Buổi sáng ở bến xe gió lạnh như nỗi buồn lướt trên da thịt. Tôi dửng dưng trước giờ khởi hành. Cảm giác xôn xao của những lần đi trước không còn nữa. Tôi đi vì phải đi, thế thôi. Chuyến đi không còn thích thú với tôi nữa.
Tuế quay sang hỏi tôi:
- Sao bạn? Có gì mà buồn ngơ ngẫn thế?
- Chả có gì. Thấy bình thường. Một ngày như mọi ngày.
Thuận dòm Nga cười. Giọng Huế của Nga nghe thật đặc biệt. Anh em Tuế giống nhau ở khuôn mặt. Tuế thương em. Thương rất mực. Càng gần với tình thương của người khác, tôi càng cảm thấy đắng cay cho số phận mình.
- Anh Lam kín đáo lắm. Vui buồn không ai biết được. Hôm nay phải khác với mọi ngày chứ.
- Chiều nay tới Đà Lạt, anh chị tha hồ nhé.
Giọng cười khúc khích không làm tôi vui theo. Tự nhiên tôi không còn muốn đi nữa. Gặp Hạ. Để làm gì? Tôi có thể hình dung ra cuộc gặp gỡ. Sống mấy ngày ngượng ngập, lơ ngơ rồi về. Tôi im lặng hút thuốc và nhắp từng ngụm cà phê. Buổi sáng ở bến xe mới thấy đời sống tấp nập. Họ đi và về. Những chuyến đi như thế đã xảy ra. Xảy ra mãi. Rồi còn lại những gì. Tôi bật cười làm Tuế ngạc nhiên.
- Mấy giờ Tuế?
Tuế nhìn đồng hồ:
- Mười lăm phút nữa khởi hành.
- Uống nước đi mấy cô. Ngồi đó mà cười. Xe chạy bây giờ.
- Anh Lam trông buồn cười quá. Sáng nay anh làm sao ấy?
- Tôi không nhận ra tôi nữa là.
- Nổi chứng rồi.
Thuận, Nga, Tuế vui vẻ xoay câu chuyện quanh tôi. Trong khi tôi muốn được thảnh thơi trong ý nghĩ. Chút nữa lên xe ra khỏi thành phố tôi sẽ ngủ một giấc. Mong khi thức dậy sẽ thấy núi đồi Đà Lạt. Tôi mong ước khi lên đèo sẽ gặp sương mù bay như mưa bụi. Nhìn những chuyến xe nhỏ nhắn màu xám tro sắp hàng với nhau thành một dãy. Những chuyến xe nối khoảng đường dài ba trăm cây số, nối hai thành phố cách xa bằng bao nhiêu sương khói mây trời. Tôi không thể bùi ngùi nhớ lại chuyến đi lần đầu với Tưởng. Lần đó, tôi chưa biết gì về Đà Lạt. Thành phố ấy như hãy còn trong mộng tưởng. Một đêm giáng sinh xa xưa chưa thể quên. Đôi mắt của Hạ ngâm sâu trong đáy hồ buồn. Mái tóc Hạ bay dạt. Tình yêu không thành một bóng dáng lớn, nó trùng lấp vào sương mù. Rồi nó sẽ tan. Tôi bùi ngùi khi nghĩ như vậy.
Tuế trả tiền. Chúng tôi sửa soạn ra xe. Trên xe đã có mấy người ngồi sẵn. Tôi ngồi ghế trước. Tuế, nga và Thuận ngồi ở băng sau. Xe khởi hành đúng tám giờ. Lúc đó tôi bỗng thấy nhớ Sài Gòn, nhớ tới một người yêu cũ nào đó. Mối tình thơ dại ấy đã chết theo những chiếc lá thay màu. Tôi có gặp “cô bé mắt to” mấy lần ở đây, không ngờ người con gái như một loài chim nhỏ bé trước kia bây giờ trở thành một thiếu nữ sành đời. Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa khi cô bé ấy vẫn còn đi học. Cổng trường bao giờ cũng đầy lá xanh. Người học trò thơ ngây năm xưa bây giờ như một chiếc lá vàng rơi xuống đường, bao nhiêu mưa nắng đã phủ lên. Tà áo đã không còn thơm mùi mực. Đã hết một thời làm học trò con gái. Tôi nhìn cổng trường im đóng với những hàng dương liễu rũ bóng trong vuông sân chơi. Hình bóng cô bé hiện đến thật tội tình.
Tuế quay sang hỏi tôi:
- Nhớ người xưa chứ Lam?
- Đang nhớ một chút.
- Buồn không.
- Bình thường. Không vui cũng không buồn.
Ngồi bên cạnh tôi là hai gã thanh niên. Băng trước gần tài xế là hai cô gái. Cả hai có vẻ vừa thi đậu xong nên mặt mũi tươi rói, được gia đình cho đi Đà Lạt dưỡng sức. Lúc ở bến xe, tôi thấy bà mẹ chạy theo dặn từng ly từng tí. Tôi đã bảo với Tuế, chắc là hai cô tiểu thư khuê các. Chúng tôi cười thầm với nhau. Xe ra xa lộ. Nắng đã chói mắt. Tôi ngồi phía ngoài, dựa tay vào cửa nhìn ra hai bên đường Sài Gòn ở lại đằng sàu lưng với những góc phố vụt qua, biến mất. Tôi cảm thấy buồn ngủ. Và tôi nhắm mắt. Tôi ngủ dật dờ cho đến khi xe ngừng hẳn lại. Tuế nói lớn:
- Gì vậy bác tài?
Bác tài lắc đầu:
- Chưa biết. Nhưng có lẽ kẹt đường.
- Xe kẹt đông quá.
Tôi nghiêng đầu ra ngoài nhìn thấy một dãy xe nối đuôi nhau dài đến mút mắt. Mấy người cảnh sát đứng từ xa án ngữ giữa đường. Không chiếc xe nào được phép tiến lên. Bác tài xế tắt máy ôm vơ lăng ngồi đợi. Nắng hâm hấp nóng trong xe. Tôi mở cửa bước xuống. Tuế xuống theo. Thuận lo lắng hỏi:
- Liệu có đi được không?
Tôi cười:
- Làm sao biết được. Không đi được thì trở về.
- Lên trên kia xem.
Tuế bỏ đi. Bác tài nói:
- Cứ chờ. Chừng nào cho đi thì mình đi.
- Chừng nào hả bác?
- Có khi lâu. Có khi chừng một hai tiếng đồng hồ.
- Như thế cũng mỏi ruột rồi.
- Xui quá.
- Đi không coi ngày.
Tôi nói với Thuận:
- Hôm nay đúng thứ sáu màu lại ngày mười ba tây. Không xui cũng uổng.
Trời bỗng đổ mưa. Không lớn lắm, nhưng mọi người kéo hết lên xe. Tôi quay kiếng. Không khí ngột ngạt khó thở. Nhìn ra hai bên đường cây cỏ lơ nhơ hoang dã. Mưa giăng giăng như sương mù những sớm mai trời Đà Lạt. Tuế nói chuyện vui đùa trong xe. Hai người con gái ngồi phía trước luôn nhai thức ăn trong miệng. Nga ngồi buồn nhìn mưa. Tôi cười bảo Nga:
- Không đi Đà Lạt được rồi, cô bé có buồn không?
- Sợ anh Lam buồn thôi.
- Anh chỉ mong được quay về.
Bác tài xế bảo:
- Chờ khoảng hai tiếng trở đi, nếu không đi được mình quay về.
- Về sớm đi bác.
- Đâu có được. Đi một đoàn xe. Họ quay về, mình mới về được. Về trước nếu thông đường, tôi bị cự ghê lắm.
Người con gái ngồi phía trước bỗng lên tiếng:
- Chờ đi bác ơi.
Tôi cười:
- Hai cô có vẻ khoái Đà Lạt. Tôi sợ không đi được, ngồi đây chờ phí thời gian thôi.
- Đằng nào cũng mất nguyên một ngày rồi.
- Bây giờ trở về mình còn buổi chiều, có thể đi ciné.
- Xem hết phim rồi. Nếu không đi được, ngày mai tôi đi Cấp.
- Vậy đi Cấp vui hơn đi Đà Lạt.
Cô gái cười. Tuế nhìn tôi nheo mắt. Mưa tạnh dần. Tôi quay kiếng xe xuống. Mọi người lại ùa xuống đứng dọc hai bên đưòng chờ đợi. Thuận và Nga cũng xuống đi tới một khoảng đất trống. Hai người định đi dạo nhưng không ngờ trời mới mưa xong cát ướt bám chặt gót giày. Những dấu chân sâu, mắc dính trong cát đỏ. Hai người loay hoay một chút rồi bước ra khỏi khoảng đất lầy đó, rồi cùng nhau dùng que xoi những chỗ đất dính. Tôi và Tuế ngồi trên xe hút thuốc. Tôi nói với Tuế.
- Chả khoái đi chút nào. Chỉ mong về.
- Ráng chờ tới trưa xem. Thế nào cũng đi được. Trên đó chắc Hạ đang mong.
- Buồn quá. Không muốn đi nữa.
- Tại sao buồn. Kỳ vậy?
- Chán đời.
- Thôi chứ bạn. Tớ còn có mấy ngày phép.
Tôi và Tuế cùng cười. Nắng bắt đầu gắt. Tôi thấy khó chịu trong người chỉ mong ông tài xế quay xe trở về. Thuận và Nga mang về mấy bịch nước. Tuế cười hỏi:
- Mua ở đâu tài vậy?
- Người ta bán đằng kia.
- Tưởng đã chết khát ở đây.
- Bây giờ chỉ lo chết đói. Trưa nay ăn cơm ở đâu?
Tuế chồm lên băng trước, ngó thấy mấy khúc bánh mì của hai cô gái. Vội cười:
- Đừng lo. Có bánh mì nhiều lắm. Thế nào tao với mày cũng được chia cho một khúc.
Thuận đấm vào hông Tuế. Hai cô gái phía trước dường như ngượng, vội lấy mấy tờ báo che mấy khúc bánh mì lại. Tôi hút ống nước như một đứa trẻ con. Tôi không biết hôm nay ở Sài Gòn Tường Vân làm gì. Ngồi trong phòng khách hay đi dạo ngoài vườn. Trong căn nhà đó Vân quá bé nhỏ. Cô đơn. Thui thủi đi ra đi vào như con mèo. Tôi bỗng nói:
- Nếu không đi được thì làm sao Tuế?
- Không đi thì quay về.
- Ngày mai có đi không?
- Thôi. Mệt rồi. Ở Sài Gòn chơi cho hết mấy ngày phép. Hẹn với Đà Lạt khi khác. Chỉ có Nga là tiếc. Mất một dịp để làm quen với Đà Lạt.
- Huế cũng đẹp chán phải không Nga?
Thuận cười:
- Nga giới thiệu cho anh Lam một người bạn đi. Lúc nào cũng than là cô dơn, buồn bã, chán đời mà Đà Lạt có kẻ chờ, Sài Gòn có người mong.
- Kê tôi vừa vừa chứ cô.
- Anh như thế mới đáng đời.
- Chưa bao giờ anh cô đơn hơn lúc này.
Thuận nguýt dài:
- Thôi xin ông đi.
Bác tài bỗng trở về nói:
- Thử đi đường khác xem qua được không.
- Đường nào bác?
- Đường tắt, trong kia.
- Nếu không đi được nữa thì sao?
- Không đi thì ở đó chờ luôn. Trên đó có quán cơm.
Bác lái xe vòng qua tay trái, theo một con đường đá xanh lởm chởm đi vào một xóm nhà đông đúc. Tôi có thể đưa tay ra hái những lá dâm bụt trước mỗi cổng nhà. Hoa dâm bụt nở đỏ. Nhà nào cũng có hàng rào dâm bụt. Mưa lại lắc rắc ngoài cửa xe. Trời buồn như một tấm màn cửa màu sẫm. Chạy hết con đường nhỏ ra con đường lớn. Nhưng ở đây cũng có cảnh sát giao thông gác, bắt xe phải quay vòng lại. Mưa đột nhiên lớn. Mưa vỗ trên mui xe nghe như tiếng đá rơi. Phía trước mù mịt. Bác tài xế dừng xe lại. Trong xe không ai nói với ai một lời nào. Mãi một lúc sau Tuế mới nói:
- Không thấy một quán ăn nào hết bác tài ơi, chắc tụi tui chết đói.
- Tạnh mưa tìm sẽ thấy.
Tôi nói:
- Quay về Sài Gòn là chắc ăn nhất.
- Có ai chờ mà nôn nao về dữ vậy anh Lam?
- Không đi được thì về chứ bộ.
- Anh đánh điện cho người ta chờ. Bây gờ lại không muốn đi. Tàn nhẫn vậy.
Thuận cự tôi. Không khí trong xe bịt bùng càng làm tôi khó chịu. Tôi ngồi im. Mong một chút nữa được quay về nhà nằm cho hết buổi chiều. Nhưng mưa mỗi lúc một lớn. Nhà có cửa hai bên đường và cây lá cũng mờ đi. Cô gái ngồi trước chép miệng:
- Mưa to quá.
- Mưa Đà Lạt còn phũ phàng hơn nhiều. Đồng ý quay về đi cô bé ơi.
- Tôi có chuyện cần phải lên Đà Lạt.
- Tôi còn cần hơn cô nữa.
- Vậy cùng đợi người ta cho đi mình đi.
Tội gì quay về.
- Rồi cô cũng sẽ đổi ý.
Tôi cố tìm cách thuyết phục hai cô gái ngồi phía trước. Nhưng hai cô gái có vẻ giữ quyết định phải đi Đà Lạt trong ngày hôm nay. Không có gì vô lý hơn phải ngồi trong xe đóng cửa bít bùng nhìn mưa.
- Đói bụng chưa Lam?
- Không. Chỉ muốn về.
- Trưa rời về. Tao cũng chán rồi. Đi Đà Lạt kiểu này không ham nữa.
Một lúc sau mưa tạnh. Bác tài quanh xe tìm quán ăn nhưng suốt một quãng đường dài không thấy có quán sá gì cả. Cuối cùng, đành phải quay xe về chỗ cũ. Ở đây, mọi người vẫn đứng đợi. Mưa tạnh. Nắng bắt đầu chói chang. Không khí ẩm ướt, nóng bức, mùi đất xông lên ngột ngạt đến khó chịu. Bác tài xế đi đâu mất. Tôi và Tuế lại nhảy xuống đất đứng lóng ngóng, buồn bã. Tuế chép miệng.
- Khó chịu quá. Có lẽ về tốt hơn.
- Khó mà đi được trong ngày nay.
Tuế đi lại trước xe khum đầu hỏi hai cô gái:
- Hai cô đã đồng ý chưa?
- Cứ chờ đi ông. Biết đâu sắp đi được.
Tôi bực tức nói từ phía sau:
- Ít nhất ba hôm nữa mới đi được.
Tuế cười. Quay lại. Tôi và Tuế đi lòng vòng qua những chiếc xe đò. Máy chụp hìnhTuế đeo lòng thòng trước ngực trông như một phóng viên. Tôi vừa đi vừa đá những viên sỏi cho lăn xuống một con dốc nhỏ. Bãi cỏ trước mặt cháy khô. Từ lúc Nga vào, tôi biết Tuế chỉ còn hai anh em. Mẹ Tuế chết từ lúc Tuế còn đi học. Tuế cũng có một hoàn cảnh gần giống như tôi. Nghĩa là cả hai đều có một thời thơ ấu bi thảm.
Tuế bỗng cười nói:
- Ở Sài Gòn không chịu. Tự nhiên lên chỗ này chơi.
- Như sống lại một thời trẻ con.
Tôi vốc những nắm cát cho bay trong gió. Trưa lúc nào không hay. Tôi cảm thấy đói bụng. Nhìn quanh chả có ai bán gì ăn được. Chỉ có nước uống. Tôi và Tuế nhìn nhau thất vọng, buổi trưa khốn khổ, tàn bạo. Gương mặt đứa nào cũng hằn vẻ mệt mỏi. Tôi thở dài:
- Tìm ông tài xế.
Hai đứa đi lòng vòng gặp ông tài xế đang trốn nắng dưới một lùm cây nhỏ. Tôi nói đại:
- Về thôi bác tài ơi!
- Về tôi trả tiền vé lại, nhưng phải bù tiền xăng cho tôi.
Tuế hỏi:
- Bao nhiêu?
- Năm ngàn mỗi người.
Tôi buông thõng:
- Được rồi. Quay về đi. Bao nhiêu cũng được.
Tự nhiên rồi hai cô gái cũng bằng lòng về, khi chúng tôi quay lại xe. Chắc có lẽ cái nắng đã hành hạ các cô. Chúng tôi vui vẻ leo lên xe và đi ngược về thành phố. Dọc đường tôi đề nghị:
- Nếu hai cô muốn đi Đà Lạt thì bây giờ ta đi chơi đâu đó lát nữa quay lại, đường thông ta đi tiếp.
Tuế la lớn:
- Đi Lái Thiêu ăn trái cây. Bây giờ vườn đang mùa trái cây.
- Bao giờ quay lại?
- Khoảng hai giờ.
- Kịp không?
Bác tài xế có vẻ cũng khoái đi chơi, nhất là được tiền nhiều. Ông ta nói:
- Kịp. Tôi chạy dư sức.
Hai cô gái bàn nhau. Hai thanh niên ngồi cạnh chúng tôi vội nói:
- Nếu thế, cho chúng tôi xuống xe ở đây.
- Đi luôn, cho vui các anh.
- Không. Chúng tôi phải về.
Chúng tôi đồng ý. Và bác tài ngừng xe lại cho hai người thanh niên xuống đón xe khác đi. Sau đó chúng tôi hướng sang con đường mới.
Bác tài vui vẻ nói:
- Mấy cậu đi ăn bánh bèo Lái Thiêu chưa?
- Chưa. Tôi chỉ ăn toàn cơm sấy với cá khô.
Tuế đùa. Tôi bảo bác tài:
- Cho chúng tôi tới chỗ đó, bác nhé?
- Dĩ nhiên. Đi Lái Thiêu mà không ăn bánh bèo thà đừng đi.
- Nghĩa là ý bác muốn nói quê một cục chứ gì?
Mọi người cùng cười. Bây giờ tất cả đều vui vẻ. Tuế nhảy lên băng truớc ngồi với tôi. Đúng như tôi dự đoán hai cô gái ngồi băng trước vừa mới thi tú tài xong, gia đình cho đi Đà Lạt chơi. Một cô tên Mai còn cô kia tên Thu. Cả hai là bà con với nhau. Họ cũng nói chuyện hồn nhiên không kém gì tôi và Tuế. Con đường lớn rộng thênh thang. Xe chạy thật nhanh. Tôi nhìn thấy những thửa vườn chạy dài và đâu đó, không xa tiếng chim cu gáy buồn bã:
- Có máy ảnh mà quên mua phim, làm sao?
- Chút ghé chợ mua, lo gì!
- Bác tài nhớ ghé giùm nhé?
Bác tài xế gật đầu. Khi xe vào chợ Lái Thiêu, tôi chạy khắp cùng trong chợ mới tìm ra một tiệm chụp hình. Mua được hai cuộn phim đem về cho Tuế. Mai quay xuống hỏi:
- Phàm màu hay đen trắng?
Tôi đáp:
- Đen trắng. Không bán phim màu.
- Uổng nhỉ. Phải phim màu chụp đẹp hơn nhiều.
- Tìm ra chỗ mua phim là may lắm rồi. Tôi tưởng về tay không.
Bác tài xế lại cho xe chạy. Thuận và Nga bây giờ lên ngồi cùng băng với Mai và Thu. Tôi ngồi ngắm phố xá hai bên đường. Rồi chợ Lái Thiêu cũng lùi về phía sau, mất bóng với chiếc cầu cong cong. Tuế lắp phim vào máy. Tôi nhắm mắt ngủ lơ ngơ hết khoảng đường. Đến khi xe ngừng trước một ngôi quán, tôi mới mở mắt ra.
- Quán bánh bèo đây mấy cậu.
Bác tài xế thành thạo hướng dẫn chúng tôi vào. Tuế gọi lia lịa những món ăn. Tôi đói bụng nên ăn cũng thấy ngon. Ở đây ngồi nhìn ra cả một khu phố tắm đẫm trong cái nắng ban trưa. Gió lớn, đùa những cây cối trong vườn. Khách trong quán hầu hết là người từ Sài Gòn lên. Mai và Thu ăn uống nhỏ nhẹ vì ngượng ngùng.
Tôi nói:
- Ăn no đi nhé. Biết đâu chiều nay chạy thẳng một mạch lên Đà Lạt than đói.
Bác tài thêm vào:
- Nếu đi được, tôi chạy thẳng một mạch thiệt đó. Hai cô ăn cho no, chứ đói giữa đường ráng chịu, tôi không ghé đâu nha.
Mai và Thu cúi mặt cười khẽ. Tôi và Tuế uống bia. Chuyến đi bỗng trở nên thú vị lạ lùng. Tôi không biết chiều nay về Đà Lạt có mưa không, và Hạ có đợi tôi không. Nghĩ tới một lời hẹn phải đổi dời, tự nhiên tôi cũng cảm thấy buồn như mình có lỗi. Hình như chưa bao giờ tôi đúng hẹn.
Ăn xong, bác tài xế đưa chúng tôi trở lại vào vường trái cây. Cây cầu lóc những miếng gỗ trơn mục bắt qua con sông rộng. Phía bên kia là vườn trái cây. Lại mưa. Những hạt mưa nối dài như một tấm màn trắng mờ buông xuống mặt sông. Chúng tôi đi từ từ qua cầu. Tuế chạy trước và chụp hình một số kiểu đầu tiên từ dốc cầu. Tôi nhìn dòng nước dưới cuối chân cầu ngầu đục, những đám lục bình trôi lờ đờ, những bông hoa tím đẹp mắt. Mưa không ướt áo nhưng làm những tấm ván cầu trơn nhẫy và con đường đất lầy lội vấy bùn. Tôi bỗng ao ước được nhìn thấy mặt mình trong dòng nước đang chảy, nhưng làm sao có thể được? Mưa xuống kéo theo rác rửi, và đất cát làm ngầu đục, tối tăm con nước. Tôi nhìn những thứ trái cây bày dọc luôn miệng mời gọi. Những trái chôm chôm đỏ ửng, những trái mít tố nữ thơm phức, ngát hương. Những chùm bòn bon to tròn, ngọt lịm. Chúng tôi chuyền tay nhau ăn. Tuế chụp hình. Những nụ cười. Vườn càng vào sâu càng vắng. Nước lớn vào đầy các con mương. Mưa tạnh tôi ngắm những vạt nắng mỏng rơi theo lá xuống mặt đất nâu. Tôi quên lúc nào trở lại chỗ đậu xe. Và bác tài qua xe về hướng cũ. Đường vẫn chưa đi được. Hai cô gái thở dài. Thôi đành quay về Sài Gòn. Tôi ngả đầu ra ghế lim dim ngủ. Tôi mơ hồ cảm thấy làn gió có pha một chút hơi nóng và bụi khói của thành phố trở lại. Và tôi nôn nao trong lòng bởi một điều gì không rõ.