- Kính thưa khán giả truyền hình! Chúng tôi buộc phải dừng chương trình lại giữa chừng để loan báo đến quý vị một tin buồn: Sáng nay, 25 tháng 8 năm 2060. Chiếc chuyên xa chở tổng thống cùng gia đình đã phát nổ, khi đang trên đường ra phi trường. Tổng thống, phu nhân, ái nam, cùng tài xế và hai cận vệ đều tử nạn… ***
Sáu tháng sau, trong phòng giám đốc cơ quan an ninh liên bang. Ông Son cứ đi đi lại lại với bộ mặt nhăn như bị. Điều hiếm thấy đối với người nổi tiếng có thần kinh thép như ông. Nhưng làm sao ông giữ được bình tĩnh, khi đã hơn sáu tháng, mà ông chưa hề có trong tay manh mối nào trong vụ ám sát tổng thống. Có tiếng chuông điện thoại reo. Ông Son vội chồm đến… Tiếng cô thư ký chậm rãi
“Thưa ngài! Có tiến sĩ Min - nhà di truyền học, muốn gặp ạ!
- Thất vọng, ông Son gần như quát vào máy
“Cha mẹ ơi! Chẳng lẽ cô không biết tôi sắp chết ngạt vì công việc hay sao? Hay là cô còn muốn mời vua nhạc Rock đến thăm tôi lúc này? Bảo với ông ta, cơ quan an ninh không dính dáng gì đến ADN cả.
- Nhưng thưa giám đốc, ngài quên là Tiến sĩ Min là bác sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc sức khoẻ cho gia đình tổng thống?
Biết mình đã hớ, ông Son hạ giọng:
- Thôi được! Mời ông ta vào.
Sau ít phút xã giao. Vừa ngồi xuống ghế Tiến sĩ Min đã lên tiếng:
- Thưa ngài! Ngài có tin vào tiền kiếp không?
Ông Son cố ép mình bình thản lắc đầu.
- Xin ngài chờ ít phút
Vừa nói Tiến sĩ Min vừa chìa ra một mẩu báo cũ
“Phiền ngài đọc
Ông Son cúi xuống một hồi rồi ngẩng lên nhíu mày.
- Thế là thế nào?
- Xin ngài bình tĩnh. Đây là mẩu tin viết về một vụ ám sát thảm khốc xảy ra cách đây đúng 60 năm - Nạn nhân là một thương gia…
- Khoan đã! Nó có dính dáng gì đến tổng thống? Nếu ông muốn đùa thì, tôi không có thời gian đâu, thưa Tiến sĩ.
- Không! Chẳng lẽ ngài không để ý, hai vụ án đều có sự trùng hợp kỳ lạ. Hai xe đều bị đặt bom, địa điểm cùng ngay ở khúc quanh giữa phố số một và số 2. Cùng với nạn nhân là vợ và con trai. Cả vị thương gia lẫn tổng thống đều chết do một mảnh bom xuyên từ vai xuống tim…
Ông Son khoát tay.
- Có gì lạ? Một sự ngẫu nhiên.
- Khoan đã! Mời ngài xem vật này
Lần này Tiến sĩ Min lại chìa ra một xấp tài liệu đã nhàu nát úa vàng
- Tôi tìm thấy nó chỏng trơ ở một góc phòng trong phòng lưu trữ của chúng tôi. Có lẽ từ lâu người ta đã xem nó như một mớ giấy lộn. 60 năm trước. TS Quin, tác giả của tập tài liệu này, có lẽ đã thử muốn chạm tay vào một vấn đề huyền bí nhất của giới khoa học: đó là tiền kiếp. Chắc ngài đã từng nghe nói đến những câu chuyện kỳ lạ của các Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng trước khi viên tịch đã chỉ ra những chú bé hậu kiếp của mình, chính xác đến khó tin. Vào thời điểm đó và cả ngay hiện nay không ai giải thích được. Ngay cả Tiến sĩ Quin, ông chỉ làm một việc khiêm tốn hơn là chứng minh điều đó có thật. Ông đã lý luận: Giữa tiền kiếp và hậu kiếp chắc chắn phải có sự kết nối kỳ bí nào đó. Có thể là phần hồn siêu nhiên. Nhưng còn về vật chất, hai cơ thể cũng phải có sự tiếp nối. Theo ông Quin đó không khác gì là gien. Bởi vì chúng ta đã biết, gien di truyền quyết định hình thể bên trong lẫn bên ngoài của mỗi người: gương mặt, nhóm máu… Thiên khiếu, thậm chí tính cách.
Với lý luận đó ông đưa ra giả thuyết: hậu kiếp chỉ là sự sắp xếp lại gien của tiền kiếp, cứ thế tiếp nối luân hồi. Để chứng minh, Tiến sĩ Quin nghĩ ra một sáng kiến thiên tài. Ông đã tìm cách đánh dấu vào bản đồ gien của người thí nghiệm một gien nhân tạo dễ nhận ra. Như vậy nếu ở tương lai xuất hiện một người mang gien đặc biệt này, khác xa các gien thiên nhiên, có nghĩa là tiền kiếp có thật. Nhưng rõ ràng đây là điều không tưởng, bởi vì việc rà soát bản đồ gien của mấy tỉ người trái đất là điều trong mơ. Tuy vậy Tiến sĩ Quin vẫn cố hy vọng, ông đã gửi lại công trình này cho hậu thế.
Ngưng một lúc Tiến sĩ Min nói tiếp
- Ngay lúc ông quyết định tiến hành nó, thì xảy ra vụ thảm sát như tôi vừa kể. Tiến sĩ Quin liền dùng ngay thân xác của vị thương gia nọ, để đánh dấu một gien vô hại vào bộ gien quy định màu mắt của ông ta. Tôi tạm gọi là gien A và cùng lúc ông ta làm tương tự với tên giết người, đã tự sát sau khi bị bắt sau đó. Tôi gọi nó là gien B. -.
Sự sợ hãi bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt ông Son
“Không lẽ… Không lẽ… Tiến sĩ muốn nói… vị thương gia… tổng thống… có mối… mối quan hệ?
- Khoan đã! Để tôi kểt hết. Như ngài đã biết, tôi có nhiệm vụ chăm sóc sức khoẻ cho gia đình tổng thống, cho nên việc đọc bản đồ gien của họ đối với tôi không có gì khó khăn, với trình độ khoa học hiện nay. Thoạt đầu tôi nhìn thấy gien B, không biết nó có nhiệm vụ gì trong cơ thể của tổng thống. Mãi đến khi tìm thấy tập tài liệu này, tôi đã sửng sốt nhận ra điều tiên đoán của Tiến sĩ Quin đã thành sự thật. -.
Ông Son bỗng tái mặt
“Không thể tin… tin được… Trời ơi! Nó có… thật sao? Nhưng có phải tôi nghe lầm? Tiến sĩ bảo tổng thống mang gien B… đó… đó… gien của kẻ giết… người mà?
- Vâng! Ông đã không nghe lầm. Nhưng để tôi kể hết, ngay sau khi vụ ám sát xảy ra. Tổng thống bị giết với những tình tiết y hệt như cuộc thảm sát 60 năm về trước. Nó đã gây cho tôi thêm một sửng sốt nữa. Có phải luật nhân quả có thật? Ngày xưa kẻ giết người làm điều ác thì hậu kiếp của hắn sẽ phải trả giá y như vậy - Lần này thì ông Son gần như ngất xỉu.
- Như vậy là… là… tổng thống có tiền kiếp là kẻ… giết người… và… và kẻ ám sát tổng thống vừa rồi… chính là… vị thương gia của 60 năm trước… Người sẽ mang… gien A?
- Đúng vậy! Và đó cũng là lý do mà tôi đến tìm ngài. Hình như ngài đang bế tắc trong việc tìm ra thủ phạm? - Nghe đến đó, ông Son không kìm được, chồm lên bấu lấy hai vai của Tiến sĩ Min.
- Tiến sĩ không… đùa chứ? Chẳng lẽ… Tiến sĩ đã tìm ra thủ phạm?
- Xin ngài bình tĩnh! Nói đúng hơn tôi chỉ tìm ra hậu kiếp của vị thương gia. Thật may mắn, nếu đó là kẻ xa lạ trong mấy tỉ người trái đất thì tôi là thánh cũng chịu. Nhưng luật nhân quả quả là ghê gớm… Khi người đó lại là người… người trong gia đình của tổng thống…
- Cái gì? Người thân của tổng thống ư? - Ông Son tròn miệng không tin vào tai mình.
- Vâng! người mang gien A chính là… là ông Ton - Bộ trưởng tài chính và cũng là con rể yêu của tổng thống.
Ông Son buông phịch người xuống ghế, miệng lẩm bẩm như người điên
“Không thể… không thể. -.
Tiến sĩ Min vội trấn an
“Xin ngài bình tĩnh! Điều đó không thể chứng minh ông Ton là thủ phạm. Tiền kiếp, luân hồi? Có lẽ không thuyết phục được ai. Tôi chỉ hy vọng mang đến cho ông một mang mối. Bây giờ tôi sẽ gửi lại bản sao của tập tài liệu này. Cầu chúc cho ông làm được một điều gì đó cho vong hồn vị tổng thống của chúng ta, mặc dù ông ta phải trả món nợ mình đã làm ở tiền kiếp. Xin tạm biệt ngài.
Hai tuần sau. Ton đã bị bắt, hắn khai ra vì tổng thống đã phát hiện ra những điều xấu xa hắn đã làm nên ông đã buộc con gái mình ly dị hắn và định phanh phui mọi chuyện. Hắn đã không để điều ấy xảy ra, thậm chí hạ sát cả vợ mình trong chuyến xe ấy. Có thể con đường hoạn lộ của hắn mới có cơ may tiếp tục…
Một tuần sau, Ton tự sát trong tù.