Tiếng ồn ào cười nói dưới nhà vọng lên lầu từ mơ hồ văng vẳng cho đến rõ rệt, đánh thức Minh Quân sau một giấc ngủ dài mệt mỏi.
Cái cảm giác đầu tiên khi Minh Quân bắt đầu nhận biết là nghe ê ẩm, rêm khắp thân người. Ðêm qua chàng cùng Hưng “còi” đi uống rượu đến say mềm. Giờ thì cơn say đã hết thì cơn đói đang hoành hành bao tử.
Với tay lên bàn, Minh Quân lôi cái đồng hồ báo thức xuống xem giờ. Ðã mười một giờ trưa rồi. Tiếng cười nói dưới nhà càng lúc càng rõ hơn. Ngoài giọng cười sang sảng của ba Minh Quân nghe có cả giọng của người lạ. Ba từ Hải Phòng về rồi, chắc là bác Mạnh cũng vào chơi. Chết thật! Mình phát hiện được mùi rượu thì thê thảm khó tránh.
Minh Quân lao nhanh vào buồng tắm. Chàng tắm thật lâu, thật kỹ, cọ rửa cho trôi hết mùi rượu khó ngửi trên cơ thể mình. Rồi chừng như vẫn chưa yên tâm, vừa tắm xong thơm tho như thế Minh Quân lại dùng cả nước hoa xịt vào tóc vào quần áo.
-Thế này thì xóa sạch hết mọi dấu vết.
Minh Quân mỉm cười với mình trong gương, vừa khi đó thì có tiếng gọi tên chàng ngoài cửa.
-Minh Quân ! Minh Quân ơi!
Nghe ra tiếng của Bảo Thy, Minh Quân sải nhanh đến mở cửa. Cửa vừa hé, Bảo Thy lách vào thật nhanh bảo:
-Ðóng chặt cửa đi! Có chuyện quan trọng lắm. Lần này thì em chết chắc.
Minh Quân bật cười trước thái độ của Bảo Thy. Bà chị này không hiểu đến bao giờ mới bỏ tật “quan trọng hóa mọi vấn đề”. Tuy vậy, Minh Quân cũng nghe lời chị gài chặt cửa:
-Xong rồi đó. Chuyện bí mật gì đây?
Bảo Thy hất mái tóc ra phía sau ngồi xuống ghế, nghiêm nghị:
-Lần này, ba từ Hải Phòng về có mang theo một vị khách.
-Bác Mạnh phải không?
-Ðúng vậy! Nhưng không phải chỉ một mình bác…..mà còn cô kiều nữ xinh đẹp của bác nữa. Từ sân bay về đây, chị phát hiện ra một chuyện rất quan trọng….rất rất quan trọng!
Nếu không kết thúc vấn đề, bà chị này sẽ làm cho người ta nhồi máu cơ tim mà chết mất. Minh Quân ngồi xuống mép giường nhìn chị, nói thẳng thắn:
-Chị à! Chị muốn nói thì nói, không nói thì thôi. Một chuyện quan trọng, rất rất quan trọng mà chị nói là chuyện gì?
Minh Quân nháy y như giọng Bảo Thy, Bảo Thy nổi sùng la lên:
-Nói thì từ từ nói chứ, nói gấp thì mi chết gấp thôi. Xuống nhà mà diện kiến vợ tương lai của nhà mi đi.
-Chị nói gì?
Minh Quân kêu lên, trợn mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Có chuyện đó thật sao?
“Vợ tương lai”, Minh Quân nghe qua toát cả mồ hôi hột. Mới ở nhà tắm ra, đầu tóc còn chưa khô, vậy mà mồ hôi đã đổ rồi. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bảo Thy, Minh Quân hiểu hôm nay chị không nói đùa. Mà không đùa thì nghĩ là sự thật….sự thật là ba đã mang về một cô gái sẽ làm vợ của chàng. Ba thật là độc tài, đến chuyện dựng vợ gã chồng, ba cũng độc tài nốt.
Máu nóng ở đâu dâng lên mặt phừng phừng. Chỉ cơn nóng này thôi, Minh Quân có thể bay xuống mà tìm hiểu sự tình rồi la hét cho đỡ tức mặc cho sự thể có ra sao cũng được. Bởi vì chàng cảm thấy mình đã bị dồn ép đến quá sức chịu đựng rồi.
Nhìn vẻ mặt như quả bom sắp phát nổ của Minh Quân, Bảo Thy thoáng lo ngại. Nàng khều Minh Quân, nói nho nhỏ:
-Ê. Nói cho em nghe để em liệu, chứ không phải để cho em lên cơn làm bậy đâu nghen. Gia đình bác Mạnh với gia đình mình tuy hai mà như một….ba rất quý trọng gia đình bác Mạnh. Em tuyệt đối không được hành động hồ đồ, có biết chưa? Muốn làm gì phải suy nghĩ cho kỹ, đừng làm mất mặt ba….người sẽ khổ là em đó thôi.
Suốt ngày ở trong cái gia đình giàu sang này, Minh Quân chỉ nghe toàn những từ ngữ như “mất mặt…. sĩ diện”. Mất mặt thì sao? Mà không mất mặt thì sao? Ba đối với con cái là nguyên tắc, là khuôn khổ, là bảo thủ đên mức đáng sợ. Ba luôn bắt mọi người phải làm theo ba, còn ba thì chẳng cần biết đến dù là một chút tâm tư tình cảm của ai. Ðến mức này thì còn gì để nói nữa.
Hai tay ôm chặt lấy đầu, Minh Quân muốn bật cười lên, cười thật to lên. Nhưng không! Nét mặt chàng càng lúc càng rắn rỏi lạ thường. Chàng tư chỗ ngồi đứng thẳng lên, hít thở sâu đến độ ngực căng phồng lên. Rồi chàng đứng lặng khá lâu ánh mắt nhiều nghĩ ngợi.
Bảo Thy nhìn không bỏ sót một cử chỉ nào của Minh Quân. Nàng nhận thấy em trai đã lớn rồi, dình dình (nghĩa gì dzị nè) một người đàn ông rồi. Nhưng nó suy nghĩ gì mà trầm lặng lạnh lùng như thế kia? Hy vọng đó không phải là sự yên lặng trưóc cơn bão.
-Minh Quân.
Bảo Thy cất tiếng gọi.
-Em suy nghĩ gì vậy? Giận dữ và bất nhẫn có phải không? Nhưng chị nói thiệt…..cô gái ở dưới nhà cũng xứng với em lắm. Cô ta xinh đẹp lại dịu dàng, em gặp rồi hổng chừng sẽ thay đổi ý định, không còn giận dữ hay bất nhẫn nữa.
-Nói cho chị hay, dù cô ta có đẹp như tiên trên trời em cũng chẳng thèm đâu!
Minh Quân không phải nói mà là gầm lên, rồi đi thẳng ra cửa. Cánh cửa đóng lại một tiếng “rầm” thật lớn làm cho Bảo Thy giật nảy cả người.
*
* *
Thế là suốt gần một tháng trôi qua, cô con gái cưng của ông Mạnh có tên là Ái Hân chính thức lưu lại trong ngôi biệt thự sang trọng của gia đình Minh Quân. Thành viên mới này xem ra rất được ông Minh Hiển và bà Bảo Thoa yêu quý.
Ái Hân đúng là một mẫu người hiền thục, dịu dàng không chê vào đâu được. Là con gái nhà quyền quý nhưng nàng nấu ăn rất giỏi. Những món ăn do chính tay nàng nấu, một ngưòi dù khó tính về ăn uống mấy vẫn phải khen ngon. Cái lý do duy nhất chính đáng để ông Mạnh gởi gấm đứa con gái lại đó là:
- “Con nhỏ này nó học chẳng buông tha một cái gì. Ở Hải Phòng nó từng học nấu ăn , học cắm hoa, giờ lại đòi vào Sài Gòn học thẩm mỹ. Ðời xưa quan niệm con gái biết nhiều không tốt. Nhưng đời nay thì khác rồi, con gái đã được bình đẳng như nam giới, có quyền học hỏi hiểu biết để theo kịp đời sống văn minh tiến bộ. Âu đó cũng là cái phúc. Cái phúc có được một cô gái giỏi giang biết cầu tiến”.
Ông Mạnh đã ngầm khen đứa con gái nhỏ của mình trước mặt mọi người như thế. Cũng vì câu nói đó của ông Mạnh mà Minh Quân đã bị mắng một trận oan uổng. Ba trách chàng là con trai mà không bằng một góc cuả Ái Hân. Rồi cứ thế mà “khuyến cáo” chàng hãy nhìn Ái Hân mà học hỏi, phải đối xử tốt với nàng, phải nhân cơ hội nàng lưu lại trong gia đình mà tạo với nàng một tình cảm tốt đẹp chuẩn bị cho một tiền đồ rạng rỡ sau này.
Tiền đồ gì chứ? Cả một sự sỉ nhục thì có. Minh Quân chẳng nói một lời. Chàng quyết liệt từ chối Ái Hân mà chẳng bộc bạch một lời nào với cha, bởi vì chàng rõ hơn ai hết lời của chàng giây phút này sẽ chẳng có hiệu nghiệm nào.
Nỗi bực tức ầm ỉ trong lòng khiến cho Minh Quân vô cớ căm ghét Ái Hân ghê lạ. Khổ nổi, cô nàng Ái Hân kia lại chẳng biết buồn giận bao giờ. Mặc cho Minh Quân lạnh lùng, mặc cho chàng đôi khi lạnh lùng vô lý đáp lại, nàng vẫn luôn ngọt ngào (cái này là biết khôn đó chứ, đợi khi làm vợ rùi thì sẽ khác xa), vẫn luôn mỉm cười chiều chuộng Minh Quân. Nàng làm tất cả những điều đó như đã học ở trường lớp hẳn hoi. Ngay cả việc hỏi han, tìm tòi các món ăn mà Minh Quân thích rồi tự tay đi chợ, tự tay chế biến nấu nướng cho chàng, mong chàng đẹp dạ nàng cũng làm được.
Ðã có biết bao lần, sau mỗi lần bị buộc phải đưa Ái Hân đi chơi, về đến nhà Minh Quân đã tự chôn mình trong phòng riêng gào thét. Tất cả những gượng ép này đến bao giờ mới chấm dứt đây? Cái bác Mạnh kia mới thật là hay! Bỗng dưng mang đứa con gái gọi là yêu quý của mình vào Sài Gòn rồi bỏ lại mặc nhiên trở về Hải Phòng một mình. Cha mẹ của Minh Quân lại còn lạ hơn, yêu thương Ái Hân hơn cả yêu thương con ruột thịt. Những người lớn họ toan tính họ xếp đặt họ hè nhau đẩy Ái Hân vào Minh Quân, cố làm cho sự gần gũi lâu ngày giữa Ái Hân và Minh Quân trở thành sự gần gũi, lửa và rơm lâu ngày cũng bén.
Thế nhưng, những người lớn nào đâu hay biết rằng kế sách mà họ cho là vẹn toàn thực chất hoàn toàn hỏng bét. Minh Quân không thích Ái Hân. Nếu phải kéo dài thêm sự gẫn gũi ra một trăm năm hay một ngàn năm chưa chắc chàng đã yêu được Ái Hân như yêu cái bóng hình sống động ngày ngày đêm đêm vẫn ngự trị ở trái tim chàng, vẫn hiện rõ trong lúc nhớ nhung nơi chàng. Bóng hình đó đã khiến chàng bắt được những cảm giác kỳ lạ nhất trong thế giới yêu thương thật sự.
Có thể nói Ái Hân là một cô gái may mắn, nàng may mắn vì là một cô gái có nhan sắc, có gia đình tốt, đi đến đâu cũng nhận được sự yêu thương kính trọng. Nàng có tất cả. Nàng hơn hẳn biết bao cô gái khác cùng lứa tuổi với nàng. Nhưng mãi mãi….mãi mãi không sao bằng được Bích Tuyền. Bởi chỉ có Bích Tuyền mới đủ sức làm rung động trái tim của Minh Quân. Trái hẳn với Ái Hân. Bích Tuyền không có một gia đình giàu sang tột bực, nhưng chính sự nghèo khó giản dị của nàng lại là một thứ khác người cộng vào cái tính khí ngạo nghễ, bướng bỉnh, không dễ dàng quỳ lụy, khuất phục cũng khác người của nàng làm cho nàng giống như một vật bảo kỳ lạ - quý giá không thể nào lẫn vào đâu được.
Cũng chính vì thế mà Minh Quân yêu nàng say mê, yêu và phục tùng nàng như một gã nô bộc trung thành.
Nhắc đến, nghĩ đến cái tên Bích Tuyền, cõi lòng đang khô khan cháy bỏng như sa mạc của Minh Quân bỗng dịu mát như có giòng suối chảy ngang qua.
Từ dạo nhờ chú gấu bông tỏ tình với Bích Tuyền cho đến nay, Minh Quân dù rất nhớ nhưng không đến quấy rầy Bích Tuyền, vì anh biết nàng đang kỳ thi quan trọng. Thôi thì muốn gì cũng đợi nàng thi xong đã.
Bao nhiêu ngày qua là bấy nhiêu ngày Minh Quân chất cao lên trong lòng mình nỗi nhớ. Không hiểu Bích Tuyền có nhớ chàng, có nghĩ đến chàng chút nào không?