Đối với Dương Phẩm mà nói, thì sự việc xảy ra như một phép lạ. So với thời gian trước, cuộc sống rõ đã phong phú hơn. Tình yêu đến chợt nhiên mọi thứ thay đổị Cánh cửa màu sắc mở rộng vạn vật tỉnh giấc sau cơn mê dàị Tất cả những cảm giác đó ngập đầy từng giây, từng phút, từng giờ ... Xa nhau thì đợi, mong mỏị Lúc gặp nhaụ Tiếng cười, niềm vuị Tât cả những thứ đó tổng hợp lại đầy ắp trong từng hơi thở.
Những ngày tháng đó, rõ là bận rộn. Mỗi buổi sáng Phẩm đều đến sở làm. Nghiệp vụ của công ty xy măng phát đạt nhờ sự quản lý giỏi của các ban ngành chức năng. Phẩm đến sở với danh nghĩa "Phó Giám Đốc" thật ra chỉ là để học việc, để sau này tiếp nhận chỗ ngồi của chạ Trước đây, thì cái việc đó ... Phẩm đã làm một cách nghiêm chỉnh, cố gắng học hỏị Vậy mà bây giờ ... Không hiểu sao, vẫn đến sở vẫn nghiên cứu hồ sơ ... mà cái đầu vớ vẩn đâu đâụ
Ông Âu Vân Yên là một tay cự phách trong làng doanh nghiệp. Ngoài công ty xi măng này ra, ông còn có thêm mấy xí nghiệp vệ tinh khác như nhà máy xây dựng, kiến trúc. Trời sinh Dương Phẩm ra là để nối nghiệp chạ Trước kia khi nghe bạn bè đề cập đến chuyện đó, Phẩm đã từng đối kháng. Phẩm muốn được "sáng tạo", muốn tự mình làm nên, còn chuyện thừa kế đối với chàng là một sự tủi hổ, khiếp nhược "vô tích sự". Nhưng rồi, dưới sự thuyết phục của cha, Phẩm lại không thể nói: Con không thèm thừa kế sự nghiệp của cha đâu " Sau một thời gian miễn cưỡng, Phẩm cũng làm việc ... Mà khi làm việc thì Phẩm lại cật lực. Do đó mới nhận chức không bao lâu, Phẩm đã triệt để sắp xếp lại bộ máy hành chánh kế toán. Mọi thứ phải tinh giảm, gọn nhẹ và đầy hiệu lực. Kết quả là ... Ông Yên phải trố mắt, nói với vợ.
- Đấy bà thấy không? Thằng Phẩm nhà tôi nào phải dở. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Nó làm việc còn vượt trội hơn tôị Như vậy là nhà họ Âu chúng ta đã có người thừa kế rồị
Khỏi phải nói, bà Yên nghe chồng khen con trai đã nở mũi hãnh diện cỡ nàọ Con giỏi là cả một phần thưởng to tát. Chẳng bằng ngày nào, khi Phẩm còn nhỏ. Bà cứ nghe ba bà chị của Phẩm cứ tối ngày bảo:
- Mẹ, mẹ cứ nuông chiều nó ... Rồi một ngày nào đó nó hư đốn ra cho mẹ biết. Mẹ thấy không, những đứa con một nhà giàu, cứ mười đứa là hết chín đã trở nên hoang đàng không chịu được. Đó cũng là sự thật! Bà Yên biết ... Vì đám con cái của bạn bè ông Yên, phần lớn đều hay ỷ thế cạy quyền ... Chỉ mới cách đây không bao lâu, con của một ông nhà thầu kiến trúc vì chuyện tranh giành gái trong hộp đêm đã vung dao chém đứt trái tai của một tay chơi con nhà giàu khác. Chuyện đó gần như giới thương gia trong thành phố này đều biết ... Nhưng để giữ sỉ diện, chuyện đã được dàn xếp êm xuôi khônng ra tòạ
Nếu Phẩm mà không học hành đàng hoàng, thì chắc chắn cũng phải ngã một trong tứ đổ tường. Rượu chè, cờ bạc nghiện ngập hoặc chơi gáị Lúc đó hẳn khổ lắm. Cũng may ... Bà Yên rất hãnh diện. Con trai bà thuộc loại tuyệt nhất trên thế giớị Chỉ biết chí thú làm ăn để rạng rỡ tông môn.
Thế mà, mấy hôm nay, không hiểu sao Phẩm ngồi trong phòng làm việc lại cứ nghĩ rạ Chàng cứ tự hỏi chuyện thừa kế sự nghiệp cha thế này có thật sự cần thiết không? Có ảnh hưởng gì đến sự qua lại giữa Phẩm với Chi Quyên không? Bởi vì Phẩm biết tánh Chi Quyên. Con người đầy tự áị Có lần Quyên đã chăm chú nhìn Phẩm, thở ra nóị
- Lần đầu tiên gặp anh, em biết ngay anh không phải ở cùng giai cấp của em. Anh đến từ một hành tinh xa lạ. Vậy mà không hiểu sao, hai tinh cầu đó lại gặp nhau được.
Cái trạng thái nhạy bén của Chi Quyên khiến Phẩm e dè. không dám tiết lộ gì về gia đình mình. Có chăng thì cũng tìm cách giảm bót tầm quan trọng. Phẩm thường nhấn mạnh. Mình cần thiết phải đi làm phụ giúp chạ Chớ Phẩm không dám nói nhiều hơn ... vì Phẩm biết lo nhiều hơn không những không lợi mà còn có hại, bởi vì Chi Quyên lúc nào cũng sống trong cái mâu thuẫn giữa mặc cảm tự ti và cái sự tự trọng quá đáng. Biết mình nghèo nhưng lại thật cao ngạọ Chi Quyên thường nói "Anh có ý hướng của anh, còn tôi có của tôi, chúng ta điều có sự kiêu hãnh riêng của mình ".
Phẩm đã không dám nói gì cho Chi Quyên biết. Có nhiều thứ không dám tiết lộ, mặc dù ngày ngày gặp nhaụ Tan sở là Phẩm lái xe máy đến cao ốc Giao Tân để đưa Chi Quyên về. Ngồi trong nhà nhỏ, xem Chi Quyên làm cơm, rồi cùng ăn. Nhưng Phẩm thấy thức ăn rất ngon. Thỉnh thoảng Phẩm cũng đưa hai chị em Chi Quyên đi ăn cơm tiệm để rồi nghe Chi Quyên trách "Anh xài phí quá" Phẩm không dám giải thích. Chi Quyên nào biết là ... tiền bạc nào có là vấn đề với Phẩm. Phẩm chỉ ngồi đó. Yên lặng một cách thú vị ngắm Chi Quyên suýt xoa và rồi ... Một lúc nào đó, khi phát hiện ra, thì Phẩm thấy là mình không thể sống thiếu cái nụ cười của Chi Quyên nữạ
Dĩ nhiên với những lần sinh hoạt thường xuyên như vậy, Phẩm không làm sao tránh khỏi đụng độ với Lạc Phong. Nhưng những làn chạm mặt đó. Phẩm chỉ gặp phải ánh mát không than thiện. Mạc dù anh chàng là hiện thân của bao nhiêu nguy hiểm là những ám ảnh căng thẳng. Nhưng Phẩm cũng thấy nhẹ lo phần nào, khi Chi Quyên biết được cười nóị
- Anh Lạc Phong đấy à? Anh ấy là bạn em từ thuở nhỏ. Chúng em cùng đùa bên nhaụ Không sao đâụ Chỉ tại anh ấy đọc tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều quá nên bị tẩu hoả nhập mạ Chớ anh ấy là con người hào hiệp, hiền lành. Em đang định thuyết phục để cải tạo anh ấy đấỵ
Phẩm nắm lấy tay Chi Quyên nhìn vào mắt nàng nóị
- Em làm ơn giùm anh, đừng có "cố gắng" quá, Lạc Phong có tốt hay xấu chuyện đó không quan hệ lắm với chúng ta em hiểu không?
Chi Quyên ngước lên. Rồi chợt hiểụ Chi Quyên cười lớn và tựa mặt vào lồng ngực Phẩm.
- Anh là con người ích kỷ, hay ghen tuông ... Gặp ai anh cũng cứ nghi ngờ.
Phẩm tròn mắt.
- Anh có nhiều khuyết điểm như vậỵ à?
Chi Quyên vừa cười vừa nóị
- Vâng. Nhưng không hiểu sao em lại yêu những khuyết điểm đó vô cùng.
Lời của Chi Quyên làm tim Phẩm rộn rã. Phẩm cúi xuống xiết chặt Chi Quyên trong lòng mình.