gần ra, thối!
Người được gọi là anh Tám cũng phải bước thối lui và kêu lên thật thanh:
- Sao có chuyện này tụi bay?
Trước mặt họ hai cái xác kia hoàn toàn không phải là mẹ con bà Dung! Một tên thủ hạ nhận ra:
- Đây là hai công nhân còn bị chôn vùi cùng với thằng kỹ sư Vượng đây anh Tám!
Tám Thế, tên giám đốc hét bọn chúng:
- Đi tìm coi hai đứa đàn bà kia ở đâu. Đồ ăn hại, bảo làm có chút việc mà cũng không xong!
Bọn chúng chạy trở vào lán trại tìm thì chẳng thấy ai. Chạy ra ngoài rừng, chỗ hai người dẫn đường bị trói cũng chẳng hề thấy bóng dáng họ đâu...
Tám Thế rụng rời ca chân, Linh tính báo cho hắn một điều chẳng lành...
Phải mất gần một tiếng, đồng hồ sau Tám Thế mới hoàn hồn và giục bọn thủ hạ kéo xác về, hắn thì nhanh chóng trở lại văn phòng công ty. Rồi từ đó tới hết giờ làm buổi chiều, hắn ở miết trong phòng làm việc, không bước ra ngoài. Hắn gọi mấy tên thủ hạ đi làm nhiệm vụ đêm qua, nghe chúng tường trình chuyện đã xảy ra. Một tên quả quyết:
- Dạ, tụi em đã cho thuốc mê vào rượu, khiến cho hai tên
dẫn đường nhiều chuyện phải gục tại chỗ. Sau đó tụi em khiêng nó ra ngoài, trói lại bỏ đó, rồi hai thằng Mạnh và Hợi tiến vào trong láng, vác hai con đàn bà còn say ngủ kia ra đúng nơi anh Tám dặn. Nhưng vừa lúc ấy nhờ có ánh trăng, nên bọn em nhìn rõ mặt thì ra... không phải là họ! Tụi em sợ quá nên... nên...
Thấy chúng ấp úng, Tám Thế thuận chân đá cho mỗi đứa một đá, khiến cả bốn đứa ngã lăn cù.
- Cút hết đi, đồ ăn hại!
Sau khi bọn thủ hạ rút hết rồi, Tám Thế bóp trán suy nghĩ. Hắn chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cả bọn kia đều thoát được màn bủa vây của hắn? Hay là có ai đến giải thoát chúng?
Nghĩ mãi không ra, hắn tự càu nhàu:
- Về nhà thôi. Mai tính...
Tám Thế theo thói quen, cứ mỗi chiều sau giờ làm là về nhà ở gần công ty vàng. Bữa nay cũng vậy, hắn tự lái chiếc xe jeep qua vạch rừng thưa để về nhà, nơi có vài chiến hữu của hắn đang đợi với bữa nhậu thịt nai mới săn hứa hẹn linh đình...
Vừa qua khỏi tàn cây cổ thụ, chợt hắn nghe có người gọi to:
- Anh Tám! Ghé chơi có chút việc anh Tám!
Tiếng kêu phát ra từ căn chòi của tên thủ quỹ thân tín mà đáng lẽ bữa nay cũng có mặt trong bữa tiệc tại nhà hắn. Ngạc nhiên về sự vẫn còn có mặt của tên thuộc hạ ở nhà, Tám Thế dừng xe và hỏi vọng vào: