Trong nhiều ngày ròng rã, Gauvain cứ lang thang trong rừng sâu, tâm trạng ảo não buồn phiền, tự nguyền rủa mình đã không thốt lên được những lời mà mọi người mong đợi. Máy móc đi theo một con suối luồn lách giữa các cây cao, chàng tới một khu đất bỏ hoang nơi chỉ có vài chú quạ sống. Khu này ảm đạm đến nỗi chàng tưởng như nhìn thấy những bóng ma đang ngự trị ở đây. Không xa chỗ này bao nhiêu có một tòa lâu đài đổ nát, chiếc tháp duy nhất còn lại cũng sắp sụp đến nơi. Gauvain lại gần một bức tường bao quanh nay đã đổ rụi qua năm tháng. Chàng bỗng nghe tiếng bước chân và đột nhiên có một hiệp sĩ từ bụi cây nhào ra lao vào chàng. Gauvain đã đặt tay vào đốc kiếm thì chàng hiệp sĩ lăn đùng xuống đất như một người chết..Gauvain, lúc này đã hết bàng hoàng, xuống ngựa. Chàng lại gần chàng hiệp sĩ lạ, thấy chàng ta bị một mũi kiếm ác hiểm đâm vào mạng sườn, dù cho có mặc chiếc áo chẽn lưỡi sắt cũng không ngăn nổi. Máu chảy chan hòa và xem ra chàng ta chẳng còn sống được bao lâu. Người hấp hối mở mắt. Dù đau đớn chàng hiệp sĩ vẫn có vẻ mừng rỡ khi trông thấy Gauvain và gắng gượng hết sức trả lời Gauvain như sau: - ôi! Tôi được an ủi biết mấy khi chết bên cạnh một hiệp sĩ dũng cảm! Thưa ngài, số là khi đi ngang qua khu rừng này tôi nghe thấy tiếng đánh nhau. Lại gần nơi có tiếng động, tôi thấy một hiệp sĩ đang chống trả bốn tên vô lại cùng một lúc. Tôi quyết định xông vào giúp chàng và trong cuộc chiến đấu ấy một tên nghịch tặc đã đâm một nhát kiếm vào người tôi. Chàng hiệp sĩ nắm lấy tay Gauvain nài nỉ: - Tôi biết không ai trên đời giúp tôi được gì lúc này. Nhưng vì Chúa chàng hãy đến ngay giúp người hiệp sĩ đơn độc! Chàng đang nguy lắm! Vừa nói xong câu đó thì hiệp sĩ tắt thở, tay còn chỉ cho Gauvain nơi diễn ra cuộc đấu. Lúc này Gauvain chỉ còn nghĩ đến việc hoàn thành ý muốn của con người không quen biết. Chàng lên ngựa phi như bay về hướng được chỉ. Chưa được một dặm thì chàng trông thấy những người trong cuộc hỗn chiến. Một hiệp sĩ đứng cạnh con ngựa đã ngã gục dưới chân đang đánh kiếm dữ dội chống lại hai tên bịt mặt mặc quần áo đen. Hai tên đồng bọn của chúng thì đã bỏ mạng nằm tắm trong máu trên bãi cỏ. - Cố gắng cầm cự, hỡi chàng hiệp sĩ! - Gau-vain kêu lên. Và nắm lấy mũi giáo buộc ở đầu yên ngựa, chàng lao luôn vào hai tên áo đen. Chỉ ít phút một trong hai tên lăn ra đất. Tên này vừa lóp ngóp bò dậy thì bị chàng hiệp sĩ đơn độc đưa ngay lưỡi gươm nhọn vào ngực đâm hắn chảy máu. Thấy diễn biến hóa ra như vậy tên còn lại ngập ngừng rồi phóng ngựa chạy trốn, biến mất vào trong rừng thẳm. Gauvain xuống ngựa lại gần người hiệp sĩ xa lạ. Chàng cười nói: - Thưa hiệp sĩ, thế là bọn chúng ngán đánh nhau rồi! Nhờ Trời tôi được tới giúp một hiệp sĩ!.- ... Vốn là bạn cũ của chàng, - người lạ mặt tiếp lời. - Chàng chưa nhận ra tôi ư? Hiệp sĩ quay về phía Gauvain lấy cánh tay áo lau lớp bụi trên mặt. Gauvain tưởng như đang mơ... - Ngài Lancelot! Có phải ngài không? Chàng không nhầm: chính là hiệp sĩ Lancelot du Lac, bạn chàng bên chiếc Bàn Tròn, người bạn cố tri của chàng đã bao lần cùng chàng chuyện trò thân mật tại triều đình vua Arthur! - Xin chào Gauvain! - Lancelot sung sướng reo lên. - Thật là một ngày kỳ lạ nhưng cũng là một vui mừng bất ngờ! Hai người vừa cười vừa ôm ghì lấy nhau, quá hạnh phúc gặp lại nhau trong hoàn cảnh đáng ngạc nhiên như vậy. Biết bao chuyện cần nói với nhau do đó họ quyết định dừng chân quanh đó ngày mai mới lên đường. Gauvain dẫn đầu đi tới tòa lâu đài đổ nát, trước hết họ mai táng chàng hiệp sĩ không may đã hy sinh thân mình để cứu Lancelot. Lúc này đêm đã đến. Hai người bạn ăn tạm một bữa ăn thanh đạm và ngồi trước một ngọn lửa sáng bừng, ấm áp. Hiệp sĩ cháu vua Arthur kể lại cho bạn nghe cuộc phiêu lưu của mình. Chàng kể về cô gái trọc đầu, nhờ gặp cô ta chàng đã dấn thân vào cuộc tìm kiếm lâu dài. Chàng cũng kể về chuyến lưu chân tại lâu đài Góa Phụ Phu nhân, về nơi chàng đã tận mắt trông thấy ngôi mộ của chính hai chàng mà nàng Trinh Nữ Kiêu Ngạo dự định chôn họ trong ngôi nhà của mình, về cái ngày mà con chó nọ đã dẫn chàng tới xác chàng hiệp sĩ có cô em gái ngồi trông coi anh mình. - Cô em gái này cho biết Lancelot du Lac đã giết anh cô. Vậy thực tế có đúng thế không? - Tôi nhớ lại quả có đánh nhau với một hiệp sĩ thật. Nhưng anh có biết tại sao không? Thằng điên đó lao bừa vào tôi chẳng cần lý do gì cả. -Lancelot tự bảo vệ mình. - Nhưng thôi, xin anh hãy kể tiếp câu chuyện đi. Gauvain nói tiếp. Càng kể gần đến đoạn trước lâu đài vua Câu Cá và các diễn biến tiếp theo giọng chàng càng nặng nề mất vui vì nó làm chàng nhớ đến thất bại cuối cùng của mình. Chàng cũng không giấu giếm Lancelot niềm hân hoan của mình khi nhìn thấy chiếc bình Graal cũng như sự bất lực của mình không nói lên được những lời cần nói mà mọi người mong đợi..Gauvain kể chuyện xong thì đêm đã khuya. Suốt một lúc lâu, hai người bạn không nói năng gì chỉ đắm chìm trong những suy nghĩ riêng tư. Người ta chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua những hàng cây và tiếng củi nổ lách tách trong đống lửa. - Bây giờ anh làm gì? - Lancelot hỏi. Gauvain thở dài sâu xa. - Tôi đã quyết định rồi, - cuối cùng chàng nói. - Cuộc đi tìm chiếc bình Graal đối với tôi thế là đã xong hẳn. Tôi sẽ trở về lâu đài Camelot của vua Arthur. Trước các hiệp sĩ Bàn Tròn, tôi sẽ kể lại câu chuyện vừa kể cho anh nghe để họ đến lượt mình đi tìm Chiếc Bình thiêng. Rồi sau đó có thể tôi sẽ vào một nhà tu nào đó. Anh có đi cùng với tôi về Camelot không? Lancelot suy nghĩ một lát, trong khi đó Gau-vain cảm thấy anh ta đã quyết định xong. - Không, bạn đồng hành thân yêu của tôi ạ, tôi sẽ không đi cùng bạn đâu. Bạn biết tôi quá rõ để hiểu là sau khi nghe những lời bạn nói tôi chỉ còn muốn thử lao vào cuộc phiêu lưu mà thôi. Kể từ giờ phút này mục đích đời tôi chỉ là đi tìm chiếc bình Graal, tìm thấy nó rồi sẽ chinh phục nó bằng được. - Quả là tôi biết anh từ quá lâu, Lancelot du Lac ạ. Tôi cũng biết sự thể sẽ là như vậy. - Gau-vain đáp. - Anh có thể là người xứng đáng hơn tôi, - chàng thở dài nói thêm. - Đừng buồn, bạn Gauvain ạ! - Lancelot nồng nhiệt nói. - Bạn nên biết là nếu như tôi có tìm được nó, cũng là nhờ những kinh nghiệm quý giá của bạn. Trên trái đất này, Đức Chúa Trời đã trao cho chúng ta mỗi người một nhiệm vụ khác nhau, tuy nhiên tất cả chúng ta đều chiến đấu cho vinh quang của Người. - Lời anh nói thật là những lời khôn ngoan, bạn thân thiết của tôi ạ. Giờ thì chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút, ngày mai mỗi chúng ta sẽ đi theo con đường của mình. Vậy là mỗi người làm theo lời mình nói. Họ nghỉ ngơi không được bao lâu vì chỉ vài tiếng đồng hồ sau là trời sáng. Hai chàng hiệp sĩ nai nịt gọn gàng ôm hôn nhau từ biệt. - Tạm biệt Gauvain! Gửi lời chào của tôi đến các bạn hữu Bàn Tròn và hãy quỳ hộ tôi trước mặt vua Arthur nhé! - Tạm biệt Lancelot! Cầu Trời tránh cho anh mọi hiểm nguy. Mong Người coi anh đúng là.người xứng đáng để hoàn thành việc mà tôi đã thất bại. Trong khoảng rừng trống đầy ánh nắng hai người chia tay nhau ra đi, một người đi về phía mặt trời mọc, một người đi về phía mặt trời lặn. Về Gauvain không cần lâu la lắm vì chẳng có gì xảy ra trên đường chàng đi tới lâu đài Camelot. Riêng người kể lại câu chuyện này thì lúc nào cũng đi theo con đường của phiêu lưu và chiến công. Như một người giữ ngựa trung thành anh ta đi theo con đường mà Lancelot đã đi. Kể từ lúc Gauvain và Lancelot chia tay nhau đến giờ đã nhiều ngày trôi qua, trong những ngày đó Lancelot cưỡi ngựa không nghỉ, lòng phấn chấn nghĩ tới lúc tìm được lâu đài vua Câu Cá. Sức mạnh của chiếc bình Graal lớn đến nỗi đối với mỗi hiệp sĩ đi tìm nó con đường đi tìm đều khác nhau. Chọn một con hẻm ngoằn ngoèo qua các bụi cây, Lancelot nghe thấy tiếng người nào đó đang than khóc. Một hiệp sĩ gập mình trên yên ngựa vì đau đớn tiến đến trước mặt chàng. - Thưa ngài, - người đó nói với Lancelot, -xin ngài hãy quay trở lại ngay, vì Chúa, bởi vì nếu ngài tiếp tục con đường này ngài sẽ đi qua một chỗ cực kỳ đáng sợ. Chính ở nơi đó mà tôi bị thương như thế này đây! - Chỗ nào vậy ạ? - Lancelot hỏi. - Thưa ngài, nó là đoạn đường đi qua lâu đài mà người ta gọi là đoạn đường của Các Bộ Râu, bất kể hiệp sĩ nào qua đó đều phải bỏ lại bộ râu của mình dưới lưỡi dao cạo nếu như không muốn chiến đấu để giữ lại nó. Đây ngài xem, chính vì tôi từ chối không chịu cho bộ râu của tôi mà tôi sắp chết như thế này đây! - Không ai có thể cho ngài là hèn được. Mà chính ngài lại khuyến khích tôi đừng hèn cơ đấy! - Lancelot đưa ý kiến. - Quả thật tôi thà xử sự không mất danh dự mà bị thương còn hơn để mất một sợi râu vì thiếu can đảm. Thế là chàng tiến ngay theo con đường nguy hiểm. Con đường vừa bước vào đã thấy gay go. Một cái cầu đáng ghê sợ ngăn cách bìa rừng với những cánh cửa của lâu đài. Ngay cổng là hai người đàn ông vũ trang. Bên kia cầu, bờ tường thành được trang trí bằng đầu lâu những kẻ quý danh dự... và bộ râu của mình hơn là cuộc sống. Lancelot tới gần. Hai người cầm vũ khí tiến về phía chàng..- Thưa ngài, - một trong hai người lên tiếng, - xin ngài đứng lại và trả giá qua cầu. Xin để lại cho chúng tôi bộ râu, râu ngài đẹp quá, vả chúng tôi cũng đang rất cần. - Các ông dùng râu của tôi làm gì? - Lancelot hỏi, ngồi thẳng trên mình ngựa, sẵn sàng giao chiến. - Trong rừng này có rất nhiều thầy tu khổ hạnh, chúng tôi dùng nó để làm chăn ấm cho họ, - cả hai người đồng thanh trả lời vẻ dọa nạt. - Tôi rất buồn cho các thầy tu, nhưng xin mời họ cứ việc mà run lập cập, - Lancelot trả lời, - bởi vì không bao giờ các người có được bộ râu của tôi cả! - Nếu ngài không làm vậy thì xin ngài bỏ mạng lại đây, - hai người nói to và tuốt kiếm. Lancelot giận quá lao ngay vào người bên phải và dùng giáo đâm thẳng vào ngực người này. Nhát giáo mạnh đến nỗi xuyên thủng ra sau lưng hắn và hắn ta lăn xuống dưới chân ngựa. Thấy bạn mình bị thương đến chết như vậy người kia xông vào Lancelot và giáng một nhát kiếm làm vỡ cái khiên của chàng hiệp sĩ. Lancelot đáp lại bằng một cú trời giáng chặt đứt cánh tay kẻ thù đồng thời đứt luôn đầu con ngựa hắn cưỡi. Chàng xuống ngựa định đưa hắn về chầu trời nhưng phu nhân chủ tòa lâu đài thấy tình cảnh quân sĩ của mình như vậy vội bước xuống cầu can thiệp: - Xin dừng lại thưa ngài hiệp sĩ! Xin đừng giết hắn, ngài đừng sợ, hãy đến đây nói chuyện với tôi! Bà phu nhân gây một tác động kỳ lạ tới Lan-celot, trong một lát chàng như bị cầm tù bởi sắc đẹp của người đàn bà. - Thôi được, tôi tha cho hắn, - giọng chàng mệt mỏi hẳn đi, tay chàng cũng rã rời buông xuống. Chàng để người ta dẫn vào lâu đài, cởi bỏ vũ khí cho chàng và mặc cho chàng một bộ quần áo lịch sự chưa từng thấy rồi đưa chàng tới bàn bà chủ lâu đài xinh đẹp. Bữa cơm bắt đầu. Và kỳ lạ thay các món ăn đều được dọn ra bởi các hiệp sĩ bị khoét mắt, thức uống được rót ra bởi các hiệp sĩ bịt mặt nạ sắt giống như những tù binh. Tất cả đều mang vẻ phục tùng của nô lệ, chẳng khác gì thân trâu ngựa..Cơm xong, bà phu nhân dẫn Lancelot về buồng nghỉ và bảo chàng: - Chàng hiệp sĩ, chàng đã hiểu luật lệ của lâu đài này. Những hiệp sĩ hầu chúng ta ăn vừa rồi trước đây đều là những hiệp sĩ dũng cảm cả, nhưng giờ đây chỉ còn là những thằng hầu mà thôi. Rồi bằng một giọng êm ái nàng đặt tay mình trên đầu gối chàng hiệp sĩ: - Đã từ lâu em vẫn chờ đợi người chiến thắng được quân của em. Chàng nay đã ở trước mặt em. Thưa chàng, em xin dâng chàng vị trí ông chủ của lâu đài này và ông chủ của cả em nữa. Không lẽ chàng từ chối món quà biếu vương giả ấy? Lancelot mê mệt vì giọng nói mơn trớn ấy nhất là trước mặt người đẹp, suýt nữa nghe theo ý nàng. Nhưng hạ mắt xuống, chàng hoảng hốt nhận ra những ngón tay của người phụ nữ lẳng lơ đều tận cùng bằng những chiếc vuốt kinh hãi và chúng đang cào nát bàn tay chàng ra! Chàng đẩy phắt con người đó ra, cầm lấy vũ khí và chạy ra cổng lâu đài theo sau là những lời nguyền rủa: - Lancelot du Lac, trời tru đất diệt mi! Mi tưởng ta không biết tên mi sao? Mi tưởng ta không biết mi đang yêu hoàng hậu Guinevière vợ vua sao? Đi đi, đi khỏi lâu đài này mà chạy theo chiếc bình Graal! Mi đã khinh thường ta, mi sẽ phải chết! Lancelot không nghe những lời nguyền rủa kinh hoàng của mụ đàn bà điên cuồng. Chàng nhảy vội lên ngựa phi vào rừng. Nhưng khi qua hết cây cầu giọng mụ đàn bà từ trên tường thành vẫn còn vẳng đến tai chàng: - Mi tưởng mi xứng đáng chinh phục chiếc bình Graal ư? Mi tưởng tâm hồn mi trong sạch ư? Mi dám yêu vợ vua của ngươi! Mi sẽ gặp chuyện chẳng lành, tên điên kia! Lancelot phóng ngựa rất nhanh qua khu rừng u tối trong rất nhiều giờ đồng hồ, đằng sau chàng vẫn là những lời nguyền rủa của phu nhân lâu đài Râu. Ngựa chàng mệt lử phải đứng lại nghỉ bên một bụi cây phần nào hiếu khách. Chàng hiệp sĩ nằm lăn ra trên cỏ, mắt nhìn đăm đăm lên mặt trăng. Dù cho chàng làm gì đi nữa, lời mụ phu nhân vẫn ám ảnh chàng không dứt. Và lúc này đây mọi ý nghĩ của chàng đang bay về triều đình xa xôi của vua Arthur, nhất là.về với nàng Guinevière, người vợ của vị chúa tể lâu đài Camelot... - Phải thừa nhận rằng, - chàng nghĩ ngợi, -ta đã nuôi những tình cảm thắm thiết với người vợ vua của ta, người mà ta đã thề sẽ trung thành suốt đời. Qua giọng nhân vật vừa rồi hẳn là quỷ đã nói với ta. Nhưng làm sao quỷ nhìn thấu suốt được những tình cảm tội lỗi ấy trong ta? Lancelot vô cùng đau khổ. Đời chàng bỗng nhiên đầy những phản trắc và một nỗi nghi ngờ tràn ngập lòng chàng: có đúng là chàng không xứng đáng nhìn thấy chiếc bình Graal không? Và nếu như vậy thì chắc gì chàng sẽ hành động khá hơn Gauvain? Mệt mỏi rã rời vì nỗi nghi ngờ đè nặng trong lòng, cuối cùng chàng chìm đắm trong một giấc ngủ mê mệt. Nghỉ ngơi như vậy cũng chẳng ăn thua gì, tâm hồn đầy lo âu Lancelot đi vào một ngôi làng gần đấy. Nơi đây đang cực kỳ sôi động và Lancelot gặp một đám rước. Một hiệp sĩ uy nghi mặc quần áo dát vàng bị một tên đao phủ cực kỳ bẩn thỉu dẫn đi chịu cực hình. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là người kia cầm trong tay một lưỡi rìu bằng bạc. Lancelot đến gần, rất ngạc nhiên với quang cảnh đó, kẻ chịu cực hình thấy vậy bèn nói với chàng những lời van vỉ sau đây: - Thưa ngài, xin thề với ngài là tôi chỉ mong ngài gia ơn chặt cái đầu tôi đi bằng lưỡi rìu này cho, bởi vì tôi đã bị kết tội phải chết vì lưỡi rìu này! - Lạy các thánh, anh nói với tôi cái gì vậy? Tôi không quen biết anh, cũng chẳng có lý do gì để giết anh! - Nhưng vẫn phải vậy thôi, - chàng hiệp sĩ nài nỉ. - Bởi vì nếu như ngài không làm vậy thì tôi buộc phải chặt đầu ngài bằng chính lưỡi rìu này! Đó là luật áp dụng cho tất cả các hiệp sĩ đi vào vùng này. Tôi đã xưng tội xong và đã sẵn sàng chết. Xin ngài hãy cầm lấy thứ vũ khí này! Và chàng hiệp sĩ khăng khăng đưa cái rìu bằng bạc cho Lancelot. Lancelot vội đẩy ra và cố gắng thuyết phục chàng hiệp sĩ: - Hiệp sĩ ơi, xin anh, anh đừng đòi hỏi tôi điều đó, anh hãy thương lấy bản thân anh!.- Tôi cũng muốn lắm, - người kia trả lời, -nhưng không lẽ nào ngài lại phải đặt đầu mình lên thớt cho người ta chặt thay vì đầu tôi! - Tôi không thể làm ơn cho anh việc đó được. - Lancelot thở dài. Nhưng chàng cũng hiểu rất rõ là quyết định của chàng hiệp sĩ không sao thay đổi được. Vì vậy chàng xuống ngựa, cầm lấy chiếc rìu chặt phăng đầu chàng hiệp sĩ bằng một nhát gọn và mạnh, đến nỗi cái đầu lăn lông lốc cách thân mình bảy bộ khiến cho đám đông hò reo lên như điên như dại. Nhưng Lancelot không muốn chần chừ ở lại chỗ này một chút nào. Chàng lên ngựa phóng đi cho nhanh, nguyền rủa cái thành phố dã man có những phong tục kinh hãi. Lancelot cứ xuyên rừng mà đi trong nhiều ngày ròng rã để tìm lâu đài vua Câu Cá. Nhưng chỉ dẫn của Gauvain cho chàng chẳng giúp chàng được gì cả, vì quyền lực của bình Graal rất lớn, nó khiến cho con đường đi tìm trở nên rất khác nhau đối với từng hiệp sĩ một. Đi qua một khu rừng thưa lớn, chàng trông thấy một cái cây cành lá rườm rà, cao lớn huy hoàng. Thấy quang cảnh vui tươi lòng chàng lại buồn rười rượi vì nỗi cô đơn, chàng ở xa bạn bè Bàn Tròn của chàng không biết bao nhiêu đường đất mà kể rồi! - Chà! - Chàng buồn bã tự nhủ. - Khu này tươi đẹp quá! Giá như ta có một hiệp sĩ làm bạn đường thì vui biết mấy! Vừa nói xong thì như có phép thần trả lời ý nghĩ của chàng, một tiếng ngựa hí vang lên ngay gần chàng. - Trời thấu lời cầu xin của ta chăng? - Lan-celot vui vẻ reo lên. - Ta cần phải biết có chắc là như vậy không? Chàng định lao ngựa về phía có tiếng động nhưng vừa được vài thước thì ở đầu khu rừng thưa một hiệp sĩ từ phía rừng đi ra. Hiệp sĩ này vũ trang đầy đủ, một tay cầm lưỡi giáo dài, một tay cầm chiếc khiên bằng bạc giữa có chữ thập đỏ. Lancelot không phân biệt được nét mặt anh chàng này vì anh ta đội một chiếc mũ chiến che kín hết mặt mũi, trên chiếc mũ phất phơ một túm lông màu tím sặc sỡ. - Xin chào hiệp sĩ, - Lancelot vui vẻ cất tiếng vừa tiến về phía chàng hiệp sĩ. - Chàng là người mà bao nhiêu ngày nay tôi mới được gặp đấy!.Nhưng người lạ mặt không chào lại mà chỉ cộc lốc nói to: - Ngài hiệp sĩ hãy lấy khiên che mình cho, cũng như tôi đây này, vì tôi sắp sửa thách chàng một cuộc đấu công bằng và ngay thẳng. Nhờ Trời chàng sắp được gặp một tay kiếm khá đấy và đã từ lâu tôi chưa đấu với ai, tôi đang muốn xem tôi còn năng lực nào không, do đó chẳng gì bằng đấu luôn với một địch thủ xứng đáng! - Lạy các thánh, - Lancelot kêu lên, - vừa gặp một hiệp sĩ xin tôi chặt đầu hộ nay lại đến tên điên này! Làm sao tôi đấu với anh được đây? Tôi chẳng biết anh là ai, tên cũng không biết! Để trả lời, chàng hiệp sĩ lao ngay mũi giáo vào người Lancelot mạnh đến nỗi làm một chân Lancelot trượt khỏi bàn đạp, lưỡi giáo cắm ngập vào cái khiên của chàng. Trước cơn khùng của địch thủ, Lancelot điên người lao vào trận đấu. Mũi giáo của cả hai đều bị gãy, hai người bèn dùng gươm. Hai lưỡi kiếm tung hoành như mưa trong nhiều phút đồng hồ, người nọ kinh ngạc vì sự dũng cảm của người kia. Đến một lúc tay địch thủ cực kỳ khéo léo đưa ngay một mũi gươm vào ngực Lancelot. Bị nỗi đau đớn làm cho hăng lên, Lancelot cũng đâm ngay một nhát kiếm xuyên cánh tay của kẻ địch. Cứ tưởng trận đấu đến đây là xong, nhưng -ta thấy họ xiết bao dũng cảm! - ngược lại nó càng hung dữ hơn bao giờ hết. Mặc dù cả hai đều mất máu khá nhiều, hai chàng hiệp sĩ vẫn ra sức giáng những cú mà giá vào kẻ khác thì hẳn đã phải tiêu ma rồi. Đáng sợ thay cho đời họ! May thay một cụ già mặc áo len thô xông vào khu rừng thưa đứng giữa hai đấu sĩ, hai tay cụ giang ra thành hình chữ thập. - Dừng lại đã! - Cụ hét lên với Lancelot. -Người này vừa ốm dậy, một trận ốm rất nặng và kéo dài, thế mà ngươi còn làm cho anh ta bị thương thêm nữa! - Lạy các thánh! - Lancelot vừa thở vừa đáp. - ốm dạy mà như thế đấy, cụ xem đây, anh ta có tha gì tôi đâu! Hơn nữa, không bao giờ tôi giơ vũ khí nếu anh ta không đánh tôi trước mà cũng chẳng thèm cho tôi biết tên mình là gì. - Hình như tôi cũng chẳng biết anh là ai và tên anh là gì thì phải! - Kẻ thù của Lancelot nói, vứt kiếm xuống đất..- Tôi làm gì có thì giờ? Anh lao vào tôi như một thằng điên! Còn bây giờ, muốn biết tên tôi thì đây: tôi là con của vua Ban de Bernoic, tên tôi là Lancelot du Lac. Mấy tiếng này như tiếng sét đập vào chàng hiệp sĩ lạ mặt và ông tu sĩ già. - A! Trời ơi! - Tu sĩ nói, - nghe thấy chưa Perceval? Người này là anh em họ của chàng chứ ai, người mà chàng đã bao lần gặp gỡ tại triều đình vua Arthur chứ ai! - Đúng rồi, tôi nhận ra anh ta rồi, - Perceval vừa nói vừa bỏ chiếc mũ chiến ra. - Người anh em họ ơi, tha thứ cho tôi chứ? Đã lâu quá rồi... căn bệnh quái ác của tôi làm tôi mất cả tinh thần và lý trí. Lúc này Lancelot cũng đã nhận ra ông em họ trẻ tuổi mặc dầu bệnh tật còn in dấu trên bộ mặt mệt mỏi của anh ta. - Nhờ Trời, Perceval tốt bụng của tôi! - Lan-celot ôm ghì Perceval và nói. - Suýt nữa ta giết lẫn nhau... - ... Chỉ một chút nữa thôi chứ mấy! - Cụ già nói. - Thôi ta hãy vào đây, vào nơi tu hành ẩn dật của tôi, tôi sẽ băng bó vết thương cho hai người kẻo máu đang thấm hết xuống đất đây này! Thế là người nọ đỡ người kia, họ mau chóng vào tới nhà tu. Tu sĩ gọi một người giữ ngựa trẻ tuổi cùng với một cô gái, gỡ áo giáp lưới sắt của hai chàng hiệp sĩ anh em ra, khéo léo chăm sóc vết thương cho họ. Tuy nhiên mặc dầu hai y tá rất giỏi giang, vết thương của họ quá sâu nên họ phải nằm dưỡng bệnh trong nhà tu suốt một tuần lễ. Trong thời gian này họ tranh thủ kể cho nhau nghe các cuộc phiêu lưu của mình từ đã lâu lắm, từ cuộc gặp gỡ cuối cùng tại triều đình vua Arthur. Perceval kể đầu tiên, chàng kể về những nỗi gian nguy gặp phải trên đường đi tìm lâu đài vua Câu Cá, những ngày dài ròng rã đi trong rừng sâu, những cuộc chạm trán hiểm nghèo. Đến khi tới đoạn ngụ tại lâu đài chiếc bình Graal thì giọng chàng buồn hẳn và chàng chẳng kém buồn tủi khi kể lại chiếc bình thiêng và Mũi Giáo đã hiện ra như thế nào trong khi chàng không sao mở được miệng... -... Và thế là tôi đến đây trốn tránh sự đời mong giũ sạch lỗi lầm ở nơi tu hành của vị tu sĩ này, - cuối cùng chàng chấm dứt câu chuyện. - Gần đây có một hôm tôi cảm thấy cuộc đời hình như trở lại trong huyết quản, thế là lần đầu.tiên tôi ra khỏi bốn bức tường. Và tôi gặp anh... trong hoàn cảnh như anh đã biết... Nhưng anh hãy cho tôi biết anh định đi đâu? Anh có tin tức gì của bạn bè Bàn Tròn chúng ta không? Lancelot kể chuyện gặp Gauvain. Đến đoạn rủi ro của Gauvain trong lâu đài vua Câu Cá, mặt Perceval cau lại vì đau đớn. Còn ai hiểu được nỗi thất vọng của Gauvain hơn chàng nữa! - Vậy bây giờ, anh định làm gì hả anh họ tôi? - Perceval hỏi sau một lát im lặng kéo dài. - Số phận tôi từ nay không còn thuộc về tôi nữa, - Lancelot trả lời. - Tôi sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình, hy vọng Trời sẽ giúp tôi. Và biết đâu, qua kinh nghiệm của anh và của Gauvain, nếu như tôi được nhìn thấy chiếc bình Graal, biết đâu tôi đủ sức mạnh để đặt ra những câu hỏi mà mọi người trông chờ... Còn anh? Perceval nghĩ ngợi một lát: - Chắc anh đã đoán được. Quả phụ phu nhân cùng con gái ở tòa lâu đài nơi Gauvain đã trú ngụ và giúp chủ nhân thoát khỏi những độc ác của tên vua lâu đài Chết thêm một năm nữa chính là mẹ tôi và em gái tôi. Tôi sợ rằng sau khi anh bạn chúng ta ra đi, tên vua độc địa kia lại gây sự. Rõ ràng vị trí tôi giờ đây là phải ở bên cạnh hai người phụ nữ đó để đánh tan bọn hèn hạ rồi. Perceval thở dài nói thêm: - Giá như tôi có năng lực hơn trong sứ mạng ở lâu đài vua Câu Cá... Có lẽ Lancelot hiểu nỗi buồn của bạn, chàng lấy hai tay ôm vai bạn: - Hãy tin tôi, bạn Perceval ạ, sự ăn không ngồi rồi làm cả hai ta đều thấy nặng nề. Đêm xuống rồi, ta đi nghỉ thôi, ngày mai mỗi người sẽ đi theo định mệnh của mình....