- Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi học lại sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh. Mỗi tuần chúng tôi học ba ngày: Thứ Hai, Thứ Tư và Thứ Sáu, tại phòng khách nhà tôi. Chỉ có hai đứa: tôi và Felix. Felix chẳng thèm học bất cứ thứ gì. - Nếu phải làm toán thì bệnh mà làm gì hả? - Nó nói khi mới vào học buổi đầu ở nhà tôi. Cô giáo của chúng tôi là Bà Willis, không đáp lại. Cô giáo không rầy la việc nó chả chịu làm gì hết. Cô cứ để mặc nó ngồi đó, dựa ngửa lên lưng ghế mà bươi móc những sai sót của tôi: - Đánh vần chữ ammonium đâu phải vậy! Ở trường tao chả bao giờ đánh vần cái kiểu đó! - Bộ có hành tinh tên là Hercules hả cô? - Mày làm vậy để làm gì hả Sam? Felix đi học chỉ để gặp tôi và để mẹ nó được rảnh rang một tí. Dạo này cô Willis bày lắm trò giải trí cho nó thích thú. Bạn biết là thứ trò gì không: làm núi lửa phun trào thật sự này, nấu các món ăn của thành Rô-ma này, mồi lửa bằng kính lúp này. Chỉ có điều mẹ tôi chả ưa cái trò mồi lửa đó, vì tôi và Felix vô tình đốt cái bàn ăn thủng một lỗ. Gần như vô tình mà cố ý! Vậy mà bữa nay cô Willis lại bảo: - Các em tập làm văn một chút nhé? Cả hai đứa tôi cằn nhằn càu nhàu vì đang mong được đốt thêm mấy ngọn lửa hoặc gây ra các vụ nổ nữa. Cô Willis bảo: - Nào, viết đi! Chắc các em thích viết về chính mình. Cô biết cả hai em đều thích đọc sách. Felix ngước nhìn lên. Nó đang chơi trò búa trận với hai con thủy quái của tôi, cho con này tiến tới con kia, chúng cứ kêu gừ gừ theo hơi nó thổi. Nó nói: - Chỉ tại ở bệnh viện không có việc gì khác để làm cả. Tôi và Felix đều là chuyên gia nằm viện. Chính ở đó tụi tôi đã gặp nhau hồi năm ngoái. Tôi chả thấy đọc sách có liên quan gì tới việc viết về mình, nên tôi có ý kiến: - Sách chỉ toàn viết chuyện trẻ con cứu cả thế giới hay rên rỉ vì cha mẹ chúng ly hôn. Mày đừng viết về tụi mình nghe! - Có lẽ không viết về mày đâu. Nói rồi nó áp một bàn tay lên trán, buông ngửa ra lưng ghế: - Một câu chuyện bi thảm về Sam McQueen. Một đứa trẻ yếu đuối đáng thương, phấn đấu vượt qua những cơn đau khủng khiếp và những đợt nằm viện chẳng được xem ti vi. Tôi oẹ oẹ như nôn mửa. Nó chìa bàn tay còn lại về phía tôi: - Tạm biệt... tạm biệt... các bạn bè thân mến... Nói rồi nó ngã vật ra ghế, khò khè như bị nghẹt thở. Cô Willis bảo: - Đừng chết gục tại bàn nhé, Felix à! Nhưng có thể nói thật ra cô không giận. Cô bảo: - Bây giờ cô muốn hai em viết ra. Kể cho cô nghe chuyện gì đó về mình! Chẳng cần phải viết cả một quyển sách trước giờ ăn trưa đâu. Vậy là chúng tôi làm chuyện đó. À, tôi đang viết đây. Felix thì chẳng làm nghiêm chỉnh. Nó viết: “Tôi là Felix Stranger...” rồi dừng lại. Cô Willis không bắt nó viết tiếp, nhưng tôi đã sang trang 3 rồi. Dù sao thì buổi học gần như đã kết thúc. Rất im lặng. Cô Willis giả đò như đang chấm điểm, thật ra cô đang đọc quyển 70 điều cần làm với lửa để dưới gầm bàn. Felix đang chỉ huy hai con thủy quái của tôi đánh lén trên một chậu cây. Con mèo Columbus đang giương cặp mắt vàng khè lăm lăm theo dõi. Trong nhà bếp ở kế bên, Mẹ đang khuấy nồi xúp cho bữa ăn trưa. Ba đi làm tư vấn pháp luật. Em gái Ella đang ở trường. Trường học thực thụ. Trường Tiểu học ở đường Thomas. Còn vài phút nữa thôi. – Kia rồi! Có tiếng chuông ngoài cửa! Mẹ Felix đã tới. Tan học rồi.