Trong một quán bar sang trọng, Minh Quân và Bích Tuyền ngồi đối diện mặt nhau. Sau khị gọi nước uống, Minh Quân lấy từ trong túi áo ra một hộp quà nho nhỏ đặt tới trước Bích Tuyền.
- Tặng cho em.
Bích Tuyền nhíu mày:
- Sao khi không lại tặng quà cho em vậy? Còn nữa, hôm nay em cảm thấy anh có gì rất lạ…..đúng hơn là rất nhiều tâm sự.
- Vậy sao.
Minh Quân mỉm cười. Con gái đúng là con gái. Ða nghi và giỏi đoán. Nhưng dù sao, nàng cũng đã đoán được tâm trạng của chàng. Minh Quân thở dài, chàng nhìn Bích Tuyền rất lâu rồi chồm sang nắm lấy tay nàng:
- Em đoán đúng rồi. Con người anh hôm nay chất đầy tâm sự bởi vì…anh sắp phải đi xa.
- Ði xa?
Bích Tuyền sững mắt lên:
- Ði đâu?
- Anh sẽ đi nước ngoài một năm học chuyên ngành quản lý nhà hàng khách sạn. Ba anh sẽ đầu tư sang lĩnh vực mới. Anh đi học về để có thể giúp được ba một cách tốt nhất.
Một cảm giác đau đớn chưa từng có trên thân thể Bích Tuyền. Ði xa một năm…đi xa một năm…Vừa mới bắt đầu đã đi xa, buồn ơi là buồn. Bích Tuyền cúi gầm mặt che giấu những xúc cảm đau buồn rồi ngẩng nhìn Minh Quân hỏi:
- Bao giờ thì anh đi?
- Sáng mai.
- Anh nói sao? Sáng ngày mai à?
- Phải.
- Thế anh có nghĩ gì tới cảm nhận của em không? Sáng ngày mai anh đi rồi….vậy mà tới bây giờ anh mới nói với em. Dù không muốn, nhưng em vẫn nghĩ rằng…anh chẳng nghĩ tới em chút nào.
- Sao em lại nói vậy?
Bích Tuyền ứa nước mắt kêu lên:
- Thế em phải nghĩ làm sao đây? Suy cho cùng, em không có quyền gì phản đối anh, nhưng ít ra em cũng phải được biết những ý định và quyết định của anh, và phải được biết tin anh sẽ ra đi sớm hơn. Bởi vì như thế, em sẽ có sự chuẩn bị. Em sẽ buồn, nhưng không phải buồn như lúc này, không phải hụt hẫng như lúc này. Anh….anh thật là quá thản nhiên rồi.
Bích Tuyền bật khóc, Minh Quân lắc đầu nhìn nàng:
- Em đã hiểu sai ý của anh rồi. Anh không phải không muốn cho em biết….mà vì anh sợ cho em biết sớm, em sẽ buồn nhiều hơn.
- Ngụy biện! Lời của anh chỉ toàn là ngụy biện. Em không muốn nghe anh nữa đâu.
- Bích Tuyền!
Minh Quân níu tay Bích Tuyền lại, nhưng nàng nhất định giật tay ra khỏi tay anh buông lời giận dữ:
- Lẽ ra từ đầu, em nên chấp nhận sự thật là anh không còn cần em nữa. Giờ thì rõ rồi. Anh mượn sự ra đi lần này để trốn chạy khỏi em, cỏ phải không? Trong lòng anh lúc nào cũng nghĩ rằng em đã yêu Vĩnh Thiện và em đã vì anh mà bỏ Vĩnh Thiện….và anh luôn áy náy, có đúng vậy không? Nếu đúng vậy thì anh đi đi. Chúng ta không còn gì để nói nữa. Anh đã xem thường em, đã xem thường tình yêu của em. Anh đã không tin tưởng em, không tin tình yêu của em. Anh đã làm cho em đau đớn quá rồi. Anh đã khiến cho em thất vọng quá rồi. Anh đi đi!
- Bích Tuyền!
Bích Tuyền đứng lên. Minh Quân chụp lấy tay nàng kéo ghì lại:
- Sao chẳng nghe anh giải thích? Sao cứ khăng khăng ôm giữ lấy những ý nghĩ không đâu của mình vậy chứ? Ðúng. Ðúng là hiện tại lòng của anh vẫn còn những khoảng mờ mịt chưa rõ ràng. Nhưng anh chưa bao giờ xem thường em, chưa bao giờ không tin vào tình yêu của em. Nghe anh nói đi Bích Tuyền. Một năm thôi. Hãy cho anh thời hạn một năm để cho anh học hỏi và để cho anh…làm sáng tỏ lại những vùng tối trong lòng mình.
- Vùng tối? Cuối cùng thì anh đã xác nhận rồi. Anh nghi kỵ em và Vĩnh Thiện. Anh nghi kỵ nhân cách của em?
- Không đúng. Anh luôn luôn quý mến em, yêu thương em, tôn trọng em. Vùng tối đó không phải là em mà chính là anh. Là anh tự mình ray rứt bởi vì anh luôn nghĩ rằng anh đã cướip người yêu của Vĩnh Thiện. Ý nghĩ của anh thật chưa bao giờ thỏa đáng.
- Vậy thì anh đừng yêu em nữa. Vậy thì anh ra đi và quên phứt em đi.
- Bích Tuyền!
Một lần nữa, Minh Quân lại ghì Bích Tuyền lại:
- Anh sẽ ra đi, nhưng không phải là để xa em.
- Em không biết.
- Thế còn “lời nguyền của tóc” thì sao?
- Em coi như không có.
Minh Quân cười buồn. Chàng cầm chiếc hộp nhỏ trên bàn để vào tay Bích Tuyền rồi nói:
- Tạm thời chúng ta đừng tranh luận nữa. Chờ một năm sau anh về rồi hãy nói tiếp, có được không?
- Em không nhận quà của anh, cũng không hứa là sẽ chờ đợi anh.
Bích Tuyền trả lại Minh Quân chiếc hộp, rồi quay người bỏ đi.
“Sao lại có thể như vậy Bích Tuyền?” Minh Quân nhìn theo Bích Tuyền mà cõi lòng buồn bã. Thôi thì hãy giận anh đi cho nỗi buồn với bớt. Hẹn gặp lại em, Bích Tuyền.”
o O o
Sau khi kể rõ cho mẹ nghe, Bích Tuyền ngả vào lòng bà khóc vùi:
- Mẹ ơi! Có phải con đã sai rồi không? Không nên đùng đùng nổi giận, không nên nói những lời không nên nói. Lẽ ra con nên thấu hiểu cho anh ấy, con nên nhận lấy món quá và vui vẻ nói lời đợi chờ anh ấy. Giờ thì muộn mất rồi. Con không còn cơ hội để sửa sai nữa. Anh ấy đã đi rồi…..tình yêu của con đường như cũng bay mất rồi, mẹ ơi.
- Ðó là do tính khí quá bướng bỉnh của con.
Bà Năm an ủi vỗ về con gái:
- Giờ thì người bay trên trời, người khóc dưới đất nào có ích lợi gì đâu. Thôi thì con đừng buồn nữa. Hãy chuyên tâm vào công việc và chờ cho một năm trôi qua.
- Mẹ à! Mẹ nói đi. Một năm rồi sẽ như thế nào đây? Con không dám nghĩ….con thật không dám nghĩ, mẹ à.
- Ðã yêu thì có lòng tin. Sao con lại yếu ớt lòng tin như vậy. Có một câu nói như thế này: “Xa cách làm tắt đi những ngọn lửa nhỏ, nhưng làm cháy bừng lên những ngọn lửa lớn”. Nếu con và Minh Quân thật lòng yêu thương nhau thì dù xa hay gần, trái tim của hai đứa cũng sẽ thuộc về nhau.
- Mẹ ơi! Có phải con rất ngốc không?
Bà Năm mỉm cười vỗ đầu Bích Tuyền.
- Phải, con gái của mẹ ngốc lắm. Nhưng Minh Quân chắc chắn sẽ hiểu được nỗi lòng của con mà. Một năm rồi sẽ trôi qua mau thôi.
Vâng. Một năm rồi sẽ qua mau. Bích Tuyền buồn bã nhìn ra khoảng trời lồng lộng ngoài khung cửa rồi đưa tay bứt lấy một sợi tóc trên đầu mang đến cửa sổ thả tóc bay theo gió. “Còn lời nguyền của tóc thì sao?” Là mãi mãi chờ đợi anh. Minh Quân! Em sẽ chờ đợi anh…sẽ chờ đợi anh.