Hỏi một bác tài lái xe về hiện trường thì anh ta có vẻ không hào hứng lắm:
- Ra hiện trường phải đi mất nửa buổi, mà bây giờ thì tối quá rồi, chẳng làm cách nào đi được.
Bà mẹ của Vượng sốt ruột:
- Tôi không thể chờ đợi đến sáng mai được. Nếu các anh không đưa tôi, đi thì cho tôi mướn ai đó dẫn đường, chúng tôi
đi bộ cũng được!
Hà Thanh cũng nói:
- Giá nào chúng tôi cũng phải ra đó ngay đêm nay!
Họ phải đi báo ngay cho ban giám đốc và một lệnh được ban ra:
- Không cho đi. Bởi đây là khu vực cấm đi lại ban đêm!
Và hình như họ cũng ra lệnh cấm mọi nhân viên không ai được giúp mẹ con Hà Thanh. Bà Dung, mẹ Vượng bàn riêng với con dâu:
- Mình đợi họ ngủ rồi lén ra nhà dân gần đây, mướn họ dẫn đi.
Và họ đã được toại nguyện. Khoảng mười giờ đêm hôm đó, bà Dung và Hà Thanh đã lần tới được một nhà dân gần đó. Sau khi hỏi thăm, họ được chủ nhà nhiệt tình cung cấp thông tin:
- Chỉ duy nhất ông kỹ sư Vượng là còn kẹt dưới đó. Đã có năm người khác được đưa ra khỏi, ba người chết, hai người sống. Nhưng chẳng biết sao từ trưa đến giờ, trong nhà máy lại ngừng hoàn toàn cuộc tìm kiếm người còn mất tích đó?
Càng nghe kể, mẹ con Hà Thanh càng khóc dữ. Nhất là Hà Thanh, cô gào lên:
- Họ giết chồng con rồi! Biết đâu nếu tích cực tìm kiếm, thì anh Vượng có cơ may còn sống sót!
Bà Dung đề nghị thẳng:
- Có ai ở đây đưa chúng tôi vào chỗ đó, tôi trả cho hai chỉ