Trời đã rạng nơi nhà tu Lancelot và Per-ceval nghỉ chân. Như hôm qua họ đã quyết định, giờ đây mỗi người bước vào con đường đơn độc của mình. Người thì đem cánh tay mạnh mẽ của mình giúp mẹ lập lại hòa bình trong xứ sở mình, người thì đi tìm không mệt mỏi cho được tòa lâu đài có chiếc bình Graal, chiếc bình hầu như luôn luôn lẩn tránh chàng. Họ ôm ghì nhau thật lâu, rồi thúc ngựa phi nhanh, không hiểu còn có ngày gặp nhau nữa không như những ngày được ban phúc lành xa xưa bên những bữa tiệc của chiếc Bàn Tròn. Thật vô ích nếu như ta muốn tính những ngày Lancelot lang thang trên mình ngựa, nhưng các bạn hãy tin lời người kể chuyện này: những ngày đó rất nhiều, nhiều lắm. Chàng chỉ dừng ngựa khi nào cần nghỉ, chàng đi qua biết bao rừng sâu, đất đai cằn cỗi và chạm trán biết bao cuộc gặp gỡ kỳ lạ. Nhưng vẫn không mảy may thấy dấu vết gì của lâu đài vua Câu Cá. Hè đến, chàng vẫn rong ruổi trên mình ngựa, chàng qua nhiều khu rừng có cây cao, gặp nhiều nhà ở, nhà tu. Cuối cùng chàng ra khỏi một khu rừng rất rộng phải mất rất nhiều ngày mới tới bìa rừng. Trước mặt chàng trải dài một thảm cỏ tuyệt đẹp lốm đốm hoa nơi có một dòng sông rộng nước trong vắt êm đềm chảy qua. Nhìn ra tận chân trời xem có chiếc cầu nào không, ánh mắt Lancelot bắt gặp một con tàu lớn. Lại gần chàng thấy trên chiếc xuồng dùng làm cầu lên tàu một người đàn ông vóc dáng mạnh mẽ đang đứng với ba hiệp sĩ đáng kính tóc bạc phơ vì tuổi tác. Bên cạnh bốn người là một thiếu nữ tuyệt đẹp. - Xin chào các vị và thiếu nữ xinh tươi! -Lancelot chào khi tới gần. - Xin hỏi gần đây có tòa lâu đài nào không ạ? - Có, có một lâu đài! - Cả mấy người trên thuyền đều đồng thanh đáp. - Lâu đài đẹp nhất trong tất cả các lâu đài! Nơi trị vì của vua Câu Cá! Lancelot hầu như không tin ở tai mình nữa... Nơi linh thiêng ấy, nơi chàng đi tìm qua bao ngày tháng ấy, người ta vừa báo cho chàng biết là ở rất gần đây! Làn sóng mừng vui tràn ngập lòng chàng, chàng xuống ngựa đi tới bờ sông, chạy qua cả hoa cả cỏ. - A! Xin các vị, hãy vì các thánh mà bảo cho tôi biết nó ở chỗ nào, bởi vì tôi chỉ có mỗi một mục đích đi tìm lâu đài ấy! - Thưa hiệp sĩ không gì đơn giản bằng, -thiếu nữ tươi cười trả lời. - Chỉ cần chàng đi ngựa theo hướng ngọn đồi chàng trông thấy kia. Một chiếc cầu bằng đá sẽ đưa chàng sang đó. Thế là chàng chỉ còn nghĩ đến việc nhảy lên ngựa và phi như bay về hướng đó. Nhưng một giọng nói đầy uy lực giữ chàng lại. - Hiệp sĩ! Hẳn chàng biết rõ nơi chàng đến là nơi lưu giữ chiếc bình Graal. Chàng cũng biết vua Câu Cá thuộc dòng dõi thế phiệt trâm anh thế nào. Chẳng lẽ chàng tưởng cứ xông vào nơi thiêng liêng đó mà không xưng các tội của mình trước sao? Bị tự ái, Lancelot chất vấn ba cụ già vừa nghiêm khắc nói ra những lời đó: - Chẳng lẽ các cụ cho rằng bao ngày trời, mùa này qua mùa khác, có mỗi mình tôi ở trong rừng sâu, tôi có nhiều dịp làm vẩn đục tâm hồn mình sao? - Người nào không biết mình đi tìm cái gì thì làm gì có cơ may tìm thấy nó được cơ chứ! - Cụ già bẻ lại một cách khó hiểu. Và chiếc tàu cứ thế rời đi xa dần. Cụ già còn gọi lại Lancelot: - Trước cái cầu có một nhà tu trong đó có một tu sĩ rất mực thương người. Hãy tin tôi, đến mà xưng tội với tu sĩ thì mới đi tiếp được. Thôi chào anh. Bị dằn vặt quá thể vì những lời cụ già nói, Lancelot lên đường đi đến quả đồi và chẳng mấy chốc chàng nhìn thấy một chiếc cầu kiến trúc rất hoành tráng xây bằng đá hoa cương, suốt dọc cầu trang trí bằng những bức tượng đắp rất công phu. Và như người ta đã nói với chàng, chân cầu có một túp lều sơ sài, ngoài cửa là một cây thập tự lớn.."Tuy những lời cụ già nói với ta có phần mơ hồ nhưng lời cụ khuyên rất phải. Trước khi vào tới nơi có những linh vật cao quý nhất trên đời này ta xưng tội là đúng thôi. Lancelot vừa gõ, cửa mở ngay. Một thầy tu già mặt mày hốc hác vì sống thiếu thốn đưa chàng vào một chốn nhà tranh vách đất đầy khói.. Lan-celot bày tỏ nguyện vọng muốn được xưng tội. Không nói nửa lời, thầy tu chỉ cho chàng một chiếc ghế nguyện bằng rơm. Và Lancelot thú những tội của mình. Nhưng về chuyện tội lỗi của chàng thì người kể câu chuyện này không thể nói được gì hết bởi như vậy sẽ là làm một việc xấu xa. Khi thầy tu sắp sửa xá tội cho chàng, chàng nói với thầy tu: - Thưa cha, xin cha tin cho rằng trong tất cả những tội tôi vừa xưng, tôi đều bày tỏ lòng ân hận. Tuy nhiên vẫn còn một tội lỗi mà tôi không muốn nói ra và thực tế tôi không thể nào cảm thấy ân hận dù chỉ là một chút. Đó là bởi vì đối với tôi đó là tội lỗi đẹp nhất, đáng yêu nhất mà tôi phạm phải. - Con ơi, - vị thầy tu nghiêm nét mặt nói, -đôi khi có những tội lỗi phạm phải ta thấy êm ái nhưng giá của nó bao giờ cũng cay nghiệt. Làm gì có tội nào đẹp và đáng yêu! Con muốn nói đến tội gì vậy? - Thưa cha, tội lỗi mà miệng tôi sắp sửa nói ra đây, lòng tôi không một chút nào muốn chuộc lại. Tôi yêu người vợ của quân vương tôi, nàng Guinevière xinh đẹp. Tình cảm này trong sạch và cao thượng đến nỗi tôi chẳng thấy chút gì là xấu xa trong đó cả. - Hãy tỉnh ngộ hỡi chàng hiệp sĩ! - Vị thầy tu kêu lên. - Con đã phạm một trong bảy tội chính lại còn phản lại lòng tin của đức vua con. Xin con, con hãy sám hối ngay một cách thành thật, Trời sẽ tha thứ cho con và ta sẽ làm phép giải tội cho con! Lancelot thú thật: - Thưa cha việc đó tôi không thể làm được. Sự thực là như vậy. Tôi không cho là mình đã làm một việc xấu. Vị thầy tu buông mình ngồi xuống, mệt mỏi. - Hiệp sĩ ạ, - thầy tu cố gắng thuyết phục thêm, - tôi nghĩ chàng đi đến lâu đài vua Câu Cá, tôi xin khẳng định với chàng là nếu chàng không thú nhận tội này với ai cả thì Trời sẽ coi.chàng không xứng đáng nhìn thấy chiếc bình Graal. - Thế thì đành vậy. - Lancelot trả lời. Chàng đứng lên, cầm lấy vũ khí, chào vị thầy tu đang ngồi buồn bã, và đi tìm con ngựa của mình. ít phút sau vó ngựa chàng lộp cộp qua cầu, bước lên một con đường dốc hai bên có rất nhiều ngọn đèn chiếu sáng rồi đến một cánh cửa lộng lẫy trang hoàng một chữ thập... hai bên có hai con sư tử... Lancelot vẫn nhớ lời Gauvain về cảnh xung quanh lâu đài có bình Graal, chàng thấy chẳng có gì giống cả ngoài việc có hai con thú. - Nhưng việc gì ta phải lấy làm lạ? - Lancelot tự bảo. - Gauvain chẳng bảo ta là lần thứ hai anh ta quay lại đây, sự vật đã hoàn toàn thay đổi sao? Chàng cũng không còn thì giờ tự hỏi thêm nữa bởi vì cửa bỗng mở ra để lộ một cầu thang rộng mênh mông. Lancelot xuống ngựa, đi giữa hai con sư tử, những con thú này ngồi im không động đậy cũng chẳng thèm quay nhìn về phía chàng hiệp sĩ. Trên đầu cầu thang có hai cái bóng trắng. Hai cụ già râu dài chấm đất niềm nở tiếp chàng đưa chàng đến một căn phòng. ở đây lại có hai cô gái tiếp tục đón chàng, cởi bỏ vũ khí cho chàng và mặc cho chàng một chiếc áo thật đẹp. Hai cô đưa chàng đến gặp ông chủ lâu đài tức vua Câu Cá. ở đây ít nhất Lancelot còn thấy hơi hướng câu chuyện kể của Gauvain. Nhà vua ngồi trên một chiếc giường xa hoa lộng lẫy, chân giường có hai cô thiếu nữ đứng. Tuy đã còng và già lắm nhưng nhà vua vẫn giữ vẻ oai nghiêm khó tả khiến cho Lancelot như bị khụy đi vì một sức mạnh vô hình. Chàng quỳ một đầu gối xuống đất. Vua Câu Cá nhìn chằm chằm vào chàng một lúc lâu, đôi mắt đầy nhân từ và khôn ngoan. - Chàng hiệp sĩ hãy đứng dậy, - cuối cùng nhà vua nói, - hãy nói cho ta biết chàng là ai và đến đây để làm gì. - Thưa ngài, tôi tìm nơi này với tất cả tâm hồn mình từ đã lâu lắm, hy vọng duy nhất của tôi chỉ là được xét xứng đáng nhìn thấy chiếc bình Graal. Vị vua chủ nhà mỉm cười, tuy nhiên người ta có thể thấy được trong cái cười đó một chút u buồn cố nén..- Chiếc bình thiêng sẽ tự nó xét xử chàng xem có xứng đáng hay không để mà hiện ra. -Nhà vua nói. - Nhưng chàng mới chỉ trả lời một nửa câu hỏi của ta. Chàng tên là gì vậy? - Thưa ngài, tôi là Lancelot du Lac, con của vua Ban de Benoic và là hiệp sĩ của chiếc Bàn Tròn. Vua vội nhổm hẳn dậy: - Vậy ư? Vậy chàng là anh em họ với một hiệp sĩ tên gọi Perceval chăng? Perceval là con của em gái ta. Như vậy thì chàng cũng thuộc dòng họ nhà ta rồi! Thật là một hoàn cảnh kỳ lạ! Hãy nói ta biết chàng có được tin tức gì của Perceval không? Ta không nhìn thấy Perceval từ khi nó còn nhỏ... Ta nghe nói nó đã trở thành một hiệp sĩ dũng cảm nhất... Có phải thế không? Chàng có gặp nó không? Một lô câu hỏi đổ xuống đầu chàng làm Lan-celot sững sờ như ta có thể hình dung được. - Như vậy thì ra, - theo chàng hiểu, - vị vua nhân hậu này hoàn toàn không biết Perceval, cháu ruột ngài, đã từng có lần tới đây, ngồi cùng bàn với ngài. Có lẽ anh họ ta không muốn bộc lộ chân tướng? Hay là cả hai không biết gì về nhau? - Thưa ngài, đã có hiệp sĩ nào đến đây hy vọng được trông thấy chiếc bình Graal chưa? - Nhiều lắm rồi, - nhà vua nói, - nhưng chiếc bình thiêng chỉ xuất hiện có hai lần trước mặt hai người trong số đó. Người thứ nhất hoàn toàn im lặng. Chính vì sự im lặng đó mà ta mới đâm ra ốm yếu mỏi mệt thế này. Người thứ hai theo ta biết tên là Gauvain thì phải. - Thưa ngài, - Lancelot nói, - xin ngài biết cho, người thứ nhất chính là cháu ngài, hiệp sĩ Perceval đó! Mới đây khi tôi chia tay với chàng, chàng vừa ra khỏi một nhà tu, chàng ốm ghê lắm, bệnh chàng giống y như bệnh của ngài, chàng có kể với tôi mà. Vua Câu Cá ngồi phịch xuống thành giường, choáng người vì những lời Lancelot vừa nói. - Vậy ra... Perceval... Chẳng lẽ ta không biết ư? Tại sao cháu ta lại không mở miệng? Rồi vị vua già cao quý bỗng ngồi thẳng người lên như một cây sồi, hai mắt sáng rực. - Cần gì biết! Sau này nhờ Trời sự thể ra sao ta sẽ rõ sau. Còn bây giờ hiệp sĩ, ta hãy ra bàn, ta không quên chàng là khách của ta! Vua Câu Cá đối xử với chàng hết sức trân trọng, tự ngài thân chinh đưa chàng tới một gian.phòng cực kỳ rộng lớn, ở đó triều thần của ngài đã tề tựu đông đủ. Tất cả ngồi vào bàn và ăn uống rất ngon miệng. Chỉ riêng Lancelot là nhấm nháp qua loa các món ăn bưng tới cho chàng. Chàng biết rằng nếu như bình Graal có xuất hiện thì sẽ xuất hiện trong bữa cơm. Bữa tiệc tiến hành đã gần xong, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Cửa bỗng mở ra. Hai cô thiếu nữ lúc nãy đứng ở chân giường vua bây giờ đi vào. Lancelot nhớ lại lời Gauvain, chàng nghi nghi hoặc hoặc cho rằng giờ thiêng sắp tới. Nhưng hai cô gái chỉ lại gần chàng vẻ mặt buồn não nuột. Lancelot đứng dậy như một cái máy tự động. Hai cô gái mặc cho chàng một chiếc áo lụa dài thêu chỉ vàng và bạc. - Chàng sẽ nghỉ qua đêm trong lâu đài này nhưng không ở được lâu. Mặt trời lên chàng phải ra khỏi đây ngay để không bao giờ trở lại nữa. Lancelot một mình trong phòng không hề muốn ngủ, Trời làm chứng cho chàng. Chàng nghĩ tới Gauvain và Perceval. - ít nhất thì họ còn được trông thấy chiếc bình Graal thiêng liêng xuất hiện trước mặt họ. Ta đây, Lancelot... A! Ta đã quá hiểu rồi! Chính là do tình yêu lớn của ta với nàng Guinevière mà sự thể hóa ra thế này đây... Tu sĩ vừa rồi nói đúng... Nhưng ta làm thế nào được? Ta biết làm gì bây giờ? Đến đây chàng ngủ thiếp. Đêm hôm đó thật chán nản quá chừng vì vậy chàng mừng là đã tỉnh dậy. Chàng vươn vai, mỉm cười với những tia nắng qua cửa sổ rọi vào giường chàng. Chàng nghĩ rằng cuộc tìm kiếm của chàng sắp chấm dứt, chàng sẽ trở về triều đình vua Ar-thur và lại có nàng Guinevière dịu dàng dưới mắt chàng. Nhưng nhớ lại sự kiện tối qua lòng chàng buồn rười rượi. Vừa được lưu lại ở nơi ban phước lành này xong thì đã lại phải ra đi: cuộc cư trú vừa bắt đầu đã mau chóng chấm dứt. Chàng không ngạc nhiên khi đi qua lâu đài không gặp một bóng người nào. Một cảm giác nặng nề xâm chiếm người chàng đến nỗi hình như những bức tường cũng bảo chàng: - Đi đi! Chàng qua cầu, đầu cúi thấp, chẳng biết sẽ làm gì, đôi chân cứ bước đi một cách bản năng,.trở lại khu rừng mà chàng đã rong ruổi trong đó biết bao ngày tháng. Bỗng phía sau chàng có tiếng kêu. Tu sĩ, vấp vào chiếc áo dài dưới chân, chạy theo chàng. - Chà! Tôi đã bảo chàng mà! Có cái tội lớn nhất thì chàng lại không xưng ra! Lancelot cứ thế đi, giọng tu sĩ vẫn vẳng theo: - ... Không bao giờ.. Không bao giờ chàng trở lại đây nữa... A! Để xem ai sẽ xứng đáng... Sẽ có một ngày...