Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Tình Cho Không

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 30466 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Tình Cho Không
Mỹ Hạnh

Chương 11
Tết đến , Ngàn Phương được về ăn tết với gia đình . Suốt ba ngày , Hoàng quấn quýt không rời cô nửa bước . Chưa có tết nào gia đình cô vui như tết này . Mấy đứa em được anh Hoàng lì xì mỗi đứa một phong bì đầy nhóc tiền . Riêng Thảo , Hoàng nói nếu thi đậu sẽ thưởng chiếc xe đạp làm cô gái bắt anh ngoéo tay đến ba lần . Chiều mồng bốn tết , Ngàn Phương nói chuyện với mẹ , khi nhà đã vắng .
- Mai con ra Huế , tiền và gạo mẹ tùy ý sử dụng . Còn hai kỳ thuốc trước gởi cậu , dì đã đến nơi chưa ? Có đạt yêu cầu không mẹ ?
- Mẹ nghe nói tốt lắm . Ngàn Phương ! Cẩn thận nghe con .
- Con có làm gì đâu mẹ sợ . Thuốc con xin có giấy tờ hợp lệ . Tụi bên kho 171 Y dược mến con lắm . Tụi bạn con bán thuốc lấy tiền nhiều hơn cả con , mẹ đừng lo .
- Còn bao nhiêu vậy ?
- Con với chị Châu , con Kim , con Vân lãnh mỗi tháng bốn người một tạ , mà hầu hết đều ăn cơm ở bệnh viện . Tụi con định bán , nhưng chị Châu thấy con về máy bay , nên bảo con đem về cho mẹ . Mẹ ngó : Gạo L.N. , đi máy bay N. , mà mang cho C.M. ăn để đánh N. , vui không ?
Bà Thuận lo âu theo bản tính người mẹ :
- Mẹ sợ chuyện thuốc men thôi , nguy hiểm quá con .
- Con gởi lần lần về , mẹ không thấy sao ? Có lúc đem theo xe tải lương , không ai để ý cả . Mẹ đừng lo !
Cô vừa chuyện trò với mẹ , vừa xếp áo quần bảo vào valy . Cái ví tay nhỏ rơi ra ngoài . Bà Thuận lượm lên , thấy trong hình xếp có hình Ngàn nhìn thẳng , đôi mắt buồn . Đưa trả cho con , người mẹ hỏi :
- Lúc sáng , con đi đâu với Hoàng ?
- Ảnh rủ con với Lạc đi thắp hương cho mộ anh Ngàn và em Điệp .
- Nó không buồn gì con sao ?
- Buồn gì hả mẹ ? Ảnh là bạn tri kỷ của anh Ngàn .
Người mẹ thở ra :
- Mẹ chẳng hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ . Ba mày thì khác !
- Hoàng rất độ lượng , hiểu biết , anh ấy dành cho con tình yêu tuyệt đối . Anh ấy là bạn anh Ngàn , trong tình yêu còn có sự thương yêu chăm sóc của một người anh cả . Hồi anh Ngàn còn sống , đã từng nói với ảnh phải thay Ngàn chăm sóc cho con .
- Vậy tại sao đi mộ về lại buồn ?
- Mẹ thật tinh ý !
Vậy mà lúc trước mình nghĩ mẹ vô tình . Cô trả lời mẹ :
- Lúc về , chúng con gặp em anh Hoàng . Hắn là sĩ quan thiết giáp . Nghe anh Hoàng giới thiệu nơi con làm việc , hắn tỏ ý khó chịu . Hắn nói nhiều câu vô lễ , nhưng con thấy hắn khá say , nên chẳng bắt lỗi làm gì .
- Hoàng nhiều anh chị em không ?
- Anh là con đầu , đến Thành , còn cô em út tên Mỹ Lệ .
- Mẹ thấy thằng Hoàng chắc con nhà giàu có .
Ngàn Phương thở ra , đó là điều cô rất khó chịu . Nhưng cô vờ không quan tâm :
- Quan hệ gì chuyện đó hả mẹ ?
- Con đã tới nhà nó lần nào chưa ?
- Dạ chưa . Lạc có biết , con không hỏi , nhưng hình như ba anh Hoàng làm lớn lắm .
Người mẹ đắn đo , thấy con gái bỏ valy vào tủ , định ra ngoài , bà quyết định nói chuyện với con .
- Ngàn Phương , con ngồi đây , mẹ muốn hỏi một việc .
Cô gái đến ngồi cạnh mẹ , nói ngay :
- Mẹ định nói chuyện anh Hoàng à ?
- Phải , con định thế nào ? Nó lui tới bao năm , dù chi Ngàn cũng đã an phận .
Ngàn Phương để nỗi buồn len lén vào tim , cứ nghĩ đến Ngàn , cô lại nghe cay đắng tràn lòng . Đã mấy năm trôi qua , dù không dài , nhưng cuộc đời cô có nhiều thay đổi . Cô lớn khôn hơn , độc lập trong cuộc sống . Tìm được sự cảm thông của người mẹ mà từ lâu cô ngỡ không hề dành tình thương cho cô . Bây giờ , cô làm chủ bản thân và linh hồn mình , nhưng lạ lùng sao , lúc nào cô cũng thấy mình bơ vơ , lạc lõng . Nghĩ cho cùng ra , cô đâu còn thiếu thốn gì ? Tại sao cảm giác trống vắng luôn luôn ám ảnh , chi phối cô ? Tại sao hồi còn sống , Ngàn đuổi xua cô , giờ lại từng đêm về cùng cô tâm sự ? Tại sao cô muốn được Hoàng ôm trong lòng , hôn cô , cho cô cảm giác đê mê ngọt ngào , nhưng lại không thể dứt khoát nói yêu anh , đồng ý làm vợ anh ? Có phải vì cô vẫn yêu người đã khuất ?
- Ngàn Phương ! Sao con không trả lời mẹ ?
Cô gái qua khỏi những giằng xé trong lòng , trở lại nhanh nhẹn bình thường :
- Nếu con lập gia đình , thì chỉ với Hoàng thôi mẹ ạ . Nhưng có lẽ cần một thời gian nữa .
- Tại sao ?
- Con chỉ làm vợ Hoàng khi con xét kỹ lòng mình thật sự yêu anh ấy . Con chẳng có gì bù đắp cho Hoàng ngoài tấm chân tình . Con không muốn mai này ân hận . Con không muốn Hoàng phải chịu thêm sự đau khổ nào ngoài việc anh ấy đợi chờ con bao năm nay .
Hoàng đến , cắt ngang câu chuyện của hai mẹ con . Anh xin phép đưa Ngàn Phương đi chơi và không ăn cơm nhà . Bà Thuận bằng lòng . Ngàn Phương nói anh chờ , cô vào phòng thay áo . Cô bước ra với chiếc áo dài màu tím than làm nổi bật nước da trắng hồng , gương mặt tròn hiền dịu , khả ái không chút phấn son của cô làm Hoàng ngẩn ngơ . Ra khỏi hẻm , anh khen ngay :
- Hôm nay em đẹp dịu dàng !
- Còn mọi hôm là hung dữ à ?
Gió thổi từ sau tới làm tung tóc Ngàn Phương vào mặt Hoàng . Anh ngửi hương tóc người mình yêu , nôn nao niềm chờ đợi .
- Sao không nói gì ? Em mọi hôm hung dữ sao ?
- Không . Lạnh lùng thôi .
Anh chạy xe về hướng đường Phan Châu Trinh .
- Đi đâu vậy Hoàng ?
- Về nhà anh .
Cô giật mình , giẫy nẩy :
- Em không về nhà anh đâu . Hoàng đừng ép em .
- Em yên tâm . Nhà không có ai , Lệ đi với ba anh ra Huế thăm bà con bạn bè . Thằng Thành vào đơn vị . Mẹ anh đi xoa mạc chược khuya mới về . Bà bắt anh phải ở nhà nên anh không đưa em đi chơi được , phải bắt cóc em về thôi .
- Em không muốn , kỳ lắm .
- Chiều anh tí Ngàn Phương . Mai em lại đi rồi .
Thấy Hoàng chạy xe mà cứ ngoái đầu nhìn lui , chờ cái gật đầu của cô , Ngàn Phương chịu thua :
- Đừng ngó lại , xe tông bây giờ . Em chỉ chơi chút xíu thôi à .
Nghe Phương bằng lòng , Hoàng phóng xe nhanh như sao xẹt , ít phút xe đã dừng lại trước căn nhà lớn nhiều tầng , rất khang trang , bên trong là khoảng sân rộng để xe hơi được . Trước nhà cổng kín cao tường . Hoàng bấm chuông . Người đàn bà giúp việc có gương mặt phúc hậu chạy ra mở cửa . Thấy anh , bà nói :
- Bà mới gọi điện về hỏi cậu , tôi dối là cậu đang ngủ .
Hoàng cười cám ơn bà . Anh dắt xe vào nhà . Ngàn Phương bước theo . Cô vô cùng bối rối . Cô biết Hoàng xuất thân gia đình giàu có , nhưng không ngờ quá giàu như cô thấy . Trời ơi ! Cô bần thần mãi , không để ý mình đi qua mấy căn phòng , mấy tầng lầu , để đến gian phòng nhỏ thiết kế rất mỹ thuật . Hoàng nãy giờ vẫn theo dõi thái độ của Ngàn Phương , thấy cô không vu , lại có vẻ nghĩ ngợi , gương mặt tươi vui lúc nãy biến mấy , nhường chỗ cho sự nghiêm lạnh căng thẳng , anh phập phồng không biết mình đưa nàng về là đúng hay sai . Nhưng anh đã quyết định , phải nói với cô ngay chiều nay , phải tấn công để có một lời hứa . Anh phải giúp cô nhìn thấy được lòng mình , mà không nơi nào thích hợp hơn ở đây .
Nhìn người giúp việc đi theo mình từ nãy giờ , Hoàng nói :
- Dì xuống coi nhà , ai hỏi nói đi vắng . À , để con giới thiệu , đây là Ngàn Phương , bạn gái con . Còn đây , dì Tịnh , anh coi dì như mẹ .
- Chào dì !
- Dạ không dám , chào cô .
Người đàn bà xuống dưới . Hoàng thấy cô vẫn đứng , liền nói :
- Em ngồi xuống đi . Đây là phòng khách của anh . Phòng ngủ kế bên . Anh thích yên tĩnh , nên phải chịu cực leo lầu ở tuốt trên này .
Anh mở tủ lạnh nhỏ , lấy cam sành , rồi nhanh nhẹn làm nước uống cho cô . Ngàn Phương không để ý , cô cứ ngồi thừ ra nghĩ ngợi . Hoàng đặt ly nước cam tươi trước cô , rồi ngồi xuống bên cạnh , anh âu yếm nói :
- Có nước ngọt , nhưng anh pha cam tươi cho anh uống cho khỏe . Em uống xem có vừa không ?
Cô nhấm một chút , để vui lòng anh :
- Anh pha là em thấy ngon rồi .
Anh cười tươi :
- Thật không ? Nếu em muốn , trọn đời anh sẽ pha cam tươi cho em uống .
Cô bối rối nhìn đi nơi khác , Hoàng tế nhị không nói nữa . Anh để cô nhìn quanh phòng . Thấy cô dừng mắt ở một bức tranh , Hoàng nói giọng lo âu :
- Em thích bức tranh không ?
Ngàn Phương làm thinh . Nhìn bức tranh , cô nghe lòng mình xao xuyến . Cảnh một chiều mùa đông , gió mưa tơi bời , cây cối ngả nghiêng , bóng một người con gái chạy phía trước ôm chiếc cặp trước ngực , tóc tai rã rượi , áo quần ướt bết vào thân , phía sau có người con trai đứng nhìn theo , ôm áo mưa , thả dù rớt dưới chân , mặc cho mưa tuôn ướt đẫm cả người .
Cô quay sang nhìn anh :
- Anh vẽ hả Hoàng ?
Anh hiểu cô đã biết , nên anh nói thật :
- Em đừng chê . Anh biết nó rất tệ , nhưng nó là nỗi lòng của anh .
Cô khẽ nhắm mắt , nhớ lại :
- Anh vẽ hôm gặp em ở bờ sông về , phải không ?
- Phải . Hôm sau anh gặp Ngàn , Ngàn kể cho anh nghe , buồn quá , anh về vẽ nó , để trút cạn nỗi lòng . Anh không biết làm thơ , không biết hát , không biết gì cả ngoài một chút vốn liếng về vẽ học ở trường . Nó không phải là tác phẩn hội họa , nó là tình yêu của anh , thì cần gì ai khen chê , đẹp xấu !
Cô ngồi thẳng dậy , mở mắt nhìn anh . Câu nói của Ngàn Phương làm Hoàng xúc động . Cô hiểu anh vô cùng như anh đã hiểu cô .
- Ngàn Phương !
- Hoàng ! Em định hỏi lại lòng mình . Một thời gian nữa mới trả lời anh , nhưng em thấy không cần nữa . Bức tranh cho em hiểu rất nhiều . Em muốn nói với anh rằng em bằng lòng , nếu anh hứa với em .
- Em cần anh hứa gì ?
- Mai này , em có lỗi lầm gì , anh cố gắng tha thứ cho em . Em cũng tự hứa với mình , sẽ hết lòng vì anh xây dựng hạnh phúc . Nhưng anh nên nói với gia đình và đợi đến ngày mãn tang anh Ngàn .
- Anh hứa ! - Hoàng cười với nụ cười tươi trẻ nhất , rồi nắm lấy tay cô , anh hôn nhẹ lên từng ngón .
- Ngàn Phương ! Ngàn Phương ! Anh yêu em , yêu vô cùng .
Cô lặng thinh , cô rất muốn được ngả vào tay anh sau lời hẹn ước , nhưng căn nhà cứ ám ảnh cô . Nó to lớn quá , mà cô thì bé nhỏ . Bất giác cô thấy ngột ngạt vô cùng . Cô đứng dậy , Hoàng hỏi :
- Em sao vậy ?
- Em muốn ra ngoài trời .
Cô đi nhanh về phía cửa lớn . Hoàng ra theo . Không khí mát lạnh buổi đầu xuân làm Ngàn Phương bừng tỉnh lại . Cô đứng dựa lan can lầu , đối mặt cùng anh . Hoàng vờng tay lên má người yêu , nhưng cô nghiêng đầu né tránh :
- Hoàng , đây là nhà anh . Bên kia có lầu đối diện , em không muốn .
Hoàng tỏ vẻ không buồn , nhưng biết người yêu nói đúng , đành thả tay xuống , cùng nàng nhìn xuống đường . Anh hỏi sau một khoảng yên lặng dài .
- Ngàn Phương ! Căn nhà anh làm em khó chịu phải không ?
"Anh ấy nhìn vào tâm hồn mình như nhìn vào trang sách đang mở ". Cô nghĩ thầm . Nhưng tỏ ra tế nhị , cô trả lời anh :
- Có lẽ em chưa quen đặt chân vào những căn nhà như thế này . Cuộc đời em sinh ra và lớn lên trong xóm nghèo lầy lội , ngõ hẻm tối tăm , nhiều nước mắt hơn nụ cười . Em không quen với những gì to lớn quá . Nó làm em thấy mình nhỏ nhoi . Em ngạt thở . Cảm giác đó nó cứ nuốt chửng em ...
Anh đặt bàn tay lên vai cô , mắt nhìn sâu vào mắt :
- Nếu em không thích , ngày nào thành hôn , anh sẽ xin ba mua một căn nhà nhỏ , chúng mình ở riêng .
- Điều ấy còn xa xôi quá Hoàng ạ . Vả lại anh là con đầu , không nên xa cha mẹ ...
- Cha mẹ anh không thiếu người hầu hạ , chuyện làm dâu con không thành vấn đề trong gia đình anh . Nhà anh có năm người , mà có tới bốn người phục vụ . Làm bếp hai người ...
Anh muốn nói nữa , nhưng chợt cau mày nhìn xuống đường . Ngàn Phương nhìn theo , cô thấy em Hoàng , gã chuẩn úy thiết giáp chở một người đàn bà vào cổng nhà . Cô đoán biết ngay ;
- Hoàng ơi ! Mẹ anh về phải không ?
- Phải - Anh lầm bầm - Nói đi khuya mới về , sao lại có thằng Thành nữa kìa ?
Ngàn Phương cố nén hồi hộp , nói với Hoàng :
- Vậy em phải về thôi .
- Em sợ gì chứ ? Em đã hứa với anh , giờ gặp mẹ , càng hay chớ sao ?
- Đặt mẹ anh vào chuyện bất ngờ là điều em không muốn .
Anh nắm tay cô bóp nhẹ :
- Đừng quan trọng hóa vấn đề , em cứ coi đây là cuộc thăm viếng đầu năm bình thường . Em sẽ thấy dễ chịu ngay .
Thấy cô vẫn không tỏ ý tán đồng , Hoàng nói thêm :
- Anh năm nay hăm sáu tuổi , đủ sức tự quyết định cho tương lai mình . Ngàn Phương ! Khi anh muốn , không ai có thể cản ngăn . Nào , mình đi xuống em , anh giới thiệu em với mẹ .
Anh tự tin vô cùng . Đan tay vào nhau , anh thong thả cùng cô bước xuống lầu . Nhưng đến tầng cuối cùng , cô lấy tay lại chặn ngực như đè nén cơn sợ hãi , cô nói :
- Em linh cảm sẽ không vui vẻ gì .
Hoàng chắc chắn :
- Đó là vì cảm giác căn nhà làm em khó chịu thôi .
Hoàng nói đúng . Chẳng có gì đáng lo lắng . Mẹ Hoàng là người đàn bà bặt thiệp , xã giao rộng . Sau câu chào hỏi của Ngàn Phương và Hoàng , bà khựng lại trong chốc lát rồi vui vẻ mời cô ngồi . Rồi bà trách nhỏ người tớ nhỏ , không lo bánh mứt để cậu Hai tiếp khách . Bà lại la Hoàng tiếp bạn kéo tuốt lên lầu bốn làm con gái đi lên đi xuống cũng đủ gãy chân với cái phòng khách của con .
Gã em trai Hoàng sau cái gật đầu chào như bắt buộc , bỏ đi ngay về phòng riêng .
Cuộc tiếp kiến chấm dứt sau hai mươi phút . Sau những lời chúc tụng khách sáo của đôi bên , Ngàn Phương xin phép ra về . Bà mẹ ngọt ngào ra lệnh cho cậu con trai đưa Ngàn Phương về tận nhà . Khi chiếc xe Hoàng chở Ngàn Phương khuất ở cuối đường , gương mặt bà biến mất nụ cười , trở thành lạnh lẽo như đá tạc .

<< Chương 10 | Chương 12 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 463

Return to top