Nghe tiếng khóc thút thít bên tai, tôi giựt mình tỉnh dây. Ðầu tôi nhức nhối như bị chẻ làm hai. Nghe hơi lạnh buốt cả thân mình, tôi lần lần mở mắt.
Ủa lạ! làm gì tôi đang nằm sóng sượt trên xuồng và trong bụi mắm?
Trăng vẫn sáng tỏ như thường để chen vào cành cây những tia sáng mong manh.
Bóng cây đã ngả chỉ rằng trăng đã quá đầu. Xa xa có tiếng chó sủa dồn. Sương khuya nhểu từng giọt, từng giọt, từ trên lá mắm xuống xuồng xuống mình tôi.
Tiếng khóc vẫn thút thít trong vô cùng yên lặng. Tôi đưa tay rờ lên đầu. Ðầu đã được bịt một cái khăn ướt ướt.
Tôi rán chống tay ngồi dậy để nhìn kỹ người đang khóc phía mũi xuồng, nhưng vô ích, tay chân tôi còn rũ liệt.
Xuồng động, tiếng khóc thút thít bỗng ngưng mất. Rồi xuồng lại động. Tôi có cảm giác rằng người khóc ấy đang bò lại gần tôi.
Quả thiệt như vậy, “người ấy” bò lại, “người ấy” đỡ tôi dậy, để tôi nằm trên tay, rồi “người ấy” kêu nho nhỏ:
- Anh Sáu!
Ý trời! Con tám Én!
Tôi rụng rời không nói được gì hết. Sự ngạc nhiên là liệt bại cả nói năng và cử động của tôi.
Con tám Én nhẹ nhàng ôm tôi trên tay, kéo vào lòng. Hơi ấm ở người nó lần lần thấm vào da tôi, vào thịt tôi. Hơi ấm ấy, với tôi là một nguồn sanh lực, một phương thuốc thần làm cho tôi định tỉnh: nó đá thằng tư Bồ nhào một đống… mình bị ai “khệng” một cây… Rồi bây giờ sao lại nằm đây, nằm trên xuồng, trong bụi mắm? Nó làm gì tưng tiu ôm mình?… nó làm gì mà… khóc? Mà làm gì nữa lại ở trong bụi mắm nầy chớ? Lạ lùng, lạ lùng, thật lạ lùng! Phải hỏi cho ra lẽ…
Tôi giợm ngồi dậy, nhưng bàn tay mềm mềm của nó đưa lên, chỉ đè nhẹ một cái là tôi nằm yên xuống không cục cựa.
- Anh nằm cho khoẻ một chút đi!..
Rồi nó lại nối tiếp cái “bản khóc” bi ai thê thảm.
Lần nữa tôi lại lạ lùng: Hồi nãy mình nằm “ngay cán cuốc”, nó khóc; bây giờ mình sống nhăn lại đây, nó cũng khóc. Quái lạ cho con nầy!
Vùa lúc đó, tôi trực nhớ lại mối thù. Vùng một cái, tôi ngồi xổng lên điểm mặt nó:
- Thôi đi, đừng màu mè trêu gan tao nửa!
Tức thì, con tám Én đưa tay bụm miệng tôi lại:
- Ðừng la lớn, anh Sáu!
Tôi vẫn trợn mắt nói oang oang trong lòng bàn tay nó:
- Cái gì… cái gì mà bụm miệng người ta?… Ôm mà xơ rốp…
- Anh Sáu à, nằm yên xuống đây, em sẽ nói hết cho anh nghe.
Giọng nó tấm tức, tấm tưởi nghẹn ngào làm tôi cũng động lòng. Tôi gở tay nó ra dịu bớt:
- Làm gì tôi ở đây, mà làm gì… cô ở đây?
- Anh Sáu ơi, em đang trốn, ngưòi ta đang kiếm em rần rần ngoài kia kìa!
- Kiếm cô? Sao cô không về, lại bắt tôi phải trốn theo trong bụi mắm nầy là nghĩa lý gì vậy?
Tôi dứt câu nó lại khóc thêm, khóc mướt.
Ai có lòng dạ sắt đá, chai, lì đến thế nào đi nữa cũng phải động mối thương tình, huống gì tôi, thằng “Sáu đờn kìm”, đã có lần xưng “anh” ngọt với nó.
Tự nhiên, tôi vuốt tóc nó, níu tay nó, ngọt ngào:
- Em Tám, sao em khóc, anh làm gì em mà em khóc?
- Anh Sáu ơi, khổ cho em lắm. Chết em rồi anh Sáu à!
Mình tôi thấy ấm nữa, mà trở lại nóng hầm:
- Trời, gì đó em Tám, sao vậy em Tám?
- Anh ơi, để em thuật hết đầu đuôi cho anh nghe. Thằng tư Bồ, như anh đã biết, là học trò ruột của ba em, nghề nói giỏi lắm. Vậy mà anh dám rủ nó thí võ. Chẳng lẽ anh với nó gây lộn, em, người ngoài cuộc, em lại xen vô đưọc lời gì. Thấy anh hứa đánh với nó, em đón đầu cản anh, anh không nghe. Ðến khi nó thủ cái bộ “lão hổ” là cái thế độc hiểm vô cùng, mà anh không biết. Anh đã đứng xụi lơ, rồi lại càn dám xáp lại gần nó nữa. Em đứng ngoài hết vía, biết rằng nếu nó trở bộ một cái là đá vô bụng anh chết liền. Lúc đó quýnh quá, em không kịp suy nghĩ, chạy nhào vô để cứu anh. Ðã vậy mà nó lại nghình em, sẵn đang tức giận, em cho nó một đạp nhào đầu. Rủi em đạp mạnh quá nhằm dạ dưới làm nó tức đến mất thở. Em đã điến hồn, kế dòm lại thì anh đã bị thằng năm Ô vác cặp đập lúa đánh anh chết giấc…
- Trời, thằng năm Ô đánh anh? Ðồ xỏ lá, quân khốn nạn!
con tám Én lật đật bụm miệng tôi:
- Nhỏ nhỏ chớ!… Lúc đó, máu trên đầu anh ra nhiều quá mà thiên hạ chỉ lo cứu thằng tư Bồ không ai ngó ngàng gì đến anh, em đau lòng rút khăn rằn bịt đầu cho anh, rồi mượn chị bảy Móm khiêng anh xuống xuồng.
Ðến đó con tám Én lại nghẹn ngào:
- Ba em mà bắt được em trốn đem anh đi như vầy thì em chết mất không còn.
Tôi cảm động quá, bao nhiêu nước mắt trào ra, tôi siết chặt lấy tay nó:
- Em thưong anh lắm sao em?
Con tám Én cúi đầu không đáp câu hỏi của tôi, tiếp:
- Em định chỏ anh về nhà cho bác băng bó, nhưng vừa đi được một đỗi, có đèn đuốc rượt theo rần rần, em phải lủi xuồng vô đám mắm nầy ẩn trốn. May qua, xuồng vừa đậu yên thì họ theo tới. Họ chia ra từ tốp, kẻ trên bờ, người dưới xuồng, cãi nhau om sòm.
- Nó chở thằng “Sáu đờn kìm” đi ngả nầy, ngả nầy… Không xa đâu… sức nó mà bơi bao nhiêu!
Thấy họ kiếm em ráo riết quá, em nhè nhẹ vẹt lá mắm dòm ra ngoài thử coi.
Ba em ngồi trên một chiếc xuồng có hai người bơi. Dưới ánh trăng, em khống thấy rõ vẻ mặt ổng như thế nào, nhưng theo câu nói của ổng thỉ khổ cho em vô cùng.
- Cậu hai nói gì?
- Ba em hậm hực như tức tối: “Bắt nó đưọoc, tôi giết chết! Tôi giết không nghĩ tình cốt nhục gì nữa…”
Con tám Én nói tới đó khóc oà.
Tôi càng thương hại thêm, càng đau lòng thêm, càng yêu mến thêm. Tôi chụp nó ôm sát vào lòng:
- Em Tám ơi, anh lầm em rồi, anh đâu có dè em có một tấm lòng đáng yêu như vầy! Vậy mà anh cứ coi em như một kẻ thù khốn nạn.
- Trời, anh thù em?
- Vậy mới có chuyện tác tệ đến dường nầy! Em có biết đâu từ ngày anh phục lụy em giữa đồng vì ba con cá, anh cho đó là một cái nhục không sông ngào rửa sạch? Anh mới lập tâm thế nào trả cho được cái nhục ấy, nghĩa là làm thế nào cho em quỳ lạy anh lại, năn nỉ anh lại, mới vừa lòng. Anh bỏ điền cậu Bộ qua điền ông Chủ cũng vì lý do ấy, mặc cho anh Chủ ổng đè nén, bóp chẹt đủ điều… Ôi! Anh đâu có dè vì một mối thù nhỏ mọn đó mà đưa anh với em đến tình cảnh nầy…
Con tám Én gạt nước mắt mếu máo:
- Anh ạ, em bây giờ chỉ biết có chết mà thôi chớ không còn mặt mũi nào dám thấy ba má em nữa. Ba má em có ý muốn gả em cho thằng tư Bồ, muốn bắt nó làm rể ở, nay em đạp nó chết giấc, ba má em đâu có thể dung tình cho em được!
Tôi an ủi:
- Em vì anh mà ra nông nỗi nầy, lẽ nào anh không biết tìm cách gì để cứu em hay sao? Em yên lòng đi, chúng ta đang ở vào một hoàn cảnh gay go, thì thủng thẳng ta sẽ liệu tính.
- Còn liệu tính gì nữa? Ba em chỉ trông gặp em là giết chết. Em là ba má em nhọc lòng, thì chỉ còn một nước là em nạp mình chọ trọn hiếu. Rồi ổng xử cách nào em cũng cam. Ðiều cần nhứt là bây giờ làm sao cho anh về nhà băng bó cái đầu lại, để lâu không tốt.
- Anh hết biết đau dodón gì nữa rồi. Dầu nó có nứt hai ra, anh cũng không ngại. Hãy lo cho phần em cái đã!…
Lo cho phần con tám Én? Tôi điên đầu nhức óc. Lo cách nào rồi cũng phải đưa nó về nhà. Mà đưa nó về? Ôi, khi nghĩ đến cảnh nó bị hành hạ, là tôi không chịu nổi. Hai Hoá nào phải là một tay vừa! Nó mà chịu những thoi, những đá, thì còn chi là thân thể… liễu bồ?
Tôi nảy ra đưọoc một ý nghĩ: Hay là dẫn nó theo trốn? Nhưng ý đó bí chống trả lập tức: Trốn đi đâu? Mẹ còn đó không ai nuôi, lúc còn đó không ai làm, tiền không một xu dính túi, gạo không một hột đỡ lòng….
Sau cùng, tôi nghĩ được một kế kỳ diệu:
- Em à, chúng ta không thể chần chờ đây nữa được, sợ sáng ra thì bị bắt cả chùm. Ở đây có ngả tắt về nhà ông Chủ. Ông Chủ là người thân của anh. Anh em mình rán chốgn xuồng lẹ về đó anh gởi em cho ổng, mượn ổng đến xin tội cho em. Bề gì ổng cũng là chủ điền của cậu Hai, anh chắc cậu Hai không nỡ hành hạ em đâu.
- Anh thổi bùa gì cho ổng mê được?
- Bùa gì mặc anh, bây giờ em hãy nghe anh đi.
- Em sợ đi dọc đường…
- Ðừng lo, gặp ai anh cũng không sợ, anh làm cho họ mờ mắt hết… đừng lo!
Con tám Én vùng vằng một chặp, suy nghĩ đáo để rồi đáp:
- Không được anh à. Ai mà đi với anh lại nhà ông Chủ cho được, thiên hạ họ thấy sẽ cười thêm…. Thôi, em có cách nầy: nếu anh “thân” với ông Chủ thì em đưa anh ra bờ. Anh đi một mình lại cầu cứu với ổng, nói với ổng sáng lại nhà em xin tội giùm em.
- Còn em?
- Em nằm trong bụi nầy chò sáng cho ba em nguôi giận, em sẽ về nạp mình. Anh có thương em thì lo giùm bấy nhiêu là đủ.
Con tám Én nói rồi lấy giầm chống xuồng ra khỏi bụi mắm.
Tôi giã từ nó bằng một cái hôn “dữ tợn” rồi nhảy vọt lên bờ…