Cơn bão đổ xuống nhanh đến độ không ngờ. Mới học được hơn một giờ, thầy trò phải vội vã kéo nhau về. Khoảng hai giờ trước, trời còn khô tạnh nhưng bây giờ tuyết đổ trắng hết cả sân trường. Những cánh hoa tuyết lớn như hoa gòn, bay tơi tả. Trời đất như nổi cơn thịnh nộ. Gió vùng vẫy. Những ngọn tùng bách vật vả trong cơn bão chướng. Những cành thông bị tung lên, hất xuống như người đàn bà đang bị lôi kéo bởi những cánh tay vũ phu. Ngâu co ro. Tay ôm tập vở. Lòng do dự, bối rối nhìn ra bãi đậu xe trắng xoá. Tuyết mỗi lúc càng dầy hơn. Một hai chiếc xe của ai đó đã nằm lủi bên lối đi. Sân trường càng lúc càng vắng. Một người đang dọ dẫm từng bước khó khăn trên lối đi. Quấn lại khăn quàng cổ, Ngâu mím môi băng mình ra khoảng sân đầy tuyết. Hơi hướm của Đính phảng phất trong mảnh khăn quàng khiến Ngâu chới với, ngộp thở trong nỗi nhớ đầy tràn.
Dưới lớp tuyết dày, mặt đất đã đóng băng. Những chiếc xe trong bãi đậu bị tuyết phủ đầy. Khó khăn lắm Ngâu mới giữ được thăng bằng cho khỏi ngã. Lần mò một chập, Ngâu mới tìm ra được xe. Phủi nhanh lớp tuyết trên cửa, Ngâu hối hả chui vào xe mở máy, rồi lại lui cui kiếm cây cào tuyết. Cách mấy chiếc xe gần đó, một người đàn bà đang co ro, tuyệt vọng, loay hoay mở cửa xe. Dưới ánh đèn tờ mờ trong cơn bão tuyết, Ngâu nhận ra Gayle. Cô quay kiếng xuống, ló đầu ra ngập ngừng gọi:
"Bà có cần tôi giúp gì không ?"
Gayle quay lại, do dự:
"Ổ khoá bị đông cứng rồi! Nãy giờ tôi chưa mở cửa được."
Ngâu nhanh nhẩu bước xuống xe. Người đàn bà hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không tỏ thái độ gì. Gió càng lúc càng buốt. Sân trường đã thưa dần bóng xe. Những cành thông trong sân vẫn không ngừng vật vã. Mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua vẫn không có kết quả gì. Tuyết càng rơi dày hơn. Trời lạnh cóng. Người đàn bà nhìn quanh bãi đậu xe, giọng đầy lo lắng:
"Đường sá sắp đóng băng rồi. Bây giờ lái xe thì chỉ bị tai nạn."
Ngâu bình tĩnh:
"Bây giờ chỉ có cách là bỏ xe lại, tôi đưa bà về rồi mai tới lấy thôi."
Gayle do dự:
"Vậy thì làm phiền cô rất nhiều!"
Ngâu cười hiền:
"Không sao, tôi đâu có thể bỏ bà lại đây một mình được."
Hai người dắt díu nhau tới xe. Ngâu líu quíu kéo dây an toàn. Hơi ấm áp của máy sưởi trong xe khiến Gayle dễ chịu hơn. Bình thường quảng đường từ nhà Gayle đến trường khoảng mười lăm phút lái xe; nhưng đêm nay phải hơn một tiếng đồng hồ mới tới nhà. Đường trơn trợt. Bánh xe không bám được xuống mặt đường, cứ lướt đi trên lớp băng đá. Lên dốc một tí thì xe bị tuột xuống. Xuống dốc thì xe cứ trôi phăng phăng, lóp ngóp như con kiến nhỏ trong lòng chảo trơn mỡ.
Ngồi kế bên, Gayle nhấp nhỏm từng hồi nhưng bà vẫn cố trầm tĩnh, sợ gây cho Ngâu thêm nhiều căng thẳng. Bà gỏi chuyện một cách nhát gừng:
"Cô nhớ Việt Nam không ?"
Ngâu gật đầu, mắt chăm chú nhìn xuống đường:
"Nhớ lắm!"
Ngâu ngập ngừng:
"Bà nghĩ sao về Việt Nam?"
Giọng Gayle có một chút ngập ngừng:
"Việt Nam đã cướp đi hai người đàn ông thân yêu nhất của tôi, nhưng bây giờ, cá nhân tôi, tôi muốn nói một lời xin lỗi với Việt Nam ..."
Ngâu im lặng trong khi giọng Gayle vẫn thật thấp:
"Bây giờ tôi mới hiểu ! ... Chúng tôi không nên can dự vào..bao nhiêu người đã chết . Chồng tôi...con tôi."
Lòng Ngâu chùng xuống:
"Xin lỗi. Tôi rất tiếc..."
Người đàn bà ngắt nhanh, giọng buồn bã:
"Tin tôi đi! Tôi mới là người tiếc nuối và ân hận nhiều hơn ai hết!"
Rồi bà than thở:
"Tôi mong lớp sử này kết thúc cho nhanh, nhức đầu quá!"
Ngâu nói nhỏ:
"Thật ra lịch sử không phơi bày được hết mọi khía cạnh của sự thật đâu. Người viết dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể nào có đủ khả năng để vạch trần tất cả. Đó là chưa nói đến vấn đề thiên kiến."
Gayle hoài nghi:
"Cô không tin vào sách vở à?"
Ngâu cười, giữ vững tay lái:
"Tất cả mọi thứ đều có khuyết điểm của nó."
Gayle thở dài:
"Ừ!..Sao mà họ đánh nhau mãi không chán..."
Ngâu cười nhẹ:
"Con người làm được hoà bình thì cũng làm được chiến tranh. Chiến tranh hay hoà bình gì cũng đều nằm trong sự chọn lựa của con người cả."
Người đàn bà cúi mặt buồn bã:
"Đứa con trai mới lớn của tôi chết ở Việt Nam . Đám tang của nó có đầy đủ nghi lễ của một người lính được tổ quốc vinh danh. Đó là một niềm an ủi cho những bà mẹ bất hạnh của đất nước tôi. Nhưng cô biết không , mãi sau này tôi mới biết nó thật sự chết vì ma túy. Eric, chồng tôi mang theo một hình bóng của một người đàn bà Việt Nam về bên cõi chết. Tấm ảnh còn nằm trong ba lô. Tất cả mọi người đã lừa tôi. Bao nhiêu năm nay tôi sống trong sự lừa dối."
Ngâu ôn tồn, thận trọng:
"Gayle, tấm ảnh đó không có nghĩa lý gì cả! Nếu bà nghĩ người đó có thể là một cô y tá, một người bạn, hay là một tình địch của bà thì người trong hình sẽ là người đó, thế thôi!"
Gayle trầm ngâm:
"Nhưng tấm ảnh vẫn là một sự thật không thể chối cãi."
Ngâu cười nhẹ:
"Ông nhà đã không còn nữa để tự biện hộ cho mình. Thật hay giả đều nằm trong võ đoán của những người còn lại. Điều quan trọng là bà có tin vào tình yêu của ông ấy dành cho bà không ?"
Người đàn bà thừ người, thở dài, ngập ngừng:
"Tôi không hiểu vì sao tôi lại nói ra những điều này trong đêm nay, nhất là với một người Việt Nam . Việt Nam là một đề tài đem đến cho tôi nhiều điều bất an và bức rức nhất...Tôi sẽ thấy dễ chịu vô cùng khi tôi có thể tha thứ. Có lẽ, vì ...không ít thì nhiều, cô là người trong cuộc.."
Ngâu dịu giọng:
"Khi bà bày tỏ được là bà đã biết tha thứ."
Người đàn bà nhìn Ngâu nghi ngờ:
"Vậy sao..."
Ngâu cười tự tin, nhẹ gật đầu. Nguời đàn bà mỉm cười theo, chợt chỉ tay về phía trước:
"Kìa, đến nhà rồi! Cô cho tôi xuống đây."
Ngâu rà lại, Gayle xoay người nhìn Ngâu, chớp mắt:
"Cám ơn nhiều lắm! Lái xe cẩn thận nhé! Cô còn đi bao xa nữa?"
Ngâu cười trấn an:
"Bà đừng lo, qua khỏi rừng cây là sắp tới rồi. Chúc bà ngủ ngon."
Người đàn bà cười đằm thắm, dò dẫm từng bước trên tuyết, đưa tay lên vẫy vẫy.
Mãi tới khuya, Ngâu mới về tới phòng trọ. Vừa bước lên tới nấc thang cuối cùng, Ngâu chợt nhìn thấy Đính đang đứng bồn chồn trước cửa. Vóc dáng tiều tụy của Đính khiến cho lòng Ngâu thấy nao nao. Trông thấy Ngâu, chàng kêu lên:
"Ngâu...!"
Ngâu cười mệt mỏi:
"Anh chưa ngủ?"
"Không! Khi tuyết vừa bắt đầu rơi. Đi loanh quanh cả buổi chiều...Chờ em..Chờ em và chờ em. Càng chờ càng ..nóng ruột. Ngâu, sao cứ lánh mặt anh? Em giận anh hở Ngâu? Em không hiểu đây là lúc anh cần em nhất sao?
Ngâu tháo chiếc nón len đang đội trên đầu, đưa tay vuốt mớ tóc rối lạnh:
"Em không tránh anh. Em..."
Ngâu chưa kịp trả lời, chàng đã thở hắt
"Anh không còn nơi nào để đi nữa...Mệt mỏi quá!"
Ngâu quay đi dấu nỗi ngậm ngùi, nghiêng người loay hoay mở cửa:
"Vào nhà đi, mưa bão thế này cũng không thể đi đâu."
Đính gật đầu:
"Anh có nhiều chuyện muốn nói với Ngâu. Em xem, em ướt cóng cả rồi."
Ngâu đẩy nhẹ cánh cửa, với tay bật đèn. Ánh sáng toả ra . Vàng ấm. Ngâu đặt sách vở xuống bàn, quay sang Đính, ngập ngừng:
"Anh chơ Ngâu, em cần phải thay áo."
Đính bình thản:
"Ừ! Anh xuống bếp kiếm trà pha cho nhỏ một ly."
Ngâu cười, chỉ tay vô bếp:
"Trà trong tủ bếp..."
Ngâu quay lưng bước nhanh vào trong. Một lát sau cô trở ra, lặng lẽ loay hoay thắp hết những ngọn nến quanh phòng. Căn phòng ấm hẳn lên. Mùi nến thơm toả ra thoang thoảng khiến Ngâu cảm thấy dễ chịu hơn, cô với tay tắt đèn. Bên cửa sổ, người đàn ông đang đứng nhìn xuống đường, bóng lung linh mờ ảo dưới ngọn nến. Trước mặt chàng, hoa tuyết vây bũa trong bầu trời màu xám đục. Tất cả mọi ngõ ngách của thành phố nhuộm một màu trắng xoá. Trên những con đường trắng, không một bóng người lai vãng. Thỉnh thoảng, một hai chiếc xe ì ạch đi qua để lại hai vệt hằn sâu trên mặt đường trắng xoá. Gió ri rít. Hai cánh cửa sổ run lên từng chập. Mùi da thịt toả ra gần gũi. Người đàn ông mơ màng nhìn ra khoảng trời trắng đục:
Nói xong, Ngâu chồm lên thành cửa,, thò đầu ra ngoài. Hơi lạnh phà lên mặt Ngâu lạnh buốt. Cô xoè hai tay, vói bắt những cánh hoa tuyết đang đổ xuống như lông ngỗng. Đính nhăn mặt:
"Lạnh đấy! Khép cửa lại, kẻo mai lại ốm mất!"
Ngâu cười:
"Đẹp quá!"
Chỉ tay xuống đường, cô nói như trách móc:
"Thiên hạ thật là điên! Đêm đẹp như thế này mà lại đóng cửa ngủ hết! Phí quá!"
Đính nhẹ nhàng chồm qua người Ngâu, kéo hai cánh cửa khép lại. Môi thật gần. Mắt thật gần. Hơi thở quyện vào nhau. Đính nhìn xoáy trong mắt nàng:
"Mấy tuần nay em thay đổi rất lạ lùng. Tại sao?..."
Ngâu nhìn chàng không trả lời, hỏi nhỏ:
"Bao giờ anh đón chị ấy?"
Câu hỏi bất ngờ khiến người đàn ông không dấu được vẻ bối rối, chàng lặng lẽ buông tay. Ngâu cười nhẹ:
"Anh không cần phải dấu Ngâu nữa. Anh biết em rất ghét bị phỉnh phờ kia mà!"
Đính ngập ngừng:
"Không lâu nữa, sao em biết?"
Ngâu tựa người vào thành cửa:
"Em linh cảm như thế, sắp đến Noel rồi..."
Ngâu khoanh tay trước ngực, ôm lấy hai cánh tay đang run lên nhè nhẹ. Mắt đăm chiêu nhìn xuống đường. Giọng cô nhẹ hẫng:
"Anh có biết là em mỏi mệt lắm không ? Em không còn làm chủ được đời em. Những lúc gần đây, em thật là khổ sở, lúc nào cũng bị dằng co. Lắm lúc em muốn có anh trong cuộc đời ghê gớm! Và cũng có lúc, em muốn quên anh. Em phải làm gì?"