Đêm khuya dần...
Bên trong tiếng khóc đã dứt, có lẽ quá mỏi mệt nên hai người đàn bà đã ngủ say...
Hai người dẫn đường đã nhậu đến hơn nữa chai, một người nói:
- Thôi, uống quá thức không nổi!
Họ là dân đi rừng chuyên nghiệp, nên chuyện thức trắng hoặc ngủ ngồi giữa rừng là chuyện thường tình. Tuy nhiên hôm nay thì lại khác, khi ngừng uống bỗng một người nói:
- Anh thấy sao Văn Hai? Chớ tôi sao... chóng mặt quá, đầu lại nhức như búa bổ!
Người được gọi là Văn Hai giọng lè nhè:
- Hồi nãy anh lấy chai rượu ở đâu vậy, Lý Mật?
- Thì lá ở chỗ mình hay giấu rượu...
Văn Hai hình như phát hiện ra điều gì đó, anh ta kêu lên mà không còn kêu nổi, chỉ lắp bắp:
- Bị... bị... tụi nó...
Rồi anh ta ngã lăn ra. Anh chàng tên Lý Mật cũng chẳng còn đứng vững nữa, ngã nhào theo.
Vừa khi ấy có bốn người xuất hiện. Họ trùm kín mặt mày và chỉ nghe họ nói rất khẽ:
- Lôi hai thằng này ra trói ngoài bụi kia, nhớ bịt miệng chúng lại?