Cuộc họp gồm bốn người: Hữu, Khâm, Lượng (bí thư chi đoàn Đại học Sư phạm) và Bảo. Một đoàn viên mới. Khâm nói:
- Anh có ngờ là chúng nó mời một đoàn viên của mình làm trưởng Ban vận động bầu cử không?
- Ai vậy?
Bảo cười. Anh là một thanh niên trắng trẻo, đẹp trai. Anh giải thích:
- Lâu nay tôi vẫn giao du với nhóm sinh viên của chính quyền, cũng nhờ cái “mác” trường Tây anh ạ.
- Như vậy theo các anh thì tình hình bầu cử năm nay thế nào?
- Vẫn chưa khá, Khâm nói, chúng tôi vẫn lập chưa xong cái liên danh. Mới được năm người trong đó đã có hết hai đoàn viên của ta. Chẳng lẽ ghế chủ tịch mình lại nhảy vô nữa thì còn gì là “quan điểm quần chúng”.
Lại nói:
- Tôi có mời hai người rồi nhưng họ đều từ chối. Hai người đó là quần chúng tất cả. Nhưng họ sợ bị bắt. Tụi công an thường cứ nhằm vô ghế chủ tịch.
Hữu quay sang Bảo và Lượng:
- Các anh có mời ai không?
Lượng đáp:
- Tôi có mời một anh học Toán 3 nhưng anh ấy cũng sợ. Kiểu này chắc anh Khâm phải ra quá.
Khâm:
- Tôi còn một thằng bạn, học năm thứ 3 Việt Hán. Nó tốt lắm, gia đình cũng tốt nhưng không biết nó có chịu không. Năm nay nó ra trường.
- Phải cố mời.
- Nhưng nếu không được?
- Khi nào không được thì anh cứ ra. Anh Lượng giữ ghế gì?