Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> ĐÊM THÁNH NHÂN 2 ( Ngày Hoàng Đạo )

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 8400 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

ĐÊM THÁNH NHÂN 2 ( Ngày Hoàng Đạo )
NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH

Chương 16


Sau đêm nằm mơ nhìn thấy linh hồn cha Tạc thoát xác bay lên trời tự dưng người thuyền trưởng thấy tức ngực đau lưng đau bụng đau ở bàng quang đau xiên ra mẩu xương cụt. Khi khênh vác một vật nặng là anh thuyền trưởng lại thấy choáng váng buồn nôn bải hoải chân cẳng lục phủ ngũ tạng trong người nóng ran nhức nhối như bị hàng ngàn vạn mũi kim châm vào. Anh thuyền trưởng không hề biết rằng thời hạn hàng chục năm ủ chất độc màu da cam trong người đã hết và giờ đây những độc tố đi-ô-xin cực kỳ nguy hiểm khốn nạn quái ác bắt đầu vỡ bung ra như đàn kiến đàn ong vỡ tổ tha hồ hung hăng tác oai tác quái phá huỷ đục khoét mạch máu gân cất dây thần kinh tế bào cùng các mô gan tim phổi thận lá lách dạ dày trong tấm thân cường tráng của anh.

 

Ba ngày sau ngày thả xác chết lâm sàng cha Tạc xuống biển thì đoàn xà lan buôn than xuyên Việt ghé vào một thương cảng sầm uất ở miền Nam Trung phần để gã thuỷ thuỷ Khiệc á sừng bán lậu trốn thuế hai xà lan đầy ắp than và cũng nhân tiện tiếp thêm dầu ma-dút cùng ít củi gạo cho tốp thuỷ thủ. Cái thương cảng này hồi xưa còn chiến tranh vốn là một quân cảng bí mật tàu ngầm tàu diệt ngư lôi tàu tuần tra tốc độ cao trang bị đại liên mười bốn nòng bắn cấp tập vẫn ra vào ẩn nấp bảo dưỡng nghỉ ngơi. Sau năm 1975 nó bị bỏ hoang một thời gian dài là nơi chỉ có cá mập trú ngụ chứ tuyệt nhiên tàu bè buôn bán tàu thuyền đánh cá không dám ra vào vì sợ bị vướng vào hàng trăm quả ngư lôi chờ nổ lềnh phềnh chìm nổi lập lờ khắp trong cảng. Phải tới mấy năm gần đây cái thương cảng này mới dần hồi phục lại. Trên lộ trình dong duổi buôn than Bắc Nam xuyên Việt Mùi thuyền trưởng đã ghé vào thương cảng này nhiều lần và một buổi chiều lang thang mỏi chân ghé vào một quán nhậu ngoài bãi biển Mùi cá ngạnh tình cờ tìm được tung tích thằng bạn đồng hương chí thân là đặc công nước đã mất tích từ rất lâu hồi đầu cuộc chiến. Ðỗ Thanh Bùi con bà Ðích bán cháo lòng tiết canh trong chợ Quảng Phú nên bạn bè vẫn gọi đùa trêu trọc là thằng Bùi dồi. Mùi cá ngạnh và Bùi dồi học với nhau từ lớp 2 đến lớp 10 rồi cùng đi bộ đội một ngày. Hồi còn đi học Mùi cá ngạnh và Bùi dồi khét tiếng nghịch ngợm lêu lổng học hành dốt nát thường xuyên đầu tuần vẫn bị gọi lên bêu danh dưới cờ và đã từng bị bảo vệ bắt nhốt vào nhà kho vì tội bắn súng cao su chết bốn con chim bồ câu và bắn vỡ cửa kính nhà ông phó chủ tịch thị xã. Bùi dồi được tuyển chọn vào đơn vị đặc công nước là lực lượng đặc biệt na ná như lực lượng biệt kích đặc nhiệm luyện tập ở ngay bãi biển Cái Dăm nằm kín đáo trong vịnh Trạch Bổn cách thị xã Quảng Phú non chục cây số về phía Bắc.

 

Một lần đơn vị cử Mùi cá ngạnh về Quảng Phú truy bắt mấy chú lính bê quay Mùi cá ngạnh tranh thủ mò vào bãi biển Cái Dăm thăm thằng bạn cố tri Bùi dồi. Trời giữa trưa nắng chang chang đội đặc công nước vừa đi tập dã ngoại về Mùi cá ngạnh nhận ngay ra thằng bạn Bùi dồi răng trắng nhởn người to lớn như ông hộ pháp cởi trần đánh độc cái si-líp chặt căng đang chạy huỳnh huỵch trong tốp lính đặc công nước anh nào cũng to cao đen trũi mập ú cởi trần trùng trục si-líp đồng loạt chạy đều rầm rập. Hai thằng bạn thân gặp nhau mừng hú rủ nhau leo lên đống dây chão tổ bố to bằng cổ tay ngồi hút thuốc lá Trường Sơn nói chuyện linh tinh vớ vẩn. Bùi dồi vỗ ngực thình thịch thề với Mùi cá ngạnh là phen này đi Bê quyết chí không xanh cỏ thì phải đỏ ngực. Xanh cỏ là chết. Ðỏ ngực là nếu sống trở về thì đỏ huân chương chiến công trên ngực. Bốn tháng sau Bùi dồi vào chiến trường và mất tiêu mất tích luôn.

 

Ngày mới về phục viên Mùi cá ngạnh vào chợ Quảng Phú ăn cháo lòng tiết canh gánh hàng bà Ðích. Bà mẹ của Bùi dồi vẫn béo tốt như ngày xưa nhưng tóc trên dầu đã bạc trắng hỏi thăm mới biết người chị cùng mẹ khác bố của Bùi dồi đã lấy chồng theo chồng lên làm ăn ở một huyện miền núi tít xa tận biên giới phía Bắc giáp Trung Quốc còn Bùi dồi thì vẫn biệt vô âm tín.

 

Bác cũng đã lên tỉnh đội hỏi mấy lần nhưng các ông chính sách trên đó cũng chỉ biết trả lời trường hợp thằng Bùi nhà này mất tích vẫn tiếp tục truy tìm chưa có kết quả. Bà mẹ Bùi dồi than thở với Mùi cá ngạnh như vậy Tình cờ một lần lang thang mỏi chân ghé vào quán nhậu ngoài bãi biển ngồi uống xì rượu đế lai tai đĩa đỉa biển khô Mùi cá ngạnh được ông chủ quán gốc người Chàm Chế Bồng Thớt chỉ ra quả núi xa xa kể cho hay chính tay vợ chồng ông đã chôn cất một ông bộ đội đặc công miền Bắc thứ thiệt ở đó. Ông Chế Bồng Thớt kể: Mấy ông người nhái Bắc Việt lặn vào quân cảng gài bom phá liền hai tàu phóng ngư lôi của mấy ông Mỹ thế là mấy ông Mỹ cay cú quá rình mãi mới quăng lưới sắt móc câu móc được một ông người nhái Bắc việt. Ông Chế Bồng Thớt kể tiếp: Mấy ông Mỹ quăng xuống cả vạn lưỡi câu thép móc được ông người nhái Bắc Việt kéo lên khỏi mặt nước rồi cứ như thế đánh tàu chạy tới cả chục vòng quần đảo trong quân cảng để ra oai. Ông người nhái Bắc việt khỏe như trâu gan cóc tía bị phơi nắng treo lơ lửng trên mặt nước hơn tuần lễ mới chịu tắt thở. Khi thấy ông người nhái Bắc Việt chết thật rồi mấy ông Mỹ còn treo xác ông lơ lửng phơi nắng cả tháng trời héo quắt như con mực khô mới chịu thả cái xác xuống cho đem chôn. Chính tay vợ chồng tôi chôn cất ông người nhái Bắc Việt ghê gớm oai hùng đó. Ông Chế Bồng Thớt nói: Chả là hồi đó tôi làm ở đội lao binh đào huyệt ở quân cảng. Khi Mùi cá ngạnh hỏi ông chủ quản có biết tên tuổi quê quán ông người nhái Bắc Việt đó không thì ông gật đầu: Biết. Làm sao mà tôi lại không biết chứ. Tên ông ta là Bùi dồi quê ở chợ cá xứ biển Quảng Phú. Mùi cá ngạnh trợn trừng mắt hỏi rành rọt căn cớ ở đâu và làm sao ông chủ quán lại biết cả cái tên cúng cơm của ông người nhái Bắc Việt rõ rành như vậy thì ông Chế Bồng Thớt thản nhiên: ông người nhái Bắc Việt xăm hàng chữ Bùi dồi quê chợ cá xứ biển Quảng Phú lên bả vai trái khi khâm liệm chôn cất tình cờ mà tôi đọc được thôi cũng may là đám thịt ở bả vai không bị móc câu thép xé nát dù bị phơi nắng héo quắt xám xịt như miếng bì trâu những vẫn còn lờ mờ đọc được dòng chữ xăm đó.

 

Thế là anh thuyền trưởng tìm được mộ thằng bạn cũ tuổi thơ. Sau lần đó trở về Quảng Phú Mùi cá ngạnh có vào chợ tìm bà Ðích thì than ôi bà Ðích mới bị xuất huyết não cấm khẩu liệt nửa người đang nằm như cái xác trong bệnh viện tỉnh. Mùi cá ngạnh lại tìm gặp ông bố dượng của Bùi dồi cưới một bà bé mở cửa hàng bán phụ tùng xe đạp xe máy ở trên phố. Ông bố dượng xuýt xoa cám ơn anh thuyền trưởng những ông tỏ ý ngờ vực sợ anh thuyền trưởng thật thà nhẹ dạ cả tin bị bọn người cò mồi lưu manh ở trong đó bịp bợm lừa đảo. Ông bố dượng Bùi dồi đưa cho Mùi cá ngạnh tờ báo có đăng tin ở miền Nam hiện nay có một bọn người bất lương táng tâm lương tâm chuyên buôn lậu đánh tráo lộn sòng giả xương cất bộ đội miền Bắc nhất là xương lính Mỹ lính Hàn Quốc để kiếm tiền vì vậy phải thong thả xem xét cân nhắc nhờ các cơ quan chức năng quân đội công an thẩm tra kết luận rồi mới tính tới chuyện cất công vào trong đó bốc mộ về kẻo nhỡ xây ra điều gì lầm lẫn thì… nắm xương dưới mộ có nói được lên lời đâu. Nghe ông bố dượng của Bùi dồi nói như vậy anh thuyền trưởng chán quá đành vâng dạ đứng dậy chào cáo từ ra về. Lần nào ghé vào thương cảng sầm uất này Mùi cá ngạnh cũng mò tới quả núi xa xa đó thắp hương cho thằng bạn. Anh thuyền trưởng còn bỏ tiền ra thuê thợ xây mộ xi măng lát đá gờ-la-tít và dòng bia đá xanh khắc rõ tên tuổi ngày sinh ngày mất quê quán của Bùi dồi và cũng chu đáo không quên biếu vợ chồng ông Chế Bồng Thớt một món tiền tạ ơn đồng thời cũng là để thỉnh thoảng nhờ ông ghé qua chăm sóc hương khói cho phần mộ của người bạn nghịch ngợm từ thuở ấu thơ xa quê ở xứ biển Quảng Phú mãi tít tận ngoài xứ Bắc xa xôi.

 

Sau khi đã neo tầu lại bến để cho gã thuỷ thủ Khiệc á sừng phóng lên bờ đi tìm bọn cò mồi bắt mối bán lậu than trốn thuế trong đường dây làm ăn của gã thì Mùi thuyền trưởng cũng leo lên bờ dạo gót thong dong ra bãi bể Cua Muối ở cuối thị xã thương cảng không tên này. Buổi sáng mùa hè tháng tư nắng gió lồng lộng gió biển ào ào như bày ó điên khổng lồ vô hình đang tranh cướp nhau cào xé rách toác những tầu lá dừa xanh biếc đổ bóng mát che rợp dãy phố biển ngổn ngang chen chúc cơ man nào bươm bướm ô dù sặc sỡ cùng những quầy hàng bảng hiệu xanh đỏ tím vàng hoa mắt. Ông chủ quán nhậu gốc người Chàm Chế Bồng Thớt đang ngồi đánh bạc với ngay chính bà vợ người Chàm béo ụt ịt của ông trên tấm phản gỗ kê góc quán. Mùi thuyền trưởng xách túi quà mút hạt sen và can rượu quốc lủi làng Vân xứ Bắc tổ bố năm lít đi vào ông Chế Bồng Thớt nhẩy dựng lên như trẻ được quà. Ông quăng bét mấy cây bài xuống phản phốc tới ôm chầm lấy can rượu to tướng nặng trĩu tay rồi ngoác cái mồm rụng bốn cái răng cửa hàm trên ra cười:

- Xin chào đại huynh.

Mặc dù hơn Mùi cá ngạnh vài tuổi nhưng ông Chế Bồng Thớt vẫn gọi anh thuyền trưởng là đại huynh và xưng là tiểu đệ. Ðại huynh mang hàm thuyền trưởng sang trọng là sếp lớn là bậc trên. Ông Chế Bồng Thớt giải thích gọn lỏn như vậy. Ðối với Mùi cá ngạnh thì sau khi nhờ ông Chế Bồng Thớt mà tìm được mộ thằng bạn thân nối khố Bùi dồi thì tự xưng trước lạ sau quen lần nào ghé vào cái thương cảng Nam Trung phần không tên này anh thuyền trưởng cũng tấn tới quán của vợ chồng ông biếu xén quà cáp chơi bời nhậu nhẹt tán láo. Ông Chế Bồng Thớt rất thích thú hãnh diện khi được kết bạn với Mùi thuyền trưởng. Ngày xưa thì phải theo phong tục bộ tộc Chàm chít khăn đỏ đánh trống thổi kèn mổ lợn cắt máu ăn thề tình nghĩa lữ giải giai huynh đệ nhưng thời buổi này làm mấy cái trò đó chắc mấy ông cán bộ phường lại ngờ vực tiểu đệ và đại huynh nếu không biến thái thay đổi giới tính thì cũng mê tín dị đoan cổ vũ cho một môn phái tà đạo nào đó.

 

Ông Chế Bồng Thớt nhe hàm răng hụt hẫng ra cười nói với Mùi cá ngạnh như vậy. Qua mấy buổi cởi trần quần ve lên tận bẹn ngồi uống xị đế nhậu lai rai khô cá lóc biển có bộ gan cực độc ngay trong quán của vợ chồng ông Chế Bồng Thớt thì Mùi thuyền trưởng cũng biết khá rõ rành về cuộc đời bẩy nổi ba chìm chín cái lênh đênh của ông chủ quán. Cao một mét rưỡi nặng ba mươi hai ki-lô móc hàm răng khuyết cổ cò mồm rộng mũi nhọn chân vòng kiềng nói nhanh như bắn súng máy người quắt như con nhái bén. Ông Chế Bồng Thớt không phải là người Chàm. Ông là người Kinh tên thật là Phan Chí Ðợt chính gốc người Sài Gòn thứ thiệt. Sinh viên Luật. Bị bắt lính. Nói tiếng Mỹ leo lẻo. Làm thông ngôn lực lượng biệt kích đặc nhiệm của liên quân Mỹ - Việt gần 3 năm rồi tự nhổ 4 cái răng cửa liền một lúc rồi lại tự bắn cụt ngón tay trỏ bàn tay phải để khỏi ra trận. Bị tống đi lao công đào binh hơn một năm trời ở mặt trận cao nguyên Trung phần. Chết hụt chín lần. Ðào ngũ. Sống chui lủi trong mấy buôn sóc người Chàm ở vùng này. Lấy vợ Chàm. Ðốt thẻ nhà binh Phan Chí Ðợi dân tộc Kinh quân hàm Trung sĩ lấy một cái tên họ Chàm là Chế Bồng Thớt nguyện suốt đời nhận quê vợ là quê hương mình. Tiểu đệ chỉ có một nguyện vọng đã thưa trước với bà xã là khi tiểu đệ quy tiên thì bà xã trả lại cái tên họ Phan Chí Ðợt trên phần bia mộ của tiểu đệ. Huynh thông cảm cho Ðệ rất sợ khi chết đi sẽ hoá thành ma Chàm không còn cơ hội đầu thai lại thành người Kinh ở kiếp sau. Ông Chế Bồng Thớt thật thà với Mùi thuyền trưởng như vậy.

 

- Ðệ có một thằng bạn nối khố quái kiệt lắm cũng là thứ lính chiến thứ thiệt dữ dằn một sống chết bỏ như ông người nhái Bắc Việt Bùi dồi nhưng đời nó chao ơi là khốn nạn xui xẻo nhục nhã chứ đâu được chết oai hùng lẫm liệt như ông bạn người nhái chiến hữu của đại huynh. Bây giờ nó vẫn còn sống đấy. Nó bỏ lên cao nguyên vào rừng thẳm lấy một cô gái vợ cùi người Gia Rai nguyện sẽ chết vùi thây ở trên đó để kiếp sau đầu thai làm người Gia Rai. Ðại huynh nghe có kỳ không?

- Chẳng có gì kỳ lạ cả. Chuyện vớ vẩn.

Ông Chế Bồng Thớt tròn mắt nhìn Mùi cá ngạnh:

- Hình như huynh không khoái nghe chuyện thằng bạn nối khố biệt kích đặc nhiệm này của đệ.

Mùi thuyền trưởng gật đầu:

- Tôi chúa ghét mấy thằng ác ôn rằn ri biệt kích. Cũng vì mấy thằng mắc dịch ấy nổi loạn phá trại tù cướp thuyền mà tôi bị giáng cấp bị tống ra khỏi quân đội. Nói thật nhá nếu ông mà không chỉ giùm tôi tìm được mộ thằng Bùi dồi thì muôn đời tôi và ông chỉ là người dưng chẳng bạn bè gì ráo trọi.

 

Ông Chế Bồng Thớt cười hềnh hệch:

- Thôi mà đại huynh. Cuộc chiến đã lùi xa lâu rồi. Xoá bỏ mọi hận thù sống chung trong vòng tay lớn chính sách hoà giải dân tộc mà.

Lần này ghé vào thương cảng không tên Nam Trung phần gặp ông Chế Bồng Thớt uống vài ly rượu rồi mà ông Thớt vẫn ỉu xìu cười nói gượng gạo. Mùi thuyền trưởng gặng hỏi làm sao đôi ba lần ông Thớt mới rụt rè nói cho anh thuyền trưởng hay là thằng bạn nối khố biệt kích đặc nhiệm của ông đã chết trong một trại cùi tít trong rừng thẳm trên cao nguyên Trung phần. Ông bác sĩ Chiểu ở trại cùi An Nan đã viết thư về báo cho đệ là nó tiêu rồi. Ðệ cũng đang định thu xếp lên cao nguyên vào cái trại cùi ghê rợn đó nhận mộ nó đánh dấu vào bản đồ địa hình ba bốn năm sau quay lại cải táng rồi đem cất nó về chôn cất ở dưới này.

 

Mùi thuyền trưởng nói:

- Nhưng mà thằng biệt kích đặc nhiệm đó muốn chôn ở trên đó để đầu thai kiếp sau làm người Gia Rai cơ mà.

Ông Chế Bồng Thớt lắc đầu thở dài:

- Nó chán đời quá phẫn chí tính quẩn như vậy thôi. Ðại huynh ơi sống làm kiếp người phiêu bạt nơi đất khách quê người đã khổ lắm rồi chết đi trong thâm tâm ai muốn làm con ma lạ hoắc vật vờ không quê hương bản quán.

 

Mấy ngày đêm nán lại thương cảng không tên Nam Trung phần này đợi gã thuỷ thủ Khiệc á sừng bán lậu trốn thuế cho hết hai xà lan đầy ắp than Mùi thuyền trưởng không đi chơi đâu vì người anh rất mệt mỏi đau đớn linh tính mách bảo hình như đời anh thuyền trưởng sắp gặp đại nạn ghê gớm. Mùi cá ngạnh cứ nằm lý trong quán của ông Chế Bồng Thớt miên man uống rượu Tất nhiên ông Chế Bồng Thớt cũng ngồi lý suốt ngày cạnh đại huynh Mùi thuyền trưởng và cũng miên man uống rượu vừa để hầu tiếp khách quí vừa để nguôi ngoại chút nỗi sầu trần thế vừa mất thằng bạn biệt kích đặc nhiệm. Hai người uống tì tì cạn sạch can rượu quốc lủi 5 lít làng Vân xứ Bắc mà anh thuyền trưởng xách vào. Cả hai say bí tỉ say đến độ gọi tên nhau líu cả lưỡi và muốn vào toa-lét để xả phải bò cả bốn chân tay như con chó béc-giê. Bà vợ béo ụt người Chàm của ông Chế Bồng Thớt thấy chồng và khách say tít cù mây thì thích lắm vỗ tay đen đét cười như nắc nẻ rồi lại gọi bà bạn hàng xóm bán chè thập cẩm ở bên cạnh mang nước cốt dừa sang cho hai người uống rồi cả hai bà thi nhau đùa cợt lấy que chọc vào nách ông Chế Bồng Thớt và Mùi thuyền trưởng. Và cũng trong mấy ngày say sưa miên man đó ông Chế Bồng Thớt đã ngậm ngùi kể lể câu chuyện cuộc đời dữ dằn khốn nạn xui xẻo nhục nhã tuyệt vọng của gã lính biệt kích đặc nhiệm vừa chết ở trại cùi cao nguyên Trung phần.

 

Họ tên hắn là Phạm Văn Cổn. Tiểu đệ được điều về làm thông ngôn ở trại huấn luyện lực lượng biệt kích đặc nhiệm vài tháng thì thằng Cổn cũng nhập trại.

 

Nghe đâu hắn được cố vấn Mỹ trực tiếp tuyển chọn từ lực lượng phòng vệ nhà thờ ở một xứ đạo khét tiếng chống cộng. Cũng chẳng hiểu tại sao đệ và hắn lại cặp bồ với nhau. Có thể vì hai thằng quá trái ngược nhau như nước với lửa chăng. Ðệ nhỏ thó đét đẹt như con mắm. Thằng Cổn to lớn vạm vỡ đô con như ông hộ pháp. Ðệ leo lẻo suốt ngày bản thể duy linh cô đơn chối bỏ thân phận vân vân còn hắn thì chỉ cười nhạt cộc lốc một câu: điếc đít. Ðệ người xứ Nam hắn người xứ Bắc. A! Thưa đại huynh thằng Cổn gốc người xứ Bắc Bộ thứ thiệt xịn như huynh đó. Tiểu sử Phạm văn Cổn là tiểu sử trong mơ của lính biệt kích đặc nhiệm.

 

Quê Bắc. Gia đình có gốc đạo. Theo tàu há mồm di cư vào Nam từ năm 1955. Tuy cùng ở trong trại huấn luyện lực lượng biệt kích đặc nhiệm nhưng thân phận đệ và tháng Cổn khác nhau. Ðệ là thông ngôn còn thằng Cổn là học viên khoá đặc biệt do hai ông thầy người Mỹ trực tiếp huấn luyện. Lực lượng biệt kích đặc nhiệm này do lục quân Mỹ hợp tác với cơ quan xịa trực tiếp tuyển dụng đào tạo có nhiệm vụ nhảy dù xuống hậu phương miền Bắc bạo loạn ám sát bắt cóc phá hoại. Ðệ là lính văn phòng nên dù sao cũng nhàn nhã hơn thân phận tập luyện nặng nề căng thẳng của thằng Cổn là học viên. Một tuần bảy ngày thì sáu ngày thằng nào biết việc của thằng ấy chỉ đến ngày Chúa nhật hai thằng mới rủ nhau la cà nhậu nhẹt ở mấy tửu quán ngoài cổng trại. Thằng Cổn là dân đạo gốc vì vậy một tháng tối thiểu hắn phải đến nhà thờ một lần để xưng tội. Ðệ không đi đạo nên mỗi lần thằng Cổn vào nhà thờ thì đệ chỉ la cà ở bên ngoài hút thuốc lá tán láo với mấy ả bán hột vịt lộn chán thì mon men tới đứng ngoài cửa sổ dòm vào xem hắn chịu lễ bên trong thánh đường. Thằng Cổn là học viên ưu tú. Ðệ đã nhiều lần nghe mấy ông thầy Mỹ nhận xét về hắn: Ðó là mẫu lính biệt kích kiểu mẫu trong những năm tới. Chẳng thế mà trong thời gian huấn luyện thằng Cổn được thăng hàm vượt bậc từ hạ sĩ lên thượng sĩ. Một trường hợp ngoại lệ và có thể hắn còn được đặc cách sang tu nghiệp ở Ha-oai nếu như tình hình thả dù biệt kích xuống hậu phương Bắc Việt không đột nhiên xấu đi một cách rất khó hiểu. Nhưng chuyện đó nói sau. Ðệ xin kể tiếp chuyện thằng Cổn. Chà! rượu đế xứ Bắc uống vô muốn chết luôn. Ðã quá trời ơi! Ðệ biết đại huynh ghét lũ lính rằn ri biệt kích. Hồi xưa chiến tranh nếu bọn đệ có rơi vào tay đại huynh chắc đã bị băm nhỏ vê viên rán mỡ rồi. Nhưng thôi cuộc chiến đã tàn. Xoá bỏ hận thù. Hoà giải dân tộc. Ðại huynh ráng nghe chút ít để hiểu cho cuộc đời bọn đệ. Ðại huynh ơi thân phận con người vô nghĩa phi lý trên cõi nhân gian này. Mời đại huynh nâng ly. Ta cạn. Và đệ xin tiếp tục hầu đại huynh chuyện thằng Cổn đi lễ nhà thờ.

 

Thấy thằng Cổn rất chăm chỉ ngoan đạo như vậy đệ hỏi tại sao mày lại động rồ tự nguyện gia nhập lực lượng biệt kích quỷ dữ khát máu này. Thằng Cổn nhếch mép cười gằn: Cộng sản vô thần diệt đạo. Tao phải làm quỷ dữ để uống máu cộng sản. Có vậy thôi. Ðiếc đít!

 

Trời ơi! Ðại huynh đừng trợn mắt nhìn đệ. Thằng Cổn nói chứ không phải đệ nói đâu. Ðại huynh không thèm uống rượu với đệ nữa à. Ðừng thế. Mất vui! Vậy là ta nói sang chuyện khác nghe. Nói chuyện thằng Cổn chơi gái nghe. Ðại huynh làm nghề sông nước chắc ưng chuyện gái mú. Thì đây! Xin hầu tiếp chuyện đại huynh. Hồi còn đi học đệ đây vốn là một môn đồ cuồng nhiệt của cụ Phoi rờ. Tất nhiên là môn đồ ăn theo thời thượng cho đúng cách thôi. Ðệ khoái cái kiểu nhìn ngắm đo vẽ con người cuối cùng chỉ có con cu là đáng ngắm đáng bàn hơn cả. Không phải cái đầu trị con cu mà con cu cai trị cái đầu. Ðại huynh nghe thối lỗ tai lắm phải không. Nhưng đúng như vậy đấy. Thằng Cổn là một minh chứng thứ thiệt ngồn ngộn của ông cụ Phoi rờ. Ðời đệ chưa thấy thằng nào chơi gái dữ dội dẻo dai tàn bạo như nó. Cũng phải thôi.

 

Nó lực lưỡng đô con thế cơ mà.Vả lại cái nõn của nó thuộc loại ngoại cỡ dị tướng. Chúa ơi! Một lần đi đái chung với nó trong một bữa nhậu đệ đã xuýt té xỉu khi tận mắt thấy nó cười hề hề trưng diện ra cỗ đại bác vĩ đại gõ cong cong vào chậu sứ đái. Thật khủng khiếp.

 

Ðệ cũng không thể hiểu ông trời đã nghĩ gì mà lại ban cho nó một báu vật vô giá như vậy. Còn ghê gớm hơn cái gộc tre. Bọn gái điếm làm ăn trong mấy quán quanh trại lính khiếp vía cỗ đại bác của thằng Cổn.

Chắc là các em rì rầm kháo nhau ghê lắm nên một tối thứ bảy thằng Cổn rủ đệ vào quán để chống đần độn. Mụ chủ điều ra hai em mắt xanh mỏ đỏ ríu ra ríu rít nhưng vừa nom thấy thằng Cổn là cái hai đều lấm lét đùn đẩy nhau. Khi chui vào căn buồng bé xíu tối om om tanh lòm đệ áp má vào bộ ngực ngồn ngộn em bé của đệ rồi hỏi vì sao các em lại có vẻ dúm dó sợ hãi như gà phải cáo như vậy em bé của đệ thở dài:

- Con Mộng Ðiệp tối nay chắc tiêu rồi.

Ðệ bèn hỏi vì sao em Mộng Ðiệp tối nay chắc tiêu rồi thì em bé của đệ thở dài:

Ông bạn anh chơi tàn bạo lắm. Tàn bạo còn hơn cả chó rừng. Vả lại bộ đồ nghề của ông ấy bự dễ sợ khi tống vô có khác gì tống cả chai bia con cọp muốn vỡ tung cả háng.

 

Ðệ kéo mũi em bé cười nhạt: Ðừng có giả nai. Mấy em chinh chiến già đời ngán gì thứ dữ đó có khi sướng quá còn hú lên ấy chứ. Lúc đó không biết ai là chó rừng. Nghe đệ mắng mỏ riêu cợt như vậy em bé buồn bã tủi thân ra mặt rồi nói dỗi: Ðàn ông là lũ người không tim. Chúng em vì miếng cơm manh áo mà phải làm nghề này. Chúng em là đàn bà con gái chứ có phải là con chó rừng đâu. Em nói ông bạn anh chơi tàn bạo như chó rừng là em nói thật. Hồi nhỏ một lần theo má đi qua bến phà Thuận Bình em nhìn thấy một con chó Bẹc-giê đi tơ một con chó ta quay lông lốc lông lá tả tơi như nắm giẻ rách ngay trước mũi một cỗ ô tô nhà binh to như cái nhà đang đợi xuống phà. Anh không tin thì ghé mắt qua lỗ này coi thử. Ðệ đã đọc xê vân đay hẹp pi quyển cẩm nang mù tạc dạy hai mươi bảy kiểu làm tình thú rừng nào là chó tha mồi cọp đi ba chân ễnh ương đứng gáy rắn hổ mang cuộn lưng vân vân kiểu nào cũng ghê rợn khiếp vía nhưng thú thật chẳng thấy kiểu nào quái đản như kiểu thằng Cổn đang chơi cô gái điếm ở phòng bên. Nó đâu có chơi gái đâu có làm tình mà đang tra tấn hành hạ cô điếm khốn khổ đó.

 

Thằng Cổn trói cô bé vào ghế rồi dùng một cái gối thấm nước ướt sũng quất vào mông vào vú vào mặt cô bé chán chê rồi lại nhét cái gối rách tả tơi ấy vào mồm con nhà người ta trước khi nhào tới lồng lộn cào cấu cắn xé khắp người cô bé. Em bé của đệ nói đúng.

 

Thằng Cổn lúc này đã hoá thành con chó rừng. Một con chó rừng điên. Mặt nó xám ngoét. Hai mắt đỏ ngầu. Bọt mép sùi ra từng đống. Trời ơi Ðích thực đó là chân tướng một thằng bạo dâm. Một lính biệt kích ưu tú một thể xác cường tráng khỏe mạnh một con chiên ngoan đạo của Chúa mà lại có đời sống tình dục bí ẩn bệnh hoạn như vậy. Ðại huynh đã thấy cụ Phòi rờ thần tình chưa: Cái đầu cai trị con cu hay là con cu cai trị cái đầu?

 

Thế nào thưa đại huynh. Nghe tiếp chứ. Mỏi cái lưng quá. Sao vậy? Ðại huynh nhăn mặt lại khạc nhổ nữa. Có con nhặng bay vào miệng hay là đại huynh buồn mửa vì mấy thứ chuyện chơi gái bệnh hoạn của thằng Cổn. Xì tốp ở đây. Ðệ xin lải nhải kể tiếp về chuyện mấy thằng lực lượng biệt kích đặc nhiệm bọn đệ cho đại huynh nghe. Không chuyện tình dục thì chuyện oánh nhau vậy. Ðơn vị biệt kích đặc nhiệm huấn luyện sang tháng thứ mười lăm thì bắt đầu chia nhỏ ra từng tổ dăm ba người và được bí mật ném ra hậu phương Bắc Việt. Thời gian đầu mọi việc có vẻ thuận buồm xuôi gió. Một vài tốp nhảy dù xuống mấy tỉnh rừng núi vùng Thượng du Bắc Việt đã liên lạc điện đài trở về báo cáo nhưng rồi dần dần tình hình bỗng xấu đi một cách bất ngờ bí ẩn. Việc liên lạc bằng điện đài của các nhóm nhảy dù xuống ngoài đó với trung lâm trong này vẫn duy trì đều đặn nhưng hễ cứ tung thêm nhóm nào đi là mất hút ngay nhóm đó. Cụ thể chi ly trong hơn một năm trung tâm đào tạo huấn luyện này đã ném xuống Bắc Việt Nam mười bảy nhóm đều biệt vô âm tín. Có một cái gì đó không bình thường đã xảy ra. Cuối cùng mấy ông Mỹ đã hiểu: Công an Bắc Việt đã sử dụng chính điện đài của một nhóm biệt kích giăng bẫy và cứ lặng lẽ hết trọn từng nhóm. Vụ việc vỡ lở trung tâm đào tạo huấn luyện biệt kích đặc nhiệm phải ngừng hoạt động và giải thể. Nhưng xoá bỏ một trung tâm đặc biệt như thế này không phải là dễ. Gần hai trăm lính biệt kích đặc nhiệm tinh nhuệ đã bị ném ra miền Bắc ở trong tình trạng mất tích nên gia đình của họ vẫn được đều đặn nhận lương hàng tháng của họ để lại. Bây giờ giải thể lực lượng biệt kích đặc nhiệm này thì rồi đây nơi nào sẽ phải tiếp tục trả lương cho gia đình những người lính đang mất tích này. Cơ quan nào trong chính phủ mới của Việt Nam cộng hoà hay lục quân Mỹ hay là cơ quan xịa? Một đại tá trẻ tuổi lục quân Mỹ đã bay từ Hoa Kỳ sang để trực tiếp xử lý nội vụ này. Trước tiên ông đại tá Mỹ trẻ tuổi này vét tất cả số học viên còn lại chia thành bảy tốp nhỏ trong một tháng liên tiếp cho máy bay xê bốn bảy tống xuống nốt những địa điểm ở miền Bắc đã vạch sẵn trong kế hoạch kể cả nơi đang bị nghi ngờ là cái bẫy của công an Bắc Việt. Tiếp theo ông ra lệnh tiêu huỷ tất cả hồ sơ của trung tâm huấn luyện đào tạo rồi thông báo chính thức cho gia đình tất cả các lính biệt kích đặc nhiệm đã nhảy dù xuống hậu phương Bắc Việt là chồng con anh em họ đã hy sinh vì công vụ. Tất nhiên theo chế độ đãi ngộ quân nhân hiện hành thì các gia đình lực lượng biệt kích đặc nhiệm đã tử nạn này đều được lĩnh một món tiền tuất dĩ nhiên sau đó không còn nhận lương của chồng con cha anh họ nữa. Trước khi trở về nước ông đại tá Mỹ trẻ tuổi này đã vỗ vai đệ nói gọn lỏn: Chiến tranh là như vậy. Trung tâm huấn luyện đào tạo lực lượng biệt kích đặc nhiệm đóng cửa nhường lại doanh trại cho một tiểu đoàn dù. Ðệ bị điều động về một đại đội bộ binh thuộc sư hai ở mặt trận Quảng Trị. Trong phút quẫn chí đệ tự đập gãy bốn răng cửa và bắn cụi ngón tay trỏ bóp cò. Ðệ bị đưa ra toà án binh với tội tự sát thương và bị tống vào một tiểu đoàn lao công đào binh. Cầm chắc cái chết ba sáu kế đệ đành chọn kế chuồn. Ðệ đào ngũ lang thang chốn chui trốn lủi sau bị truy lùng gắt quá đành lẻn về vùng này đổi tên họ là Chế Bồng Thớt và lấy một bà goá Chàm trà trộn mai danh ẩn tích. Ðó!

 

Thưa đại huynh cô em dâu của đại huynh tuy có béo ụt tị như mụ nái xề nhưng tính tình vui vẻ dễ dãi hiền hậu chiều chồng hết sảy. Bà vợ Chàm của đệ là nhất quả địa cầu này đấy đại huynh ạ chỉ phải tội bà không đẻ được con. Vì sao? Có thể vì bà béo tịt cả lỗ đẻ hoặc cũng có thể đệ sài đẹn cóc cáy nhiều quá. Nhưng thôi nói chuyện đời đệ cũ mèm nhạt hơn nước ốc. Ông Chế Bồng Thớt méo miệng cười rồi vung tay: Ðại huynh ráng nghe tiếp chuyện thằng Cổn nhé. Nó chết rồi ngồi kể chuyện nó cũng coi như là đang thắp cho nó nén nhang. Quãng đời sau này của thằng Cổn ly kỳ bi ai ra trò.

 

Thằng Cổn ở trong danh sách nhóm biệt kích cuối cùng tống ra Bắc Việt. Vào những ngày này bí mật về những vụ thả dù các nhóm biệt kích đặc nhiệm rơi vào bẫy của công an Bắc Việt đã bị rò rỉ nên tâm trạng của lính biệt kích rất hoang mang lo sợ nhưng thằng Cổn thì không hoang mang lo sợ bởi vì rất đơn giản nó là một lính biệt kích can đảm thực sự không sợ chết. Nó đeo dù bước lên máy bay bình thản hớn hở như đi đến chịu lễ ở nhà thờ như đi nhậu nhẹt chơi bời ớ điếm.

 

Trong đêm thằng Cổn trèo lên máy bay xê bốn bảy bay ra hậu phương Bắc Việt đệ đã ngồi một mình lrong phòng khui một chai Mạc-ten đầu óc vẩn vơ miên man chẳng còn chút hy vọng gì gặp lại nó. Ðời một thằng biệt kích đặc nhiệm là đời cảm tử một đi mấy khi trở về. Ðêm đó sau khi đã nốc cạn chai rượu đệ đã thắp một bó nhang rồi quỳ xuống hướng ra xứ Bắc vái chín vái coi như là tế sống cho thằng Cổn trước cầu mong mai này hồn ma nó siêu thoát biết đường tìm về được trong này. Chuyện đời oái oăm chẳng ai học tới chữ ngờ đúng hai mươi ba năm sau vào ngày rằm tháng bảy xá tội vong nhân đệ đang ngồi phơi rốn nhậu ở cái bàn gỗ kia thì thằng Cổn lù lù bước vào. Một thằng Cổn bằng xương bằng thịt đang sống nhăn răng chứ không phải hồn ma bóng quỷ. Chỉ có khác là thằng Cổn ngày xưa đen trũi cuồn cuộn cơ bắp đô con lực sĩ hùng dũng thì bây giờ đã hoá thành một ông già tóc tai búa xua thịt da bủng beo mặt mũi dăn deo lấm la lấm lét Thằng Cổn rụi rè hỏi đệ: Mày còn nhận ra tao không. Tất nhiên là đệ nhận ra nó ngay mặc dù hình hài của nó đã khác xưa hoàn toàn. Ðệ bèn hỏi nó vì sao biết tao ở đây mà tìm. Thằng Cổn lúc lắc đầu: Ði ngang qua đây tình cờ nhìn vào quán thấy mày đang nhậu mà thôi. Ðệ bèn nói là mấy chục năm qua đệ cứ ngỡ nó tiêu rồi bây giờ gặp lại nó đệ rất khoái. Ðệ kể sơ sơ cho thằng Cổn nghe cảnh ngộ đời đệ chìm nổi dại trôi rồi hỏi nó: "Sao da mày bủng beo bợt bạt vậy vừa ở tù ra à". Thằng Cổn gật đầu. Ðệ lại hỏi nó: "Tại sao mày ở tù lâu thế. Hỏi ba bốn câu liền thằng Cổn chỉ cười nhạt: "Tôi không biết". Khi đệ hỏi nó về số phận chúng anh em biệt kích đặc nhiệm hồi đó nhảy dù xuống Bắc Việt. Hỏi mãi thằng Cổn mới lấp lửng: "Chết hơn một nửa còn lại ở tù mút mùa chẳng thằng nào thoát". Ðệ rót rượu cho thằng Cổn rồi hỏi nó hiện nay nó làm gì và ở đâu thì nó buồn rầu bảo: "Ði hoang vì chẳng biết làm gì chẳng biết về đâu“. Ðệ mời thằng Cổn ở lại chơi với vợ chồng đệ vài ngày tháng Cổn nhận lời ngay. Mấy ngày tiếp sau hai thằng ngồi nhậu lai rai. Ðệ huyên thuyên mỏi mồm thằng Cổn chỉ ngồi nghe. Nó vẫn ít nói. Hứng lên đệ hỏi nó có ý định lấy vợ chưa có thích đi kiếm một em ma ri sến để chống đần độn không đệ sẽ dẫn đi. Hỏi hai ba lần thằng Cổn vỗ nhẹ vào háng thở dài: "Hỏng bộ đồ nghề rồi". Ðệ ngạc nhiên buột mồm: "Ngày xưa mày oách như chó rừng làm sao lại đến nông nỗi này". Thằng Cổn chép miệng: "Ở tù miên man hai mươi năm không có đàn bà hai mươi năm thủ dâm đút con cu vào một cái lỗ trên tường đá nên đổ bệnh liệt dương mãn tính luôn".

 

Ðệ bảo nó: "Ðể tao đãi mày chục thang cường dương" thì thằng Cổn gạt đi: "Khỏi lo". Nghỉ ngơi rong chơi vài tháng là con cu tự hồi lại thôi. Mấy ngày nhậu lu bù ở nhà đệ xem ra thằng Cổn có điều gì đó cấn cá trong tâm can đệ gạ gẫm mãi mà nó vẫn làm thinh. Thế rồi hôm cuối cùng nó mời đệ đi nhậu ở ngoài bến cảng cũng có ý bữa nhậu trả lễ. Hai thằng uống hết bốn xị say mèm tới lúc đó thằng Cổn mới chậm rãi kể cho đệ nghe là đúng ra chúng nó được ra tù từ năm 1973 nhưng không hiểu sao chẳng thằng nào có tên trong danh sách trao trả tù binh do phía Mỹ hoặc chính phủ miền Nam cộng hoà đưa ra. Tụi tôi có hỏi mấy ông cộng sản Bắc Việt thì họ nhún vai: có thấy đòi đâu mà trả. Tụi tôi không tin cứ nghĩ mấy ông Bắc Việt cố tình chơi ẩu không chịu nhả tụi này ra. Và tụi tôi lại róng riết chờ đợi. Một lần có mấy ông nghị sĩ Thuỵ Ðiển Ðan Mạch gì đó vào thăm trại tù bọn tôi lén đưa đơn cho mấy ông nghị sĩ đó. Vài ngày sau một ông lớn công an Bắc Việt xuống tận trại tập họp tụi tao lại chính thức thông báo cho biết là chính phủ Bắc Việt cũng đã đề nghị trao trả tất cả số tù nhân lính biệt kích đặc nhiệm đã ở tù cải tạo gần mười năm theo đúng hiệp định đã ký kết nhưng chính phủ Mỹ và chính phủ miền Nam cộng hoà đã trả lời chính thức là họ không hề có một lực lượng biệt kích đặc nhiệm nào cả. Chính phủ Bắc Việt cũng muốn trao trả các anh lắm vì các anh đã cải tạo tốt lắm rồi nhưng trao trả cho ai bây giờ.

 

Vậy đấy! Kẹt lung tung rồi. Thế là tụi tôi lại tiếp tục ở tù mút mùa luôn. Thằng Cổn có vẻ sầu đời hỏi đệ: Hồi đó mày làm thông dịch ở trung tâm chắc là có biết đôi chút về cái việc đem con bỏ chợ này. Nghe thằng Cổn hỏi như vậy tóc gáy đệ dựng đứng mồ hôi vã ra đầm đìa ở nách ở lưng bụng. Ðệ lấp lửng giả ngô ngọng là thân phận thằng thông ngôn quèn nào có nghe ngóng hay biết điều gì đâu. Ðệ đâu có dám nhắc lại lời của ông đại tá trẻ tuổi lục quân Mỹ: chiến tranh là như vậy mà. Ðệ cũng đâu có dại nổi máu người làm chứng. Vả lại đệ còn lạ gì tính nết dữ dằn hung tợn của mấy ông biệt kích đặc nhiệm ngộ nhỡ họ hiểu nhầm đệ cùng một duộc với những kẻ đem con bỏ chợ rồi quẫn chí đòi tính sổ đổi mạng thì sao? Còn một điều nữa là chuyện cũ quá lâu rồi mấy chục năm trôi qua rồi bây giờ mới móc tính sổ thì được cái gì tốt nhất là quên phắt tất cả mọi ân oán hận thù lừa đảo chết chóc và nếu chưa quên được thì cố tập ngậm bồ hòn làm ngọt nuốt vào đừng có ọe ra nữa tanh tưởi lắm.

 

Sau lần gặp lại đó thằng Cổn lãng lẽ bỏ đi rồi bặt tin luôn chắc là nó lại đi hoang. Kể ra thì vợ chồng đệ có thể giữ nó lại giúp đỡ nó chút đỉnh một công việc làm vớ vẩn nào đó ở cái thương cảng này nhưng không rõ tại sao đệ cứ rờn rợn. Vài năm sau tình cờ gặp một thằng bạn cũ tên là Quảng cũng có thời gian làm thợ điện ở trại huấn luyện lực lượng biệt kích đặc nhiệm kể cho thằng Cổn có vào Sài Gòn chạy chọt ăn chực nằm chờ hơn một năm trời đợi diện xuất cảnh H.O nhưng không hiểu tại sao nó vẫn không đi lọt sau đó nó bỏ đi lang thang mấy tỉnh Cần Thơ, An Giang, Châu Ðốc, Mỹ Tho nghe nói còn mò ra cả đảo Phú Quốc rồi sang tận tỉnh Công Ông Chàm ở Căm pốt để tìm thuốc chữa cho đứa con gái điên của nó. Thằng Cổn có con gái ư. Nó có con với ai và từ bao giờ ở đâu. Khi đệ hỏi thì ông Quảng thợ điện kể cho đệ nghe là những ngày ở Sài Gòn thằng Cổn thường hay lui tới nhà vợ chồng ông nhờ vả một số việc vặt qua đó ông cũng biết chút ít về đời riêng của thằng Cổn. Ngay đêm đầu tiên nhảy dù xuống một khu rừng nhiệt đới ở vùng Thượng du xứ Bắc cả nhóm biệt kích của thằng Cổn đã rơi một cái bẫy giăng sẵn của công an Bắc Việt. Nhóm biệt kích của thằng Cổn đánh trả quyết liệt thí mạng bốn thằng bị bắn chết hai thằng bị bắt sống thằng Cổn bị dính hai viên AK vỡ bả vai chạy trốn vào một hang núi đá được vài hôm thì vết thương thối hoăng ròi bọ bò lổm ngổm Cổn đành liều mạng mò xuống một ngôi chùa ở dưới lưng chừng núi nói láo là thợ săn đi săn chẳng may bị gấu vồ. Sư cụ chủ trì ngôi chùa lặng lẽ cho nó ăn đắp thuốc lá rừng chữa chạy vết thương cho nó hơn một tháng trời đợi khi vết thương ở bả vai thằng Cổn lên da non thì sư cụ mới lựa lời khuyên nhủ nó nên đến công an xã đầu thú để cứu mạng sống của nó và cũng để chùa tránh được cái tội che giấu gián điệp biệt kích.

 

Nghe sư cụ khuyên như vậy thằng Cổn vui vẻ nhận lời.

 

Buổi sáng hôm tiễn thằng Cổn xuống núi tự tay sư cụ đeo vai thằng Cổn cái đãy vải trong có nắm cơm và gói thuốc rừng lại còn cho sư cô Hạnh đi theo dẫn đường cũng tiện thể xuống chợ mua một ít đồ chay cho nhà chùa. Nhưng thằng Cổn đã có dã tâm. Trên đường đi nó hãm hiếp rồi bóp cổ gần chết sư cô Hạnh cũng là người đã hơn một tháng trời đã lau rửa băng bó vết thương và cơm cháo chăm bẵm cho nó. Có lẽ vì quả báo nên chỉ một tuần sau thằng Cổn đã bị bắt. Hơn một năm sau trong khi đang nằm trong nhà tù thằng Cổn có nhận được một lá thư không rõ ai viết nghệch ngoạc báo cho biết là sư cô Hạnh không chết và đã đẻ một đứa con gái đặt tên là Kiệm nhà chùa đang nuôi còn sư cô thì đã chết vì bị bệnh hậu sản. Thằng Cổn giấu biệt tin này không cho lũ bạn tù biết. Rồi ngày tháng dần trôi hai chục năm sau thằng Cổn được tha. Ra khỏi tù nó đã tìm ngay đến ngôi chùa ở ngay lưng chừng núi đó nhưng tiếc thay khi gặp lại thì sư cụ đã già quá rồi suốt ngày đêm chỉ nằm trên võng đu đưa tay lần tràng hạt ai hỏi gì cũng chỉ mỉm cười lú lẫn chẳng còn nhận được ra ai vào ai. Cũng may là có mấy người trong xóm ở chân núi mách cho biết là cô con gái tên là Kiệm được nhà chùa nuôi từ bé đến năm mười sáu tuổi cắt tóc quy y thì tự nhiên hoá điên mấy năm nay lê la ở chợ kiếm ăn bị mấy thằng xe thồ thay nhau hãm hiếp đẻ liền ra mấy đứa bé nhưng đều chết yểu khi vừa chui ra khỏi bụng mẹ. Thằng Cổn mò ra chợ nhìn ngay thấy con mụ Kiệm điên tóc tai rũ rượi trần truồng lem luốc bẩn thỉu thối khắm đang ngồi xổm hít bã mía cạnh đống rác ruồi nhặng bay vù vù. Thằng Cổn không đủ gan đến nhận con mà chỉ dám nấp sau cây cột chợ đứng từ xa nhìn rồi cứ giật lùi từng bước như thằng làm xiếc tới khi ra khỏi cổng chợ thằng Cổn bỗng nghe đứa con gái điên tên là Kiệm của nó hú lên một tiếng não nề ai oán rùng rợn như tiếng hú của con chó rừng.

 

Thưa đại huynh nghe ông Quảng kể đến đó tóc gáy đệ dựng ngược mồ hôi vã như tắm ở cổ ở bụng ở nách ở háng. Vậy ra thằng Cổn đã giấu đệ chuyện này điều đó phải hiểu là thằng Cổn đâu còn coi đệ là người bạn tốt. Nó đã xếp đệ vào một duộc những kẻ đã nói dối trá lừa nhem cuộc đời nó từ lâu rồi.


Thế rồi bẵng đi một thời gian ông Quảng có biên thư báo cho biết thằng Cổn bị bệnh hủi mũi đỏ như quả cà chua mười đầu ngón tay mười đầu ngón chân sưng loét đau đớn nhức nhối. Có thể đấy là nó bị quả báo nhưng cũng có thể do cái hồi nằm biệt giam ở nhà tù Cộng sản buồn quá thằng Cổn nuôi cóc suốt ngày đêm ăn nằm sờ mó ôm ấp hít ngửi mấy con dế con cóc nên bị lây bệnh hủi. Ðệ nghe tin này sầu đời muốn chết cảm thương cho một thằng bạn chiến hữu tan nát cuộc đời vì một cuộc chiến tàn bạo này trắng trợn vô sỉ lừa cho một quả ngoạn mục.

<< Chương 15 | Chương 17 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 946

Return to top