Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Con Chim Sáo Nhỏ

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 9174 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Con Chim Sáo Nhỏ
Trân Châu

Chương 3

- Học về… Học về… - Tiếng con Sáo nhỏ như reo lên mừng rỡ, khi thấy chiếc xe đạp của Dũng và Hương dừng lại nơi đầu ngõ vào nhà.
Cô Hiền bước ra với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt yêu thương của người mẹ.
- Về rồi à? Trời hôm nay nắng quá.
- Thưa cô con mới về. – Hương cúi thấp thật lễ phép và tôn kính chào mẹ Dũng.
- Ừ! Thay đồ rửa mặt đi ăn cơm. Ủa, thằng Dũng mới về mà lủi đâu mất rồi. – Cô nhìn quanh. – Nó sao vậy Hương? Mặt mày sao quạu đeo vậy?
- Chắc… Dũng bị mệt. – Hương ngập ngừng.
- Hai đưá không cự cãi chứ?
- Dạ không.
- Chuyện này thì kỳ đó… - Cô Hiền hơi cau mày, nhưng cũng cười tươi giục tiếp. – Con để cặp đi, lo mà ăn cơm, trưa lắm rồi.
- Dạ!
Chờ cho bong Hương khuất sau buồng ngủ, cô Hiền bước vội ra nơi Dũng thường nằm dài trên chiếc võng treo sau vuờn, gọi nhỏ giọng lo lắng:
- Dũng, con bị bệnh à?
- Ðâu có. – Dũng nhổm lên.
- Sao không vào ăn cơm mà nằm dài ở đây? Có chuyện gì nói cho mẹ nghe với!
- Không có gì thiệt mà mẹ - Dũng cố cười, nhưng không làm mẹ yên long. Ðôi mắt cô Hiền cau lại như chờ đợi kiên nhẫn. Biết rõ tính mẹ, Dũng cúi thấp đầu ngần ngừ do dự. Ðôi mắt nó nheo nheo nhìn xuống na91ng đã xuyên nghiêng qua vòm lá trong khu vườn.
- Cẩm Vân và Tố Nga không hiểu vì sao cứ giận con từ cái dạo Hương chuyển về đây học. Bây giờ còn khồ hơn bởi các bà chị ấy lại không chịu tham gia thi đấu bộ môn nào của lớp nữa. Báo hại con không biết tính sao đây, rầu quá trời, năn nỉ hoài cũng không được.
- Có vậy thôi sao? – Cô Hiền cười nhẹ nhõm.
- Dạ.
- Mẹ cứ sợ con và Hương cãi cự chứ.
- Làm gì có. Tính Hương mẹ biết rối đó, ít nói.
- Ừ! Con bé tội nghiệp lắm. – Cô Hiền thở dài thương cảm. – Nó mất tình thương của mẹ sớm nên mặc cảm, về đây học là nghịch lý bởi có ai trái ngược khi từ thành phồ mà chịu về quê học nốt những năm cuối cấp không?
- Nhưng Hương ít nói, ít chịu làm quen với bạn bè chung lớp cho nên tụi nó nói Hương kênk kiệu, và xa lánh luôn cả con.
- Chắc tại Hương chưa thích nghi với môi trường mới.
- Hai, ba tháng rồi còn mới gì nữa mẹ! Bây giờ cái làm con lo nghĩ và đau đầu là không có ai thi đấu các môn thể thao nữ nè, phen này bị dần nhừ xương với thầy chủ nhiệm bộ môn quá mẹ ơi!
- Hay con hỏi thử coi, ngoài Cẩm Vân và Tố Nga ra không lẽ cả lớp, hơn hai mươi đứa nữ không có ai biết chơi thể thao.
- Thì có, nhưng đâu chắc gì giỏi như Cẩm Vân. Bóng bàn và cầu long năm rồi Tố Nga lẫn Cẩm Vân đều đoạt giải nhất mẹ không nhớ tới à? Năm nay có các trường khác tới để giao lưu nữa, để thua ê mặt lắm.
- Vậy thì Vân không nên vì giận con mà bỏ mặc tập thể lao đao.
- Biết sao được khi Vân nói mình bị sai khớp tay và chân. Thầy chủ nhiệm nói còn không tác dụng, huống hồ là con. Con gái khó chịu quá trời, lúc nào cũng muốn người ta năn nỉ, chán quá.
- Con có muốn mẹ giúp gì không? Hay để mẹ gặp Cẩm Vân và Tố Nga nói hộ.
- Như vậy thì càng không nên.
- Tại sao vậy?
- Hai bà chị đó càng lên mặt sao chịu thấu, phải chi Tuyết Hương biết được vài môn thể thao đó thì hay hơn cả.
- Con có nói chuyện với Hương chưa?
- Dạ rồi, Hương lắc đầu chào thua.
- Không còn cách nào khác à?
Dũng im lặng gật nhẹ đầu:
- Con hy vọng những ngày cuối Vân sẽ đổi ý.
- Mẹ cũng mong như vậy. Thôi nào, đứng lên vào nhà ăn cơm để con Hương đợi.
- Con không đói.
- Cũng phải ăn. – Cô Hiền kéo tay con trai - Ðừng lo lắng nhiều quá. Cẩm Vân là đứa học trò ngoan, nó sẽ phải có tinh thần trách nhiệm trước tập thể.
Dũng không nói gì thêm ngoài việc đi theo mẹ vào nhà, thì đã nghe tiếng con sáo chộn rộn:
- Ðẹp quá…tài quá…giỏi quá.
- Sáo khen ai vậy mẹ?
- Không rõ nữa, dạo này con Sáo nói liền miệng cả ngày, khôn lanh ra hẳn.
- Dạ! – Dũng cười tuơi hài long, bước nhanh về phía treo lồng con Sáo ở, thì ra Tuyết Hương đang dạy chữ để con Sáo nói. Cả hai rất thân thiện, thương mến nhau.
- Sáo! Cưng khen ai giỏi và đẹp vậy? – Dũng sà tới hỏi. – Nói lại nghe nào?
- Hương đó, Hương đó, Hương đẹp…ăn ngon quá. – Con Sáo nói nhanh thành thạo như một con người, khiến cô Hiền cũng vui lây.
- Sáo…nịnh đầm không chịu được, mai mốt không được nói Hương đẹp nghe chưa? – Hương làm bộ phật ý. - Nếu không chị sẽ giận Sáo luôn.
- Ðẹp lắm… Ðẹp lắm…
- Nghỉ chơi với Sáo luôn – Hương liếc con Sáo và giận dỗi bỏ vô nhà.
- Xin lỗi… xin lỗi! -Tiếng leo lẻo ấy đuổi theo Hương, nhưng nhò cứ đi thẳng.
Ngoài sân Quốc Thắng vừa dựng chiếc xe đạp đã vội lên tiếng trêu tức con Sáo:
- Có lỗi thì đánh nó đi Dũng, con Sáo này hư lắm.
- Khốn nạn… đồ khốn nạn! – Sáo bay lên nóc lồng la lớn, phản đối, khiến cho Dũng và Thắng kinh ngạc lẫn buồn cười vô cùng. Chẳng hiểu ai đã dạy sáo câu này.
- Nè! Sáo hư lắm… ai dạy hả? – Dũng ghé sát mắt vào lồng hỏi to.
- Ðẹp lắm… Ðẹp lắm… - Nó trả lời chỉ có vậy.
- Thôi mà, đừng có chọc sáo nữa – Cô Hiền lên tiếng – Con mới tới chơi hả Thắng, vào nhà sẵn ăn cơm luôn.
- Con ăn rồi - Thắng câu cổ nói nhỏ điều gì đó vào tai Dũng, làm cái đầu Dũng gật nhanh.
- Ừ! Chút tao qua.
- Nhớ nhanh lên đó. - Thắng giục.
- Biết rồi… về trước đi, ăn cơm xong qua liền. Nói tụi nó nhất định chờ nha.
- Vậy tao về nhé. Thưa cô con về - Thắng nói lớn cố ý vọng vào nhà, rồi lủi nhanh ra cửa.
Dũng bước vào bếp ăn vội hai chén cơm, rửa mặt và dẫn chiếc xe đạp đi ngay. Nhưng vừa ra khỏi hang dâm bụp thì cũng là lúc tiếng con sáo kêu thảng thốt.
- Té rồi… té rồi… - Như phản xạ Dũng quay nhanh trở vào gọi lớn.
- Mẹ ơi… mẹ…
- Cô… cô đi dạy rồi. - Giọng Hương mệt lả và ngắc ngữ từ bên hông nhà. Dũng đi vội ra, thấy Hương đang ngồi thụp dưới đất, nơi gốc cây ổi, với hơi thở nặng nề và bờ môi xanh xám.
- Trời ơi… Hương bị sao thế? Té à?
- Không… Hương ngồi chơi… cho mát thôi, không có bị gì đâu!
- Sao con sáo la lên là té. – Dũng chau mày lo âu.
- Tại sáo chọc quê Hương thôi.
- Thiệt hôn?
- Ai gạt Dũng làm gì… Hương… khỏe lắm. Thắng đợi Dũng kìa, lo mà đi…
- Nhưng xem Hương không khỏe như lời nói đâu. – Dũng nhìn chăm chú vào cô bạn và chợt nhớ lời mẹ dặn, nên cứ ngần ngừ mãi không dám bỏ đi.
Nhưng đứng mãi thế này cũng không phải cách. Một ý nghĩ thoáng qua làm cho Dũng hài long và làm ngay không do dự chần chờ, ậu nói nhanh cùng Hương:
- Vậy Dũng đến nhà Thắng nhé Hương?
- Ừ, đi đi! – Hương gật nhanh và dường như chỉ chờ có thế.
Vài phút sau xe đạp của Dũng xa dần, Hương mới gượng đứng lên, đôi tay run rẩy ôm lấy ngực, cố đè nén những hơi thở gấp, dồn dập của con tim bé nhỏ bệnh hoạn trong cơ thể mình. Chậm chạp, Hương lần mò về chỗ ngồ học, té phịch xuống ghế, nhưng không may cho Hương, cái ghế lại đổ nhào, hấ nhỏ té lăn lốc xuống nền gạch và cái ghế lại đè lên người Hương, cùng cả đống sách tập đồ ập tới tấp xuống người nhỏ. Tội nghiệp cho Hương, cựa quậy yế ớt vì cơn khó thở kép dài… nếu tình trạng này để lâu chắc nhỏ sẽ bị ngất mất… Trời ơi… mẹ ơi… nước mắt Hương lăn dài dù không muốn. Chưa bao giờ Hương thấy thương mình như thế này.
Cái cảm giác cô đơn côi cút lại ùa về xâm chiếm lấy Hương, sự chán nản không thiết sống tràn nhanh tới, làm cho Hương buông xuôi để mặc cho cái chết tới… và Hương nhắm nghiền mắt chờ đợi gã từ thần xuất hiện.
- Hương… Hương! – Dũng ùa nhanh vào, kinh hoàng gọi bạn và đôi tay nó hấp tấp đõ lấy Hương, xô mạnh tập sách sang một bên, làm rơi ra một ống thuốc đổ vung vài. Bằng một quyết định chớp nhoáng. Dũng lượm lấy viên thuốc màu hồng nhạt nhét nhanh vào miệng Hương với giọng dỗ dành thân ái như người anh cả.
- Nào! Hương ngoan nè, uống thuốc đi… rồi sẽ nhanh chóng hế bênh thôi, không có gì đâu… đừng sợ nhé… có Dũng đây, uống đi Hương…
Ðôi mắt Hương đầy lệ vì xúc động do sự ân cần, lo lắng của Dũng.
- Uống đi… nước nè. – Dũng kề ly nước vào tận miệng Hương. - Uống đi, đừng để mẹ la Dũng đó.
- Cảm ơn… Hương thều thoào nuốt viên thuốc và gượng đứng lên theo tay đỡ của Dũng.
Nước mắt Hương càng rơi dài, có lẽ nhỏ tủi do bản thân vương mang chứng bệnh khó trị.
 

<< Chương 2 | Chương 4 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 360

Return to top