Chàng Adonis đa tình thường ở trong trạng thái lơ mơ, đờ đẫn, hoàn toàn biến đổi, cứ y như có phép lạ, đáng coi là nạn nhân ít thích hợp nhất. Những lúc như vậy, cậu cười thật thánh thót, thở thật là sâu, nhìn thật đắm đuối và rất uể oải cụp hàng mi êm mượt rủ bóng ấm áp, thỏ thẻ ngọt ngào, cử động mềm mại và rất đẹp đến nỗi phải là người vững vàng lắm mới không bị vẻ quyến rũ của cậu chinh phục. Nhưng những mánh khóe và thói trụy lạc bừa bãi khá đơn điệu của cậu chẳng có gì chung với tinh thần phụng sự tình yêu không chút do dự của chàng thủ thư, và hơn thế, với cả tài năng mạnh mẽ và nóng bỏng của em. Tôi chẳng muốn nghĩ rằng nguyên nhân của những thay đổi liên tục diễn ra trong con người cậu vào thời gian cuối và đã biến cậu bé mơ mộng xinh đẹp thành con người mà cậu đã trở thành bây giờ - dửng dưng, buồn chán và thờ ơ với tất cả mọi chuyện, trừ tình dục, như con bồ câu nung núc thịt lười biếng, lại chính là những thức kích dục thổ tả kia. Chắc số phận của chàng Adonis là phải trở thành lễ vật hiến sinh cho thói thèm khát tình yêu không biết chán của chính mình, và với một ý nghĩa nào đó, cậu đã trở thành người chết khi đang còn sống trên đời.
Tôi thấy khó nhớ từ khi nào người ta bỗng bắt đầu trông thấy ông bá tước có cái bộ dạng khá nặng nề giống một anh dân đen thô kệch luôn có anh chàng vệ tinh trẻ tuổi quyến rũ đi kèm ở khắp mọi nơi. Dạo đó, bất chấp những nguyên tắc bất thành văn của câu lạc bộ và ý muốn của một số các vị trưởng lão, bằng sắc đẹp hiếm thấy cậu thiếu niên đã chẳng cần thời hạn thử thách, được chấp nhận ngay làm thành viên mới của hội săn. Cậu không bỏ qua bất kỳ cuộc săn nào, nhưng trong những lúc như vậy, cậu phô diễn không phải tính tự chủ, kiên nhẫn, độ rắn của đôi tay hay là khả năng chịu đựng dẻo dai của mình, mà là vẻ duyên dáng đặc biệt nổi bật của những chiếc áo khoác ngắn bằng da nai người ta thường diện trong các cuộc săn chỉ vì chúng rất mốt, chứ chẳng có phẩm chất chức năng gì. Nhưng chẳng bao lâu sau cậu ephebus 10 ẻo lả đâm chán các trò vui thô bạo trong rừng, thường xuyên quay quắt nhớ biển Adriatic ấm áp và ánh mặt trời vuốt ve, mơn trớn của đất nước Italy quê nhà. Người bảo trợ hào hiệp không đủ sức từ chối thỏa mãn ý muốn của cậu nhân tình nên một thời gian sau họ đã cùng đến sống trong căn phòng đắt tiền của một khách sạn sang trọng thuộc khu nghỉ nổi tiếng bên bờ vịnh Venice. Tại đó ông bá tước, người có trái tim mềm dịu hơn so với biểu lộ bề ngoài và là người hoàn toàn ngây ngất khi Adonis thánh thót như bỏ bùa mê, bằng thứ tiếng Italy như trẻ nít của mình thỏ thẻ một cách cảm động, rót vào cái tai đỏ, dầy thịt của người khổng lồ ngượng nghịu: "Gulliver 11 của em!" hoặc cái câu nói chung là rất ngốc nghếch "Gullinbursti", như kiểu dân Đức gọi một con thú là Lông vàng, đã làm một trong vô số những hành động thiếu suy xét của mình là mua cho cậu bé yêu dấu chiếc thuyền buồm nho nhỏ màu trắng muốt chưng diện cho cậu ta còn hơn cả những chiếc áo khoác ngắn bằng da nai.
Nhưng trên đường từ Liechtenstein đến quần đảo Lido, đôi tình nhân đã lưu lại một ngày ở nước Áo và gặp gỡ ông bác sĩ đang dằn vặt nặng nề vì tuyệt giao với anh gù thủ thư, già sọm thấy rõ, mắc chứng đãng trí có chọn lọc và khổ sở vì thiếu giao lưu. Ông già xởi lởi bỗng dưng vớ được người nghe chuyện, sau khi vớt trong cốc nước hàm răng giả sáng lóe rất xứng dùng quảng cáo cho cái nhà máy danh tiếng ở ngoại vi Vaduz, chẳng biết có hữu ý hay không, đã hớn hở thết các vị khách bất ngờ cả đống những câu chuyện, những lời nhận xét, và vẫn sắc sảo đến kỳ lạ như mọi khi, chọn lựa chính những điều họ ít muốn nghe hơn cả.
Ông nhắc đến em, và chuyến săn đầu trong mùa, cười sặc sụa tuyên bố biết rất rõ nhờ có em họ đã săn được con vịt nào trong lần đó. Im lặng đầy ý nghĩa trong giây lát, nhưng không giữ được phút ngừng lời có chủ định đó, ông ta lại cười ha hả và bắt đầu, khoái chí vì sự hóm hỉnh sắc sảo của chính mình, xúc động kể về một giáo phái cấm trứng vịt ở Trung Hoa và những tập quán thịnh hành ở đó. Nhận thấy vẻ ngờ vực lịch thiệp trên mặt người nghe, ông hạ giọng và giải thích một cách đầy ngụ ý rằng ở Trung Hoa con vịt tượng trưng cho penis 12 và tình dục đồng giới, còn những con vịt Bắc Kinh dễ thương luôn gắn với tình yêu ngọt ngào, cũng như là những con chim bồ câu của chúng ta vậy.
Đến đây bác sĩ lại phá lên cười và ranh mãnh giơ ngón tay dọa Adonis.
Cậu ephebus thẹn thùng cụp mi, còn óc tưởng tượng của ông bác sĩ nghịch ngợm thì đã bị xâm chiếm bởi những tai họa nho nhỏ mà có hồi ông đã là nhân chứng trong ngôi nhà của chàng thủ thư, bằng vẻ chân thành hơn, nhưng khẽ thở dài, kể về số phận long đong của con nhái Atelop sặc sỡ vừa được phối đôi trong tuần đã kiệt sức mà chết, bởi vì tình yêu đã khiến nó quên ăn quên ngủ, còn sau đó tỏ lòng cảm thông thân thiết với con ếch cạn cái xơ xác đáng thương bị gã bạn tình nồng nhiệt xé rách mất mấy centimet da ở ngực.
Sau đó ông hướng cặp mắt đã trở lại vui vẻ của mình vào ông bá tước, và như ông này cảm thấy, lại bắt đầu nói, chẳng có bất cứ liên quan gì đến câu chuyện trước đó, về con lợn rừng đầu u kỳ lạ, trông rất giống lợn lòi, nhưng toàn thân đầy cục u.
Nhắc đến con lợn lòi, ông già hoạt bát lại không thể nhịn kể câu chuyện huyền thoại đảo Cyprus tuyệt hay được nghe hồi xưa về Aphrodite và người tình trẻ tuổi bị thú hoang xé xác của nàng, nhưng đến đoạn giữa câu chuyện của bác sĩ, cả hai người nghe cùng rùng mình và đưa mắt nhìn nhau. Rồi từ phút đó, có cái âm thanh nào đó bất tận, buồn bã và ù tai càng lúc càng ngân váng thêm không dứt được trong tai họ, át cả tiếng ồn quen thuộc của xe cộ vọng từ đường phố, và giọng nói vui vẻ của ông bác sĩ vô tư khiến cuộc tụ họp của họ bỗng chốc trở thành nặng nề, nên ông bá tước và cậu bé khó khăn lắm mới đợi được đến lúc rút cuộc có thể ra về. Họ len lén rời ngôi nhà, bám lấy tay nhau như trẻ con, - im bặt và bối rối, thất vọng tìm chỗ dựa lẫn vào nhau, - khi ông già vẫn còn chưa nói hết câu chuyện mà họ đã chẳng nghe thấy nữa bỗng ngừng bặt và ngủ thiếp đi ngay trên ghế, thậm chí còn khoan khoái và ranh mãnh mỉm cười trong cơn mơ.
Còn những chuyện tiếp theo về đôi này đã lại tới tai tôi từ đảo Lido. Người ta bảo tôi ông bá tước kiệt sức vì những vụ phản bội bất tận của người tình nông nổi đã gầy rộc đi. Còn Adonis thì hình như chẳng bận lòng gì về những nỗi giày vò của ông. Và họ bây giờ họ vẫn sống như vậy, không yên ổn, dằn vặt lẫn nhau và bản thân, nhưng Adonis thiếu những trò giải khuây mới, giống đứa trẻ thiếu máu dửng dưng nhìn thế giới bằng đôi mắt xanh thẳm đẹp như vẽ trên tranh sứ, hoàn toàn trống rỗng, còn ông bá tước thì luôn ở trong nỗi âu lo triền miên làm mòn mỏi trái tim, - lúc thì xúc động van nài, lúc ghen tuông hậm hực, - đã buộc phải quên đi lòng kiêu hãnh, canh giữ cậu bé một cách nghiêm ngặt, giống con mèo dâm đãng, tinh ranh bị ám ảnh chỉ bởi mỗi thú dâm dục.
Và về sau, khi công việc của công ty đưa tôi đến Italy, chính mắt tôi đã buộc tôi phải tin vào sự không thể cứu vãn của những thay đổi đã diễn ra từ cái thời tốt đẹp hơn nhiều đối với họ mà tôi được chứng kiến trước đây giữa ông bá tước khổng lồ béo phục phịch và "cậu bé xấu xa" của ông ta. Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi nhạt nhẽo, và cái nụ cười trên khuôn mặt tôi chắc có lẽ trông rất gượng gạo, còn ông bá tước thì thở nặng nhọc và ngoảnh đi khi cái nhìn tần ngần, dâm đãng của Adonis uể oải, hơi béo mỡ hãy còn chưa có râu trên mặt cứ dán chặt vào tôi, những sợi lông tơ thiếu niên trên cái bộ mặt hơi đẫy và bắt đầu phị ra như bột nhão bây giờ trông thật tởm, hệt như thể của một gã thái giám vậy.
Hoàn toàn đã rõ là cả hai người họ rất bất hạnh, và khi vào mấy ngày sau tôi tình cờ để mắt đến một bài báo kinh khủng mô tả những chi tiết cụ thể ghê rợn chuyện trong một ngôi nhà hoang trên đảo Burano một người đàn ông trẻ đã bị giết, thậm chí không phải bị xé xác, mà là nghiền thành cháo, những mảnh thi thể sót lại được tên sát nhân mất trí chăm chỉ chuyển qua bên kia vịnh, để sau đó, vào buổi sớm tinh mơ quá ư là đẹp đối với những chuyện kinh tởm, thử mang làm mồi nuôi lũ chim câu thờ ơ, chậm chạp trên quảng trường Piazza San Marco ngay trước mắt những khách qua đường sửng sốt; và tên tội phạm, với sức mạnh kinh người tuyệt vọng chống lại những cảnh sát do ai đó gọi, dễ dàng đánh bật cả đám đông đội bảo vệ trật tự nhanh chóng ập đến như đàn kiến, với tiếng rống man dại giằng giật sợi dây xích của những chiếc còng cứ cố bập vào cổ tay, tôi cảm thấy váng vất trong người không phải vì những cảnh máu me rợn người được bài phóng sự mô tả một cách thích thú, mà còn vì tin chắc lại có thêm một lời tiên tri đã thành sự thật, và rốt cục thú dữ đã xé xác chàng Adonis của mình.
Nhưng sau hai ngày vẫn ở Palazzo Pesaro, nơi chúng tôi đã tình cờ gặp gỡ lần trước, lại thấp thoáng bóng đôi bạn quen, và tôi chỉ còn biết cảm tạ Chúa vì cuộc cãi vã uể oải quen thuộc choán hết quan tâm của họ:
- Thế ông còn định nói thêm bao nhiêu lần về chuyện đó? Tôi chẳng đã hứa là sẽ không bao giờ như vậy nữa...
- Có mà trời sập cậu cũng chẳng khác được!
- Thế thì ông nhiếc móc làm quái gì?!
- Cậu cứ tỏ vẻ thật thà ngạc nhiên và nhún vai dửng dưng như thế thì lúc nào tôi cũng chỉ muốn giết cậu thôi...
- Ông đã ăn cắp cuộc đời tôi!
- Tôi vì yêu cậu!..
Họ không nhận thấy tiếng hơi thở nhẹ nhõm run run thoát ra từ ngực tôi, cũng như cái nhìn ướt át, cảm động của tôi hướng đến, trong đó niềm vui gặp gỡ với họ đã gần như là tình yêu. Và vừa đáp lại cái gật đầu chào của tôi, họ đã lại tiếp tục phân giải các mối quan hệ, thậm chí có vẻ không đoán ra vì sao, do sơ suất hay từ tâm mà họ đã may mắn thoát khỏi một cơn ác mộng như thế nào.
Theo như tôi được biết, ông bá tước và chàng Adonis vẫn còn tiếp tục hành hạ nhau thêm một thời gian, nhưng khi cậu bé lại tiếp tục biến mất lần nữa, ông bá tước đã tìm thấy được trong mình nghị lực để không bổ nhào đi tìm. Nhưng một lần, rốt cục bản tính thú hoang cũng bộc lộ. Và lý do là vì một sự hiểu nhầm vô lý nào đó, người ta đã liên tục gửi đến cho ông bá tước mĩ phẩm và những áo quần rất mốt từ các cửa hàng đắt nhất trong thành phố. Đến một ngày nọ, ông ta phát khùng, trở nên hung dữ, nện cho viên bưu tá một trận và quẳng anh chàng đáng thương từ trên bậc cầu thang xuống, sau khi đã chụp lên đầu anh chàng mấy chiếc quần lót cho bọn trai ranh có gắn miếng kim loại vàng chóe ở mác.
Thật lạ, nhưng cái hành động ngỗ ngược đến phi lý này đã trả lại sự cảm mến trước đây của tôi đối với ông bá tước, và tôi thấy hết sức thích thú khi một lần được biết rằng sau khi từ bỏ anh nhân tình õng ẹo hành hạ đến không chịu nổi, ông bá tước bỗng công bố một cuốn sách kỳ lạ khác thường ông đã viết rất nhanh, và nó khiến ông ta trở nên nổi tiếng.
Và tôi không ngạc nhiên vì bằng nhan đề của nó, tác giả muốn lưu danh em muôn thuở. Bởi vì hàng đời nay người ta vẫn ngợi ca người yêu của mình, khi viết, khắc hay chạm trổ những cái tên yêu quý lên tất cả mọi thứ lọt vào tầm nhìn của cặp mắt xúc động long lanh - trên các bức tường, cánh cửa, thân cây, những tấm khiên, các cây cột, ở các bể bơi, trên các bệ thờ, ghế đá trong vườn, kính chắn gió ô tô, mặt đường nhựa, những chiếc ghế, thùng hộp, bao da, bình hoa, vành đĩa, chân tượng đài, các mỏm đá, trên thân thể của chính mình và bản đồ bầu trời sao. Còn họa sĩ vĩ đại Phidias thì vượt qua hết thảy, khi đánh liều viết "Pantarkes tuyệt mỹ" trên ngón tay của thần Zeus uy nghi - chúa tể đỉnh Olympe. Nhưng vì bản tính khiêm nhường cao quý cố hữu không cho phép tiết lộ với kẻ lạ tên người yêu dấu của mình, ông bá tước đã rút gọn nó chỉ còn một chữ cái. Thế nhưng cái ông chủ xuất bản thực dụng cứ khăng khăng đòi đổi tên, để công chúng không nhận nhầm cuốn sách với một cuốn tự điển hay sách tra cứu. Đáng tiếc! Mặc dù có thể khi cố gắng vẽ nắn nót chữ cái kiểu gô tích thật lớn trên trang bìa trắng nhất cuốn tiểu thuyết của mình, ông bá tước đã nghĩ đến cả Adonis mới bỏ rơi ông chưa lâu...
Còn khi đọc bài phỏng vấn của ông ta cho tạp chí Arlequin, cái nhìn trượt dọc theo các dòng chữ của tôi vấp phải một câu kỳ quặc: “Điều nhà văn đáng quan tâm không phải là kể cái gì đó hay hơn, mà là không nói về điều gì đó”. Khi đó tôi đã hình dung ra căn phòng nhỏ làm phòng viết của bá tước khổng lồ ưa cô độc, chiếc đồng hồ cổ kêu tích tắc ầm ĩ; lông xù, im bặt như trong nấm mồ, một con vẹt thỉnh thoảng đổi chân trong chiếc lồng sắt đung đưa cót két; giấu không kỹ sau mấy hàng sách phủ bụi là chiếc cúp bạc mà chàng Adonis trẻ tuổi giành được trong cuộc thi nhảy vui nhộn trong bao da quét dầu đựng rượu đầy đến miệng ở một cuộc hội quê. Người ta đã giành phần chiến thắng cho anh chàng chẳng phải vì anh ta trụ vững trên đôi chân lâu hơn những người khác, mà bởi vì trong khi cố giữ thăng bằng, anh chàng có những cử động thân thể uyển chuyển và quyến rũ nhất; treo lơ lửng bất động trong tia nắng buổi chiều tà những vòng khói thuốc lá trong suốt, và trông có vẻ thật khôi hài trong căn phòng này, cứ như cây phong lữ trong hang con quái vật đa tình, một chậu cây dương xỉ Adiontum Capillus-veneris vẽ hoa, tên thông tục gọi là cây tóc thần Vệ Nữ. Và đã bất ngờ phát lộ với tôi nỗi buồn dai dẳng, mãnh liệt nào đuổi theo ngòi bút cần mẫn của ông ta. Nhưng tôi vẫn còn muốn biết thêm có điều bí mật nào người khổng lồ ưu phiền không mong muốn chia sẻ với kẻ khác bằng những lời cay đắng buột thốt lên?
Rồi trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ đăng thông báo trên tất cả các báo lớn của châu Âu. Nội dung thông báo lồng trong khung kẻ bằng các dấu cảm thán, nếu trí nhớ không phản lại tôi, là như sau: “Xin hãy lên tiếng đáp lại, những ai đã có diễm phúc được yêu A”. Bây giờ tôi biết rằng đó là một ý tưởng thiên tài, mặc dù thậm chí cả những người nói chung chẳng quen biết gì em, bị thúc đẩy bởi mong muốn duy nhất là chia sẻ với ai đó bất kỳ câu chuyện tình yêu lớn nhất của mình, bất chấp đôi khi chỉ là tưởng tượng, cũng gửi thư đến lút cổ tôi. Ý tưởng này tuyệt vời bởi vì đã nhắc về tôi, đồng thời thông báo địa chỉ mới của tôi cho một người mà thông tin nhận được từ đó là bí mật táo bạo nhất và dường như có thể là giấc mơ viển vông nhất của tôi…
Nhưng khá lâu trước khi chiếc phong bì màu vàng bằng loại giấy dày được gửi đến, đã xảy ra một chuyện gì đó chắc chắn đáng nhắc đến.
Một lần với chuyến thư thường lệ từ những người chẳng có chút hình dung nào về em, những bức thư bất tận và đã bắt đầu dần khiến tôi mất trí, dồn tôi đến ý nghĩ phản bội về chuyện em chỉ là một giấc mơ xa xưa hay là trái quả của óc tưởng tượng bệnh hoạn của tôi, người ta trao cho tôi kỳ phiếu nhận bưu phẩm, và chẳng bao lâu trong đôi tay nôn nóng của tôi đã nằm gọn một gói không lớn, bọc cẩn thận không có địa chỉ người gửi, đã buộc tôi phải hoàn toàn hối hận vì sự thiếu tin tưởng.
Trong gói bưu phẩm có một băng cassete bình thường, và tôi đã đành phải thôi không băn khoăn, tức bực, mà ngược lại, nghe đi nghe lại nó đến hơn chục lần cho đến khi lóe lên trong óc tôi điều phỏng đoán về chủ nhân giọng nói đàn bà ghi trong đó. Vậy là tính đãng trí của tôi không chỉ đáng tha thứ, mà thậm chí là đương nhiên, bởi vì giọng nói này, khác với khuôn mặt nữ chủ nhân của nó, tôi gần như không biết. Chuyện là cuốn băng đã mang đến cho tôi những bài hát và tiếng cười, và những đoạn đối thoại thoạt tiên tưởng như vô nghĩa của cô kỵ sĩ bé nhỏ da nâu đã chết mấy năm trước vốn chẳng bao giờ nói khi có mặt tôi bằng một thứ tiếng nào khác ngoài cái thổ ngữ ở trong yết hầu không giải mã được.
Thế mà bây giờ con bé tự do chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Đức, tiếng Italy hay tiếng Hy Lạp, kể những câu chuyện ngộ nghĩnh khác nhau, thân thiện đáp lời ai đó mà những lời đối đáp của người này thấy rõ đã bị cắt bỏ khi chắp ghép, và con bé hát những bài hát xứ Naples bằng giọng không lớn nhưng rất du dương, rung động sâu xa tận trái tim. Nhưng càng đến gần cuối cuốn băng, lời nói càng đứt đoạn và hư ảo, những bài ca thêm buồn bã và mơ màng hơn, những câu chuyện thường xuyên bỏ lửng giữa chừng, bởi vì con bé im bặt cứ mỗi khi chạm đến chuyện xúc động của nó. Làm nó xúc động chắc chỉ có một chuyện trên đời. Có cảm tưởng là con bé không thể nói về điều gì đó hết sức quan trọng đối với nó, nhưng đến một lần tiếp chiếc máy cassette của tôi tái hiện lại cái im lặng kéo dài và có ý nghĩa đến chảy nước mắt ở cuối băng, niềm tin chắc chắn rằng con bé đã chết vì tình yêu, thứ tình yêu mạnh hơn tất cả và không còn chỗ cho cái gì khác nữa, làm tôi choáng váng. Con bé đã chết vì tình, như nữ thần Echo (tiếng vọng) xinh đẹp và vui tươi thuở xưa. Con bé gọi, gọi mãi người yêu dấu nhất của mình, và kiệt sức bởi nỗi buồn không thoát nổi, và thân thể của nó đã dần tan, cho đến khi chỉ còn lại giọng nói âm vang triền miên bên tai...
Còn chẳng bao lâu, sau cuốn băng đã xuất hiện người gửi - cô gái Amazon đến thành phố tôi dự hội nghị chú giải văn bản cổ. Rất cao và thẳng, nét mặt Scandinavia thuần chủng, phục trang nghiêm chỉnh, đầu óc thông minh sắc sảo, tỉnh táo và đầy hoài nghi, với cái nhìn bình thản, lạnh lẽo, lúc nào cũng sẵn sàng buông lời nhận xét vẻ châm biếm hoặc trịch thượng, cô ta khiến tôi kính nể, nhưng thường đẩy tôi lâm vào tình cảnh bối rối.
Buổi chiều, sau khi làm tôi băn khoăn không ít, trong suốt nửa giờ không rời mắt dõi theo con bướm đêm thò chiếc vòi xoắn tít rung rung khoan khoái vào bất cứ giọt rượu vang màu hổ phách nào sóng sánh rớt ra, cô gái Amazon mệt nhọc xua tay từ chối tách cà phê tôi mời và cứ như thể bỗng dưng hết sức chán ngấy cuộc chuyện trò rời rạc chẳng đi đến đâu của chúng tôi, cô quả quyết đứng dậy, rời chiếc bàn trong quán cà phê cô đã đích thân chọn cho cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Dướn mày và tỏ vẻ bực bội, cô nói có lẽ nên đi dạo một chút thì hơn. Chúng tôi đi lang thang rõ lâu, tránh nơi đông người, đến những nơi bóng tối vây phủ, tỏa mùi cỏ thơm và ran giọng ve sầu, còn sau đó cô thở dài, nhìn bầu trời đêm sáng lấp lánh dửng dưng, bực tức nhăn mặt và lắc đầu như thể muốn xua một ảo ảnh tồi tệ, thốt lên với vẻ bất bình lạnh băng trong giọng nói: “Ôi Hecate! Hecate Trioditis, nữ thần của Ba Con Đường!.. Bất hạnh chỉ bởi sự lựa chọn đường đi cho con người bà ta dành lại cho mình...”.
Tức giận bứt một nhánh cỏ dài cầm vung vẩy, cô quả quyết rảo bước vượt lên. Những mối ngờ vực dằn vặt tôi, liệu có phải tôi là nguyên nhân tâm trạng tồi tệ của cô và có đáng đuổi theo cô hay không, nhưng bỗng cô dừng chân, không ngoảnh lại, hình như để chờ tôi bước kịp. Còn sau đó, chẳng để mắt đến tôi, bỗng dưng nói về một chuyện khó chịu.
Với nỗi đau tình đầu không được san sẻ, cô ta quyết định, có phần nghiêm túc, nhưng một phần cũng là để lấy sự châm biếm bản thân làm nguôi ngoai nỗi đau thất bại trong trái tim kiêu hãnh, dùng thứ bùa thuốc nổi tiếng nhờ trợ lực của nữ thần Hecate toàn năng để đoạt phần thắng trong cuộc chiến ái tình, một bài thuốc kỳ diệu ấn định phải thực hiện những thủ thuật hắc ám sau đây: ngâm một con chuột chù vào nước suối nguồn, làm y như vậy với hai con bọ trăng, nhưng lần này phải dùng thứ nước dòng chảy xiết, bắt một con tôm sông, lấy mỡ dê đốm còn non, phân khỉ đầu chó, hai cái trứng cò quăm, mười tám gam nhựa cây, nhựa đường và nghệ tây, ba mươi sáu gam cỏ núi Alpes xứ Italy, và trầm hương, hành không nhánh. Tất cả cho vào cối giã nát, vào lúc trăng tròn cho hỗn hợp thu được vào lò nung đặt ngoài trời, và bình tĩnh đi ngủ. Theo đoan chắc của tác giả sách cổ, màn mây u ám sẽ tan, ngây ngất vì khói lễ vật hiến sinh, Hecate xuất hiện, vị nữ thần sẽ đuổi theo linh hồn mà kẻ đang yêu khao khát, không cho kháng cự và từ bất cứ nơi nào dẫn tới ngôi nhà người kêu gọi nó. Nhưng khi linh hồn kẻ bị phù phép đến, cần mở cửa không chậm trễ, nếu không nó sẽ bị nữ thần đang truy đuổi tức giận xé tan thành từng mảnh.
Cô gái Amazon cười không vui, thực hiện tất cả những lời chỉ dẫn và thiếp đi, đắm đuối nhắc đi nhắc lại cái tên yêu dấu. Cô ta đã chờ đợi được thấy trong mơ nữ kỵ sĩ bé nhỏ, nhưng con bé đã không xuất hiện một mình, và bị tổn thương bởi mũi tên độc ghen tuông, cô gái Amazon không mở cửa cho con bé. Điều cuối cùng cô ta trông thấy trước lúc thức giấc là khuôn mặt đẹp lỗng lẫy kề sát, tái mét cơn giận dữ man dại của Hecate, và dường như có dòng máu đen quánh trong ánh sáng phốt-pho của bà ta rỉ ra trên những xương nắm tay người tình không chung thủy mệt lả đấm vào cánh cửa. Cô ta đã tỉnh giấc mà tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nhưng càng lúc càng yếu, cứ như cố thu hết những sức lực đang nhanh chóng kiệt quệ. Cô gái Amazon run rẩy vì kinh hãi, nhảy bổ ra mở khóa, nhưng cánh cửa toa xe đóng chặt, và cô ta bắt đầu dùng hết sức lực, bằng cả tấm thân luyện tập chăm chỉ của mình húc mạnh vào đó. Tiếng gõ từ bên ngoài thêm dồn dập, cấp bách và tuyệt vọng. Cảm thấy sắp phát điên, cô lấy đà nhảy bổ vào cánh cửa và cuối cùng đã phá bật được nó ra. Nhưng sau khi bật dậy từ dưới đất, nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên, lo lắng của người bạn gái vẫn còn sống nguyên (“Có chuyện gì thế? Chị không sao chứ? Mọi chuyện ổn không?”), rốt cục cô gái Amazon đã phân biệt được mơ với thực, cười phá lên nhẹ nhõm, đùa bỡn đáp lời nữ kỵ sĩ nhỏ rằng luôn mơ ước được thấy bầu trời sao trong giấc ngủ, rồi vừa cười vừa cầm chiếc giày đỏ gãy gót từ tay cô bé, xoay xoay chiếc giầy Lọ Lem trong tay, cô ta hứa sẽ xem có thể làm được gì với nó, trong lúc vui thậm chí đã không nghĩ ra việc gì bỗng dưng lại phải vội đi sửa giày như thế. Cô ta cười giễu bản thân vì tự dưng đã trở nên mê muội lạ lùng là tin những chuyện mê tín man rợ của các tổ tiên u tối và không được học hành. Nhưng tiếng cười của cô ta thoát ra đã nhẹ nhõm và tự do hơn, cô nhớ chắc trong giấc mơ Hecate đã không đuổi kịp, không xé nát và không uống máu cô bạn nhỏ của mình.
Còn bây giờ cô ta không hiểu tại sao mà cô, đứa con và niềm kiêu hãnh của khoa học, dù chỉ trong giây lát thôi, lại tin vào những điều huyền bí và trò phù phép?! Bởi vì chính cô, chứ không phải cái cô gái người Anh Louise Joy Brawn, là "đứa trẻ ống nghiệm" đầu tiên được sinh ra trên đời. Chính là bà mẹ kỳ quặc và không biết sợ hãi là gì của cô, với trợ lực từ khoản quyên góp hào phóng - món quà thuyết phục và quyến rũ hiếm ai có thể chối từ -, đã nài nỉ các nhà nghiên cứu thực hiện cái việc chính họ cũng hết sức muốn làm là mạo hiểm thử tiến hành thí nghiệm, không chờ kết thúc chương trình chuẩn y. Và thành công đã mỉm cười, kết quả việc thụ tinh bên ngoài và cấy phôi thai đã cho ra đời một bé gái khỏe mạnh, xinh đẹp, và việc này đã xảy ra từ lâu trước ngày 25 tháng 7 năm 1978 - thời điểm cả thế giới hoan hỉ đón nhận tin đứa trẻ thụ tinh nhân tạo đầu tiên của thế giới chào đời. Cuộc đời đứa trẻ rất mực quý giá có hàng mi cong vút, vàng óng phơn phớt ánh mặt trời đã được lo lắng giữ gìn tránh mọi biến cố, được sưởi ấm bởi tình yêu lớn lao và cực kỳ hiền dịu của bà mẹ rạng rỡ hẳn lên với sự ra đời kỳ diệu của nó. Cô bé đã lớn lên mạnh mẽ, rất hoạt bát, nghịch ngợm, được trời phú cho trí thông minh linh hoạt, rất hiếu kỳ, và đặc biệt có tài trong mọi việc nó nhúng tay vào. Từ cái nhìn đầu tiên, con bé làm người lớn mê mẩn, nó dễ dàng cầm đầu những đứa trẻ du côn bất trị nhất, là cái đích ngưỡng mộ âm thầm của các cô bé và cậu bé nhút nhát được cưng chiều. Cả thế giới rộng mở với nó, nhưng bản tính táo bạo và tự do vô hạn độ trong quan niệm của nó giống y bà mẹ, nên vào một ngày đẹp trời, không một phút lưỡng lự, nó đã từ bỏ ngôi trường đại học hứa hẹn đường công danh khoa học rạng rỡ để chạy theo tiếng gọi của tình yêu, gia nhập một gánh xiếc rong, chấp nhận những gian khổ và thiếu thốn của cuộc đời du mục một cách hoàn toàn tự nhiên, như "thời tuổi trẻ vàng son" người ta xưa nay vẫn vậy.
Lúc này, thành thực ngạc nhiên và không hiểu vì sao ý nghĩ của bản thân lại hướng đến Hecate hoang đường, cô cảm ơn số phận bởi không ai biết gì về những hành động ngốc nghếch đó.
Sang ngày hôm sau gánh xiếc dừng chân chuẩn bị cho cuộc trình diễn lớn. Khi vật dụng bắt đầu được bốc dỡ để ngổn ngang trên quảng trường chính của thành phố ngày xưa mang tên Amyclae, lòng ghen lại làm mờ mắt cô, nhưng lúc này cô đã thấy máu người yêu trong ánh sáng ban ngày, và đó là thứ máu tuyệt nhiên không đen như trong giấc mơ, nó đỏ chói màu chiếc giầy da bóng mà rốt cục cô vẫn chưa mang chữa được.
Khi dòng máu nhỏ chảy thành rãnh giữa mớ tóc xoăn cứng mà cô khát khao được vuốt ve hơn mọi thứ trên đời, cô gái Amazon tuyệt vọng thấy mình đã giết chết nữ kỵ sĩ nhỏ. Những chồi xanh khát vọng yêu đời và phấn hứng vươn đến hạnh phúc và mặt trời tình yêu rũ gục, khô héo và chết lụi, và tâm hồn cô trở nên lạnh lẽo, chơi vơi trong trống rỗng, không sinh khí như quả cầu bất động, giống khuôn mặt nữ thần Hecate say ngủ. Nó như quả cầu được chiếu sáng tự bên trong chỉ bởi một ngọn lửa không màu - là quyết tâm bằng nỗi đau khổ cùng cực, dẫu chỉ phần nào chuộc lại điều ác đã phạm phải trong cơn giận dữ.
____________________
10 Ephebus: cách gọi những người trẻ tuổi đang độ đôi mươi của người Hy Lạp.
11 Nhân vật trong tác phẩm Gulliver du ký của nhà văn Anh Jonathan Swift.
12 Penis: dương vật (tiếng Anh).