Nhà của Gia Bích chỉ võn vẹn có một gian phòng nhỏ. Ánh mặt trời chiếu qua một cái cửa sổ trổ trên mái nhà. Đồ vật trong nhà không thể nào ít hơn được nữa. Một cái ghế thảm hại, một cái giường xiêu vẹo, một cái bàn mục nát.
Trong cùng, thấy lửa đỏ như đang nấu gì. Nhưng kỳ thật, ngọn lửa này vẽ vào tường chứ không phải lửa thật. Cạnh ngọn lửa có vẽ một cái nồi, hơi bốc lên nghi ngút để cho người ta lầm tưởng là thật.
Vừa mới về đến nhà. Gia Bích đã vội lấy đồ nghề ra để đẽo mảnh gỗ thành thằng người gỗ.
Lão tự hỏi :
- Bây giờ ta nên đặt tên cho nó là gì nhỉ ? Thôi, đặt tên là Bích nô cô vậy. Cái tên này chắc rồi sẽ đem lại hạnh phúc cho nó chứ chẳng chơi ! Mình có biết một gia đình Bích nô cô. Bích nô cô cha, Bích nô cô mẹ, Bích nô cô con. Người nào người nấy đều sống một cuộc đời êm đềm cả. Đứa giàu có nhất làm nghề hành khất.
Khi đã kiếm được tên để đặt cho thằng người gỗ rồi, lão mới bắt đầu chạm trổ mảnh gỗ. Này đầu tóc, này cái trán, này cặp mắt ….
Đục xong cặp mắt, Gia Bích ngạc nhiên biết bao khi trông thấy cặp mắt gỗ nhìn mình trừng trừng. Lão Gia Bích lấy làm khó chịu. Lão nói một giọng nghiêm nghị :
- Mắt gỗ sao mày lại nhìn tao hung tợn như vậy ?
Hết mắt, đến mũi, vừa mới trổ xong, cái mũi đã bắt đầu dài thượt ra. Nó dài mãi, dài mãi. Chỉ trong mấy phút đồng hồ cái mũi đã dài thòng. Gia Bích càng đẽo, cái mũi càng dài ra.
Mũi xong, đến miệng. Chửa trổ xong, miệng đã cười và hát.
Gia Bích nói :
- Sao, mày cười đã chán chưa ?
Nó vẫn trơ trơ như gỗ. Lão Gia Bích phải nói một giọng dọa nạt :
- Tao hỏi mày, mày còn cười nữa thôi hử ?
Miệng nghỉ cười, lưỡi lại lè ra, dài chao ôi là dài !
Muốn khỏi bỏ dở công việc, Gia Bích làm như không hay biết gì cả, cứ tiếp tục chạm trổ.
Mũi xong xuống đến càm, đến cổ, đến vai, ngực, cánh tay và bàn tay.
Vừa đẽo xong hai tay, lão Gia Bích bỗng thấy mớ tóc giả trên đầu bị chộp mất.
- Bích nô cô ! Trả tóc lại cho tao !
Bích cô nô đã không giao trả lại thì chớ, còn lấy để chụp lên đầu nó. Cử chỉ ấy khiến lão Gia Bích buồn rầu. Xưa nay có bao giờ lão buồn như thế đâu !
- Đồ con vô lại ! Thân hình của mày tao chưa trổ xong mà mày đã vội bất kính đối với tao như vậy ! Thôi hỏng rồi con ơi ! Thế là hỏng rồi !
Lão đưa tay chùi nước mắt.
Giờ chỉ còn hai chân và bàn chân.
Gia Bích vừa trổ xong liền bị ngay một đá vào chóp mũi. Lão nghĩ thầm :
- Thôi ! Mình làm mình chịu. Đáng lẽ ta phải đề phòng từ trước, nhưng bây giờ thì đã muộn mất rồi.
Gia Bích cầm tay thằng người gỗ, đặt nó giữa sàn nhà và tập cho nó đi.
Chân Bích nô cô đang còn cóng, lại chưa biết cử động, nên lão phải cầm tay nó để dắt từng bước một.
Khi chân đã hết cóng và đã tự đi lại một mình được, nó liền chạy thẳng ra đường và cút mắt.
Lão Gia Bích đuổi theo, nhưng không sao tóm được. Bích nô cô nhảy lóc cóc như con dê con, lại còn ồn hơn tiếng của vài mươi người kéo guốc nữa.
Gia Bích vừa chạy vừa la :
- Bắt lấy nó ! Bắt lấy nó !
Những khách qua đường, trông thấy một thằng người gỗ đang phi như ngựa đua, thì đứng lại nhìn theo, cười lăn nghiêng, lăn ngửa.
May nhờ trong lúc ấy, có một ông đội cảnh sát đi ngang qua. Nghe tiếng ồn, ông đoán là có một con ngựa nào vừa mới sổng. Muốn tránh tai nạn khỏi xảy ra, ông ta đã can đảm đứng ngay ở giữa đường để chắn con vật lại.
Ngay từ đàng xa, Bích nô cô đã trông thấy ông đội cảnh sát, nhưng nó định bất thần, chui qua dưới hai chân ta để thoát. Nhưng nó không đạt được mục đích.
Ông đội cảnh sát không mảy may hoảng hốt, chụp ngay lấy mũi Bích nô cô. (Cái mũi to lớn dị thưòng này như tuồng làm ra để cho các ông cảnh sát nắm thì phải !). Ông giao trả nó tận tay Gia Bích. Muốn trừng phạt Bích nô cô, Gia Bích liền béo tai nó. Nhưng lão hết sức ngạc nhiên là tìm mãi mà không thấy tai đâu cả.
Các em có biết vì sao không ?
Chỉ vì trong một lúc cao hứng, lão quên hẳn việc trổ hai tai.
Gia Bích mới cầm lấy cổ Bích nô cô để lôi đi, vừa đi vừa nói :
- Mau lên con ! Về nhà rồi sẽ hay !
Nghe hăm dọa như thế, Bích nô cô ngồi bệt xuống đất, không chịu đi nữa. Những kẻ hiếu kỳ, những đứa ăn không ngồi rồi, vây lại để xem. Có mấy đứa nói :
- Rõ khổ chưa ! Nó không chịu trở về nhà cũng phải. Vì rồi đây tha hồ lão Gia Bích đánh đập nó.
Mấy đứa khác lại phụ họa thêm :
- Tuy bộ tịch lão thế, nhưng biết đâu lão không phải là một lão ba bị đối với trẻ con ! Nếu giao hẳn thằng người gỗ cho lão, thì lão cũng đến làm cho nó tan xác pháo !
Mỗi người một điều, khiến ông đội cảnh sát phải tha Bích nô cô và bắt lão Gia Bích đem về bót. Lão không biết thế nào mà biện bạch nữa. Và khi nghĩ đến việc mình sắp bị đem giam, thì lão vừa khóc vừa lẩm bẩm :
- Con với cái ! Rõ đồ kẻ cướp ! Mình tốn bao công phu để làm ra nó, lẽ ra mình phải đề phòng từ trước mới phải.
Chú thích: Bích nô cô: Nguyên tác tiếng Pháp: Pinocchio