Cô không kể cho anh nghe thêm gì khác. Có những câu chuyện chỉ thuộc về những người gặp nạn, và sự kín đáo của những người cứu hộ giúp cho những bí mật ấy được giữ kín. Đầu tháng Năm, Juan đã đến nhà cô, trên vai vác một túi vải lớn mày xanh lá cây. Cô hỏi có phải cậu định đi đâu không? Cậu nhìn thẳng vào mắt cô đầy kiêu hãnh, thông báo rằng mình sẽ ra đi. Ngay lập tức, cô cảm thấy cô sẽ rất nhớ cậu, giống như cô đã từng đau đớn khi tất cả những người mà cô yêu quý đều lần lượt đột ngột biến mất. Đứng ở bậc thềm ngôi nhà nhỏ khiêm tốn của cô, hai tay chống nạnh như để biểu lộ rõ hơn nỗi tức giận trong lòng, từ phía cao hơn, cô không tiếc lời mạt sát cậu. Juan không hề phản ứng lại, điều đó làm cho nỗi tức giận trong cô cuối cùng cũng dịu xuống. Cô ôm siết lấy cậu trong vòng tay, sau đó chuẩn bị bữa tối cho cậu.
Khi chiếc đĩa cuối cùng được lau khô và xếp vào tủ, cô chùi tay vào quần và quay về phiá cậu. Cậu đã đứng ở giữa căn phòng duy nhất trong nhà, túi hành lý để dưới chân,vẻ mặt tiu nghỉu. Thấy thế, cô mỉm cười và, để cho giây phút chia tay dễ dàng hơn, cô chúc cậu lên đường bình an và mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống. Quên đi trong giây lát sự ngượng ngùng của mình, cậu tiến đến gần bên cô. Cô đưa hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu và đặt môi mình lên môi cậu. Sáng hôm sau, từ rất sớm,cậu đã ra đi, chân bước trên những con đường quê hương, đi về phía một giai đoạn mới của cuộc đời. Những tuần sau đó, Susan đã cố gắng chống lại nỗi buồn xâm chiếm lấy cô khi cánh cửa nhà chỉ mở ra trên nỗi cô đơn của chính mình.
- Em nhớ cậu ấy phải không?
- Juan đã nói đúng, chỉ nên phụ thuộc vào chính mình; những người xung quanh ta đều tự do, và việc gắn kết cuộc đời vào một người nào đó là một điều ngu ngốc, nó chỉ khiến cho ta phải đau đớn.
- Vậy là em sẽ không ở lại! Hay là anh phải hỏi lần này em sẽ ở lại trong bao nhiêu tiếng đồng hồ?
- Philip, đừng bắt đầu như vậy!
- Tại sao? Bởi vì nhìn vào em, anh có thể đoán được điều em còn chưa nói, rằng trong một tiếng nữa, em sẽ lại ra đi, và em sẽ lại phải đặt cuộc đời của mình đằng sau ba dấu chấm lửng cho đến năm sau phải không? Anh biết là em sẽ không ở lại, trời ạ, anh đã chuẩn bị tinh thần bao lần để nghe điều đó từ em. Em sẽ đợi đến bao nhiêu tuổi nữa mới nghĩ đến chúng ta, đến cuộc sống của em, cuộc sống thực sự của một người phụ nữ?
- Em mới hai mươi tư tuổi,em còn nhiều thời gian!
- Điều mà anh đang cố gắng nói cho em hiểu, đó là em đang hi sinh cuộc đời của mình cho rất nhiều người, nhưng em vẫn chỉ có một mình, chẳng có ai trong cuộc đời em, để chăm sóc cho em, bảo vệ em, hay ít ra cũng để làm tình với em mỗi đêm.
- Nhưng anh biết gì về cuộc sống của em nào? Anh thật quá đáng, chắc em có cái vẻ mặt thèm khát của một người đàn bà lâu không được làm tình lắm hả?
Susan hét lên, Philip sững lại trong giây lát. Anh cắn môi, tìm cách nối lại cuộc chuyện trò của họ.
- Đó không phải là điều anh muốn nói và em không cần phải hét lên như vậy đâu, Susan.
- Em gào lên như vậy bởi vì anh đã điếc mất rồi. Em không thể sống vì một ngưồi đàn ông duy nhất, mỗi ngày em đang nuôi ba trăm người như vậy, em không thể có con, em đang cố gắng để cho một trăm mười đứa trẻ được sống sót, chỉ tính riêng trong thung lũng nơi em ở.
- À! Thế là em có thêm mười đứa nữa hả? Lần trước, em mới chỉ có một trăm đứa!
- Không, năm nay, em đã có thêm mười tám đứa nữa, trừ đi tám đứa em đã đem chôn, tổng cộng vẫn còn một trăm mười đứa, nhưng lần này cái hay ho đã giảm đi tám lần, anh vừa lòng chưa! Xung quanh em toàn là những đứa trẻ mồ côi, quỷ tha ma bắt!
- Và bởi vì chúng giống em nên em muốn cứ mãi như chúng. Ý nghĩ trở thành một người mẹ trước khi là một đứa trẻ mồ côi không có chút hấp dẫn nào với em ư?
- Anh say sưa với lối phân tích của anh để rồi nói với em những điều ngu ngốc đó hả? Anh khôg thể hiểu được là cuộc sống mà em đang có quá nguy hiểm hay sao?
Người phục vụ bàn tiến lại gần yêu cầu họ bình tĩnh lại. Anh ta kín đáo nháy mắt với Philip và đặt một ly kem lớn trước mặt Susan. Bằng thứ tiếng vùng Ca-xti chuẩn xác, anh ta nói với cô rằng ly kem này do nhà hàng tặng cô, và rằng có rất nhiều lát hạnh nhân dưới lớp sô-cô-la lỏng. Khi rời khỏi bàn, anh ta lại gật đầu ra hiệu với Philip bấy giờ đang làm vẻ như chưa hề nhìn thấy gì.
- Cái anh chàng phục vụ này, hắn nói với em bằng tiếng Tây Ban Nha như vậy có ý gì chứ? cô hỏi vẻ sững sờ.
- Chẳng có gì cả, anh ta chẳng có ý gì với em hết, mà em nói nhỏ hơn chút được không, quỷ tha ma bắt!
Cô chuyển sang thì thầm cố ý thách thức anh.
- Em sẽ không chấp nhận khả năng bị bỏ rơi một lần nữa đâu, em không có cậu, cũng chẳng có gì để thừa kế nếu lỡ có sự gì xảy ra.
- Em đừng có nhầm lẫn giữa những cái cớ này cớ khác mà em viện ra cho những lý do thực sự, em chỉ làm khổ chính mình thôi! Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với em như em nói, anh sẽ luôn ở bên em. Em sợ phải phụ thuộc người khác về mặt tình cảm, nhưng Susan, yêu không phải là từ bỏ tự do của mình, mà là mang đến cho nó một ý nghĩa.
Philip không hề muốn cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ lại kết thúc như lần vừa rồi, nhưng anh không tìm được chủ đề nói chuyện nào khác. Bởi vì tâm trí của anh không làm sao giải phóng được những từ ngữ ngổn ngang đang đè nặng lên nó, và vì anh không sao diễn đật cho chính xác thành lời.
- Hơn nữa, đã có chiếc mặt dây chuyền của anh bảo vệ em.
- Anh có một trí nhớ thật khéo chọn lọc khi việc đó có lợi cho anh.
Cô chịu mỉm cười và nhận ra ánh mắt của anh khi cô đưa tay vào dưới lớp áp pull. Cô lấy chiếc mặt dây chuyền nhỏ.
- Anh có muốn vào toilet thay đồ không? cô hỏi vẻ kiêu ngạo, kể cho em nghe về cuộc sống của anh đi?
Đỏ mặt vì bị bắt quả tang khi đang thèm muốn cô, anh kể với cô về những trọng trách được giao phó. Dù chưa hoàn toàn chính thức, nhưng trên thực tế anh đã đứng đầu một nhóm nhỏ, quản lý sáu nguồn kinh phí khác nhau. Nếu mọi việc tiếp tục như thế này, chỉ sau hai năm nữa, anh sẽ trở thành giám đốc bộ phận thiết kế sáng tạo. Ngoài ra anh chẳng có gì đặc biệt kể với cô. Cô không để anh thoát dễ dàng đến thế.
- Thế còn cô bạn gái di xem phim với anh, cô ta chỉ bấu vào tay anh trong khi xem phim kinh dị hay cả bên ngoài phòng chiếu?
- Bộ phim hôm đó hoàn thoàn không phải là một phim kinh dị!
- Thêm một lý do, anh đừng làm điệu bộ nữa, sao rồi, anh và cô ấy đến đâu rồi?
- Chẳng tới đâu hết!
- Nghe này tình yêu bé bỏng của em, trừ khi anh đã bị mất đàn ông tính, anh phải nhận ra là có điều gì đó đang xảy ra trong cuộc đời anh chứ.
Anh phản pháo lại lời khen ngợi của cô. Cô nói là không có thời gian, nhưng chắc hẳn cô đã từng suýt ngã vàovòng tay của người đàn ông nào đó trong những tối vui chơi khởi đầu tại một quán bar, dù chỉ để tìm thấy nơi đó nột chút nhiềm an ủi mà cô đang tìm kiếm. Anh cũng nói đến trạng thái giống hệt như thế để lý giải cho đời sống độc thân của mình. Susan lại tấn công tiếp, dịu dàng hơn, và xoay câu hỏi của mình theo một cách khác. Anh nói đến những buổi đi chơi rất tâm đầu ý hợp với Mary Gautier Thomson, phóng viên tạp chí Cosmopolitan, người mà mỗi tuần ba lần, anh tiễn về đến tận nhà nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Cô ấy hẳn phải tự hỏi không biết anh có vấn đề gì không.
- Cô ấy cũng vậy, cô ấy không bao giờ chủ động vượt khỏi ranh giới! - Cô gái này mới thật là cao tay đấy, bởi vì bây giờ chúng ta sẽ là người phải đi bước đầu tiên phải không?
- Em đang đẩy anh vào vòng tay của cô ấy đấy à?
- Em có cảm giác là cũng chằng cần phải đẩy mạnh cho lắm để anh ngã vào cô ấy.
- Như vậy em sẽ hài lòng à?
- Câu hỏi của anh thật kì cục.
- Sự nghi ngờ gặm nhấm con người ta hàng ngày, Susan ạ. Thật là dễ nếu như có ai đó quyết định thay cho mình.
- Nhưng mà quyết định gì cơ chứ?
- Quyết định lấy đi của chúng ta mọi hi vọng.
- Đó là một chủ đề khác, Philip. Để có một câu chuyện, cần phải có những con người phù hợp vào đúng thời điểm phù hợp.
- Thật là dễ biết mấy khi chỉ cần tự nhủ chưa phải là một thời điểm phù hợp, nhưng đó chính là lúc mà số phận buộc chúng ta phải phân định rõ mọi chuyện.
- Anh muốn biết em có nhớ anh không chứ gì? Câu trả lời là có. Thường xuyên không à? Gần như là mọi lúc, chính xác hơn là ngay khi em có thì giờ, và điều này có thể anh thấy rất vô lý, nhưng em cũng chẳng biết rằng chính em vẫn chưa sẵn sàng.
Cô nắm lấy bàn tay anh và áp má mình lên đó, anh mặc cho cô như vậy. Cô nhắm mắt lại và anh có cảm giác như cô sắp sửa ngủ thiếp đi trong khoảng khắc êm đềm này. Anh ước gì nó kéo dài hơn chút nữa, nhưng tiếng nói từ loa nhà ga đã vang lên thông báo đã đến lúc họ phải chia tay. Cô vẫn cứ để cho hàng giây trôi qua, như thể cô không nghe thấy lời thông báo. Khi anh vừa phác một cử chỉ, cô nói với anh rằng cô biết, rằng cô đã nghe thấy. Cô để yên như vậy thêm vài phút, mắt nhắm nghiền, đầu ngả vào cánh tay anh, và bất chợt bằng một cử chỉ dứt khoát, cô đứng bật dậy, mở to mắt. Cả hai cùng đứng lên và anh ôm cô vào lòng, tay còn lại cầm túi hành lý. Trong hành lang dẫn về phía máy bay, cô hôn lên má anh.
- Anh phải tới với cô bạn gái phóng biên tạp chí mốt lừng danh của anh đi!Nếu như cô ấy xứng đáng với anh. Dù sao đi nữa, anh không đáng phải sống một mình mãi như vậy.
- Nhưng mà anh rất thoải mái khi độc thân thế này.
- Thôi đi, em biết anh quá rõ, cái anh đặc biệt sợ là sự cô đơn. Philip, ý nghĩ rằng có anh ở đó chờ đợi em khiến cho em cảm thấy yên tâm, nhưng em không đủ ích kỉ để kham nổi nó. Em, thực không dám chắc rằng một ngày nào đó, em sẽ mong muốn sống cùng với một ai, và dù em biết chắc chắn không một mảy may nghi ngờ rằng nếu điều đó xảy ra, người ấy sẽ là anh, ván cá cược cho tương lai này vẫn là rất bất công. Rồi anh sẽ căm ghét em.
- Em đã xong chưa? Em sẽ lỡ chuyến bay đấy!
Họ bắt đầu chạy về phía cánh cửa,nó đang khép lại quá nhanh.
- Hơn nữa, một chút tình cảm thoáng qua cũng chẳng có hại gì cho anh cả!
- Ai nói với em nó sẽ chỉ là một tình cảm thoáng qua?
Cô chìa ngón tay út ra và với một dáng điệu ranh mãnh, cô nhìn chăm chăm vào ngón tay:”Nó!” (Người Pháp có câu thành ngữ “ Ngón tay út đã nói cho tôi nghe rồi”). Cô nhào tới ôm lấy cổ anh, hôn vào gáy anh rồi chạy vụt về phiá hành lang dẫn ra máy bay. Cô quay đầu lại lần cuối cùng và gửi cho anh một nụ hôn. Khi cô khuất hẳn, anh thì thầm :” Ba chấm lửng cho đến năm sau.”
Về đến nhà, anh quyết định sẽ không để mình đắm chìm vào nỗi buồn của những ngày sau khi cô đi. Anh nhắc điện thoại lên và yêu cầu cô tiếp tân nối máy cho anh nói chuyện với Mary Gautier Thomson.
Họ gặp lại nhau khi màn đêm buông xuống, tại chân của toà tháp. Ánh sáng đèn lấp lánh bao trùm lên những ngừơi qua đường tại Quảng trường Thời Đại những màu sắc kì lạ. Trong rạp chiếu phim đang chìm trong bóng tối của bộ phim Một người đàn và bị ảnh hưởng, anh thoáng chạm nhẹ vào cánh tay cô. Hai tiếng sau, họ cùng thả bộ, đi ngược lên con phố số 42. Đến Đại lộ số 5, anh nắm tay cô và kéo cô băng qua đường trước khi đèn đường giải phóng cho đoàn xe đang đứng chờ. Một chiếc taxi vàng đưa họ về phía khu SoHo. Tại quán Fanelli’s, họ cùng chia nhau một đĩa xa- lát, và cùng sôi nổi bàn luận về bộ phim của đạo diễn Cassavetes. Trước cửa ra vào chung cư nơi cô ở, anh tiến đến gần cô và những cái chạm má vô tình làm cho hai đôi môi khe chạm vào nhau, trong những nhịp tim đập dồn. Trời mưa không ngớt từ nhiều ngày nay. Mỗi tối, những trận gió lốc báo trước những cơn giông sẽ rạch nát bầu trời đêm trong khu thung lũng. Những con đường đất bị những rãnh nước nhỏ xẻ ngang xẻ dọc, nước chảy rỉ rỉ đến tận chân của những căn nhà, xói mòn những nền nhà đắp đất tạm bợ. Nước mưa ngoan cố len lỏi qua các mái nhà, chảy thành dòng dọc theo xà nhà. Tiếng la hét và tiếng cười của lũ trẻ con vẫn gọi Susan là “ Maestra”(1) làm thành nhịp điệu của những buổi học hàng sáng cô dạy chúng học trong nhà kho mượn tạm làn trường. Buổi chiều, hầu như bao giờ cô cũng lái chiếc xe Jeep Wagoneer, nó ngoan ngoãn và dễ sử dụng hơn chiếc Dodge già nua nhiều. Nhưng dù sao thì cô cũng vẫn tiếc khi mất chiếc Dodge. Cô đi khắp nơi trong thung lũng, mang đến cho mọi người thuốc men, thực phẩm và đôi khi là cả các giấy tờ hành chính mà cô cẩn thận giúp họ điền. Sau những ngày làm việc vất vả đến sụn lưng, thỉnh thoảng có những tối vui vẻ. Cô đi đến một trong những quán bar trong thung lũng, nơi mà đàn ông đến để uống bia và thứ đặc sản yêu thích của họ, guajo. Mùa đông ở Honduras năm nay đến sớm hơn dự kiến, đi liền với bầu không khí buồn thảm và cuộc chiến chống chọi lại với thiên nhiên bất kham. Để chống lại sự cô đơn của mùa đông, đôi lần Susan lấp đầy ban đêm của mình trong vòng tay của một người đàn ông, và không phải bao giờ cũng với cùng một người.
Ngày 10 tháng Mười một năm 1977,
Susan,
Em là người mà anh muốn chi sẻ tin vui này, chiến dịch quảng cáo lần đầu tiên của anh vừa gặp khách mua. Vài tuần nữa, một trong những dự án của anh sẽ trở thành những tấm áp-phích quảng cáo vĩ đại, dán ở khắp nơi trong thành phố. Đây là chương trình quảng cáo cho bảo tàng Nghệ thuật hiện đại. Khi nào chúng được in ra, anh sẽ gửi cho em bài báo sẽ được đăng trên một tạp chí chuyên ngành, anh vừa ở chỗ phỏng vấn. Lâu lắm rồi anh không nhận được thư của em. Anh biết rằng em rất bận, nhưng anh cũng biết rõ rằng đó không phải là lý do duy nhất của sự im lặng này. Anh thực sự nhớ em, có lẽ anh không nên nói với em điều này, nhưng anh sẽ không chơi với em cái trò chơi ngu ngốc kiểu ”theo tình, tình phớt, phớt tình, tình theo”.
Anh đã tưởng tượng chuyện anh đến thăm em vào mùa xuân, anh cảm thấy thật có lỗi vì đã không đề nghị với em điều đó sớm hơn. Anh cũng giống như tất cả mọi người, anh ích kỉ. Anh muốn đến để khám phá thế giới của em, để hiểu xem cái gì đã níu giữ em cách xa với cuộc sống của chúng ta, với tất cả những bí mật tuổi thơ mà chúng ta đã có. Thật trớ trêu khi ở nơi đâu cũng in dấu sự vắng bóng của em, anh vẫn thường xuyên hẹn hò với cô bạn mà anh đã kể cho em nghe, mỗi lần tiễn cô ấy về nhà, anh lại cảm thấy rõ rằng mình đang lẩn tránh. Tại sao anh lại nói với em những điều này? Bởi vì anh vẫn còn cái cảm giác rất vô lý là mình đang phản bội một niền hi vọng mà chưa bao giờ anh dám thú nhận. Anh phải dứt ra khỏi cảm giác này. Cũng có thể viết thư cho em là một cách để anh thức tỉnh.
Ngày mai, có thể em sẽ quay lại, nhưng anh muốn mình chưa từng phải chờ đợi em trong suốt thời gian trước đó, chưa từng phải nghe những lời mà em có thể nói với anh hay có thể không cần để ý đến chúng, với một thái độ nhẹ nhàng như một thứ đối trọng với sự vắng mặt của em. Anh sẽ không đến gặp em vào mùa xuân, đó không phải là một ý hay, dù cho anh rất thèm được làm như vậy, anh vẫn nghĩ tốt hơn anh cần phải tạo một khoảng cách với em, và qua khoảng cách giữa nhứng lá thư ít ỏi của em, anh đoán là em cũng đang làm như vậy.
Anh hôn em.
Philip
Tái bút: 7 giờ sáng, khi ngồi uống cà phê, anh đọc lại nhứng gì đã viết cho em hôm qua, anh sẽ để em đọc những dòng chữ mà thường anh sẽ vứt vào thùng rác.