sáng thứ năm, Haghen vào Văn phòng luật sư của mình trong thành phố. Y tính làm bù, sắp xếp giấy má cho trật tự, làm rõ toàn bộ sự vụ để chuẩn bị ngày mai hội đàm với Xôlôdô. Đây là việc sinh tử nên y xin ông Trùm dành hắn buổi chiều để thảo luận cái đề nghị làm ăn Xôlôdồ sẽ đưa ra cho gia đình Côrleône mà bên ông Trùm đã nắm được. Đúng, phải biết rõ tận chân tơ kẽ tóc để không còn gì ngoài lề quấy rầy y trong cuộc hội ý sơ bộ với ông Trùm. ông Trùm không hề tỏ ra ngạc nhiên lúc Haghen từ Los Angeles trở về vào tối thứ ba và thuật lại kết quả cuộc hội đàm giữa y với Uônt. ông thốt lên:
"infamita"- đó là tiếng ông hay dùng thể hiện sự ghê tởm tột độ. Cuối cùng, ông hỏi Haghen một câu:
Mày thấy thằng cha đó có cứng thật không?
Haghen im lặng, cố nắm bắt ý nghĩ của câu hỏi.
Suốt mấy năm qua y đã kịp thấy ra rằng ông Trùm khác xa phần lớn mọi người, trong cách ăn nói của ông cũng khác nữa. Uônt có gai ngạnh không y CÓ sức mạnh ý
chí không ? Cái đó thì có, nhưng không phải ông Trùm hỏi thế. Thằng cha chủ hãng phim có đủ gan không ? có ngán người ta bắt nạt không ? CÓ đủ quyết tâm gồng
mình gánh chịu những thiệt hại do sự đình đốn ngoài trường quay và vụ bê bối với tay kép nhất nghiện ngập của lão gây ra nếu bị vạch mặt không ư? Khoản này có
lẽ cũng đủ. Nhưng vẫn không phải là cái ý ông Trùm muốn nói. Cuối cùng Haghen đã tìm được cách giải mã đúng đắn: Giốc Uồnt có đủ cứng để dám đem tất cả đặt lên chiếu bạc, đánh liếu tất cả để báo thù - vì ngoan cố, vì danh dự không?
Haghen mỉm cười. Rất hiếm khi y cho phép mình đáp lại ông Trùm bằng một câu đùa, nhưng lần này thì không nhịn được:
Bác muốn hỏi hắn có phải là dân Xixili không chứ gì? - ông Trùm hài lòng gật gù chứng tỏ đã biết ý định của câu đùa và tán thành cách hiểu của y. -Không Vậy thì không, - Haghen nói:
Chỉ có thế ông Trùm.ngẫm nghĩ không lâu. Chiều thứ tư ông đã gọi Haghen lên và ra mệnh lệnh cần thiết.
Haghen nhảy cỡn như con nghé con chạy đi thực hiện mệnh lệnh. Y hoàn toàn tin rằng ông Trùm đã phá giải được vấn đề hóc búa và sáng mai thế nào lão Uôat cũng
phải gọi điện đến mà thông báo rằng vai chính trong bộ phim của lão sẽ về tay Giônni ...
CÓ điện thoại thật nhưng hóa ra là giọng Amêrigô Bônaxêrôt. Giọng lão nghẹn ngào vì biết ơn. Xin mistèr Haghen thưa lại với ông Trùm rằng lão đến chết vẫn không hết ơn ông. ông Trùm có cần gì cứ bảo thằng Amêrigô này một tiếng, hắn sẽ làm hết. Lão sẵn sàng hiến cả tính mạng cho BỐ Già, cầu chúa ban phước cho ông. Haghen hứa sẽ thưa lại.
Tờ Wailynews dành hẳn hai trang giữa đăng ảnh Giêri Vagnơ và Kevm Munan sau trận đòn thù. Tay phó nháy sành điệu và cố gắng ra trò nhìn hai đống bầy nhầy trên vỉa hè chẳng còn thấy bộ phận gì cho ra con người cả. Tờ báo đưa tin rằng không hiểu làm sao hai cậu ấm lại thoát chết nhưng chưa rõ còn phải nằm viện mấy tháng và phải cần đến bao nhiêu ca giải phẫu chỉnh hình. Haghen ghi lại để nhớ. phải nhắc Clemenxa tìm cách gì để tuyên dương Pôli Gattô. Thằng này xem ra biết việc đây
Công việc túi bụi suốt ba giờ liền Haghen cắm đầu thanh toán đống giấy má, nhắp hết các con số kế toán và lời lãi của việc buôn bán bất động sản, của việc nhập
khẩu dầu ăn, của hãng thầu xây dựng thuộc về ông Trùm. Hiện nay chưa được phấn phát lắm, nhưng chiến tranh đã kết thúc rồi, kể từ nay mỗi cơ sở trong số đó sẽ phải là nguồn thu nhập dồi dào mới được. Haghen đã quên béng mất Giônni Phôntein và những chuyện đau đầu của hắn thì cô thứ kí báo rằng có điện thoại từ Califomia gọi đến. Hồi hộp đến lạnh lưng, Haghen cầm ống nghe:
- Haghen đây!
Giọng bên đầu dây đằng kia toang toác chối tai đến không nhận ra nổi:
ĐỒ dòi bọ hôi thối, Uônt hét the thé : - BỐ mày nhốt hết chúng mày vào nhà đá bây giờ. Mất bao nhiêu bố mày cũng chơi, phen này chúng mày rũ tù cả đám. Cái thằng Giôuni Phôntein, ông cứ phải cho không ngóc đầu lên nổi mới hả, mày nghe ra chưa, quân Italia đê tiện kia
Haghen nói ngọt xớt:
Thằng em là người Đức lai Irland cơ ạ. lại ngưng một lúc lâu, sau đó trong ống nghe có tiếng xoạch một cái - Uônt bỏ máy. Haghen cười khẩy. Uônt không dám nói lời nào động đến don Côrleône. Tài năng đã được công nhận.
Giác Uônt quen lệ ngủ một mình từ mười năm nay, từ ngày vợ trước của lão qua đời. Cái giường mười người nằm lọt, còn buồng ngủ thì dùng để quay cảnh vũ hội cũng còn rộng chán ấy thế mà lão vẫn ngủ một mình.
Đâu phải lão chê đàn bà, già khú đế nhưng lão còn hăng máu lắm. CÓ điều không chơi cái kiểu áp hơi suốt đêm tổn thọ, một hai tiếng lúc chập tối là đủ, mà phải là
thứ gái non, cỡ chanh cốm ấy, thì mới gợi hứng nổi.
Sáng thứ năm đó không hiểu sao lão thức giấc sớm. Ngoài trời đã sáng, nhưng trong phòng ngủ vẫn còn mờ mờ như sương mi trên nội cỏ. Xa xa mé cuối
để tiếp lão Lão có tất cả những gì mà tiền bạc và quyền thế đem lại để tô điểm cuộc đời. CÓ họa là điên mới đem cuộc sống như vậy ra đặt lên chiếu bạc chơi vì một ham muốn không đâu. Chà, thằng Côrleône kia, bố mày mà tóm được mày? Không biết tội giết ngựa thì luật pháp sẽ xử thế nào nhỉ? Lão phá lên cười sằng sặc, cười điên dại, khiến ông thầy thuốc và đám đầy tớ cứ trố mắt lên sợ sệt nhìn lão. Sau đó lão chợt nghĩ ra một điều khác Vì chuyện một thằng cuồng nào đó chơi lão một cú điếng người mà từ nay khắp vùng California này người ta sẽ cười lão thối mũi mất. Đành thôi vậy. Và nữa, có thể chúng sẽ chẳng giết lão. Biết đâu chúng còn có mưu đồ gì đó tai ác, khủng khiếp hơn.
Uônt bắt đầu sai phái. Lão cho khởi động guồng máy đám thân cận của mình. Bọn đầy tớ và ông bác sĩ bị buộc phải thề im lặng, nếu không muốn lão nổi cơn lôi đình. Giới báo chí được thông báo rằng con ngựa đua Khartum danh tiếng đã chết vì một chứng bệnh lạ mà nó nhiễm phải trên đường từ châu âu về. Xác nó đã được bí mật chôn trong trang trại AU.
Sáu giờ sau dó ông đạo diễn dàn dựng gọi điện mời Giôni Phôntein sáng thứ hai đến nhận vai.
Tối hôm đó Haghen đến ông Trùm để chuẩn bị cho cuộc gặp Xôlôđô ngày mai, một cuộc gặp gỡ hết sức quan trọng. Don Côrleône cho gọi luôn cậu cả - Xônni đứng
đó, mệt mỏi nhấm nháp uytxki, bộ mặt nó thiểu não. Lại đi mò con bé phù dâu rồi, Haghen nghĩ thầm, đẹp mặt chưa?
ông Trùm ngả người trên ghế hút xì gà. Thứ xì gà Di Nobili này ghê quá, Haghen đề nghị ông hút Havana, nhưng ông Trùm chê gắt cổ, chê ho. Đành phải để nguyên hộp Di Nobili đấy vậy.
- Mình đã có hết các chi tiết cần biết chưa - ông Trùm hỏi.
Haghen mở cặp giãy tờ. không có gì đặc biệt hết, chẳng qua chỉ là mấy dòng sơ sài đánh dấu những chỗ quan trọng cho khỏi quên.
- Xôlôdô đến nhờ mình, - Haghen nói. - Hắn sẽ đề nghị mình chung vốn, cỡ một triệu trở lên, cộng với việc che chắn pháp luật. Như vậy mình sẽ được ăn chia, nhưng bao nhiêu chưa biết. Đứng sau Xôlôdô là gia đình Tattglia, bọn này cũng có phần. Vụ này là ma túy.
Xôlôdõ đã có mối lấy bên Thổ Nhĩ kỳ là nơi trồng thuốc phiện Hắn chuyển từ đó sang Xixili. Việc này không có gì khó . ở xixili nhựa thuốc phiện sẽ đựợc chế biến thành héroin Nếu cẩn thận thì có thể làm morphin thôi cho chắc ăn. Tuy vậy? chế heroin ở Xixili cũng tuyệt đối an toàn. Cái khó nhất là đưa heroin vào đây và đem bỏ mối Hơn nữa hắn cũng ngắn vốn, triệu bạc không phải là vỏ hến dễ nhặt.-Haghen nhận thấy don Côrleône nhăn mặt, - ông không chịu được cái kiểu văn chương dớ dẩn trong việc làm ăn. Haghen vội nói tiếp:
xôlôdô có biệt hiệu là "Thằng Thổ vì hai lí do. Thứ nhất - hắn sống ở đó nhiều năm và nghe đâu có vợ con bên ấy. Thứ hai - nghe nói hơi tí hắn lại rút dao, ít ra thì ngày còn trẻ hắn chơi dao rất ác. Nhưng chỉ để giải quyết công việc và chỉ trong trường hợp hắn bị bức bách.
Không có tiếng và không chịu lép ai hết. Hắn là đứa có vết hai lần ngồi, một lần ở Italia một lần ở Mĩ, có tiếng là chân chạy ma túy. lỡ có chuyện gì thì đấy là cái lợi
của mình. Vì hắn bị coi là đầu chòm, lại có vết nữa, nên không thể là nhân chứng trước tòa được. Ơù Mĩ hắn cũng có vợ và ba con, ăn ở tử tế. Hấn sẵn sàng ngồi bất kể bao lâu nếu biết chắc rằng vợ con được bảo đảm không lo thiếu thốn.
Don Côrleône bập xì gà và hỏi:
Mày nghĩ sao, Xantinô?
Haghen biết thừa Xônni nghĩ sao rồi. Hắn đã chán làm chân chạy vặt. Hắn muốn tự tay sắp xếp công việc kia. Một công việc đại khái như Xôlôdô đề nghị.
Xônni hớp một ngụm uýtxki.
Món cơm rang này có ăn lắm, - hắn nói: - Nhưng cũng dễ gẫy, gẫy là lệnh hai chục năm như chơi. Con nghĩ nếu đừng thò tay vào mà chi chịu bảo đảm che chắn và xuất vốn thôi thì có lẽ cũng nên làm.
Haghen nhìn hắn tỏ ý khen. Chơi được đấy.Hắn nhấn mạnh những điềm ăn trông thấy loại như hắn thì đó là cách đúng đắn nhất.
ông Trùm lại bập xì gà:
mày sao, Tôm?
Haghen định bụng nói thẳng hết. Y đã hiểu..rằng ông Trùm sẽ từ chối Xôlôdô. Và Haghen nghĩ đây là một trong số rất ít lần ông Trùm tính không hết. ông không
chịu nhìn xa.
- Nào, Tôm, - ông Trùm động viên y.- Ngay cả consigliori người Xinli Chính cống nhiều khi còn không đồng tình với ông chủ cơ mà.
Cả ba cùng bật cười.
Cháu nghĩ bác nên nhận lời là hơn,. - Haghen nói.
- Vì sao thì khỏi phải nói nữa. Và cái chính là ma túy rất có ăn, ăn nhất trong các món. Nếu mình không ăn thì bọn khác ăn, cánh Tattglia chẳng hạn. Càng ăn nhiều nó càng mạnh sức, sẽ có cả ảnh hưởng trong chính giới cả đối với cảnh sát. Sau đó sẽ dẫm chân mình và tỉa dần những thứ mình đang có trong tay. Đại khái như trên quốc tế cũng vậy nước này có súng thì nước kia cũng sắm. NÓ mà mạnh về kinh tế rồi thì sẽ trở nên nguy hiểm cho mình. Mình nắm sòng bạc và nghiệp đoàn, hiện nay đó là chủ lực của mình. Nhưng sắp tới chủ lực sẽ là ma túy. Cháu cho rằng phải nhảy vào, nếu không, mình có nguy cơ sẽ mất tất cả những gì đang có Không phải ngay bây giờ - nhưng mười năm nữa chắc chắn sẽ mất.
Xem ra cái đó đây gây được ấn tượng cho ông Trùm.
ông lại bập thuốc và nói khẽ:
Đúng.- mà cái đó mới là cái tối quan trọng.
ông thở dài và đứng dậy.
- vậy là mai mấy giờ thằng tà đạo ấy đến đây?
- Mười giờ sáng, - Haghen phấp phỏng hi vọng. Biết đâu ông Trùm lại bất đồ đổi ý.
- Vậy mai hai đứa tới đây luôn, ông Trùm nói:
ông đứng dậy và kéo tay thằng con :
- Xantinô, ít ra hôm nay mày phải ngủ lấy một tối, trông mặt thấy khiếp quá. Hãy biết thương lấy cái thân, có ai trẻ mãi được đâu.
Thấy bố tỏ ra quan tâm săn sóc, Xônni đánh bạo hỏi một câu mà chính Haghen cũng muốn hỏi, nhưng không dám:
- Bố, bố trả lời vụ này thế nào?
Don Côrleône rim cười:
Tao chưa có các dữ kiện, chưa biết hết các chi tiết thì trả lời cái gl được? Hơn nữa, tao còn phải suy nghĩ ý kiến của hai đứa bay đã chứ. Nói cho cùng tao có phải loại một chốc một nhát để có thể quyết định được đâu.
Rồi ông đủng đinh đi ra, vừa đi vừa nhắc khéo Haghen:
HỒ sơ của mày có ghi cái khoản trước thế chiến thằng Xôlồđô này đã từng khai thác mãi dâm không Tôm? Như Tattglia đang làm bây giờ ấy mà? Nếu thiếu thì ghi lại cho khỏi quên đấy:
ông chỉ nhắc nhẹ một cái mà Haghen đỏ bừng mặt. Y đâu có quên. Y cố tình ỉm đi đấy chứ. Coi như chuyện vặt mà. Chuyện vặt thật nhưng với BỐ Già thì khác. Xưa nay ông chúa ghét cái khoản infamlta Đưa vào thì có khi chỉ một tí thế thôi mà cả một dịch vụ làm ăn lớn bị ông sổ toẹt không thương tiếc là phiền.
Thằng Thổ Xôlôdô trông thấp lùn, gân guốc, đen nhẻm. Quả thật hắn giống người Thổ - cặp mắt đen ang ác mũi khoằm, mảnh như mỏ chim. Phong thái hắn thật ung dung đàng hoàng.
Xônni đón hắn ngoài cửa và đưa vào văn phòng. ông Trùm và Haghen đã chờ sẵn. Haghen suốt đời chưa thấy đứa nào đáng gờm như thằng này, không kể Luca Bradi.
Mọi người chào hỏi nhau. Nếu ông Trùm hỏi thằng này có cứng thật không thì mình sẽ trả lời rằng có, - Haghen nghĩ bụng. Ngay cả ở don Côrleône cũng không có được cái sức mạnh ấy. Hơn nữa hôm nay trông ông Trùm cũng kém hứng. ông hơi bình dị quá. Kiểu chào hỏi của ông nghe cũng quê mùa quá.
Xôlôdô bắt tay vào việc ngay. Hắn nói thẳng việc này là ma túy. Mọi thứ đã được rục rịch rồi. Các vườn thuốc phiện bên Thổ Nhĩ sẽ đảm bảo cung cấp đủ số hàng năm.
Việc sản xuất morphin đã được bố trí xong ở Pháp. Sản xuất heroin tại Xixili tương đối bảo đảm. Đưa sang Mĩ phải phịu mất năm phần trăm hao hụt vì như cả hai bên
đều biết là FBI khó mà "lo" được. Nhưng lãi thì nhiều kinh khủng, mà hầu như không phải lo lắng gì cả.
- Sao ông lại hỏi đến chính tôi? -. ông Trùm lễ phép hỏi. - Tôi có gì đâu mà ông chiếu cố quá thế?
BỘ mặt đen nhem nhẻm của Xôlôdô không chút động đậy.
Tôi cần hai triệu tiền mặt, - hắn đáp. Và một điều kiện kém quan trọng hơn là cần một người có bạn bè thần thế nắm giữ các trọng trách. Người của tôi đôi khi cũng
sa bẫy, cái đó không tránh khỏi. Tôi bảo đảm bọn này chưa hề có vết -như vậy ra tòa chúng sẽ được nương nhẹ. Tôi muốn là những đứa bị dính chỉ phải ngồi cùng
lắm là hai năm. thế chúng mới chịu giữ mồm. Nhưng Nếu chúng xơi mười năm hay hai mươi năm thì chưa dám nói chắc. Người có ba bảy loại người mà. Không chừng chúng tố ra rồi vạ lây đến những người khác quan trọng hơn. Đối với chúng tôi thì sự che chở của pháp luật là cái quan trọng số một. Tồi được nghe anh em truyền tụng là trong túi don Côrleône nhiều ông tòa hơn cả số xu trong túi thằng đánh giầy mà.
Don Côrleône bỏ ngoài tai cầu nói nịnh
Vậy phần ăn chia của bọn tôi là bao nhiêu? - ông hỏi.
Mắt Xôlôdồ đáng lên.
- Năm mươi phần trăn! - hắn đáp.Ngừng lại một chút, hắn rành thêm:
- Năm đầu khoảng ba hoặc bốn triệu. Sau đó phần của ông sẽ tăng hơn nữa.
Còn nhà Tattglia được chia bao nhiêu? - ông Trùm hỏi phớt tỉnh.
Xôlôdô trả lời:
- Tattglia sẽ ăn vào phần tôi. Tôi cần sự hậu thuẫn của bên dó.
Nãy giở mới thấy Xôlôdô hơi lúng túng một chút.
Biết vậy ông Trùm bèn gạn:
- Nghĩa là bên tôi ăn một nửa mà chỉ bỏ ra chút vốn, lo che chắn pháp luật, ngoài ra không phải bận tâm gì cả có phải không
Xôlôdô cười:
- Nếu hai triệu đô đối với ông Trùm chỉ là chút vốn thì đệ đây xin bái phục đại huynh.
ông Trùm bấy giờ mới từ tốn nói:
- Tôi đồng ý gặp ông,một phần vì chỗ quen biết giữa chúng tôi với nhà Tattglia, phần nữa vì nghe nói ông là người nghiêm túc. Tôi buộc phải từ chối đề nghị của
ông nên cũng muốn giải thích để ông được rõ. Đồng ý là vụ này lãi nhiều, nhưng cũng rất mạo hiểm .Chung vốn với ông việc này tối lại gây nguy hiểm cho những
việc khác: Quả thật tôi. có nhiều bạn bè nắm giữ các chức vụ chính quyền quan trọng, rất nhiều nữa, nhưng nếu biết tôi dính vào vụ này thì chẳng còn bạn bè gì
hết. Bài bạc họ coi là một tệ nạn thông thường, đại khái cũng như rượu chè vậy. Nhưng trong con mắt họ thì ma túy là một việc bẩn thỉu. Không, không, ông để tôi nói
đã ĐÓ là họ nghĩ vậy chứ không phải tôi. Tôi thì ai kiếm tiền cách nào tùy thích. Tôi chỉ muốn nói rằng với chúng tôi đề nghị của ông lợi bất cập hại nguy hiểm lắm. Đã mười năm nay gia đình chúng tói sống yên ổn. Tôi không thể vì tham lợi mà bắt anh em phải mạo hiểm dược.
xôlôdô bực lắm nhưng nếu hắn không đưa mắt liếc nhanh sang Haghen và Xônni để tìm sự ủng hộ thì không thể nhận thấy được. Hắn chậm rãi hỏi:
- ông Trùm sợ mất hai triệu bỏ ra chứ gì?
Don Côrleône cười khổ:
- Đâu có ông đáp.
Xôlôdô dấn thêm một bước:
- Cả gia đình Tattgha cũng đứng ra bảo đảm tiền Vốn của ông nữa.
Tới đó Xôuni đã phạm một sai lầm khủng khiếp.
Vậy là Tattglia bảo đảm cho số vốn chúng tôi bỏ ra mà không đòi phần trăm chỗ này sao? - Hắn hỏi tò mò.
Haghen lạnh cả người. Hắn thấy ông Trùm lạnh lùng nhìn thằng con cả khiến Xônni cứ ngớ ra hoảng hốt. Mắt Xôlôdô lại sáng lên, lần này thì có vẻ hài lòng. Hắn đã tìm thấy chỗ yếu trong pháo đài Côrleône. ông Trùm lại lên tiếng và thấy rõ cuộc hội đàm đến đây là hết:
Bọn trẻ cứ là được voi đòi tiên. Con nhà vô giáo dục quá đi mất. Người lớn bàn chuyện mà cứ nói leo, mà toàn nói bừa bãi chẳng đầu vào đâu cả tôi vốn thương
con, chiếu quá đâm hư, xin ông bỏ quá cho. Vậy thế này, thưa ông Xôlôdô, tôi nói không là dứt khoát không. Tuy vậy tôi xin thành thật chức ông vạn sự như ý. Chúng
ta có thể mạnh ai này làm, không vướng víu gì nhau cả. Tôi rất làm tiếc phải buộc lòng từ chối ông.
Xô lô dô cúi đầu bắt tay ông Trùm, rồi Haghen đưa hắn ra xe. Lúc từ biệt Haghen mặt hắn cứ trơ trơ như không.
Haghen trở vào, ông Trùm hỏi:
- Mày nghĩ thế nào về cha này
Hắn Xixili chính cống, - y trả lời ngắn gọn.
ông Trùm trầm ngâm gật, sau đó quay sang thằng con, ông nói nhỏ nhẹ:
Xantinô , mày nhớ nhé , chớ bao giờ để cho người khác thấy được bụng dạ mày. Chớ bao giờ để lộ bài của mày ra cho người lạ nhìn. Tao nghĩ vì mày quần con bé kia quá nên đầu óc láng quáng mất rồi. BỎ đi con ạ, dẹp đi mà lo làm ăn. Giờ thì mày đi đi.
Haghen nhận thấy bị bố mắng thoạt đầu Xôni cứ thuỗn mặt ra, sau đó thành ấm ức. Chẳng nhẽ nó tưởng qua mặt được ông già cái khoản léng phéng kia hay sao?
Chẳng nhẽ nó không hiểu nó đã làm một điều tai hại thế nào hay sao? Kiểu này Haghen không muốn làm quân sư cho don Xantinô Côrleône tí nào hết...
ông Trùm chờ cho Xôuni ra khỏi mới ngồi phịch xuống ghế. Haghen róc rượu hồi cho ông. Don Côrleône nhìn lên
- Gọi cho tao Lu ca Bradi,- ông ra lệnh.
Ba tháng sau, Haghen ngồi trong văn phòng luật sư của mình ngoài phố để làm vội cho xong việc, còn về sớm di mua quà Giáng sinh cho vợ cho con. Chuông điện
thoại réo làm y phải bỏ dở. Giông Phôntein khoái chí hò hét nhắng nhít. Phim quay xong rồi, cho chạy thử rồi (chạy đi đâu chứ, Haghen nghĩ bụng). Hắn sẽ gửi biếu ông Trùm một món quà Giáng sinh búa bổ - hắn sẽ đích thân đưa về, có điều chưa xong việc, không làm sao chuồn được. Haghen sốt ruột nghe. Vẻ khả ái của Giônni không có tác dụng gì với y cả. Tuy vậy y cũng tò mò:
- Quà gì thế
Giônni tặc lưỡi:
- Bí mật? Biết trước mất thiêng còn gì
Haghen đâm chán liền, đợi Giônni lấy hơi là lịch sự cáo ngay.
Điện thoại lại réo, Haghen đành gạt gạt tờ giấy sang một bên. ĐÓ là Cônni. Con bé ở nhà dễ thương bao nhiêu thì đi lấy chồng làm chuyện bấy nhiêu, suốt ngày ca
cẩm về thằng chồng, hai ba hôm lại mò về nhà.
Mà thằng Carlo Ritdi chồng nó cũng chẳng ra gì. Bất tài thất đức vô duyên. CÓ mỗi cơ sở cỏn con để kiếm cơm mà cũng làm không xong. Lại còn lỗ nữa mới lạ chứ.
Đã thế lại hay rượu chè , cờ bạc và chơi gái văng mạng, lâu lâu lại về đánh vợ. Con bé bấm bụng mà chịu, chẳng dám mách ai. Chỉ có với Tôm là dám than thở một ít.
May mà hôm nay nó gọi sang không phải để khóc lóc mà chỉ để hỏi xem nên mua quà gì cho bố mẹ với các anh. Quà của mẹ thì nó nhắm rồi. Tôm nói ra món nào Cônni cũng ứ hứ, bực quá, phải quát cô ta mới thôi.
Thôi đành vứt mẹ hết giấy tờ đấy đã. Về thôi. Tôm mặc áo, vừa lúc đó lại có chuông điện thoại. Y cứ mặc kệ. Nhưng nghe cô thư kí nói là của Mai cơn gọi thì Tôm liền vui vẻ cầm máy.
- Tôm hả? Tôi và Kêi ngày mai định về Niu York. CÓ chuyện muốn bàn với ông già trước Giáng sinh. Chuyện quan trọng đấy. Tối mai cụ có nhà không
- Yên chí, có đấy, - Haghen đáp. - Giáng sinh cụ không đi đâu đâu. Còn gì nữa không
Hỏi dò chuyện của Mai cơn cũng khó chẳng kém hỏi dò ông Trùm. . .
Không, - anh nói. - Giáng sinh thế nào chả tụ tập ở nhà, còn gặp nhau nhiều, đúng không
- Ừ - Haghen đáp. Mai cơn cúp máy luôn. Ghê không, không nói thừa một lời.
Haghen nhờ cô thư kí nhắn lại vợ y rằng y sẽ về muộn, nhưng sẽ về trước bữa tối. Y ra đường và rảo bước về phía cửa hàng bách hóa. CÓ ai đó tự dưng đứng chắn
trước mặt y. Haghen kinh ngạc Xôlôdô.
Đừng sợ, có tí chuyện thôi, không có gì đâu, - Xôlôdô nói khẽ và cầm tay Haghen. Cánh cửa chiếc xe đỗ bên lề đường bật mở. Xôlôdồ nói quả quyết:
- Có chuyện cần, anh ngồi vào đây.
Haghen giật tay ra. chưa kịp sợ, chỉ mới hơi bực.
- Tôi đang vội, - y nói.
Sau lưng hắn mọc ra hai thằng. Chân Haghen tự nhiên muốn quị.
- Ngồi vào xe đi, - Xólôdô nói nhẹ nhàng. - Tôi muốn giết chú thì chú đã tiêu rồi. Cứ tin ở tôi.
- Tin Xôlôđô?... Haghen chui vào xe.
Mai cơn Côrleône bịp Haghen. Thực ra anh đang ở Niu York, cách văn phòng của Haghen có vài bước.
Anh gọi từ khách sạn Pensylvania đến. Anh bỏ máy xuống, Kêi Ađamx cũng dập tất điếu thuốc.
- A, nói phét nhá!
Mai cơn ngồ i xuống mép giường cạnh cô .
- Tại em đấy thôi, bé con ạ, ở nhà anh mà biết mình ở đây thì - a lê , về ngay. Thế là hết đi ăn uống, hết xem hát, còn ngủ với nhau thì khỏi phải bàn, nghỉ khỏe. Về
nhà ông già biết mình nọ kia với nhau là chết.
Anh choàng tay và hôn đôi môi ngọt lịm của cô. Mắt Kêi nhắm lại. Hạnh phúc đấy, hạnh phúc là thế này đây Mai cơn nghĩ thầm. Mấy năm chinh chiến ở chiến trường Thái Bình Dương, trên những hòn đảo quái ác kia, lăn lóc trong bùn, trong máu, anh thường mơ về một người con gái như Kêi. Đẹp như Kêi. Một tấm thân ngà ngọc, mảnh dẻ như Kêi. Kêi mở mắt và ghì đầu anh vào lòng.
Hai người yêu nhau mãi đến lúc phải ăn tối đi xem hát. Đi qua dãy cửa hàng đến đoạn sáng trưng đầy quà Giáng sinh, Mai cơn âu yếm nói:
- Nào, em thích gì anh mua tặng.
Một mình anh là đủ, - cô đáp. - Mà ông bà già anh có chịu em không
- Cái đó không lo, - anh nói. - Chỉ ngại ông già em thôi Nói thật lắm lúc anh muốn đổi quách họ đi cho rảnh nợ. Nhưng suy cho cùng đổi hay không cũng thế thôi Còn em thì dứt khoát là theo họ anh đấy chứ?
- Dứt khoát, - Kêi nói nghiêm túc.
Hai người quyết định Giáng sinh này sẽ cưới - lặng lẽ không ồn ào, chỉ lấy hai người bạn đi làm chứng rồi đăng kí là xong, mọi khoản khác miễn hết. Nhưng Mai cơn cứ nhất quyết muốn cho bố biết. Tất nhiên ông sẽ không phản đối, miễn đừng có giở trò giấu giấu diếm diếm là được. Về bố mẹ mình thì Kêi không dám nói chắc. CÓ lẽ cưới xong cho ông bà biết cũng vừa.
Hai cụ chắc nghĩ rằng em có bầu, - cô nói.
- Thế em tưởng các cụ nhà anh không nghĩ thế chắc?
- Mai cơn hẩm hứ.
CÓ một điều cả hai không đả động đến là chuyện Mai cơn phải cắt đứt với gia đình. Thực ra thế này Mai cơn cũng khá xa cách với người thân rồi, nhưng dù sao họ cũng thấy áy náy và khó nói. Trước khi học xong hai người sẽ chỉ gặp nhau thứ bảy và chủ nhật, cùng nghỉ hè chung. Như thế sướng chán rồi...
ở nhà hát đang diễn vở nhạc kịch hài "Đu quay", có gã ăn trộm mồm loa mép giải khiến hai người cười đến vỡ bụng. Tan kịch về, trời se lạnh, Kêi nép sát vào người Mai cơn.
- Để cưới xong rồi anh mới bắt đầu đánh em, sau đó giả vờ "trộm sao đem tặng em" như người ta hát hồi nãy chứ gì?
Mai cơn bật cười:
- Anh sẽ đi dạy toán... - Một lát anh hỏi: - Hay mình đi ăn gì đó rồi hẵng về phòng nhé? .
Kêi lắc, nhưng Mai cơn thấy đói. Thôi được, để gọi đem bánh kẹp lên phòng vậy.
Vào tiền sảnh, Mai cơn đẩy Kêi ra quầy báo:
- Chạy mua mấy tờ báo đi, em. Để anh lấy chìa khóa.
Anh đứng xếp hàng - sau chiến tranh -các khách sạn thiếu người phục vụ mà Cuối cùng lấy được chìa khóa, anh nhìn chung quanh tìm kiếm Kêi đứng bên quầy, tay cầm tờ báo. Anh bước đèn gần. CÔ ngẩng đầu lên và anh thấy cô đang khóc.
Maicơn! - CÔ thảng thốt. - Maik?... .
Anh giật tờ báo trong tay cô. Một tấm ảnh đập ngay vào mắt bố anh nằm sóng soài giữa lòng đường, dưới đầu lênh láng một vũng máu.Phrêđôngồi ở mép đường cạnh đó khóc nức nở: Mai cơn lạnh toát người. Không đau đớn, không sợ hãi - chỉ có hận tê tái.
Anh bảo Kêi:
Em lên đi. Nhưng rốt cuộc anh phải dìu cô vào thang máy. Hai người đứng lặng trong ca bin. Vào phòng, Mai cơn ngồi xuống giường và giở tờ báo. Anh đọc hàng tít:
vitô CÔRLEÔNE ĂN Đạn:
ÔNG CHỦ CÁC SÒNG BẠC Bị THƯƠNG NẶNG .
CÁC BÁC SĨ TIẾN HÀNH PHẪU THUẬT DƯỚI sự
CANH PhÒNG CẨN MẬT CỦA CẢNH Sát.
Có KHẢ NĂNG ĐỔ máu LỚN.
Bây giờ chân Mai cơn mới bật run. Anh nói:
- ông già còn sống, bọn khốn chưa hạ nổi cụ.
Anh đọc cả mẩu tin. ông Trùm bị bắn lúc năm giờ. Nghĩa là lúc anh đang ôm ấp Kêi, đang ăn uống và bát phố với cô thì bố anh bị bắn gần chết. Mai cơn nghiến răng ken két như đang lên cơn đau.
Kêi hỏi anh:
- Mình đến bệnh viện chứ anh?
Mai cơn lắc đầu:
Để anh, gọi. điện về nhà đã. Bọn bắn ông già phải toàn là những đứa liều lĩnh- biết cụ còn sống chúng sẽ điên lên làm bất cứ điều gì.
Hai số điện thoại trong nhà đều bận, mãi hai chục phút sau Mai cơn mới gọi được- Giọng Xôni trả lời:
- Tôi nghe đây. .
Xôuni tôi đây Mai cơn nói.
Xôuni thở phào nhẹ nhõm:
- Chà; bố khỉ, cả nhà đang lo sốt vó cho mày đấy.
Mày ở đâu đấy? Tao đã phái người đến cái phố tỉnh lẻ của mày xem mày thế nào
- BỐ làm sao rồi? - Mai cơn hỏi. - CÓ nặng không
- Nặng lắm, bị trúng năm viên. Nhưng cụ gượng được.
- Giọng Xônni nghe hãnh diện thấy rõ. - Bác sĩ bảo cụ không chết dâu. Thôi, tao đang bận túi bụi đây. Mày đang ở đâu đấy
- ở Niu York, - Mai cơn đáp. - Anh Tôm chưa nói gì à?
Xônni ngập ngừng:
- Tôm bị vồ. Vì thế tao mới lo cho mày, hiểu chưa
Vợ nó đang ở đây, vẫn chưa biết gì, cả cảnh sát cũng vậy Cứ tạm thế đã. Bọn chó này đã tính trước cả rồi Về ngay và cấm không hò hé gì hết, rõ chưa
RÕ rồi. - Mai cơn đáp. - Nhưng bòn nào chơi biết chưa
Biết chứ, Xônni nói. - Chờ lát nữa Luca Bradi đến thì bọn kia chi có toi. Mình đang nắm hết chủ bài mà.
Một giờ nữa tôi về - Mai cơn nói. - Tôi sẽ đi tắc xi.
Anh bỏ máy. Báo đã ra được ba tiếng rồi. Đài chắc cũng đã loan tin. Chẳng nhẽ Luca không biết gì hết
Vậy Luca Bradi biến đi đằng nào Đúng lúc đó Haghen cũng đang nghĩ đến chuyện ấy. Cũng chính câu hỏi ấy đang làm Xônni Côrleône điên đảo.
Năm giờ kèm mười lăm. ông Trùm đã kiểm tra xong sổ sách kế toán do tay quản lí hãng nhập dầu ăn trình.
ông mặc áo và gõ nhẹ ngón tay lên đầu Phrêđô đang chúi mũi đọc báo.
- Bảo tháng Gattô đưa xe ra, - ông nói. - Tao xong rồi, về thôi.
Phrêđô càu nhàu: .
Để con đưa xe ra. Thằng Pô li ốm - nó gọi điện bảo bị cảm.
ông Trùm đăm chiêu nói:
Tháng này nó ốm ba lần rồi đây. Chắc phải tìm thằng lái xe khác. Mày bảo Tôm luôn đi, tìm thằng nào khỏe khỏe một tí.
Phrêdô phân trần:
Thằng Pô li cũng được rồi. Ai chả có lúc ốm. Lái xe thì có gì đâu bố cứ để con.
NÓ đi ra. Qua cửa sổ ông Trùm trông thấy thằng con tất tả qua đại lộ Chín đến bãi đỗ xe. ông nán lại gọi điện cho Haghen, nhưng văn phòng không có ai thưa.
ông lại gọi về nhà , nhưng ở đó cũng không ai nghe máy.
Bực thật. ông ngó ra cửa sổ. Chiếc Buick đã chờ sẵn trước thềm. Phrêdô khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa xe nhìn dân tình tíu tít mua quà tết. ông Trùm cài cúc áo Tay quản lí mau mắn đưa bành tô, ông cảm ơn và xuống cầu thang - chả là văn phòng năm ở tầng hai.
Trời mùa đông chóng tối, Phrêdô dửng dưng tựa cửa xe. Thấy ông già ra khỏi nhà, nó đi vòng qua xe và ngồi vào tay lái. ông Trùm định mở cửa xe, song lại thôi, bỏ
ra sạp trái cây ở góc đường. ít lâu nay ông có thói quen như vậy - mùa đông thích nhìn các loại quả to mọng, đào và cam vàng ươm bày trên các sạp sơn xanh trông
thật ngon lành. Lão bán hàng lăng xăng chạy tới đón.
ông không chọn gì hết, cứ thế giơ tay chỉ quả nào lấy quả ấy Chỉ một lần lão chủ sạp gàn ông vì một quả đào hơi bị ủng. ông Trùm đỡ túi trái cây, trả tiền, lấy tiền trả lại và trở về xe. Vừa quay lưng thì ông trông thấy hai thằng từ góc đường nhô ra. ông hiểu ngay có chuyện gì rồi. .
Hai thằng mặc bành tô đen, mũ đen kéo sụp xuống tận mặt để khỏi bị nhận diện. Nhưng chúng không lường được phản ứng của ông Trùm chớp nhoáng đến thế ông ném túi trái cây đi và chạy bổ về xe, nhanh khó ngờ so với thân hình nặng nề của ông, vừa chạy vừa hét:
- Phê đô Phê đô !
Mãi lúc ấy hai thằng kia mới kịp rút súng bắn.
Viên đạn đầu tiên găm vào lưng ông Trùm. Cảm giác giống như có ai cầm búa giáng thẳng vào giữa hai bả vai, nhưng bằng sức mạnh của ý chí, ông vẫn quăng mình về phía chiếc xe. Hai viên nữa trúng mông khiến ông đổ vật xuống đường. Hai thằng nhảy tránh qua những quả đào tung tóe trên mặt đường chạy đến để kết liễu ông. Nhưng đúng lúc ấy Phrêđô nghe tiếng bố hét đã nhảy ra khỏi xe - cả thảy mất chừng năm giây là cùng. Hai thằng lạ mặt bắn bừa vào thân hình nằm dưới mặt đường thêm hai phát nữa. Một Viên xuyên qua tay - may không vào xương, viên kia trúng vào bắp đùi chân phải. MẤY vết thương này đều không nguy hiểm lắm, nhưng máu chảy nhiều đọng thành vũng dưới lưng ông Trùm. Bấy giờ ông mới ngất đi.
Phrêđó nghe thấy bố gọi - bằng cái tên ông vẫn gọi nó lúc còn bé, - nghe thấy hai tiếng súng đầu tiên. NÓ nhào ra khỏi xe và đứng sững, quên cả rút súng. Nếu hai
thằng kia muốn thì đã hạ nó như bỡn, nhưng chúng cũng hồn vía lên mây rồi. Chúng lủi luôn vào sau góc phố để mặc một mình Phê đô với ông bố máu me đầm đìa. Người
đi đường lẩn hết vào các ngách cửa, ai đó nằm dán xuống đất số khác hốt hoảng túm cả đống với nhau.
Phrêđô rốt cuộc vẫn không rút súng. NÓ dường như đâm ngớ ngẩn, ngơ ngác chong mắt nhìn ông bố nằm sấp trên vũng máu đen - Phrêđô tưởng như cả ao máu.
Người nó đờ ra như thể bị bóng đè . Người từ tứ phía bắt dầu ngoi ngóp bò ra: ai đó trông thấy Phrêđô xỉu xuống, bèn kéo nó vào vệ đường và để nó ngồi lên vỉa hè. Một
đám đông xúm lại bên ông Trùm. Chiếc xe cảnh sát đầu tiên rú còi chạy tới, mọi người lúc đó mới giãn ra. Theo sát sau là xe của tờ báo Dai ly News có máy bộ dàm. Từ trong xe, một tay nhiếp ảnh phóng ngay mấy ảnh trên chỗ ông Trùm đang nằm bấm lia lịa... Xe cứu thương xồ tới Tay nhiếp ảnh quay sang chụp Phrêdô đang ngồi
khóc hu hu - cái điệu nó bôi nước mắt nước mũi khắp cả bộ mặt đá đẽo với cặp môi dày và cái mũi nung núc trông vừa là lạ lại vừa buồn cười. Cánh cá chìm liền nhào ngay vào đám đông, xe cảnh sát kéo đến thêm.
Một cảnh sát ngồi xổm bên Phrêđô mà hỏi nó. Phrêđô vẫn còn chưa lại hồn. Gã thám tử thọc tay vào túi nó rút ví ra. Gã liếc mắt nhìn qua bằng lái của hắn và huýt sáo gọi tay cùng đi. Trong chớp mắt toán cá chìm làm hàng rào tách Phrêđô khỏi đám đông. Gã thám tử mò trong bao da dưới nách nó lấy ra khẩu súng tự động.
Phrêđô được xốc dậy và đẩy lên một chiếc xe không mang biển số. Chiếc xe rồ máy chạy, xe nhà báo bám dính theo sau. Tay nhiếp ảnh bấm lia lịa - chụp mọi thứ mọi người.
Trong vòng nửa giờ sau vụ mưu sát, Xôuni Côrleône nhận liên tiếp bốn cú điện. Đầu tiên là thám tử Giôn Phiìipx. Tay này ăn Lương của nhà Côrleône và có mặt trong toán cá chìm đến hiện trường sớm nhất.
- ông có nhận được giọng tôi không - Gã hỏi.
Được - Xôni đáp. Hắn đang mơ màng thì bị vợ dựng dậy nghe điện.
Philipx nói hấp tấp:
- CÓ kẻ bắn ông cụ nhà ở trước văn phòng. Cách đây mười lăm phút. Cụ bị nặng nhưng còn sống, đã được đưa đến nhà thương Pháp rồi. ông Phrêđô hiện đang ở trong bót quận Chebù. Bao giờ được thả nhớ gọi bác sĩ xem cho ông ta. Tôi sẽ đến bệnh viện xem cụ nhà có thể nói gì được không. CÓ gì tôi sẽ báo ngay.
Xanđra, vợ Xônni, không hiểu có chuyện gì mà mặt chồng bỗng dưng đỏ tía, mắt long lên sòng sọc.
- Gì thế anh? - Chị ta hỏi.Xônni phẩy tay quay đi che ống nói:
- Chắc chắn còn sống chứ
- Chắc chắn,- tay thám tử đáp. - Máu ra nhiều, nhưng thương tích có lẽ không đến nỗi nào. .
- Cám ơn, - Xônni đáp. - Thưởng anh một thiên Tám giờ sáng mai nhớ ở nhà, sẽ có người đưa đến.
Hắn tì hai tay lên bàn cúi nhìn máy điện thoại. Hắn thu hết ý chí buộc mình phải ở lại Hắn thừa biết điểm yếu nhất của hắn là máu điên, còn bây giờ chính là lúc nếu nổi máu điên lên là chết. Trước hết phải gọi Haghen đã Hắn chưa kịp thò tay ra thì chuông điện thoại lại réo. Vừa nghe nói đó là phóng viên tờ Dai ly News hắn úp luôn.
Gọi đến nhà Haghen thì chị vợ ra nghe. Xônni hỏi:
- Tôm về chưa?
Chị ta đáp:
- Chưa thấy. Khoảng mười lăm phút nữa mới về, tôi đang chờ cơm đây.
- Bảo nó gọi điện sang tôi ngay nhé, - Xônni nói.
Hắn cố gắng đánh giá tình hình cho thật tỉnh táo.
CỐ nghĩ xem ở địa vị hắn, ông già sẽ hành động thế nào. Mới nghe đủ biết ngay vụ này chỉ có Xôlôdô, nhưng Xôlôdô không đời nào dám đụng đến một người như ông
Trùm nếu không có một thế lực mạnh đứng sau lưng.
Nghĩ chưa đến đâu cả thì chuông điện thoại lại đổ lần nữa. Giọng nói trong ống nghe nhỏ nhẹ gần như âu yếm,hỏi:
- Xantinô Côrleône phải không
Sao? - Xônni hỏi lại.
Tôm Haghen dang ở chỗ chúng tôi, - giọng kia nói.
Khoảng ba tiếng nữa chúng tôi sẽ thả, anh ta sẽ chuyển đề nghị của chúng tôi. Còn bây giờ xin chớ vọng động. Không nên gây thêm phiền phức vô ích. Đằng nào thì
cũng là việc đã rồi, phải tỉnh táo mới được. Ai cũng biết tính anh nóng nên cứ phải dặn hờ thế, xin anh tự kiềm chế một chút.
Giọng nói nghe có vẻ chế nhạo. CÓ lẽ là Xôlôdô, nhưng chưa thật chắc lắm. Xônni lấy giọng thật khổ não nghẹn nghẹn đáp lại:
Được tôi sẽ chờ đợi.
Xôlồdô cúp máy. Xônni đưa tay nhìn chiếc đồng hồ vàng to đùng và ghi lại giờ lên tám vải trải bàn trắng cho khỏi quên.
Hấn sa sầm mặt ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu bên bàn bếp.
Sao thế, Xônni? - Vợ hấn hỏi.
Hắn bình lĩnh trả lời:
BỐ bị bọn nó bắn.
Trông thấy mặt chị chàng thất sắc, hắn nạt:
Khóc cái gì, còn sống. Chỉ đến thế thôi, không còn gì thêm đâu, đừng lo.
Hắn không hở chuyện Haghen. Chuông điện thoại lại réo lần thứ tư.
ĐÓ là Clemenxa. Giọng nói hổn hển của lão béo nấc lên trong ống nghe:
- Mày biết tin ông gì chưa - Lão hỏi.
- Nghe rồi, - Xônni đáp. - Nhưng chưa chết đâu.
Im lặng một lúc lâu, sau đó Clemenxa thở dài thườn thượt mấy hơi.
- ơn Chúa.
Rồi lão lo lắng hỏi lại:
Mày biết chắc đấy chứ? Tao nghe nói ông ấy chết ngay ngoài đường kia mà?
- Còn sống. - Xôuni nhắc lại. Hắn căng tai nghe từng lời lão kia. Nghe có vẻ xúc động thật sự, nhưng nghề của lão là phải đóng kịch cho giỏi mà.
- Bây giờ mày phải đứng ra cáng đáng công việc đấy, Xônni, - Clemenxa nói. - Mày bảo làm gì nào?
Chú đến đây đã, - Xôuni đáp. - Đem luôn cả thằng Pô li nữa.
Thế thôi hả? - Cìemenxa hỏi lại. - Hay đưa mấy thằng đến bệnh viện và sang bên mày nữa nhé?
- Không cần, chú với thằng Pô li cứ đến đây, - Xônni nói. - Đến luôn nhé.
Im lặng: Clemenxa bất đầu hiểu ra. Xônni làm ra vẻ thật tự nhiên:
Mà thằng quỷ nó biến đi đằng nào thế nhỉ? BỐ khỉ:
hắn có việc gì thế không biết?
Tiếng thở hổn hển trong ống nghe tắt lặng chần chừ một lúc. Clemenxa mới đáp:
- NÓ ốm - nó bị cảm, phải nằm nhà. Chớm lạnh là ốm lên ốm xuống.
Xônni dỏng tai lên ngay:
Mắy tháng lại đây nó ốm nghỉ việc mấy lần rồi?
Ba bốn lần gì đấy, - Clemenxa dáp. - lần nào tao bảo thay,phrêđô cũng gàn. Thực ra chẳng có gì đáng lo ngại cả, mày biết đấy, mười năm nay mọi việc đều suôn sẻ cả đãy thôi
- Đúng thế, - Xônni nói. - Tôi đợi chú ở nhà ông già. Nhất thiết phải đưa cả thằng Pôli theo đấy. Chú đi ngang đón nó luôn. ốm hay không, mặc kệ. Chú hiểu rồi chứ?
Rồi không chờ lão kia trả lời, hắn bỏ máy.
Chị vợ khóc không ra tiếng. Hắn liếc sang, khàn khàn dặn:
- Người mình có hỏi bảo gọi sang nhà bố cho tôi theo số điện riêng của cụ. Người lạ thì bảo cô không biết gì hết. Nếu vợ Tôm gọi đến thì cứ nói nó đang có việc phải ở lại ít lâu.
Hắn ngừng lại một lát:
- CÓ gì thì cứ gọi cho tôi, nhưng chuyện vớ vẩn thì dẹp. Mà đừng có lo nữa, không sao đâu.
Hắn ra khỏi nhà.
Trời đã tối hẳn, gió tháng chạp giật từng cơn. Xônni mạnh bạo bước vào bóng tối. Cả tám nhà trong nửa vành khuyên trên đường cây công viên đều thuộc về ông Trùm Côrleône hết. Hai nhà dầu tiên ở ngõ vào cho gia đình của bọn đàn em trung thành thuê; mấy đứa độc thân, cũng đàn em trong băng, thuê tầng một. Trong sáu nhà còn lại quây thành hình bán nguyệt, một nhà của Tôm Ha ghen,một nữa của Xôni, nhà thứ ba nhỏ bé xuềnh xoàng hơn cả dành cho ông Trùm. Ba căn nhà cuối cùng ông Trùm cho các bạn già cùng sinh tử trước đáy ở nhờ - lúc cần các chiến hữu sẽ ra đi không chần chừ. Cái góc công viên có vẻ hiển lành, nhưng thực ra lại là một pháo đài bất khả xâm phạm.
Tám nhà, mỗi nhà có một đèn pha nên cả vùng sáng rực - đố mà nấp nánh gì được. Xônni sang đường và mở cửa vào nhà bố mẹ bằng chìa khóa riêng.
Hắn lên tiếng gọi:
- Mẹ, mẹ đâu rồi?
Bà mẹ dưới bếp đi lên, kéo theo cả mùi ớt rán thơm lừng. Không để bà kịp mở miệng nói câu nào, Xônni nắm tay bà ấn ngồi xuống ghế.
Người ta vừa tin cho con hay, - hấn nói. - CÓ điều mẹ đừng hoảng. BỐ đang nằm bệnh viện, cụ bị thương.
Mẹ thay đồ vào với bố một tí. Sẽ có xe đến đón mẹ. Được không mẹ?
Bà mẹ nhìn thẳng mặt hắn:
- ông ấy bị đạn hả? - Bà hỏi bằng tiếng Italia.
Xônni gạt. Mẹ hắn cúi đấu tỏ vẻ thành kính một chút rồi trở vào bếp. Xônni theo sau. Hắn nhìn bà tắt ga, bỏ cái chảo ớt rán dở xuống, rồi ra khỏi bếp và leo cầu
thang lên buồng ngủ. Hắn bốc vội miếng bánh, cặp thịt làm miếng sandwich ăn tạm, mỡ dây hết cả ra tay.
Sau đó hắn vào văn phòng của bố ở trước nhà, mở ngăn tủ bí mật và lôi ra một máy điện thoại. ĐÓ là điện thoại riêng của ông Trùm, đăng kí với một tên giả theo một
địa chỉ giả. Việc đầu tiên Xônni gọi cho Luca Bradi.
Không có ai thưa. Thế là hắn gọi sang Brucon cho một caporegime khác là Texxiô, một người trung thành hết mức với ông Trùm. Xôni kể sơ cho lão biết việc xảy ra
và lệnh lấy năm chục thủ hạ tin cẩn. Một phần đưa sang bệnh viện, một phần sang đây, sang Long Bịch -có việc cần.
- Clemenxa cũng xuất quân rồi chứ - Texxiô hỏi.
- Tạm thời tôi chưa muốn dùng đến toán Clemenxa, Xôni đáp.
Nghe qua Texxiô hiểu ngay, lão im lặng một lúc mới nói:
- Xin lỗi, Xôni, tao nói với mày chuyện này, tao chắc ông già mày cũng sẽ nói như tao thôi. Đừng nóng vội, tao không tin Clemenxa có thể phản bội.
- Cám ơn chú, - Xôni nói. - Tôi cũng không tin,có điều cứ phòng trước là hơn, phải không chú?
Ừ Texxiô đồng ý.
- Còn thế này nữa, - Xôni tiếp. - Thằng em tôi nó đang theo học ở Hanôvơ. Chú bảo đứa nào ở Boston sang đấy đón nó về giúp. Để nó ngồi tạm ở đây đợi ít lâu
cho yên yên một tí đã. Tôi sẽ gọi điện báo cho nó hay.
Cũng là đề phòng thế thôi, biết đâu đấy.
- Được rồi, - Texxiô nói. - Tao lo việc xong sẽ đến ngay. Mày biết mặt bọn lính tao đấy chứ
- Rồi sẽ biết. - Xônni đáp và bộ máy.
Hắn đến một két sắt gắn trong tường và mở ra. Hắn lấy một cuốn sổ bìa da màu xanh đánh dấu trang theo vần chữ cái. Hắn lật một lúc và tìm đúng cái hắn đang
tìm. "Rồi Farren. 5.000, Giáng sinh". Bên cạnh là số điện thoại. Xôni quay số.
- Falten hả?
- Tôi đây.
Xantinô Côrleône đang nói đây. Tôi có việc gấp phải nhờ anh. Nhờ anh kiểm tra lại hai số điện xem có ai gọi đến hay gọi di đâu trong ba tháng vừa rồi không.
Và hắn đọc số điện của Pôli Gattô và Clemenxa.
- Quan trọng lắm, - hắn tiếp. - Nếu hôm nay anh cho biết luôn thì Giáng sinh sẽ có thêm lí do mà vui chơi đấy
Còn bây giờ thì phải suy nghĩ, cân nhắc, nhưng trước hết phải gọi lần nữa cho Luca Bradi đã. Vẫn không có ai thưa - đáng sợ thật. Hắn cố xua đi nỗi lo lắng. Nghe bản tin xong thế nào Luca cũng mò đen thôi. Xônni ngả mình trên ghế bành. Một giờ nữa trong nhà sẽ không có chỗ mà chen, từng đứa phải có nhiệm vụ rõ ràng, nhưng mãi đến bảy giờ, lúc đã có thời gian để suy nghĩ, hắn mới ý thức được rằng việc xảy ra nghiêm trọng đến mức nào. Mười năm nay đây là lời thách thức đầu tiên đối với gia đình Côrleône, với quyền lực của nó. RÕ ràng đây là mưu kế của Xôlôdô, nhưng đố thằng Xôlódô dám đụng đến nhà này nếu không có ít nhất một trong Ngũ Đại Gia Niu York. Chắc là nhà Tattgha. Nghĩa là hoặc đổ máu, hoặc bỏ súng qui hàng, chịu theo những điều kiện của Xôlôdô. Xônni nhếch mép cau có. Thằng Thổ xảo quyệt đã tính hết rồi, nhưng số hắn xui. ông Trùm còn sống nghĩa là phải đánh lớn. CÓ trong tay hung thần Luca Bradi, có các chỗ dựa thần thế và sức mạnh của gia đình Côrleône thì kết quả cuộc chiến thế nào khỏi phải nói nhiều. Xônni lại thoáng thấy lo. Thằng
cha Luca Bradi này biến đi đằng nào thế nhỉ