Đùng một cái Kukhara cưới vợ vào cái tuổi chẳng gì chàng cũng đã ba mươi sáu.
Kukhara không phải là một con người độc thân kiên định, và khi đã tính chuyện nhân duyên theo tục lệ, anh đã cử mối lái đến thưa chuyện bố mẹ vị hôn thê, còn phía nhà gái chẳng ai ngạc nhiên về việc dạm vợ của anh. Riêng các bạn và những người quen biết anh quá đã ngã ngửa người trước sự kiện này. Sắc đẹp lạ thường của người vợ chưa cưới chẳng phải nguyên nhân cuối cùng của mối bất ngờ.
Nhìn thấy nàng, một vài người bạn của Kukhara tiếc rẻ nghĩ rằng, người ta quá vội vơ ngay lấy những sợi dây tơ hồng buộc vào mình. Đúng là một chàng trai lanh lợi, họ nói với vẻ ghen tị, và mười người như một đều thay đổi, theo chiều hướng tốt, ý kiến của mình về Kukhara. Lan truyền tin đồn: Kukhara sắp khai trương công việc làm ăn nhờ vào của hồi môn của vị hôn thê. Một số người cho rằng, hình như anh chuẩn bị xây bệnh viên tư, những kẻ khác lại bảo không phải thế và khẳng định là chàng có ý định theo đuổi hoạt động sư phạm. Dù thế này hay thế khác, do việc anh cưới vợ, Kukhara bỗng nhiên biến thành một nhân vật quan trọng đến lạ lùng.
Sau khi tốt nghiệp nha khoa trường trung cấp y, Kukhara nhận chức trợ tá ở trường đại học. Tuy thế anh tính toán sẽ khẳng định tên tuổi mình trong giới y học và hoàn thiện các kỹ năng thực hành nghề nghiệp, để rồi sau này dĩ nhiên đoạt lấy một học vị khoa học.
Những ngày sau khi bảo vệ thành công luận án, chàng vẫn ở lại công tác tại phòng thí nghiệm, từ bỏ công việc thực hành và thôi luôn cả ý định khai trương nghề mới và đột ngột quyết định hiến thân cho việc nghiên cứu thuộc lĩnh vực bệnh lý học.
Nếu thêm thắt những chuyện đó vào cuộc đời độc thân của anh, có thể hiểu tại sao mọi người xung quanh lại coi anh là một người gàn dở. Dần dà những bạn đồng học xưa kia ở trường trung cấp y bắt đầu xa lánh anh, họ nói là khó giao du với anh, chừng nào anh vẫn lên mặt thái quá về sự có mặt của mình trong giới khoa học.
Và giờ đây Kukhara không hết ngạc nhiên chẳng hiểu tại sao mình xây dựng gia đình lại làm cho cá nhân anh nổi tiếng. Ngay cả những người bạn cũ lúc này cũng có thái độ khác với anh. Khi chàng cùng đi dạo chơi với vợ là nàng Kharucô những người qua lại đều nhìn họ và Kukhara đọc thấy ánh mắt họ sự kính nể nào đó, như thể chàng vừa trở thành một nhân vật quan trọng.
Chàng chưa biết, trong tương lai cuộc hôn nhân còn đem đến cho chàng những ưu thế hiển nhiên - và có thể, không chỉ hiển nhiên mà thôi, nhưng chàng đoán là, bên cạnh sắc đẹp của nàng, Kharucô chắc còn có tài ban phúc bẩm sinh, và chàng rút ra kết luận là phải tránh mọi hành vi vô dạo đức gây hại đến phẩm hạnh do trời phú cho nàng.
Bạn bè của Kukhara đoán mãi không ra, tại sao một trang tuyệt thế giai nhân như Kharucô cho đến giờ vẫn ở vậy. Nhìn bề ngoài có thể đoán nàng mới hai ba - hai bốn gì đó, nhưng thật ra nàng đã hai mươi bảy tuổi tròn.
- Cho đến nay, trên đời này thường ẩn giấu những viên ngọc kỳ dị. Tìm được ắt là có ích cho chúng ta đấy…
Các bạn nói với Kukhara với vẻ ghen tị pha chút mỉa mai. Còn anh chỉ mỉm cười và bỏ ngoài tai mọi lời lẽ của họ. Nét mặt của chàng gợi nhớ đến khuôn mặt những con người thường bình tĩnh chờ đợi cái lúc số phận sẽ cười mỉm với họ. Và anh không hé cho một ai rõ lý do, vì sao Kharucô lại muộn màng đường nhân duyên như vậy…
Lúc đó, thỉnh thoảng anh lại nhớ đến câu chuyện hơi lạ giữa anh và người mối.
- Nhiều lần các chàng trai đã đem lễ đến dạm hỏi, mà chính nàng cũng không ngờ vực gì, - người mối kể - Và lại chưa có trường hợp nào sự khước từ ở phía vị hôn phu cả. Một thiếu nữ tuyệt vời đến thế kia mà!
Cuối cùng, khi bố mẹ hiểu ra rằng, quyết đinh không đi lấy chồng của Kharucô là không thể lay chuyển và ngay cả những lễ dạm ngõ được bí mật bố trí khéo léo đến đâu cũng không thể thể thay đổi ý đã quyết của cô, ông bà đều từ chối mọi rắp ranh sau này tìm chồng cho con gái bà ba bốn năm gần đây tránh cả việc nói đến chuyện đó trước mặt nàng.
- Nhưng với ông, ngài Khukhara ạ, mọi việc lại trôi chảy khác hẳn trước đây - Người mối kết luận.
Họ gần như bất ngờ gặp nhau ở rạp hát, và Kukhara được giới thiệu, với cô con gái, là bác sĩ đã chăm sóc chữa chạy cho mẹ cô, trong thời gian bà nằm ở bệnh viện thực hành thuộc trường đại học. Nói tóm lại, lễ dạm ngõ đã được tiến hành, giống như không ít lần đã xảy ra trước đây. Nhưng lần này Kharucô xử sự không đến nỗi cương quyết như mấy năm về trước. Không khước từ việc dạm hỏi.
Bố mẹ cảm thấy hạnh phúc, hình như sau một đêm trường bất tận, ánh bình minh đang ló dần.
Kharucô nhờ bà mối nhắn là cô muốn kể cho Kukhara câu chuyện gì đó.
Chuyện về một chàng trai đã chết vì yêu nàng mà không được đền đáp lại.
- Đại khái là chuyện tự vẫn hoàn toàn con nít, vì một tình yêu không được chia sẻ đấy mà… Bà cố giới thiệu vụ việc xảy ra dưới dạng hơi có vẻ hài hước.
Kukhara lấy làm sửng sốt. Vì tai hoạ ấy một thiếu nữ hoàn mỹ về mọi mặt như Kharucô đã phải hy sinh cả thời thiếu nữ của mình một cách vô tích sự.
Có lẽ, để đáp lời, chàng đã nói lên tấm lòng khâm phục của mình trước những tình cảm trong trắng của cô, rằng toàn bộ câu chuyện đã củng cố hơn nữa ý định cưới cô làm vợ. Tuy nhiên, ngay cả những chàng thanh niên khác hỏi Kharucô trước chàng, cũng đã phát biểu những lời tương tự.
- Nếu ông ngỏ ý muốn hỏi mọi điều như thế… Người mối cúi gập mình chào - Câu chuyện chẳng gì cũng thuộc về quá khứ
Trước khi cưới bố mẹ đã cho phép nàng, tự do được gặp Kukhara. Hơn thế nữa ông bà lấy làm vui sướng, khi cô con gái đã hai mươi bảy tuổi đồng ý gặp mặt và tiếp chuyện chồng chưa cưới, và nói chung ông bà tỏ ra hết sức dễ dãi, e rằng chẳng may việc mối lái của Kharucô sẽ mãi là cô gái quá thì mất thôi.
Về phần Kukhara, ngay từ phút gặp gỡ đầu tiên, chàng đã bị chinh phục bởi tư chất thuần khiết và sắc sảo của nàng và không dám ép Kharucô kể cho chàng những chuyện đau lòng đó.
Có lần chàng mào đầu: Bà mối đã thuật lại đại khái cho anh nghe đầu đuôi vì sao em trì hoãn chuyện đi ở riêng lâu như vậy.
Kharucô gật đầu tỏ vẻ ra nghiêm chỉnhh hẳn lên như thế đã chuẩn bị sẵn từ lâu cuộc trao đổi này. Đôi má nàng khẽ ửng hồng.
Thấy rõ mặt nàng đáng yêu nhường ấy, chàng cảm thấy bối rối và kết thúc câu nói hoàn toàn ngoài ý muốn của mình.
- Em có thể cho biết, trong trường hợp đôi ta, điều gì khiến em thay đổi ý định và bằng lòng gặp anh? Câu hỏi vang lên thật chẳng lịch sự chút nào.
- Chính em cũng không rõ nữa. Có lẽ… vì anh là bác sĩ.
- Vì… là bác sĩ ư?
Câu trả lời ngây ngô như trẻ thơ của Kharucô làm Kukhara đâm ra luống cuống. “Hay cô ta muốn gạt mình chơi đây” - Anh nghĩ thế và đáp:
- Chắc là, lấy bác sĩ cuộc sống em dễ chịu với con mắt người thầy thuốc, anh có thể nói rằng, điều em sợ lấy chồng bắt nguồn từ trạng thái bệnh lý tinh thần riêng của mình. Nhưng nhẹ nhàng và chúng mình hoàn toàn trị được khỏi bệnh.
Kharucô hình như không nhận ra khía cạnh hài hước trong câu nói của chàng và theo đuổi ý nghĩ riêng mình.
Kukhara lo lắng: Bỗng tự dưng nàng mắc bệnh cuồng si đơn độc, hoặc cả đến chứng suy nhược trí tuệ?
Rõ ràng là nhiều lần từ chối đi ở riêng, mà nguyên nhân là vụ tự sát của chàng trai nọ, không thể không in đậm trong trái tim Kharucô vết thương khó lành sẹo, Kukhara giả thiết.
Phải viện cớ để nàng kể một cách cởi mở tất cả về người anh họ, khi đó chàng mới có thể an ủi nàng nhất mực chân thành và nút buộc bệnh hoạn tự nó sẽ bung ra.
- Đôi ba lần Kukhara nhắc lại rằng, anh tuyệt đối không nghi ngờ gì về quá khứ của Kharucô, song anh muốn bắt đầu cuộc sống chung của đôi vợ chồng, sao cho quá khứ đó, trong trường hợp nào, cũng không ám ảnh hai người.
- Em hãy trút bớt gánh nặng của em sang anh, cái điều vẫn làm em bận tâm ấy mà, lúc ấy em sẽ nhẹ đi hai lần, và hai ta sẽ cùng nhau diệt tận gốc căn bệnh của em - Chàng nói:
- Xin vâng, Kharucô gật đầu đồng ý… - Chính em đã có ý định thổ lộ hết với anh không giấu giếm gì. Thế anh có quyết…
- Không. Không, anh nhất quyết… anh chỉ mong muốn sao cho tâm hồn em được thanh thoát.
- Em hiểu, nhưng… Kharucô lại theo đuổi ý riêng của mình, rồi nàng nhìn xoáy vào Kukhara bất giác mặt đỏ ửng lên và cúi gằm mặt xuống nói:
- Đừng coi em có tính đỏng đảnh, nhưng em xin anh hãy nói về quá khứ của anh trước đã.
- Anh ấy à? Nói trước ư? -Kukhara ngẩn người ra Kharucô gật đầu. Đôi tay nàng khẽ run lên.
- Nói trắng ra, anh phải kể gì nào?
- Phải chăng hoàn toàn không có gì để kể thật ư? Kharucô ngạc nhiên- Tất nhiên, em hiểu là chính em phải nói cho anh biết quá khứ của em để được anh tha lỗi. Và dù sao cũng đáng tiếc, nếu anh vẫn lặng thinh, và chỉ một mình em phải nói.
- Nhưng anh quả thật chẳng có gì để nói với em - Kukhara phản đối và hiểu ngay rằng, Kharucô không tin anh.
Hơn nữa, không có gì lạ lùng hơn là, chính điều khẳng định tương tự đối với anh lại tỏ ra kém thuyết phục đến làm vậy.
- Anh quả quyết với em là chẳng có chuyện chi cả, anh nhắc lại và cảm thấy lúng túng thêm.
- Ông Kukhara kính mến, nếu ngài không muốn nói thì tôi cũng không thể kể điều gì về mình cả. Ngài thật sự đã đặt tôi vào một tình thế khó xử. Cảm giác này chẳng khác nào ngài bắt tôi sống đau khổ trong sự cô độc. - Kukhara cảm nhận hết như cánh cửa nào đó vào tâm hồn Kharucô bất thình lình đóng sập lại.
Ngày hôm đó hai người chia tay nhau như vậy đó, không nói cho nhau biết một điều gì hết.
Có lẽ Kharucô đã nói đúng. Thật khó mà hình dung một người đàn ông chưa vợ sống độc thân đến 36 tuổi lại chẳng có một khuyết điểm gì đáng kể, lại không vương mối tình nào với một hai người trong trường hợp nào. Chỉ có lương tri đã hướng dẫn cô, còn trí tưởng tượng giúp cô bay bổng xa hơn đôi chút và nhanh hơn cả. Quả có một thanh niên đã tự vẫn kết liễu đời mình vì nàng! Chắc là ngay trong tâm hồn Kukhara, người đã bấy nhiêu năm lẩn tránh việc hôn nhân, vẫn còn lại dấu vết chưa lành lặn nào đó? Một khi hai người kết hôn, họ lỡ giấu giếm nhau để làm gì cơ chứ? Kharucô lên án như vậy. Và có lẽ nàng quyết định lấy ai đó làm chồng chỉ vì để an ủi và thứ lỗi cho nhau, sau khi gắn bó hai số phận giống nhau.
Trong bất cứ trường hợp nào anh đều có lỗi chờ cho Kharucô thú nhận với anh tất cả, còn anh không kể với nàng chuyện gì hết. Chính vì lẽ đó yêu cầu của cô gái lại đâm ra quá bất ngờ đối với anh.
Vị tất cả có thể xếp Kharucô vào số phận những thanh niên trai tân. Trong trắng, nhưng giá như chuyện nhân duyên coi như đã xong, chàng có thể nói một cách tin tưởng rằng trong đời chàng chưa hề có một phụ nữ nào mà sự xa cách người đó lại đem đến cho anh nỗi buồn hay niềm luyến tiếc.
Và hoàn toàn không phải vì Kukhara bẩm sinh vốn làn người ghét đàn bà hoặc kiêng dè phụ nữ. Nói đúng hơn anh chưa có cái may mắn gặp trong đời mình người ý hợp tâm đầu với anh.
Còn là vì trong giai đoạn đã định mà anh chưa lấy vợ, không loại trừ trường hợp, theo thời gian, trong tính cách của anh đã xuất hiện những nét, khiến ngay cả phụ nữ cũng xa lánh anh. Có lẽ chính vì vậy anh ngày càng thu mình lại và quyết định hiến thân hoàn toàn cho công tác khoa học.
Chắc hẳn cũng vì lý do đó, hôn lễ của Kukhara là cả một sự bất ngờ lớn đối với những bạn biết rõ đặc điểm tính nết của anh.
Bản thân Kukhara chưa hẳn đã đau khổ vì cuộc sống cô độc của mình, nhưng nếu trước đây anh không gặp may với nữ giới, thì giờ đây khi được tiếp kiến Kharucô, cuối cùng chàng đã rút trúng chiếc vé hạnh phúc. Song yêu cầu của Kharucô đặt ra bất chợt đối với anh, và lúc này anh quyết định phải nhìn lại quãng đời đã qua của mình.
Với niềm tự hào và lòng thoả mãn anh chợt nghĩ, thật ra anh không có gì phải thú nhận với Kharucô cả. Thế mà tại sao trong trường hợp này anh không dám nói thẳng thắn với nàng về điều đó nhỉ? Có nghĩa là mình thiếu chân thành, anh tự trách mình.
Phải chăng anh đã thực hiện một nếp sống không đúng? Trong trường hợp này anh không dám thẳng thắn với nàng về điều đó nhỉ? Có nghĩa là mình thiếu chân thành, anh tự trách mình.
Phải chăng anh đã thực hiện một nếp sống không đúng? Trong trường hợp này, có lẽ, đương nhiên là Kharucô không tin anh, anh giải đáp và mỉm cười trước ý nghĩa ấy của mình.
Thôi được! Một khi Kharucô đã ra điều kiện là anh trước tiên phải thú nhận những lầm lỡ đã qua của mình. Kukhara quyết định, với khả năng có thể được, bịa ra cho nàng một chuyện tình giống như thật cho mà xem
Nhớ lại hình ảnh tất cả những người đàn bà đã quen biết chàng- từ những bạn gái thuở thiếu thời đến các cô y tá và nữ bệnh nhân nằm điều trị ở bệnh viện thực hành, chàng chất đống trong đầu những chuyện bịa đặt mùi mẽ đủ loại với mọi tình tiết nhằm thêu dệt lên câu chuyện tình để nói với Kharucô.
Song chỉ là trò tiêu khiển ngu xuẩn và vô nghĩa. Khi anh xếp đặt những phụ nữ đó bên cạnh cô vợ chưa cưới Kharucô của mình thì những hình ảnh của họ đối với anh tỏ ra thiếu hẳn màu sắc và sức sống.
Rốt cuộc Kukhara chẳng nghĩ ra được điều gì có thể khiến Kharucô dốc bầu tâm sự của mình. Còn câu chuyện của nàng - Nàng vẫn kể cho Kukhara biết- về chàng trai đã tự vẫn kết thúc cuộc đời, hoá ra thường tình quá đỗi, mà còn vô vị nữa.
Chàng trai đó là anh em họ của Kharucô, hơn cô hai tuổi. Họ sống ở cạnh nhà nhau và cùng lớn lên rồi sau người ta cắt cử bố anh về tỉnh lỵ không ở Tôkiô nữa, họ bắt đầu thư từ cho nhau, trong thời gian nghỉ hè và nghỉ đông chàng trai và Kharucô cùng nhau đi tắm biển và chơi trượt tuyết ở vùng núi. Họ cảm thấy hạnh phúc được ở cùng nhau. Khi chàng lên lớp trên trường trung học, những thư của chàng ngày càng mang rõ tính chất những thông điệp của tình yêu. Sau chàng được vào học trường trung cấp, chuyển về Tôkiô và dọn đến ở nhà của bố mẹ Kharucô. Chẳng ngày nào anh và Kharucô hai người không gặp nhau. ít lâu sau chàng thú nhận tình yêu với nàng và mong được cùng nàng kết tóc xe tơ. Kharucô lập tức khước từ anh, viện cớ là anh em thuộc cùng một dòng họ. Mùa đông ấy chàng một mình lên núi trượt tuyết và trong lúc bão tuyết đã ngã xuống vực. Người ta đã cứu được anh, nhưng lồng ngực của anh bị thương tổn và anh được đưa vào nhà thương. ít ngày sau anh tự vẫn kết liễu đời mình, để lại cho Kharucô một bức thư tuyệt mệnh khá dài. Những đoạn trích từ bức thư ấy được công bố trên báo hồi đó. Nếu như anh ở bệnh viện, cái chết ấy có lẽ chẳng gây ra phức tạp thêm, nhưng anh lại lao mình trên mỏm đá xuống biển, cái chết ấy có lẽ chẳng gây ra phức tạp thêm, nhưng anh lại lao mình trên mỏm đá xuống biển, và lãnh đạo bệnh viện mong trút được phần nào trách nhiệm của mình đã giới thiệu với phóng viên tờ báo bức thư tuyệt mệnh do anh để lại. Do đó giả thuyết người trai trẻ ấy tự vẫn vì mối tình đơn phương coi như được khẳng định.
- Kharucô, thế lúc đó em bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Khó tìm được những lời thích hợp, Kukhara hỏi sau khi nghe câu chuyện của nàng.
Nhớ lại hình ảnh tất cả những người đàn bà đã quen biết chàng- từ những bạn gái thuở thiếu thời đến các cô y tá và nữ bệnh nhân nằm điều trị ở bệnh viện thực hành, chàng chất đống trong đầu những chuyện bịa đặt mùi mẽ đủ loại với mọi tình tiết nhằm thêu dệt lên câu chuyện tình để nói với Kharucô.
Song chỉ là trò tiêu khiển ngu xuẩn và vô nghĩa. Khi anh xếp đặt những phụ nữ đó bên cạnh cô vợ chưa cưới Kharucô của mình thì những hình ảnh của họ đối với anh tỏ ra thiếu hẳn màu sắc và sức sống.
Rốt cuộc Kukhara chẳng nghĩ ra được điều gì có thể khiến Kharucô dốc bầu tâm sự của mình. Còn câu chuyện của nàng - Nàng vẫn kể cho Kukhara biết- về chàng trai đã tự vẫn kết thúc cuộc đời, hoá ra thường tình quá đỗi, mà còn vô vị nữa.
Chàng trai đó là anh em họ của Kharucô, hơn cô hai tuổi. Họ sống ở cạnh nhà nhau và cùng lớn lên rồi sau người ta cắt cử bố anh về tỉnh lỵ không ở Tôkiô nữa, họ bắt đầu thư từ cho nhau, trong thời gian nghỉ hè và nghỉ đông chàng trai và Kharucô cùng nhau đi tắm biển và chơi trượt tuyết ở vùng núi. Họ cảm thấy hạnh phúc được ở cùng nhau. Khi chàng lên lớp trên trường trung học, những thư của chàng ngày càng mang rõ tính chất những thông điệp của tình yêu. Sau chàng được vào học trường trung cấp, chuyển về Tôkiô và dọn đến ở nhà của bố mẹ Kharucô. Chẳng ngày nào anh và Kharucô hai người không gặp nhau. ít lâu sau chàng thú nhận tình yêu với nàng và mong được cùng nàng kết tóc xe tơ. Kharucô lập tức khước từ anh, viện cớ là anh em thuộc cùng một dòng họ. Mùa đông ấy chàng một mình lên núi trượt tuyết và trong lúc bão tuyết đã ngã xuống vực. Người ta đã cứu được anh, nhưng lồng ngực của anh bị thương tổn và anh được đưa vào nhà thương. ít ngày sau anh tự vẫn kết liễu đời mình, để lại cho Kharucô một bức thư tuyệt mệnh khá dài. Những đoạn trích từ bức thư ấy được công bố trên báo hồi đó. Nếu như anh ở bệnh viện, cái chết ấy có lẽ chẳng gây ra phức tạp thêm, nhưng anh lại lao mình trên mỏm đá xuống biển, cái chết ấy có lẽ chẳng gây ra phức tạp thêm, nhưng anh lại lao mình trên mỏm đá xuống biển, và lãnh đạo bệnh viện mong trút được phần nào trách nhiệm của mình đã giới thiệu với phóng viên tờ báo bức thư tuyệt mệnh do anh để lại. Do đó giả thuyết người trai trẻ ấy tự vẫn vì mối tình đơn phương coi như được khẳng định.
- Kharucô, thế lúc đó em bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Khó tìm được những lời thích hợp, Kukhara hỏi sau khi nghe câu chuyện của nàng.
Câu chuyện thông thường đến mức thoạt đầu anh cũng không tin. Anh đã được đọc trên báo không ít trường hợp tương tự.
Nhưng bất kỳ chuyện tình nào cũng có thể trở nên tẻ nhạt ít nhiều khi từ miệng những người khác kể lại.
Hẳn là chính trị tưởng tượng bị kích thích của Kukhara đã hình dung là chỉ những hoàn cảnh khác thường, bị luỵ mới khiến Kharucô tin vào lý do khăng khăng cự tuyệt việc nhân duyên.
Phải thêm một số dòng nữa mới thấy rõ nỗi lòng tan nát của cô gái.
Khác với tình yêu bùng cháy và thiêu sạch trong phút chốc quan hệ giữa Kharucô và người anh họ đã in đậm và tâm khảm cô trong đám những ký ức kỳ diệu - và nó duy trì nhiều năm.
- Kharucô, em có yêu con người ấy không?
Kukhara hỏi.
Kharucô gật đầu khẳng định:
- Hiện giờ có lẽ em cho là có yêu… Nhưng lúc bấy giờ chúng em chỉ là những đứa trẻ một trăm phần trăm.
- Chắc là quan hệ giữa anh họ và bố mẹ em cũng nói lên điều bất hạnh đã xảy ra với anh ấy đấy nhỉ?
- Bố mẹ em không phải là những người thường hay buộc tội em về lầm lỡ nào đó.
- Do vậy ở con người em ý thức nghĩa vụ càng lên tiếng càng mạnh mẽ hơn chứ gì?
- Nghĩa vụ ư?… Có thể là như vậy…
Nhưng điều này còn xa mới là tất cả những gì mà Kharucô có thể công nhận.
Kharucô vừa đúng mười chín tuổi tròn, khi anh họ của cô tự kết liễu cuộc đời, và hai năm sau có người đến xin dạm hỏi, Kharucô đồng ý, nhưng khi mọi việc đã được quyết định thì bố mẹ chàng rể mới hay vụ tự tử và thế nào đám cưới không thành.
Đối với Kharucô đây là đòn còn đau hơn nhiều cái chết của người anh họ. Nàng chắc chắn đã yêu chân thành vị hôn phu Katakiri của mình.
Chính vào lúc này Kharucô quyết định là nàng không được phép có gia đình.
Đúng là Katakiri, chớ không phải người anh họ là mối tình đầu của nàng, và chính tình yêu đối với Katakiri về sau sẽ hoà nhập làm một với hình ảnh người anh đã chết trong ký ức của nàng.
Kharucô bắt đầu lo lắng, lễ ăn hỏi sau này cũng sẽ kết thúc không kèn không trống vậy thôi. Sự thật là có một thời gian cô vẫn không mất đi sự hy vọng vào việc kết hôn với Katakiri: ít ngày sau, khi phía nhà trai chính thức từ hôn, hai người đã bí mật gặp nhau - chỉ có một lần một lần duy nhất ấy mà thôi - và Katakiri hứa sẽ tranh thủ được sự ưng thuận của bố mẹ.
Kharucô không có ý định giấu Kukhara câu chuyện với Katakiri, và chỉ cần anh nói bóng gió là anh còn muốn biết điều gì đó nữa về quá khứ của nàng - chắc chắn nàng sẽ thú nhận với anh. Nhưng quan sát nét mặt của Kukhara thấy câu chuyện về người anh họ đã thoả mãn trí tò mò của chàng, và chàng cũng chẳng bận tâm gì đến những chuyện còn lại, nên cô tính không kể về Katakiri nữa là hơn.
Quả là cô có thể thấy khó khăn hơn và đau khổ hơn phải nói về Katakiri: Còn lúc này, khi Kukhara hỏi cô làm vợ, thì anh kia đã có gia đình từ lâu, và Kharucô có biết chuyện đó và cô cảm thấy mình bị xúc phạm.
Kukhara và Kharucô lấy nhau. Đêm thứ hai của chuyến du lịch tuần trăng mật, khi họ nghỉ lại khách sạn. Kharucô nằm mê thấy người anh họ.
Không rõ đó là căn nhà gỗ của anh hay căn nhà của bố mẹ mình - Kharucô nhận lờ mờ. Cô bước vào phòng thấy anh đang ngồi ở bàn quay lưng lại phía cô. Đột nhiên anh quay lại. Cô đứng chết cứng một chỗ. Và đúng vào tích tắc ấy cô để ý ra mình gần như loã lồ… Cô kêu lên và tỉnh giấc.
Mặt cô đỏ bừng, vì nỗi xấu hổ không biểu lộ ra. Choáng váng do lạnh toát cả người, Kharucô vội túm lấy cánh tay áo ngủ của Kukhara.
Ý nghĩ về việc cô gặp người anh họ đã khuất trong giấc mơ làm cô phát hoảng.
- Thứ lỗi cho em… - Cô thì thầm và toàn thân run rẩy ép sát vào chồng.
Đêm ấy cô cho rằng, đi lấy chồng, dù sao cô cũng phản bội người anh họ. Và đối với cô, giấc mơ khôn có gì là đúng đắn cả.
Song có lẽ những hình ảnh của người anh họ và của Katakiri, mỗi lúc hiện ra - nếu có thể miêu tả như vậy, mờ mờ ảo ảo cả giấc mơ, rồi vụt biến mất hoàn toàn khỏi trí nhớ của nàng và muộn hơn một chút, tình yêu không phung phí của Kharucô bùng lên những mầu sắc tráng lệ và nàng hào phóng tặng nó cho Kukhara.
- Với những người như anh và em, kiên nhẫn đợi chờ và cuối cùng sẽ tìm thấy người bạn đời chân chính, hạnh phúc sẽ từ trên trời rơi xuống, - anh nói, và trong giấy phút đó Kharucô không còn nhớ gì đến quá khứ.
Kharucô hào phóng chia sẽ cùng Kukhara cả phần đức hạnh riêng nàng có, và tất cả đều chứng tỏ hạnh phúc lao vẫn định thử thách gia đình họ.
Câu chuyện thông thường đến mức thoạt đầu anh cũng không tin. Anh đã được đọc trên báo không ít trường hợp tương tự.
Nhưng bất kỳ chuyện tình nào cũng có thể trở nên tẻ nhạt ít nhiều khi từ miệng những người khác kể lại.
Hẳn là chính trị tưởng tượng bị kích thích của Kukhara đã hình dung là chỉ những hoàn cảnh khác thường, bị luỵ mới khiến Kharucô tin vào lý do khăng khăng cự tuyệt việc nhân duyên.
Phải thêm một số dòng nữa mới thấy rõ nỗi lòng tan nát của cô gái.
Khác với tình yêu bùng cháy và thiêu sạch trong phút chốc quan hệ giữa Kharucô và người anh họ đã in đậm và tâm khảm cô trong đám những ký ức kỳ diệu - và nó duy trì nhiều năm.
- Kharucô, em có yêu con người ấy không?
Kukhara hỏi.
Kharucô gật đầu khẳng định:
- Hiện giờ có lẽ em cho là có yêu… Nhưng lúc bấy giờ chúng em chỉ là những đứa trẻ một trăm phần trăm.
- Chắc là quan hệ giữa anh họ và bố mẹ em cũng nói lên điều bất hạnh đã xảy ra với anh ấy đấy nhỉ?
- Bố mẹ em không phải là những người thường hay buộc tội em về lầm lỡ nào đó.
- Do vậy ở con người em ý thức nghĩa vụ càng lên tiếng càng mạnh mẽ hơn chứ gì?
- Nghĩa vụ ư?… Có thể là như vậy…
Nhưng điều này còn xa mới là tất cả những gì mà Kharucô có thể công nhận.
Kharucô vừa đúng mười chín tuổi tròn, khi anh họ của cô tự kết liễu cuộc đời, và hai năm sau có người đến xin dạm hỏi, Kharucô đồng ý, nhưng khi mọi việc đã được quyết định thì bố mẹ chàng rể mới hay vụ tự tử và thế nào đám cưới không thành.
Đối với Kharucô đây là đòn còn đau hơn nhiều cái chết của người anh họ. Nàng chắc chắn đã yêu chân thành vị hôn phu Katakiri của mình.
Chính vào lúc này Kharucô quyết định là nàng không được phép có gia đình.
Đúng là Katakiri, chớ không phải người anh họ là mối tình đầu của nàng, và chính tình yêu đối với Katakiri về sau sẽ hoà nhập làm một với hình ảnh người anh đã chết trong ký ức của nàng.
Kharucô bắt đầu lo lắng, lễ ăn hỏi sau này cũng sẽ kết thúc không kèn không trống vậy thôi. Sự thật là có một thời gian cô vẫn không mất đi sự hy vọng vào việc kết hôn với Katakiri: ít ngày sau, khi phía nhà trai chính thức từ hôn, hai người đã bí mật gặp nhau - chỉ có một lần một lần duy nhất ấy mà thôi - và Katakiri hứa sẽ tranh thủ được sự ưng thuận của bố mẹ.
Kharucô không có ý định giấu Kukhara câu chuyện với Katakiri, và chỉ cần anh nói bóng gió là anh còn muốn biết điều gì đó nữa về quá khứ của nàng - chắc chắn nàng sẽ thú nhận với anh. Nhưng quan sát nét mặt của Kukhara thấy câu chuyện về người anh họ đã thoả mãn trí tò mò của chàng, và chàng cũng chẳng bận tâm gì đến những chuyện còn lại, nên cô tính không kể về Katakiri nữa là hơn.
Quả là cô có thể thấy khó khăn hơn và đau khổ hơn phải nói về Katakiri: Còn lúc này, khi Kukhara hỏi cô làm vợ, thì anh kia đã có gia đình từ lâu, và Kharucô có biết chuyện đó và cô cảm thấy mình bị xúc phạm.
Kukhara và Kharucô lấy nhau. Đêm thứ hai của chuyến du lịch tuần trăng mật, khi họ nghỉ lại khách sạn. Kharucô nằm mê thấy người anh họ.
Không rõ đó là căn nhà gỗ của anh hay căn nhà của bố mẹ mình - Kharucô nhận lờ mờ. Cô bước vào phòng thấy anh đang ngồi ở bàn quay lưng lại phía cô. Đột nhiên anh quay lại. Cô đứng chết cứng một chỗ. Và đúng vào tích tắc ấy cô để ý ra mình gần như loã lồ… Cô kêu lên và tỉnh giấc.
Mặt cô đỏ bừng, vì nỗi xấu hổ không biểu lộ ra. Choáng váng do lạnh toát cả người, Kharucô vội túm lấy cánh tay áo ngủ của Kukhara.
Ý nghĩ về việc cô gặp người anh họ đã khuất trong giấc mơ làm cô phát hoảng.
- Thứ lỗi cho em… - Cô thì thầm và toàn thân run rẩy ép sát vào chồng.
Đêm ấy cô cho rằng, đi lấy chồng, dù sao cô cũng phản bội người anh họ. Và đối với cô, giấc mơ khôn có gì là đúng đắn cả.
Song có lẽ những hình ảnh của người anh họ và của Katakiri, mỗi lúc hiện ra - nếu có thể miêu tả như vậy, mờ mờ ảo ảo cả giấc mơ, rồi vụt biến mất hoàn toàn khỏi trí nhớ của nàng và muộn hơn một chút, tình yêu không phung phí của Kharucô bùng lên những mầu sắc tráng lệ và nàng hào phóng tặng nó cho Kukhara.
- Với những người như anh và em, kiên nhẫn đợi chờ và cuối cùng sẽ tìm thấy người bạn đời chân chính, hạnh phúc sẽ từ trên trời rơi xuống, - anh nói, và trong giấy phút đó Kharucô không còn nhớ gì đến quá khứ.
Kharucô hào phóng chia sẽ cùng Kukhara cả phần đức hạnh riêng nàng có, và tất cả đều chứng tỏ hạnh phúc lao vẫn định thử thách gia đình họ.
Một hôm Kukhara hỏi không chủ tâm.
- Em có nhanạ ra là đôi chỗ trong bức thư tuyệt mệnh của anh họ em lộ vẻ hơi lạ lùng không?
- Hình như có lần anh nói đến điều đó rồi, - giọng nàng vang lên đến là tự nhiên.
- Đúng là có chuyện ấy! Câu chuyện là thế này, ở bệnh viện nơi anh ấy điều trị, có một người bạn của anh làm việc ở đấy, và anh có nhờ anh ta làm sáng tỏ giúp tình tiết cái chết của anh họ em, vỡ lẽ ra là anh ấy rơi vào trạng thái thần kinh suy thoái ghê ghớm với triệu chứng rối loạn tâm lý. Anh cũng có biết chẩn đoán căn bệnh này. Xem xét các mặt thì vụ tự sát của anh ấy chẳng liên quan gì đến tình yêu một phía đối với em. Đơn giản mà nói anh ấy đã mất hết hy vọng chữa khỏi bệnh - phổi anh ấy bị thương tổn kia mà - thêm vào đó còn là bệnh tâm lý nữa, và anh ấy đã không chịu đựng nổi. Tính tình anh ấy vẫn không kiên định như thế rồi. Và em chẳng có lỗi gì trong vụ tự vẫn này cả.
- Thế anh được biết rõ việc kể trên từ bao giờ vậy?
- Từ lâu lắm rồi em ạ.
- Thật là kinh tởm, tại sao anh làm thinh lâu vậy? - Kharucô nhìn Kukhara bằng đôi mắt trong sáng và chợt nghĩ: Nếu biết chuyện này sớm, chắc rằng đám cưới của ta với Katakiri không đến nỗi bị tan vỡ.
Ý nghĩ này làm Kharucô kinh ngạc đến mức cô phải giấu vẻ bối rối sau một nụ cười buồn bã.
- Nhưng dù sao chúng ta cũng không nên quên; Chính nhờ điềuu kỳ cục này mà chúng ta kết hôn với nhau - Kukhara nói vẻ thoả mãn.
- Quả thế!
- Kharucô, em đã đau khổ thật sự, và vì thế anh càng tôn trọng em hơn…
Từ đó Kharucô cố gắng trang điểm lại mọi ký ức về người anh họ đã khuất. Giờ đây, nàng tựa hồ như lại nhìn thấy mặt biển đang mùa hè và những ngọn núi phủ đầy tuyết ít mùa đông.
Nhưng, cái gọi là tài ban phát hạnh phúc do trời phú cho nàng, có thể cứ tàn lụi dần.
Hết