Cả ngày hôm đó, Nancy nằm hoài trên giường, đầu nàng nhức như búa bổ, tay chân uể oải bởi cơn cảm cúm. Nàng ghét phải bị bỏ xó và càng làm nàng thêm bồn chồn. Mặc dù nàng không quan tâm lắm đến vở Moonshine in Arcady vì vở kịch vẫn còn xa ngày trình diễn và không có buổi diễn tập nào vào cuối tuần, tự nhiên nàng thấy bực tức khi bị tình huống này xen vào cuộc sống nhỏ bé đã định sẵn của nàng. Thật ra Nancy có một lớp vỏ ngụy trang cho tính ích kỷ hơi phiền toái của nàng mà thỉnh thoảng đưa đến sự hờn dỗi khi nàng không được như ý muốn. Mặc kệ những lời phân trần của Katharine với mọi người, sự chiều chuộng cô cháu quá mức của nàng làm Nancy hư hỏng phần nào. Nàng hay cho nhiều chuyện xảy ra là lẽ đương nhiên. Một người nào đó, dựa vào đặc tính này của Nancy, bảo nàng cần phải trưởng thành hơn.
Tuy nhiên, hôm nay, nàng có thể phản kháng là thái độ của nàng không có gì để chỉ trích hết. Nàng uống thuốc đều đặn cứ cách bốn tiếng một và tuân thủ kiêng cữ, chỉ húp nước cháo nóng mà bà Baxter hầu phòng chuẩn bị sẵn. Khoảng trưa trưa, độn những cái gối đầu cao lên, nàng tranh thủ viết vài lá thư đã bị lãng quên. Xong việc này, nàng thả hồn nghĩ đến Madden cho đến lúc ngủ thiếp đi khoảng một tiếng. Sau đó, nàng với lấy một quyển sách ở đầu giường để giải khuây.
Quyển sách Nancy tình cờ có trong tay, cho bất kỳ kẻ bệnh hoạn chán chường nào muốn giải khuây, ít nhất cũng phải là cuốn truyện trinh thám sôi động hay tiểu thuyết tình cảm nhẹ nhàng. Hoá ra lại là tuyển ca kịch của Shakespear. Tủ sách kế cận lại càng rạch ròi. Đầy những tác phẩm ca kịch, ít nhất là những vở được xem là cổ điển như: Marlowe, Congreve, Ibsen, Molière, Sheridan, Shaw – có đủ cả. Để thêm phần phong phú, nhiều quyển là tiểu sử của các nhân vật trong giới kịch nghệ. Đúng là một thư viện trứ danh cho một cô diễn viên trẻ tuổi nhẹ dạ của nền kịch trường hiện đại.
Một vòng đảo quanh phòng ngủ của Nancy có lẽ sẽ tạo nên một trạng huống khó xử hơn. Hoàn toàn không có một thứ vật dụng cần thiết nào. Không có điện thoại lòe lẹt hay những con búp bê xí xọn. Căn phòng hoàn toàn giống như chổ ở của một nhà tu khổ hạnh với chế độ khắc khổ. Chỉ có hai bức ảnh dựng trên tủ đựng quần áo - một của Madden và một của Katharine - trong khi trên tường, được sơn màu trắng đơn giản, chỉ treo duy nhất một tấm tranh lớn và tuyệt đẹp của Eleonora Duse nổi tiếng. Tấm chân dung này là của một trong những diễn viên xuất sắc thế giới, không nghi ngờ là một mấu khúc để giải đáp câu đố rắc rối về căn phòng của Nancy và cả điều bí ẩn trong con người nàng.
Tận đáy lòng, Nancy mê kịch nghệ ghê gớm. Không chỉ là nỗi đam mê sân khấu thông thường, mà là một nỗi cuồng nhiệt đắm say hầu diễn tả cái muôn màu muôn vẻ sống động của nghệ thuật kịch câm. Tự thuở nào nàng có cái đam mê ấy, nàng không rõ, có thể từ vị tiền bối nào đó phía người cha-sống-vui-vẻ-theo-ý-muốn của nàng đã di truyền lại cái tính thiết tha trong dòng máu nàng. Bằng chứng rõ ràng là thời thơ ấu của nàng.
Không may cho Nancy và cả tính nhiệt tình của mình, nàng không thể làm được việc gì đáng ghi nhớ nếu thiếu cái nghi thức trang trọng. Một vài người bạn thân của nàng nhận ra tham vọng của nàng và sự hăng say tột độ nàng vận dụng trong quá trình học tập kịch nghệ, cho dù họ tin rằng nàng sẽ thành công hay không lại là một vấn đề khác. Nhưng người quan trọng nhất, ví như Katharine, và bây giờ là Madden, chỉ còn biết mỉm cười trước sự say mê không cưỡng được của Nancy. Họ không thể nào hoặc sẽ không tin nàng hoàn toàn được.
Về chuyện này, coi như Nancy tự đổ lỗi cho mình. Nàng còn quá trẻ cùng với những sự không chín chắn cũng như tính háo thắng của lứa tuổi mới lớn. Tính khí của nàng, những lúc nàng biểu lộ thói hờn dỗi và tính đồng bóng thất thường, chúng không khiến nàng thiên về những lý tưởng của mình. Nàng cũng có thói quen nói năng khiếm nhã và trong những cuộc đàm thoại nàng thường dùng những từ ngữ lóng, có vẻ tầm thường, để tượng trưng cho một xu hướng hiện thời. Nàng, nói một cách đơn giản, là con người phức tạp nhỏ nhắn, như một cái xích đu, lúc cao lúc thấp, và thật khó mà biết được nàng sẽ thật sự dừng lại ở vị trí nào.
Chỉ qua một vài nhận xét trong tính cách Nancy, nếu chúng được trưng bày ra cho nàng, có lẽ sẽ làm nàng lúng túng hết, chỉ vì nàng rất nhạy cảm và ngay thật. Tuy nhiên, chưa một ai dám nói cho nàng biết những điều đó. Vì nàng sẽ không đích thân theo đuổi cuộc kiểm chứng để hoàn thiện mình hơn. Nàng quá bận rộn với nhạc kịch Shakespear của mình, đắm chìm vào, với tất cả sự hăng say vốn có, học hỏi kịch phẩm King Lear. Nàng tưởng tượng ra mình trước hết là Goneril, rồi sau đó là Regan và cuối cùng là một Cordelia thanh mảnh.
Cuối cùng nàng đọc xong, Nancy đặt cuốn sách xuống. Nàng cảm thấy mệt. Thời gian trôi qua. Buổi trưa đã thành buổi chiều tối. Người dọn dẹp hằng ngày cho nàng cũng đã đi về, hứa là sẽ trở lại vào lúc tối để xem nàng có cần gì thêm chăng. Nancy thiếp đi một chút, nàng lại mơ màng thấy Madden, nhấc nàng ra khỏi trạng thái phiền muộn này bằng một tương lai sáng lạng. Rồi cuối cùng, cắt ngang dòng tư tưởng lơ đãng của nàng, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Nancy nhấc lấy ống nghe, và nhận ra giọng của John Herries trước khi anh ta tự giới thiệu mình. Nàng có một khả năng nhận giọng rất hay. Và Herries, từ giọng của mình, lộ vẻ nhẹ nhõm khi gặp được nàng.
“Nancy nè,” anh ta nói có vẻ hấp tấp, “Tôi mừng hết biết khi gọi được cho cô. Vâng, tôi đang ở đài B.B.C. Tôi đang ở trong trường hợp thiệt là rắc rối. Cô biết không, chúng tôi phải phát thanh vở Viên Ngọc Trai Đen tối nay. Đây là một vở rất quan trọng, vào lúc tám giờ, thời điểm cao và tất cả. À, nghe nè Nancy. Sylvia Burke làm hại tôi rồi. Cô ấy bị bịnh. Nghĩ mà tức. Tôi chỉ được biết trước có bốn tiếng thôi. Đó lại tại sao tôi muốn gặp cô đó, Nancy. Tôi muốn cô nhận lấy phần này. Nhanh nhanh tới đây nhé, cô bé ngoan. Chúng ta sẽ ôn sơ lược kịch bản với nhau.”
“Nhưng, John,” Nancy phản đối, “Tôi - tôi không biết là tôi có thể tới được!”
“Chuyện gì thế! Cô có còn minh mẫn không! Cô không biết rằng đây là cơ hội tốt sao? Thay thế và đại diện cho Sylvia Burke. Có đến khoảng triệu thính giả lắng nghe đó.”
Nancy vội lấy tay run run sờ lên trán nóng hổi của mình. Những gì Herries nói là đúng. Sylvia Burke có lẽ là nữ diễn viên hài đắt giá nhất lúc này. Thật là một cơ hội hiếm có cho nàng để gây dựng tiếng tăm cho mình, để trình làng tên tuổi nàng trước một số lượng thính giả có thể sẽ làm nàng trở thành ngôi sao đắt giá.
“Có chuyện gì không ổn với Sylvia vậy?” nàng thừa cơ hội hỏi một cách yếu ớt.
“Bị cảm lạnh,” Herries nói giật giọng. “Nhiệt độ lên khoảng một trăm độ. Họ nhất định không để cô ấy đi đâu hết.”
Vào thời điểm nào khác, có lẽ Nancy sẽ cười ngất.
“Cô không lo ngại gì về kịch bản chứ Nancy?” Herries dai dẳng nói. “Chỉ có việc là đọc nó thông suốt thôi.”
“Không, không, tôi không có lo lắng gì về kịch bản hết,” Nancy trả lời, với lấy cây đo nhiệt kế ở cạnh giường. “Xin chờ cho một chút ạ.”
Nàng bỏ nhanh cây nhiệt kế vào dưới lưỡi và đợi chờ trong sáu mươi giây đau khổ. Rồi nàng ngó nhanh. Chỉ số cho nàng thấy là một trăm lẻ một độ. Tim nàng đập đều đều chán chường. Nàng không thể đi đâu được. Không thể nào có chuyện đó xảy ra. Nàng không thể làm liều được. Điều đó thật là điên rồ.
“Sao hả,” Herries cắt ngang như thể cáu tiết lắm. “Tôi phải chờ đây cả đêm sao Nancy? Có chuyện gì xảy ra với cô hả Nancy? Tôi tưởng là cô có cái đầu rất nhạy bén mà? Cô có đến hay là không thì bảo?”
Môi Nancy mở lớn như muốn nói: “Không”, nhưng rồi nàng liếc nhìn tới tấm tranh chân dung của Duse treo trên tường, như một nguồn cảm hứng, ngay trước mặt của nàng. Duse, thần tượng của nàng, Duse vĩ đại, người có lần đã thà chịu mang tiếng điên rồ thật thương cảm còn hơn là làm cho công chúng thất vọng. Có cái gì đó nhảy chặn trong cổ họng Nancy, một sự khích lệ, một làn sóng can đảm dấy lên.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ đến, John,” nàng bất chợt nghe mình nói thế. “Tôi không được khoẻ lắm như tôi nghĩ. Nhưng tôi sẽ lại ngay trong vòng nửa tiếng.”
Nàng đặt ống nghe xuống trước sự cảm ơn vô vàn của anh ta. Nàng thật sự hơi cuồng trí. Nàng có thể sẽ cảm nặng hơn, mắc thêm nhiều triệu chứng có trời biết nếu nàng đi ra khỏi nhà tối hôm nay. Katharine sẽ rất là bực mình với nàng, và cả Chris nữa, chẳng là nàng đã nói với chàng là nàng quá mệt nên không thể đi Wimbledon với chàng đó thay? Một cú đánh như thức tỉnh nàng, nhưng tắt đi nhanh chóng. Chris yêu nàng. Chàng sẽ không giận nàng. Chàng rồi sẽ hiểu nàng.
Tập trung tất cả những yếu tố lợi hại, Nancy bật dậy. Nàng cảm thấy bủn rủn, nhưng nàng cố hết sức để thay quần áo. Nàng mặc những đồ dày nhất, luôn cả áo khoác lông, sau vài giây suy nghĩ, nàng quấn thêm khăn phu-la dày quanh cổ. Nàng uống một liều thuốc mạnh và gọi điện kêu tắc–xi. Đứng lặng nhìn ly nước, nàng lắc đầu nhè nhẹ, làm một cử chỉ hơi cường điệu rồi thuận tay tắt đèn đi ra.