Ông mục sư đã định phi ngựa đuổi theo Sir Oliver, và đề nghị ngài Baine cùng đi với mình. Nhưng ngài thẩm phán cúi gằm chiếc mũi dài của mình xuống cân nhắc và nói toạc ra rằng làm thế sẽ chẳng có ích lợi gì; rằng những tay Tressilian từ trước đến giờ đều có tiếng là khát máu; và một tay Tressilian đang lên cơn điên là một thứ cần tránh bằng mọi giá. Sir Andrew, thực ra cũng chẳng can đảm gì cho cam, tự nhủ có lẽ ngài thẩm phán có lý, và rồi nhớ ra ông đã có quá đủ rắc rối với bà vợ lắm điều rồi, chẳng việc gì tự nhiên lại đi ôm rơm cho rặm bụng. Quý ngài Godolphin và Sir Oliver, ngài thẩm phán lý luận, đã tự chuốc lấy rắc rối cho họ. Vậy thì có Chúa chứng giám cứ mặc cho họ tự giải quyết với nhau, và nếu trong lúc hăng tiết hai anh chàng này có quá tay cắt cổ nhau thì có khi lại càng nhẹ nợ cho dân cư trong vùng được giải thoát khỏi hai tay khùng một lúc. Ông mục sư thì gọi hai người là hai gã điên mà cách cư xử không công dân chính trực nào có thể hiểu nổi. Những người còn lại - đám dân chài và nông phu - thì chẳng có phương tiện để đuổi theo can hai đối thủ cho dù họ có muốn đi chăng nữa.
Đám người dần dần giải tán và lan truyền khắp nơi câu chuyện về vụ cãi cọ, đồng thời tiên đoán rằng thế nào cũng có chuyện đổ máu theo sau. Dự đoán này được dựa hoàn toàn trên kinh nghiệm của dân cư trong vùng về tính khí hung hăng của Tressilian. Thế nhưng họ đã sai lầm lớn trong lời tiên tri của mình. Đúng là Sir Oliver đã thúc ngựa phi nước đại dọc theo con đường chạy bên bờ sông Penryn, và cũng đúng là chàng đã vùn vụt lao qua chiếc cầu bắc vào thị trấn Penryn theo bén gót quý ngài Godolphin với ý định giết người trong tim.. Những người đã trông thấy chàng thúc ngựa lao đi như điên như dại lúc ấy, với lằn roi đỏ bầm hằn trên khuôn mặt trắng bệch ra vì giận dữ, đã nói lại rằng trông chàng chẳng khác gì quỷ hiện hình.
Chàng phóng ngựa qua cây cầu ở Penryn chừng nửa tiếng sau khi mặt trời lặn, màn đêm cũng đã sắp sập xuống hẳn, và có lẽ không khí giá buốt lạnh cắt da đã giúp làm chàng nguội máu. Vì khi chàng tới bờ đông của con sông, chàng bắt đầu thả lỏng cương cho ngựa đi chậm lại, và dòng ý nghĩ nóng nảy quay cuồng của chàng cũng dần lắng dịu. Lời thề mà chàng đã hứa với Rosamund ba tháng trước chợt hiện lên trong đầu chàng, khiến chàng giật nảy mình như bị roi quất một lần nữa. Nó đã khiến chàng xem xét lại ý định hiện tại của mình,và nghĩ đến đây, chàng bất giác ghìm ngựa lại. Chàng rùng mình nhận ra chàng đã đi gần thế nào đến chỗ tự tay huỷ hoại hết hạnh phúc đang chờ đợi chàng phía trước. Một cú roi ngựa của một đứa trẻ liệu có đáng cho chàng giận dữ tới mức làm hỏng hết tương lai của đời chàng để tìm cách trả hận? Cho dù người đời có nhạo báng chàng là hèn nhát vì đã để mình bị xúc phạm mà không bắt thủ phạm trả giá, thì đã làm sao? Hơn nữa, chàng có thể chứng minh sự dối trá của một lời nhạo báng như vậy ngay trên thân thể của những kẻ đơm chuyện. Sir Oliver ngẩng đầu nhìn lên vòm trời tím sẫm trên của màn đêm, trên đó một ngôi sao lẻ loi đang lập loè một cách kỳ lạ, và tạ ơn Chúa với một trái tim nhẹ nhõm rằng chàng đã không đuổi kịp Peter Godolphin trong cơn tức giận.
Đi quá Penryn chừng một dặm, chàng rẽ sang con đường dẫn xuống bến đò và vòng về nhà men theo sườn đồi bằng một nước kiệu thong thả. Đây không phải là con đường chàng vẫn chọn. Thường chàng đi vòng theo mũi Trefusis để có thể nhìn thấy ngôi nhà nơi Rosamund đang sống và đưa một cái nhìn lên cửa số phòng nàng. Nhưng tối nay chàng nghĩ con đường tắt băng qua đồi sẽ an toàn hơn. Nếu chàng đi ngang Godolphin Court rất có thể chàng sẽ lại chạm trán Peter lần nữa, và cơn nóng giận vừa qua đã cảnh cáo chàng đừng mạo hiểm với một cuộc chạm trán như thế, cảnh cáo chàng nên né tránh bằng mọi giá nếu không muốn có tai hoạ xảy ra. Quả thực, lời cảnh cáo này có vẻ khá nghiêm trọng, và chàng cũng thấy sợ chính bản thân mình sau vụ lôi thôi vừa qua, đến mức chàng quyết định sẽ rời khỏi Penarrow ngay ngày hôm sau. Đi đâu thì chàng cũng chưa quyết định được. Có thể chàng sẽ lên London, mà cũng có thể chàng sẽ ra khơi lần nữa - một ý tưởng gần đây chàng đã gạt bỏ sau khi Rosamund nhất mực van nài. Nhưng nhất định chàng phải tạm lánh khỏi đây, phải giữ khoảng cách với Peter Godolphin cho đến lúc chàng có thể cưới Rosamund làm vợ. Sẽ là chừng tám tháng lưu đày; nhưng thế đã sao? Thà thế còn hơn bị lôi vào một rắc rối nữa mà lần này rất có thể sẽ kết án chàng phải xa cách nàng suốt phần đời còn lại. Chàng cần viết thư cho nàng, và nàng sẽ hiểu và tán thành khi chàng cho nàng biết những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Giải pháp chàng vừa tìm ra đã trở thành quyết định dứt khoát khi chàng về tới Penarrow, và nhà quý tộc của chúng ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước kết quả rất hứa hẹn nó đem lại cho chàng, như thế hạnh phúc tương lai của chàng sẽ được đảm bảo.
Chàng tự mình dắt ngựa vào tàu; vì trong số hai người giám mã, một người sau khi được chàng cho phép đã lên đường ngày hôm qua để về dự lễ Giáng sinh cùng cha mẹ ở Devon, người thứ hai đang bị cảm lạnh và chính Sir Oliver đã ra lệnh cho anh ta phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi, vì chàng là một người chủ luôn quan tâm đến kẻ ăn người ở. Trong phòng ăn chàng thấy bữa tối đã được dọn sẵn, và một đống củi lớn đang cháy sáng trong chiếc lò sưởi khổng lồ, toả hơi ấm dễ chịu ra khắp căn phòng rộng và phản chiếu lấp lánh trên những món binh khí trang trí treo trên tường, trên những tấm thảm và những bức chân dung các thành viên đã quá cố của dòng họ Tressilian. Nghe tiếng bước chân của chàng, ông lão Nicholas bước vào mang trên tay một giá nến lớn mà ông đặt trên bàn ăn.
"Ngài về muộn, Sir Oliver," người gia nhân già lên tiếng," và cậu Lionel cũng chưa về."
Sir Oliver khẽ hầm hừ bực bội rồi giẫm mạnh lên một cành củi khiến nó gãy vụn ra dưới gót chân chàng. Chàng nghĩ tới Malpas và rủa thầm sự điên rồ của Lionel, rồi, không nói không rằng, chàng cởi áo khoác ra vứt lên một chiếc rương gỗ sồi kê cạnh tường nơi chàng đã để chiếc mũ của mình lại. Rồi chàng ngồi xuống, và Nicholas lại gần giúp chàng tháo ủng ra.
Khi ông già đã xong việc đứng dậy, Sir Oliver ra lệnh phục vụ bữa tối.
"Cậu Lionel chắc cũng sắp về," chàng nói. "Và mang cho ta cái gì đó để uống, Nick. Đó là thứ ta cần nhất lúc này."
"Tôi đã chuẩn bị một bình canary nóng," Nicholas thông báo; "không có thứ gì tốt hơn cho một buổi tối mùa đông ẩm thấp đâu, Sir Oliver."
Ông lão hối hả quay ra rồi lập tức trở lại với một chiếc bình màu đen bốc hơi thơm ngào ngạt. Người đâỳ tớ già thấy ông chủ vẫn ngồi nguyên như cũ, nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, khuôn mặt tối sầm. Sir Oliver vẫn còn đắm chìm trong những ý nghĩ về đứa em trai và về Malpas, và chúng ám ảnh chàng đến lức trong lúc này những lo âu của chính mình chàng hoàn toàn quên biến; chàng thầm cân nhắc với trách nhiệm của mình liệu suy cho cùng chàng có nên nói với đứa em một lời cảnh tỉnh hay không. Sau hồi lâu chàng đứng dậy, thở dài ngồi vào bàn. Đến lúc này chàng chợt nhớ tới người giám mã đang ốm, và hỏi Nicholas về sức khoẻ anh ta. Nicholas cho chàng biết anh nọ vẫn chưa đỡ, nghe thấy thế Sir Oliver liền với lấy một chiếc cốc và rót đầy rượu nóng vào đó.
"Mang cái này đến cho cậu ấy," chàng nói. "Với bệnh của cậu ta thì không có phương thuốc nào tốt hơn đâu."
Ở bên ngoài chợt vọng lại tiếng vó ngựa.
"Cuối cùng thì cậu Lionel cũng đã về," người đầy tớ già lên tiếng.
"Chắc vậy,"Sir Oliver đồng ý. "Lão không cần ở lại vì nó đâu. Ở đây đã có tất cả những thứ cần thíêt rồi. Hãy mang rượu đến cho Tom trước khi nó nguội mất."
Dụng ý của chàng là muốn ông lão đi chỗ khác khi Lionel vào phòng, vì chàng đã quyết định sẽ chào mừng cậu em bằng một màn dạy bảo nghiêm khắc xứng đáng với sự đam mê điên rồ của cậu thanh niên. Sau khi đã cân nhắc, chàng tin rằng một cuộc nói chuyện nghiêm túc như vậy là bắt buộc do trách nhiệm của chàng, nhất là khi chàng đã dự định sẽ vắng mặt một thời gian dài ở Penarrow; và vì chính lợi ích của đứa em chàng quyết định lần này sẽ không nhân nhượng nữa.
Chàng uống cạn một cốc rượu, vừa đặt cốc xuống chàng nghe thấy tiếng bước chân của Lionel từ ngoài vọng vào. Rồi cánh cửa ra vào bật mở, và cậu em chàng xuất hiện đứng sững một hồi trên ngưỡng cửa.
Sir Oliver quay lại nhìn bực bội, những lời trách móc đã chuẩn bị trước cũng đã nằm sẵn trên môi chàng.
"Vậy là..." chàng bắt đầu lên tiếng, và ngừng bặt. Cảnh tượng chàng nhìn thấy đã làm những lời lẽ đã chuẩn bị trước vụt biến mất khỏi miệng và đầu chàng; thay vào đó chàng đứng bật dậy với một tiếng kêu thảng thốt kinh hãi. "Lionel!"
Lionel lảo đảo bước vào, đóng cửa lại, hạ một then ngang xuống. Sau đó cậu thanh niên tựa người vào cánh cửa, quay mặt lại nhìn người anh một lần nữa. Chàng trai tái xanh như xác chết, với hai quầng thâm hằn dưới đôi mắt; bàn tay trái không còn găng của cậu ép chặt lấy sườn, các ngón tay đều nhuốm máu, và máu vẫn tiếp tục trào ra nhỏ giọt xuống giữa các ngón tay. Trên chiếc áo vét màu vàng của chàng thanh niên một vết sẫm màu loang rộng bên vạt phải, nguồn gốc của nó thì Sir Oliver chẳng khó khăn gì cũng có thể đoán ra lập tức.
"Chúa ơi!" chàng kêu lên, chạy tới bên người em. "Có chuyện gì vậy, Lionel? Ai đã gây ra chuyện này?"
"Peter Godolphin," câu trả lời buông ra từ đôi môi lúc đó đang nở một nụ cười khó hiểu.
Sir Oliver không nói một lời, nhưng chàng nghiến chặt hai hàm răng và siết chặt hai nắm tay lại cho đến khi móng tay bấm cả vào lòng bàn tay. Rồi chàng đưa tay ra đỡ lấy đứa em trai mà chàng yêu quý hơn tất thảy trên đời trừ một người, dìu cậu thanh niên đến bên ngọn lửa trong khi sự lo lắng bắt đầu quay cuồng trong đầu chàng. Đến nơi Lionel gieo mình ngã ngồi xuống chiếc ghế Sir Oliver vừa dùng trước đó.
"Vết thương ra sao, cậu bé? Có sâu lắm không?" chàng hỏi, gần như run lên kinh hoàng.
"Không có gì cả- chỉ là vết thương phần mềm thôi; nhưng em đã mất khá nhiều máu. Em đã tưởng sẽ cạn sạch máu trước khi về đến nhà."
Sir Oliver lo lắng hối hả rút dao găm ra cắt bỏ chiếc áo vét, áo chẽn và áo sơ mi của cậu thanh niên, bộc lô vết thương ra. Sau khi xem xét, chàng thở phào nhẹ nhõm.
"Em ngốc quá, Lionel," chàng khẽ kêu lên trách móc khi đã yên tâm. "Cứ thế phi ngựa đi mà chẳng nghĩ đến chuyện trước hết băng bó một vết thương nhỏ như thế lại, để đến nỗi mất bấy nhiêu máu - cho dù đó là thứ máu xấu xa của Tressilian." Chàng bật cười vì mừng rỡ sau cơn hoảng hốt lo âu. "Ngồi yên ở đây để anh gọi Nick đến giúp băng vết thương lại."
"Không, không!" Trong giọng nói của cậu thanh niên có thể nhận ra sự hốt hoảng, cậu nắm chặt lấy tay áo người anh trai. "Nick không được biết gì cả. Không ai được biết, nếu không thì em coi như hết đời."
Sir Oliver ngỡ ngàng. Một lần nữa Lionel lại nở nụ cười méo mó, gần như run rẩy sợ hãi.
"Em đã cho nhiều hơn những gì em nhận, Oliver," chàng trai lên tiếng. "Giờ này chắc hẳn quý ngài Godolphin cũng đã lạnh ngắt như đám tuyết nơi em để mặc hắn ta nằm lại."
Người anh trai bất giác sững người và cái nhìn chăm chú từ khuôn mặt đang từ từ tái dần đi của chàng khiến Lionel chợt cảm thấy lo sợ. Cậu thanh niên, gần như lén lút, quan sát vết lằn đỏ bầm nổi bật lên trên khuôn mặt không còn thần sắc của Sir Oliver, nhưng thậm chí cũng không nghĩ đến chuyện hỏi nguyên nhân vết đánh đó. Lúc nay cậu ta chỉ còn tâm trí để nghĩ đến mình.
"Thế là thế nào?" cuối cùng Oliver lên tiếng, giọng lạc đi hãi hùng.
Lionel cúi gằm mặt xuống, không đủ sức tiếp tục chịu đựng cái nhìn lúc này đã trở nên thật khủng khiếp của anh trai.
"Hắn ta muốn thế," cậu thanh niên gằn giọng, gần như hầm hè ngang ngạnh để trả lời vẻ trách cứ đang hiện rõ không chỉ trên khuôn mặt mà trên cả thân hình vạm vỡ của người anh trai. "Em đã cảnh cáo hắn ta đừng có chắn đường em. Nhưng tối hôm nay em nghĩ hắn đã bị lên cơn điên. Hắn đã thách thức sỉ nhục em, Oliver; hắn đã nói những điều vượt quá sức chịu đựng của con người, và ..." Cậu thanh niên nhún vai để chấm dứt lời giải thích của mình.
"Thôi được, thôi được," Oliver nhẹ giọng đáp. "Trước hết cần băng bó vết thương của em lại đã."
"Đừng gọi Nick," người em trai vội vã đề nghị. "Anh không thấy sao, Oliver?" cậu ta giải thích trước cái nhìn dò hỏi của người anh, "anh không thấy hắn và em đã quyết đấu gần như trong bóng tối và không có nhân chứng sao? Việc này..." cậu thanh niên nuốt nước bọt," việc này sẽ bị coi là án mạng, cho dù trên thực tế nó là một cuộc quyết đấu công bằng; và nếu người ta khám phá ra rằng em..." Cậu thanh niên rùng mình và cái nhìn của cậu trở nên man dại, đôi môi méo xệch đi.
"Anh thấy rồi," Oliver nói, cuối cùng cũng hiểu ra, và chàng cay đắng nói thêm: "Em thật là ngốc quá!"
"Em không có sự lựa chọn nào khác," Lionel tự bào chữa. "Hắn ta rút kiếm ra nhảy xổ vào em. Em nghĩ có lẽ lúc đó hắn đã say khướt. Em đã cảnh cáo hắn chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong hai người bị thiệt mạng, nhưng hắn bảo em đừng mất thì giờ lô sợ hậu quả hộ hắn. Hắn nói không thiếu lời nhục mạ nào về em, về anh, về tất cả những người mang họ của chúng ta. Hắn lấy lưỡi kiếm đánh em và doạ sẽ xiên nó xuyên qua người em nếu em không rút kiếm ra tự vệ. Liệu em còn sự lựa chọn nào khác không? Em không có ý muốn giết hắn - có Chúa làm chứng cho em, em không hề có ý đó, Oliver."
Không nói một lời, Oliver đi tới một chiếc bàn kê cạnh tường, phía trên có đặt một chiếc chậu rửa bằng kim loại và khăn vải. Chàng múc nước vào chậu, rồi cũng lặng lẽ như vậy, bắt tay vào rửa và băng bó vết thương cho em trai. Lời giải thích của Lionel khiến khó ai có thể trách được cậu thanh niên, Oliver ít hơn ai hết. Chàng chỉ cần nhớ lại tâm trạng của mình khi thúc ngựa đuổi theo Peter Godolphin; chàng chỉ cần nhớ lại rằng, chỉ có ý nghĩ đến Rosamund - hay nói cho thật thà hơn, đến tương lai của chính bản thân chàng - mới khiến cơn khát máu của chàng nguội đi.
Sau khi đã rửa sạch vết thương, chàng quay lại chiếc bàn lấy một chiếc khăn vải lanh và dùng dao găm xẻ nó thành những băng hẹp;chàng tháo một trong những băng đó thành từng sợi, rồi đặt chéo chữ thập những sợi vải đó dọc theo miệng vết thương - vì lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua cơ ngực; những sợi vải đó sẽ giúp vết thương khép miệng nhanh hơn. Tiếp theo, với kinh nghiệm và sự khéo léo có được trong suốt những tháng năm giao chiến trên biển, chàng hoàn tất việc băng bó vết thương.
Xong xuôi, chàng mở cửa sổ và hắt chậu nước nhuộm máu ra ngoài. Những mảnh vải chàng đã dùng lau vết thương cùng tất cả bằng chứng khác chàng ném hết vào ngọn lửa. Chàng cần xoá sạch mọi dấu vết, kể cả với con mắt của Nicholas. Chàng hoàn toàn tin vào sự trung thành của người gia nhân già. Nhưng chuyện này quá nghiêm trọng để có thể chấp nhận một chút mạo hiểm dù nhỏ nhất. Chàng nhận ra hoàn toàn sự có lý của Lionel khi sợ rằng cho dù cuộc đấu kiếm đã diễn ra công bằng, một chuyện như thế xảy ra một cách bí mật sẽ bị luật pháp coi là án mạng.
Ra lệnh cho Lionel khoác tạm chiếc áo khoác của chàng, Sir Oliver mở cửa đi lên tầng trên tìm một chiếc sơ mi sạch và áo chẽn cho em trai. Trong lúc đi lên cầu thang chàng gặp Nicholas cũng đang đi xuống. Chàng giữ ông lão lại nói chuyện một lúc về người gia nhân đang ốm, và ít nhất trên vẻ bề ngoài chàng hoàn toàn bình tĩnh. Chàng sai ông lão đi làm vài việc lặt vặt ở trên lầu để giữ chân ông một lúc nữa, trong khi chàng đi lấy những thứ chàng cần.
Chàng mang chúng quay xuống dưới nhà, và sau khi đã giúp cậu em thay quần áo sạch, cố tránh cho cậu thanh niên không phải cử động nhiều để khỏi chạm đến vết thương vừa băng bó đề phòng nó có thể há miệng chảy máu trở lại, chàng vơ lấy chiếc áo chẽn thấm máu, chiếc áo vét và cả chiếc sơ mi chàng đã xé ra rồi vứt cả vào ngọn lửa.
Một lúc sau, khi Nicholas bước vào gian phòng ăn rộng thênh thang, cả hai anh em đều đã ngồi thoải mái vào bàn. Nếu người đầy tớ gìa có dịp nhìn vào khuôn mặt Lionel lúc đó, hẳn ông đã nhận ra khuôn mặt cậu chủ trẻ tái xanh hơn hẳn thường ngày. Nhưng ông đã không có cơ hội. Lionel ngồi quay lưng ra cửa, và Sir Oliver đã lập tức ngăn người gia nhân lại bằng lời cam đoan rằng họ không cần gì đến ông lão nữa. Nicholas lại lui ra ngoài, và hai anh em một lần nữa chỉ còn lại một mình.
Lionel ăn rất ít. Cậu cảm thấy khát và rất có thể đã uống cạn cả bình rượu nếu Sir Oliver không ngăn lại, chỉ cho phép chàng trai uống nước để tránh cho cậu khỏi bị lên cơn sốt. Bữa ăn qua loa đó - không ai trong hai anh em còn tâm trí ăn uống - trôi qua trong im lặng. Cuối cùng Sir Oliver đứng dậy, bước tới gần lò sưởi bằng những bước chân chậm rãi, nặng nề như chính tâm trạng của cháng. Chàng cho thêm củi vào lò sưởi, với tay lên nóc lò sưởi lấy chiếc tẩu của chàng và một chiếc túi da đựng thuốc lá. Chàng lặng lẽ nhồi tẩu, lấy một chiếc cặp sắt gắp một mẩu gỗ cháy để châm thuốc.
Chàng quay lại bàn ăn, đứng cúi người xuống bên em trai, và cuối cùng lên tiếng phá vỡ sự im lặng đã đè nặng lên họ một lúc lâu.
"Nguyên do của vụ cãi cọ là gì?" chàng gằn giọng hỏi.
Lionel giật thót, hơi co người lại; cậu thanh niên cầm trong tay một mẩu bánh mì bằng ngón trỏ và ngón cái, rồi nhìn chằm chằm vào nó. " Em cũng không biết," cậu trả lời.
"Lionel, đó không phải là sự thật."
"Tại sao?"
"Đó không phải là sự thật. Cậu không thể trả lời qua chuyện với anh như thế. Tự cậu đã kể rằng cậu đã cảnh cáo hắn đừng chắn đường cậu. Cậu muốn ám chỉ đến con đường nào đây?"
Lionel tỳ hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay ôm lấy đầu. Vốn đang yếu vì mất máu nhiều, thần kinh lại vừa bị suy nhược, trong trạng thái bị kích động và cũng do phản ứng từ chuyện ghen tuông vốn là nguyên nhân gây ra tấm thảm kịch buổi tối hôm đó, chàng thanh niên không còn hơi sức đâu để giữ kín bí mật ông anh đang gặng hỏi. Ngược lại, cậu ta cảm thấy nếu thú thật hết, cậu sẽ tìm được chỗ dựa và sự che chở của Sir Oliver.
"Tất cả chỉ vì ả đàn bà lẳng lơ ở Malpas," cậu ta phàn nàn. Nghê đến đó, đôi mắt Sir Oliver chợt long lên. " Em đã nghĩ rằng ả ta là người hoàn toàn khác; em là một thằng ngu, một gã khùng! - chàng trai nghẹn ngào, người rung lên nức nở - " em đã cho rằng ả yêu em. Em đã muốn cưới ả, thề có Chúa, em đã muốn thế."
Sir Oliver bật rủa thầm.
"Em đã nghĩ ả trong sạch và nhân hậu, và ..." chàng trai dừng lại. "Mà nói cho cùng, ngay cả bây giờ đi nữa, em có tư cách gì để nói rằng nàng không phải như thế? Đó không phải là lỗi của nàng. Tất cả là tại hắn, con chó Godolphin bẩn thỉu đó, hắn đã quyến rũ nàng, làm nàng sa ngã. Cho đến lúc hắn xuất hiện giữa nàng và em mọi chuyện đều thật tuyệt vời. Rồi sau đó..."
"Anh hiểu rồi," Sir Oliver khẽ lên tiếng. "Anh nghĩ cậu đã mang ơn hắn, nếu hắn cho cậu được mở mắt trông thấy bộ mặt thật của cô ả đó. Đáng lẽ anh cần cảnh tỉnh cậu, cậu bé. Nhưng ... có lẽ trong việc này anh đã hơi yếu đuối."
"Không phải thế; không phải tại nàng..."
"Anh nói là đúng thế, và nếu anh đã nói thế thì cậu có thể tin anh được, Lionel. Anh không bao giờ lăng mạ vô cớ danh dự của một người phụ nữ. Hãy tin chắc vào điều đó."
Lionel mở to mắt nhìn chàng. "Chúa ơi!" cậu thanh niên bật kêu lên, "em không biết nên tin vào cái gì đây. Em như một con gà trống bị giật dây hết từ bên này đến từ bên kia."
"Hãy tin anh," Sir Oliver đáp nghiêm nghị. " Và hãy dẹp hết ngờ vực của cậu đi." Rồi chàng mỉm cười. "Vậy hoá ra thú tiêu khiển bí mật của ngài Peter đức hạnh là thế ư? Thật đúng là thói đạo đức giả của người đời! Thật không thể đo được vực sâu không đáy của nó!"
Chàng bật cười, nhớ lại tất cả những gì quý ngài Peter đã nói về Ralph Tressilian - như thể bản thân quý ngài là tấm gương không tỳ vết về sự thanh cao và vị tha. Chưa dứt tiếng cười chàng bỗng ngừng bặt lại nín thở. "Liệu cô ta có biết không?" chàng lo sợ hỏi. "Liệu ả điếm đó có biết hết mọi chuyện, liệu ả có thể nghi ngờ em đã giết hắn không?"
"A... có đấy," cậu em đáp. " Em đã nói với cô ta tối hôm nay, khi cô ta tuyên bố bỏ rơi em và nói về hắn, rằng em sẽ lao thẳng đi tìm hắn để tính sổ. Em đang trên đường tới Godolphin Court khi em chạm trán hắn trong khu rừng."
"Vậy là cậu lại dối anh rồi, Lionel. Vì lúc trước cậu đã nói chính hắn tấn công cậu."
"Đúng thế." Lionel đáp trả lập tức. "Hắn còn chẳng cho em kịp mở miệng, mà nhảy phắt từ trên ngựa xuống lao thẳng tới em như một con chó dại. Ôi, hắn cũng sẵn sàng quyết đấu như em - cũng hăng hái như vậy."
"Nhưng ả đàn bà ở Malpas biết tất cả," Sir Oliver rầu rĩ nói. "Và nếu ả ta nói ra..."
"Không đâu," Lionel kêu lên. " Cô ta không dám đâu, vì sợ tai tiếng."
"Quả thực anh nghĩ cậu có lý," người anh nhẹ nhõm đồng ý. " Ả ta không dám do những nguyên nhân khác nữa, anh cũng đã nghĩ ra. Với tiếng tăm hiện nay của ả, đã sẵn bị căm ghét như ả, nếu người ta biết được ả chính là nguyên nhân, cho dù gián tiếp, của việc này, cả vùng sẽ nhân dịp tính sổ những món nợ cũ với ả ta. Em chắc không ai nhìn thấy em đi ra hay quay về chứ?"
"Không ai cả."
Sir Oliver đi đi lại lại dọc gian phòng, rít tẩu thuốc liên tục. "Anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn cả," cuối cùng chàng lên tiếng. " Tốt nhất cậu nên đi nghỉ. Anh sẽ đưa cậu về phòng."
Chàng nhấc bổng đứa em trai lên bằng hai cánh tay vạm vỡ và bế cậu thanh niên lên cầu thang như bế một đứa trẻ. Sau khi đã đặt em trai xuống giường nghỉ chu đáo, chàng quay xuống dưới nhà, đóng cửa ra vào sảnh chính, nhấc một chiếc ghế lớn bằng gỗ sồi lên kê lại bên lò sưởi, và ngồi trầm ngâm hút thuốc và nghĩ ngợi đến khuya.
Chàng đã nói với Lionel rằng mọi việc sẽ ổn cả. Tất cả sẽ ổn với Lionel. Nhưng với chàng thì sao, khi gánh nặng bí mật này sẽ luôn đè lên tâm hồn chàng? Nếu nạn nhân không phải là anh trai Rosamund, bí mật đó sẽ chẳng làm chàng bị dằn vặt nhiều. Nhưng bản thân chuyện Peter Godolphin bị giết thực ra cũng không làm chàng phiền muộn. Godolphin xứng đáng một kết cục như vậy, và kết cục đó hắn chắc hẳn đã nhận được từ lâu bởi chính tay Sir Oliver nếu hắn không phải là anh trai Rosamund, như chúng ta đều đã biết. Và bây giờ là vực thẳm ngăn cách tàn nhẫn đó. Anh trai nàng đã bị chính em trai chàng giết chết. Nàng yêu quý anh mình hơn bất cứ ai trên đời, chỉ sau chàng, cũng như chàng yêu quý Lionel hơn ai hết, trừ nàng. Chàng có thể hiểu được nỗi đau nàng sẽ phải chịu đựng; chàng đoán trước được, cảm nhận được và chia sẻ nỗi đau đó vì nó là của nàng, và tất cả những gì thuộc về nàng chàng cần phải coi cũng là thuộc về chàng.
Cuối cùng chàng đứng dậy, nguyền rủa ả đàn bà phóng đãng ở Malpas, kẻ đã dựng lên chướng ngại khủng khiếp và mới mẻ này ở nơi chàng đã có quá nhiều thử thách phải vượt qua. Chàng đứng tựa người vào thành lò sưởi, gác chân lên thanh chắn lò, tự hỏi mình sẽ phải làm gì. Chàng cần thầm lặng chịu đựng gánh nặng của mình, không còn cách nào khác. Thậm chí chàng sẽ phải dấu kín bí mật này ngay cả với Rosamund. Tim chàng như thắt lại khi nghĩ tới việc phải lừa gạt nàng như vậy. Nhưng chàng không thể làm gì khác hơn, ngoại trừ chấp nhận từ bỏ nàng vĩnh viễn, mà ngay cả sức mạnh của chàng cũng không thể chịu đựng được điều đó.
Quyết định như vậy, chàng cầm lấy một giá nến rồi về phòng đi ngủ.