Tôi tin chắc có sự linh nghiệm của đạo bùa cũng như người ta tin có sự thưởng phạt của đất trời. Lúa đã đỏ đuôi chín. Cả đồng vun một màu vàng mơ. Tôi chưa kịp báo tin cho ông Chủ hay, thì hôm sau ổng ngồi xuồng tới trại.
Tôi nói thầm:
- Có lẽ thằng cha nầy tới số! Mình phải cạy gỡ chút gì mới được.
Từ lâu nay, tôi giấu kín mẹ tôi những điều tôi học tập, mà hôm đó vì mừng quá, thiếu chút là tôi khai ráo ra.
- Má coi kia, ông Chủ bữa nay ghé nhà mình đó. Con dám cá với mà rằng một lát, con xin với ổng gặt năm chục công ruộng nầy, đong đủ lúa chú tư Lộ thiếu, còn dư bao nhiêu cho mình hưởng hết cho má coi.
- Bộ mầy là con ruột của ổng!
- Thì để má coi mà…
Ông Chủ vừa tới cửa. Mẹ tôi khép nép mời ông vào nhà. Tôi cũng lăng xăng bưng trầu, nấu nước.
Ông Chủ hôm ấy mặc quần lãnh đen, áo trắng, có choàng thêm cái bành tô vàng hực. Ông dòm trước, dòm sau, nhìn mẹ tôi, rồi tằng hắng hỏi:
- Lúa khi cũng chín rồi há?
- Dạ, mới đỏ đuôi.
- Nhà thím được mấy người làm?
- Dạ, có hai mẹ con tôi.
Ông Chủ hơi ngạc nhiên:
- Có hai mẹ con mà dám làm năm chục công ruộng, cũng gan chớ!
- Dạ, nhòo thằng nhỏ có sức lực với siêng năng nên cũng tạm xong.
- Chú đâu?
- Dạ, nhà tôi đã mãn phần ba năm nay rồi.
Mẹ tôi trả lời xong, xây lại tôi:
- Con, sao đứng xớ rớ đó? Ði lấy nước cho chủ tráng miệng uống trà chớ!
Tôi giựt mình: Thiếu chút nũua đã quên chuyện lớn. Rồi lẹ bước, ra sau, vái lầm thầm:
- Nhờ Tổ linh thiêng, giúp tay đệ tử…
Rồi tôi vẽ bùa trong chén nước: “Ôm mà xơ rốp…”
Tôi giả bộ cóm róm để chén ngay mặt ông Chủ:
- Dạ, mời chủ tráng miệng!
- Ðược, để đó tao. Cha! Nhà có hai mẹ con, ở chỗ vắng vẻ như vầy cũng buồn chớ, thím há?
- Bẩm Chủ, riết rồi cũng quen đi.
Ông Chủ bưng chén nước hớp, súc miệng.
- Thiệt, tôi thấy tình cảnh thím tôi thương quá. Tánh tôi vậy đó a thím… mà thím thứ mấy?
- Dạ, thứ ba.
- Tánh tôi là vậy đó thím ba à. Tôi thì hay thương người nghèo, thưong tá điền lắm, mà họ không nghĩ, cứ trở mặt giựt của tôi hoài. Như thằng tư Lộ là một.
- Dạ mẹ con tôi tuy nghèo chóo vẫn giữ tánh thiệt thà ngay thẳng, chỉ biết lo làm ăn thật tình mà thôi.
- Ừ, như vậy tôi chịu lắm a… thím. Thím rán ở đây làm cho bền, tôi tử tế lắm chớ không phải như người ta đâu…
Thấy bùa “có gió” tôi chen vào:
- Bẩm Chủ, lúa mùa nầy không trúng mấy, để lâu sợ chuột bọ phá hao hớt. Tôi vừa bàn với má tôi để đến xin Chủ, cho gặt đập, rồi trả số lúa ruộng của chú tư Lộ cho Chủ, còn du chút đỉnh, xin Chủ co cũng như công khó. Làm như vậy Chủ khỏi mất công kêu người gặt, khỏi phải canh chừng…
Ông Chủ ngồi suy nghĩ một chặp. thỉnh thoảng ông nhìn mẹ tôi, nhìn tôi, gục gặc đầu, nói bằng giọng nhân đạo:
- Cha, thằng tính khôn quá! ruộng nầy đâu có thất mậy! Ðể cho mầy gặt mão, thế nào mầy cũng lời ít lắm là năm chục giạ. Phải không thím ba? Thằng nầy muốn tín cao hơn tôi đó. Mà thôi, tôi thấy tình cảnh thím còn trẻ mà goá bụa, nghèo khó tôi thưong. Cho nó chuyến nầy, cũng như giúp đỡ nó và thím. Thằng Sáu, mầy gặt yết gì thì gặt. mà phải rán đong cho đủ lúa ruộng cho tao đa, nghe không?
- Dạ, bề gì tôi cũng phải lo đủ cho Chủ trước.
Nhưng mẹ tôi lại lo xa:
- Cha! Rủi có thiếu, biết làm thế nào?
Ông Chủ đứng dậy cười khì khì:
- Ối! Nói mà nghe, dầu có thiếu chút đỉnh cũng không sao. Tôi đã nói thấy tình cảnh thím tôi thương lắm mà! Thôi tôi về, khi nào rãnh thím qua nhà tôi chơi đừng ngại…
Ðưa ông Chủ ra khỏi cửa, tôi trở vào hón hớn, múa tay, múa chân. Nhưng má tôi nhìn lên nóc nhà, mặt thấy dàu dàu…