Chim ưng đang bay vờn quanh, bay vờn quanh dưới bầu trời xanh biếc, đang chờ ăn cái xác sắp chết của chàng.
Chàng vẫn còn chưa chết.
Chàng cũng muốn ăn con chim ưng này.
Chàng cũng đang đói lắm, đói muốn chết.
Lúc cuộc sống đang bị đe dọa, lúc sự đe dọa này đã đến sự cực hạn nào đó, thì một con người và một con chim ưng cũng không có gì khác nhau, cũng sẽ đều vì bảo toàn cuộc sống của bản thân mình mà uy hiếp kẻ khác.
Chàng rất muốn nhảy lên chụp lấy con chim ưng này, rất muốn tìm lấy một cục đá ném rớt con chim ưng này. Bình thời là một việc rất dễ dàng, nhưng lúc này vì đã sức cùng lực kệt, ngay cánh tay cũng đã khó khăn mà nhấc lên.
Người thanh niên này đã sắp chết.
Bằng hữu trong giang hồ nếu biết chàng đã sắp chết, nhất định sẽ có rất nhiều người vì điều này mà lấy làm kinh ngạc, bi thương, nuối tiếc, nhưng nhất định cũng sẽ có rất nhiều người sẽ rất là vui sướng.
Chàng họ Phương, tên Phương Vĩ, nhưng mọi người lại quen gọi chàng là Tiểu Phương, Tiểu Phương lợi hại.
Cũng có lúc ngay bản thân Tiểu Phương cũng cảm thấy bản thân mình thật sự là một con người lợi hại, cực kỳ lợi hại.
Tiểu Phương đã ở trong một vùng đất khô hạn không một bóng người, không một giọt nước, gắng gượng bước đi mười mấy ngày rồi, lương thực và nước mang theo đã bị trận gió bão đó cuốn đi mất.
Lúc này trên thân Tiểu Phương chỉ còn lại thanh trường kiếm và một vết thương, duy nhất làm bạn đồng hành với chàng chỉ có Xích khuyển.
Xích khuyển là một con ngựa, do Mã Tiếu Phong tặng cho chàng, Mã Tiếu Phong là chủ nhân của trại ngựa Lạc Nhật vùng Quan Đông, đối với ngựa Mã Tiếu PHong còn ham thích hơn cả kẻ lãng tử đối với nữ nhân, cho dù một con ngựa hoang ngang bướng nhất đi nữa, đã lọt vào trong tay họ Mã, cũng sẽ được huấn luyện thành một con ngựa non ngoan ngoãn.
Ngựa mà Mã Tiếu Phong tặng cho bằng hữu đều là ngựa tốt, nhưng lúc này ngay con ngựa tốt được tuyển chọn kỹ càng này cũng đã sắp ngã quỵ.
Tiểu Phương nhẹ nhàng vỗ vào lưng của nó, góc miệng khô nẻ lại vẫn như phảng phất một nụ cười.
"Ngươi không thể chết, ta cũng không thể chết, bọn ta vẫn còn chưa có thê tử, làm sao mà chết được hả?" Mặt trời như ngọn lửa, mặt đất như lò lửa, tất cả sinh mạng đều sấy khô, nội trong mấy trăm dặm không thấy một dấu vết người.
Nhưng Tiểu Phương đột nhiên phát hiện thấy có người đang đi theo phía sau chàng.
Tiểu Phương vốn không nhìn thấy người này, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của người này, nhưng chàng có thể cảm giác thấy được, một loại cảm giác kỳ dị, linh mẫn của dã thú.
Có lúc Tiểu Phương cơ hồ cảm giác thấy người này đã cách chàng rất gần, chàng liền dừng lại chờ đợi.
Tiểu Phương không rõ mình khát vọng như thês nào được nhìn thấy một người khác, đáng tiếc chàng không thể đợi được.
Chỉ cần chàng dừng lại, người này mơ hồ cũng ngay lập tức dừng ngay lại.
Tiểu Phương là kẻ giang hồ, có bằng hữu, cũng có kẻ thù, kẻ mong muốn cắt đầu của chàng chắc chắn không ít.
Người này là ai? Tại sao lại đi theo chàng? Có phải là đợi lúc chàng không còn sức đề kháng sẽ đến cắt đầu của chàng, tại sao bây giờ vẫn còn chưa xuất thủ đi? Có phải là vẫn còn đề phòng thanh kiếm ở bên hông chàng?
Tiểu Phương không thể suy nghĩ sâu hơn.
Có lúc đói khát tuy có thể khiến người ta suy nghĩ linh hoạt, nhưng bây giờ chàng đói đến mức ngay sức lực tập trung tư tưởng cũng không có.
Lại gắng gượng đi một đoạn đường nữa, cuối cùng đã tìm thấy một gò cát có thể ngăn che được ánh sáng mặt trời.
Tiểu Phương nằm xuống bóng râm ở phía sau gò cát, còn chim ưng đó đã bay thấp hơn, dường như xem chàng là người chết.
Nhưng Tiểu Phương vẫn không muốn chết, vẫn muốn liều mình đầu một trận với con chim ưng này, tiếc là đôi mắt của chàng đã dần dần không thể mở ra nổi nữa, ngay những sự vật trước mắt đã trở nên lung linh mờ ảo.
Chính lúc này, Tiểu Phương nhìn thấy một người.
Nghe nói trong sa mạc, một người sấp chết thường cảm thấy ảo giác.
Một người rất nhỏ bé gầy ốm, mặc một chiếc áo choàng màu trắng rất to lớn, trên đầu quấn vải trắng, đội một chiếc nón lá đỉnh nhọn rất lớn, đưới bóng râm của vành nón, lộ ra một khuôn mặt nhọn hoắt, một cái miệng rộng to và một đôi mắt chim ưng.
Tiểu Phương dụi dụi mắt, xác định mình tuyệt không nhìn lầm. Trong sa mạc lạnh lẽo vô tình này, có thể gặp được một sinh vật đồng loại với mình, quả thật là một chuyện khiến người ta vui mừng phấn chấn vô cùng.
Tiểu Phương lập tức ngồi dậy, khóe miệng khô nứt nở ra một nụ cười, người này lại buông một tiếng thở dài, tỏ rõ rất là thất vọng.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
- Trong lòng ngươi có điều buồn phiền ư?
- Không có.
- Sao ngươi lại thở dài?
- Tại vì ta không ngờ ngươi vẫn còn có thể cười ra được.
Rất ít người vì lý do này mà thở dài, Tiểu Phương lại nhịn không được hỏi:
- Vẫn có thể cười ra được thì có gì mà không tốt?
- Chỉ có một điều không tốt, là người vẫn còn có thể cười ra được, thì sẽ không mau chết!
- Ngươi mong ta mau chết ư?
- Càng nhanh càng tốt.
- Ngươi nãy giờ đi theo sau ta, chính là mong ta mau chết ư, bây giờ ngươi đã thấy ta ngay một chút lực khí cũng không có, tại sao ngươi còn chưa xuất thủ giết ta đi!
- Ngươi với ta vô oán vô thù, tại sao phải giết ngươi chứ?
- Nếu đã vô oán vô thù, tại sao ngươi lại muốn ta mau chết?
- Tại vì ngươi xem ra sớm muộn gì cũng phải chết, không những ta mong ngươi mau chết, mà con chim ưng kia cũng nhất định mong ngươi mau chết.
Con chim ưng vẫn lượn vòng ở trên đầu bọn họ.
Tiểu Phương hỏi:
- Lẽ nào ngươi cũng giống như con chim ưng, đợi ăn thi thể của ta?
Người này nói:
- Ngươi đã chết rồi, thi thể ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thối rữa, com chim ưng này đến ăn thi thể của ngươi, đối với ngươi cũng chẳng có chút thiệt thòi gì.
- Còn ngươi.
- Ta không muốn ăn ngươi, ta chỉ muốn thanh kiếm của ngươi.
Tiểu Phương lại mỉm cười:
- Dù sao, sau khi ta chết đi, ta cũng đâu có cách gì mang thanh kiếm này đi, ngươi có lấy nó, đối với ta cũng không có chút thiệt thòi gì.
- Không sai chút nào cả.
Tiểu Phương đột nhiên cởi thanh kiếm bên hông ra, dùng lực ném cho người này.
Người này bất ngờ hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
- Ta muốn tặng thanh kiếm này cho ngươi.
- Đây là thanh kiếm rất nổi tiếng và quý giá.
- Nhãn quang của ngươi thật là không tồi.
- Ngươi còn chưa chết, tại sao lại tặng nó cho ta trước?
- Tại vì bản thân ta lúc còn sống rất là hạnh phúc, ta cũng muốn người khác hạnh phúc.
Tiếng cười của chàng đích xác rất là vui sướng tiếp:
- Ta dù sao cũng phải chết, thanh kiếm này sớm muộn cũng là của ngươi, tại sao ta không tặng ngươi sớm một chút, để ngươi cũng vui sướng luôn?
- Ta có thể đợi.
- Đợi chết tuyệt không phải là một chuyện vui sướng, bất kể là đợi mình chết, hay là đợi người khác chết, đều không vui sướng gì. Ta xưa nay không làm những chuyện không vui sướng, cũng không muốn người khác làm.
Đôi mắt chim ưng của người này nhìn chằm chằm Tiểu Phương, đột nhiên lại thở dài nói:
- Con người ngươi, thật là kỳ quái, kỳ quái vô cùng.
Tiểu Phương cười nói:
- Ngươi nói đúng đấy.
- Nhưng nếu ngươi muốn dùng cách này để làm cảm động ta, để ta cứu ngươi, thì ngươi lầm rồi, cả đời ta đến nay chẳng bị ai làm cho cảm động cả.
- Ta nhìn thấy thế.
Người này nhìn trừng trừng Tiểu Phương một lúc rồi đột nhiên nói:
- Tạm biệt!
Y đi không nhanh, hình như y không lãng phí một chút thể lực nào lúc không cần thiết.
Kiếm vẫn còn nằm trên mặt đất.
Tiểu Phương liền nói:
- Ngươi quên kiếm của ngươi kìa.
Người này nói:
- Ta không quên.
- Tại sao ngươi lại không mang thanh kiếm này đi?
- Nếu ngươi chết, ta chắc chắn sẽ mang thanh kiếm này đi.
- Ta tặng cho ngươi, ngươi lại không muốn hay sao?
- Cả đời ta chưa bao giờ muốn lấy đồ của người sống, mà ngươi bây giờ thì vẫn còn sống.
- Đồ của người sống ngươi không muốn à!
- Tuyệt không muốn!
- Nhưng có những thứ mà người chết tuyệt không có, tỉ dụ như tình bằng hữu.
Người này lạnh lùng nhìn Tiểu Phương, dường như chưa bao giờ nghe nói đến ba chữ “tình bằng hữu”.
Tiểu Phương nói:
- Ngươi xưa nay không có bằng hữu ư?
Người này trả lời một cách ngắn gọn dứt khoát:
- Không có!
Y lại cất bước đi, nhưng chỉ đi được một bước, lại dừng lại, tại vì y đột nhiên nghe thấy từ xa vang lên hàng loạt tiếng vó ngựa, nghe ra giống như trống trận vang dội, sát khí bừng bừng.
Sau đó y nhìn thấy phía sau gò cát cát bụi mịt mù, kẻ đến không chỉ một ngựa, một người.
Khuôn mặt nhọn lạnh lùng của y lập tức lộ ra vẻ kỳ quái, bống nhiên y cũng nằm ngay xuống, nằm ở dưới bóng râm của gò cát, nhìn thấy con chim ưng ăn xác chết đang bay thấp lượn vòng.
Tiếng vó ngựa sát dần, nhưng người ngựa vẫn còn cách rất xa. Đột nhiên, một loạt tiếng gió gào rít xé nát không gian vang tới.
Chim ưng cũng có bản năng kỳ dị, mơ hồ cũng cảm thấy dấu hiệu bất tường, đã sẵn sàng bay vọt thẳng lên không trung.
Đáng tiếc nó vẫn còn chậm một nhịp, tiếng gió xé trời vang tới thân thể của nó đột nhiên lắc lư trong không trung, tà tà rớt xuống, mang theo một mũi tên.
Một mũi tên có lông chim đại bàng, bắn vào dưới cánh trái của nó, xuyên qua thân phải của nó, thân thể nó vừa rớt xuống, đã không thể cử động gì được.
Người ngựa vẫn còn ở xa ngoài ba mươi trượng, một mũi tên bắn ra, đã có thể bắn xuyên một con chim ưng.
Tiểu Phương thở dài nói:
- Bất kể người này là ai, ta vẫn mong kẻ mà y đến tìm không phải là ta.
Dưới bầu trời xanh biếc là một màn im lặng chết người, tiếng vó ngựa dừng lại xa xa, cát bụi đã lặng xuống. Con chim ưng đang đợi ăn thi thể người khác, nay chỉ còn đợi người khác đến ăn cái thi thể của nó.
Mọi nhịp điệu trong cuộc sống lúc này cơ hồ đều đã dừng lại, nhưng cuộc sống vẫn cần phải tiếp tục, nên sự dừng lại này tuyệt sẽ không kéo dài.
Một lát sau tiếng vó ngựa lại vang lên, ba con ngựa như tên bắn vòng qua gò cát phóng thẳng đến, đầu tiên là một lão hán áo khoác đen, dây thắt lưng đỏ, bên yên ngựa là tên, trong tay cầm cung, bên hông đeo đao.
Ngựa vừa dừng lại, người đã đứng ngay trước đầu ngựa, động tác của người và ngựa đều nhanh nhẹn mạnh mẽ khiến người khác rất khó mà tưởng tượng được, nhãn thần sắc bén của lão cũng khiến người khác không dám nhìn sát gần.
- Ta tên là Vệ Ưng Bằng.
Tiếng nói của lão trầm thấp, tràn đầy sự uy nghiêm và kiêu hãnh, lão chỉ nói ra tên của bản thân mình, dường như đã đủ để nói rõ tất cả, tại vì mỗi người đều phải đã nghe qua tên tuổi của lão, vô luận ai nghe thấy tên của lão, đều phải phục tùng tôn kính lão.
Nhưng hai người đang nằm ở trước mặt lão lúc này lại không hề có một chút phản ứng nào.
Ánh mắt như lưỡi dao của Vệ Ưng Bằng đang nhìn chằm chằm Tiểu Phương:
- Xem ra ngươi nhất định đã đi trong sa mạc nhiều ngày rồi, nhất định đã gặp trận gió bão đó.
Tiểu Phương gượng cười.
Đối với chàng mà nói, trận gió bão đó rõ ràng giống như một cơn ác mộng vậy.
Vệ Ưng Bằng hỏi:
- Mấy ngày nay ngươi có nhìn thấy kẻ khả nghi nào không?
Tiểu Phương trả lời:
- Nhìn thấy một người.
- Ai?
- Ta!
Vệ Ưng Bằng trầm mặt xuống, lão không thích cái trò đùa này, lạnh lùng nói:
- Gặp được kẻ khả nghi, ta chỉ có một biện phát để đối phó.
- Ta biết.
- Ngươi biết gì?
- Gặp được kẻ khả nghi, ngươi nhất định sẽ cắt cái mũi của kẻ đó trước tiên, chém đi một lỗ tai, bức hỏi lai lịch, sau đó một đao giết chết.
- Ngươi vẫn còn muốn nói bản thân mình là kẻ khả nghi chứ?
Tiểu Phương thở dài nói:
- Ta nói hay không nói đều như nhau, người như ta nếu vẫn không khả nghi, thì còn có ai khả nghi nữa hả?
Vệ Ưng Bằng rít giọng nói:
- Ngươi muốn ta dùng cách thức này đối với ngươi chứ?
- Dù sao ta cũng sắp chết rồi, ngươi tùy tiện dùng cách thức gì đối phó với ta cũng đều không quan trọng.
- Nhưng ngươi có thể không phải chết, chỉ cần có một bình nước, một miếng thịt là có thể cứu sống được ngươi.
- Ta biết.
- Ta có nước, cũng có thịt đây.
- Ta biết.
- Tại sao ngươi không cầu xin ta đi?
- Tại sao ta phải cầu xin ngươi?
- Tại vì ta có thể cứu mạng của ngươi!
Tiểu Phương cười cười nói:
- Nếu ngươi chịu cứu ta, thì không cần ta phải cầu xin ngươi, nếu ngươi không chịu, ta cầu xin ngươi cũng vô ích.
Vệ Ưng Bằng nhìn trừng Tiểu Phương, toàn thân dường như không nhúc nhích, nhưng đột nhiên cây cung của lão kéo căng ra, tên ở trên dây phực một tiếng, mũi tên phóng ra.
Tiểu Phương không nhúc nhích, ngay mắt cũng không chớp, tại vì chàng đã nhìn thấy mục tiêu của mũi tên này không phải là chàng.
Mục tiêu bắn của mũi tên là kẻ áo choàng trắng mặt nhọn mắt ưng, người mà chờ Tiểu Phương chết để lấy kiếm, chỗ bắn tới là nơi hiểm yếu chí mạng của y.
Vệ Ưng Bằng dường như trước sau không nhìn qua người này một cái, nhưng chỉ cần một mũi tên sẽ bắn xuyên qua yết hầu của y.
Vệ Ưng Bằng có biệt danh là Nộ tiễn thần cung, bách phát bách trúng, chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng lần này lại là một ngoại lệ.
Kẻ áo choàng trắng chỉ duỗi hai ngón ra, đã kẹp dính lấy mũi tên mà có thể bắn xuyên một con chim ưng ở bốn mươi trượng ngoài.
Con ngươi mắt của Vệ Ưng Bằng đột nhiên co rút lại, trong con mắt đột nhiên lóe lên ánh đao.
Toàn Phong đao của hai thiếu niên kỵ sĩ mà lão dẫn theo đã xuất khỏi bao.
Vệ Ưng Bằng đột nhiên vung tay, đã dùng ngay cây cung sắt trong tay đánh rớt đao trong tay bọn họ.
Các thiếu niên ngơ ngác.
Vệ Ưng Bằng cười nhạt nói:
- Các ngươi có biết y là ai không? Với các ngươi mà cũng đáng rút đao trước mặt y à?
Rồi lão chậm rãi quay người lại đối diện kẻ áo choàng trắng, lạnh lùng nói:
- Nhưng nếu ngươi cho rằng ngươi nằm trên mặt đất giả chết là có thể khiến ta nhận không ra ngươi, thì ngươi lầm rồi đó.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
- Ngươi nhận ra y à?
Vệ Ưng Bằng nói:
- Y chính là Bốc Ưng.
- Bốc Ưng!
Đôi mắt Tiểu Phương căng to ra.
Vô luận ai nhìn thấy Bốc Ưng, đôi mắt cũng căng to ra, tại vì trong giang hồ cơ hồ không có ai thần bí hơn y cả.
Trong cuộc đời nhiều dáng nhiều vẻ của y có rất nhiều sự kiện, mỗi một sự kiện đều ngập đầy truyền kỳ thần bí.
Tiểu Phương thở nhẹ ra một hơi, nói:
- Không ngờ hôm nay ta lại gặp được Bốc Ưng.
Vệ Ưng Bằng nói:
- Ta cũng không ngờ.
Tiểu Phương hỏi:
- Ngươi với y có thù à?
Vệ Ưng Bằng trả lời:
- Không có.
- Tại sao ngươi muốn giết y?
- Ta chẳng qua chỉ muốn thử xem y tóm lại có phải là Bốc Ưng không mà thôi.
- Nếu y là Bốc Ưng, thì tuyệt sẽ không chết ở dưới tay của ngươi, nếu y chết, thì nhất định sẽ không là Bốc Ưng.
- Không sai.
- Nếu y chết rồi, thì kẻ chết chẳng qua là kẻ không đáng gì. Nộ tiễn thần cung trảm quỷ đao tung hoàng giang hồ, giết lầm một người có quan hệ gì đâu.
- Không hề có chút quan hệ gì.
Rồi Vệ Ưng Bằng lạnh lùng tiếp lời:
- Vì ba mươi vạn lạng vàng, thì có giết lầm bốn năm trăm con người cũng không quan hệ gì.
Tiểu Phương ngạc nhiên nói:
- Ba mươi vạn lạng vàng? Ba mươi vạn lạng vàng ở đâu đến chứ?
Vệ Ưng Bằng nói:
- Ta biết là từ đâu đến, nhưng không biết đến nơi đâu.
Ngày này là ngày mười sáu tháng chín, cách thời gian Thiết Dực chết thảm, vàng bị cướp mất mới ba bốn ngày, cái án to lớn kinh thiên động địa này, trong giang hồ vẫn chưa có ai biết.
Tiểu Phương nói:
- Có phải ngươi cho rằng Bốc Ưng biết.
Vệ Ưng Bằng cười nhạt nói:
- Bốc đại công tử là thiên kim chi thể, nếu không phải là vì ba mươi vạn lạng vàng, thì sao lại đến cái nơi hoang địa cùng cực không có mỹ tửu cũng chẳng có mỹ nhân này cơ chứ?