Nancy Lenehan ngồi ở cuối con đê dài bằng gỗ ở Shediac, gần bên nhà ga phi cảng. Tòa nhà giống cái biệt thự ở bờ biển với hoa trồng trong thùng gỗ và có mành mành che cửa sổ; trụ ăng-ten ra-đi-ô bên cạnh nhà và đài kiểm soát vượt quá mái nhà đã eho người ta biết đây là nơi điều hành các chuyến bay.
Mervyn Lovesey ngồi bên cạnh bà trong chiếc ghế xích đu bằng vải sọc.
Nước vỗ nhẹ vào các trụ đê nghe lào xào. Nancy nhắm mắt lại. Bà thiếu ngủ.
Nhớ lại cảnh diễn ra trên máy bay trong đêm qua giữa bà với Mervyn, bà nhếch mép mỉm cười.
Bà mừng thầm vì đã không đi đến chỗ tận cùng của cảnh yêu đương. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, và bây giờ chắc đang có nhiều chuyện khác sắp xảy đến với bà.
shediac là một làng đánh cá và là một điểm nghỉ hè. Về phía tây của con đê, con vịnh trải dài trước ánh nắng, trong vịnh dậu nhiều thuyền đánh cá, và một chiếc du thuyền nhỏ, chiếc Clipper và một chiếc thủy phi cơ nhỏ. Về phía đông, bãi cát rộng chạy dài nhiều cây số phần lớn hành khách ngồi trên các đụn cát hay đi bách bô đọc theo bãi biển.
Bỗng có hai chiếc xe hơi phá tan bầu không khí yên lặng thanh bình, xe chạy đến tận mút con đê thì thắng gấp, khiến cho bánh xe lết trên mặt đường rít lên kin kít, rồi từ trên xe nhảy xuống chừng bảy tám người cảnh sát. Họ bước nhanh vào văn phòng công ty, Nancy nói nhỏ với Mervyn:
– Tuồng như họ đến bắt ai thì phải.
– Có lẽ bắt Frankie Gordino?
– Chắc không phải đâu ... hắn đã bị bắt rồi.
Một lát sau, họ từ trong văn phòng bước ra. Ba người đi lên chiếc Clipper, hai người đi dọc theo bãi cát và hai người đi dọc theo con đường trong làng. Họ có vẻ đi tìm người nào đấy. Khi một người trong phi hành đoàn của chiếc Clipper đến gần, Nancy hỏi:
– Cảnh sát tìm bắt ai phải không?
Ông ta ngần ngừ, như thể không biết có nên nói cho hành khách biết chuyện này không, nhưng rồi ông ta nhún vai đáp:
– Anh chàng họ tìm có tên Harry Vandenpost, nhưng anh ta không phải tên này.
Nancy nhướng mày:
– Chính cái anh ngồi cùng phòng với gia đình Oxenford rồi. - Bà nghĩ Margaret đã mê anh ta.
– Được rồi, - Mervyn nói - hắn có lên bờ không? Anh không thấy hắn ta đâu hết.
– Em không biết nữa.
– Anh thấy hắn có vẻ láu cá.
– Thế à? - Nancy nghĩ anh là con của một gia đình khá giả. - Anh ta rất có tư cách.
– Thì đúng thế.
Nancy cố nín cười:
đúng là Mervyn không ưa những người có tư cách hẳn hoi.
– Em thấy Margaret để ý đến anh ta ghê lắm. Mong sao cô ấy đừng đau khổ về chuyện này.
– Anh nghĩ, thế nào bố mẹ cô ta cũng vui sướng khi thấy cô thoát khỏi được anh ta.
Nancy không mừng cho cha mẹ cô ta. Mervyn và bà đã chứng kiến thái độ đáng ghê tởm của ngài Oxenford trong phòng ăn trên chiếc Clipper. Loại người như vợ chồng này đáng phải hứng lấy cảnh trớ trêu như thế, ngoại trừ Margaret.
Nếu quả thật cô ta yêu anh chàng lưu manh này, thì Nancy không ân hận cho cô.
– Nancy này, - Mervyn lên tiếng, - anh không phải là loại người bốc đồng đâu.
Bà ngồi thẳng người lên, kinh ngạc nhìn ông ta.
Ông nói tiếp:
– Anh mới gặp em cách đây mấy gĩơ thôi, nhưng anh thấy anh muốn ở bên em suốt đời.
Nancy nghĩ, anh đừng có quả quyết như thế, chàng khờ! Nhưng nghe ông nói, bà thấy vui. Bà không nói.
– Cứ nghĩ đến chuyện anh sẽ từ giã em ở New York để trở về Manchester, là anh thấy không muốn chút nào hết.
Nancy cười. Đấy là điều bà muốn nghe ông ta nói. Bà đưa tay nắm bàn tay ông, thì thào đáp:
– Em rất sung sướng.
– Thật không? - Ông nghiêng người sát vào bà. - Khổ thay là rồi đây việc qua lại trên Đại Tây dương này không thể dễ dàng gì cho mọi người, ngoại trừ lính tráng.
Bà gật đầu. Bà đã thấy được vấn đề khó khăn này. Nhưng bà không lo nghĩ nhiều, vì bà thấy nếu họ muốn có giải pháp êm đẹp thì thế nào họ cũng tìm ra được.
Mervyn nói tiếp:
– Nếu bây giờ chúng ta chia tay nhau, có lẽ phải mất nhiều năm nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau được. Anh không muốn chấp nhận ý kiến này.
– Em cũng không.
– Vậy thì em có muốn sang Anh với anh không?
– Nụ cười trên môi Nancy biến mất. Bà hỏi:
– Sao?
sang bên Anh với anh. Em hãy ở trong một khách sạn nếu em muốn, hay là mua một ngôi nhà, một căn hộ .... bất cứ cái gì cũng được.
Nancy cảm thấy sự tức giận bùng lên trong lòng.
Bà nghiến răng cố giữ bình tĩnh.
– Anh mất trí rồi, - bà gay gắt nói rồi quay mắt đi bà hoàn toàn thất vọng.
Phản ứng của bà có vẻ đã làm cho ông bị chạm tự ái và bối rối. ông hỏi:
– Có chuyện gì à?
– Tôi đã có nhà, có hai con trai và cơ sở khinh doanh trị giá nhiều triệu đô la,- bà đáp.- Anh yêu cầu tôi bỏ hết để sang ở trong khách sạn tại Manchester.
– Nếu em không thích thì thôi, - ông nhẫn nhục nói. - Nếu em thấy thích thì sang ở với anh.
– Tôi là góa phụ đáng kính, có địa vị trong xã hội ... Tôi không muốn sống như một cô gái được đàn ông bao.
– Em hãy nghe anh nói đây, anh nghĩ là chúng ta sẽ cưới nhau, anh tin chắc như thế, nhưng anh nghĩ hẳn là em chưa tính đến chuyện ấy, vì chúng ta mới quen nhau có mấy gíờ, phải không.
– Vấn đề không phải là chỗ ấy, Mervyn à, mặc dù xét ra cũng có phần đúng.
Điều quan trọng là vấn đề anh đưa ra. Tôi không thích điều anh đề nghị, bỏ hết tất cả để theo anh sang ở bên Anh.
– Nhưng nếu không làm thế thì làm sao chúng ta có thể sống với nhau?
– Tại sao anh không nêu câu hỏi mà lại đưa ra giải pháp?
– Bởi vì chỉ có một giải pháp thôi.
– Có ba giải pháp. Tôi có thể sống bên Anh; anh có thể sống ở Mỹ; hay là cả hai chúng ta có thể đến sống ở một nơi nào như ở quần đảo Berlnudes chẳng hạn.
Ông bối rối trả lời.
Nhưng đất nước anh đang lâm chiến. Anh phải tham gia chiến đấu. Có lẽ anh lớn tuổi, không ra trận được nhưng ngành không quân sẽ cần hàng ngàn chong chóng máy bay, mà anh là chuyên viên thành thạo về bộ phận này hơn nhiều người Anh:
Họ rất cần anh.
Những điều ông nói càng làm cho vấn đề thêm trầm trọng.
– Tại sao anh nghĩ đất nước tôi không cần đến tôi? Bà đáp. - Tôi sẽ đóng giày cho lính và khi Hoa Kỳ tham chiến, sẽ có rất nhiều binh sĩ cần giày tốt.
– Nhưng anh có cơ sở làm ăn ở Manchester.
– Tôi cũng có cơ sở làm ăn ở Boston, mà trên thực tế cơ sở của tôi quan trọng hơn của anh.
– Với đàn bà, vấn đề không giống như nhau.
– Giống như nhau chứ, đồ ngốc! - Bà nói lớn.
Nói. xong, bà ân hận ngay. Bà thấy vẻ giận dữ hiện ra trên mặt Mervyn, bà đã làm cho ông ta tức giận. Ông đứng lên khỏi ghế xích đu. Bà muốn nói điều gì đấy với ông, để ông khỏi cảm thấy bị chạm tự ái, nhưng bà không tìm ra được lời nào để nói, và một lát sau, ông biến mất.
– Ối dà?!- Bà lẩm bẩm một mình. Bà giận ông mà cũng giận mình. Bà không muốn xua đuổi ông đi:
ông đã làm cho bà hài lòng! Từ nhiều năm nay, bà đã biết rằng khi làm ăn với đàn ông, không nên gây go trực tiếp vơi họ, vì làm thế sẽ thất lợi, đàn ông họ chấp nhận ganh đua kèn cựa nhau, nhưng họ không muốn kèn cựa với phụ nữ. Cho nên trong công việc, bà luôn luôn kiềm chế tính đấu tranh, thường ăn nói nhỏ nhẹ với đàn ông và lợi dụng họ để đạt được những điều mình muốn, chứ không gây gổ với họ. Thế mà bây giờ bỗng nhiên ,bà ngu ngốc quên hết những điều này, đã cải vă với người đàn ông dễ thương nhất từ l0 năm nay bà mới gặp được.
Mình là đồ ngốc, bà tự nhủ. Chính lòng kiêu hãnh nơi ông ta là nét đặc biệt khiến cho bà thích. Chính đây là một phần sức mạnh của ông. Ông cứng rắn đấy, nhưng ông không che đậy được cảm xúc của mình như phần đông đàn ông ve vãn bà trước đây thường làm. Cứ nhìn cách ông đuổi theo người vợ qua nửa vòng trái đất thì rõ. Cứ nhìn cách ông bảo vệ người Do thái khi ngài Oxenford chửi rủa họ ở phòng ăn trên máy bay thì rõ. Mình nhớ cách ông hôn mình ... .
Chuyện thật mỉa mai là bà cảm thấy bà muốn tính đến chuyện thay đổi cuộc sống. Câu chuyện Danny Riley nói về bố bà, đã khiến bà nghĩ đến việc một ngày nào đấy bà sẽ thay đổi cuộc sống của mình. Bà thường cho rằng Peter và bà gây gổ nhau, vì anh ta có ác cảm với bà bởi bà thông minh hơn. Nhưng sự kèn cựa giữa anh chị em thường thì chấm dứt khi đến tuổi trưởng thành:
hai con trai của bà đã từng gây gổ kèn cựa nhau như chó với mèo gần 5 năm, nhưng bây giờ khôn lớn rồi, họ trở thành bạn bè thân thiết nhất và trung thành với nhau kinh khủng. Trái lại, sự thù hằn giữa bà với Peter vẫn kéo dài mãi cho đến khi đã đứng tưởi, và bây giờ bà biết nguyên do tình trạng này là do bố bà.
Ông khẳng định với Nancy rằng bà sẽ tiếp tục sự nghiệp của ông, còn Peter phải làm việc theo lệnh của bà; nhưng ông lại nói với Peter ngược lại. Cho nên cả hai chị em cứ nghĩ là mình có quyền điều khiển công ty. Nhưng ngoài chuyện này, còn nhiều chuyện rối rắm nữa. Bây giờ bà mới thấy được chuyện này:
bố họ không hoạch định những qui luật rõ ràng hay phân định trách nhiệm cho mỗi người. Ông mua đồ chơi về cho con, hai chị em tự chia nhau lấy mà chơi, rồi ông không chịu đứng ra phân xử việc , cãi cọ giữa hai chị em, việc cãi cọ nhau không tránh khỏi. Khi hai chị em đến tuổi lái xe, ông mua cho họ chiếc xe để hai người cùng dùng. Suốt nhiều năm trời chiếc xe là nguyên nhân cho hai chị em gây gổ nhau.
Nancy đã theo đúng chiến lược của bố. hăng hái, năng nổ. Nhưng Peter đã trở thành một con người yếu đuối đạo đức giả cao đạo. Bây giờ, đúng theo kế hoạch của bố họ, kẻ nào mạnh là kẻ đó nắm quyền điều khiển công ty .
Vá chính điều này đã làm cho Nancy bối rối:
tất cả đúng theo kế hoạch của bố. Cứ nghĩ rằng tất cả những việc bà làm lâu nay là do một người khác định đặt, khiến bà mất hết niềm vui chiến thắng. Bây giờ bà thấy suốt cả đời bà, bà chẳng khác nào một cô học trò làm theo yêu cầu của bố đưa ra:
bà phải đạt cho được 18 trên 20, nhưng bây giờ đã 40 tuổi rồi, bà quá lớn rồi, không thể làm học trò được nữa. Tự nhiên bà cảm thấy muốn tự mình hoạch định tương lai của mình, muốn sống cuộc sống theo ý muốn của mình.
Thật vậy, bà có ý định sẽ thảo luận thẳng thắn với Mervyn để cùng nhau chung sống trong tương lai. Nhung ông đã xúc phạm đến bà khi đề nghị bà bỏ hết để theo ông về sống bên Anh; thay vì thuyết phục ông nghe theo ý mình, bà.
lại chửi mắng ông.
Bà không đợi ông quì xuống để xin cầu hôn với bà, nhưng ...
Tự thâm tâm bà nghĩ rằng ông ta phải làm như thế mới được. Nól tóm lại, bà đâu phải là gái lang thang bà là người Thiên Chúa giáo Mỹ, nếu người đàn ông nào muốn kết hôn với bà, đương nhiên anh ta phải xin cầu hơn chứ. Nếu anh ta không làm thế, anh ta sẽ không thành hôn với bà được.
Bà thở dài. Đáng ra bà đừng làm cho ông ta bị chạm tự ái để ông bỏ đi.
Nhưng có lẽ chuyện xích mích này chỉ tạm thời thời. Bà tha thiết mong sao được như thế. Bây giờ đứng trước nguy cơ mất Mervyn bà mới thấy bà cần đến ông dường nào.
Bỗng có tiếng chân người bước đến gần bà, bước chân cắt đứt dòng tư tưởng của bà, bước chân của người đàn ông mà trước đây bà đã xua đuổi:
Nat Ridgeway.
Ông ta đứng trước mặt bà, lễ phép cất mũ, nói:
– Có thể nói cô lại thắng tôi ... thêm một lần nữa. Bà nhìn ông ta một lát.
Không bao giờ ông ta có thể xây dựng một công ty và làm cho công ty phát triển như bố cô đã xây dựng Công ty Giày Black, ông ta không có óc tưởng tượng cũng không có nghị lực để làm đượcc như thế. Nhưng ông ta rầt giỏi công việc điếu hành ông ta khôn lanh, tháo vát và cương quyết. Bà đáp:
– Nat này, cách đầy 5 năm, tôi ,đã mắc phải sai lầm, chắc chuyện này làm cho anh hài lòng.
– Sai lầm trong công việc kinh doanh hay trong đời tư, Ông ta hỏi, giọng nghe hậm hực.
– Trong công việc, - bà đáp, giọng nhẹ nhàng. Việc Nat bỏ công ty ra đi đã chấm dứt mối tình vừa chớm nở, bà không muốn nói chuyện đó. - Xin chúc mừng cuộc hôn nhân của anh. Tôi đã xem ảnh của vợ anh, chị ấy đẹp lắm. - Không đúng như thế, chị ta chỉ hấp dẫn thôi.
– Cám ơn, - Ông ta đáp. - Nhưng ta hãy nói chuyện làm ăn tiếp, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy cô dung đến biện pháp bêu xấu người ta để đạt điều mình mong muốn.
– Làm thế để nắm quyền kiểm soát, chứ không phải tham lam. Chính anh đã nói với tôi hôm qua như thế.
– Giỏl thật. - Ông ta ngần ngừ. - Tôi ngồi được không?
Bỗng cái giọng hình thức này làm bà, bực mình. Bà đáp:
– Dĩ nhiên là được. Chúng ta đã làm việc với nhau nhiều năm và đã cùng đi chơi với nhau suốt mấy tuần, chưa bao giờ anh xin phép tôi để ngồi.
Ông ta cười.
– Xin cám ơn. - Ông kéo cái ghế xích đu của Mervyn vừa ngồi, quay ghế để đối diện với bà. – Tôi đã thử nắm quyền kiểm soát công ty Black mà không có sự giúp đỡ của cô. Thật ngốc, tôi đã thất bại. Đáng ra tôi phải lượng sức mình mới phải.
– Không phải là lúc ta bàn cãi chuyện đó. – Bà nhận ra câu trả lời của bà có vẻ hằn học. - Bỏ qua chuyện cũ là hơn.
– Tôi sung sướng khi nghe cô nói như thế ... vì tôi vẫn luôn luôn muốn mua công ty của cô.
Nancy bỗng giật mình tỉnh ngộ. Suýt nữa thì bà đã đánh giá thấp ông ta.
Đừng bớt cảnh giác đấy nhé! bà nhủ thầm. Bà hỏi:
– Anh nghĩ đến chuyện gì thế?
– Tôi muốn thử một lần nữa, - ông ta đáp. – Dĩ nhiên lần này tôi phải đưa ra đề nghị tốt hơn nhiều.
Nhưng điều quan trọng nhất là tôi muốn cô đứng về phe tôi ... trước và sau khi hợp nhất các công ty. Tôi muốn thỏa thuận với cô, rồi tôi muốn cô nhận một chức Giám đốc của Tổng công ty Dệt May với hợp đồng 5 năm.
Bà không hề trông đợi điều này, bà không biết phải tính sao. Để có thời gian suy nghĩ, bà đặt câu hỏi:
– Hợp đồng à? Để làm gì thế?
– Để điều khiển Công ty Giày Black trở thành một phân xưởng trong Tổng công ty Dệt May.
– Tôi sẽ mất quyền độc lập ... tôi sẽ trở thành người làm công.
– Theo cách tôi tổ chức; thì cô sẽ trở thành người điều hành. Làm ra tiền là cô có độc lập theo ý muốn của cô. Tôi không xen vào các phân xưởng làm lợi cho Tổng công ty. Nhưng nếu làm ăn thua lỗ, thì dĩ nhiên cô mất quyền độc lập.
Tôi cho nghỉ việc những ai thất bại. - ông ta lắc đầu. - Nhưng cô sẽ không thất bại đâu.
Phản ứng đầu tiên của Nancy là từ chối. Ông ta nói hay ho để dụ dỗ bà, ông ta luôn luôn muốn chiếm công ty của bà. Nhưng bà nhận ra từ chối liền là làm đúng điều bố bà mong đợi, mà bà quyết định sẽ không sống theo chương trình do bố bà đ ã đ ịnh đặt ra nữa. Bà cố kéo dài thêm thì giờ, bà nói:
– Ý kiến hay đấy chứ.
– Tôi muốn biết cô có bằng lòng ý kiến này không, ông ta nói rồi đứng dậy.
Cô hãy suy nghĩ đi, rồi cho tôi biết cô có bằng lòng hay không. Tôi không đề nghị ký cho cô một ngân phiếu trắng đâu, nhưng tôi xin hứa với cô tôi sẽ làm đủ cách để cô vừa lòng.
Nancy sững sờ. Độ này ông ta đã biết cách thương lượng rồi đấy.
– Tôi nghi em trai cô muốn nói chuyện với cô. Bà quay lại, thấy Peter đang bước đến gần. Nat đội mũ lên và bỏ đi. Chuyện này có vẻ như đã được sắp sếp trước rồi. Nancy nhìn Peter, ánh mắt căm hờn. Bà muốn suy nghĩ lời đề nghị hấp dẫn của Nat Ridgeway, để xem đề nghị này éo hợp với nếp sống mới mà bà định sống không, nhưng Peter không để cho bà có thì giờ. Anh ta đứng yên trước mặt bà, đầu cúi xuống như thời còn nhỏ, rồi hỏi:
– Chúng ta nói chuyện một lát có được không?
– Tôi không muốn, - bà đáp.
– Tôi muốn xin lỗí chị.
– Cậu chỉ ân hận về việc phản bội cua cậu, khi cậu biết chương trình phản bội đã bị thất bại.
– Tôi muốn hòa giải cho yên ổn.
Bà cay đắng nghĩ, hôm nay ai cũng muốn hòa giải với mình hết. Bà hỏi anh ta:
– Làm sao cậu sửa chữa được những lỗi lầm cậu đã gây ra cho tôi?
– Tôi không sửa chữa được, - anh ta đáp liền. - Chắc không bao giờ tôi sửa được.
Anh ta ngồi xướng trên chiếc ghế Nat vừa bỏ đi.
Khi tôi đọc tờ tường trình của chị, tôi cảm thấy mình là đồ khốn nạn. Tờ tường trình nói rằng tôi không thể điều hành được công việc, rằng tôi không thể so được với bố tôi, rằng chị tôi giỏi hơn tôi nhiều. Tôi thấy xấu hổ vì tự thâm tâm tôi biết sự thật là thế.
Bà tự nhủ:
Đúng là nó có tiến bộ rồi.
Việc này làm tôi tức giận. Nan à, thật đấy. - Hai chị em lúc nhỏ thường gọi nhau là Nan và Petey, bây giờ nghe anh ta gọi lại tên ấy, bà bỗng thấy xúc động đến nghẹn ngào - Tôi nghĩ tôi không biết đã làm cái gì nữa.
Bà lắc đầu. Đây là luận điệu Peter thường dùng để xin lỗi. Bà đáp:
Cậu biết rất rõ cậu đã làm gì.- Nhưng bây giờ bà thấy buồn hơn là tức giận.
Một nhóm người dừng lại gần bên cửa vặn phòng hãng Hàng không để nói chuyện Peter trừng mắt giận dữ nhìn họ rồi nói với Nancy:
– Ta đi trên bãi một vòng nhé? .
Bà thở dài? _Nói cho cùng, anh ta vẫn là em trai của bà. Bà đứng dậy. Anh ta cười hớn hở.
Hai người đi tới cuối mút kia ,của con đê, con đê vượt quá con đường sắt, chạy xuống tận bãi cát. Nancy tháo giày cao gót để đi trên cát. Gió nhẹ ,làm lung lay mái tóc vàng của Peter, bỗng Nancy ngạc nhiên thấy tóc hai bên mang tai eủa anh ta đã rụng hết. Bà tự hỏi tại sao trước đây bà không nhận thấy hiện tượng này và bà hiểu ra việc anh ta chải tóc rất cẩn thận là cốt để che giấu tình trạng hói tóc sớm như thế. Tự nhiên bà cảm thấy mình già.
Bây giờ quanh họ không còn ai hết, nhưng Peter vẫn im lặng không nói năng gì, và chính Nancy là người cuối cùng đã lên tiếng:
– Danny Riley có kể cho tôi nghe một câu chuyện buồn cười. Ông ta nói rằng bố cố tình sắp xếp tình hình sao để cho chúng ta phải kèn cựa nhau.
Peter cau mày hỏi:
– Tại sao bố làm thế?
– Để rèn luyện khả năng chiến đấu của chúng ta.
Peter cười, giọng cười khàn khàn. Anh ta hỏi:
– Chị có tin khống?
– Tin – Tôi cũng thế.
– Tôi quyết định từ nay sẽ không sống theo sự áp đặt của bố nữa.
Anh ta gật đầu, rồi hỏi bà:
= Nhưng chị sê sống như thế nào?
– Tôi chưa biết. Có lẽ tôi chầp nhận lời đề nghị của Nat, hợp nhất hai công ty của chúng ta với nhau.
– Nan không phải công ty của chúng ta nữa. Mà là công ty của chị.
Bà nhìn anh ta. Hắn có thành thật không? Nếu cứ ngờ vực hắn thì đâm ra mình quá ti tiện. bà cảm thấy không nên ngờ vực người em trai quá đáng làm gì.
Khi anh ta lên tiếng nói tiếp, giọng điệu có vẻ thành thật:
– Tôi nhận thấy tôi không có tài trong nghề kinh doanh, nên tôi quyết định sẽ nhường lại công việc này cho những người có tài như chị.
– Nhưng rồi cậu sẽ làm gì?
– Có lẽ tôi sẽ mua ngôi nhà này. - Họ đang đi qua trước một ngôi biệt thự đẹp đẽ, sơn màu trắng và cửa xanh, - Tôi sẽ có nhiều thì giờ để đến nghỉ ngơi ở đây Bà cảm thấy hơi xúc động, lo ngại cho anh ta. Bà hỏi:
– Ngôi nhà đẹp đấy. Nhưng người ta có bán không?
– Có biển rao bán nằm ở phía bên kia. Hồi nãy tôi có qua đấy rồi. Chị vào xem cho biết.
Họ đi quanh nhà. Cửa lớn cửa nhỏ đều đóng kín mít, đứng ngoài không làm sao thấy bên trong được, nhưng bên ngoài trông rất dễ thương. Nhà có hành lang rộng, trong hành lang có nhiều võng, trong vườn có sân quần vợt, và cuối vườn có ngôi nhà nhỏ không có cửa sổ Nancy nghĩ đấy là nhà kho dùng cất thuyền bè. Bà nói:
– Thế nào cậu cũng phải sắm một chiếc thuyền.
– Bà biết Peter rất mê thích lái thuyền.
Bên hông nhà kho, có cánh cửa mở rộng. Peter đi vào. Bà nghe anh ta reo lên:
.
– Lạy Chúa lòng lành!
Bà bước qua ngưỡng cửa, căng mắt nhìn trong bóng tối lờ mờ. Bà lo sợ cất tiếng hỏi:
– Cái gì thế? Peter? Có sao không?
Peter hiện ra bên cạnh bà, hắn nắm cánh tay bà. Bỗng bà thấy trên mặt hắn hiện ra nụ cười đểu cáng, chiến thắng, và bà nhận ra ngay mình đã phạm một sai lầm trầm trọng. Hắn kéo mạnh tay bà để lối bà vào trong.Bà vấp chân, lảo đảo chúi người tới trước, miệng la lên, thả giày và cái ví xuống, rồi ngă nhào ra mặt đất.
– Peter!- bà giận dữ gọi lớn. Bà nghe tiếng chân bước ra rồi có tiếng cánh cửa đóng sầm lại, và bà ở trong cảnh tối thui tối mò. – Peter? Bà bắt đầu lo sợ. Bà đứng dậy. Có tiếng lách cách bên ngoài như tiếng khóa .= Peter! .Cứ nói điều gì mày muốn đi!
Không có tiếng trả lời:
Đứng trong ngôi nhà tối như bưng, bà hiểu bà đã mắc bẫy, hắn đã tìm thấy ngôi nhà vô chủ, có nhà kho cất thuyền rất thuận lợi cho hắn, hắn dẫn bà đến, nhốt bà vào đây để bà lỡ chuyến máy bay, không về kịp để biểu quyết ở Hội đồng quản trị. Những lời ân hận, xin lỗi những lời hứa sẽ từ bỏ công việc kinh doanh của hắn và thái độ chân thành của hắn, chỉ là những lời giả dối, là thái độ xảo quyệt. Hắn đã gợi lại kỷ niệm thời thơ ấu để cho bà mềm lòng. Một lần nữa bà tin vào hắn, một lần nữa hắn phản bội bà. Thật đáng cho bà khóc.
Bà cắn môi, xem xét tình thế. Khi mắt đã quen với bóng tối trong phòng, bà thấy một đường ánh sáng nằm dưới cánh cửa. Bà đi đến phía cửa, hai tay dang thẳng ra phía trước. Khi đến cửa, bà sờ vào hai bên cửa và tìm ra cái cần gạt ngắt điện. Bà kéo cái gạt xuống, cả nhà kho sáng trưng. Bà đưa tay vặn nắm cửa, nhưng lòng không hy vọng. Quả vậy, cánh cửa không nhúc nhích:
hắn đã càl then chặt ở bên ngoài rồi. Bà tựa vai vào thành cửa, cố đẩy mạnh ra, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Khi té xuống đất, bà bị trầy hai cùi tay và hai đẩu gối, bít tất bị rách. “Đồ rác rưởi”, - bà rửa thầm Peter.
Bà mang giày vào, lượm cái ví lên và nhìn quanh.
Hầu như cả căn nhà kho đều bị một chiếc thuyền buồm lớn choán hết, chiếc thuyền để trên chiếc xe chở hàng. Cái cột buồm gác trên giàn treo trên trần nhà, còn buồm được xếp gọn để trên boong thuyền. Ở cuối nhà kho có một cánh cửa lớn.
Nancy nhìn kỹ cánh cửa, bà thấy cửa khóa thật cẩn thận, chắc chắn.
Căn nhà nằm hơi xa bãi biển, nhưng có thể có người khách nào trên tàu Clipper hay người nào đấy tình cờ đi ngang qua đây. Nancy bèn hít vào một hơi thật dài rồi cất tiếng la thật lớn:
Cứu, cứu tôi với! Bà định gọi mỗi lần cách khoảng một phút để khỏi khàn giọng.
Mặc dù cửa trước và cửa bên của nhà kho rất vững chắc và khóa chặt, nhưng nếu bà có cái đòn bẫy hay dụng cụ gì đại loại như thế, bà có thể phá cửa ra được. Bà nhìn quanh. Chủ nhà quả là con người quá cẩn thận:
ông ta không để trong cái nhà kho cất thuyền này vật dụng dùng làm vườn nào hết. Không có xẻng mà cũng không có cào.
Bà kêu cứu lần nữa, rồi leo lên boong thuyền, cố tìm cho được dụng cụ gì.
Trên boong có nhiều tủ, nhưng tất cả đều được chủ nhân quá cẩn thận khóa kỹ.
Bà nhìn kỹ lần nữa khắp nơi trên boong, nhưng chẳng cỏ gì mới lạ. Bà lẩm bẩm:
– “Trời ơi là trời!”.
Bà ngồi xuống chiếc bánh lái nhô cao lên, lòng lo sợ .Trong nhà kho lạnh ngắt,nhưng may thay bà có mang theo áo măng tô ca sơ mia. Bà cứ kêu cách nhau từng phút nhưng càng lúc bà càng hết hy vọng. Chắc bây giờ hành khách đều đã lên thủy phi cơ hết. Máy bay chắc sắp cất cánh, để lại bà một mình ở đây rồi.
Bỗng bà nghĩ, mất công ty bây giờ đối với bà nghĩa lý gì. Nhưng nếu không có ai đến gần nhà kho này một tuần thì sao? Quá khiếp sợ, bà cất tiếng kêu cứu không ngớt.
Gọi một lát bà thấy mệt, phải ngồi nghỉ. Peter xấu xa thật đấy, nhưng hắn không phải sát nhân. Hắn sẽ không để cho bà chết. Có lẽ hắn sẽ gởi một lời nhắn nặc danh đến cho cảnh sát ở Shedlac, báo cho họ biết để cứu bà ra. Nhưng dĩ nhiên là không cứu bà ra trước khi họp hội đồng quản trị. Bà tin chắc thế nào bà cũng không gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng bà vẫn thấy đau khổ vô cùng.
Nhưng nếu Peter quá tồi tệ thì sao? Và nếu hắn quên báo cho cảnh sát? Nếu hắn lâm bệnh hay gặp tai nạn gì thì sao? Khi ấy ai sẽ cứu bà ra?
Bà nghe tiếng động cơ của chiếc Clipper rồ lên ở dưới vịnh. Thế là bà hoàn toàn hết hy vọng. Bà đã bị phản bội và đã thua cuộc, bà lại còn mất Mervyn nữa. Chắc bây giờ ông ta ở trên máy bay đợi giờ cất cánh. Có lẽ ông ta sẽ tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy đến cho bà, nhưng vì hồi nãy bà đã nhiếc ông là “đồ ngốc”, nên có lẽ ông đã ngán bà rối.
Tiếng máy nổ ở dưới vịnh rồ mạnh. Chiếc Clipper cất cánh rồi .Tiếng máy nổ lớn thêm vài phút nữa rồi yếu dần, Nancy nghĩ chắc máy bay đã lên cao trên trời rồi. Thế là hết, bà tự nhủ, mình đã mất cơ sở làm ăn, mất Mervyn, và có 1ẽ sẽ chết đói ở đây nữa. Không, mình sẽ không chết đói mà chết khát, chết khát vì la hét và mê sảng trong cơn hấp hối ...
Bà cảm thấy bên má có vết xước, bà lấy tay áo lau máu tươm ra ướt má. Bà phải tìm ra khỏi đây mới được. Bà phải tìm cách để ra khỏi đây. Bà nhìn quanh một lần nữa. Bà tự hỏi không biết bà dùng cái cột buồm để làm đòn bẩy có được không, bà bèn đưa tay lên cái giàn có cột buồm, nhưng không được, cột buồm quá nặng, một người không thể nhấc nỗi.
Bà có thể dùng cách nào để khoét một lỗ trong cánh cửa không nhỉ? Bà nhớ đến chuyện của những tù nhân trong các nhà tù thời trung cổ, họ dùng móng tay cào lên đá nhà tù, năm này qua năm nọ để cố đào con đường trốn ra. Nhưng bà đâu có nhiều năm trước mắt, cho nên bà phải có cái gì cứng hơn móng tay mới được.
Bà lục tìm trong ví. Một cái lược bằng ngà nhỏ, một thỏi son dùng đã gần hết, một hộp phấn rẻ tiền mà các con bà tặng quà cho bà vào dịp sinh nhật thứ , một cái khán mù soa thêu, cuốn ngân phiếu, tờ giấy bạc 5 bảng, nhiều tờ 50 đô la và cây bút nhỏ bằng vàng:
không có cái gì dùng được. Bà nghĩ đến quần áo. Bà đeo sợi dây thắt lưng bằng da cá sấu có khóa sắt mạ vàng. Nếu dùng cáí kim nhọn nơi khóa thắt lưng này xoi lớp gỗ quanh bộ khóa thử xem sao? Công việc này lâu đấy, nhưng bà con cả một thời gian dài bất tận. Bà bước xuống khỏi chiếc thuyền, xem xét bộ khóa nơi cánh cửa lớn gỗ cứng, nhưng có thể bộ khóa sẽ bung ra mà không cần bà xoi cho đến tận mép bên kia.
Bà tháo sợi dây thắt lưng ra. Cái váy tụt xuống, bà cởi luôn váy ra, xếp lại để trên mặt thuyền. Không có ai đâu mà sợ người ta thấy, vả lại bà mặc cái quần đùi có viền đăng ten đẹp đẽ và cái thắt lưng để treo vớ cũng đẹp cho nên:
bà thấy yên tâm.
Bà bắt tay vào việc. Loại sắt ở chiếc kim của khóa thắt lưng không phải loại sắt tốt, nên chỉ xoi một lát là nó cong lại. Nhưng bà vẫn xoi tiếp, chỉ chốc chốc dừng lại để gọi cấp cứu thôi. Từ từ, chỗ xoi có hình một cái khe, mạt cưa rơi xuống đất.
Gỗ ở cửa có vẻ mềm chứ không như bà lo sợ, có lẽ vì không khí ẩm ướt.
Công việc tiến hành nhanh chóng và bà hy vọng không bao lâu nữa, bà sẽ ra ngoài được.
Ngay lúc bà tràn trề hy vọng thì chiếc kim của khóa thắt lưng bị gãy.
Bà lượm cái kim gãy lên, cố xài tiếp, nhưng không có cái khóa làm điểm tựa, nên bà rất khó dùng cái kim gãy để xoi. .Nếu đè mạnh cái kim gãy, cái kim trật ra khỏi mấy ngón tay, còn nếu đè nhẹ thì đường khe không sâu thêm. Sau khi để rơi cái kim gãy năm hay sáu lần, nước mắt phẫn uất chạy ra làm hai mắt bà mờ đi, không thấy gì hết, bà đua hai nắm tay đấm thùm thụp vào cửa.
Bỗng có tiếng người cất lên:
– Ai đấy?
Bà im lặng, ngưng đấm vào cửa. Có phải bà vừa nghe có tiếng ai không?
Bà hét lớn:
– Cứu tôi với! Cứu tôi với!
– Nancy, cô đấy phải không? .
Tim bà đập thình thịch. Giọng nói là giọng Anh, và bà nhận ra rồi:
– Mervyn! Lạy Chúa lòng lành.
– Tôi đi tìm cô. Có chuyện gì xảy ra cho cô thế?
– Giúp tôi ra khỏi đây, được không?
Ông xô mạnh cửa.
– Cửa khóa rồi.
– Anh qua bên cửa hông.
Nancy đi vòng qua chiếc thuyền đến cánh cửa kia. Bà nghe ông nói:
– Cửa bị cài cứng rồi ... đợi tôi một lảt ... - Cô nghĩ ông sắp phá được cửa và sẽ thấy bà chỉ mang vớ và quần lót, nên bà vội khoác măng tô vào. Một lát sau, cánh cửa mở rộng. Nancy nhào vào vòng tay của Mervyn.
– Em tưởng em sẽ chết ở trong ấy mất! - Bà nói và khóc nức nở.
Ông ôm chặt bà vào lòng, vuốt tóc bà, miệng thì thầm nói:
– Ổn rồi, ổn rồi.
– Chính Peter đã nhốt em vào đây, - bà nói, mắt đầy lệ – Anh đã nghi hắn làm chuyện dơ dáy. Nếu em hỏi ý kiến anh, anh sẽ nói hắn là đổ rác rưởi.
Nancy khinh bỉ Peter, bà quá sung sướng được gặp lại Mervyn. Bà ôm cứng lấy ông, đăm đăm nhìn ông rồi thình lình bà hôn tới tấp lên mắt, lên má,lên mũi và cuối cùng lên môi ông. Bà mở miệng, hôn ông say sưa. Ông ôm quanh người bà, siết mạnh bà vào người ông. Bà áp sát vào ông, muốn cọ sát vào cơ thể ông.
Hai tay Mervyn ôm lưng bà trong áo măng tô, ông lần hai tay xuống dưới và dừng lại trên chiếc quần đùi. Ông nhích người ra, nhìn bà. Áo máng tô hở hai vạt ở phía trước. Ông hỏi:
– Váy của em đâu rồi?_ Bà cười.
– Em dùng mũi nhọn của cái khóa thắt lưng để phá ổ khóa cửa, cho nên váy của em tụt xuống, em phải cởi váy ra.
– Chuyện lạ lý thú làm sao! - Ông nói, giọng khàn khàn, đưa tay mân mê mông và đùi trần của bà. Cả hai đều ham muốn mãnh liệt, không làm sao chịu được. Bà muốn làm tình ngay tại chỗ, và bà biết ông cũng muốn như thế. Bà cứ nhắc mãi cậu:
“Em có thể chết trong đó em có thể chết trong đó”, và cứ nghĩ đến chuyện vừa qua là bà càng ham muốn làm tình. Hơi thở hổn hển, hai người như hai con thú quyện lấy nhau.
Ông quì xuống, từ từ kéo chiếc quần đùi của bà xuống. Vừa e thẹn lại vừa hùng hục lửa dục, bà cởi tuột chiếc quần đùi xuống tận mắt cá. Ông đứng lên, ôm bà vào lòng. Hai người lại hôn nhau tới tấp, môi và lưỡi giao hòa nhau, cùng thở hồng hộc như nhau.
Một lát, Nancy nhích người lui, đưa mắt nhìn quanh và hỏi:
– Làm ở đâu?
– Em quàng hai tay quanh cổ anh, - ông nói.
Bà làm theo lời ông. Mervyn để hai tay dưới đùi chân bà rồi nhẹ nhàng nâng bà lên. Hai tà áo măng tô xòe ra. Bà hướng dẫn ông đưa vào trong bà, rồi hai chân quắp lấy quanh hông ông.
Họ giữ yên một lát, bà thưởng thức cảm giác ngây ngất, cảm giác mà đã từ rất lâu bà không biết đến, cái cảm giác êm ái khi có đàn ông vào trong bà, khi hai cơ thể giao hòa nhau. Không có gì trên đời này thú vị cho bằng, bà nghĩ bà đã điên khùng từ 10 năm nay vì đã bỏ qua cảm giác này.
Rồi bà nhúc nhích, nghe ông rên ư ử, bà càng nhúc nhích mạnh thêm và bà nghĩ làm thế ông sẽ sướng hơn. Bà không cảm thấy xấu hổ chút nào hết khi làm tình với tư thế rất kỳ lạ cùng người đàn ông mà bà mới quen biết.
Một lát sau, bà mở mắt, nhìn ông. Bà muốn nói với ông bà yêu ông. Nhưng bà vẫn còn chút tỉnh táo để lòng nhủ lòng rằng nói thế còn quá sớm; tuy nhiên cảm xúc trong lòng cứ dâng trào quá mạnh khiến bà thủ thỉ bên tai ông:
– Anh yêu!
Nhìn ánh mắt của ông, Nancy biết ông hiểu tận tâm can bà, ông thì thào gọi tên bà và tăng cường hoạt động.
Bà nhắm mắt, thưởng thức những đợt khoái lạc truyền khắp người bà. Cứ mỗi lần ông thúc sâu vào trong bà là bà như nghe những tiếng rên nho nhỏ từ xa trong sâu thẳm của lòng bà phát ra. Rồi bà cảm thấy ông nín lại một lát. Toàn thân bà rùng mình và khoái cảm, bà rên lớn, đồng thời cơn cực khoái làm cho cả hai cơ thể dao động. Cuối cùng cơn khoái lạc dịu xuống, Mervyn đứng yên, còn bà nép mình vào ngực ông.
Ông siết mạnh người bà, nói:
– Sao, em muốn mãi như thế này sao?
Bà phá ra cười. Không có gì làm cho bà sung sướng bằng có người đàn ông có khả năng làm cho bà cười Ông để bà xuống đất. Bà run run đứng tựa người vào ông một lát. Rồi miễn cưỡng, bà mặc áo quần vào.
Khi hai người đi ra ngoài trời có ánh nắng nhàn nhạt để ra bãi trở về con đê, họ cười với nhau, nhưng không nói.
Nancy tự hỏi không biết có phải số phận của bà là sẽ sang sống bên Anh và lấy Mervyn không. Bà đã thua cuộc, không kiểm soát công ty được nữa:
Bà không có phương tiện để đến Boston đúng giờ họp hội đồng quản trị, cho nên Peter sẽ thắng bà, vì cổ phần của hắn nhiều hơn Danny Riley và cô Tilly. Bà nghĩ đến hai đứa con của bà:
bây giờ chúng đã tự lập rồi, bà không cần chu cấp cho chúng nữa. Bà vừa nhận thấy Mervyn là một người tình lý tưởng.
Trận cãi cọ của hai người hồi nãy chỉ còn sót lại một chút âm vang mà thôi.
Nhưng bà sẽ làm gì ở bên Anh? Bà nghĩ, mình không thể làm người nội trợ ở trong gia đình được.
Họ đi đến bờ đê, đưa mắt nhìn con vịnh. Nancy phân vân không biết khi nào thì có chuyến tàu khởi hành ở đây. Bà định bảo Mervyn cùng đi hỏi cho biết, thì bỗng bà thấy ông ta nhìn đăm đăm cái gì ngoài xa.
Bà hỏi:
– Anh nhìn cái gì thế?
– Chiếc Grumman, - ông đáp, giọng trầm ngâm.
– Là gì?
Ông đưa tay chỉ ra ngoài vịnh.
– Chiếc thủy phi cơ nhỏ kia có tên là Grumman. Đây là kiểu thủy phi cơ mới ... sản xuất cách đây chưa đầy hai năm. Là loại thủy phi cơ bay rất nhanh, nhanh hơn cả chiếc Clipper nữa.
Bà nhìn chiếc thủy phi cơ loại máy bay một lớ:
cánh hai động cơ với buồng kín đáo. Bà hiểu Mervyl? đang nghĩ gì. Đi được trên thủy phi cơ này, thế nào cũng đến được Boston đúng giờ để dự buổi họp hội đồng quản trị. Bà ngần ngừ một lát, lòng lo ngại rồi hỏi:
– Chúng ta thuê máy bay này được không?
– Chính anh đang nghĩ đến chuyện ấy đây.
– Ta đi hỏi thử! - Nói xong, bà vội đi vào văn phòng hãng Hàng không, Mervyn cũng vội vã theo bà.
Tim của Nancy đập liên hồi. Có lẽ bà còn cách cứu vãn được công ty. Nhưng bà cố giữ bình tĩnh, vì vẫn còn trở ngại nằm trước mắt.
Hai người vào trong văn phòng, một thanh niên mặc đồng phục của hãng Pan American ngạc nhiên thốt lên:
– Kìa, quí vị lỡ máy bay à?
Nancy không đáp lại mà hỏi ngay anh ta:
– Anh biết chiếc thủy phi cơ nhỏ ngoài kia là của ai không?
– Chiếc Grumaun phải không? Biết chứ. Của chủ một nhà máy sợi tên là Alfred Southborne.
– Có khi nào ông ta cho thuê không?
– Có chứ, khi nào có thể thì ông cho thuê. Bà muốn thuê?
Nancy cảm thấy tim đập thình thịch.
– Phải.
– Người phi công đang có mặt ở đây ... anh ta đến để xem chiếc Clipper.
Người thanh niên đi lui, nhìn vào trong văn phòng gần đấy và gọi:
– Ê, Ned! Có người muốn thuê chiếc Grumann đây.
Ned bước ra. Một thanh niên khoảng 30 tuổi mặc sơ mi có ngù vai. Anh ta lễ phép gật đầu chào và nói:
– Tôi rất muốn giúp bà, nhưng người phụ lái cho tôi không có ở đây mà muốn lái chiếc Grumann thì phải có hai phi công.
Tim Nancy thắt lại.
– Tôi là phi công đây, - bỗng Mervyn vọt miệng nói.
Ned có vẻ không tin, anh ta hỏi:
– Ông có lái thủy phi cơ à?
Nancy nín thở.
– Có Mervyn đáp, - chiếc Super Marine.
Nancy chưa bao giờ nghe tên chiếc thủy phi cơ này, nhưng hẳn đây là chiếc máy bay đua, vì Ned nghe xong liền tỏ ra quá kinh ngạc, anh ta hỏi:
– Ông là phi công nhà nghề à?
– Khi còn trẻ tôi là phi công nhà nghề. .Bây giờ tôi bay giải trí thôi. Tôi có chiếc Tiger Moth.
Được rồi, nếu ông đã từng lái chiếc Super Marine, thì ông phụ lái chiếc Grumman không khó khăn gì. Và ông Southbome đi vắng ngày mai mới có mặt.
Ông bà muốn đi đầu?
– Đi Boston.
– Như thế ông bà phải trả một ngàn đô la.
– Không thành vấn đề! - Nancy hăng hái thốt lên - Nhưng chúng tôi phải đi ngay bây giờ mới được. - Người phi công nhìn bà với vẻ ngạc nhiên, anh ta cứ nghĩ chính Mervyn mới là người quyết định.
– Thưa bà, chúng ta sẽ cất cánh trong vài phút nữa thôi. Bà thanh toán như thế nào?
– Tôi có thể ký ngân phiếu cho ông, hay là ông viết hóa đơn để công ty của tôi ở Boston trả tiền mặt cho ông .Công ty tôi là công ty Giày Black.
– Bà làm việc cho công ty Giày Black à?
Tôi là chủ công ty.
– Tuyệt, tôi mang giày của bà đấy.
Bà nhìn xuống. Anh ta đang mang trên chân loại giày kiểu Oxford màu đen có mũi nhọn giá 6,80 đô la, cỡ 44. Bà hỏi như máy:
– Ông đi có êm không?
– Tuyệt vờí. Giày rất êm. Nhưng tôi nghĩ chắc bà quá biết rồi.
Bà cười, đáp:
– Phải, giày của tôi rất tốt.