Nhẹ như mây trời
Trần Quang Thiệu
Con bé mới chừng 16 tuổi, mái tóc cắt ngắn ôm khuôn mặt trắng hồng, và hai con mắt như hai hạt nhãn đen lúc nào cũng như cười. Thấy Đán con bé khoe:
- Hi chú Đán, chú thấy em mặc đồ này đẹp không?
Con bé sinh ở Mỹ, nói tiếng Việt không rành, gọi Đán bằng ‘chú’ nhưng nhất định xưng ‘em’. Đán có lần nói nó nếu gọi bằng ‘chú’ thì phải xưng ‘cháu’, nhưng nó lắc đầu, nói bố nó gọi người anh bằng ‘bác’ nhưng cũng xưng ‘em’ đó thôi. Đán không giải thích được sự khác biệt cho nó nên đành chịu thua, nói nó gọi Đán bằng ‘anh’ vậy, nhưng nó lắc đầu cười hi hi, nói chú Đán người lớn quá mà.
Đán mới chưa đầy 30 tuổi, phục vụ trên một thương thuyền chuyên chở hàng hoá giữa Long Beach và Shanghai. Không biết trời đất run rủi sao đó Đán lại lạc vào khu nhà kín cổng cao tường gần Huntington Beach, mua căn nhà sát cạnh nhà con bé. Mới đầu thì Đán không để ý nên chẳng biết hàng xóm mình là ai, thấy Á Châu trong khu nhà toàn Mỹ trắng thì cứ tưởng là Tàu, không ngờ lại là Việt Nam! Đán lênh đênh trên biển, lâu lâu mới về nhà một vài tuần, nếu có về nhà cũng ngủ vùi, ít ra tới ngoài đường, hơn nữa vì tôn trọng privacy của người khác nên không bao giờ tìm hiểu thêm.
Bưổi chiều vài tháng trước đây Đán lúi húi lau chùi chiếc 911 trên driveway trước nhà thì con bé đi học về ngang. Nó đứng nghẹo đầu ngắm nghiá chiếc xe và cười với Đán:
- I like your car!
Đán mỉm cười làm quen:
- Oh thanks. I’m Dan. What’s your name?
- Jane!
Con bé chỉ bảng số xe đặc biệt của Đán:
- Dalat! What does it mean?
Đán nhún vai:
- My home town, in Vietnam.
- Vietnamese? Me too!
Đán ngạc nhiên, nói bằng tiếng Việt:
- Thế hả? Vậy mà tôi cứ tưởng gia đình Jane là người Hoa.
Con bé lắc đầu, nói ớ ờ, tiến tới gần chiếc xe nhìn vào trong, gật gù ra vẻ như hiểu biết. Đán tủm tỉm cười:
- Jane biết lái xe chưa?
Con bé lắc đầu:
- Not yet, nhưng đang học!
Chỉ chiếc xe Jane nói tiếp:
- Some day, may I try?
Đán bật cười:
- Sure! Nhưng xe số tay khó lái lắm.
- Số tay?
- Manual stick shift!
- Oh!
- Nhưng Jane có muốn lên xe xem tôi chạy thử không?
Con bé ngần ngừ lắc đầu:
- Chắc là ba không bằng lòng. He’d be mad!
Nó rủ Đán:
- Chú vào nhà ‘em’ không?
Đán gật đầu theo con bé vào nhà. Ông Giao, bố của Jane, ngạc nhiên khi biết có người Việt ở bên cạnh. Ông đã hồi hưu, bà vợ đã qua đời vài năm sau khi sinh Jane nên ông cũng chỉ lủi thủi trong nhà, gập Đán ông vui mừng, gọi các con ra phòng khách chào hỏi, tâm sự với Đán như thể là gặp cố tri. Nhà đông người hơn là Đán tưởng. Ngoài Jane, còn có thêm hai cô chị, Jennifer đang theo học tại đại học Fullerton gần nhà, và Oanh với đứa con 3 tuổi mà mãi sau nay Đán mới biết là đang ly thân, tạm thời về ở với bố.
Không khí đầm ấm trong căn nhà làm Đán thoải mái, tưởng như đã thân quen với gia đinh này từ lâu. Jane chỉ ngồi nhìn mọi người nói chuyện bằng tiếng Việt, con mắt mở to đen láy và lâu lâu mỉm cười. Jennifer nói tiếng Việt khá rành, có lẽ vì được sống với mẹ cho đến khi đã lớn, ngồi góp chuyện một cách tự nhiên, hỏi Đán về đời sống trên thương thuyền, và bật cười với những câu pha trò ý nhị. Oanh có chút xa cách, ngồi riêng trong một góc phòng khách chơi đùa với đứa con, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn, nhưng vội quay đi khi chạm tia mắt Đán .
Dần dần Đán trở thành bạn của cả ba chị em nhưng Đán thân với Jane nhất. Trường học gần nhà, hàng ngày Jane đi bộ qua nhà Đán, và nếu thấy Đán thế nào con bé cũng ngừng lại nói dăm ba câu, đôi khi bá vai Đán mè nheo cái này cái nọ như người thân trong nhà. Cái vẻ hồn nhiên và ngôn ngữ ngộ nghĩnh của con bé làm Đán thích thú. Bố mẹ và các em ở xa, tuốt trên San Jose, nên lâu lâu Đán mới về thăm một lần. Jane như đứa em nhỏ cho Đán chiều chuộng đủ điều, nhất là những khi đi xa về, hoặc khi sắp theo tàu ra khơi.
Chiều hôm nay Jane đòi Đán đưa đi chơi vì ngày mai Đán phải lên đường công tác sớm. Nghĩ tới những ngày xa cách tự nhiên Đán thấy như có chút buồn, lơ đãng không trả lời khi con bé xoay người khoe bộ quần áo mới.
Thấy Đán im lặng nhìn mình, Jane nhắc:
- Sao?
Đán như chợt tỉnh:
- Dễ thương lắm.
Con bé nhoẻn miệng cười:
- Really?
Đán chỉ mỉm cười không nói. Dạo này Jane quấn quít bên Đán nhiều hơn là đi shopping với hai bà chị. Những cái dụi đầu mỗi lần gặp gỡ như nũng nịu thay vì chỉ là cái ‘hug’ thân tình, và đôi mắt sâu thẳm hơn mỗi lần chia tay. Đán cũng nhận ra vẻ quyến luyến của Jane nhưng không nghĩ đó là tình yêu. Có lẽ Jane cần một người anh, còn Đán với một mối tình vửa gẫy đổ, nỗi buồn còn phảng phất nên chỉ cảm thấy vui vui mỗi lần Jane qua thăm, tíu tít chuyện trò.
Rời tiệm cà phê Starbucks Jane không chịu về. Con bé đòi Đán đưa đi coi movie. Đán ngại ngùng:
- Jane có xin phép bố là sẽ về trễ hay không?
Con bé ôm cánh tay Đán trên đường ra chỗ đậu xe:
- Dad isn’t home this evening. He’s going somewhere!
- Đi đâu?
- I don’t know. He said ăn gì đó bên bác Long.
Đán đoán:
- Ăn giỗ?
Con bé reo lên:
- That’s it. Ăn giỗ! What does it mean?
Đán mỉm cười vừa đi vừa giải thích cho Jane về phong tục thờ cúng tổ tiên của Việt Nam. Con bé chăm chú nghe, đầu gần như ngả trên vai Đán. Mùi thơm từ mái tóc Jane khiến Đán bất chợt im tiếng, bước chân chậm lại.
Vài năm trước đây Đán và người yêu cũng có những giây phút gần gũi êm đềm như thế này, nhưng những thay đổi của đời sống đưa đẩy mỗi người một phương. Xa nhau nhưng hình bóng cũ vẫn chưa phai. Đôi mắt em cũng sâu thẳm dưới hàng mi cong, mái tóc em cũng thơm mùi con gái là nơi anh dấu mặt những lần ôm nhau trong vòng tay. Bây giờ em đâu, có bao giờ nhớ tới anh? Đán nhè nhẹ thở dài.
Thấy Đán ngẩn ngơ không nói tiếp con bé ngước mặt nhìn như chờ đợi. Đán lắc đầu xua đuổi hình bóng cũ, nhẹ nhàng hỏi Jane:
- Muốn xem phim gì nào?
Jane cúi mặt, không nhìn vào mắt Đán:
- I don’t know. Em chỉ muốn được xem movie với chú thôi.
Đán kín đáo thở dài nghĩ thầm. Em còn bé quá, em biết không. Giá mà em lớn hơn chút nữa, như Jennifer! Jennifer thường hay nhìn chúng mình mỉm cười, nhưng thực sự anh chẳng biết Jennifer nghĩ gì. Hình như cô ta đã có người yêu, chắc là chỉ trêu ghẹo anh và em mà thôi. Nhưng cũng có điều khó hiểu là Jennifer cũng thường sang thăm Đán mỗi lần Jane đi học vắng nhà. Những lần đó Jennifer rất trầm lặng, và có vẻ lúng túng, như thể là có tâm sự khó nói ra lời. Chẳng nhẽ … Đán lắc đầu không muốn nghĩ ngợi thêm.
Đán và Jane tới chậm nên movie đã bắt đầu, phòng chiếu phim tối om không nhìn thấy đường. Đán nắm tay, dắt Jane đi chầm chậm, cố gắng đưa mắt tìm ghế trống nhưng chưa quen với bóng tối nên đành kéo Jane đứng lại, dựa lưng vào tường ở cuối phòng, thì thầm:
- Chúng mình đứng tạm đây một chút, đợi quen mắt rồi tìm ghế.
Jane lặng yên dựa đầu vào vai Đán, và trong lúc Đán không ngờ cô bé bất chợt xoay người dụi đầu vào ngực Đán, vòng tay ôm ngang người anh như một đôi tình nhân. Thoáng ngỡ ngàng nhưng rồi trong bóng tối đồng lõa Đán cũng vòng tay ôm bờ vai con bé, và cúi xuống hôn nhẹ lên làn tóc mềm. Hai người đứng như thế, không biết đến những gì đang xảy ra trên màn hình, cho đến lúc đèn bật sáng mới lặng lẽ buông nhau, nhẹ mỉm cười. Trên đường về nhà cả hai đều im lặng. Jane không nói nhưng đôi môi hé mở như đoá hoa hồng buổi sớm mai, trong lúc Đán bâng khuâng chẳng biết mình đang nghĩ gì nhưng cũng không thể nào quên được cảm giác êm đềm trong bóng tối của phòng chiếu phim.
Khi về đến trước nhà Đán cố gắng làm như là không có gì xảy ra, đưa Jane tới trước cửa, hôn nhẹ lên má con bé:
- Good night, Jane.
Jane vít cổ Đán xuống thì thầm:
- Have a nice trip. Khi nào về chú nhớ gọi em…I’m going to miss you.
Jane nhẹ nhàng mở cửa lách vào nhà sau khi ngoái cổ lại mỉm cười với Đán. Đèn trong nhà chợt bật sáng, Jennifer thò đầu ra lè lưỡi dọa, nói hai người đi chơi vui quên giờ về há! Đán mỉm cười vẫy tay chào, quay lưng ra về nhưng cũng thấy một bóng người lấp ló nhìn theo từ khung cửa sổ lầu hai.
***
Chuyến hải hành dài hơn thường lệ, hơn một tháng Đán mới trở về Huntington Beach, nao nức mong gặp lại Jane để xét lại cái tình cảm mơ hồ của mình. Những ngày lênh đênh trên biển, nhất là những đêm vắng đứng nhìn sao trời Đán không khỏi nghĩ đến cô bé, nhưng tình cảm chỉ nhẹ như mây trời.
Buổi chiều Đán mang xe ra đậu ngoài driveway để báo cho Jane biết là mình đã về, thế nhưng người sang thăm Đán là Jennifer chứ không phải là Jane. Thấy Đán nhìn mình như dò hỏi, Jennifer ngập ngừng:
- Đi rồi!
Đán ngạc nhiên:
- Ai đi đâu?
Jennifer lườm Đán:
- Còn làm bộ hỏi ai. Jane gửi lời chào. Con nhỏ qua Boston sống với anh Cả. Bố muốn anh Cả chăm sóc cho Jane để năm tới đủ điều kiện xin vào Boston University.
Đán ngẩn ngơ:
- Sao … sao lại đi giữa niên học thế này?
- Anh không biết thật sao?
Đán lắc đầu:
- No idea!
- Hôm ‘hai đứa’ đi chơi với nhau về muộn, có người trông thấy, mách với bố!
- So? We didn’t do anything wrong. Có gì đâu, chỉ đi movie thôi mà.
- Bố không nghĩ vậy, nói Jane còn quá nhỏ để yêu đương!
Đán thở dài:
- Như vậy là tình yêu ư?
- Jane thì em biết rất rõ, còn anh thì … you tell me!
Đán ngập ngừng:
- Không biết nữa …
- Trời! Yêu hoặc không yêu chứ sao lại không biết!
- Nhiều khi tình cảm không đơn giản như vậy đâu. Jane sao? Vui hay buồn?
- Vui gì nổi! Con bé không muốn đi, khóc quá trời nhưng bố nhất định không đổi ý, còn bắt Jane hứa là không được liên lạc với … anh!
Đán cúi đầu buồn bã:
- Ông già ghét tôi như vậy sao?
- Không phải vậy. Bố chỉ muốn Jane chăm chỉ học hành, còn quá trẻ để yêu đương. Anh không đồng ý hả?
Đán lại thở dài
- Bố em cũng có lý. Chỉ tội nghiệp Jane. Mối tình đầu nhẹ nhàng, chưa có gì thắm thiết đã tan vỡ.
Jennifer cũng thở dài gật đầu:
- Jane buồn lắm nhưng con bé rất ngoan, đã hứa với bố là sẽ không liên lạc với anh nữa. Nó còn nhỏ nên sẽ mau quên. Em nghĩ chỉ vài năm nữa thôi là Jane sẽ lại có tình yêu khác, có khi còn đằm thắm và sôi nổi hơn những gì đã có với anh những ngày qua.
- Tôi cũng mong vậy, nhưng lúc này thì không ai vui.
Bỗng nhiên giọng Jennifer như có gì hằn học:
- Chưa chắc. Cũng có người vui chứ!
Đán ngạc nhiên:
- Ai?
- Thì cái người mách bố đó.
Đán mỉm cười trêu Jennifer:
- You?
- No. Chị Oanh, not me!
Đán ngạc nhiên:
- Oanh? Tại sao cô ấy lại ghét tôi và Jane?
- Chắc là tại … ghen.
Đán bật cười:
- You’re kidding! Có lẽ vì hoàn cảnh nên Oanh khó tính thì đúng hơn.
Jennifer quay mặt nhìn đi chỗ khác:
- Đàn ông nhiều lúc … ngu thấy mồ!
Tưởng Jennifer nói rỡn Đán đã định đùa lại nhưng chợt thất nét mặt buồn buồn của Jennifer, Đán khựng lại:
- Jennifer, something wrong?
Jennifer lắc đầu ngần ngừ:
- Không, sang báo tin cho anh biết thôi. Em về đây.
Đán chưa kịp nói gì thêm thì Jennifer đã quay mình bước ra cửa. Đán nói với theo:
- Thanks, Jennifer.
Bất thình lình Jennifer dừng bước, quay đầu nhìn lại:
- Anh … anh có bao giờ nghĩ là em cũng … ghen không?
Mặc cho Đán ngơ ngác, Jennifer bỏ chạy nhanh về nhà. Đán ngỡ ngàng nhìn theo nghĩ ngợi vẩn vơ. Có lẽ nào Jennifer cũng yêu mình ư? Thật không, hay chỉ là ảo tưởng? Trời đã về chiều nhưng hãy còn sáng, đủ để Đán thấy một bóng người lấp ló sau khung cửa sổ lầu hai ngôi nhà bên cạnh.
***
Đán không biết rõ tình cảm của Jennifer với mình ra sao nên muốn qua nhà nói chuyện thêm nhưng cứ ngại ngùng. Con gái khó hiểu, nhiều khi hay đùa cợt với tình cảm của người khác, nên Đán thấy không biết là mình có nên tìm hiểu thêm hay không. Tuy nhiên Đán không khỏi thắc mắc, và nghĩ tới Jennifer luôn. Jane nữa, không biết bây giờ ra sao? Vắng bóng Jane khiến những ngày ở bến của Đán trống vắng. Có những buổi chiều đứng trên boong tàu nhìn cánh chim trời bay ra khơi, Đán không thể nào không nhớ đến cô bé hồn nhiên, tiếc nuối những ngày vui, và lặng lẽ thở dài.
Đời sống của Đán là những di chuyển liên tiếp, không ở một chỗ nào lâu. Trở về từ một chuyến hải hành sau đó Đán tưởng là sẽ có dịp gặp lại Jennifer, nhưng chỉ thấy một lá thư mang dấu bưu điện từ Boston gửi cho mình. Lá thư không có tên người gửi, Đán tưởng là thư của Jane nên vội vàng mở ra xem. Không phải thư của Jane mà của Jennifer khiến Đán thật ngỡ ngàng!
“Anh,
Biết là anh có ý tìm nhưng em tránh mặt vì không biết nói gì thêm với anh. Bây giờ em đã đi xa, và chắc rằng chẳng bao giờ gặp lại nên em muốn viết cho anh vài hàng, chẳng biết là để làm gì nữa, nhưng em không thể nào không nói những gì em nghĩ về anh.
Em không phải là người con gái cô đơn như chị Oanh vì như anh biết, em có người yêu. Joel là bạn học cùng lớp, và Joel vẫn còn yêu em, nhưng Joel không có cái dịu dàng đằm thắm của một người đã trưởng thành, và đã ra đời như anh. Mỗi lần thấy anh và Jane quấn quít bên nhau, em đã có những ước mơ thầm kín, đôi lúc tưởng như mình là Jane, nhưng em biết chuyện đó không bao giờ có thật nên em vẫn giữ riêng cho mình một nỗi buồn.
Hôm sang nhà báo tin cho anh biết là Jane đã bị bố gửi sang Boston với anh Cả, em đã không cho anh biết là em cũng đã xin với bố cho em sang Boston ngay sau khi hết quarter này. Em không còn yêu Joel nữa, nhưng em cũng không muốn ở gần anh vì nhỡ (chỉ là ví dụ thôi) chúng mình yêu nhau thì có vài người sẽ buồn. Jane hứa là không liên lạc với anh nữa nhưng con bé chưa quên anh đâu, nếu Jane biết là em ‘có gì’ với anh thì nó sẽ thật là xót ra vì mất đi hình bóng thân yêu mà Jane ôm ấp trong lòng.
Lại còn người thường đứng bên cửa sổ nhìn sang nhà anh nữa chứ. Bây giờ thì chỉ còn một mình ‘người ta’ đó. Tha hồ mà yêu nhau, không sợ ai dòm ngó nữa, (thích nhé). Người ta hỏi dò em về anh đủ điều, và từ ngày biết có chàng thủy thủ cạnh nhà thì chỉ thích nói chuyện viễn du, chuyện cruise ships, mơ mộng còn hơn cả em và Jane. Nhưng anh phải mau lên đấy vì bố muốn bán nhà dọn đi nơi khác. Jane và em đã đi xa, bố không muốn giữ căn nhà rộng lớn đó nữa.
Viết cho anh một lần này rồi thôi, sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa đâu. Anh biết tại sao mà, phải không?
Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ thoáng qua như mây trời. Vĩnh biệt anh.
Jennifer.”
Gấp lá thư Đan thừ người, thấy như có điều gì mất mát, và chợt bâng khuâng thương nhớ. Jennifer à, em đã chọn cho mình một con đường, anh đã hiểu, và một ngày nào Jane cũng sẽ hiểu. Xin cám ơn em, không ‘chỉ là ví dụ’ thôi đâu em, nhưng cũng đành! Đán ngậm ngùi nhìn lá thư …
Trần Quang Thiệu
Feb. 20, 2009