Những ngày sau đám cưới, Nga và Dũng vẫn sống hạnh phúc trong ngôi nhà trên cây, quấn lấy nhau cả ngày lẫn đêm, tiếng rên của họ vang vọng giữa rừng. Nhưng trong lòng Nga, một nỗi lo dần trỗi dậy. Nàng nhìn Dũng – không còn chỉ là con trai, mà giờ là người đàn ông của đời nàng, người nàng nguyện ở bên mãi mãi. Chính vì thế, nàng không thể để cậu chết trên hòn đảo này như người đàn ông kia, bộ xương trắng dưới gốc cây vẫn ám ảnh nàng. “Mình phải thoát khỏi đây… Dũng không thể chết ở đây…” – nàng tự nhủ, lòng nặng trĩu.
Dũng, ngược lại, lại hoàn toàn mãn nguyện. Cậu không còn mơ về thế giới bên ngoài, không còn nhớ đến cuộc sống trước đây. Với cậu, hòn đảo là thiên đường – nơi cậu có Nga, có tình yêu, có hạnh phúc.
-Mẹ… con muốn ở đây mãi với mẹ… – cậu thường thì thầm mỗi đêm, ôm nàng trong vòng tay, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cậu. Nga mỉm cười, nhưng lòng nàng day dứt, không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Cho đến một buổi chiều, khi họ đang bắt cá ở bãi biển, Dũng bất ngờ chỉ tay ra xa:
-Mẹ… nhìn kìa, một con tàu!
Nga ngẩng lên, tim đập thình thịch – một con tàu du lịch lớn, trắng lấp lánh, đang lướt qua đường chân trời.
-Con! Mau làm tín hiệu cầu cứu đi! – Nga reo lên, giọng gấp gáp, chạy đến đống củi khô gần đó, định đốt lửa. Nhưng Dũng đứng yên, ánh mắt thoáng do dự, rồi cậu nắm tay nàng, kéo lại:
-Không, mẹ… Con không muốn…
Nga sững người, quay lại nhìn Dũng, giọng run run:
-Con… con nói gì? Đó là cơ hội để chúng ta thoát khỏi đây! Con không muốn sống sao?
Dũng lắc đầu, ánh mắt kiên định:
-Con sống ở đây với mẹ là đủ rồi. Con không muốn về, không muốn rời xa nơi này… Nơi này là của chúng ta…
Nga giật tay ra, mắt rưng rưng:
-Con… con không hiểu sao? Mẹ không muốn con chết ở đây như người đàn ông kia! Mẹ không thể để người đàn ông của đời mẹ chết trên cái đảo này!
Dũng bước đến, ôm lấy nàng, giọng trầm: -Con không chết đâu. Chúng ta có nhau, chúng ta sẽ sống tốt mà… Con hạnh phúc ở đây, mẹ không thấy sao?
Nga đẩy cậu ra, nước mắt lăn dài:
-Nhưng mẹ không hạnh phúc nếu biết một ngày nào đó chúng ta sẽ chết ở đây! Mẹ yêu con, mẹ muốn con sống, muốn chúng ta sống thật sự, không phải chỉ tồn tại!
Lần đầu tiên, họ cãi nhau, giọng Nga lạc đi, còn Dũng im lặng, ánh mắt đượm buồn.
Con tàu dần khuất xa, không một tín hiệu nào được gửi đi. Nga ngồi thụp xuống cát, ôm mặt khóc:
-Con… mẹ chỉ muốn tốt cho con…
Dũng quỳ xuống, ôm nàng từ phía sau, giọng nghẹn ngào:
-Con xin lỗi… Con chỉ muốn ở bên mẹ mãi mãi…
Họ ôm nhau, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên hai bóng người, nhưng lần đầu tiên, giữa họ xuất hiện một khoảng cách không thể lấp đầy.
Sau buổi chiều con tàu du lịch biến mất, Nga giận Dũng dữ dội. Nàng không nói chuyện với cậu, không để cậu chạm vào mình, dù Dũng cố gắng làm lành. Mỗi đêm, nàng nằm quay lưng trong ngôi nhà trên cây, ánh trăng chiếu lên bóng lưng thon thả, làm Dũng thèm khát nhưng không dám lại gần.
-Mẹ đừng giận con nữa… – Dũng thì thầm, tay chạm nhẹ vào vai nàng, nhưng Nga gạt ra, giọng lạnh:
-Đừng có gần mẹ…
Dũng im lặng, lòng nặng trĩu, không biết làm sao để mẹ nguôi giận.Nhiều ngày trôi qua, Dũng không chịu nổi nữa. Cậu quỳ trước mặt Nga, giọng van xin:
-Mẹ… con xin lỗi… Con sai rồi… Mẹ đừng giận con nữa, con không chịu được khi mẹ thế này…
Nga nhìn Dũng, ánh mắt cậu chân thành, làm trái tim nàng mềm lại. Nàng ngồi xuống, giọng dịu dàng như một người mẹ:
-Dũng… mẹ biết con hạnh phúc ở đây, nhưng mẹ không thể để con chết trên đảo này. Con là con trai mẹ, và cũng là người đàn ông của đời mẹ… Mẹ muốn con sống, thật sự sống, không phải chỉ tồn tại. Con hiểu không?
Dũng cúi đầu, giọng nghẹn:
-Con hiểu rồi… Con chỉ cần mẹ vui… Nếu mẹ muốn đi, con sẽ nghe mẹ…
Nga mỉm cười, nước mắt lăn dài, nàng ôm chầm lấy cậu:
-Con… mẹ yêu con… Cảm ơn con…
Họ ôm nhau, ánh trăng chiếu lên hai bóng người, khoảng cách giữa họ tan biến. Nga hôn lên môi Dũng, giọng ngọt ngào:
-Muốn mẹ lắm đúng không?
Dũng cười, kéo nàng ngã xuống sàn gỗ, thì thầm:
- Con nhớ mẹ muốn chết.
Nga dang chân ra, để lộ cái lồn ướt át. Dũng mau chóng cởi quần, con cặc cứng ngắc chạm vào khe lồn nàng.
-Mẹ ơi… cặc con thèm lồn mẹ quá… – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên to:
-Dũng… sướng lồn quá… địt em đi anh! Dũng nhấp nhanh, sàn gỗ rung lên, tiếng “phạch… phạch…” vang trong đêm.
-Lồn em địt sướng lắm.. Nhớ cái lồn này lắm, mẹ ơi..cặc con sướng… – cậu gầm gừ, tay bóp chặt 1 bên vú, miệng mút núm bên kia chùn chụt. Nga cong người, rên lớn:
-Con… địt mẹ mạnh nữa… mẹ sướng lắm! – tay nàng bám vào vai cậu.
-Mẹ… con ra… cặc con bắn tinh đây…anh bắn vào lồn em đây – Dũng rên, tinh bắn mạnh vào lồn nàng, cùng lúc Nga giật nảy:
-Sướng.ggg… lồn mẹ ra. Anh ơi em sướng.gggg… – nước lồn hòa với tinh trùng tuôn ra ướt hết sàn. Họ ôm nhau, hạnh phúc trở lại, ánh trăng chứng kiến tình yêu mãnh liệt của họ.
Những ngày sau, họ lại quấn lấy nhau, sống hạnh phúc như trước. Nga thỉnh thoảng gọi Dũng: “Anh… lại đây với em…” – giọng ngọt ngào, mỗi lần như thế dù Dũng đang làm gì cũng tụt ngay quần ra đưa con cặc cứng ngắc vào lồn mẹ. Nga chẳng những không tức giận, nàng còn cảm thấy đê mê sướng khoái. Bao nhiêu vất vả tủi nhục trong 18 năm qua giờ đây nàng nhận lại hạnh phúc gấp bội. Họ đắm chìm trong hạnh phúc tưởng như bất tận ấy. Cho đến một buổi sáng, khi đang hái dừa trên bãi biển, Nga bất ngờ reo lên:
-Dũng… con nhìn xem. Có phải một con tàu nữa không!
Dũng ngẩng lên, thấy một con tàu lớn ở đường chân trời, tim cậu đập mạnh. Cậu thoáng phân vân, nhưng nhìn ánh mắt mẹ – vừa lo lắng vừa hy vọng – Dũng biết mình phải làm gì.
-Mẹ… con sẽ làm tín hiệu… – cậu nói, giọng kiên định. Nga ôm chầm lấy cậu: -Mẹ biết con sẽ làm đúng mà…
Dũng chạy đến đống lá dừa khô, dùng dao sắt đánh lửa, đốt cháy chúng, khói bốc cao, đen kịt trên bầu trời xanh. Nga đứng bên, nắm tay cậu, mắt lấp lánh: -Chúng ta sẽ được cứu…
Con tàu dần tiến gần, một chiếc thuyền nhỏ được thả xuống, tiến về phía họ. Dũng ôm Nga, thì thầm:
-Mẹ… con làm đúng không?
Nga gật đầu, nước mắt lăn dài:
-Con làm rất đúng… mẹ tự hào về con… Họ được cứu, rời khỏi hòn đảo, nhưng tình yêu của họ mãi mãi không đổi, dù ở bất cứ nơi đâu.
Chiếc thuyền nhỏ từ con tàu lớn cập bờ, những người cứu hộ mặc áo cam vội vã chạy đến, đỡ Nga và Dũng lên. Họ được đưa lên một con tàu chở hàng, không phải tàu du lịch như họ tưởng. Trên tàu, thủy thủ đoàn nói một thứ ngôn ngữ lạ lẫm – không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Việt. Nga và Dũng chỉ nghe được những âm thanh líu lo, xen lẫn tiếng cười và ánh mắt tò mò của họ.
-Con… họ nói gì vậy? – Nga thì thầm, nắm tay Dũng, lòng đầy lo lắng. Dũng lắc đầu, siết tay mẹ:
-Con không biết… Nhưng họ cứu mình, chắc không sao đâu…
Họ nắm tay nhau nhìn về hòn đảo xa xăm. Tàu càng đi xa hòn đảo càng bé dần rồi biến mất. Họ tự đặt tên cho nó là :
ĐẢO THIÊN ĐƯỜNG !
Con tàu chở hàng lướt trên biển suốt 5 ngày, Nga và Dũng được cho một góc nhỏ trên boong, với chăn mỏng và ít đồ ăn – bánh mì khô và nước lọc. Họ ngồi cạnh nhau, không dám thể hiện cử chỉ thân mật trước mặt thủy thủ, chỉ trao nhau ánh mắt đầy yêu thương.
-Con nghĩ chúng ta thật sự được cứu rồi… – Dũng thì thầm, giọng khẽ. Nga gật đầu, mắt lấp lánh:
-Chỉ mong chúng ta được sống, thật sự sống… Dù mệt mỏi, họ vẫn cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc.
Tàu cập bến tại một cảng lớn ở Sri Lanka, nơi cờ nước này tung bay trong gió. Nga và Dũng được đưa đến một văn phòng nhỏ, nơi đại sứ quán Việt Nam đã chờ sẵn. Một nhân viên đại sứ quán, giọng nói ấm áp, giúp họ làm thủ tục nhận dạng và giấy tờ tạm thời. -
Hai người đã mất tích 5 tháng… Gia đình rất lo lắng… – anh nói, ánh mắt cảm thông.
Nga gật đầu, giọng nghẹn:
-Cảm ơn anh… Chúng tôi chỉ muốn về nhà…
Dũng đứng bên, không nắm tay mẹ, chỉ khẽ chạm vai nàng, cậu hỏi anh đại diện ở ĐSQ:
-Có tin tức gì về những người còn sống khác trên máy bay không ?
Anh ấy lắc đầu, nói rằng đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Những manh mối mà Dũng và Nga chia sẻ rất có thể sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm.
Tin tức về hai mẹ con sống sót kỳ diệu lan nhanh. Phóng viên từ khắp nơi – Sri Lanka, Việt Nam, và báo quốc tế từ khắp nơi trên thế giới – kéo đến cảng, máy quay và máy ảnh chĩa vào họ. “Bà Nga! Anh Dũng! Hai người đã sống sót thế nào trên đảo?” – một phóng viên hét lên, micro giơ sát mặt. Nga mỉm cười nhẹ, giọng khéo léo: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm… Nhưng chúng tôi vừa trải qua thời gian rất khó khăn, chỉ muốn nghỉ ngơi và trở về với gia đình. Mong mọi người thông cảm…” Dũng gật đầu, thêm vào: “Đúng vậy… Chúng tôi rất biết ơn, nhưng xin phép không trả lời lúc này… Mọi thông tin của chúng tôi mọi người có thể tìm gặp cảnh sát Sri Lanka. Chúng tôi đã kể tường tận mọi việc” Họ từ chối một cách lịch sự, ánh mắt kiên định, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của mối quan hệ đặc biệt.
Đại sứ quán sắp xếp cho họ một chuyến bay về Việt Nam. Khi ngồi trên máy bay, cảm giác bất an lo sợ lại bao trùm lấy họ. Nhưng rồi máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, ánh đèn thành phố làm Nga choáng ngợp. Nàng nhìn Dũng, thì thầm:
-Anh… chúng ta về rồi…
Dũng gật đầu, giọng khẽ:
-Mẹ… anh sẽ mãi mãi ở bên em…
Họ bước ra, giữ khoảng cách vừa đủ, không dám thể hiện sự thân mật, dù trong lòng vẫn tràn đầy yêu thương.
Khi Nga và Dũng bước ra khỏi cổng sân bay Tân Sơn Nhất, một đám đông lớn đang chờ sẵn. Người thân, bạn bè, phóng viên, và cả người dân hiếu kỳ kéo đến đông nghịt, tiếng hò reo vang lên:
-Họ đây rồi!
Bố Mẹ của Nga –ông bà ngoại Dũng – chạy đến, nước mắt lăn dài:
-Nga… Dũng… mẹ tưởng không còn gặp lại các con nữa…
Bà ôm chầm lấy cả hai, khóc nức nở. Bạn bè của Dũng cũng có mặt, vỗ vai cậu: -
-Mày giỏi lắm, sống sót được thế này!
Nga và Dũng mỉm cười, ôm lại mọi người, nhưng giữ khoảng cách vừa đủ, không dám thể hiện cử chỉ thân mật trước xã hội để che giấu mối quan hệ đặc biệt.
Phóng viên vây quanh, máy ảnh flash liên tục, micro giơ lên:
-Bà Nga! Anh Dũng! Chỉ một câu thôi, cảm giác thế nào khi được cứu?
Nga mỉm cười nhẹ, giọng khéo léo:
-Chúng tôi rất biết ơn tất cả mọi người đã cứu chúng tôi… Cảm giác được sống lại thật kỳ diệu…
Dũng gật đầu, thêm vào:
-Đúng vậy… Chúng tôi chỉ muốn cảm ơn và mong có thời gian nghỉ ngơi bên gia đình… Họ trả lời ngắn gọn, lịch sự, rồi nhanh chóng rời đi, cố gắng không để lộ bí mật của họ với cánh nhà báo.
Gia đình đưa Nga và Dũng về căn nhà cũ ở ngoại ô Sài Gòn. Bước vào nhà, Nga đứng sững, cảm xúc dâng trào. Căn nhà nhỏ với tường sơn màu xanh dương, mùi gỗ quen thuộc từ bàn ghế, và ánh đèn vàng ấm áp – tất cả khác xa ngôi nhà trên cây ở đảo. Trên đảo, họ chỉ có lá dừa làm mái, sàn gỗ thô ráp, tiếng suối róc rách, và ánh trăng làm bạn. Ở đây, mọi thứ quá đầy đủ – giường nệm êm ái, tủ quần áo, tiếng quạt máy kêu ù ù – nhưng lại thiếu hơi ấm của những đêm quấn lấy nhau trên đảo.
-Con… mọi thứ… khác quá… – Nga thì thầm, mắt rưng rưng. Dũng đứng sau, không dám ôm mẹ trước mặt gia đình, chỉ khẽ nói:
-Nhưng con vẫn ở đây, bên mẹ…
Tối đó, người thân và bạn bè tổ chức một bữa tiệc lớn tại nhà để chào mừng họ trở về. Bàn ăn bày đầy món ngon – phở bò, gỏi gà, tôm hùm, bánh chưng – xa hoa và thịnh soạn. Nhưng khi Nga và Dũng nhìn những món ăn, họ chợt nhớ đến hòn đảo: những con cá nướng trên lửa, quả dừa ngọt lịm, và những bữa ăn đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười bên nhau.
-Mọi thứ lạ lẫm quá – Nga thì thầm, ánh mắt đượm buồn. Dũng gật đầu, giọng khẽ:
-Phấn chấn lên mẹ. Chẳng phải mẹ nói như thế này mới là sống sao.
Họ cười với mọi người, nhưng trong lòng tràn đầy nỗi nhớ về những ngày trên đảo.
Mấy ngày đầu, Nga và Dũng không thể gần nhau. Ông bà ngoại ở lại nhà để chăm sóc, luôn ở bên họ, hỏi han đủ điều. Phóng viên cũng kéo đến suốt, gõ cửa liên tục để xin phỏng vấn, làm họ không có một khoảnh khắc riêng tư. Mỗi đêm, Nga và Dũng chỉ có thể nhìn nhau từ xa, ánh mắt đầy khao khát. "Anh nhớ em" – Dũng nhắn tin, nằm trong phòng riêng. Nga trả lời: "Em cũng nhớ anh lắm"
Một tuần sau, ông bà ngoại trở về nhà, phóng viên cũng bớt đến. Đêm đó, khi cả thế giới đã ngủ say, Dũng gõ cửa phòng Nga, giọng run run:
-Mẹ… con nhớ mẹ quá… Con không chịu được nữa…
Dũng lao đến, ôm chầm lấy mẹ, siết chặt, hơi thở nóng bỏng:
-Con nhớ mẹ, nhớ từng giây trên đảo… Con thèm mẹ…
Nhưng Nga, dù trái tim đau nhói, đẩy cậu ra, giọng nghẹn ngào:
-Con… không được… Bây giờ mọi thứ đã thay đổi… Mối quan hệ này là sai trái… Mẹ lo cho tương lai của con… Chúng ta phải dừng lại…
Dũng sững người, nước mắt trào ra, giọng lạc đi:
-Mẹ nói gì vậy? Sai trái là sao khi chúng ta yêu nhau thật lòng? Con không quan tâm xã hội nghĩ gì! Con chỉ cần mẹ!
Nga lắc đầu, nước mắt lăn dài:
-Mẹ cũng yêu con, nhưng mẹ không thể để con sống mãi trong lằn ranh này… Con còn trẻ, con cần một tương lai thật sự, không phải sống lén lút với mẹ…
Dũng hét lên, giọng đầy đau đớn:
-Mẹ… nếu mẹ biết trước thế này, chúng ta không nên rời đảo! Ở đó, chúng ta có tất cả!
Nga im lặng, không đáp, trái tim nàng như vỡ vụn.Cuộc cãi vã kết thúc trong nước mắt. Dũng ngậm ngùi quay đi, bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa, để lại Nga đứng đó, nhìn theo, lòng quặn thắt. Khi cánh cửa đóng lại, những kỷ niệm trên đảo ùa về: những đêm quấn lấy nhau dưới ánh trăng, tiếng suối róc rách, những nụ hôn mãnh liệt trên bãi cát…nàng ngồi đó hồi lâu, tiếng kim đồng hồ kêu lên tik tak như tiếng búa gõ vào tim nàng.
Nga không chịu nổi, nàng chạy sang phòng Dũng, mở cửa ra:
-Dũng… mẹ xin lỗi… Mẹ không thể… Dũng quay lại, ánh mắt đỏ hoe, lao đến ôm chầm lấy mẹ:
-Nga. Anh yêu em… Đừng rời xa anh…
Họ lao vào nhau, môi quấn lấy môi, lưỡi đan vào nhau, tay siết chặt như muốn hòa vào nhau. Nga cởi váy ngủ, để lộ cơ thể trần trụi, ngực tròn căng, lồn hồng hào vẫn như trên đảo. Dũng cởi áo, cặc cứng ngắc chạm vào khe lồn ướt át của nàng.
-Mẹ… cặc con thèm lồn mẹ quá… Con nhớ mẹ đến phát điên… – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên khẽ:
-Dũng… sướng lồn quá… địt em đi… Mẹ thèm con lâu lắm rồi!
Dũng nhấp nhanh, giường kêu “cót… cót…”, tiếng “phạch… phạch…” vang lên trong đêm.
-Lồn mẹ siết chặt thế, cặc con sướng… – cậu gầm gừ, tay bóp ngực mẹ, cúi xuống mút núm vú đỏ au.
Nga quấn chân quanh hông con, kéo sâu hơn, lồn co bóp dữ dội.
-Địt mẹ mạnh nữa… mẹ nhớ con…em nhớ anh... sướng lắm! – nàng rên lớn, móng tay cào mạnh lên lưng cậu, khao khát bùng cháy.
-Mẹ… con ra… cặc con bắn tinh đây…anh bắn tinh vào lồn em đây – Dũng rên, tinh bắn mạnh vào lồn nàng, cùng lúc Nga giật nảy:
- Bắn hết vào lồn em đi anh. Lồn em thèm tinh trùng anh. Ư..ư.ư – nước lồn tuôn ra ướt hết ga giường.
Họ ôm nhau, thở dốc, mồ hôi lấm tấm, Nga thì thầm:
-Em yêu anh… Dù thế nào, em cũng không rời xa anh nữa… Dũng hôn lên trán nàng:
-Mẹ… con cũng yêu mẹ… Mãi mãi…
Họ nằm đó, ánh đèn vàng mờ ảo thay cho ánh trăng trên đảo, nhưng tình yêu của họ vẫn mãnh liệt như ngày nào. Cơ thể họ lại cuốn lấy nhau, những tiếng va đập "phành phạch" hòa với tiếng rên rỉ lại vang lên khắp nhà.
Sau đêm cao trào trong phòng Dũng, Nga và Dũng nhận ra họ không thể rời xa nhau, dù xã hội có phán xét thế nào. Trước mặt mọi người, họ vẫn là mẹ con bình thường, nhưng khi chỉ có hai người, họ là tình nhân, yêu nhau mãnh liệt như những ngày trên đảo. Những ngày sau đó, họ học cách thích nghi với cuộc sống mới, vừa giữ bí mật, vừa tìm niềm vui trong những khoảnh khắc lén lút.
Dũng từng có cơ hội du học ở Boston trước khi họ gặp nạn, nhưng sau 5 tháng mất tích, cơ hội đó đã trôi qua.
Dũng không tiếc. Cậu vừa nhận được tin vui: Đại học Bách Khoa TP.HCM đã chấp nhận hồ sơ của cậu, dù cậu đã bỏ lỡ kỳ nhập học.
-Con sẽ học ở đây, gần mẹ… – Dũng nói, ánh mắt sáng rực. Nga ôm cậu, giọng nghẹn:
-Con… mẹ tự hào về con…
Họ lại lao vào nhau và làm tình cho đến đêm.
Trước mặt gia đình, bạn bè, và hàng xóm, Nga và Dũng giữ vỏ bọc hoàn hảo. Nga vẫn là người mẹ tận tụy, nấu ăn cho Dũng mỗi ngày, hỏi han chuyện học hành. Dũng vẫn là cậu con trai ngoan, lễ phép, luôn chăm sóc mẹ. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, họ trở thành tình nhân, vợ chồng, yêu nhau mãnh liệt, không còn ranh giới.
Một buổi tối, sau khi Dũng đi học về, căn nhà chỉ còn hai người. Nga đứng trong bếp, mặc váy lụa mỏng, đang nấu phở cho cậu. Dũng bước vào, ôm nàng từ phía sau, thì thầm:
-Con nhớ mẹ cả ngày… Con thèm mẹ… Nga quay lại, mỉm cười, giọng ngọt ngào: -Chờ mẹ nấu xong đã…
Dũng không chờ được, tắt bếp, bế mẹ lên bàn bếp:
-Con không chờ được nữa. Nhớ cái lồn này lắm rồi.
Nga cười dang chân ra, tụt quần lót, để lộ lồn ướt át, hồng hào. Dũng cởi quần, con cặc đã cứng từ bao giờ đâm tót vào lồn nàng.
-Mẹ… cặc con thèm lồn mẹ quá… Con nhớ mẹ… – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên to:
-Dũng… sướng lồn quá… địt mẹ đi con… Mẹ thèm con lắm!
Dũng nhấp nhanh, bàn bếp rung lên, tiếng “phạch… phạch…” vang trong căn nhà yên tĩnh.
Nga quấn chân quanh hông con, kéo sâu hơn, lồn co bóp dữ dội.
- Ư.ư... Mẹ thèm. Địt mẹ đi. Anh ơi địt em đi anh.
Dũng bế xốc mẹ lên mà địt như để trút hết những nhớ nhung mà cả ngày hôm nay cậu đã phải nhịn.
- Địt ...địt. Con địt lồn mẹ đây..con xuất tinh vào lồn mẹ đây.
Tiếng rên của 2 mẹ con hòa cùng tiếng hạ bộ va vào nhau chan chát khắp căn bếp. -Dũng… mẹ ra… lồn mẹ ra rồi… – nàng hét lên, cơ thể giật đùng đùng, nước lồn tuôn ra chảy thành dòng trên đùi con. Dũng nhấp thêm vài cái, rên lớn:
-Mẹ ơi… cặc con bắn tinh vào lồn mẹ đây… – Dũng xuất tinh bắn mạnh vào lồn nàng, nóng hổi, đầy tràn chảy ra như suối. Họ ôm nhau, thở dốc, Nga thì thầm: “Anh… em yêu anh… Dù thế nào, em cũng không rời xa anh…” Dũng hôn lên môi nàng: “Mẹ… con cũng yêu mẹ… Mãi mãi…” Họ đứng đó, trong căn bếp nhỏ, ánh đèn vàng mờ ảo, nhưng tình yêu của họ vẫn cháy bỏng như những ngày trên đảo.
Những ngày sau, Dũng bắt đầu đi học ở Bách Khoa, Nga tiếp tục công việc kế toán. Họ sống bình dị, nhưng luôn tìm cách ở bên nhau. Chỉ cần có thời gian bên nhau là những nụ hôn ướt át, những cái ôm, bú mút sờ mó, cặc lại chui vào lồn. Họ không thể tách rời.
Nhiều năm trôi qua, Nga và Dũng đã chuyển đến một căn nhà lớn hơn ở trung tâm Sài Gòn, nơi ánh đèn vàng mờ ảo thắp lên mỗi tối. Dũng đã tốt nghiệp Đại học Bách Khoa, trở thành một kỹ sư giỏi, rất hiếu thảo với mẹ. Nga giờ đã ngoài bốn mươi, nhưng trong mắt Dũng, nàng mãi là người phụ nữ đẹp nhất – người mẹ, người tình, và người "bạn đời" bí mật mà cậu nguyện yêu thương suốt kiếp.
Vài năm sau, Dũng cũng kết hôn với 1 cô gái xinh xắn. Tất cả đều chúc mừng cho hạnh phúc của họ. Trong đám cưới con trai, Nga xuất hiện sang trọng đầy quý phái làm bao gã đàn ông đến dự tiệc phải trầm trồ. Nga vui vẻ cùng Dũng đón con dâu mới về nhà, cô gái cười tươi chụp ảnh bên chồng và mẹ chồng mà không hề hay biết đêm qua họ vẫn cuốn lấy nhau đến gần sáng.
Trước xã hội, họ vẫn là mẹ con, nhưng trong trái tim, họ là tất cả của nhau.Một buổi chiều, Nga và Dũng ngồi trên ghế sofa, nhìn ra sân nhỏ, nơi những cơn gió mát lành thổi qua. Nga tựa đầu vào vai Dũng, thì thầm:
- Mẹ chưa bao giờ hối hận vì những ngày trên đảo… Chính nơi đó đã cho mẹ hạnh phúc. Dũng nắm tay mẹ, ánh mắt lấp lánh:
-Mẹ… con cũng vậy… Dù có thế nào, con mãi mãi là của mẹ…
Họ trao nhau một nụ hôn nhẹ, như những ngày trên đảo, nơi ánh trăng từng chứng kiến tình yêu của họ.Ngoài kia, thế giới vẫn quay, nhưng trong căn nhà nhỏ, Nga và Dũng có cả một vũ trụ – nơi tình yêu của họ vượt qua mọi ranh giới, mãi mãi không phai. “Anh… em yêu anh…” – Nga thì thầm, giọng ngọt ngào. Dũng mỉm cười, ôm mẹ chặt hơn: “Mẹ… con yêu mẹ… Đời này, kiếp này, chỉ có mẹ thôi…”
---HẾT---