Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Phiêu Lưu, Mạo Hiểm >> Chim Ó Biển (The Seahawk)

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 29457 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Chim Ó Biển (The Seahawk)
Rafael Sabatini

P2 -Chương 25

Ghế được kê dọc sau một chiếc bàn lớn bằng gỗ sồi màu nâu, và các sĩ quan ngồi xuống, quay mặt ra phía cánh cửa đang mở và khung cửa sổ mở ra phía hành lang đuôi tàu. Ngồi ở giữa là Lord Henry Goade với tư cách sĩ quan của nữ hoàng, và đó cũng là lý do khiến sợi dây chức tước của ông xuất hiện công khai. Đức ông sẽ chủ toạ phiên toà ngắn gọn này. Bên phía phải đức ông là Sir John Killigrew, cạnh ông này là một sĩ quan có tên Youldon. Hai sĩ quan khác, mà tên không còn lưu lại, ngồi bên trái đức ông.
Một chiếc ghế được đặt sẵn dành cho Rosamund tại đầu phải chiếc bàn và ở phía bên kia đầu bàn, như vậy nàng được tách rời ra khỏi băng ghế quan toà. Nàng đang ngồi ở đó, chống tay lên mặt bàn bóng lộn, khuôn mặt tựa lên hai bàn tay hơi nắm lại, đôi mắt nhìn chăm chú về phía năm quý ông cấu thành chủ toạ phiên toà.
Tiếng bước chân vọng vào, và bóng người đổ về phía trước qua ngưỡng cửa. Từ phía thân tàu vọng lại tiếng người rì rầm và tiếng cười. Sau đó Sir Oliver xuất hiện trên ngưỡng cửa được gác bởi hai lính thuỷ kiếm tuốt trần.
Chàng ngừng lại chốc lát bên ngưỡng cả, đôi mắt chàng hơi nhướng lên như thế chàng vừa phải chịu một cú sốc khi cái nhìn của chàng dừng lại ở Rosamund. Sau đó dưới sự áp giải của hai người lính chàng bước vào, hai khuỷu tay chàng vẫn bị trói giật ra sau lưng, và bước lên phía trước hai người lính.
Chàng dửng dưng cúi chào các quan toà, khuôn mặt hoàn toàn bình thản.
« Một buổi sáng tốt lành, thưa các ngài, » chàng nói.
Năm người nhìn chàng trong im lặng, nhưng cái nhìn của Lord Henry, khi nhìn đến trang phục Hồi giáo trên người chàng cướp biển, hiện lên sự khinh bỉ mà ông kể lại cho chúng ta hay đang đầy tràn trái tim ngài lúc đó.
« Ngài hẳn cũng ý thức được, thưa ngài, » Sir John nói sau một hồi im lặng, « về mục đích khiến ngài được đưa tới đây. »
« Khó lòng nói vậy được, » người tù nói. « Nhưng tôi chẳng hề ngạc nhiên mục đích sẽ khiến tôi được đưa khỏi đây. Tuy nhiên, » chàng tiếp tục nói, bình thản và châm chọc, « tôi có thể đoán từ thái độ quan toà của các ngài trò hề các ngài sắp diễn. Quả thực nếu điều này có thể giúp các ngài giải khuây, tôi sẽ chẳng gây khó dễ cho các ngài. Tôi sẽ theo dõi tấn trò đó với điều kiện các ngài hãy miễn cho tiểu thư Rosamund sự mệt mỏi và những nỗi đau gây ra bởi cái sắp xảy ra. »
« Bản thân tiểu thư Rosamund muốn có mặt, » Sir John nói, cau mặt.
« Có lẽ, » Sir Oliver nói, « tiểu thư không ý thức được... »
« Tôi đã nói đầy đủ cho quý tiểu thư rồi, » Sir John cắt ngang, gây như phát bẳn.
Người tù nhìn nàng như thể ngạc nhiên, đôi lông mày nhíu lại. Rồi chàng nhún vai quay lại phía các quan toà của mình.
« Trong trường hợp này, » chàng nói, « không có gì để nói nữa. Nhưng trước khi các ngài bắt đầu, có một việc khác tôi muốn làm rõ. »
« Điều kiện để tôi nộp mình là tất cả những người khác được tự do ra đi. Ngài hẳn còn nhớ, Sir Joh, là ngài đã lấy danh dự hiệp sĩ ra hứa với tôi điều này. Thế nhưng tôi đã tìm thấy trên con tàu này một người đã ở cùng tôi trên chiếc galeasse - một người trước đây là một thuỷ thủ người Anh, tên Jasper Leigh, người này đã bị bắt giữ làm tù binh. »
« Hắn ta đã giết quý ông Lionel Tressilian, » Sir John lạnh lùng đáp.
« Có thể vậy, Sir John. Nhưng cú đánh đã được tung ra trước khi tôi điều đình với ngài, và ngài không thể vi phạm thoả thuận và không gây tổn hại đến danh dự của ngài.”
“Ngài mà cũng nói về danh dự ư, thưa ngài?” Lord Henry nói.
“Về danh dự của Sir John, thưa ngài,” người tù nói, với vẻ khúm núm diễu cợt.
“Ngài có mặt ở đâu, thưa ngài, để bị phán xử,” Sir John nhắc nhở chàng cướp biển.
“Tôi cũng cho là vậy. Đó là một đặc quyền mà để có được ngài đã đồng ý trả một giá nhất định, và đến lúc này xem ra ngài đang phạm tội giữ lại một phần thanh toán. Tôi nói là xem ra có vẻ vậy. Vì tôi chỉ có thể nghĩ rằng vụ bắt người kia đã xảy ra do nhầm lẫn, và chỉ cần tôi lưu ý ngài tới việc gã Leigh bị bắt là đủ.”
Sir John cúi xuống nhìn chiếc bàn. Không nghi ngờ gì nữa, danh dự buộc ngài phải thả Leigh, cho dù gã đã làm gì đi nữa; và, quả thực, việc lão ta bị bắt đã được thực hiện mà Sir John không biết, ngài chỉ được thông báo sau đó.
“Tôi biết làm gì với gã ta đây?” ngài bực bội lẩm bẩm.
“Cái đó dành cho ngài lựa chọn, Sir John. Nhưng tôi có thể nói những gì ngài không thể làm với hắn. Ngài không thế giữ hắn làm tù nhân, hay giải hắn về Anh hay làm hắn bị tổn thương cho dù bằng cách nào đi nữa. Vì việc hắn bị bắt chỉ là sai lầm, như tôi hiểu, ngài cần phải sửa lại sai lầm đó bằng cách tốt nhất có thể. Tôi hài lòng là ngài sẽ làm vậy, và không cần nói thêm gì nữa. Sẵn sàng phục vụ quý vị, thưa các ngài,” chàng nói thêm để ám chỉ rằng chàng hoàn toàn sẵn sàng để họ xét xử, và chàng đứng chờ đợi.
Sau đó có một khoảng lặng trong chốc lát, sau đó Lord Henry, khuôn mặt nghiêm trang, cái nhìn lạnh lùng thù địch, cất tiếng nói với người tù.
“Chúng tôi đưa ngài tới đây để có cơ hội đưa ra bất cứ lý do nào khiến chúng tôi không thể treo cổ ngài ngay lập tức như quyền của chúng tôi.”
Sir Oliver nhìn đức ông với vẻ ngạc nhiên gần như thú vị. “Quả thật!” cuối cùng chàng lên tiếng. “Tôi chưa bao giờ có thói quen phí lời vô ích.”
“Tôi nghi là ngài đã không hiểu đúng tôi, thưa ngài,” đức ông đáp lại, giọng nhẹ nhàng êm ái như đúng tư cách thẩm phán của ngài. “Nếu ngài yêu cầu một phiên toà chính thức, chúng tôi sẽ áp giải ngài về Anh để ngài được xét xử như vậy.”
“Nhưng để ngài không ảo tưởng,” Sir John chen vào nóng nảy, “hãy để tôi cho ngài hay vì những tội ác mà ngài phải trả giá đã xảy ra trong phạm vi quyền hạn của Lord Henry, phiên toà của ngài sẽ diễn ra ở Cornwall, nơi Lord Henry có hân hạnh là đại diện của nữ hoàng sẽ là người chấp pháp.”
“Nữ hoàng quả là đáng được chúc mừng,” Sir Oliver nói chua chát;
“Sẽ như ngài chọn, thưa ngài,” Sir John tiếp tục, “liệu ngài sẽ bị treo cổ trên biển hay trên đất liền.”
“Phản đối duy nhất của tôi là bị treo cổ trong không khí. Nhưng có vẻ các ngài không để ý tới,” câu trả lời bỡn cợt vang lên.
Lord Henry cúi người về phía trước. “Hãy để tôi nhắc nhở ngài vì lợi ích của mình hãy tỏ ra nghiêm chỉnh,” đức ông chấn chỉnh phạm nhân.
“Tôi thừa nhận cơ hội quả là hiếm có, thưa đức ông. Bởi nếu các ngài ngồi đây để xét tội cướp biển của tôi, tôi không thể mong ước có được một thẩm phán nào giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cho dù trên biển hay trên đất liền, hơn Sir John Killigrew.”
“Tôi lấy làm hân hạnh được xứng đáng với sự đánh giá cao của ngài,” Sir John cấm cẳn trả lời. “Tội cướp biển,” ngài nói thêm, “mới chỉ là một trong những tội ngài sẽ bị xét xử.”
Sir Oliver nhướng mày lên, chăm chú nhìn dãy quan toà mặt mày nghiêm nghị trước mặt mình.
“Vậy thì có Chúa chứng dám, các khoản buộc tội khác của các ngài cần phải cực kỳ xác đáng - nếu không, giả sử rằng quả thực có chút công lý nào trong cách xử án của các ngài, e là các ngài sẽ phải thất vọng nếu muốn nhìn thấy tôi đu đưa trên không đấy. Xin các ngài hãy chuyển sang phán xử các tội khác đi. Tôi xin thừa nhận là các ngài trở nên thú vị hơn tôi đã trông đợi nhiều.”
“Ngài phủ nhận tội cướp biển ư?” Lord Henry hỏi.
“Phủ nhận ư? Không. Nhưng tôi phủ nhận quyền xét xử của các ngài về tội trạng này, hoặc quyền đó của bất cứ toà án Anh nào khác, vì tôi đã không tiến hành bất cứ hành động cướp biển nào trong lãnh hải nước Anh.”
Lord Henry thừa nhận là câu trả lời này làm ngài ngớ ra im bặt, vì ngài không hề lường đến nó. Thế nhưng lý lẽ được phạm nhân đưa ra là một sự thật hiển nhiên đến mức khó mà hiểu nổi tại sao đức ông lại có thể bỏ qua được. Tôi e rằng bất chấp chức trách thừa hành pháp luật của mình, thận trọng tư pháp chẳng phải là điểm mạnh của đức ông. Nhưng Sir John, có thể do ít sâu sắc hơn hay ít hiểu biết hơn, lập tức lên tiếng căn vặn.
“Chẳng phải ngài đã không tới Arwenack và dùng vũ lực bắt đi từ đó...”
“Ấy, không, ấy, không,” chàng cướp biển ngắt lời ngài với vẻ thú vị. “Quay lại trường học đi, Sir John, để học rằng bắt cóc không phải là cướp biển.”
“Nếu ngài thích thì cứ việc gọi là bắt cóc cũng được,” Sir John chấp nhận.
“Không phải nếu tôi muốn, Sir John. Chúng ta gọi sự việc bằng đúng tên của nó, nếu ngài vui lòng.”
“Ngài lý sự lắm, thưa ngài. Nhưng chúng ta sẽ sửa chữa chuyện này ngay thôi,” và Sir John đấm mạnh tay xuống bàn, khuôn mặt ông hơi ửng đỏ lên vì bực tức.(Lord Henry đã cảm thấy đáng tiếc một cách rất có lý trước màn cáu bẳn này đúng vào hoàn cảnh lúc đó). “Ngài không thể vờ vĩnh không biết rằng,” Sir John tiếp tục, “bắt cóc có thể bị trừng phạt bằng án tử hình trong luật pháp Anh.” Ông quay sang những người đồng nhiệm của mình. “Vậy, thưa các ngài, với sự ưng thuận của các ngài, chúng ta sẽ không nói gì về cướp biển nữa.”
“Quả thực,” Lord Henry nhẹ giọng lên tiếng, “về mặt pháp lý chúng ta không thể.” Và đức ông xếp lời buộc tội này sang một bên. “Phạm nhân đã có lý trong lời kháng nghị của ông ta. Chúng ta không có quyền xét xử tội trạng này, vì ông ta đã không thực hiện hành động cướp biển nào trong lãnh hải Anh, cũng như – trong phạm vi hiểu biết của chúng ta - chống lại bất cứ chiếc tàu nào mang cờ Anh.”
Rosamund bứt rứt ngồi không yên. Cô gái chậm chạp thu hai tay khỏi mặt bàn, khoanh hai tay lại tựa lên cạnh bàn. Tựa vào đó, cúi người về phía trước, nàng lắng nghe phiên toà với đội mắt sáng lên , đôi má hơi hồng như lấy lại được sự sống sau lời thừa nhận của Lord Henry - một lời thừa nhận đã làm nhẹ đi khá nhiều những lời buộc tội chống lại người tù.
Sir Oliver, liếc nhìn trộm về phía cô gái, cũng nhận ra sự thay đổi này và lấy làm lạ, cũng như chàng đã sẵn ngạc nhiên về thái độ của nàng. Một cách vô ích, chàng tìm cách đoán thái độ của cô gái với chàng vào lúc này, khi nàng đã lại được an toàn trong vòng tay của những người bảo trợ và bạn bè.
Nhưng Sir John, chỉ quan tâm tới bản án cần phải tuyên, giận dữ lên tiếng.
“Thế cũng được,” ông bực bội chấp nhận. “Chúng ta sẽ xét xử hắn về tội bắt cóc và giết người. Ngươi có gì để nói không?”
“Không gì có sức nặng với ngài,” Sir Oliver trả lời. Và thái độ tương đối dửng dưng của chàng vụt trở nên nóng nảy: “Giờ hãy chấm hết màn hài kịch tư pháp này đi thôi,” chàng lớn tiếng. “Treo cổ tôi lên cho rảnh chuyện, hay bắt tôi đi trên ván. Muốn chơi trò cướp biển thì cứ việc, vì các ngài cũng chẳng lạ lẫm gì trò này. Nhưng nhân danh Chúa đừng bôi nhọ công lý của nữ hoàng bằng cách bày trò tập làm thẩm phán nữa.”
Sir John đứng bật dậy, mặt đỏ bừng. “Bây giờ, thề có Chúa, đồ du đãng trâng tráo...”
Nhưng Lord Henry đã ngăn ông lại, đặt tay lên vai ông buộc ông phải ngồi xuống trở lại. Đích thân đức ông lên tiếng nói với người tù.
“Thưa ngài, lời lẽ của ngài thật không xứng đáng với một người mà cho dù đã phạm phải tội ác gì đi nữa, cũng vẫn có tiếng là một người lính can trường quả cảm. Tội trạng của ngài đã quá rõ ràng - đặc biệt tội ác đã buộc ngài phải bỏ trốn khỏi nước Anh ra nhập bọn hải tặc, và hành động ngài đã làm khi xuất hiện trở lại tại Arwenack, hành động khiến ngài bị buộc tội bắt cóc người – nên hình phạt dành cho ngài tại một toà án Anh là điều đã rõ ràng không còn gì nghi ngờ nữa. Tuy vậy, như tôi đã nói, ngài có quyền đòi hỏi một phiên toà.”
“Thế nhưng,” đức ông nói thêm, và giọng ông lúc này đã hạ xuống và rất chân thành, “nếu tôi là bạn của ngài, Sir Oliver, tôi sẽ khuyên ngài nên chọn hình thức ngắn gọn của biển cả.”
“Thưa các ngài,” Sir Oliver trả lời, “quyền được treo cổ tôi của các ngài tôi đã không tranh cãi, và cũng chẳng muốn làm vậy. Tôi không còn gì để nói nữa.”
“Nhưng tôi còn.”
Bằng những lời này, cuối cùng Rosamund cũng lên tiếng và làm cả phiên toà sửng sốt trước lời tuyên bố cứng cỏi, rõ ràng của mình. Tất cả cùng quay lại nhìn cô gái khi nàng đứng dậy, đứng thẳng người ở đầu bàn.
“Rosamund!” Sir John kêu lên, đến lượt mình cũng đứng bật dậy. “Ta mong cháu...”
Cô gái phẩy tay khiến ông đành im lặng bằng một cử chỉ đầy kiêu hãnh, gần như khinh miệt.
“Vì Sir Oliver bị buộc tội về vụ bắt cóc,” nàng nói, “và tôi là người các ngài nói đã bị bắt cóc, có lẽ sẽ tốt hơn nếu trước khi đi xa hơn về lời luận tội này các ngài vui lòng nghe những gì sau này tôi sẽ nói trước một toà án tại Anh.”
Sir John nhún vai, ngồi xuống. Ông đã nhận ra rằng cô gái sẽ thực hiện bằng được ý định của nàng; cũng như ông biết trước rằng kết quả duy nhất là làm họ mất thì giờ và chậm lại giờ tận số của kẻ bị kết án.
Lord Henry quay về phía cô gái, thái độ đầy trân trọng. “Vì phạm nhân đã không phủ nhận tội trạng, và vì ông ta đã sáng suốt không yêu cầu được đưa ra toà, chúng tôi sẽ không làm phiền đến cô, thưa tiểu thư Rosamund. Và tiểu thư cũng sẽ không bị yêu cầu phải nói gì sau này trước một toà án Anh.”
“Đến đây thì ngài lầm, thưa đức ông,” cô thiếu nữ trả lời với giọng chừng mực. “Tôi sẽ được triệu ra toà để nói vài điều khi tôi kiện tất cả các ngài về tội giết người trên biển, như tôi sẽ làm nếu các ngài vẫn khăng khăng thực hiện ý định hiện tại.”
“Rosamund!” Oliver kêu lên king ngạc - một tiếng kêu vui sướng hạnh phúc.
Cô thiếu nữ quay lại nhìn chàng, và mỉm cười - một nụ cười đầy động viên khích lệ và còn có cả thêm gì đó hơn thế, một nụ cười mà chàng cảm thấy để có được sợi thừng treo cổ đang đợi chàng cũng chỉ là một cái giá nhỏ nhoi không đáng kể. Rồi nàng quay lại phía các quan toà, lúc này đang ngỡ ngàng trước những lời buộc tội của cô gái.
“Vì anh ấy không thèm phủ nhận những lời buộc tội, tôi cần làm cho anh ấy,” nàng thông báo cho các quý ông hay. “Thưa các ngài, anh ấy không hề bắt cóc tôi như các ngài đã lầm tưởng. Tôi yêu Oliver Tressilian. Tôi đã đủ tuổi trưởng thành và có quyền làm chủ hành động của mình, và tôi đi theo anh ấy hoàn toàn tự nguyện tới Algiers, nơi tôi đã trở thành vợ anh ấy.”
Nếu nàng có ném một quả bom vào giữa họ có lẽ nàng cũng không làm cho các quan toà choáng váng hơn. Tất cả cùng ngả người về phía sau, và trố mắt ra nhìn cô gái với khuôn mặt ngơ ngẩn, lầm rầm những lời vô nghĩa.
“Vợ ... vợ hắn?” Lord Henry lúng búng. “Tiểu thư đã trở thành...”
Và Sir John nóng nảy chen vào. “Dối trá! Một lời dối trá để cứu cái cổ tên đê tiện đó!”
Rosamund cúi người về phía trước hướng về phía ngài, nụ cười của cô gần như trở thành một cái bĩu môi coi thường. “Trí óc ngài vẫn luôn lẫn lộn như thế, Sir John,” nàng nói. “Nếu không ngài đã chẳng cần được nhắc lại để ngài nhớ rằng tôi không có lý do nào để nói dối nhằm cứu anh ấy nếu anh ấy đã thực hiện hành động mà anh ấy bị cáo buộc.” Rồi nàng quay sang nhìn những người còn lại. “Tôi nghĩ, thưa các ngài, trong việc này lời nói của tôi sẽ có trọng lượng hơn của Sir John hay của bất cứ ai khác tại bất cứ toà án nào.”
“Quả đúng như vậy!” Lord Henry vẫn còn sững sờ xác nhận. “Đợi đã, Killigrew!” Và lần nữa đức ông lại ngăn Sir John đang nóng đầu lại. Ngài nhìn về phía Sir Oliver, người trên thực tế không hề ít sứng sốt hơn những người còn lại trước biến cố bất ngờ. “Ngài có gì để nói không, thưa ngài?” đức ông hỏi.
“Về việc đó?” chàng cướp biển gần như không nói được nên lời máy móc lặp lại. “Còn gì để nói đây?” chàng đánh trống lảng.
“Tất cả chỉ là dối trá,” Sir John lại hét lên. “Chúng ta đều là nhân chứng cho sự việc – ngài và tôi, Harry – và chúng ta đã thấy...”
“Ngài thấy,” Rosamund ngắt lời ngài. “Nhưng ngài không biết nó có nghĩa gì.”
Lời nói của cô gái làm các vị quan toà của chúng ta nín thinh một lần nữa. Họ như những người đứng trên sườn dốc, đang tìm mọi cách kiếm một chỗ đặt chân vững chãi hơn nhưng lại dẫm lên một dải đất khác cũng trơn tuột không kém. Rồi Sir John bĩu môi ra đòn phản công.
“Hiển nhiên là cô ta cũng sắp chuẩn bị thề là vị hôn phu của cô ta, quý ngài Lionel Tressilian, cũng đi cùng cô ta một cách tự nguyện trong cùng dịp đó.”
“Không,” cô gái trả lời. “Về phần Lionel Tressilian, hắn ta bị bắt mang đi để trả giá cho những tội lỗi của mình - những tội lỗi mà hắn ta đã trút lên đầu người anh trai lúc này đang có mặt tại đây, những tội lỗi mà các ngài sử dụng làm lời buộc tội chống lại anh ấy.”
“Tiểu thư muốn ám chỉ điều gì khi nói như vậy?” đức ông chủ toạ của phiên toà hỏi.
“Rằng việc cho rằng Sir Oliver sát hại anh trai tôi chỉ là bịa đặt; rằng kẻ sát nhân chính là Lionel Tressilian, kẻ, để tránh bị phát hiện và hoàn tất âm mưu của mình, đã thuê người bắt cóc Sir Oliver đem bán làm nô lệ.”
“Quá lắm rồi!” Sir John gầm lên. “Cô ta đang bỡn cợt chúng ta, cô ta biến trắng thành đen. Cô ta đã bị mê hoặc bởi tên du đãng quỷ quyệt kia, bởi tà thuật của bọn Moor...”
“Đợi đã!” Lord Henry vừa nói vửa giơ tay lên. “Cho phép tôi.” Ngài nghiêm nghị nhìn cô gái. “Đây ... đây là một lời chứng rất nghiêm trọng, thưa tiểu thư. Liệu tiểu thư có bằng chứng nào - bất cứ thứ gì mà tiểu thư coi là bằng chứng - về những gì tiểu thư vừa nói không?”
Nhưng Sir John không chịu để bị át giọng. “Đó chỉ là câu chuyện bịp mà tên khốn kiếp kia đã kể cho cô ta. Hắn ta đã mê hoặc cô ta, tôi khẳng định. Điều này rõ như ban ngày.”
Sir Oliver phá lên cười khi nghe tới đây. Thái độ của chàng ngày càng trở nên nhẹ nhõm vui vẻ, và đây là biểu hiện đầu tiên của sự thay đổi này. “Mê hoặc nàng? Ngài quả thực chẳng bao giờ thiếu lời buộc tội người khác cả. Đầu tiên là cướp biển, rồi bắt cóc và giết người, và giờ thì là ma thuật!”
“Xin các ngài yên lặng cho một lát!” Lord Henry lớn tiếng, và đức ông thừa nhận đến lúc này ngài cũng hơi nổi nóng. “Tiểu thư Rosamund, tiểu thư có thực nói nghiêm chỉnh với chúng tôi rằng chính Lionel Tressilian là người đã ám hại Peter Godolphin?”
“Nghiêm chỉnh?” nàng lặp lại, đôi môi thoáng một nụ cười coi thường. “Tôi không chỉ nói với đức ông như vậy, mà tôi xin thề trước Chúa ngay tại đây. Lionel chính là kẻ đã sát hại anh tôi và chính Lionel đã khiến mọi người tin rằng đó là tội ác của Sir Oliver. Người ta đã cho rằng Sir Oliver chạy trốn hậu quả vì e rằng có điều gì đó sẽ bị phát hiện chống lại ông ta, và chính tôi, tôi thật hổ thẹn phải thừa nhận, cũng đã tin vào dư luận này. Nhưng sau đó tôi đã khám phá ra sự thật...”
“Tiểu thư nói là sự thật ư?” Sir John nóng nảy chen vào với giọng khinh miệt. “Sự thật...”
Một lần nữa đức ông lại buộc phải can thiệp.
“Kiên nhẫn một chút nào, thưa ngài,” đức ông nói với ngài hiệp sĩ. “Sự thật cuối cùng thế nào cũng sáng tỏ, đừng e ngại, Killigrew.”
“Nhưng lúc này chúng ta đang phí thì giờ,” Sir John càu nhàu, và cau có giữ im lặng.
“Vậy là chúng tôi cần hiểu, thưa tiểu thư,” Lord Henry tiếp tục thẩm vấn, “rằng người tù này biến mất khỏi Penarrow không phải vì chạy trốn như đã được suy diễn, mà vì ông ta đã bị bắt cóc theo yêu cầu của người em trai?”
“Đó là sự thật, cũng như tôi đang đứng đây dưới sự dám sát của Người,” cô thiếu nữ trả lời với giọng nói đầy chân thành khiến hơn một người trong cử toạ đang lắng nghe bị thuyết phục. “Bằng hành động này, không những kẻ sát nhân giúp mình không bị phát giác, mà còn hoàn tất việc nắm lấy gia sản của nhà Tressilian. Sir Oliver theo dự định sẽ bị bán làm nô lệ cho bọn người Moor ở Barbary. Nhưng thay vào đó, chiếc tàu trên đó anh ấy bị nhốt đã rơi vào tay người Tây Ban Nha, và toà án đã đẩy anh ấy lên một chiếc galley. Khi chiếc galley này bị bọn cướp biển Hồi giáo chiếm, anh ấy đã lựa chọn con đường giải thoát duy nhất tồn tại. Anh ấy trở thành một tên cướp biển, một thủ lĩnh của bọn hải tặc, và sau đó...”
“Những việc còn lại mà ông ta làm chúng tôi đều rõ rồi,” Lord Henry ngắt lời nàng. “Và tôi cam đoan với tiểu thư là chúng không hề có sức nặng nào với chúng tôi hay với bất cứ toà án nào khác nếu những gì tiểu thư nói là đúng sự thật.”
“Tất cả đều đúng sự thật. Tôi xin thề, thưa đức ông,” cô gái lặp lại.
“Được,” ngài trả lời, gật đầu nghiêm nghị. “ Nhưng tiểu thư có thể chứng minh được không?”
“Tôi có thể đưa ra cho các ngài bằng chứng nào rõ ràng hơn việc tôi yêu anh ấy và đã thành hôn với anh ấy?”
“Ôi dào!” Sir John lên tiếng.
“Điều đó, thưa tiểu thư,” Lord Henry nói, thái độ hết sức nhẹ nhàng, “là bằng chứng cho thấy bản thân tiểu thư tin vào câu chuyện đáng kinh ngạc này. Nhưng không phải là bằng chứng rằng câu chuyện đó đúng sự thật. Tôi đoán,” ngài tiếp tục với giọng êm ái, “là tiểu thư đã được nghe chính Oliver Tressilian kể lại có đúng không?”
“Đúng vậy; nhưng trong sự có mặt của Lionel, và chính Lionel đã xác nhận – xác nhận đó là sự thật.”
“Cô dám nói thế ư?” Sir John hét lên, nhìn thẳng vào cô gái căm giận. “Chúa ơi! Cô dám nói thế ư?”
“Tôi dám và nói như vậy,” cô gái trả lời, và nhìn lại ông thách thức.
Lord Henry ngả người ra sau trên chiếc ghế của ngài, khẽ mân mê bộ râu ngắn màu xám, khuôn mặt ngài trở nên suy tư nghĩ ngợi. Có cái gì đó mà ngài không sao hiểu nổi. “Tiểu thư Rosamund,” ngài khẽ nói, “cho phép tôi nhắc tiểu thư hãy suy xét đến sự nghiêm trọng của những lời mình nói. Tiểu thư đang buộc tội một người không còn khả năng biện hộ cho mình; nếu những gì tiểu thư kể được xác nhận, đó sẽ là vết nhơ không thể xoá đi được trong ký ức về Lionel Tressilian. Xin cho phép tôi hỏi lại tiểu thư lần nữa, và xin cho phép tôi được nhắc nhở tiểu thư hãy trả lời một cách thành khẩn. Có đúng là Lionel đã xác nhận những gì mà tiểu thư nói người tù đã buộc tội cậu ấy không?”
“Một lần nữa tôi xin trân trọng thề rằng những gì tôi đã nói đều đúng sự thật; rằng Lionel Tressilian, trong sự có mặt của tôi, khi bị Sir Oliver cáo buộc về vụ sát hại anh trai tôi và bắt cóc chính anh trai mình, đã thừa nhận những tội lỗi đó. Liệu tôi có thể nói rõ ràng hơn thế được không, thưa các ngài?”
Lord Henry dang hai tay ra. “Sau việc này, Killigrew, tôi không nghĩ chúng ta có thể tiếp tục. Sir Oliver cần cùng chúng ta quay về Anh để được xét xử trước toà.”
Thế nhưng một người có mặt tại đó – chính viên sĩ quan tên Youldon – xem ra có vẻ sắc sảo hơn.
“Với sự ưng thuận của ngài, thưa đức ông,” ông này xen vào, và quay sang hỏi nhân chứng. “Vào thời điểm nào Sir Oliver đã buộc em trai mình thừa nhận tội trạng của cậu ta?”
Cô gái thành thật trả lời. “Tại nhà anh ấy ở Algiers vào buổi tối mà anh ấy...” Nàng bất chợt ngừng bặt, nhận ra chiếc bẫy đã được giăng ra chờ đón nàng. Và những người còn lại cũng nhận ra. Sir John tấn công ngay vào khe hở mà Youldon đã khéo léo vạch ra.
“Tiếp tục đi chứ, thưa tiểu thư,” ngài giục nàng. “Vào buổi tối mà hắn ta...”
“Vào buổi tối chúng tôi tới nơi,” nàng trả lời tuyệt vọng, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
“Và hiển nhiên,”Sir John nói chậm rãi, gần như châm chọc, “đó là dịp đầu tiên để tiểu thư lắng nghe lời giải thích về hành động của Sir Oliver?”
“Đúng thế,” cô thiếu nữ buộc phải xác nhận.
“Như vậy,” Sir John căn vặn, quyết không cho nàng có đường rút lui, “như vậy đến tận tối hôm đó tiểu thư tất nhiên vẫn tiếp tục tin rằng Sir Oliver là kẻ sát hại anh trai tiểu thư?”
Nàng cúi gằm xuống im bặt, nhận ra rằng sự thật nàng muốn bảo vệ sẽ không thể chiến thắng được ở đây, vì nàng đã chen vào nó một sự dối trá mà lúc này đã bị phơi bày ra ánh sáng.
“Trả lời tôi!” Sir John ra lệnh.
“Không cần trả lời nữa,” Lord Henry từ tốn nói, giọng nặng nề buồn bã, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. “Tất nhiên là chỉ có thể có một câu trả lời duy nhất. Tiểu thư Rosamund đã nói với chúng ta rằng ông ta không bắt cóc tiểu thư bằng sức mạnh; rằng tiểu thư đã tự nguyện đi theo ông ta và thành hôn với ông ta; và tiểu thư đã đưa hoàn cảnh đó ra làm bằng chứng cho sự tin tưởng của mình vào sự vô tội của phạm nhân. Thế nhưng lúc này rõ rằng là vào thời điểm tiểu thư rời khỏi Anh với ông ta, tiểu thư vẫn tin rằng ông ta là kẻ sát hại anh trai mình. Thế mà tiểu thư lại muốn chúng tôi tin ông ta không bắt cóc tiểu thư.” Đức ông lại dang hai tay ra lần nữa, hơi bĩu môi trong vẻ khinh thường đầy chán nản.
“Nhân danh Chúa, hãy kết thúc chuyện này đi thôi!” Sir John lên tiếng, đứng bật dậy.
“A, đợi đã!” cô gái kêu lên. “Tôi xin thề rằng tất cả những gì tôi đã nói với các ngài đều đúng - trừ việc bắt cóc. Tôi thừa nhận nó, nhưng tôi tha thứ cho hành động này khi nhìn lại những gì tôi đã được biết kể từ lúc đó.”
“Cô ta thừa nhận!” Sir John diễu cợt.
Nhưng cô gái vẫn tiếp tục không để ý đến ngài. “Biết những gì anh ấy đã phải chịu đựng vì sự nhẫn tâm của người khác, tôi vui vẻ nhận anh ấy làm chồng, hy vọng có thể bù đắp lại một phần những gì không phải tôi đã gây ra cho anh ấy trong quá khứ. Các ngài cần tin tôi. Vì nếu các ngài không tin, tôi xin hỏi các ngài chẳng lẽ hành động ngày hôm qua của anh ấy không đáng xét đến hay sao? Chẳng lẽ các ngài đã quên rằng nếu không nhờ anh ấy các ngài đã không thể biết được tôi đang ở đâu?”
Tất cả lại một lần nừa kinh ngạc nhìn nàng.
“Tiểu thư muốn nói đến chuyện gì vậy? Hắn ta đã làm gì có liên quan đến việc đó?”
“Các ngài còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ các ngài khao khát muốn giết anh ấy đến mức vờ như không biết gì sao? Hiển nhiên các ngài phải biết chính anh ấy đã cử Lionel đến báo cho các ngài hay tôi đang ở đâu chứ?”
Lord Henry thuật lại cho chúng ta rằng lúc đó ông đã đập lòng bàn tay xuống bàn, thể hiện cơn giận mà ngài không thể kìm nén lâu hơn. “Thế này thì quá lắm!” đức ông quát lớn. “Cho tới lúc này tôi vẫn tin tiểu thư thành thật nhưng lầm lạc. Nhưng một lời dối trá trắng trợn như thế này thì quả đã vượt quá mọi giới hạn. Cô làm sao vậy, cô gái? Sao chứ, chính Lionel đã kể lại cho chúng tôi trong hoàn cảnh nào cậu ấy đã trốn thoát khỏi chiếc galeasse. Chính cậu ấy cho chúng tôi biết tên khốn kiếp kia đã ra lệnh đánh cậu ấy rồi quẳng xuống biển cho chết đuối ra sao.”
“A!” Sir Oliver gầm lên giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Tôi nhận ra Lionel ở đây! Hiển nhiên là hắn sẽ dối trá đến cùng. Tôi đáng ra đã phải nghĩ đến chuyện này.”
Rosamund đã cùng đường, trong cơn căm giận nàng cúi người về phía trước đối mặt với Lord Henry và những người còn lại. “Hắn nói dối, đồ chó lật lọng hèn hạ!” nàng thét lên.
“Thưa quý bà,” Sir John đáp trả nàng, “quý bà đang nói về một người đang hấp hối.”
“Và còn hơn đáng nguyền rủa,” Sir Oliver nói thêm. “Thưa các ngài,” chàng hét lớn, “các ngài chẳng chứng minh được gì ngoài sự ngu xuẩn của các ngài khi dám buộc tội cô gái nhân hậu này là kẻ dối trá.”
“Thưa ngài, chúng tôi đã nghe đủ rồi,” Lord Henry cắt ngang.
“Có Chúa chứng dám, vậy ư!” chàng gầm lên, bất thần trở nên hung dữ. “Thế nhưng các ngài sẽ còn cần phải nghe thêm chút nữa. Sự thật sẽ sáng tỏ, chính ngài đã nói thế; và sự thật sẽ sáng tỏ vì quý tiểu thư đây đã muốn vậy.”
Khuôn mặt chàng đỏ bừng, đôi mắt sáng long lên nhìn vào cử toạ như hai mũi kiếm, và cũng như hai mũi kiếm sắc nhọn, chúng đã gây hiệu quả. Chàng đã đứng trước mặt đám quan toà của mình với vẻ dửng dưng pha lẫn nhạo báng, chấp nhận để người ta treo cổ chàng và mong ước mọi chuyện chấm dứt càng nhanh càng tốt. Thế nhưng tất cả thái độ này là trước khi chàng ngờ rằng cuộc đời vẫn còn có gì đó dành cho chàng, khi mà chàng tin rằng chàng đã mất Rosamund mãi mãi. Đúng là chàng vẫn còn nhớ đến sự thân ái nàng dành cho chàng tối hôm trước trên chiếc galeasse, nhưng chàng đã cho rằng đó chỉ là do kết quả của hoàn cảnh lúc đó đem lại. Ngay cả khi ra trước phiên toà chàng cũng vẫn nghĩ như thế, cho đến khi chàng thấy sự quyết liệt và tuyệt vọng của nàng khi tranh đấu cho cuộc sống của chàng, cho đến khi chàng nghe thấy và cảm nhận được sự chân thành trong lời thú nhận của cô thiếu nữ rằng nàng yêu chàng, và kháo khát muốn bù đắp lại cho chàng những gì chàng đã phải chịu đựng trong quá khứ. Chúng đã thúc đẩy chàng, và nếu cần thêm sự thúc đẩy nào nữa, thì nó đã được trao cho chàng khi bọn họ kết án những lời nói của cô gái là dối trá, diễu cợt cười vào mặt nàng với cái mà họ cho là những lời nói dối của nàng. Phải chứng kiến cảnh tượng đó đã khiến chàng phẫn nộ bật dậy quyết tâm chống trả và sử dụng một vũ khí còn lại trong tay chàng - một sự tình cờ đầy may mắn, một Chúa trời công minh đã đặt nó vào tay chàng gần như ngoài sự dự định của chàng.
“Thưa các ngài, tôi khó mà biết được,” chàng nói, “liệu Sir John có phải đã được dẫn dắt bởi định mệnh hay không khi tối hôm qua, vi phạm thoả thuận đầu hàng của tôi, ông ta đã bắt một tù binh từ chiếc galeasse của tôi. Kẻ đó, như tôi đã nói, trước đây là một thuỷ thủ Anh có tên Jasper Leigh. Hắn ta rơi vào tay tôi vài tháng trước, và lựa chọn cùng con đường như tôi đã chọn trong hoàn cảnh tương tự để thoát cảnh nô lệ. Tôi đã rộng lượng khi cho phép hắn làm vậy, vì hắn chính là gã thuyền trưởng mà Lionel đã thuê bắt cóc tôi mang đi bán ở Barbary. Cùng tôi hắn cũng đã rơi vào tay người Tây Ban Nha. Hãy giải hắn tới đây, và xét hỏi hắn.”
Cả phiên toà im lặng nhìn chàng cướp biển, nhưng trên hơn một khuôn mặt chàng chỉ thấy biểu hiện của sự ngạc nhiên trước vẻ trơ tráo của chàng, như bọn họ cảm nhận.
Cuối cùng Lord Henry là người lên tiếng. “Thưa ngài, hiển nhiên đây là sự trùng hợp lạ lùng nhất, đáng ngờ vực nhất,” đức ông nói, và chẳng nghi ngờ gì ngài đang thầm diễu cợt. “Đúng là người đó có mặt trên chiếc tàu này, và bị bắt làm tù binh gần như một cách tình cờ...”
“Không hoàn toàn tình cờ, mặc dù rất gần như vậy. Hắn ta coi mình có món nợ cần đòi Lionel, vì cũng từ Lionel mà vận đen bắt đầu đeo đẳng hắn. Tối hôm qua, khi Lionel bất cẩn lao lên boong chiếc galeasse, Jasper Leigh đã nhận ra cơ hội thanh toán món nợ cũ và nắm lấy nó. Hậu quả là hắn đã bị bắt.”
“Ngay cả thế đi nữa, sự tình cờ này quả là phép màu nhiệm.”
“Phép màu nhiệm, thưa đức ông, đôi lúc cần xảy ra để sự thật được sáng tỏ,” Sir Oliver trả lời pha lẫn chút diễu cợt trước đây của chính đức ông. “Hãy giải hắn tới đây, và tra hỏi hắn. Hắn không hề biết gì về những việc vừa xảy ta; Sẽ thật điên rồ nếu cho rằng hắn được gà trước cho một tình huống mà không ai có thể dự đoán được. Vậy hãy cho giải hắn tới đây.”
Tiếng bước chân gấp gáp vọng lại từ bên ngoài nhưng lúc đó không ai để ý đến.
“Hiển nhiên,” Sir John nói, “chúng ta đã bị quấy quả quá đủ bởi những lời dối trá rồi!”
Cánh cửa bật mở, và thân hình xương xương mặc đồ đen của viên bác sĩ xuất hiện.
“Sir John!” ông ta hối hả gọi, lao vào không chút khách khí giữa phiên toà, cũng chẳng để ý đến sự không bằng lòng của Lord Henry. “Quý ngài Tressilian đã tỉnh lại. Cậu ấy muốn gặp ngài và anh trai cậu ấy. Khẩn trương lên, các ngài! Cậu ấy yếu đi nhanh lắm.”
 

<< P2- Chương 24 | P2 - Chương 26 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 221

Return to top