Khi Katharine trở về nhà thì đã năm giờ rưỡi, nàng nhận thấy ngay lập tức là đã có chuyện gì lớn xảy ra. Nancy, khăn áo chỉnh tề để đi phố, chuẩn bị đi ăn trưa với Bertram. Mặc dầu cử chỉ của cháu nàng đủ để nói, nhưng linh tính của Katharine báo cho nàng biết có chuyện chẳng lành. Nàng không nói lời nào, chỉ cho gọi mang trà lên. Khi trà được đem lên, cũng đến lúc nàng quay sang Nancy và hỏi, với vẻ quan tâm và trìu mến:
“Ừ nhỉ, con muốn nói cho dì biết chuyện gì xảy ra chứ? Không ký được hợp đồng à?”
Nancy lấy một điếu thuốc lá và cố ý mân mê nó. “Không, hợp đồng không có gì bất trắc.”
“Thế chuyện gì xảy ra nào?” Katharine hỏi.
Lại ngập ngừng. Chống khuỷu tay lên, Nancy châm điếu thuốc và ngậm nó ở trên môi. Nàng thận trọng nói: “Nói theo ngôn ngữ của giới làm phim, dì yêu, con đã hy sinh cuộc đời tươi trẻ của mình.”
“Hy sinh!” Katharine lặp lại với giọng ngạc nhiên. “Cho ai?”
Lại ngưng. Rồi với vẻ quả quyết Nancy nói: “Cho sự nghiệp của con.”
Katharine đặt tách trà xuống và nhíu mày nhìn Nancy.
“Con vui lòng nói cho dì biết thật sự chuyện gì đã xảy ra?”
Với điệu bộ thiếu tự nhiên, mắt Nancy thoáng lên vẻ lưỡng lự. Nhưng nàng vội che lấp nó đi. “Con đã bỏ rơi Chris rồi,” nàng đáp lại ngắn gọn, “cũng là một điều tốt.”
Một sự im lặng ngớ ngẩn. Cơn rùng mình bắt đầu chạy rần rần trong Katharine và hiện lên gương mặt nàng. Nhưng ngay sau đó, cơn tức giận như trào ra, nàng phẫn nộ đến cực điểm và Katharine thật sự nổi nóng.
“Nancy!” nàng thét lên thật to. “Ngưng ngay cái trò diễn tuồng này và nói cho dì biết con đã làm gì hả.”
Nancy vẫn dán mắt vào đốm lửa cháy trên điếu thuốc. “Dì đừng có nóng nảy, vô ích thôi. Mọi việc đã xong rồi. Một là Chris, hai là sự nghiệp của con. Con phải chọn lựa, và dĩ nhiên là con không thể nào, không thể nào có thể từ bỏ sự nghiệp của con được hết.”
“Con đã từng nói rằng con sẽ giữ cả Chris và sự nghiệp của mình,” Katharine phản đối.
“Nhưng không phải bây giờ,” Nancy đáp lại. “Chỉ vì tối hôm qua.”
Đúng ra không có gì để giải thích thêm nữa. Katharine tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Niềm phẫn nộ của nàng lại trào lên quá sức chịu đựng. Dướn người về trước, nàng nói thật nhanh, với một giọng khác hẳn:
“Con không thể làm như thế được, Nancy. Con chưa tự lập được, có lẽ con hơi bốc đồng với những thành công và tán thưởng con có gần đây. Nhưng con không thể nào vất bỏ hạnh phúc này đi được.”
“Ai nói rằng con vất bỏ nó đi?” Nancy cãi lại sẵng giọng.
“Dì nói,” Katharine đáp lại thật lòng. “Và dì có quyền biết.”
Nancy đứng dậy và đối mặt với Katharine, gương mặt nàng đầy chủ ý.
“Dì không biết. Dì không thể biết được. Con là người phải chọn lựa cho mình. Dì không thể nào gộp việc gia đình và nghệ thuật vào được. Nó đã được thử thách hàng ngàn lần rồi, và chưa bao giờ thành công hết. Ồ, con biết con đã từng nói gì mà. Nhưng không có ích gì hết nếu cứ lôi chúng ra mà bàn cãi nữa. Con xong xuôi với Chris rồi. Nhưng con vẫn chưa từ bỏ dì mà, dì Katharine. Thành công lớn lao này đã làm thay đổi tất cả. Mọi thứ đã được mở sẵn ra cho con rồi, một sự nghiệp tuyệt vời – thành công.” Giọng của nàng trở nên trầm xuống và đầy đam mê. “Một ngày nào đó, con sẽ trở thành một nữ minh tinh, một diễn viên thật tài hoa.”
“Đừng có chắc ăn quá con,” Katharine sẵng giọng. “Những người khác cũng nói như thế sau lần thành công đầu tiên.”
“Con sẽ khác hơn họ,” Nancy đáp lại mơ màng. “Con sẽ tiến xa mãi mãi. Dì cứ đợi đấy khi con diễn vai Ophelia.”
Nhớ lại những lời dự đoán của Izzard, cái cảm giác về thuyết định mệnh chợt lan ra trong người Katharine. Nhưng nàng cố gạt bỏ nó đi. Nàng nói thật nhanh, như van xin:
“Cứ cho là con sẽ thành công, lúc cuối cùng con có được bao nhiêu? Con sẽ vui sướng nhiều không? Thành công không có nghĩa là hạnh phúc. Thói thường nó không có nghĩa gì hết. Ồ, dì biết là nó có vẻ không hợp lý với con, Nancy; nhưng đó là sự thật, sự thật đó. Dì lớn tuổi hơn con nhiều, con yêu, và dì chiêm nghiệm được cuộc sống ít nhiều. Dì đã có nhiều kinh nghiệm.
“Con chỉ nói về sự nghiệp của con. Ừ, dì cũng đã từng có sự nghiệp của mình, cũng hy sinh tất cả những gì cần thiết, từ bỏ những thứ khác để có nó. Tin dì đi con, nó không hề, ôi, không hề đáng giá như vậy. Nếu dì có cơ hội làm lại từ đầu, dì sẽ không đánh đổi một cái búng tay cho thành công với cái sự nghiệp rỗng tuếch này. Dì thà có một căn nhà của mình ở một nơi nào đó, ở vùng ngoại ô nghèo khó cũng không sao, có con cái, có người mình thương để kề cận lúc tuổi già xế bóng hơn là có những danh vọng và tiếng tăm như thế này.”
Katharine ngưng lại đứt đoạn, nhận ra mình đã kết tội chính mình. Nhưng vẻ mặt của Nancy vẫn không lay chuyển, vẫn vẻ ngạo mạn coi thường, băng giá hẳn đi.
“Dì có thể đã tưởng tượng ra những điều đó, dì Katharine,” nàng nói với giọng cứng cỏi. “Nhưng con không muốn suy nghĩ như vậy.”
“Con sẽ hối hận.”
“Ồ, không, con không hối hận.” Nancy lắc đầu phủ nhận.
Một sự im lặng đến nhói tim. Vẫn với nét mặt căng thẳng, Katharine nhìn đăm đăm vào cô cháu gái. Đau đớn và thất bại, nàng vẫn khăng khăng. Với giọng trầm hẳn, nàng sử dụng chiêu cuối cùng.
“Nhưng, Nancy, dì không thể hiểu nổi. Con không còn yêu Chris nữa hay sao?”
Nancy nhìn trả lại với cái nhìn dửng dưng, không cảm xúc tới Katharine.
“Vâng,” nàng nói, “Con vẫn còn yêu Chris. Nhưng có lẽ không đủ. Con cần nhiều thứ hơn là Chris. Đó là lý do tại sao anh ấy phải ra đi.”
“Dì không thể nào tin được,” Katharine hốt hoảng đến rụng rời. “Không thể nào là con được.”
Nancy đứng dậy đột ngột, gương mặt nàng vẫn mang lớp mặt nạ trắng bệch không gì xuyên thủng. “Con xin lỗi vì dì đã cảm nhận như vậy, dì yêu! Mệt mỏi thật đó, nhưng con không thể nào tự chủ được. Chúng ta có cuộc sống riêng của chính mình. Và con quyết định là con sẽ sống cuộc sống của con. Chỉ có thế thôi.” Nàng liếc nhìn đồng hồ, và vén ngược tóc về sau, đi về phía phòng ngủ của mình. “Nhân tiện, con phải đi tới hý viện vào lúc bảy giờ.”
“Nancy!” Katharine gọi giật lại lần cuối như van xin.
Nhưng Nancy dường như không nghe thấy. Cửa được đóng sập lại sau lưng nàng rất kịch nghệ, với tiếng sập đó, nó như dập tắt sự phấn đấu cuối cùng của nàng, tim Katharine chùng xuống, người nàng đổ vật xuống vô hy vọng. Nàng đã cố gắng hết sức mình để thuyết phục Nancy, và nàng thất bại. Có lẽ nàng đã lầm, nhưng nàng thấy Nancy chỉ là kẻ khờ dại, một đứa trẻ sớm phát triển đã vất bỏ hạnh phúc đi, bây giờ lại chạy như điên vào bờ tường của thiên tai, mắt của nàng như bị loá đi vì ánh sáng lấp lánh, tay nàng giang ra hướng tới bóng ảo ảnh lòe lẹt trong khoảng không.
Ngay lập tức cánh cửa chớp dường như được mở ra trước mắt Katharine. Nàng hồi tưởng lại mối day dứt lương tâm mấy ngày trước đây thôi khi Nancy tới nói chuyện với nàng, một hình hài thật đơn độc, bị tước mất người cha và người mẹ của mình, thật đau thương nhưng cũng thật kỳ lạ với khuôn mặt ráo hoảnh nước mắt. Nàng đã lãng phí rất nhiều tình thương cho cô cháu gái từ dạo đó! Nàng đã có nhiều kế hoạch cho cháu, chuẩn bị rất nhiều cho hạnh phúc của cháu!
Niềm đau trào lên trong Katharine, buộc nàng phải để thoát ra tiếng thở dài cay đắng. Nàng đau nhói thấu tim khi từ chối tình cảm của Chris. Nàng có một cảm nhận thật kỳ la, không thật nhưng lại thật tuyệt vọng, rằng nàng đã mất Chris và Nancy. Không còn gì cả ngoài gánh nặng của sự phù phiếm mù quáng.