Ðã lâu lắm rồi, tôi không đến nhà cô Yến. Lúa thóc bề bộn làm cho tôi xao lãng nghĩa thầy trò. Có lẽ thầy tôi cũng biết vậy, nên không sai người lại kêu gọi.
Không biết thằng Út vắng tiếng đờn của tôi, giờ buồn bã ra làm sao, và cô Yến, bị “ma” chụp một lần, thần hồn nay đã thế nào?
Nhiều khi tôi muốn nán ra vài giờ để đến viếng thăm, nhưng mà những chuyện qua còn ràng ràng đó, làm tôi ngao ngán nỗi đi về…
Chiều nay, cặp giò tôi đã bớt, mà nỗi nhớ nhung khi đã tăng nhiều. Thay thay đồ đi quanh quẩn một chặp, rồi không hiểu sao thuận đường đi luôn đến nhà cô Yến.
Dọc đường tôi lo lắng: Chẳng lẽ chuyện lùm xùm lên như vậy mà thầy mình không hay. Hay là thầy mình đã khinh bỉ mình rồi?…
Nhưng tôi tự nhủ: Có lý nào? Mấy hôm rồi, có người bên xóm thầy mình qua, nói thầy mình thường nhắc nhở mình luôn, và cũng không nghe nói lời gì bóng gió trách móc.
Tôi vững bụng đi. Gần tới nhà nghe tiếng trống lung tung, tôi giựt mình tự hỏi: Cúng! Mà cúng cho ai?
Bước tới thềm, ba con chó không quên, chạy ra quấn quít. Tôi xô cửa bước vào.
Ðang bày trận lăng xăng, thầy tôi trực thấy tôi ngưng đọc thần chú:
- Em mới qua!
- Dạ, thầy cúng cho ai đó?
Thầy tôi cúi mặt buồn dàu dàu:
- Con Yến!
Trời, cô Yến! Tôi rụng rời hết cả thân mình.
Vừa lúc ấy, bà thầy dưới bếp bước lên nhìn tôi ứa nước mắt. Thằng Út đang xách bình trà, chạy lại tôi, mừng quýnh:
- A, anh Sáu!
Tôi vuốt đầu nó, ngước hỏi bà thầy:
- Cô Yến đau sao đó thím?
- Ôi em ơi, nói ra càng thảm, cũng tại “nhà tôi” bỏ nhà đi hoài nên mới ra nông nỗi nầy…
Tôi kinh hãi tưởng chuyện mình đã bại lộ rồi, toan sắp đặt trả lời, nhưng bà tiếp:
- Từ hôm tôi với nhà tôi qua bên mợ Mười nói tới nay, nó càng ngày càng biến sắc. Nó yếu bóng vía sẵn, mà nay ổng đi, mãi ổng đi, không lo gì hết, chừng thấy nó lẩn thẩn, lẩn thẩn, nói nhảm, ốm o, ổng giựt mình coi lại thì nó đã bị con ma Bàn Tổ. Nó đau trên tháng rồi em à. Em lại mà coi. Bây giờ nó ốm đến không còn nhìn được.
Tôi buồn rầu, đi men lại bên giường. Cô Yến nằm thiêm thiếp, chốc chốc lại cựa mình ú ớ.
Tôi thở dài hỏi thầy:
- Rồi thầy cho cổ uống thuốc gì?
- Thuốc gì mà uống cho hết. Cách mấy ngày đây nó lại bị Quỷ Vương lậm quá, tôi lật đật chữa quyết mà chưa thấy giựt giảm chút nào.
- Chữa thì phải chữa, nhưng cũng nên uống thuốc thêm cho nó giúp sức. Sao thầy không lại thầy ba Ðắt hốt thử ít thang coi?
- Thầy ba Ðắt mà ăn nhằm giống gì? Trục hết mấy con Quỷ Vương ra, tự nhiên nó mạnh.
- Sao thầy không trục?
- Trục chóo, ngặt một mình làm không xuể. Quỷ Vương có tới năm đứa lận: một đứa mặt xanh, một đứa mặt đỏ, một đứa mặt trắng, một đứa mặt vàng và một đứa mặt đen…
Nói tới đây, ông kéo tôi ra ngoài:
- Em luyện đạo bùa thành chưa?
- Dạ thành.
- Mạnh không?
- Dạ, mạnh lắm.
- Ðược, mai em tiếp với thầy ăn thua với lũ nó một phen. Thầy quyết một còn một mất!
Nghe tới đó tôi bắt rùng mình. Cự với người bằng xương bằng thịt thì tôi chấp sợ, dẫu thua tôi cũng biết đường chạy. Ðằng nầy với một bóng ma! Nó đến lúc nào? Nó đi phía nào? Tôi đâu có được “huệ nhãn” như thầy tôi! Nhớ tới chuyện quỷ bẻ cổ người ta, tôi bỗng rợn tóc gáy. Nhưng thầy tôi đã mưọn chữa cho cô Yến, dẩu tôi chết tôi cũng không từ.
Tôi ngồi chơi một chút rồi kiếu ra về. Tôi bước lại nhìn cô yến một chút. Cô nằm sát trên chỗng, xếp ve. Tôi bùi ngùi đưa tay rờ trán cô rồi kêu nhỏ nhỏ:
- Cô Yến! cô Yến!…
Ðang mê man, cô Yến từ từ mở mắt, trợn lên, nhìn tôi dữ tợn rồi chơn tay chòi chòi trên chiếu như muốn chồm dậy. Tôi thất sắc bước lui ra. Thầy tôi lẹ chơn bước đến đè cô xuống, niệm một câu thần chú, bắt ấn vuốt cho cô, rồi kéo tôi xa ra, nói nhỏ:
- Thấy lạ, nó muốn làm dữ!
Lòng tôi bỗng như se thắt lại, nước mắt gần trào ra.
Ôi, mới hôm nào, cũng trong gian nhà nầy mình ôm cô trong tay, nghe trái tim cô đập, nhìn cặp mắt cô hữu duyên, nghe giọng cô trong trẽo mà bây giờ…
Tôi từ giã ra về, lòng tràn ngập nỗi buồn sầu.
*
* *
Ngày hôm sau, tôi thưa với mẹ tôi tự sự và xin phép đến chữa cho cô Yến.
Ra đi, tôi hăng hái lạ thường, miệng cứ lẩm nhẩm câu thần chú cho thiệt lâu, lâu lâu thủu bắt ấn.
Trong nhà, thầy tôi đã sắp đặt đâu đấy sẵn sàng cả rồi. Trận ví trong buồng. Cô Yến nằm thiêm thiếp trên chõng. Chugn quanh, thầy tôi treo chỉ giăng giăng. Dọc theo sợi chỉ có dán mấy hình nhơn bằng giấy vàng, bụng có vẽ bùa son. Dưới chân cô Yến là một cái hũ có lá bùa bịt nắp hờm sẵn. Phía trên đầu giường là một cái ghế có ấn Tổ.
Bà thầy bưng lên một cái sàng có 5 cộng mo, năm khứa trứng gà, năm vắt cơm, một gói nổ. Thầy tôi cầm cây roi mây dài dặn lần:
- Nè, em đứng án cửa buồng, hể nó nhập vào con Yến thì em bắt ấn cầm lại. Ðể thầy năn nỉ, chừng nào nó không chịu, mình mới bắt quyết vô hũ. Coi chừng, miệng luôn luôn đọc bùa, tay giữ ấn quyết, hỏo một chút là có hại đến mình nghe…
Tôi dạ dạ nghe lời, nhưng bụng phập phồng thót ruột. thầy khởi đầu đốt sáng mấy cây đèn chung quanh trận, dặn thêm.
- Nè, khi tôi năn nỉ nó không được, bắt nó vô hũ rồi em nhớ bắt ấn hồi sanh, vuốt qua mặt con yến, thổi một hơi dài cho nó tỉnh lại nhé!
- Dạ.
Xong, thầy đốt bùa, cầm gươm bằng cây vòng có vẽ hình sao bắc đẩu, hươi chỉ vào cô Yến, phát trâm lên những tiếng gì líu lo như tiếng Lèo, rồi đập mạnh xuống bàn Tổ hét:
- Các ngươi có chịu trả hồn vía con yến lại không?
Cô Yến đang nằm, vùng mở mắt trừng trừng. Thầy liền giậm cẳng nhảy lên giường. Bị động, cô yến trở mình một cái nhẹ. Thầy liền chụp con dao để trên bàn cúng. Tôi kinh hãi tưỏong đâu thầy giận dữ chém cuống một lát thì còn gì là cô yến…! Nhưng không, thầy trợn mắt, phùng mang, đưa dao lên hăm doạ rồi đọc tuôn ra một hơi, mời “năm ông” (ngũ hổ) trợ chiến:
“Thần kim phục vọng, kiết mẹ Chằn tinh, cư hải động oai cường, chức thông biến hoá, đã nên tài thái cả, phải mặt oai linh. Bữa bà ăn ba động yêu tinh, khát nước uống sơn khê suối cạn. Miệng niệm chú thâu bình bá vạn, ăn thhịt tà xương chất đầy non. thuở xuân xanh tuổi nọ còn son, ở thạch động khi không bà thai nghén. Ngày thổn thức, đêm nằm chẳng chuyện. hai mươi lăm năm bà mới sinh thai. Tháng mười hai sanh đặng năm tướng dị hình dị tạng. Bà đem nơi cốc xứ bỏ năm chàng. Nơi thạch động bà về. Chúa sơn lâm xem thấy ủ ê, bèn cán trái cho ăn làm nghĩa…”
Kế tiếp theo một tràng tiếng Lèo nữa, thầy nạt lên một tiếng lớn, mặt trở nên ghê gớm lạ thường, miệng nhai xàm xạp, phun phèo phèo, rồi thầy đưa cây dao lên cứa cánh tay gân guốc. Máu túa đỏ. Thầy kê miệng nút, ngước mặt lên phun vào mình cô Yến một cái phèo…
Tôi đứng bắt ấn, niệm chú, trấn ở cửa buồng mà cũng thấy ròn rợn nơi xương sống.
Thình lình thầy liệng dao, xách roi quất trên không từ đầu xuống chân cô Yến, chụp lấy cái hũ, kèm theo cái “kiếng linh” rọi từ cổ đến ngón chân cái và đưa ngay vô miệng hũ nhiều lần. Xong, tay chụp lá búa ém chặt miệng hũ thầy day lại tôi:
- Sáu!
Tôi đang há hốc với những kinh dị, trực trớ lại lời thầy dặn, bỏ cửa, chạy riết lại giường cô Yến, bắt ấn hồi sanh, đưa tay lên run run vuốt mặt cô và thổi phá từ đầu xuống bụng.
Cô Yến đang nằm im lìm, liền nấc lên một hơi dài.
Tôi mừng quá kêu:
- Cô Yến tĩnh lại rồi thầy ơi!
Thầy tôi còn cầm cái hũ hớn hở chạy lại.
Bỗng dưng thầy biến sắc, đưa tay rờ qua lỗ mũi cô Yến, rồi vùng buông rơi cái hũ xuống đất bể làm hai, khóc rống:
- Ối trời ơi! Ối quỷ thần ơi! Quỷ Vương đã bắt con tôi đem đi theo rồi!...