary nắm lấy bàn tay anh và siết chặt các ngón tay. Khi Lisa phát biểu những lời cảm ơn một cách trang trọng đến bố mẹ vì tình yêu và vì sự kiên nhẫn mà họ đã dành cho em, Mary cảm thấy một nhu cầu cấp bách cần có những chiếc bánh xèo nhân ngọt.
 
Cô lấy ngón tay khẽ xua đi nỗi xúc động vừa thoáng qua đôi mắt, và buông bàn tay Philip ra.
- Anh làm sao vậy? Cô nói.
- Anh thấy xúc động.
- Anh có nghĩ rằng chúng ta đã là những bậc cha mẹ tốt đối với con bé không? Cô hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng.
 
Anh cố gắng thở bình thường trở lại, và không thể tin rằng mình đã thoáng nhìn thấy Susan khi nãy, chiếc ghế giờ trống không. Anh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy cô ở bất cứ đâu. Mary kéo anh trở lại với Lisa, cô bé đang cúi chào trong tiếng vỗ tay, anh đưa tay lên và vỗ to hết sức có thể.
 
Anh để ý tìm kiếm xung quanh trong suốt thời gian còn lại của buổi chiều. Mười lần Mary hỏi anh đang tìm gì, cả mười lần anh trả lời rằng anh cảm thấy không khỏe lắm, rằng đó chỉ là trạng thái sau cơn xúc động. Anh dịu dàng xin lỗi, cô cảm thấy rằng tốt nhất nên để anh một mình và dành thời gian chăm sóc cho Thomas và Lisa trong khi cô còn ở đây. Philip đi lang thang trong khuôn viên trường, đôi khi anh đi vòng quanh một thân cây, nói vài câu chào với những người anh gặp, nhưng…..Susan vẫn biệt tăm. Cuối ngày, anh đành tự nhủ rằng có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh. Thậm chí không dám tự thú nhận với mình, nhưng anh cầu mong sự thực đúng là như vậy. Đã 17 giờ, cả bốn người cùng đi bộ về phía bãi để xe. Khi đến gần chiếc xe hơi, anh chợt nhìn thấy nó, một mẩu giấy trắng nhỏ xíu gấp làm tư nhét vào giữa hai cánh cửa xe. Trong đó chắc chắn có vài dòng chữ. Chưa gì anh đã cảm thấy nín thở vì hồi hộp mặc dù anh vẫn còn lưỡng lự chưa biết có nên đọc không. Anh giữ kín điều bí mật nắm chặt trong tay trong suốt chặng đường về, còn Mary có vài thứ đồ cần lấy trong cốp xe và để cả nhà đi vào trước.
 
Khi chỉ còn một mình, anh mở lời nhắn ra, tất cả chỉ gói gọn trong một con số với hai chữ cái phía sau: 7 a.m. Anh bỏ mẩu giấy vào túi và đi về phía nhà.

* * *
Trong suốt bữa tối, thỉnh thoảng Mary nói vài câu ngắn ngủi và miễn cưỡng để phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm, Lisa không hiểu nổi lý do tại sao mọi người lại như vậy. Món tráng miệng còn chưa được dọn ra, Thomas đã tuyên bố rằng cảm thấy cái “không khí tức cười này”, nó thà đi lên phòng còn hơn. Lisa hết quay sang nhìn Philip lại đến Mary.
- Bố mẹ làm sao mà cứ giữ mãi cái mặt đưa đám như thế này, hai người cãi nhau à?
- Không hề, Mary trả lời, bố của con đang mệt, chỉ vậy thôi, người ta đâu có bắt buộc lúc nào cũng phải cảm thấy khỏe.
- Thật là một bầu không khí tuyệt vời làm sao ngay trước ngày con đi, Lisa nói tiếp, thôi con đi đây, con lên phòng xếp đồ, sau đó con sẽ đi dự tiệc của Cindy.
- Chuyến bay của con khởi hành vào lúc 6 giờ tối mai, con còn có thời gian chuẩn bị vào ngày mai, soạn vali bây giờ quần áo của con sẽ bị nhàu hết, Philip trả lời.
- Những vết nhăn tự nhiên nhìn mới đẹp. Bố mẹ thích những bộ quần áo kỹ càng, sạch sẽ chỉnh chu thì cứ việc. Mà thôi con đi đây.
Em leo lên cầu thang và vào phòng của cậu em trai.
- Họ bị làm sao thế nhỉ?
- Thế theo chị thì làm sao, Lisa? Đó là bởi vì ngày mai chị đi. Suốt cả tuần nay mẹ cứ lòng vòng quanh nhà. Ngày hôm kia, mẹ vào phòng chị ít nhất là năm lần, lúc thì để chỉnh lại mấy cái rèm cho thẳng, lần khác thì để sắp lại mấy cuốn sách trên giá, lần thứ ba thì để kéo lại tấm trải giường. Em đi ngang qua hành lang và em nhìn thấy mẹ cầm cái gối của chị trong tay và áp lên mặt mình!
- Nhưng chị chỉ đi Canada có hai tháng thôi mà; đến ngày chị ra ở riêng thì sẽ còn thế nào đây!
- Em mới là người chỉ còn một mình khi chị đi, mùa hè này em sẽ nhớ chị lắm.
- Chị sẽ viết thư cho em, cưng ạ, và hơn nữa, hè năm sau em sẽ đăng ký vào trại hè của chị, và như thế, chúng ta cùng đi nghỉ hè với nhau.
Để chị làm người phụ trách của em à, không đời nào! Đi đi, sắp vali của chị đi, đồ hèn!
= 0 =

Suốt hơn mười lăm phút, Philip lau đi lau lại mãi một cái đĩa. Mary vừa dọn xong chỗ bát đĩa trên bàn, cô quay sang nhìn anh. Cô nhướn lông mày theo cái cách không ai bắc chước được của cô. Anh không phản ứng gì.
- Philip, anh có muốn chúng ta nói về chuyện đó không?
- Em không cần phải lo lắng đâu, anh giật mình trả lời, tất cả mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp với con bé ở Canada.
- Em không nói về chuyện đó, Philip.
- Vậy em nói về chuyện gì?
- Về cái đã khiến anh rơi vào tâm trạng như thế này trong suốt buổi lễ.
Anh đặt cái đĩa trên tay xuống bồn rửa, đến gần cô và bảo cô ngồi xuống.
- Mary, có điều này anh muốn nói với em, điều mà lẽ ra anh đã phải nói với em từ lâu.
Cô nhìn anh lo lắng.
- Hãy cẩn thận với mấy cái tiết lộ chết người của anh! Anh muốn nói với em chuyện gì?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô và vuốt ve gương mặt cô. Cô đoán được nỗi xúc động trong ánh mắt anh, và, bởi vì anh đột nhiên im lặng, như thể những từ ngữ mà anh muốn nói ra đã bị vùi sâu trong cổ họng anh, cô lặp lại câu hỏi:
- Anh đang muốn nói gì với em?
- Mary, từ cái ngày mà Lisa đến trong cuộc đời của chúng ta, mỗi buổi sáng khi thức dậy, mỗi hơi thở của em khi anh ngắm nhìn em ngủ, mỗi khi ánh mắt của em bắt gặp ánh mắt của anh hoặc mỗi khi tay em nằm trong lòng bàn tay anh như lúc này, anh đã hiểu tại sao anh yêu em và yêu em đến nhường nào. Với tất cả sức mạnh mà em đã cho anh, với những cuộc chiến của tất cả sức mạnh mà em đã cho anh, với những cuộc chiến của em, với những nụ cười của em, với tất cả những nghi ngờ mà em đã vượt qua, với tất cả những nỗi hoài người của anh mà em đã xóa sạch bằng sự tin tưởng của em, với sự chia sẻ của em, sự nhẫn nại của em, và rồi với tất cả những ngày tháng mà chúng ta đã cùng sống bên nhau, ngày qua ngày, em đã tạo ra cho anh món quà đẹp nhất trên đời: bao nhiêu người đàn ông có được cái may mắn tuyệt vời khi có thể yêu và được yêu đến như thế?
Cô tựa đầu vào ngực anh, như để nghe rõ hơn nhịp tim của con tim anh, hay cũng có thể cô đã chờ đợi từ quá lâu để được nghe những từ này.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh:
- Philip, anh phải đi đến đó, em thì em không thể, em cũng không nên, anh sẽ giải thích cho cô ấy biết.
- Đi đâu?
- Anh biết rất rõ điều đó. Lisa trông rất giống cô ấy, nhìn là thấy ngay! Và em cũng đoán được cô ấy đã hẹn anh ở đâu trong cái mẩu giấy mà anh giấu trong tay trên suốt đường về.
- Anh sẽ không đi.
- Có chứ, anh sẽ đi, không phải vì anh mà vì Lisa.
Khuya hôm đó, khi đã ở trong phòng, họ nói chuyện với nhau rất lâu, nằm ép sát trong vòng tay của nhau, của hai người, của Thomas và của Lisa.
= 0 =

Họ không thực sự ngủ được. Họ ra khỏi giường vào lúc bình minh. Mary đi ngay xuống bếp vội vã chuẩn bị bữa sáng. Philip mặc quần áo rồi vào phòng của Lisa. Anh đến bên giường của cô bé và đưa tay vuốt ve má em để đánh thức em dậy từ từ. Em mở mắt và mỉm cười.
- Mấy giờ rồi bố?
- Nhanh lên cún con của bố, con thay đồ đi rồi xuống dưới kia với bố mẹ.
Cô bé nhìn đồng hồ báo thức rồi ngay lập tức nhắm mắt lại.
- Đến 6 giờ tối máy bay của con mới khởi hành mà! Bố ơi, con chỉ đi hai tháng thôi, cả hai người phải bình tĩnh lại đi. Bây giờ con ngủ tiếp được chưa?
- Có thể con sẽ bay một chuyến bay khác. Dậy đi trái tim bé bỏng của bố và đừng để mất thời gian nữa, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian đâu. Trên đường đi bố sẽ giải thích tất cả với con.
Anh hôn lên trán cô bé, cầm lấy cái túi vải để trên bàn và đi ra khỏi phòng. Lisa đưa hai bàn tay lên xoa mặt, cô bé ra khỏi giường, xỏ cái quần âu, trùm chiếc áo sơ-mi qua vai và vội vã cột dây giầy. Vài giây sau em đi xuống dưới nhà, đôi mắt còn ngái ngủ. Philip đã đợi sẵn trước thềm cửa, anh nói với con gái rằng anh ra xe trước và khép cửa lại sau lưng.
Mary ra khỏi bếp, đứng cách em vài mét.
- Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng, nhưng mẹ nghĩ rằng hai bố con không còn đủ thời gian.
- Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy, Lisa lo lắng hỏi, tại sao con lại phải đi sớm thế?
- Bố con sẽ nói tất cả với con khi con ở trong xe hơi.
- Nhưng…… con còn chưa chào Thomas mà.
- Nó đang ngủ, con đừng lo, mẹ sẽ nói với nó cho. Con sẽ viết thư cho mẹ, đúng không?
- Hai người đang giấu con điều gì vậy?
Mary đến gần và ôm chặt Lisa trong tay đến nghẹt thở, cô áp môi vào tai em.
- Mẹ không thể thực hiện trọn vẹn lời hứa, nhưng mẹ đã làm hết sức của mình.
- Nhưng mẹ đang nói về điều gì vậy?
- Lisa, dù con có làm gì, mỗi bước đi trong cuộc đời con, đừng bao giờ quên mẹ yêu con đến nhường nào.
Cô buông em ra, mở cửa dịu dàng đẩy em về phía Philip, bố nuôi đang đứng chờ em dưới hàng hiên. Lưỡng lự và lo lắng, Lisa đứng bất động trong vài giây, chăm chăm nhìn Mary, cố gắng hiểu nguồn cơn của nỗi đau đớn mà em đọc thấy trong mắt mẹ. Bố đến bên quàng vai kéo em đi.
Sáng hôm đó trời mưa. Cánh tay Philip đang vung vẩy được nối với một bàn tay giờ đã lớn lên, và đang bám chặt vào tay anh. Chiếc túi vải mà cô bé nắm chặt ở tay bên kia giờ đã nặng hơn nhiều.
Trong khung cảnh đó, Mary đã nhìn cô bé ra đi, trong một ánh sáng mờ nhạt nơi mà thời gian dường như ngừng lại. Mái tóc đen rối bời rớt nhẹ xuống bờ vai cô bé, nước mưa chảy dài trên làn da với nước da lai ngăm đen của em. Bây giờ trông em có vẻ thoải mái với bộ quần áo đang mặc. Họ bước những bước chậm rãi theo lối đi. Đứng dưới hàng hiên, Mary định nói thêm một điều gì đó, nhưng cũng chẳng để làm gì nữa. Cánh cửa xe đóng lại, Lisa vẫy tay chào cô lần cuối và họ biến mất sau góc phố.
= 0 =

Trên đường đi, Lisa không ngừng gặng hỏi Philip, nhưng bố không trả lời bất cứ câu hỏi nào của em, bởi vì không tìm ra từ chính xác để diễn đạt. Họ đi vào con đường nhỏ dẫn đến các khu vực nhà ga sân bay khác nhau, và bố đi chậm lại. Lisa ngày càng cảm thấy cái cảm xúc hỗn độn, xen lẫn giữa nỗi sợ hãi và sự tức giận này lớn dần lên trong lòng. Em quyết định không xuống xe chừng nào Philip còn chưa nói cho em biết lý do của sự ra đi vội vàng này.
- Bố mẹ bị làm sao vậy? Việc con đi Canada làm cho cả bố lẫn mẹ rối trí đến mức đó sao? Bố, cuối cùng thì bố cũng cho con biết chuyện gì đang xảy ra đi chứ?
- Bố sẽ để con xuống trước cửa nhà ga và sẽ lái xe ra đậu ngoài bãi.
- Tại sao mẹ Mary không đi cùng với chúng ta?
Philip dừng xe lại bên lề đường. Anh nhìn sâu vào mắt con gái, cầm lấy hai bàn tay của cô bé.
- Lisa, hãy nghe bố nói đây, khi vào đến nhà ga, con sẽ đi lên chiếc cầu thang cuốn nằm bên tay phải, sau đó con sẽ đi dọc theo hành lang và con sẽ vào trong quán bar…..
Nét mặt của cô gái trẻ căng ra; nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của người cha, Lisa hiểu rằng một tấm màn quá khứ không ngờ tới đang được vén lên.
-….. Con sẽ đi tới tận cuối căn phòng. Tại chiếc bàn nằm sát bên cửa kính, có một người đang chờ con.
Đôi môi của Lisa bắt đầu run lên, rồi cả người cô bé rung chuyển dưới một cơn xúc động không kìm lại được, cô bé òa lên khóc nức nở, đôi mắt em đầy tràn một dòng lũ nước mắt, cả đôi mắt của Philip cũng vậy.
- Con còn nhớ chiếc cầu trượt cũ màu đỏ không? Anh nói giọng đầy xúc động.
- Bố mẹ không thể làm như vậy với con được, bố, hãy nói với con là điều đó không đúng đi!
Và, không đợi câu trả lời, cô bé cầm lấy túi để ở băng ghế sau và lao ra khỏi xe, sập mạnh cánh cửa phía sau.
= 0 =

Sân bay Newark. Chiếc taxi vừa thả Lisa xuống bên vỉa hè và nhanh chóng lẫn vào đám đông xe cộ hỗn độn đang di chuyển xung quanh những vệ tinh của chúng. Qua làn nước mắt, em nhìn theo chiếc taxi đang mất hút đằng xa. Chiếc balo vải màu xanh lá cây kếch xù đặt dưới chân nặng gần như hơn cả trọng lượng người em. Em nhăn mặt và cố sức giữ nó trên vai. Em lau khô nước mắt, bước qua cánh cửa tự động của nhà ga số 1, chạy băng qua khu tiền sảnh. Bên tay phải của em là chiếc cầu thang cuốn dẫn lên đến tầng 1. Dù chiếc túi đang đè nặng trên lưng, em chạy rất nhanh lên các bậc thang và bước những bước cả quyết dọc theo hành lang. Em đứng bất động phía trước cánh cửa của một quán bar đang ngập chìm trong một ánh sáng màu vàng cam và nhìn qua cửa kính. Vào giờ này buổi sáng, không có ai ngồi gần quầy bar cả. Kết quả những trận đấu thể thao chạy trên màn hình tivi treo phía trên đầu người phục vụ quầy bar đã luống tuổi, ông đang đứng lau ly tách. Đẩy cánh cửa gỗ trang trí kiểu mắt bò với những ô rộng, em bước vào, đưa mắt nhìn về phía cuối những dãy bàn màu xanh đỏ.
Và em đã nhìn thấy Susan, cô ngồi tận cuối phòng, xoay lưng về phía khung cửa kính nhìn xuống phía khu vực máy bay đậu. Một tờ báo gấp lại để trên bàn, Susan đang tựa cằm lên bàn tay phải, tay trái hờ hững mân mê chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ. Em vẫn chưa nhìn được rõ đôi mắt cô, nhưng dường như đôi mắt ấy đang mất hút phía xa trên con đường rải nhựa có những vạch màu vàng, nơi những chiếc máy bay đang lăn bánh. Susan quay người lại, cô đưa tay lên che miệng, như thể để ngăn lại cảm xúc đang trào dâng trong một tiếng thì thầm “Chúa ơi”. Cô đứng dậy. Lisa lưỡng lự, bước dọc theo lối đi bên trái, tiến lại gần phía cô, vẫn giữ cho những bước chân đi rất nhẹ. Hai người đứng đối diện ngắm nhìn nhau, đôi mắt đỏ lên, không biết phải nói gì với nhau. Susan nhìn thấy chiếc túi to mà Lisa mang theo. Nó giống hệt chiếc túi cô đang để dưới bàn. Thế là cô mỉm cười.
- Trông con đẹp quá!
Đứng bất động và im lặng, Lisa nhìn cô đăm đăm. Rồi em ngồi xuống bàn, mắt vẫn không rời khỏi cô. Susan chầm chậm làm theo. Cô muốn vuốt ve má của con gái nhưng Lisa đột ngột lùi lại.
- Đừng đụng vào con!
- Lisa, giá mà con có thể hiểu được mẹ đã nhớ con đến thế nào.
- Còn mẹ, liệu mẹ có biết được rằng cái chết của mẹ đã khiến cho cuộc sống của con chìm trong những cơn ác mộng không?
- Con phải để cho mẹ giải thích.
- Có cái gì có thể giải thích được điều mẹ đã làm với con? Nhưng mẹ, có lẽ mẹ có thể giải thích cho con biết con đã làm gì với mẹ để mẹ quên con như thế?
- Mẹ chưa bao giờ quên con, không phải tại con, Lisa ạ, tại mẹ, tại tình yêu của mẹ dành cho con.
- Bỏ rơi con như vậy là cách mà mẹ định nghĩa tình yêu đấy ư?
- Con không có quyền phán xét mẹ trước khi tìm hiểu mọi chuyện, Lisa.
- Bởi vì mẹ, mẹ thì có quyền lừa dối như vậy sao?
- Ít ra con cũng phải nghe mẹ nói đã, Lisa!
- Nhưng còn mẹ, mẹ có nghe tiếng con gọi ban đêm, khi còn chìm trong những cơn ác mộng không?
- Có, mẹ nghĩ là có.
- Vậy tại sao mẹ không đến tìm con?
- Bởi vì lúc đó đã quá muộn rồi.
- Quá muộn để làm gì kia? Có tồn tại từ “quá muộn” giữa một người mẹ và con gái của mình ư?
- Lisa, bây giờ, chỉ có con mới quyết định được điều đó.
- Mẹ đã chết rồi.
- Đừng nói như vậy nữa, mẹ xin con đấy.
- Nhưng đó lại là câu nói đã in sâu trong đầu con, đó là câu nói đầu tiên khi con đặt chân lên nước Mỹ.
- Nếu con nhất định như vậy, mẹ sẽ đi khỏi đây, nhưng dù con có muốn hay không, mẹ vẫn sẽ mãi mãi yêu con…..
- Con cấm mẹ nói điều đó với con ngày hôm nay. Như vậy quá dễ dàng. Nếu đã vậy, nào “mẹ”, hãy nói đi, hãy nói cho con rằng đã nhầm đi, hãy nói cho con biết tại sao đi. Và con xin mẹ, hãy cố gắng nói thật thuyết phục.
- Trại của mẹ đã nhận được thông báo có bão nhiệt đới. Với một cô bé ở tuổi con, việc ở lại trên núi là quá nguy hiểm. Con có nhớ không, mẹ đã kể với con rằng một lần, mẹ đã suýt bỏ mạng ở đó trong một trận bão? Vì thế, mẹ đã xuống thung lũng gửi con lại cho ê-kíp đóng tại trại Sula, để con được an toàn. Mẹ không thể để những người dân trong làng một mình.
- Nhưng còn con thì mẹ có thể!
- Nhưng con đâu có một mình!
Lisa bắt đầu gào lên.
- Có chứ! Không có mẹ con còn đơn độc hơn cả một mình, con đau đớn, trái tim con như muốn nổ tung trong lồng ngực, như trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất.
- Con gái bé bỏng của mẹ, mẹ đã ôm con trong lòng, hôn con, rồi mẹ trở lại lên núi. Nửa đêm, Rolando đến đánh thức mẹ dậy. Mưa đang trút xuống như thác và những ngôi nhà bắt đầu lung lay. Con có nhớ ông Rolando Alvarez, người trưởng làng không?
- Con còn nhớ mùi của đất, của từng gốc cây, nhớ màu sơn của tất cả các ngôi nhà, bởi vì một mảnh nhỏ nhất của ký ức này cũng là tất cả những gì sót lại về mẹ mà con còn giữ được, mẹ có hiểu được điều đó không, nó có giúp mẹ hình dung được cái khoảng trống mà mẹ đã để lại cho con lớn đến chừng nào không?
- Mẹ và mọi người đã đưa dân làng lên tận đỉnh núi, dưới trời mưa như trút. Trên đường đi, trong đêm tối, Rolando đã trượt chân xuống vách núi, mẹ đã lao theo, nằm ra đất để giữ ông ấy lại, và mẹ đã trật mắt cá chân. Ông ấy đã bám được vào mẹ, nhưng trọng lượng của ông ấy quá nặng.
- Con cũng thế, con cũng quá nặng đối với mẹ phải không? Giá mẹ có thể biết được vì điều đó mà con ghét mẹ đến mức nào!
- Trong ánh sáng của một tia chớp, mẹ đã nhìn thấy ông ấy mỉm cười, “Hãy chăm sóc cho họ, Doňa, tôi trông cậy vào cô” là những từ cuối cùng ông ấy nói. Ông ấy đã buông tay mẹ ra để không kéo mẹ xuống vực cùng với ông ấy.
- Ông Alvarez tuyệt vời của mẹ đã không yêu cầu mẹ chăm sóc, dù chỉ một chút xíu thôi, cho đứa con gái ruột của mẹ trong giờ phút tận tụy tột cùng đó, để nó cũng có thể trông cậy chút ít vào mẹ sao?
Susan đột ngột cao giọng.
- Ông ấy giống như cha của mẹ, Lisa, giống như người cha mà cuộc sống đã lấy đi của mẹ!
- Mẹ mà cũng dám nói với con những điều như vậy sao? Mẹ thật quá tự tin! Mẹ đã bắt con phải trả cái giá cho tuổi thơ của mẹ. Nhưng mẹ ơi, con đã làm gì với mẹ cơ chứ? Ngoài việc yêu mẹ ra, hãy nói cho con biết đi, chúa ơi, con đã làm gì mẹ?
- Sáng sớm khi tỉnh dậy, cả con đường đã biến mất cùng một bên triền núi. Mẹ đã sống sót sau suốt hai tuần không có bất kỳ một liên lạc nào với thế giới bên ngoài. Những mảnh đổ vỡ gãy nát mà dòng thác bùn cuốn xuống tần dưới thung lũng khiến cho chính quyền nghĩ rằng tất cả mọi người đã chết và họ không phái bất kỳ một lực lượng cứu hộ nào đi tìm kiếm. Mẹ đã chăm sóc cho tất cả những con người từng gắn bó với tuổi thơ của con, mẹ đã phải xoay sở trong tình trạng nguy ngập, để chăm sóc những người bị thương, những phụ nữ, những trẻ em sắp kiệt sức, cần được giúp đỡ để sống sót.
- Nhưng không bao giờ mẹ còn chăm sóc đứa con gái nhỏ của mẹ nữa, nó chỉ biết chờ đợi mẹ dưới thung lũng trong nỗi kinh hoàng sợ hãi.
- Ngay khi mẹ có thể trở xuống thung lũng, lập tức mẹ đã đi tìm con, mẹ đã phải mất năm ngày để tới nơi. Cuối cùng, khi mẹ đến được trại thì con đã đi mất. Mẹ đã để lại những yêu cầu rất rõ ràng cho vợ của Thomas, người điều hành phòng khám bệnh ở Ceïba. Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ, họ sẽ phải đưa con đến chỗ Philip. Khi tới nơi, mẹ đã được biết rằng con vẫn ở Tegucigalpa, và tối hôm đó con mới bay đi Miami.
- Tại sao mẹ không đi tìm con? Lisa hét lên, còn dữ dội hơn lúc nãy.
- Có, mẹ có đi! Ngay lập tức mẹ đã nhảy lên một chiếc xe khách. Và rồi, trên đường, mẹ đã nghĩ đến chuyến đi mà con sắp trải qua, đến điểm đích của nó, đến định mệnh, Lisa ạ. Con sẽ bay về phía một ngôi nhà, nơi đó, hứa hẹn một tương lai thực sự. Số phận đã bắt mẹ phải lựa chọn ngay tức khắc vì con. Bởi vì, dù mẹ không cố tình gây ra điều đó, con đang trên đường đi đến một tuổi thơ khác, nơi mà xung quanh con sẽ không còn là cảnh vật của sự chết chóc, của cô đơn và thống khổ.
- Sự thống khổ đối với con, đó là khi mẹ của con không còn ở đó để ôm con vào lòng khi con cần đến mẹ; sự cô đơn, mẹ không bao giờ có thể hiểu được cảm giác đơn độc mà con đã phải trải qua trong suốt những năm đầu tiên không có mẹ; cái chết, đó là nỗi sợ quên mất mùi của mẹ; mỗi khi trời mưa xuống, con trốn ra khỏi nhà để mang về một ít đất ẩm ướt và ngửi hít nó, để tự nhắc mình nhớ những mùi hương của “nơi đó”, con đã rất sợ rằng mình quên mất mùi của mẹ.
- Mẹ đã để con đi, để con được sống một cuộc sống mới với một gia đình thực sự, trong một thành phố nơi mà một cơn đau ruột thừa không còn là nguy cơ đe dọa cướp đi mạng sống của con bởi vì bệnh viện ở quá xa, nơi mà con có thể học từ những cuốn sách, nơi mà con được mặc những thứ khác chứ không phải là những chiếc quần và víu lại để có thể nới rộng ra khi con càng ngày càng lớn lên, nơi có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi mà con đã hỏi mẹ, nơi mà con không còn phải sợ tiếng mưa rơi mỗi buổi đêm, và mẹ không còn phải sợ rằng một trận bão sẽ mang con đi mãi mãi.
- Nhưng mẹ đã quên mất nỗi sợ lớn nhất trong tất cả những nỗi sợ đó, nỗi sợ không có mẹ. Lúc đó con mới có chín tuổi, mẹ ơi! Biết bao lần con đã tự cắn vào lưỡi mình.
- Đó là sự may mắn của con chứ không phải của mẹ, con yêu. Điều duy nhất khiến mẹ ân hận, đó là đã để lại phía sau con hình ảnh một người mẹ chưa bao giờ thực sự có thể, hay thực sự biết làm mẹ.
- Mẹ sợ khi phải yêu con đến thế sao?
- Giá mà con có thể biết được sự lựa chọn đó khó khăn như thế nào.
- Cho mẹ hay cho con?
Susan lùi lại để nhìn Lisa, trên gương mặt em, sự giận dữ đang chuyển dần thành nỗi buồn. Cơn mưa đã lẩn vào đầu em đang tuôn chảy ào ạt trên hai gò má.
- Cho cả hai chúng ta, mẹ nghĩ vậy. Sau này con sẽ hiểu, Lisa ạ, khi nhìn thấy con trên chiếc bục trang trọng đó, thật xinh đẹp trong chiếc áo của buổi lễ tốt nghiệp, nhìn thấy những người mà từ nay đã trở thành gia đình của con ngồi ở hàng ghế đầu tiên, mẹ đã hiểu rằng, đối với mẹ, sự bình yên và nỗi buồn có thể rất gần nhau, ít nhất là trong khoảnh khắc của câu trả lời mà cuối cùng mẹ đã tìm ra.
- Bố và mẹ Mary có biết mẹ còn sống không?
- Không, cho đến tận hôm qua. Lẽ ra mẹ không nên tới, có lẽ mẹ không còn cái quyền đó nữa, nhưng mẹ vẫn ở đó, như mỗi năm mẹ vẫn đến, đứng phía sau hàng rào sân trường để nhìn con, chỉ vài phút thôi, dù rằng chẳng bao giờ con biết điều đó, chỉ để thấy con.
- Còn con, con đã không có cái đặc ân được biết mẹ đang còn sống, ít ra chỉ trong vài giây thôi. Mẹ đã làm gì với cuộc sống đó hả mẹ?
- Mẹ không có gì phải tiếc, Lisa, cuộc sống đó đã không dễ dàng chút nào, nhưng mẹ đã sống với nó và mẹ tự hào về điều đó. Cuộc sống của con sẽ khác. Mẹ đã phạm một số sai lầm, nhưng mẹ chấp nhận chúng.
Người phục vụ quầy bar gốc Mê-hi-cô đến đặt trước mặt Susan một ly đựng hai viên kem phủ sô-cô-la nóng với những lát hạnh nhân, trên cùng rưới một lớp caramel lỏng.
- Mẹ đã gọi ly kem này trước khi con đến. Con nếm thử xem, Susan nói, đây là món tráng miệng tuyệt vời nhất trên đời!
- Con không đói.
= 0 =

Trong tiền sảnh của khu nhà ga, Philip không ngừng bước tới bước lui. Nỗi lo lắng gặm nhấm anh, thỉnh thoảng anh bước ra ngoài vỉa hè, nhưng vẫn đứng trong trục ngắm của những cánh cửa tự động. Người ướt sũng nước mưa, anh trở lại bên chiếc cầu thang cuốn, bước tới bước lui trên những bậc thang đầu tiên, những bước chân vòng vòng của một người đã mất hết kiên nhẫn.
= 0 =

Susan và Lisa bắt đầu hiểu nhau hơn. Họ cứ tiếp tục trò chuyện miên man về quá khứ, thỉnh thoảng lại không thể tránh nổi những lời chỉ trích. Họ cứ ngồi như vậy rất lâu, trong một không gian vượt ra ngoài thời gian, nơi mà những nỗi đau của Susan và của Lisa dường như cùng tan ra trong một niềm hi vọng mà không ai dám thú nhận, rằng mọi chuyện có thể chưa quá muộn. Susan gọi thêm một ly kem nữa, cuối cùng Lisa cũng chịu nếm thử.
- Mẹ muốn con cùng đi với mẹ à? Có phải vì thế mà người ta đã đưa con tới đây?
- Người mẹ hẹn hôm nay là Philip!
- Thế theo mẹ, con phải làm gì bây giờ?
- Giống như mẹ khi ở tuổi con, những quyết định riêng của mình!
- Mẹ có nhớ con không?
- Mỗi ngày.
- Cả bố nữa, me cũng nhớ bố chứ?
- Đó là chuyện của mẹ.
- Mẹ muốn biết bố có nhớ mẹ không, đúng không?
- Đó là chuyện của người ấy.
Susan cởi sợi dây chuyền đeo quanh cổ và đưa cho Lisa.
Lisa ngắm sợi dây chuyền và nhẹ nhàng đưa tay khép các ngón tay của mẹ mình lại.
- Chiếc mặt dây chuyền này đã bảo vệ mẹ từ bấy lâu nay, còn con, con sống ở đây, con đã có gia đình che chở cho con rồi.
- Dù sao con cũng nhận đi, mẹ sẽ rất vui.
Trong cảm xúc của một tình yêu vô bờ bến, Susan nhào về phía Lisa và ôm em trong lòng. Trong vòng tay siết chặt ngọt ngào, cô thì thầm vào tai em: “Mẹ tự hào về con biết bao.” Gương mặt Lisa sáng lên một nụ cười mong manh.
- Con đã có bạn trai. Có thể năm sau bọn con sẽ cũng đến ở Manhattan, gần trường đại học.
- Lisa, dù lựa chọn của con là thế nào, mẹ sẽ mãi mãi yêu con, theo cách riêng của mẹ, dù có thể đó không phải là cách của một bà mẹ.
Lisa đặt tay mình lên bàn tay mẹ và, với một nụ cười trìu mến không thể cưỡng lại trên môi, em đã nói với mẹ rằng:
- Mẹ có biết điều mâu thuẫn của con là gì không? Có thể con đã không phải là con gái của mẹ, nhưng mẹ sẽ mãi mãi là mẹ của con.
 
Họ hứa với nhau ít nhất sẽ thử thỉnh thoảng viết thư cho nhau. Thậm chí, có thể vào một ngày đẹp trời, nếu Lisa muốn, em sẽ đến thăm Susan. Rồi em đứng lên, đi vòng qua bàn và vòng tay ôm lấy mẹ. Em vùi đầu vai mẹ và hít thở mùi hương của một loại xà phòng làm thức dậy trong em bao kỷ niệm.
- Bây giờ con phải đi đây, con sẽ bay đi Canada, Lisa nói. Mẹ có muốn xuống với con không?
- Không, người ấy đã không muốn lên, và mẹ nghĩ như vậy lại hay hơn.
- Mẹ có muốn con nói với bố điều gì không?
- Không, Susan trả lời.
Lisa đứng lên và đi về phía lối ra. Khi em đến gần cửa, Susan gọi với theo:
- Con để quên sợi dây chuyền trên bàn!
Lisa quay người lại và mỉm cười:
- Không, con chắc chắn là mình không quên gì hết, mẹ ạ.
Rồi cánh cửa ô kính lớn đóng lại sau lưng em.

* * *

Thời gian mất dần mốc quy chiếu của nó, còn Philip thì mất dần sự bình tĩnh. Một cảm giác hoảng hốt khi anh không còn kiên nhẫn được nữa, anh lao lên chiếc thang cuốn. Anh gặp con gái ngay tại nơi hai chiếc thang đi ngược chiều gặp nhau, anh đang đi lên, cô bé đi xuống, nó mỉm cười nhìn anh.
- Con sẽ đợi bố dưới kia hay là bố đợi con trên đó? Lisa hỏi, giọng cô bé nói sát bên tai anh.
- Con đừng đi đâu đấy, bố đi một vòng, bố quay lại ngay lập tức.
- Con có đi đâu đâu, bố đi đấy chứ!
- Chờ ba dưới kia, thế thôi! Bố đến liền!
Trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn, anh đẩy vài người đi xung quanh ra để lấy lối đi. Cái thang cuốn chuyển động chậm chạp vẫn còn khiến cho họ ở xa nhau. Ở nơi mà những bậc thang duỗi phẳng ra và biến mất dưới lớp chắn, anh ngẩng đầu lên. Anh đang đứng đối diện với Susan, ngay bậc nghỉ của cầu thang.
- Em đã để anh chờ phải không? Cô hỏi, một nụ cười đầy xúc động trên môi.
- Không.
- Anh đến đây lâu chưa?
- Anh cũng chẳng biết nữa.
- Anh đã già đi, Philip ạ.
- Thật là tử tế, cảm ơn em.
- Không, em thấy anh rất đẹp.
- Em cũng vậy.
- Em biết, em cũng vậy, em đã già đi, điều đó không thể tránh khỏi.
- Không, anh muốn nói rằng em cũng vậy, em rất đẹp.
- Lisa mới thật là tuyệt vời.
- Ừ, đúng vậy.
- Cảm giác thật lạ khi chúng ta gặp lại nhau ở đây, Susan nói.
Philip nhìn về phía quầy bar, ánh mắt lo lắng.
- Em có muốn….
- Em không nghĩ rằng đó là một ý kiến hay đâu. Hơn nữa, e là bàn đã có người khác ngồi rồi, cô nói tiếp, trên môi cô lại nở một nụ cười nữa.
- Làm sao mà mọi chuyện lại như thế này, Susan?
- Có thể Lisa sẽ giải thích với anh, hoặc có thể không! Em rất tiếc, Philip.
- Không, em không hề tiếc!
- Đúng thế, có thể anh nói đúng. Nhưng thực sự, em không hề muốn anh nhìn thấy em ngày hôm qua.
- Giống như trong ngày cưới của anh phải không?
- Anh biết là em đã đến ư?
- Ngay từ giây phút đầu tiên em đặt chân vào nhà thờ, anh đã đếm từng bước chân em khi em đi lùi lại phía sau.
- Philip, chưa bao giờ có một lời nói dối nào tồn tại giữa chúng ta.
- Anh biết, chỉ có vài lý do và vài cái cớ đôi khi lẫn lộn với nhau.
- Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ở đây, cái điều quan trọng mà em muốn nói với anh trong thư – cô hít một hơi thật dài – điều mà ngày hôm ấy em đến để nói với anh, đó là em có thai Lisa và….
Tiếng loa phóng thanh vang lên cắt ngang phần cuối câu nói của cô.
- Và sao? Anh hỏi tiếp.
Cô nhân viên hãng hàng không thông báo lần cuối cùng yêu cầu hành khách đi Miami làm thủ tục lên máy bay.
- Đó là chuyến bay của em, Susan nói, “Last Call”…Anh nhớ không?
Philip nhắm mắt lại. Bàn tay Susan chạm nhẹ lên má anh.
- Anh vẫn giữ nụ cười kiểu Charlie Brown. Đi xuống nhanh đi, hãy đến chỗ con bé, anh đang muốn điều đó lắm mà, còn em, em sẽ lỡ chuyến bay mất nếu anh cứ đứng như vậy trước mặt em.
Philip ôm Susan vào lòng và đặt một nụ hôn lên má cô.
- Hãy chăm sóc cho mình, Susan.
- Đừng lo, đó là nghề của em mà! Thôi nào! Anh đi đi!
Anh bước ra bậc thang đầu tiên. Cô gọi anh một lần cuối.
- Philip?
Anh quay người lại.
- Susan?
- Cảm ơn anh!
Nét mặt anh giãn ra.
- Không cần cảm ơn anh, hãy cảm ơn Mary.
 
Và trước khi anh biến mất khỏi tầm nhìn của cô, cô phồng hai má lên hết cỡ, xòe lòng bàn tay thổi đến anh một nụ hôn. Cái vẻ mặt hề ấy là hình ảnh cuối cùng cô để lại cho anh.
* * *
Trong khi sảnh lớn của sân bay, vài hành khách ngạc nhiên khi thấy một cô gái trẻ dang rộng đôi tay, chờ một người đàn ông người ướt sũng đang đứng dưới chân cầu thang cuốn lớn. Màu sắc của chiếc thang mờ đi, hòa vào ký ức chung về một chiếc cầu trượt sơn màu đỏ đã cũ.
Anh ôm chặt cô bé vào lòng.
- Bố ướt hết rồi, bên ngoài trời mưa lớn đến thế sao? Em nói.
- Một trận bão! Con muốn làm gì bây giờ?
- Cuối cùng thì chuyến bay của con tối nay mới khởi hành cơ! Bố đưa con về nhà đi!
Lisa nắm lấy tay Philip và kéo anh về phía cửa.
Từ trên chiếc cầu vượt ở trên cao, Susan nhìn thấy cả hai người rời khỏi sân bay, gương mặt cô rạng rỡ đầy trìu mến.
Philip quay số máy ở nhà trên hộp điện thoại gắn trong xe, Mary nhấc máy ngay lập tức.
- Con ở với anh, bố con anh đang về nhà, anh yêu em.
Ngày 22 tháng Mười, Sam bảo với vị giám đốc mới của trung tâm NHC rằng có nghi ngờ một đợt áp thấp đang hình thành tại vùng biển Caribes. Bốn ngày sau, con số 5 hiện lên trên màn hình phía sau ba chữ S.
Cơn bão mạnh nhất trong số tất cả các cơn bão của thế kỷ, rộng 280 km, đang di chuyển với tốc độ hơn 360km/giờ về phía khu vực Trung Mỹ.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ ngày Susan lại ra đi. Thomas đã vào trường trung học, Lisa và Stephen đang trải qua những tuần đầu tiên tại trường đại học. Mấy hôm nữa cô bé dọn đến sống trong căn hộ nhỏ ở Manhattan. Philip và Mary thỉnh thoảng lại nhắc đến ý định rời Montclair để quay về sống tại New York.
Mitch đổ bộ xuống vùng bờ biển Honduras ngày 30 tháng Mười, vào lúc trời xẩm tối. Trong đêm hôm ấy, hai phần ba lãnh thổ nước này bị tàn phá, mười bốn nghìn bốn trăm con người thiệt mạng…..
…..Và cũng trong đêm hôm ấy, ở cách đó vài ngàn cây số, ở “phía bên kia thế giới”, trong quán bar của một nhà ga sân bay, một người phục vụ gốc Mê-hi-cô sắp sửa kết thúc ca làm việc của mình, anh đưa nhát giẻ cuối cùng lau chiếc bàn dựng sát bên khung cửa kính.
For you!!!
 
Chú thích:
[1] Trong hệ thống giáo dục của Mỹ, tương đương với trường trung cấp - ND
[2] Trong hệ thống giáo dục của Mỹ, bằng do hệ thống trường Junior College hoặc một số trường khác cấp, thường chương trình học kéo dài hai năm - ND
[3] Trường Mỹ thuật ở New York
[4] Florence Nightingale là người Anh (1820-1910), được tôn vinh như một nhân vật tiêu biểu trong lĩnh vực chăm sóc y tế vì những hoạt động tích cực của cô - ND
[5] Thủ đô Honduras . Tiếng địa phương là “những ngọn đồi bạc”.
[6] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản, có nghĩa là “Quý cô da trắng”-ND
[7] Một loại rượu mạnh của Mỹ - ND
[8] Một đảng phái chính trị tại Nicaragua (Frente Sandinista de Liberación Nacional) tạo nên một cuộc cách mạng tại nước này vào năm 1979-ND
[9] Một loại quán cà phê phổ biến ở các nước phương Tây, nơi người ta có thể uống nước và ăn nhẹ - ND
[10] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản: “dân làng” - ND
[11] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản: “Bà da trắng” - ND
[12] Isabel Martinez de Perón: Nữ tổng thống Ác-hen-ti-na 1974-1976 - ND
[13] Tiếng Anh trong nguyên bản: Anh làm ơn có thể yên lặng dùm được không - ND
[14] Tiếng Honduras trong nguyên bản, có nghĩa là “chàng trai trẻ”
[15] “Cơn giông”
[16] “Đậu”
[17] Một món ăn của Honduras
[18] Một vùng thuộc Tây Ban Nha - ND
[19] Người Pháp có câu thành ngữ “ Ngón tay út đã nói cho tôi nghe rồi” (“mon petit doigt me I’a dit”) Susan có ý nói trực giác đã mách bảo cô như vậy - ND
[20] Tựa trong nguyên bản của tiếng Pháp: Une femme sous influence - ND
[21] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản, nghĩa là “cô giáo” - ND
[22] Tiếng Anh trong nguyên bản: bữa ăn sáng quá buổi người ta thường dùng khi dậy muộn vào những ngày nghỉ, thay cho bữa trưa - ND
[23] Hai trạng thái của động từ trong ngữ pháp tiếng Pháp - ND
[24] Tên gọi người Mỹ thường dùng chỉ New York - ND
[25] Tiếng Anh trong nguyên bản: “Gọi lần cuối” - ND
[26] Một dạng bánh ngọt - ND
[27] Một dạng bài gần với bài Tây - ND
[28] Về nguyên tắc, phụ nữ Pháp chưa lập gia đình được gọi là “Cô” (Mademoiselle), khi đã lập gia đình thì được gọi là “Bà”(Madame). Chữ “Cô” đứng trước tên của Susan chứng tỏ cô không có chồng, và bé Lisa là con ngoài giá thú của cô -
[29] Đơn vị cảnh sát phụ trách tất cả các cửa ngõ vào thành phố
[30] “Trái Táo Lớn”, tên gọi chỉ thành phố New York - ND
[31] Kỷ niệm sinh nhật lần thứ mười sáu
[32] Tối giao thừa
[33] Viết tắt của tiếng Anh “National Hurricaine Center”, tạm dịch là “Trung tâm nghiên cứu bão quốc gia”-ND
[34] Trong bản tiếng Pháp: “Les iles Vierges” - ND
[35] Hai hòn đảo thuộc quần đảo Trinh nữ - ND
[36] Tiệc truyền thống tổ chức trước khi kết thúc chương trình học ở Trung học.
[37] Bánh ngọt mỏng làm bằng bột nhào trứng sữa, nướng cả hai mặt và ăn nóng, đôi khi có nhân bên trong - ND
 

HẾT

<< Chương 9 (B) |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 271

Return to top