Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Chết cho tình yêu

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 24132 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Chết cho tình yêu
Lệ Hằng

Chương 5

Buổi trưa tôi một mình lang thang dưới hai hàng cây cao, lá me rụng đầy đường, thành phố chìm trong cơn mưa baỵ Thành phố không hẳn đã lên đèn, nhưng nắng đã tắt, nhưng ngày như đã qua, cho tôi ngước mắt nhìn hai hàng cây chụm đầu hôn nhau, như hôm nào chàng hôn tôi ngoài cánh đồng gió và bây giờ chàng dành môi hôn vợ. Tôi buồn quá, chọc tức được cô Hà để thấy lòng mình cay đắng hơn, buồn tủi hơn. Tôi yêu chàng tha thiết mất rồi trời ơi, làm sao để có chàng. Tôi ghen tức chỉ vì yêu mê đắn người đàn ông có dáng lịch duyệ từng trải ấy, có mái tóc bồng bềnh lãng dụ Buồn không lắng xuống theo ngày tàn, nhưng buồn dâng cao cho tôi ứa nước mắt mà khóc thầm.
- Giáng Thu!
Tôi quay lại và suýt kêu rú lên vì mừng. Chàng ngồi trong xe vẫy tôi, chàng tiến tới gần tôi:
- Thu, em không đi học à?
- Dạ em bị cô đuổi ra khỏi lớp.
Chàng lập lại:
- Bị đuổi, hôm nay Thu học..
- Vâng, học giờ vợ anh!
Chàng thở dài:
- Tôi đi đón nhà tôi đây, còn sớm nên chạy vòng vòng. Thu đừng buồn nghe Thụ
Tôi nghiến răng lại:
- Tại sao anh nói em buồn?
Chàng trầm giọng:
- Tôi xin lỗi Thu chuyện hôm nọ, tôi mến Thu, Thu tin không?
Tôi khóc:
- Thôi chào anh.
Chàng gọi:
- Giáng Thủ
Tôi đứng lại, nước mắt viền mị Chàng bất ngờ xiếc tay tôi, mắt trĩu buồn:
- Tôi hiểu Thu, đừng làm tôi khổ tâm, xin lỗi, xin lỗi Thụ. Thôi Thu về đi, về đi, đừng đi lang thang nữạ
Tôi ngậm ngùi nhìn chàng leo lên xe từ từ lăn bánh. Lòng tôi thắt lại, tôi linh cảm đúng, chàng cũng yêu tôi, nụ hôn hôm nào ở ngoài đồng không lộng gió không gợn chút vẩn đục, không vương xác thịt, cho tôi tin lời chàng hôm naỵ Khi tôi một mình giữa cánh đồng vắng, chàng đã đưa tôi về nhà và đã hôn thật nhẹ. Tôi nhìn theo xe chàng, vẻ nhẫn nhục của chàng khi ngồi bên cô Hà làm tôi chua xót lạ. Tôi tránh con đường âm u mang tên Thanh Quan để khỏi thấy cô Hà dựa bênvai chàng, ngồi sát vào chàng. Nhưng không kịp rồi, xe họ vừa lướt qua đủ cho tôi thấy chàng buồn sau khói thuốc, và cô mỉm cười mỉa maị Họ hạnh phúc quá đi, tôi lảo đảo dựa vào cột đèn, tay vò ngực, mắt long lanh hờn tủị
Áo trắng QM bay trong mưa nhẹ, tóc xanh buồn rũ, tay gầy bơ vơ. Tôi chờ ba đến hay tôi chờ chàng. Tôi không hiểu nổi lòng tôi nữa, tình yêu khờ dại si mê chi để đưa vào ngang trái bẽ bàng, để chàng buồn bã quay đi, dể tôi ngơ ngẩn vời trông theo chàng.
Tôi khô nước mắt, tôi khô môi hờn, tôi đứng một mình dưới cột đèn lạnh cho chàng về ôm ấp người ta, cho chàng chung chăn chung gối yêu đương vợ đẹp. Cho chàng hôn nhẹ môi cô ấy hồng. Tôi đứng lịm người trong cơn mưa, từng cơn lá đổ, từng cơn gió buồn, lá me bay vương đầy vai áo trắng. Làm sao để tôi hơn cô Hà trước mặt mọi người và trong trái tim chàng? Tôi học đệ Nhất, phải hơn bốn năm đằng đẳng tôi mới bằng cô, mới ra trường, đi dạy như cô được. Lâu quá, tôi làm sao chịu nổi cơn tình buốt cháy, làm sao chịu nổi cảnh họ âu yếm đưa đón nhau ngay trước mặt mình?
Tôi mờ mắt nhìn mông cuối đường và tim tôi như thắt lại từng hồị Có người khách lạ đang từ xa đến, ông ta đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt không rời tôi một phút. Tôi không thể không nhìn ông tạ Ông ta có dáng đi nhàn hạ, áo vàng mơ màu dĩ vãng xa xăm, quần màu nâu đậm, không màu hoàng đồng thì đúng hơn. Lạ ghê, ông ta vẫn nhìn tôi, nhìn thẳng vào tôi, dáng ông ta thoải mái lạ, áo bỏ ngoài quầy và chân đi dép, càng đến gần ông ta càng tỏ ra quan sát xoi mói tôi kỹ hơn. Mái tóc bạc nhiều hơn đen cho tôi ý nghĩ người đàn ông này đáng bậc cha chú của mình. Ông có vẻ lặng lẽ và bình thản. Tôi hất tóc che nửa khuôn mặt để tự do nhìn ngắm ông tạ
Mái tóc bạc và màu da đỏ như tôm riu cho tôi thấy mắt ông say sưa, cho tôi thấy nụ cười ông khinh đời xa lạ khác thường. Tôi lùi lại dăm ba bước, khi thấy càng đến gần tôi, ông càng nhìn kỹ tôị Tôi có cảm tưởng ông như một thầy Tổng Giám Thị xoi mói tội lỗi tôi, đứa học trò đã tỏ ra vô lễ thái quá với cô giáo của nó. Ông như hiểu thấu tim gan tôi, khiến tôi lùi dần lùi dần vào lề cỏ ẩm. Ông ta băng qua đường, áo mưa nhạt màu, mũ phớt bằng da mềm và dáng đi thong dong của một người từng trải và lịch duyệt. Tôi không thể tránh đôi mắt sáng như sao của ông ta nữa, tôi bị óc tò mò thu hút quá mạnh. Tôi ngước mắt nhìn ông ta như thách thức. ông ta nghiêng người mỉm cười:
- Chào cô.
Tôi chưa kịp phản ứng, tôi lùi thêm hai bước nữa, ông ta lẩm bẩm:
- Đúng rồi, đúng rồi!
Tôi tròn mắt ngó ông ta, ông ta say chăng, ông ta điên chăng? Đúng rồi, ông ta nói cái gì đúng rồỉ
Tôi lạnh cả ngườị Trời mưa nên trời tối, cho quãng đường vắng tanh xe cộ.
Ông ta dơ tay ra:
- Cô yên tâm, xin cô yên tâm, tôị. tôi có chuyện cần nói với cô.
Tôi lắp bắp:
- Ông làm tôi sợ.
Ông ta lại dơ tay như muốn xua cơn sợ của tôi:
- Không, không!
Tôi lùi sát vào tường. Tôi kinh ngạc nhìn ông ta, thôi rồi, mình gặp người saỵ Trông ông ta đàng hoàng quá, nhưng tôi vẫn sợ.
- Tôi đi tìm cô mãi, tôi đang tìm cô, cô đúng là người mà tôi tìm.
Tôi bắt đầu run:
- Ông mất con hở ông? Ông tìm tôỉ
Ông ta có giọng nói thật chậm, thật bình thản, nhưng đôi mắt ánh lên những đam mê khó nói, những say sưa lạ lùng.
- Tôi tìm cô cả năm nay rồi, dáng cô lạ quá, mắt cô buồn quá, tuyệt, tôi chưa gặp người nào hoàn toàn như cô, cô có khuôn mặt đầy nghệ thuật và dáng tuyệt vọng khi dựa vào cột đèn của cô làm tôi xúc động, tôi đã xúc động thì cả thế giới phải xúc động, phải bàng hoàng.
Tôi lắp bắp:
- Ông nói gì tôi không hiểu, ông say phải không?
Ông cười nhẹ:
- Vâng tôi say, tôi đang say, tôi say nghệ thuật. Tôi sẽ thành công, nhất định tôi sẽ thành công, chuyến trở về Việt Nam không uổng công. cô hợp với vai trò của tôi quá, cô đúng là người tôi đi tìm.
Tôi nghĩ thầm, cha hay là anh của cô Hà, họ biết chuyện tôi với chàng và tìm tôi để làm nhục tôi tội yêu chồng của người tạ
Tôi đứng như trời trồng. Ông ta vẫn say sưa:
- Cô chưa biết tôi à, tôi là đạo diễn Đào Duy đây, tôi mới ở Pháp về, tôi sẽ cách mạng nền điện ảnh Việt Nam, mấy chục năm nay điện ảnh Việt Nam chỉ là một cái áo vá chằng vá chịt. Nó không thể nói lên được cái tinh anh của dân tộc, nó chưa có chất Việt Nam, nó lai căng chắp nối và nham nhở. Tôi sẽ hy sinh đến phút cuối cùng để xây dựng lại từ đầu, cô giúp tôi cô nhé, cô gì nhỉ?
Tôi buột miệng:
- Giáng Thụ
Tôi đỏ mặt giận thầm mình sao hôm nay lau chau quá thế, vừa gặp đã nói tên, tệ thật. Ông ta không chú ý vẻ mặt lúng túng của tôi, ông ta lẩm bẩm:
- Giáng Thu, tên hợp với cô quá, cô là hiện thân cho vẻ đẹp huyền bí và xâu xa của văn minh đông phương, cô Việt Nam quá sức, cô hoàn toàn Việt Nam, cô Giáng Thu ạ, cô giúp tôi nghe cô Giáng Thụ
Tôi kêu lên:
- Giúp ông, tôi làm gì mà giúp ông được.
- Cô đóng phim với tôi, cô sẽ thành công, cô hiện thân cho vẻ đẹp quê hương ngọt ngào mà đau khổ, tang tóc nhưng oai hùng, cô đang có chuyện buồn bực, cô đang hận thù phải không? Đó, cuốn phim của tôi cần một người như thế đấy, cô giúp tôi nhé.
Tôi nói:
- Ông không đùa đấy chứ, tôi biết gì mà đóng phim với đóng kịch.
- Không, cô không cần diễn xuất đã là diễn xuất, cô chỉ cần sống thực với nội tâm phong phú đa cảm mà ương ngạnh, cô yếu đuối nhưng can đảm, như cô đang sống là đủ rồị Cô đừng ngại, tôi không làm cô thất vọng đâụ
- Không, tôi thích làm cô giáo Anh văn, dạy hay như.. hay hơn cả cô Hà. Cả trường biết tên tôị
Thoáng u buồn về giăng mắt xanh, cho tôi nao nao nhớ chàng, cho tôi se sắt thở dàị
- Trời, tôi không lầm, đúng rồi, cô đúng là người tôi cần. Không, bằng bất cứ giá nào cô cũng giúp tôi, dẫn tôi về nhà xin phép ba má cô đị
Tôi vụt mơ mộng, tại sao không đóng phim chứ. Tôi sẽ nổi tiếng, cả nước biết tên tôi, tôi sẽ trội hơn cô Hà, tôi chẳng đang mơ ước như thế là gì? Chàng sẽ may áo cưới cho tôi, mua nhẫn bảy hạt ân tình nghĩa nặng cho tôị
- Đóng phim có nổi tiếng hơn đi dạy học không ông? Có học lâu như học sư phạm không hở ông?
Ông ta cười vang:
- Sao so sánh được, cả nước biết tên cô và cả thế giới nữa, nếu cô đóng phim với tôị Đâu có học như nghề dạy, nếu có tài như cô chỉ vài tháng là nổi như cồn, tôi cam đoan với cô điều đó. Sao, ba cô làm gì nhỉ, tên gì hở cô?
- Ba tôi là giáo sư Văn khoa, ba tôi tên Long.
- Long? Thanh Long phải không?
Tôi ngạc nhiên:
- Ông biết ba tôỉ
- Biết, quá biết, tôi vào tù ra tù với ba cô cả chục lần, tôi bỏ di 17 năm nay rồị Ba cô là dân cách mạng mà đi dạy à, dạy sinh viên xuống đường đấy à. Đi dạy lạ nhỉ.
Ông ta quay nhìn tôi, cái nhìn lặng lẽ nhưng làm tôi bối rối:
- Cô là con của ông bạn già tôi đấy à? Hèn gì, hèn gì mắt cô như có sóng có gió và có lửạ
Tôi đăm đăm nhìn ông ta, kinh ngạc đến nỗi không nói được. Mắt ông ta chợt buồn hẳn, hàng mi rậm xụp che màu mắt xa xăm, cái mũi lân cương nghị mờ đi vì cái nhìn sâu thẳm ấy:
- Còn má cô, khỏe chứ?
- Ủa ông biết cả me tôỉ
- Vâng biết, thôi đưa tôi về nhà thăm ông bạn già của tôi nữa chứ, đứng ở đây suốt đêm à?

<< Chương 4 | Chương 6 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 279

Return to top