Nhưng, chuyện không phải chỉ có thế là hết.
Buổi chiều hôm sau, Vân Lâu nhận được một điện tín vỏn vẹn có mấy chữ:
“Mẹ con bệnh nặng, về gấp”.
Cầm tờ điện tín trên tay, Vân Lâu vừa lo lắng vừa nghi ngờ. Giấu Hàn Ni, Vân Lâu đem bức điện tín đến cho vợ chồng ông Dương để phân tích:
- Nếu mẹ con bệnh thật, có lẽ con không thể không về, nhưng chỉ sợ đây là một âm mưu để bắt con phải về.
Bà Dương nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói với Vân Lâu:
- Trong hoàn cảnh này dù mẹ cậu có bệnh thật hay không, cậu đều phải trở về. Chúng tôi có thể khuyến khích cậu tranh đấu cho tình yêu, nhưng không thể khuyến khích cậu trở thành đứa con bất hiếu.
Vân Lâu bối rối:
- Con linh cảm tám mươi phần trăm chuyện này là giả, vì một người khỏe mạnh như mẹ con làm gì có thể ngã bệnh một cách thình lình và nguy kịch thế?
Ông Dương nói có vẻ trịnh trọng:
- Bác gái có lý đấy Vân Lâu. Dù thế nào đi nữa, nhận được điện tín, cháu phải về ngay, không cần biết là giả hay thật. Nếu giả, cháu có thể trở qua ngay. Tình yêu dù có lớn thế nào cháu cũng không có quyền quên bổn phận làm con.
- Nhưng còn Hàn Ni?
- Hàn Ni à? Chúng tôi sẽ cố gắng liệu cách để lo cho nó... Hoặc là cháu cứ lén bỏ đi, tôi sẽ tìm cách nói dối với Hàn Ni. Rồi xong việc cháu sẽ trở qua ngay chớ gì.
Vân Lâu bối rối:
- Con thấy không ổn. Làm sao có thể giấu được Hàn Ni, càng giấu chỉ càng làm cho bệnh Hàn Ni nặng thêm thôi.
Bà Dương chen vào:
- Nhưng làm sao không giấu nó được? Cháu đừng quên chuyện hôm trước. Một lần đã xảy ra thì đừng để lần thứ hai xảy ra đến.
Vân Lâu suy nghĩ:
- Theo con nghĩ, trước nhất là đánh điện về nhà hỏi thăm tình hình trước. Con nghĩ phải có điều gì mờ ám bên trong!
Ông Dương nói:
- Như thế cũng được, nhưng cháu có đánh điện về nhà cũng bằng thừa, vì nếu người nhà đã dối cậu, thì họ vẫn tiếp tục dối, chỉ có cách về nhà là hay nhất.
Nhưng Vân Lâu do dự. Về? Hay không về? Chàng không biết phải xử trí cách nào cho ổn. Không về, được tin mẹ bệnh nặng mà không về, đâu có làm thế được! Vân Lâu ngồi nơi phòng khách với tâm sự ngổn ngang. Hàn Ni đàn hết bản này đến bản khác, mà Vân Lâu còn tâm trí đâu để nghe! Giữa lúc rối rắm như vậy thì một bức điện tín thứ nhì lại đánh sang, lần nay là của Vân Nhi:
“Mẹ vì chuyện của anh và chị Hàn Ni mà đã cãi vã với cha, kết quả là áp huyết lên cao trở lại. Bệnh đang ở trong tình trạng nguy kịch, xin anh về gấp.
Vân Nhi”.
Kỳ này chính Vân Nhi gửi nên Vân Lâu mới tin là thật. Mẹ! Mẹ! Người mẹ hiền lành suốt đời chỉ biết kính chồng thương con, không bao giờ cãi lại lệnh chồng thế mà chỉ vì chàng, chỉ vì cưng con mà đã bắt đầu phản kháng chồng đến nỗi phải ngã bệnh. Tội thật! ta hồ đồ thật! Một thằng con bất hiếu không thể tha thứ. Tại sao ta lại nghĩ bức điện tín trước là giả, là láo? Nếu ta tin, thì giờ này có lẽ đã ở cạnh giường bệnh của mẹ rồi. Bây giờ đã gần mười giờ đêm làm gì còn phi cơ. Sớm nhất cũng phải đến mai mới trở về Hương Cảng được. Giữ chặt bừc điện tín trong tay, Vân Lâu chạy nhanh lên lầu trở về phòng với những tiếng gào uất nghẹn:
- Mẹ! Mẹ!
Bà Dương đuổi theo, đẩy cửa ra thấy Vân Lâu ngồi trên ghế hai tay nắm chặt bức điện tín, đang đau khổ uất ức:
- Tôi ngu thật, tôi khốn nạn thật.
Bà Dương vừa cầm bức điện tín vừa chạy nhanh xuống lầu, vừa nói với lại:
- Đừng lo, để tôi gọi điện thoại hỏi thăm các chuyến bay xem. Cậu cứ bình tĩnh đi, Hàn Ni sắp lên tới kìa.
Hàn Ni từ ngoài cửa bước vào, mặt nàng tái xanh, nàng bước đến ôm lấy đầu chàng hỏi:
- Anh Lâu anh làm sao thế? Có chuyện gì hở anh?
Vân Lâu cố gắng nén lòng:
- Không, không có gì cả Hàn Ni ạ, đột nhiên anh thấy nhức đầu lạ lùng.
- Anh nhức đầu à? Thế thì anh bị bệnh rồi.
Vân Lâu choàng tay ôm Hàn Ni, chàng không dám ngẩng đầu lên:
- Không sao đâu, chỉ một lát là khỏi ngay, em để anh ngồi yên một tí lá chắc chắn khỏi mà.
Hàn Ni lo lắng:
- Để em mời bác sĩ Lý đến nhé.
- Không, không cần em ạ.
Bà Dương đã trở lại, Hàn Ni đưa mắt sợ hãi nhìn mẹ:
- Mẹ, mẹ gọi điện thoại mời bác sĩ Lý đến đi, anh Lâu bị bệnh rồi.
- Hàn Ni con xuống lầu rót cho Vân Lâu ly nước cho Vân Lâu uống thuốc. Bác sĩ bảo không sao đâu, nghỉ một đêm đến sáng là khỏi ngay.
Hàn Ni ngoan ngoãn buông Vân Lâu ra:
- Vâng!
Nàng chạy nhanh xuống lầu. Sau khi Hàn Ni đi rồi, bà Dương mới đến cạnh Vân Lâu nói nhỏ:
- Bác trai cậu đã mua vé phi cơ tám giờ sáng mai để cậu về Hương Cảng, nhưng cậu đừng nói gì cả. Đây này, viên thuốc an thần đây, tí xíu Hàn Ni đem nước lên cậu uống nó đi. Trước mặt Hàn Ni, cậu đừng nói gì cả nữa nhé. Ngày mai lúc cậu đi, nhất định là nó ngủ yên. Cậu đi rồi, tôi sẽ cố tìm lời để nói với nó. Nếu cậu nói ngay bây giờ tôi sợ nó chịu không nổi thì nguy. Cậu đừng lo gì cả, tôi sẽ cố gắng lo cho nó. Về bên ấy, nếu không có gì đáng ngại thí ráng thu xếp trở về đây thật nhanh. Trường hợp ngược lại, nếu mẹ cậu... Bà Dương vội nói chữa ngay - Nếu có chuyện gì cậu cứ gọi điện thoại cho bác trai, chứ đừng có...
Vừa nói tới đây, Hàn Ni đã mang nước bước vào. Bà Dương lấy thuốc cho Vân Lâu uống, Vân Lâu đã lấy lại được bình tĩnh, chàng suy nghĩ, tình trạng đã đến nước này, thì chỉ còn biết làm theo lời bà Dương mà thôi. Chàng không dám nghĩ đến Hàn Ni, chỉ đưa mắt cám ơn nhìn bà Dương.
Bà Dương giục Hàn Ni:
- Thôi chúng ta ra ngoài để Vân Lâu nghỉ cho khỏe.
Hàn Ni bịn rịn:
- Để con ở đây một chút đi, bao giờ anh ấy ngủ con về phòng cũng được.
Bà Dương không chịu:
- Không được, con ở đây làm sao Vân Lâu ngủ được?
- Con không làm rộn anh ấy đâu. Con chỉ ngồi bên này thôi, anh Lâu bệnh rủi anh ấy khát nước...
Bà Dương nháy mắt với Vân Lâu:
- Cậu Lâu thôi cậu ngủ đi nhé!
Vân Lâu đành leo lên giường, đắp chăn kín. Bà Dương đi ra. Hàn Ni ngồi lại trên ghế, chú chó Khiết nằm bên chân nàng. Nàng lo lắng nhìn Vân Lâu. Vân Lâu đau khổ nhìn lại gương mặt người yêu. Một mối tình êm ả. Hàn Ni! Hàn Ni! Anh có còn nhìn thấy em nữa chăng? Nếu... Nếu chẳng may mà mẹ anh... Không? Không làm gì có chuyện đó được. Vân Lâu lắc đầu thật nhanh. Hàn Ni hoảng hốt:
- Anh còn nhức đầu à? Để em xoa dầu cho anh nhé?
Vân Lau nắm lấy tay người yêu, cổ nghẹn lại, chàng lắp bắp:
- Không sao đâu em. Bây giờ anh chỉ muốn nghe em hát, em hát bản “Không bao giờ xa nhau” cho anh nghe đi.
Hàn Ni bắt đầu hát giọng hát ấm và nhẹ:
”Không bao giờ xa nhau
Vì hình bóng em mãi trong tim anh làm sao xa nhau cho đành
Hãy tin anh
Đời keo sơn cho tình dài mãi bên nhau
Ngoài em anh còn ai để nghĩ đến đâu!”
Hàn Ni! Hàn Ni! Vân Lâu nhắm mắt lại, tim chàng gào thét tên người yêu. Lời của bản nhạc này do anh viết. Anh viết nó vì em. Hàn Ni! Hãy đợi anh! Ngày mai khi thấy anh đi rồi anh mong em đừng khóc, Hàn Ni em đừng buồn, đừng nghĩ quẩn em nhé! Rồi anh sẽ trở lại. Cầu mong mẹ anh không sao cả để anh được trở lại bên em và sẽ được nhìn thấy em vẫn bình thường.
”Làm sao anh xa em
Làm sao anh xa em
Hình bóng em còn đó
Xin hãy tin rằng... “
Hàn Ni ru nho nhỏ mãi cho đến lúc thấy Vân Lâu nhắm mắt nằm yên, nàng nghĩ rằng chàng đã ngủ, nên nhẹ đứng lên, kéo chăn đắp cho chàng. Đứng chần chờ một lúc trước giường, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi Vân Lâu và thì thầm:
- Anh Lâu, anh ngủ ngon nhé, ngày mai thức dậy sẽ hết đau, bây giờ em về.
Vân Lâu nghe tiếng bước chân xa dần, đột nhiên chàng linh cảm như những bước chân kia sẽ mãi mãi xa chàng. Vân Lâu muốn hét to lên để gọi Hàn Ni trở lại, nhưng rồi chàng lại cố nén xuống. Có tiếng Hàn Ni gọi chó Khiết bên ngoài cửa. Đèn phụt tắt, tất cả chìm trong im lặng.
Vân Lâu mở to mắt, nằm yên nhìn bóng tối, đầu óc trống không. Một lúc, có tiếng động ở cửa, đèn lại bật sáng. Vợ chồng ông Dương bước vào mang vé phi cơ đến cho Lâu.
- Vé phi cơ đây, tám giờ sáng mai phi cơ cất cánh. Nhờ có người quen làm việc trong hãng hàng không, bằng không dễ gì mua được. Giấy thông hành còn đó chứ?
Vân Lâu gật đầu:
- Cảm ơn bác, cháu làm phiền hai bác quá!
- Ban nãy đi ngang qua bưu điện, tôi đã đánh điện tín thông báo bên nhà rồi. Cha cậu sẽ ra đón cậu, nếu...
Ông Dương ngưng lại, ông định nói thêm là nếu cha cậu còn cảm thấy... Nhưng lại thôi, ông lái câu nói sang chỗ khác:
- Bây giờ cậu sắp xếp quần áo đi, chỉ cần mang theo mấy bộ thôi vì cậu còn trở lại mà.
- Vâng, không cần mang theo cũng được, vì đồ ở nhà cháu cũng còn. Thưa hai bác, lần này về nhà, cháu không biết mình sẽ ở lại bao lâu. Nếu may, mẹ cháu sớm lành, thì cháu sẽ trở lại sớm, còn nếu có trở ngại gì... cháu cũng không biết đến bao giờ...
Vân Lâu nghẹn lời, ông Dương an ủi:
- Đừng bi quan quá, Vân Lâu ạ. Trời bao giờ cũng thương người lành, mẹ cháu ở hiền chắc cũng không đến nỗi nào đâu...
Vân Lâu bối rối:
- Cháu không biết tính sao, thật bất ngờ quá, cháu muốn bác hiểu cho. Với Hàn Ni, nếu cháu bỏ đi mà không cho nàng biết, sợ mai đây khi thức dậy, biết được chuyện... không hiểu Hàn Ni sẽ thế nào...
Bà Dương nói:
- Bây giờ bỏ chuyện Hàn Ni sang một bên đi, vì tôi cũng biết sau khi cậu đi rồi tình trạng cũng khó xử lắm, nhưng chúng tôi sẽ tìm cách giải thích từ từ. Mai cậu đi xong, tôi sẽ cố giữ nó trong phòng. Hàn Ni nó tin tôi lắm, hai ba ngày sau cậu trở lại là êm đẹp cả.
Vân Lâu buồn:
- Tại sao không thành thật cho nàng biết ngay, Hàn Ni sẽ hiểu mà.
Bà Dương nói:
- Hiểu là một chuyện mà chịu đựng nổi lại là chuyện khác, Hàn Ni có thể hiểu cậu, nhưng tinh thần và thể xác của nó làm sao chịu nổi sự chia ly.
Vân Lâu cúi đầu nhìn xuống, chàng hiểu. Bà Dương đã suy nghĩ chắc chắn lắm rồi. Chàng không bao giờ xa được Hàn Ni, chàng không bao giờ bỏ được những lo lắng buồn phiền.
ông Dương lên tiếng:
- Thôi được rồi, bây giờ cậu sắp xếp áo quần đi, rồi ngủ sớm. Mai sợ còn bận rộn nhiều đấy. Riêng về Hàn Ni, cậu cứ yên tâm vì dù sao nó cũng là con tôi.
- Vâng, cháu biết.
Hãy ngủ đi! Tối nay làm sao ngủ được? Nỗi biệt ly làm tâm trí rối bời. Bệnh của mẹ khiến lòng đau thắt. Ngủ? Làm sao ngủ được chứ!
Đêm cũng thật dài mà cũng là thật ngắn. Vân Lâu mấy lần mở cửa, nhìn về phòng Hàn Ni, mấy lần muốn hét lên cho hả hê tâm sự. Nhưng chỉ biết đưa mắt nhìn lặng câm. Bước đến cửa sổ, nhìn những đám mây cao trên trời, Vân Lâu giận mình sao chẳng là chim để chắp cánh bay về Hương Cảng. Bây giờ chàng mới ý thức được ý nghĩa câu:
“Cha mẹ còn sống, không nên đi xa.
Mười tháng cưu mang, ba năm bú mớm. Ôi mẹ! Mẹ Ơi!”.
Trời gần sáng. Bà Dương thức giấc và bảo sửa soạn bữa điểm tâm cho Vân Lâu. Hành lý của chàng trẻ tuổi chỉ là một chiếc xách tay du lịch. Đồ đạc trong phòng vẫn giữ nguyên, những bức họa dở dang vẫn còn để đấy, phần lớn là chân dung Hàn Ni, riêng bức vừa ý nhất, chàng đã treo ở trong phòng của Hàn Ni từ lâu rồi. Trước khi đi, Vân Lâu để lại một mảnh giấy trên bàn:
”Hàn Ni,
Trước ngày anh trở lại, em sắp xếp lại những bức họa hộ anh nhé? Được không? Nhớ lo cho anh đừng để nó đóng bụi. Lúc nào anh cũng nhớ đến em.
Vân Lâu.”
Cho Hàn Ni có một công việc để làm, hầu quen bớt nỗi nhớ thương. Vân Lâu chặn mảnh giấy dưới thước kẻ và xuống lầu. Ông bà Dương đang ngồi đợi. Bữa điểm tâm thật ngon, nhưng Vân Lâu không làm sao nuốt trôi được. Đẩy chén qua bên, chàng đứng dậy, mắt nhòa lệ:
- Thưa hai bác...
Bà Dương khoát tay:
- Không cần nói chúng tôi hiểu rồi, cậu dùng thêm cơm đi?
Vân Lâu ngước mắt nhìn lên lầu:
- Cháu không làm sao nuốt trôi được, Hàn Ni thế nào bác?
Bà Dương bảo:
- Tôi vừa mới lên thăm, nó vẫn còn say ngủ. Bây giờ mất giờ rồi?
- Dạ bảy giờ mười!
- Vậy thì cậu cũng nên đi đi, còn phải qua trạm quan thuế xét hành lý lôi thôi lắm.
ông Dương nói:
- Để tôi đưa cậu đến phi trường.
- Dạ cháu gọi taxi đi cũng được ạ.
Ông Dương cắt ngang:
- Vân Lâu, để tôi đưa cậu đi, cậu đừng quên rằng cậu là người nhà tôi nhé, chỉ sợ con Hàn Ni vô phúc.
Vân Lâu ngước nhìn lên lầu, khoảng cách thật ngắn, nhưng thật xa, tiếc là không có cách để bay lên. Lòng buồn chất ngất. Tạm biệt em Hàn Ni! Tạm biệt!
Ông Dương hối thúc:
- Nhanh lên đi, coi chừng trễ bây giờ, trễ là khổ đấy, vé tàu bay cuối năm đâu phải dễ kiếm. Trễ một lần là không biết chờ đến bao giờ mới có vé khác đấy!
- Vâng!
Vân Lâu mặc áo veste vào, chàng cầm xách tay lên và nói với bà Dương:
- Bao giờ Hàn Ni thức dậy, xin bác nói lại với nàng là cháu không phải muốn bỏ đi thế này, cháu đã định viết cho nàng một bức thư, nhưng lòng cháu bối rối quá nên cháu không thể viết được, xin bác nói lại và bảo là cháu yêu Hàn Ni lắm!
- Được rồi, cậu cứ đi đi, tôi sẽ nói lại với nó.
Vân Lâu không thể chần chừ nữa, chàng theo chân ông Dươg bước ra cổng, bà Dương đứng nhìn theo, giữa lúc đó trên lầu bỗng vọng lại tiếng hét thật to. Cả ba người cùng giật mình quay lại. Vân Lâu buông túi xách xuống, chạy nhanh vào nhà, vừa tới thang lầu chàng nghe từ đầu thang vọng lại tiếng gọi thứ hai:
- Anh Lâu!
Hàn Ni đang đứng ở bậc thang trên cùng, tay cầm mảnh giấy, mặt trắng bệch, thân thể run rẩy như chiếc lá trong mùa thu.
- Anh Lâu dối em, cái gì anh cũng dối em hết... anh bỏ đi, sao tàn nhẫn như vậy?
Hét xong, thân nàng chợt mềm ra, ngã chúi xuống thang. Vân Lâu hoảng hốt:
- Hàn Ni!
Chàng định chạy lên đỡ lấy nàng nhưng không còn kịp nữa. Hàn Ni đã rơi xuống, ngã trước chân chàng. Tay chân rã rời, Vân Lâu cúi xuống bế người yêu lên:
- Hàn Ni! Hàn Ni! Hàn Ni!
Bà Dương đã chạy đến, nãy giờ sự xuất hiện quá đột ngột của Hàn Ni làm bà ngẩn ra như trời trồng, bây giờ mới chợt tỉnh, bà hét:
- Buông nó ra, đi gọi bác sĩ nhanh lên!
Trong cơn bối rối, Vân Lâu đặt Hàn Ni nằm trên ghế dài, ông Dương đã đến máy điện thoại gọi bác sĩ Lý. Vừa đặt máy xuống là ông chạy ngay về phía Hàn Ni:
- Mười phút bác sĩ Lý đến, đừng ai làm gì cả, ráng giữ nhiệt độ Hàn Ni như cũ nhé.
Câu nói của ông Dương làm Vân Lâu sực tỉnh, chàng cởi áo ra choàng vào người Hàn Nị Nắm lấy bàn tay lạnh của Hàn Ni, chàng gọi:
- Hàn Ni! Hàn Ni!
Mảnh giấy trong tay Hàn Ni rơi xuống, không phải là mảnh giấy của Vân Lâu viết để lại, mà lại là bức điện tín của Vân Nhi đánh sang. Trong một phút lơ đãng, Vân Lâu đã để rơi đâu đó để Hàn Ni nhặt được. Ông Dương đứng bên Hàn Ni, cúi xuống điềm tĩnh nhìn con gái. Ông là người duy nhất trong nhà còn giữ được bình tĩnh. Đầu Hàn Ni ngả sang bên, gương mặt tái xanh không tí máu.
Ông Dương đứng thằng người lại, nói với Vân Lâu:
- Cậu Lâu, để tôi gọi xe đưa cậu ra phi trường, bây giờ tôi không thể đi được rồi.
Vân Lâu bối rối:
- Đi bây giờ sao? Không được, trong lúc này cháu không đi đâu hết.
Ông Dương giận dữ:
- Đừng nói bậy, mẹ cậu đang cần cậu. Hàn Ni đối với cậu quan trọng hơn mẹ cậu à? Tôi chưa hề thấy một thằng con trai nào bất hiếu như cậu!
Câu nói của ông Dương như những ngọn roi quất thẳng vào tim Vân Lâu. Hàn Ni với mẹ, mẹ với Hàn Ni, chọn ai bây giờ đây? Giữa cơn bối rối, Vân Lâu nghe tiếng ông Dương gọi taxi. Xe đã đến, cầm xách tay Vân Lâu lên, ông Dương nói:
- Đi nhanh lên đi, nhỡ tàu bây giờ!
Vân Lâu đau khổ nhìn về phía Hàn Ni:
- Cháu không thể đi được, bây giờ cháu không thể đi được!
Ông Dương nắm lấy vai Vân Lâu đẩy mạnh:
- Đi! Cậu là con trai, phải cho ra con trai chứ! Hàn Ni sẽ khỏi, đây có phải là lần đầu nó ngã bệnh đâu? Cậu đi nhanh đi, mẹ cậu đang cần cậu, đi đi! Giọng ông Dương rít lên - Cậu có còn là thanh niên không? tại sao không biết bổn phận làm con tí nào cả vậy? Đi!
Trán Vân Lâu toát mồ hôi, trong tiếng hét của ông Dương, chàng chỉ còn là chiếc máy, để mặc ông Dương đẩy ra cổng. Gió lạnh bên ngoài thổi qua, thật lạnh. Vân Lâu bối rối:
- Thưa bác...
- Đi, đi, đi! ông Dương xua đuổi, mắt ông như nhìn thấu tận cùng quả tim chàng. Cậu đi đi, con người sống trên đời ngoài tình yêu còn bị ràng buột bởi nhiều thứ tình khác nữa. Bây giờ cậu xa Hàn Ni sẽ không ai trách cậu điều gì được, trái lại, cậu sẽ thuộc hạng người bất hiếu!
Vân Lâu nhắm mắt lại, cắn lấy môi, chàng đã hiểu ý ông Dương. Lắc đầu mạnh, chàng quyết định ngồi vào xe, ông Dương đưa hành lý và vé máy bay cho chàng, rồi bảo tài xế:
- Đến phi trường!
Vân Lâu vịn tay lên cửa xe, chàng nói như hét:
- Bác nhớ đánh điện tín cho cháu biết tất cả tình hình bên này nhé!
- Cậu yên tâm!
Xe nổ máy chạy nhanh về phía phi trường. Nửa tiếng đồng hồ sau, Vân Lâu đã có mặt trong chuyến phi cơ về Hương Cảng.