Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Người Lớn >> ĐẢO THIÊN ĐƯỜNG

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 814 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: hoang192 2 tuần trước
ĐẢO THIÊN ĐƯỜNG
Hoàng Blue

4
Sau cơn bão lớn, hòn đảo trở nên tan hoang. Những cây dừa gãy đổ nằm ngổn ngang trên bãi cát, lá dừa và cành cây khô vương vãi khắp nơi, cái hang nhỏ của Nga và Dũng bị ngập nước, mảnh dù rách đã bay mất, để lại hai mẹ con trong tình trạng kiệt sức và ướt sũng. Nga ôm Dũng, nhìn khung cảnh trước mắt, lòng cô nặng trĩu:
-Mẹ con mình phải làm lại từ đầu…
Dũng nhìn mẹ, thấy khuôn mặt hốc hác của Nga, cậu tự nhủ:
-Mẹ ngày càng gầy… Con không thể để mẹ đói… Con phải tìm cái gì ăn…
Hai mẹ con bắt đầu dọn dẹp cái hang, dùng lá dừa khô để lót lại chỗ nằm, và nhóm lại đống lửa nhỏ để sưởi ấm. Nhưng cái đói vẫn cồn cào trong bụng họ. Nga nhìn Dũng, giọng nhỏ:
-Dũng… mẹ con mình ăn tôm cá mãi cũng không được… Mẹ con mình phải tìm cái gì khác…
Dũng gật đầu :
- Con cũng nghĩ vậy… Con thấy trong rừng… có tiếng động… Có khi có con gì… Con đi xem thử…
Nga lo lắng, nhớ lại lần gặp con rắn trong rừng, cô nắm tay Dũng, giọng run run:
-Mẹ sợ… Lần trước có con rắn… Con phải cẩn thận đấy…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
- Con sẽ cẩn thận. Mẹ đừng lo.
Hai mẹ con cầm cành cây nhọn, đi vào khu rừng rậm rạp phía sau rặng dừa. Ánh nắng lọt qua những kẽ lá, tạo thành những vệt sáng mờ ảo, tiếng côn trùng kêu vang, làm Nga cảm thấy rợn người. Cô nắm chặt tay Dũng:
-Dũng… con đi sát mẹ… Mẹ không biết trong này có gì… Con đừng đi xa…
Đột nhiên, một tiếng sột soạt vang lên từ bụi cây gần đó, Nga giật mình, ôm Dũng, giọng run run:
-Con nghe thấy không… Có gì đó…
Dũng nhìn theo hướng mẹ chỉ, ánh mắt cậu sáng lên:
-Mẹ… con thấy rồi… Là con thỏ… Mẹ nhìn kìa…
Một con thỏ nhỏ, lông màu nâu nhạt, đang gặm lá trong bụi cây, tai nó dựng lên, mắt nó nhìn quanh cảnh giác. Nga nhìn con thỏ, lòng cô vừa mừng vừa lo, giọng nhỏ:
-Con thỏ sao. Thế mà mẹ cứ tưởng con gì…
Dũng gật đầu:
- Con nghĩ phải làm bẫy, để con thử xem… Mẹ đứng đây…
Dũng dùng cành cây và dây leo, cố làm một cái bẫy đơn giản, nhưng tay cậu vụng về, dây leo bị đứt, cành cây không đủ chắc. Con thỏ nghe tiếng động, giật mình chạy mất. Dũng ngồi sụp xuống, giọng run run:
-Mẹ… con làm không được… Con thỏ chạy mất rồi… Con… con không làm được…
Nga ôm Dũng, mỉm cười:
-Dũng… không sao… Mẹ con mình sẽ tìm con khác… Con đừng lo…
Hai mẹ con tiếp tục đi sâu vào rừng, cẩn thận tránh những bụi cây rậm rạp. Đột nhiên, Dũng reo lên:
-Mẹ… con nghe thấy tiếng… Là gà… Mẹ nhìn kìa…
Nga nhìn theo hướng Dũng chỉ, thấy một con gà rừng, lông màu xám, đang mổ đất tìm thức ăn dưới gốc cây. Nga mừng rỡ, thì thầm:
-Dũng… có bắt được nó không.
Dũng gật đầu :
-Mẹ… để con thử… Con sẽ rón rén lại gần…
Dũng cầm cành cây nhọn, rón rén tiến lại gần con gà rừng, nhưng cậu chưa kịp làm gì, con gà đã giật mình, vỗ cánh bay lên cây, để lại Dũng đứng ngẩn ngơ.
Nga ôm Dũng:
Dũng… không sao đâu. Con đừng lo. Có chuyện gì mà mẹ con mình chưa trải qua đâu chứ.
Cả hai lại về hang với những con tôm khô còn lại.

Dũng không bỏ cuộc. Cậu quyết định thử lại, lần này cẩn thận hơn. Dũng ngồi bên bãi cát, dùng cành cây và dây leo, làm lại cái bẫy, tay cậu run run, mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng cậu không dừng lại. Sau một lúc lâu, cậu làm được một cái bẫy đơn giản:
-Mẹ… con làm được rồi… Con sẽ đặt bẫy trong rừng… Mẹ con mình chờ xem nhé. Hai mẹ con quay lại khu rừng, Dũng đặt bẫy gần bụi cây nơi cậu thấy con thỏ lần trước, rồi họ ngồi đợi, nấp sau một gốc cây. Nga nắm tay con:
- Mẹ hy vọng bắt được…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
-Mẹ… con tin lần này sẽ được… Con muốn mẹ con mình có cái ăn…
Sau một lúc lâu, một con thỏ nhỏ đi ngang qua, nó bị mắc vào bẫy thật, dây leo siết chặt, làm nó không chạy được. Dũng reo lên, giọng vui mừng:
-Mẹ… con bắt được thật rồi… Con thỏ… Mẹ con mình có con thỏ…
Nga ôm Dũng, nước mắt lăn hạnh phúc:
-Con giỏi quá… Mẹ con mình có con thỏ rồi… Con giỏi lắm…
Hai mẹ con mang con thỏ về hang, Dũng dùng cành cây nhọn làm thịt con thỏ, dù tay cậu run run vì chưa từng làm việc này. Nga nhóm lửa, nướng thịt thỏ, mùi thơm lan tỏa, làm cái đói trong bụng họ càng cồn cào. Nga đưa một miếng thịt cho Dũng:
-Con ăn đi… Chắc con đói lắm rồi.
Dũng gật đầu, ăn một miếng, mắt cậu sáng lên :
-Ngon quá mẹ ạ… Mẹ cũng ăn đi.
Nga ăn một miếng, thịt thỏ thơm và mềm, làm cô cảm thấy no hơn những ngày chỉ ăn tôm cá. Cô nhìn Dũng, lòng cô ấm áp, cô nghĩ:
Dũng giỏi thật… Con đã làm được… Mẹ con mình có cái ăn rồi…

Sau khi bắt được con thỏ, Nga và Dũng cảm thấy hy vọng hơn. Dũng tiếp tục làm bẫy, và vài ngày sau, cậu bắt được một con gà rừng. Hai mẹ con nướng gà, mùi thơm lan tỏa, làm họ cười đùa bên đống lửa. Nga nhìn Dũng đầy tự hào.
Hai mẹ con dần tìm lại niềm vui trên đảo. Họ không còn chỉ ăn tôm cá, mà đã có thêm thỏ và gà rừng, làm cuộc sống của họ bớt khắc nghiệt. Nga nhìn Dũng, thấy cậu ngày càng tự tin, lòng cô ấm áp.

Những ngày tiếp theo, Nga và Dũng tiếp tục cuộc sống trên đảo với niềm vui nhỏ bé từ những bữa ăn có thịt thỏ và gà rừng. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Một buổi chiều, bầu trời lại tối sầm, những đám mây đen dày đặc kéo đến, mang theo cơn gió mạnh. Tiếng sấm rền vang, những tia chớp lóe lên liên tục, báo hiệu một cơn bão khác đang đến. Nga nhìn lên trời lo lắng:
-Dũng…hình như lại bão nữa…
Dũng gật đầu:
-Để con đi lấy thêm dây leo… Mẹ con mình buộc chặt hang lại… Con không muốn nước tràn vào…
Hai mẹ con vội vàng kéo thêm dây leo, dùng cành cây lớn chặn trước miệng hang, cố che chắn bằng lá dừa khô, nhưng họ không còn mảnh dù rách để che chắn.
Cơn bão ập đến, và lần này, họ nhanh chóng nhận ra nó dữ dội hơn nhiều so với lần trước. Gió giật mạnh, làm cành cây bị thổi bay, lá dừa khô bay tứ tung, nước mưa tràn vào hang, làm hai mẹ con ướt sũng. Nga ôm Dũng run bần bật.
Dũng ôm mẹ, nói nhỏ:
-Con ở đây… Mẹ đừng sợ… Để con ôm mẹ…
Gió rít qua miệng hang, mang theo cát và nước biển, làm hai mẹ con không thể mở mắt. Sóng biển dâng cao, tràn vào bãi cát, nước ngập đến tận miệng hang, làm đống lửa tắt ngấm, cái hang nhỏ bắt đầu rung chuyển như sắp sụp. Nga hoảng loạn, ôm chặt Dũng:
-Dũng… nước… nước ngập rồi… Mẹ con mình… mẹ con mình làm sao…
Dũng ôm mẹ, cố giữ bình tĩnh :
-Mẹ…có con ở đây… Mẹ con mình phải bám vào nhau… Con không để mẹ làm sao đâu…
Nước biển tràn vào hang, lạnh buốt, làm hai mẹ con run rẩy. Dũng ôm chặt Nga, dùng sức kéo mẹ lên một góc cao hơn trong hang, nơi nước chưa ngập đến, nhưng không gian quá chật, hai mẹ con phải ôm sát vào nhau để không bị nước cuốn. Cơ thể Nga áp sát vào Dũng, hơi ấm từ cơ thể mẹ làm Dũng cảm nhận một cảm giác lạ lẫm. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy cơ thể mình dao động, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một cảm giác vừa ấm áp vừa khó tả lan tỏa khắp người.
Dũng giật mình, mặt cậu nóng bừng, hơi thở trở nên gấp gáp. Cậu cảm nhận rõ từng nhịp thở của mẹ, từng đường nét mềm mại của cơ thể mẹ áp vào người mình, và một cảm giác bối rối, hỗn loạn trào dâng trong lòng. Dũng nghĩ thầm: Sao… sao con lại thấy thế này… Đây là mẹ… Mẹ của con… Nhưng sao… sao con lại thấy tim đập nhanh thế này… Con không được nghĩ lung tung… Nhưng… nhưng con không thể dừng lại… Mẹ… mẹ gần quá…
Cậu cúi đầu, cố che giấu cảm xúc, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi khuôn mặt mẹ, dù trong bóng tối của hang, cậu chỉ thấy mờ mờ đôi mắt nhắm chặt và khuôn mặt tái nhợt của Nga. Dũng cảm thấy một sự xung đột mãnh liệt trong lòng: một mặt, cậu muốn bảo vệ mẹ, muốn làm chỗ dựa cho mẹ như những ngày qua; nhưng mặt khác, cảm giác lạ lẫm này làm cậu bối rối, khiến cậu tự hỏi liệu mình có đang nghĩ sai điều gì. Dũng cắn môi, tự nhủ: Không được… Con không được nghĩ thế… Mẹ là mẹ… Con phải bảo vệ mẹ… Nhưng… nhưng sao con lại thấy thế này…Dũng ôm mẹ chặt hơn, cố tập trung vào việc giữ mẹ an toàn.
Nga không nhận ra sự thay đổi của Dũng, cô vẫn run rẩy, giọng nghẹn lại:
-Dũng… mẹ lạnh… Mẹ sợ… Mẹ con mình… mẹ con mình có qua được không…

Cơn bão kéo dài đến tận sáng, nước biển rút dần, nhưng cái hang nhỏ đã bị phá hủy một phần, cát và lá dừa tràn vào, làm hai mẹ con không còn chỗ trú ẩn. Nga và Dũng ôm nhau, ướt sũng và kiệt sức, nhưng họ vẫn sống sót. Nga ôm Dũng:
-Mẹ con mình còn sống… Con không sao là mẹ mừng rồi…
Dũng ôm mẹ, cố che giấu cảm xúc của mình, nhưng trong lòng cậu vẫn còn những rung động khó tả, một cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối mà cậu chưa từng trải qua. Cậu thì thầm:
-Mẹ… con không sao… Mẹ con mình qua được rồi… Mẹ đừng lo…

Cơn bão đi qua, để lại hòn đảo tan hoang và cái hang nhỏ của Nga và Dũng ngập đầy cát ướt. Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống, gay gắt như muốn thiêu đốt làn da rát bỏng của hai mẹ con. Nga ngồi dậy, cơ thể ê ẩm, tóc ướt dính bết vào mặt, bộ váy dài cô mặc khi lên máy bay giờ rách nát, bám đầy cát và muối biển. Cô thở dài, nhìn xuống mình tự nhủ: Cái váy này không mặc được nữa… Mình phải bỏ thôi…
Dũng ngồi cách đó vài bước, tay cầm cành cây khô, ngẩng lên nhìn mẹ. Nga đứng dậy, không ngần ngại cởi bỏ bộ váy rách, để lộ bộ bikini xanh ngọc cô đã mặc sẵn từ trước chuyến bay – bộ bikini cô mua để tận hưởng Maldives, giờ lại trở thành thứ duy nhất che thân trên đảo hoang. Dưới ánh nắng, cơ thể Nga hiện ra rõ mồn một trước mắt Dũng, như dán chặt vào tầm nhìn của cậu.
Bộ bikini ôm sát, tôn lên từng đường nét của cô. Ngực Nga tròn đầy, căng mọng,to như 2 trái dừa xiêm, bị dây bikini siết chặt làm hai bầu ngực nhô cao, núm vú hồng nhạt mờ mờ hiện ra qua lớp vải mỏng ướt nước biển. Eo cô thon thả, dù có chút ngấn mỡ nhẹ từ lần mang thai Dũng, nhưng vẫn mềm mại, quyến rũ. Cặp mông cô cong tròn, căng chắc, lớp bikini dưới chỉ vừa đủ che, để lộ hai bên đùi trắng nõn giờ rám nắng nhẹ, lấp lánh nước biển còn sót lại. Lồn cô bị bikini bó chặt, mép vải hằn lên đường cong hồng hào, nước chảy từ tóc nhỏ xuống, lăn qua bụng, rồi thấm vào mép bikini, làm nó ướt át hơn. Nga xoay người, vô tình để Dũng thấy cả phần lưng trần với đường cong mềm mại chạy dọc xuống mông, vài giọt nước đọng lại như mời gọi.
Dũng ngồi im, mắt cậu dán chặt vào mẹ, tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Cậu nuốt nước bọt, tay cầm cành cây run run, cặc trong quần bắt đầu cứng lên mà cậu không kiểm soát được. Trong đầu cậu hỗn loạn: "Mẹ… mẹ đẹp quá… Ngực mẹ to thế… Mông mẹ… lồn mẹ… Ôi không, sao mình lại nghĩ thế này… Đây là mẹ mà…" Cậu quay mặt đi, cố che giấu, nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc về phía Nga, không thể rời khỏi cơ thể cô.
Nga không nhận ra ánh mắt lạ của con, cô cúi xuống nhặt bộ váy rách, ngực cô rung nhẹ theo động tác, rồi quay sang Dũng, giọng bình thản:
-Dũng… con lấy cành cây giúp mẹ nhóm lửa đi… Mẹ con mình phải hong khô đồ, không thì lạnh…
Dũng gật đầu, giọng khàn khàn: -
Vâng… mẹ…
Nhưng khi đứng dậy, cậu phải cúi người để giấu cặc đang căng tức trong quần, mặt đỏ bừng. Cậu nghĩ thầm:
-Mong là mẹ không biết… Nhưng con… con nứng quá… Mẹ ơi, con xin lỗi…

Nga ngồi xuống bên đống cành khô Dũng mang về, bộ bikini xanh ngọc ướt sũng dính chặt vào người, tôn lên từng đường nét cơ thể cô dưới ánh nắng. Cô cúi người, cọ hai cành cây để nhóm lửa, ngực cô tròn đầy rung nhẹ theo từng nhịp, núm vú hồng nhạt hiện mờ qua lớp vải mỏng, vài giọt nước từ tóc lăn qua khe ngực sâu thẳm, chảy xuống bụng rồi thấm vào mép bikini dưới, làm nó ướt át hơn. Cặp mông cô cong tròn, căng mọng nhô cao khi ngồi xổm, bikini chỉ che vừa đủ, để lộ hai bên đùi trắng nõn giờ rám nắng nhẹ, lấp lánh nước biển. Lồn cô bị vải bó chặt, 2 múi lồn hằn lên rõ rệt, nước nhỏ xuống từ eo làm mép bikini ánh lên như mời gọi.
Dũng đứng cạnh, tay cầm cành khô, mắt cậu dán chặt vào mẹ, tim đập thình thịch như trống đánh. Cậu nuốt nước bọt, cặc trong quần cứng dần, căng tức, cậu nghĩ thầm: "Mẹ đẹp quá… Ngực mẹ to thế… Lồn mẹ… sao con lại nhìn mẹ thế này… Con không được nghĩ vậy, mẹ là mẹ mà…"
Nga ngẩng lên, thấy Dũng đứng im, cô mỉm cười :
-Dũng, con làm gì mà ngẩn ra thế? Lại đây giúp mẹ nhóm lửa đi, đồ ướt hết rồi…
Dũng giật mình, vội ngồi xuống cạnh mẹ:
-Vâng… con giúp mẹ ngay đây…
Cậu đưa cành khô cho Nga, nhưng khoảng cách gần làm tay cậu vô tình chạm vào đùi mẹ – da cô mềm mại, ấm nóng, ướt át vì nước biển. Dũng rụt tay lại, mặt đỏ bừng, lòng rối loạn: "Da mẹ mềm quá… Mình vừa chạm vào đùi mẹ… Sao tim mình đập nhanh thế này…"
Nga không để ý, cô cọ cành cây mạnh hơn, rồi một tia lửa nhỏ bùng lên, cô reo khẽ:
-Dũng, có lửa rồi! Con thổi nhẹ vào đi, để mẹ giữ…
Dũng cúi xuống, mặt cậu chỉ cách ngực mẹ vài phân, hơi thở cậu phả vào khe ngực sâu thẳm, làm giọt nước rung lên, rơi xuống tay cậu. Nga vô tình nghiêng người, ngực cô ép sát vai Dũng qua lớp bikini mỏng, cậu cảm nhận rõ bầu ngực mềm mại, ấm áp áp vào mình, núm vú cọ nhẹ làm cậu run lên. Cặc cậu căng tức hơn, cậu quay mặt đi không dám nhìn. Đống lửa cháy lớn dần, hơi ấm lan tỏa, Nga ngồi thẳng lại, vuốt tóc ướt ra sau, để lộ cổ trần và lưng cong cong chạy xuống mông căng mọng. Cô cười với Dũng:
-Nhờ con đấy, mẹ con mình hong khô được rồi… Con giỏi lắm!
Dũng gật đầu, giọng khàn khàn:
-Dạ… mẹ cũng giỏi mà…
Nhưng mắt cậu lén liếc xuống bikini dưới của mẹ – mép vải hằn sâu vào lồn cô, ướt át, lấp lánh nước, cậu nuốt nước bọt, lòng thầm nhủ: "Mẹ. Con nhìn mẹ thế này là sai… Nhưng sao con không dừng được…"

Sau khi nhóm lửa hong khô đồ, Nga đứng dậy, bộ bikini xanh ngọc ướt sũng dính cát và muối biển. Cô quay sang Dũng, giọng nhẹ nhàng:
-Mẹ ra biển rửa cát một chút đây… Con canh lửa nhé, đừng để tắt.
Dũng gật đầu, mắt thoáng liếc lên mẹ.
Nga bước ra mép nước, sóng vỗ rì rào, cô múc nước biển tạt lên người, bikini ôm sát làm ngực tròn đầy và mông căng mọng hiện rõ dưới nắng. Nước chảy qua eo, thấm vào mép bikini dưới, lồn cô hằn lên đường cong gợi cảm, lấp lánh nước. Dũng ngồi bên đống lửa, mắt cậu không kìm được mà nhìn theo mẹ. Tim cậu đập thình thịch như muốn nổ tung, hơi thở dồn dập, cặc trong quần cứng lên ngay tức thì, căng tức đến đau. Cậu nắm chặt cành cây, nghĩ thầm: "Mẹ… mẹ đẹp quá… Con thấy hết rồi… Lồn mẹ, vú mẹ… Sao con lại nứng thế này… Đây là mẹ mà…"
Nga cúi xuống rửa đùi, ngực rung nhẹ, nước chảy từ tóc xuống mông, làm Dũng nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng. Cậu quay đi, cố chọc lửa, nhưng hình ảnh mẹ không rời khỏi đầu cậu – bikini ướt át, cơ thể lấp lánh, lồn hằn lên rõ mồn một. Cậu thì thầm với chính mình: "Không được… Mình không được nhìn mẹ thế này… Nhưng sao cặc mình cứng quá… Mình chịu không nổi nữa…"
Nga gọi từ xa, giọng vô tư:
-Dũng, nước mát lắm! Con có muốn ra rửa cát không?
Dũng giật mình, giọng run run:
-Dạ… con… con không sao đâu mẹ… Mẹ cứ tắm đi…
Nhưng trong lòng cậu hỗn loạn: "Con không dám ra… Mẹ mà thấy cặc con cứng thế này thì sao nổi… Con nứng quá rồi…"
Nga tiếp tục tắm, ngồi xuống mép nước, sóng vỗ vào đùi, bikini ướt át làm cơ thể cô càng lộ rõ. Dũng không chịu nổi, cặc cậu căng tức như muốn bung quần, cậu đứng dậy, giọng khàn khàn:"Mẹ… con… con vào rừng lấy thêm cành khô đây…"
Không đợi mẹ trả lời, cậu vội chạy vào rặng dừa gần đó, tim đập loạn, cặc cứng ngắc làm mỗi bước đi đều đau. Tìm một gốc cây khuất tầm nhìn, Dũng ngồi xuống, tay run run cởi quần, cặc cậu bật ra – đỏ au, căng phồng, mạch máu nổi rõ, đầu cặc rỉ nước nhờn vì nứng quá lâu. Cậu nắm lấy, sục nhẹ, nghĩ thầm: "Mẹ ơi… con xin lỗi… Con thấy mẹ tắm… Ngực mẹ rung, lồn mẹ ướt… Con không dừng được…"
Tay cậu sục nhanh dần, cảm giác cặc nóng ran, đầu cặc trơn trượt nhờ nước nhờn, cậu rên khẽ: "Ư… sướng quá… Mẹ ơi…"
Hình ảnh Nga trong bikini hiện lên rõ mồn một – ngực tròn ép sát cậu trong hang, lồn hằn qua vải khi tắm – làm cậu sục mạnh hơn, tay còn lại bóp đùi mình để kìm tiếng rên. Tinh trùng nóng hổi phun ra, bắn lên lá dừa, từng đợt dày đặc, cậu thở hổn hển, nghĩ: "Sướng quá… Nhưng mình không được nghĩ về mẹ thế này…"
Dũng ngồi im, cặc vẫn co giật nhẹ, lòng cậu lẫn lộn giữa sướng và tội lỗi. Cậu đứng dậy nhặt vài cành khô, rồi bước ra khỏi rừng, mặt đỏ bừng. Nga đã tắm xong, bước về gần lửa, bikini lấp lánh nước, cô cười:
-Dũng, con lấy được cành chưa? Mẹ xong rồi, hong đồ tiếp thôi!
Dũng gật đầu, giọng khàn khàn:
Dạ… con lấy rồi mẹ…
Nhưng cậu cúi mặt, không dám nhìn thẳng mẹ, lòng thầm nhủ: "Mẹ không biết đâu… Con vừa sục cặc vì mẹ đấy… Con sai quá… Con xin lỗi mẹ"

Mấy ngày sau cơn bão, Nga và Dũng nhanh chóng hòa mình với cuộc sống trên đảo hoang. Họ bắt được nhiều tôm cá ở rặng san hô, nhặt cùi dừa ngọt béo, thỉnh thoảng vào rừng săn thỏ, gà hái quả dại đỏ mọng – đồ ăn nhiều dưỡng chất làm hai mẹ con khỏe hẳn ra. Nga da dẻ hồng hào, tóc dài óng mượt dù bết mồ hôi, còn Dũng vai rộng, tay chân rắn chắc vì ngày nào cũng đâm cá, chặt dừa. Họ dựng một túp lều nhỏ bằng lá dừa khô, kê cát làm nền cho êm, tối nào cũng nhóm lửa sưởi ấm. Nga nhìn con:
-Dũng, con khỏe hẳn ra rồi đấy. Mẹ thấy mừng lắm!
Dũng gật đầu, xoa tay cười :
Dạ, tại mẹ nấu ngon. Con cũng thấy mẹ đẹp hơn hồi ở nhà nữa.
Nga bật cười, lấy tay vuốt tóc ra sau, không biết Dũng nói thật – cậu thấy mẹ đẹp thật, nhưng đẹp kiểu làm cậu ngượng, làm cậu “nứng” mỗi lần nhìn lâu. Từ hôm thấy mẹ tắm biển, Dũng không quên được cơ thể mẹ trong bikini – ngực tròn căng, lồn hằn qua vải, mông cong cong – giờ ăn no, ngủ đủ, cậu càng khỏe, mà cái “nứng” cũng mạnh hơn. Cậu tự nhủ: “Không được đâu… Mẹ là mẹ, mình không được nghĩ bậy. Phải tránh nhìn mẹ thôi…” Nhưng Nga cứ vô tư, làm cậu khổ sở mà không hay biết.
Một buổi chiều, sau khi nướng cá xong, Nga đứng dậy, lau mồ hôi trán, bộ bikini xanh ngọc bám đầy cát và muối khô. Cô thở dài:
-Dũng, mẹ nóng quá, bikini này bẩn hết rồi. Mẹ ra suối giặt một chút, con ở đây canh lửa nhé!
Dũng gật đầu, cúi xuống thổi lửa, giọng nhỏ:
-Dạ, mẹ cứ đi. Con canh cho.
Nga cầm vài quả dừa khô, bước vào rừng đến con suối nước ngọt họ tìm được mấy hôm trước. Nước suối trong veo, mát lạnh, chảy róc rách qua mấy tảng đá. Nga ngồi xuống bờ, cởi bikini trên ra giặt – ngực cô to tròn đầy bật ra, núm vú hồng nhạt cương lên vì gió mát. Cô múc nước tạt lên người, nước chảy qua ngực, lăn xuống bụng, làm da cô lấp lánh dưới nắng lọt qua kẽ lá. Xong, cô cởi luôn bikini dưới, lồn hồng hào lộ ra giữa hai đùi, mép lồn mũm mĩm ướt nước suối, mông căng tròn nhô lên khi cô cúi xuống giặt. Nga ngâm mình một lúc, ngực rung rung khi cô vốc nước rửa mặt, nước chảy từ cổ xuống lồn, đọng lại vài giọt long lanh.
Dũng ở lều, thấy khói lửa mỏng dần, lo mẹ lâu về nên đi tìm. Cậu bước qua mấy bụi cây, đến gần suối thì đứng sững – mẹ trần truồng giữa dòng nước, ngực to tròn, lồn hồng, mông cong như dán vào mắt cậu. Tim cậu đập thình thịch như trống đánh, cặc trong quần cứng lên ngay tức thì, căng tức đến đau nhói. Cậu trốn sau bụi cây, mắt không rời mẹ, nghĩ thầm: “Trời ơi… Mẹ cởi hết rồi… Ngực mẹ, lồn mẹ… Sao đẹp thế này…” Cậu thở hổn hển, tay run run mò xuống quần, cặc cứng ngắc làm cậu không chịu nổi: “Mình nứng quá… Không kìm được nữa…”Cậu cởi quần xuống một chút, cặc bật ra – đỏ au, căng phồng, đầu cặc rỉ nước nhờn vì nứng. Cậu nắm lấy, sục nhẹ, mắt vẫn dán vào mẹ, rên khẽ trong họng: “Ư… Mẹ… Mình thấy mông mẹ… Ngực mẹ đẹp quá…lồn mẹ” Nga cúi xuống giặt, mông nhô cao, lồn hồng lộ ra rõ hơn, nước suối chảy qua làm cậu sục nhanh hơn: “Lồn mẹ kìa… Mình đang làm gì thế này… Nhưng sướng quá…” Cặc cậu nóng ran, nước nhờn trơn trượt chảy xuống tay, cậu tưởng tượng mẹ quay lại, ngực tròn ép sát cậu, lồn hồng kề sát mặt cậu. Cậu thì thầm: “Mẹ ơi…” Tinh trùng phun ra, bắn lên bụi cây, từng đợt dày đặc, nóng hổi, cậu thở hổn hển, nghĩ: “Xong rồi… Mình sướng thật… Nhưng sao mình dám làm thế này khi nhìn mẹ…”
Nga mặc lại bikini, vắt tóc ướt, rồi bước về lều, không biết Dũng vừa sục cặc vì mình. Dũng vội kéo quần lên, lau tay vào lá, mặt đỏ bừng, tim vẫn đập loạn. Nga về đến lều, ngồi cạnh lửa, cười hồn nhiên:
- Nước suối mát lắm! Cá nướng xong chưa con?
Dũng cúi mặt:
-Dạ… xong rồi mẹ… Mẹ ăn đi…
Cậu nghĩ thầm:
-Mẹ mà biết mình vừa làm gì thì sẽ thế nào đây…

Mấy ngày sau, cuộc sống trên đảo của Nga và Dũng vẫn đều đều. Họ bắt cá, bắt thú rừng, nhặt dừa, hái quả dại, ăn no căng bụng, sức khỏe tốt hơn hẳn. Nga da dẻ hồng hào, tóc dài mượt dù bết mồ hôi, còn Dũng vai rộng, tay chân săn chắc, trông cao lớn hẳn ra. Nhưng Dũng lạ lắm – cậu ít nói hơn, cứ tránh nhìn mẹ, làm việc thì giữ khoảng cách, không ngồi gần lửa với mẹ như trước. Nga để ý, thấy con cứ lầm lì, lòng nàng bứt rứt:"Nó sao thế nhỉ? Mẹ làm gì sai à? Sao nó cứ xa mẹ vậy…"
Nga quyết kéo con lại gần, không muốn hai mẹ con xa cách. Một buổi trưa, sau khi nướng cá xong, Nga ngồi sát Dũng, lấy tay quạt cho con, cười tươi:
-Dũng, con đói lắm nhỉ? Con ăn thêm miếng cá đi, mẹ quạt cho nguội!
Dũng giật mình, cảm nhận hơi ấm từ mẹ sát bên, mùi da thịt thoảng qua làm cậu run run.
-Dạ… con no rồi mẹ… Mẹ cứ ăn đi… Nhưng cặc cậu cứng lên ngay, căng tức trong quần, cậu nghĩ thầm: “Mẹ gần quá… Mình ngửi thấy mùi mẹ… Không được, mình phải tránh xa mẹ ra!”
Nga không chịu, càng cố lại gần. Tối đó, trời lạnh, nàng kéo lá dừa che người, ngồi sát Dũng bên lửa, đùi cô cọ vào đùi cậu, ấm nóng qua lớp quần mỏng. Nga thì thầm:
-Dũng, lạnh quá… Con ngồi gần mẹ chút đi.
Dũng run bần bật, cặc căng tức, cậu vội dịch ra :
-Dạ… con… con ấm rồi mẹ…
“Mẹ cọ vào đùi mình rồi… Mình nứng quá…” Cậu đứng dậy, nói nhanh:
-Mẹ, con đi lấy thêm cành khô đây! rồi chạy biến vào rừng.
Nga ngẩn ra, nhìn con mất hút sau rặng dừa, lòng nặng trĩu: “Sao Dũng cứ tránh mẹ thế nhỉ?”
Mấy lần sau cũng vậy – mỗi khi Nga lại gần, quạt cho con, đưa cá, Dũng lại chạy mất. Nga nghi lắm, quyết đi theo xem con làm gì.
Một buổi chiều, Nga ngồi sát Dũng, lấy tay vuốt tóc cậu, cười:
-Dũng, tóc con bết hết rồi, để mẹ lau cho!
Dũng run lên, cặc cứng ngắc khi tay mẹ chạm tóc, cậu vội đứng dậy:
-Dạ… con… con đi lấy nước đây mẹ! rồi chạy vào rừng.
Nga lặng lẽ đi theo, bước nhẹ qua mấy bụi cây, đến gần suối thì thấy Dũng trốn sau gốc dừa, quần tụt xuống, cặc đỏ au, căng phồng, đầu cặc rỉ nước nhờn. Cậu nắm lấy, sục nhanh, mắt nhắm chặt, rên khẽ: “Ư… Mẹ… Mẹ đẹp quá… Mình không chịu được. Sướng quá…” Tay cậu sục mạnh, nước nhờn trơn trượt chảy xuống tay, cậu tưởng tượng mẹ sát bên lửa, đùi cọ vào cậu, ngực rung trong bikini. Cậu thì thầm: “Mẹ ơi…” Rồi không kìm được tinh trùng phun ra, bắn lên gốc dừa, từng đợt dày đặc, nóng hổi, thở hổn hển.
Nga đứng sau bụi cây, thấy hết, nghe tiếng “Mẹ ơi”, mặt nàng nóng bừng, tim đập loạn. Dũng bất chợt mở mắt, thấy bóng mẹ phản chiếu trong nước suối, cậu giật mình, mặt trắng bệch: “Mẹ… mẹ thấy rồi!”
Cậu vội kéo quần, chạy biến vào rừng, xấu hổ đến nghẹn họng: “Trời ơi… Mẹ biết hết rồi… Mình làm sao nhìn mặt mẹ nữa…”
Nga gọi theo:
-Dũng! Dũng ơi, quay lại đây!
Nhưng cậu chạy mất, nàng đuổi theo qua mấy bụi cây, chân vấp đá đau điếng mà không kịp. Nga đứng lại, thở hổn hển, lòng rối bời: -Dũng… chắc nó xấu hổ… Mình phải làm sao bây giờ…
<< 3 | 5 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 189

Return to top