Một thân lưu lạc dãi dầu,
Nào đâu địa ngục nào đâu thiên đường.
Đâu là ngọc lộ cành dương,
Đâu là nước mắt mang mang bể sầu.
*
* * T hực ra Mộ Dung Phục bực tức chẳng phải vì Bao Bất Đồng nói năng vô lễ, mà là vì ghét y nói huỵch toẹt ra những gì mình mưu tính trong lòng. Nếu như thế Đoàn Diên Khánh ắt sẽ không chịu thu y làm con nuôi nữa, cũng chẳng truyền ngôi, mà dẫu lập y làm hoàng thái tử thì cũng bố trí tay chân khiến cho âm mưu khôi phục Đại Yên của y càng thêm khó, cái vương miện đã đến tận tay, lại theo gió bay lên trời thành thử trong khi gấp gáp, không thể không hạ độc thủ. Y nghe Phong Đặng hai người nói thế, nghĩ thầm: “Việc hôm nay tiến thoái lưỡng nan, đành phải đắc tội với Phong Đặng hai người chứ không thể để thái tử Diên Khánh có bụng nghi ngờ được”. Y bèn nói:
- Bao Bất Đồng ăn nói hỗn hào thì có đáng gì đâu? Y theo ta đã lâu năm, lẽ nào vì một vài câu cãi lẫy mà sát hại y cho đành? Có điều ta một dạ chí thành, bái Đoàn điện hạ làm cha, vậy mà y dám đâm thọc ly gián tình cha con, làm sao có thể dung tha được?
Phong Ba Ác dõng dạc nói:
- Đối với công tử gia, hơn một chục năm vào sinh ra tử của Bao Bất Đồng mà lại kém xa một Đoàn Diên Khánh ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Phong tứ ca chẳng nên nổi giận. Ta đổi qua họ Đoàn Đại Lý, ấy là toàn tâm toàn ý, không hề có bụng dạ nào khác. Bao tam lấy lấy tâm địa tiểu nhân để đo lòng người quân tử, nên ta không thể không dùng trọng thủ.
Công Dã Can lạnh lùng nói:
- Công tử gia tâm ý đã quyết rồi, không còn thay đổi được nữa hay sao?
Mộ Dung Phục đáp:
- Đúng thế.
Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Phong Ba Ác người nọ nhìn người kia, cả ba một lòng, cùng gật đầu. Đặng Bách Xuyên dõng dạc nói:
- Công tử gia, bốn người chúng tôi tuy không kết bái thành huynh đệ nhưng cũng nguyện sống chết có nhau, tình như cốt nhục, công tử chắc cũng biết rồi.
Mộ Dung Phục nhướng đôi lông mày dài, lạnh lùng hỏi:
- Đặng đại ca muốn báo thù cho Bao tam ca chăng? Ba vị cứ cùng tiến lên, Mộ Dung Phục này há lại sợ hay sao?
Đặng Bách Xuyên thở dài một tiếng nói:
- Chúng tôi xưa nay vẫn là gia thần của nhà Mộ Dung, lẽ nào lại đám mạo phạm công tử gia? Người xưa có nói rằng: “Hợp nhau thì ở, không hợp thì đi”. Ba người chúng tôi không còn hầu hạ công tử được nữa. Quân tử tuyệt giao, bất xuất ác thanh, mong công tử gia tự lo cho mình được chu toàn.
Mộ Dung Phục thấy ba người định bỏ mình mà đi, nghĩ đến sau này về Đại Lý không còn ai là người tâm phúc, hành sự cực kỳ khó khăn, không thể không giữ họ lại. Y liền nói:
- Đặng đại ca, Công Dã nhị ca, Phong tứ ca, các vị biết ta là người như thế nào, trong tương lai nhất định không phản bội họ Đoàn, ta đối với ba người cũng không hẹp hòi, sao lại nỡ chia tay? Năm xưa gia phụ đối với các vị cũng không có gì sai quấy, ba vị cũng đã từng bằng lòng tận tâm kiệt lực giúp đỡ ta, nay dứt áo ra đi, chẳng phải là phản bội lại lời hứa năm xưa hay chăng?
Đặng Bách Xuyên mặt đanh lại nói:
- Công tử không đề cập đến lão tiên sinh thì chẳng nói làm gì, còn như nhắc đến lão tiên sinh thì việc nhận người ngoài làm cha, đổi họ phản quốc kia còn làm sao mà nhìn lão tiên sinh nữa? Chúng tôi quả đã từng lập thệ với lão tiên sinh, kiếp này nhất quyết tận tâm kiệt lực phò tá công tử khôi phục Đại Yên, quang đại thanh danh nhà Mộ Dung, chứ nào phải giúp công tử làm vẻ vang cho nước Đại Lý, quang đại thanh danh cho họ Đoàn?
Câu đó khiến cho Mộ Dung Phục mặt lúc thì tái nhợt, lúc lại trắng bệch không còn biết trả lời làm sao nữa. Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Phong Ba Ác ba người vái một cái rạp tận đất nói:
- Bái biệt công tử.
Phong Ba Ác vác xác Bao Bất Đồng lên vai, cả bọn xăm xăm đi ra không ngoái đầu lại nữa.
Mộ Dung Phục cười khẩy mấy tiếng, quay sang nói với Đoàn Diên Khánh:
- Nghĩa phụ minh giám, bốn người đó là gia thần của hài nhi, khuông phò đã lâu năm nhưng hài nhi vì trung với họ Đoàn Đại Lý mà chính tay giết một người, đuổi ba người đi. Hài nhi một thân một mình gia nhập Đại Lý đủ biết không hề nhị tâm, không có ý khác.
Đoàn Diên Khánh gật đầu đáp:
- Tốt, tốt! Hay lắm!
Mộ Dung Phục nói:
- Vậy hài nhi giải độc cho nghĩa phụ.
Y đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đang định đưa ra bỗng chợt nghĩ: “Ta giải độc Bi Tô Thanh Phong cho y rồi thì từ nay không còn thể nào uy hiếp cái gì được nữa, chỉ còn lấy lòng y, không dám làm gì trái ý. Y hận nhất là tiểu tử Đoàn Dự, chi bằng giết y trước”. Nghĩ thế bèn soẹt một tiếng, trường kiếm rút ra khỏi vỏ nói:
- Nghĩa phụ, công lao đầu tiên là giết tên tiểu tử này để cho tuyệt hậu tự của Đoàn Chính Thuần khiến y không thể không truyền ngôi cho nghĩa phụ.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Ngữ Yên nay biến thành em gái ta rồi, ta cũng chẳng muốn sống nữa, ngươi một kiếm giết ta thì tốt quá”. Một là chàng đang muốn chết quách cho xong, hai nữa khí tức đang tắc nghẹn, dẫu muốn kháng cự cũng không có hơi sức, đành vươn cổ chịu chém.
Đoàn Chính Thuần và những người kia thấy y vung kiếm qua phía Đoàn Dự, ai nấy thất sắc. Đoàn phu nhân kêu rú lên thảm thiết. Đoàn Diên Khánh vội nói:
- Hài nhi, lòng hiếu của con quả thực đáng khen. Thế nhưng tiểu tử này cực kỳ đáng ghét, đã nhiều lần đắc tội với cha. Bác hắn, cha hắn đoạt ngôi vua của ta hại ta toàn thân tàn phế, hình thể chẳng còn nguyên vẹn nên ta muốn chính tay giết tên tiểu tặc này thì mới phát tiết được nỗi hận trong tim.
Mộ Dung Phục đáp:
- Vâng!
Y xoay lại toan đưa kiếm cho Đoàn Diên Khánh nói:
- Chết thật, hài nhi quả là hồ đồ, phải giải độc cho nghĩa phụ trước mới phải.
Nói xong tra kiếm vào vỏ, lại lấy cái bình sứ ra, trong một thoáng y thấy ánh mắt Đoàn Diên Khánh lóe lên ra chiều đắc ý, dường như đưa mắt cho ai. Mộ Dung Phục nhìn theo thấy Đoàn phu nhân hơi gật đầu, vẻ mặt vừa cảm kích vừa mừng rỡ.
Mộ Dung Phục thấy thể nổi dạ nghi ngờ nhưng dẫu có nằm mơ cũng không bao giờ tưởng tượng được Đoàn Dự lại là con của Đoàn Diên Khánh và Đoàn phu nhân. Đoàn Diên Khánh thà phải bỏ mạng chứ nhất quyết không để ai làm hại đến đứa con yêu quí của y, ngay cả ngôi vua cũng chỉ là thân ngoại chi vật.
Thế nhưng Mộ Dung Phục lại nghĩ ngay: “Hay là Đoàn Diên Khánh và Đoàn Chính Thuần có cấu kết ngầm với nhau? Dẫu sao họ cũng cùng một nhà họ Đoàn Đại Lý, lại là anh em họ, người đời thường bảo sơ bất gián thân, anh em họ Đoàn có lý đâu lại coi một kẻ chẳng dây mơ rễ má gì như mình ở trong lòng?”. Thế nhưng y lại nghĩ: “Tình thế hôm nay, chỉ có nước lập một số đại công với Đoàn Diên Khánh để cho y thêm phần tin tưởng”. Y quay sang nói với Đoàn Chính Thuần:
- Trấn Nam Vương, ông về đến Đại Lý, trong bao lâu sẽ tiếp nhiệm ngôi vua, sau khi lên ngôi rồi, trong bao lâu sẽ truyền ngôi cho nghĩa phụ ta?
Đoàn Chính Thuần hết sức khinh bỉ gã này nên chỉ lạnh lùng nói:
- Hoàng huynh ta nội công thâm hậu, tinh lực dồi dào, ít ra cũng phải làm vua ba mươi năm nữa. Khi truyền ngôi cho ta rồi, ta cũng phải làm một thời gian để tạo phúc cho dân, ít naht cũng phải ba mươi năm. Sáu mươi năm sau, con ta Đoàn Dự cũng đã tám mươi, nếu như làm vua hai chục năm thôi thì cũng phải tám mươi năm nữa …
Mộ Dung Phục quát lên:
- Chỉ nói bá láp, ai mà đợi được lâu như thế? Ta kỳ hạn cho ngươi một tháng phải đăng cơ lên ngôi báu, sau một tháng nữa là phải nhường ngôi cho Diên Khánh thái tử.
Đoàn Chính Thuần đã hiểu rõ tình thế trước mắt, Mộ Dung Phục và Đoàn Diên Khánh muốn dùng mình làm cái thang để trèo lên ngôi vua Đại Lý, một khi truyền ngôi cho Đoàn Diên Khánh rồi bọn họ lập tức giết mình ngay. Thế nhưng lúc này thì họ chẳng dám, nếu như có kẻ địch tới làm hại mình thì bọn chúng còn hết sức bảo vệ, còn Đoàn Dự thì cực kỳ nguy ngập. Ông cất tiếng cười ha hả nói:
- Ngôi vua ta chỉ truyền cho con ta Dự nhi, nếu muốn ta truyền ngôi sớm thì cũng được còn bảo truyền ngôi cho người ngoài thì nhất định là không thể được.
Mộ Dung Phục giận dữ nói:
- Giỏi nhỉ, ta đâm cho tên tiểu tử Đoàn Dự một kiếm để xem ngươi có truyền ngôi cho cái hồn ma ấy được không?
Nói xong lại soẹt một tiếng rút kiếm ra khỏi bao. Đoàn Chính Thuần vẫn cười sằng sặc nói:
- Ngươi tưởng Đoàn Chính Thuần này là hạng người nào? Ngươi sát hại con ta, ta vẫn còn cam tâm để cho ngươi sắp xếp được hay sao? Ngươi muốn giết thì cứ giết, giết hết cả bọn ta đi.
Mộ Dung Phục nhất thời trù trừ chưa biết tính sao, lúc này muốn giết Đoàn Dự thì chỉ cất tay là xong, thế nhưng lại sợ Đoàn Chính Thuần hận y giết con mình, đến tính mệnh cũng chẳng màng, lúc đó đến việc Đoàn Diên Khánh lên ngôi vua cũng không xong. Đoàn Diên Khánh không thành hoàng đế, dĩ nhiên mình không thể nào đụng tới cái ngôi vua Đại Lý được. Y tay cầm trường kiếm, mũi kiếm thanh quang lấp lánh chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của y một màu xanh lục, nghiêng đầu nhìn Đoàn Diên Khánh chờ lệnh.
Đoàn Diên Khánh nói:
- Gã này tính khí quật cường, nếu vì chuyện này mà y tự tận thì bao nhiêu tâm kế của mình sẽ tan ra bọt nước. Thôi được, tên tiểu tử Đoàn Dự tạm thời chưa giết vội, y dẫu sao cũng trong tay cha con ta rồi, còn sợ y bay lên trời hay sao. Ngươi đưa thuốc giải cho ta rồi tính sau.
Mộ Dung Phục đáp:
- Vâng!
Y lại nghĩ: “Mới rồi Diên Khánh thái tử dưa mắt cho Đoàn phu nhân, không biết có dụng ý gì? Cái nghi vấn đó chưa hiểu rõ, mình chớ nên đưa thuốc giải cho y vội. Thế nhưng nếu mình vẫn diên trì ắt là y sẽ nổi nóng, vậy mình biết làm sao đây?”.
Ngay lúc đó Vương phu nhân đã kêu lên:
- Mộ Dung Phục, ngươi bảo đầu tiên sẽ giải độc cho ta, thế sao vừa mới lạy người ta làm cha thế là chỉ biết hết lòng hết dạ chiều chuộng tên xú bát quái đó. Ngươi không sợ ta đem những tiếng thô tục ra chửi y hay sao, cái đồ người không ra người …
Mộ Dung Phục nghe thế đâm chột dạ vội quay sang Đoàn Diên Khánh cười nịnh:
- Nghĩa phụ, cữu mẫu của hài nhi tính tình cương cường, nếu có ăn nói đắc tội đến lão nhân gia, xin cũng nới cho một hai … Để cho bà ta khỏi buông lời vô lễ, hài nhi giải độc cho cữu mẫu trước, sau đó lập tức hóa giải cho nghĩa phụ ngay.
Nói xong đưa chiếc bình để vào mũi Vương phu nhân. Vương phu nhân ngửi thấy một mùi hôi thối kinh khủng, tưởng chừng muốn mửa, đang toan chửi mắng bỗng thấy tứ chi kình lực dần dần khôi phục, đưa mắt nhìn Đoàn Chính Thuần, Đoàn phu nhân, cùng Tần Nguyễn Cam ba người đàn bà, máu ghen xông lên không còn chịu nổi, lớn tiếng nói:
- Phục nhi, mau mau giết hết bốn con đàn bà đê tiện này đi cho ta.
Mộ Dung Phục chợt nghĩ ra: “Cữu mẫu đã nói rằng Đoàn Chính Thuần tính tình cương cường, quyết không chịu cho ai uy hiếp, thế nhưng đối với vợ con, còn coi trọng hơn cả tính mạng mình. Sao mình không thử uy hiếp xem sao?”. Y bèn cầm kiếm đến trước mặt Nguyễn Tinh Trúc, quay lại hỏi Đoàn Chính Thuần:
- Trấn Nam Vương, mợ ta bảo giết mụ này, ý ông ra sao?
Đoàn Chính Thuần hết sức bối rối nhưng không biết làm sao, chỉ đành quay sang Vương phu nhân:
- A La, từ nay nàng muốn gì ở ta, ta sẽ làm vậy, mọi điều đều nghe theo nàng. Không lẽ nàng muốn hai ta kết một mối thù chung thân không cởi được? Nếu như nàng bảo người ta giết những người này, từ rày về sau ta còn yêu thương nàng được nữa sao?
Vương phu nhân tuy có máu ghen rất nặng nhưng nghe Đoàn Chính Thuần nói thế quả không sai, vì ông ruồng rẫy mình nên mười mấy năm qua thù hận tận xương tủy, đến nỗi khi gặp người Đại Lý họ Đoàn đều giết hết ngay, thế nhưng lúc này khi thấy mặt ông thì tình xưa ý cũ lại trỗi dậy, bèn nói:
- Hảo sanh nhi, khoan hãy động thủ, để ta tính lại xem sao.
Mộ Dung Phục nói:
- Trấn Nam Vương, chỉ cần ông bằng lòng truyền ngôi cho Diên Khánh thái tử, ta sẽ bảo toàn các chính phi trắc phi của ông, không để ai đụng đến một sợi lông măng.
Đoàn Chính Thuần cười khẩy mấy tiếng không thèm lý gì đến. Mộ Dung Phục nghĩ thầm: “Gã này nổi tiếng phong lưu, trên đời ai mà chẳng biết, quả là kẻ bất ái giang sơn, ái mỹ nhân. Nếu muốn y truyền ngôi thì phải dùng thủ đoạn đối phó với những người đàn bà của y mới xong”. Y giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực Nguyễn Tinh Trúc nói:
- Trấn Nam Vương, ông là nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần nói một lời là đủ. Nếu như ông gật đầu, tại hạ lập tức đem thuốc giải ra cho những người này, sau đó thiết yến tạ tội, hóa địch thành bạn, thế có phải là chuyện cực kỳ tốt đẹp không? Còn như ông không bằng lòng, kiếm ta sẽ đâm ngay xuống.
Đoàn Chính Thuần đưa mắt nhìn Nguyễn Tinh Trúc, thấy đôi mắt đẹp của bà ta lộ vẻ kinh hoàng, trong lòng hết sức thương xót, nghĩ thầm: “Ta có bằng lòng thì cũng chẳng hề chi, ngôi vua Đại Lý làm sao sánh bằng Trúc muội được? Thế nhưng gã gian tặc này muốn lấy lòng Diên Khánh thái tử ắt sẽ giết Dự nhi ngay lập tức”. Ông không đành lòng bèn quay đầu sang chỗ khác.
Mộ Dung Phục kêu lên:
- Ta đếm một, hai, ba nếu như ngươi không gật đầu thì đừng trách Mộ Dung Phục này thủ hạ vô tình.
Y dài giọng ra đếm:
- Một … hai …
Đoàn Chính Thuần quay lại nhìn Nguyễn Tinh Trúc, trên mặt đầy vẻ trìu mến nhưng không biết làm sao hơn. Mộ Dung Phục đếm tiếp:
- Ba … Trấn Nam Vương, ngươi nhất định không chịu ư?
Đoàn Chính Thuần đang mơ màng nghĩ đến khi ông và Nguyễn Tinh Trúc hai người mới gặp nhau, đôi bên quấn quít, đột nhiên bên tai nghe một tiếng rú lên thảm thiết, trường kiếm của Mộ Dung Phục đã đâm suốt qua ngực nàng.
Vương phu nhân thấy các bắp thịt trên mặt Đoàn Chính Thuần giựt giựt đủ biết ông đau lòng đến chừng nào, dẫu nhát kiếm đó có đâm qua người ông cũng còn dễ chịu hơn, kêu lên:
- Mau, mau cứu sống lại, ta có bảo ngươi giết nó đâu, chỉ cốt uy hiếp gã vô lương tâm kia đấy thôi?
Mộ Dung Phục lắc đầu nghĩ thầm: “Đằng nào thì ta cũng kết thù chuốc oán rồi, giết hơn một người, kém một người cũng có khác gì đâu?”. Mũi kiếm y chỉ sang Tần Hồng Miên, quát lên:
- Trấn Nam Vương, uổng cho cái tiếng giang hồ khen ngươi là đa tình đa nghĩa, vậy mà không dám nói lên một tiếng để cứu tình nhân. Một, hai, ba.
Tiếng “ba” vừa dứt, nghe soẹt một tiếng lại giết luôn Tần Hồng Miên. Đến lúc đó Cam Bảo Bảo sợ đến mặt tái mét không còn giọt máu nhưng cố gắng trấn tĩnh lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, việc gì phải uy hiếp Trấn Nam Vương. Ta là vợ của Chung Vạn Cừu, có liên hệ gì đến Trấn Nam Vương đâu? Ngươi chớ có làm điếm nhục thanh danh của Chung gia Vạn Cừu Cốc.
Mộ Dung Phục cười khẩy một tiếng đáp:
- Ai chẳng biết Đoàn Chính Thuần hoa hái đầy tay, khuê nữ cũng tốt, sương phụ cũng hay, gái có chồng cũng được, bé chẳng tha già chẳng thương.
Y vừa hỏi mấy câu lại giết luôn Cam Bảo Bảo. Vương phu nhân trong lòng không biết tính sao, tuy bình thời giết người không nháy mắt nhưng thấy Mộ Dung Phục chỉ trong khoảnh khắc đã giết chết ba người tình nhân của Đoàn Chính Thuần, tim không khỏi đập thình thình, đâu còn dám nhìn Đoàn Chính Thuần nữa, không hiểu giờ này khuôn mặt ông ra thế nào.
Bỗng nghe Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:
- A La, nàng cùng ta một thời thân ái, sao chưa hiểu được lòng ta? Trong biết bao nhiêu đàn bà ở thế gian này, ta lúc nào cũng chỉ yêu một mình nàng thôi. Dẫu cho hoa hái đầy tay nhưng cũng chỉ là để mua vui trong chốc lát, có để tâm đến ai đâu! Ngoại sanh nàng giết ba người tình của ta cũng có đáng gì, miễn là y đừng đụng đến nàng là ta yên tâm.
Mấy câu đó ông nói hết sức ngọt ngào nhưng Vương phu nhân nghe vào tai lại cực kỳ sợ hãi, biết rằng Đoàn Chính Thuần hận mình biềt chừng nào, muốn dụ cho Mộ Dung Phục giết bà ta, kêu lên:
- Hảo sanh nhi, ngươi chớ có tin lời y.
Mộ Dung Phục bán tín bán nghi, trường kiếm tự nhiên quay sang chỉ vào ngực Vương phu nhân, máu ròng ròng nhỏ xuống vạt áo. Vương phu nhân biết Mộ Dung Phục thủ đoạn độc ác, để thỏa nguyện được lên làm vua thì có còn nghĩ gì đến tình mợ cháu nữa? Chỉ cần Đoàn Chính Thuần tiếp tục nói thêm mấy câu trìu mến, ắt y sẽ dùng tính mạng mình để uy hiếp, run run u oán nói:
- Đoàn lang, Đoàn lang! Không lẽ chàng hận thiếp đến như thế, không giết được thiếp thì không xong ư?
Đoàn Chính Thuần thấy ánh mắt Vương phu nhân khiếp sợ, khuôn mặt đầy vẻ xót xa, nhớ lại mối ân tình năm xưa, cảm thấy mềm lòng, cất tiếng chửi:
- Ngươi là đồ đàn bà đê tiện, vẫn còn cái tính ghen lồng ghen lộn năm nào, bụng dạ nhỏ nhen để đến nỗi ba người đàn bà ta yêu thương phải chết đau chết đớn, chân tay ta mà được tự do thì nhất quyết sẽ băm vằm ngươi ra. Mộ Dung Phục, mau mau đâm một nhát, sao không giết con mụ khốn kiếp kia đi?
Ông biết càng chửi nặng chừng nào thì Mộ Dung Phục lại càng không muốn giết Vương phu nhân. Vương phu nhân trong lòng minh bạch, lúc đầu Đoàn Chính Thuần giả vờ yêu thương bà hết mực cốt là để xúi cho Mộ Dung Phục giết mình, báo thù cho Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, bây giờ đổi qua mắng mỏ, thế là đã tha thứ rồi. Thế nhưng mười mấy năm qua, bà vẫn thường ngày đêm thương nhớ Đoàn Chính Thuần, hôm nay mới được gặp lại tình lang, trong lòng hết sức rối ren, nhìn trước mắt ba người đàn bà chết trên mặt đất, mũi kiếm đầy máu chỉ vào ngực mình, đầu óc không khỏi hoang mang. Đến khi nghe Đoàn Chính Thuần buông lời rủa xả, nào là “đàn bà đê tiện”, nào là “mụ khốn kiếp”, so với những lời thề non hẹn biển, nưng như nưng trứng, hứng như hứng hoa năm xưa thật một trời một vực, nhịn không nổi giọt châu lã chã, nghẹn ngào nói:
- Đoàn lang, năm xưa chàng đã nói thế nào, bây giờ không còn nhớ gì nữa sao? Sao chàng không còn nghĩ gì đến thiếp? Đoàn lang, thiếp một lòng một dạ thương yêu chàng, chúng mình xa cách bao năm, đâu có dễ gì gặp lại, chàng … chàng lẽ nào chẳng nói với em được một lời yêu thương? Em sinh cho chàng đứa con gái Ngữ Yên, chàng đã gặp nó chưa? Chàng có thích nó không?
Đoàn Chính Thuần thầm kinh hãi: “A La hẳn là đầu óc mê muội mất rồi, nếu như ta nói một câu nhắc đến tình yêu cũ thì nàng còn sống sao nổi?”. Ông lập tức hầm hầm quát mắng:
- Ngươi làm chết ba người ta yêu thương, ta hận ngươi tận xương tủy. Tình cảm giữa hai chúng ta, mười mấy năm trước đã cắt đứt rồi, tình đoạn nghĩa tuyệt, bây giờ chỉ hận không được đá cho mi mấy cái cho hả mối thù đấy thôi.
Vương phu nhân khóc òa lên:
- Đoàn lang! Đoàn lang!
Đột nhiên bà lao người tới, đâm thẳng vào mũi kiếm trước mặt. Mộ Dung Phục nhất thời không biết nên rút kiếm hay không, chỉ hơi ngần ngừ một chút thì trường kiếm đã đâm suốt qua ngực Vương phu nhân. Mộ Dung Phục vội rút kiếm về, máu tươi vọt ra như suối.
Vương phu nhân run rẩy hỏi:
- Đoàn lang! Quả thực chàng hận em đến thế sao?
Đoàn Chính Thuần thấy mũi kiếm đâm trúng chỗ yếu hại, biết bà ta không thể nào sốngn ổi, nhịn không nổi nước mắt tuôn rơi trên hai gò má, nghẹn ngào đáp:
- A La, ta chửi nàng như thế, chẳng qua chỉ mong cứu được nàng. Hôm nay mình gặp lại nhau, ta sung sướng không biết đâu mà kể, lẽ nào lại hận nàng? Lòng ta đối với em mãi mãi như ngày nào hái tặng cho nhau một đóa mạn đà hoa.
Vương phu nhân khóe miệng nhếch một nụ cười, thều thào:
- Nếu thế thì hay lắm, thiếp vẫn … vẫn biết trong lòng chàng, mãi mãi có hình bóng em, không bao giờ quên em. Lòng em cũng thế, mãi mãi chỉ yêu chàng … chàng đã từng bằng lòng, hai đứa sẽ cùng nhau lên núi Vô Lượng ở Đại Lý, đến thạch động hồi nhỏ em ở với mẹ em, hai đứa mình chung sống bên nhau không bao giờ ra ngoài nữa. Chàng có nhớ không?
Đoàn Chính Thuần đáp:
- A La, dĩ nhiên ta nhớ chứ, chúng mình mai sẽ đi ngay, đi xem pho ngọc tượng của mẹ em.
Vương phu nhân vẻ mặt sáng bừng lên, nói khẽ:
- Vậy … vậy thì hay lắm … Trên thạch bích, có bóng một thanh bảo kiếm, xanh xanh đỏ đỏ, đẹp ơi là đẹp. Chàng xem kìa, xem kìa, chàng có thấy không …
Tiếng nói bà ta nhỏ dần, đầu ngoẹo đi, tắt thở. Mộ Dung Phục lạnh lùng nói:
- Trấn Nam Vương, bao nhiêu tình nhân của ông, đều vì ông mà chết cả rồi, không lẽ cuối cùng cả nguyên phối vương phi, cũng muốn để cho chết hay sao?
Nói xong y chậm rãi chỉ mũi kiếm vào ngực Đoàn phu nhân. Đoàn Dự nằm dưới đất, tai nghe thấy Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, Vương phu nhân từng người chết dưới kiếm của Mộ Dung Phục, Vương phu nhân nói đến thạch động nơi Vô Lượng sơn, đến tượng ngọc, đến kiếm ảnh trên vách đá, tuy có nghe vào tai nhưng không còn thời giờ đâu mà suy nghĩ, đến lúc Mộ Dung Phục lại đem tính mạng mẹ chàng ra uy hiếp phụ thân, khiến chàng nóng như lửa đốt, nhịn không nổi kêu lên:
- Không được giết mẹ ta! Không được giết mẹ ta!
Thế nhưng miệng chàng đã bị nhét hạt dẻ, không phát xuất ra được tiếng nào, chỉ đành cố gắng vùng vẫy nhưng toàn thân nội tức bị bế tắc, đến cục cựa một chút cũng không được. Chỉ nghe Mộ Dung Phục gay gắt nói:
- Trấn Nam Vương, ta lại đếm một, hai, ba nếu như ngươi không chịu nhường ngôi cho thái tử Diên Khánh thì vương phi của ngươi ta cũng giết ngay.
Đoàn Dự kêu to:
- Đừng giết mẹ ta.
Văng vẳng có tiếng Đoàn Diên Khánh nói:
- Khoan đã chớ có động thủ, việc này cần phải tính kỹ xem sao.
Mộ Dung Phục đáp:
- Nghĩa phụ, việc này can hệ rất lớn, nếu như Trấn Nam Vương không chịu truyền ngôi cho cha thì bao nhiêu tính toán của mình đều ra sông ra biển. Một…
Đoàn Chính Thuần nói:
- Nếu ngươi muốn ta bằng lòng thì phải làm cho ta một việc.
Mộ Dung Phục hỏi:
- Bằng lòng thì bằng lòng, không bằng lòng thì không bằng lòng, ta không để mắc kế hoãn binh của ngươi đâu. Hai … Sao đây?
Đoàn Chính Thuần thở dài một tiếng nói:
- Ta một đời làm nhiều tội nghiệt, tất cả cùng chết một lượt thì cũng đúng thôi.
Mộ Dung Phục hỏi:
- Thế có nghĩa là ngươi không bằng lòng? Ba …
Mộ Dung Phục đếm đến tiếng thứ ba, thấy Đoàn Chính Thuần quay mặt đi nơi khác không nhìn nữa, đang định đâm vào ngực Đoàn phu nhân thì nghe Đoàn Diên Khánh quát lên:
- Khoan đã!
Mộ Dung Phục hơi ngần ngừ, quay sang nhìn Đoàn Diên Khánh, đột nhiên thấy Đoàn Dự từ dưới đất nhảy bật lên, lấy đầu húc vào bụng dưới mình. Mộ Dung Phục nghiêng qua tránh được, hết sức kinh ngạc: “Tên tiểu tử này đã bị Túy Nhân Phong chích rồi, lại thêm trúng độc Bi Tô Thanh Phong, hai món đó càng làm thêm mê man, sao lại nhảy lên được nhỉ?”.
Thì ra lúc đầu Đoàn Dự nghĩ đến chuyện Vương Ngữ Yên lại chính là em gái mình, trong lòng sầu khổ, nội tức đi vào đường rẽ, đến khi thấy Mộ Dung Phục định giết mẫu thân chàng, lập tức chẳng còn nghĩ gì đến tình nhân nữa, cũng chẳng cần biết mình có bị tẩu hỏa nhập ma hay không, nội tức lại tự nhiên quay về chính đạo.
Phàm người tu tập nội công thì phải nghĩ đến việc dẫn nội tức theo các kinh mạch mà đi nhưng khi bị tẩu hỏa nhập ma rồi thì đều muốn dẫn các luồng nội tức đã sai đường quay trở lại nên trong lòng không khỏi chỉ chú tâm vào những kinh mạch nhỏ, bụng dạ càng bồn chồn thì nội tức lại càng tán phát.
Đến lúc này chàng chỉ nghĩ đến an nguy của mẹ, nội tức không còn bị ý chí làm rối loạn nữa, nên lại quay trở lại vận hành như bình thường. Chàng nghe thấy Mộ Dung Phục đếm đến “ba”, không còn nghĩ rằng mình đang bị trói chặt, vội vàng nhảy lên, lao vào bụng Mộ Dung Phục, thì ra thân thể đã hoạt động được rồi. Đoàn Dự húc một cái không trúng, đầu vai đụng mạnh vào cạnh bàn, hai tay vận lực giằng mạnh ra, những sợi gân bò liền đứt đoạn.
Hai tay chàng vừa được tự do đã nghe Mộ Dung Phục chửi:
- Tiểu tử này giỏi thật!
Đoàn Dự liền vung tay điểm ra, sử dụng Thương Dương Kiếm trong Lục Mạch Thần Kiếm đâm luôn vào Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục nghiêng qua tránh, đâm ngược lại một kiếm. Đoàn Dự mắt bị vải đen che. Miệng lại bị nhét hạt dẻ, không nói được đã đành mà cũng không nhìn thấy Mộ Dung Phục ở đâu, trong cơn hoảng loạn, quên cả giơ tay kéo tấm vải che mặt, hai tay múa lung tung, sợ Mộ Dung Phục tiến đến làm hại mẹ mình.
Mộ Dung Phục nghĩ thầm: “Gã này đã thoát ra rồi, ghê gớm lắm, mình phải thừa cơ y còn bị che mắt giết y ngay”. Y lập tức sử chiêu Đại Giang Đông Khứ, trường kiếm đâm thẳng vào ngực Đoàn Dự. Đoàn Dự đang múa may loạn xạ, nghe thấy tiếng gió rít lên, vội vàng tránh qua, soẹt một tiếng mũi kiếm đã đâm trúng vai, đau quá, vội tung mình nhảy ra. Ở trong chiếc giếng khô đã hút được nội lực thâm hậu của Cưu Ma Trí nên chỉ nhảy nhẹ một cái đã vọt lên cao hơn một trượng, bình một tiếng, đầu va vào xà nhà. Chàng còn đang ở trên không, nghĩ thầm: “Mắt ta không thấy thành thử y giết ta được mà ta không giết được y, làm sao bây giờ? Y giết ta thì cũng chẳng hề gì nhưng ta không cứu được mẹ được cha”. Hai chân lại dãy dụa, nghe roạt một cái, những sợi gân bò trói chân cũng đứt rời.
Đoàn Dự mừng rỡ nghĩ thầm: “Hay quá! Hôm trước ở nơi nhà máy xay, y giả trang làm Lý tướng quân nước Tây Hạ, ta dùng Lăng Ba Vi Bộ né tránh, y không giết được ta”. Chân trái vừa chấm đất, lập tức chuyển sang nửa bước, thân hình hơi nghiêng đã tránh được kiếm của Mộ Dung Phục vừa đâm tới chỉ cách chừng vài tấc. Đoàn Diên Khánh, Đoàn Chính Thuần, Đoàn vương phi ba người thấy ánh kiếm lấp loáng vù vù chung quanh người Đoàn Dự, hung hiểm hết sức, ai nấy sợ đến sững sờ, lại thấy phương pháp tránh né của chàng khéo léo không thể hình dung. Sự việc quả là xảo diệu, nếu như mắt nhìn thấy mà lại không dùng Lăng Ba Vi Bộ thì một người không biết võ công như Đoàn Dự không thể nào tránh được một nhát kiếm của Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục càng tung ra càng nhanh nhưng trước sau vẫn không thể nào chạm được đến người Đoàn Dự. Y càng gấp gáp, lại thêm hổ thẹn, thấy Đoàn Dự vẫn không chịu gỡ tấm vải che mặt ra, lại tưởng chàng cố tình bỡn cợt, không coi mình ra gì có biết đâu Đoàn Dự vội quá nên đâm ra hồ đồ. Y nghĩ thầm: “Đến một người bịt mắt mà ta còn không thắng được thì còn mặt mũi nào sống thừa ở trên đời?”. Đôi mắt y như tóe lửa, thanh quang thấp thoáng, trường kiếm sử dụng chẳng khác gì một trái cầu xanh, trong sảnh đường lăn qua lăn lại, trong nháy mắt đã bao chặt Đoàn Dự trong vòng kiếm khuyên, chiêu nào cũng đều sát thủ chí mạng.
Đoàn Diên Khánh, Đoàn Chính Thuần, Đoàn phu nhân, Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Thôi Bách Tuyền mọi người bị kiếm quang ép tới, chỉ thấy hàn khí phả vào mặt, lông tóc trên mặt rơi lả tả, tay áo bâu áo cũng bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Đoàn Dự trong vòng kiếm quang nhảy qua bước lại, nghiêng đông tránh tây chẳng khác gì người đang dạo mát trong sân, vậy mà lưỡi kiếm sắc bén của Mộ Dung Phục cũng không cắt được một mảnh dây lưng. Thế nhưng tuy bước chân Đoàn Dự có vẻ nhàn nhã, trong lòng lại hết sức rối ren: “Ta chỉ thủ mà không công, mắt không nhìn thấy, nếu như y lấy kiếm đâm cha mẹ ta thì biết làm thế nào?”.
Mộ Dung Phục biết rằng chỉ có Đoàn Dự mới đích thực là mối lo to lớn nhất của mình nên đâu có để ý tới việc giết Đoàn phu nhân, thấy đã hơn trăm chiêu kiếm đánh ra nhưng không cách nào đả thương được đối phương, nghĩ thầm: “Tên tiểu tử này giỏi tài “nghe gió tránh ám khí”, nếu như ta sử dụng Liễu Nhứ kiếm pháp, nhẹ nhàng không có tiếng động để xem y có còn tránh né được không?”. Kiếm pháp của y lập tức biến đổi, chậm rãi đâm ra. Y có biết đâu Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự chỉ tự mình mình đi, không cần biết kẻ địch tấn công như thế nào, dù cho đối phương ra chiêu ầm ầm cũng thế, mà nhẹ nhàng lững lờ cũng thế chẳng liên can gì đến chàng.
Với kiến thức cao minh như Đoàn Diên Khánh thì cũng có thể nhìn ra được yếu quyết ở bên trong nhưng quan tâm quá hóa ra bối rối, y thấy Mộ Dung Phục đổi sang chậm rãi dấu hết những tiếng gió của binh khí, trong bụng kinh hãi, ú ớ lên tiếng:
- Hài nhi, ngươi mau mau giết gã Đoàn Dự kia đi. Nếu như y gỡ được miếng vải che mắt xuống thì e cha con mình sẽ chết vì tay y.
Mộ Dung Phục ngạc nhiên nghĩ bụng: “Lão già này thật hồ đồ, như thế có khác gì nhắc cho y?”. Quả nhiên câu nói đó khiến Đoàn Dự như từ cơn mơ tỉnh dậy, chàng liền chợt nhớ ra đưa tay giựt mảnh vải che mắt xuống, trước mắt thấy sáng lòa, mắt hoa lên, thấy một mũi kiếm lặng lẽ đâm vào mặt. Chàng không biết võ công lại không quen ứng biến, vừa kinh hãi chân tay đã cuống quít, soẹt một tiếng, chân trái đã bị trúng kiếm, nằm lăn ra.
Mộ Dung Phục mừng quá, giơ kiếm đâm xuống. Đoàn Dự nằm nghiêng dưới đất, phóng lại một đường Thiếu Trạch Kiếm, Mộ Dung Phục vội vàng nhảy ngược trở về tránh được. Tuy máu trên đùi Đoàn Dự vẫn chảy xối xả nhưng Lục Mạch Thần Kiếm sử dụng vẫn khí thế tung hoành, chỉ trong chốc lát đã khiến cho Mộ Dung Phục lách tả né hữu trông thật thảm hại.
Hôm trước ở trên núi Thiếu Thất, Mộ Dung Phục đã không địch lại Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự rồi, bây giờ Đoàn Dự lại có thêm nội lực thâm hậu của Cưu Ma Trí, uy lực của kiếm pháp càng thêm mãnh liệt. Chỉ trong vài chiêu đã nghe keng một tiếng nhỏ, trường kiếm của Mộ Dung Phục tuột khỏi tay bắn tung lên cắm ngập vào xà nhà. Tiếp theo nghe vụt một tiếng, kiếm khí đã trúng vai Mộ Dung Phục. Y biết rằng nếu chỉ lưu lại giây lát sẽ bị Đoàn Dự giết ngay, kêu rống lên phóng qua cửa sổ chạy như bay như biến.
Đoàn Dự vịn vào cạnh bàn cố đứng lên, kêu to:
- Mẹ ơi! Cha ơi! Hai vị lão nhân gia không bị thương chứ?
Đoàn phu nhân nói:
- Con mau mau xé vạt áo buộc vết thương lại.
Đoàn Dự đáp:
- Chưa cần vội.
Chàng lấy trong tay Vương phu nhân chiếc bình sứ đưa cho cha mẹ ngửi để giải thuốc mê, sau đó theo đúng lời phụ thân chỉ điểm, dùng nội lực giải cho họ những huyệt đạo bị phong. Sau đó Đoàn phu nhân băng bó vết thương cho con.
Đoàn Chính Thuần tung mình nhảy lên, nhổ thanh kiếm còn cắm trên xà nhà. Lưỡi kiếm đó đã nhuốm máu Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, Vương phu nhân bốn người đàn bà, người nào cũng đã từng ông ước hẹn đến bạc đầu, thịt da chung đụng. Đoàn Chính Thuần tuy trời sinh tính phong lưu, không phải là kẻ chuyên nhất nhưng mỗi khi yêu thương ai cũng thắm thiết, một dạ chí thành, muốn đem trao hẳn trái tim cho tình nhân. Lúc này ông thấy bốn người đàn bà chết nằm dưới đất, Vương phu nhân đầu tựa vào đùi Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo gục trong lòng Nguyễn Tinh Trúc. Cả bốn người khi sống ai cũng thương yêu nhớ nhung mình, ruột đau như cắt, vui ít lo nhiều, đến cuối cùng lại vì mình mà chết một cách thảm thiết. Khi Nguyễn Tinh Trúc bị Mộ Dung Phục giết, trong bụng Đoàn Chính Thuần đã nguyện sẽ tuẫn tình, bây giờ lại càng kiên định nghĩ thầm: “Dự nhi đã khôn lớn thành người rồi, văn võ song toàn, nước Đại Lý không sợ chẳng có một vị anh chủ minh quân, ta còn có lo gì nữa?”. Ông quay lại nói với Đoàn phu nhân:
- Phu nhân, ta quả thật đối với nàng chẳng ra gì. Trong lòng ta những người đàn bà này với nàng thật cũng không khác gì, ai ai cũng là tâm can bảo cụ, ta yêu họ với một tấm lòng thành thực mà đối với nàng cũng thật chí tình.
Đoàn phu nhân kêu lên:
- Thuần ca! Chàng … chàng không nên …
Bà lập tức nhào về phía chồng. Đoàn Dự vừa rồi lo chuyện cứu mẹ nên xông ra đánh với Mộ Dung Phục, đến khi địch thủ bỏ chạy rồi, chàng mới hoàn hồn, đột nhiên nghĩ ra: “Ta rõ ràng bị tẩu hỏa nhập ma, sao lại khỏi rồi?”. Chàng bàng hoàng, lập tức toàn thân mềm nhũn, người xụm xuống không sao đứng lên được nữa.
Chỉ nghe Đoàn phu nhân kêu lên thảm thiết, thì ra Đoàn Chính Thuần đã đâm ngược mũi kiếm vào ngực rồi. Đoàn phu nhân vội vàng rút trường kiếm, tay trái chặn trên vết thương, sụt sùi:
- Thuần ca! Thuần ca! Dù chàng có đến một nghìn, một vạn người đàn bà, thiếp vẫn một mực yêu chàng. Cũng có lúc em lòng dạ u mê, nổi cơn tức tối, đó cũng … đó cũng là chuyện đã qua … nhưng cũng chính vì yêu chàng …
Thế nhưng mũi kiếm đó Đoàn Chính Thuần đã nhắm đúng tâm tạng đâm vào nên tắt thở ngay đâu còn có nghe ai nói gì nữa. Đoàn phu nhân quay mũi kiếm, định đâm vào ngực mình bỗng nghe Đoàn Dự kêu lên:
- Mẹ! Mẹ!
Một phần vì kiếm quá dài, phần khác vì nhãng ra nên mũi kiếm hơi lệch đi, đâm ngay xuống bụng. Đoàn Dự thấy cả cha lẫn mẹ cùng tự tận, sợ đến hồn vía lên mây, hai chân tưởng như nhúng vào thùng cường toan, vừa tê vừa xót không còn chút hơi sức nào, chỉ còn nước chống hai tay, bò đến gần kêu lên:
- Mẹ ơi! Cha ơi! Hai người … sao …
Đoàn phu nhân nói:
- Hài nhi, cha và mẹ cùng đi, con … con cố lo cho mình …
Đoàn Dự khóc đáp:
- Mẹ ơi! Mẹ đừng chết! Mẹ đừng chết! Còn cha con ? Sao … sao thế?
Chàng đưa tay ôm chặt lấy đầu mẹ, định rút thanh kiếm ra, lại sợ rút ra chỉ càng làm cho bà thêm chóng chết nên lại không dám. Đoàn phu nhân thều thào:
- Con nên học theo bá phụ, làm một ông vua tốt …
Đột nhiên nghe Đoàn Diên Khánh nói:
- Mau lấy thuốc giải cho ta ngửi, để ta cứu mẹ ngươi.
Đoàn Dự giận dữ, quát lớn:
- Cũng bởi tên gian tặc là ngươi, bắt giữ cha ta để bao nhiêu người phải chết thảm. Ta với ngươi có thù bất cộng đái thiên.
Chàng vùng dậy, nhặt một cây gậy sắt dưới đất lên, định đập xuống đầu Đoàn Diên Khánh. Đoàn phu nhân kêu rú lên:
- Không được.
Đoàn Dự ngẩn ngơ, quay lại hỏi:
- Mẹ, gã này là đại đối đầu của mình, hài nhi muốn giết y báo thù cho cha con.
Đoàn phu nhân lại thét lên:
- Không được! Con … con không nên phạm vào đại tội đó.
Đoàn Dự trong bụng nghi hoặc, hỏi lại:
- Con … con không thể … phạm đại tội đó là sao?
Chàng nghiến răng hậm hực quát:
- Không thể không giết tên gian tặc này.
Vừa giơ gậy lên, Đoàn phu nhân liền nói:
- Con cúi xuống đây ta nói cho nghe.
Đoàn Dự ghé tai vào sát miệng mẹ mình, chỉ thấy mẫu thân thều thào:
- Hài nhi, gã Đoàn Diên Khánh kia, mới chính thực là cha ruột của con. Cha con tệ bạc với mẹ, mẹ giận quá nên cũng không phải với cha con. Sau đó mới sinh ra con. Cha con không biết đâu, vẫn tưởng con là con ruột thực ra không phải. Cha con không phải là cha ruột, người đó mới là cha con, con không giết y được, nếu không … nếu không sẽ phạm tội giết cha.
Ta không bao giờ thương yêu gã đó cả, nhưng vì … nhưng vì không muốn con phạm tội, mai sau chết đi, phải đọa a tì địa ngục, không sang được Tây phương cực lạc thế giới. Ta … ta cũng chẳng muốn nói cho con nghe, để khỏi làm tổn thương danh dự cha con, thế nhưng không còn cách nào khác, không thể không nói …
Chỉ trong không đầy một giờ, biết bao nhiêu chuyện không ngờ được cùng xảy ra, chẳng khác gì sét đánh ngang tai, liên tiếp tiếng này sang tiếng khác, khiến cho Đoàn Dự kinh ngạc đến há hốc mồm. Chàng ôm chặt lấy mẹ, kêu lên:
- Mẹ, mẹ! Chuyện này không thể có, không thể có!
Đoàn Diên Khánh nói:
- Mau đưa thuốc giải cho ta để ta cứu mẹ ngươi.
Đoàn Dự thấy hơi thở Đoàn phu nhân mỗi lúc một yếu, không còn dám suy nghĩ gì thêm, nhặt chiếc bình dưới đất lên đưa cho Đoàn Diên Khánh giải độc. Đoàn Diên Khánh vừa khôi phục kình lực, lập tức giơ cương trượng lên, vèo vèo vèo mấy cái, điểm luôn các huyệt đao chung quanh vết thương của Đoàn phu nhân. Đoàn phu nhân lắc đầu:
- Ngươi không được chạm đến mình ta nữa.
Bà cauy sang Đoàn Dự nói:
- Hài nhi, ta còn muốn nói với con một chuyện.
Đoàn Dự vội vàng ghé tai vào miệng bà. Đoàn phu nhân khẽ mấp máy:
- Người đó tuy với cha con cùng họ, cùng hàng nhưng không phải là anh em. Những người con của cha con, nào là Mộc cô nương, Vương cô nương, Chung cô nương, con thích người nào thì đều có thể lấy người đó … Những gì người Đại Tống không làm, cái gì đồng tính bất hôn, người Đại Lý mình không tính đến, chỉ cần không phải anh em ruột là đủ. Bao nhiêu cô nương đó con lấy ai cũng được, thật là hay lắm. Con … con có thích không?
Đoàn Dự nước mắt ròng ròng, đâu nghĩ gì đến chuyện thích hay không thích. Đoàn phu nhân thở dài một tiếng nói:
- Con ngoan ơi, tiếc thay mẹ không được chính mắt trông thấy con mặc long bào, ngồi trên bảo tọa hoàng đế, để làm … làm một đấng minh quân. Thế nhưng mẹ biết chắc rằng con sẽ là ông vua tốt …
Đột nhiên bà cầm cán kiếm ấn mạnh, kiếm xuyên qua người. Đoàn Dự kêu lên:
- Mẹ ơi!
Chàng ôm chầm lấy mẹ nhưng mắt mẫu thân từ từ khép lại, khóe miệng vẫn còn nở một nụ cười. Đoàn Dự khóc rống lên:
- Mẹ ơi! …
Đột nhiên lưng chàng tê đi, rồi kế đó ngang hông, trên đùi, cạnh vai mối chỗ đại huyệt đều bị điểm trúng, có tiếng vo ve truyền vào tai:
- Ta là phụ thân ngươi Đoàn Diên Khánh, vì muốn bảo toàn thanh danh cho Trấn Nam Vương, bây giờ ta dùng thuật truyền âm nhập mật để nói chuyện với ngươi. Lời mẹ ngươi nói, ngươi nghe cả rồi chứ?
Hai câu sau cùng Đoàn phu nhân nói với con tuy rất nhỏ nhưng lúc đó Đoàn Diên Khánh được giải độc rồi, nội kình đã khôi phục nên đều nghe thấy cả, biết rằng Đoàn phu nhân đã tiết lộ bí mật thân thế cho con.
Đoàn Dự kêu lên:
- Ta không nghe, ta hoàn toàn không nghe! Ta chỉ biết đến cha mẹ của ta thôi.
Chàng nói “chỉ biết đến cha mẹ của ta thôi” thì đã vô hình chung thừa nhận lời mẫu thân rồi Đoàn Diên Khánh nổi giận nói:
- Thế ngươi không nhận ta sao?
Đoàn Dự gào to:
- Không nhận! Ta không tin, ta nhất định không tin!
Đoàn Diên Khánh nói nhỏ:
- Hiện giờ tính mạng ngươi nằm trong tay ta, giết ngươi dễ như trở bàn tay. Huống chi ngươi là con ta thật, ngươi không nhận cha ruột của mình chẳng là đại bất hiếu hay sao?
Đoàn Dự không biết trả lời sao, biết rằng lời mẹ chàng không phải giả nhưng hơn hai mươi năm gọi Đoàn Chính Thuần là cha rồi, ông đối với mình hết sức từ ái, lẽ nào lại đi nhận một người không liên can gì làm cha? Huống chi cái chết của cha mẹ mình có thể nói là đầu giây mối nhợ ở Đoàn Diên Khánh mà ra, bảo chàng nhận kẻ thù làm cha thì nhất định không thể được. Chàng nghiến răng đáp:
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, ta mãi mãi không bao giờ nhận ngươi đâu.
Đoàn Diên Khánh càng giận thêm, lại thất vọng, nghĩ thầm: “Ta tuy có con nhưng con mình không nhận mình thì cũng có khác gì không con?”. Nhất thời hung tính nổi lên, y giơ trượng lên toan đâm vào người Đoàn Dự nhưng trượng vừa chạm vào áo chàng, không khỏi mềm lòng, thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Đời ta khổ bao nhiêu rồi, trên đời này chẳng có ai là người thân, bây giờ có được đứa con, lẽ nào lại chính tay mình giết nó cho đành? Y nhận ta cũng được, không nhận ta cũng được, dẫu sao nó cũng là con ta”. Y lại nghĩ ra: “Đoàn Chính Thuần chết rồi, ta không còn cách nào tranh ngôi vua với Đoàn Chính Minh được nữa. Thế nhưng hoàng vị nước Đại Lý, sau cùng rồi cũng vào tay con ta. Ta tuy không làm hoàng đế nhưng có khác gì làm vua, mơ ước coi như cũng toại nguyện rồi”.
Đoàn Dự kêu lên:
- Ngươi muốn giết ta, sao không mau mau hạ thủ?
Đoàn Diên Khánh giải huyệt cho chàng rồi dùng truyền âm nhập mật nói:
- Ta không giết đứa con ruột của ta! Nếu ngươi không nhận ta thì dùng Lục Mạch Thần Kiếm giết ta báo thù cho Đoàn Chính Thuần và mẹ ngươi đi.
Nói xong y ưỡn ngực, chờ Đoàn Dự ra tay. Từ thuở năm xưa bị người ta đâm chém, y cảm thấy thương xót cho thân phận, nỗi đau đớn dày vò nên phát tiết ra bằng những hành vi tàn ác, đến bây giờ nhìn lại cuộc đời chẳng thành được công nghiệp gì, cuối cùng lại chết trong tay chính con mình, thôi thì mọi việc cũng là xong.
Đoàn Dự giơ tay quệt nước mắt, trong lòng cảm thấy hoang mang, toan dùng Lục Mạch Thần Kiếm giết gã nguyên hung cự ác trước mặt báo thù cho cha mẹ, nhưng lời của mẫu thân còn văng vẳng bên tai, nói y chính là cha ruột mình, thế thì làm sao xuống tay cho được?
Đoàn Diên Khánh đợi một hồi, thấy Đoàn Dự giơ gậy lên rồi lại hạ xuống, bỏ xuống lại giơ lên, không sao quyết định được, buồn bã nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, ra tay là ra tay, còn sợ gì nữa?
Đoàn Dự nghiến răng, rụt tay về nói:
- Má má không thể lừa dối ta, ta không thể giết ngươi được.
Đoàn Diên Khánh mừng rỡ, cười khà khà, biết rằng đứa con sau cùng đã nhận mình là cha, lòng như mở cờ trong bụng, cầm hai cây gậy điểm xuống đất, chạy vụt đi, chẳng thèm quay đầu nhìn Vân Trung Hạc còn đang nằm dưới đất.
Đoàn Dự trong lòng vẫn còn một chút hi vọng mong manh, vội chạy đến bắt mạch cha mẹ, thăm hơi thở, biết rằng không còn cách gì có thể hồi sinh lúc ấy mới lăn ra đất khóc òa lên. Khóc một hồi lâu, bỗng nghe đằng sau có tiếng đàn bà nói:
- Đoàn công tử xin chớ quá bi lụy. Chúng tôi đến cứu viện chậm trễ, tội đáng muôn thác.
Đoàn Dự quay đầu nhìn lại, thấy trước cửa có bảy tám người đàn bà đứng đó, hai người đầu tiên tướng mạo giống hệt nhau, nhận ra là hai trong tứ nữ cung Linh Thứu, thủ hạ Hư Trúc nhưng không biết là hai người nào trong Mai Lan Cúc Trúc. Trên mặt chàng nước mắt nước mũi lem nhem, nghẹn ngào nói:
- Cả cha ta, mẹ ta đều bị người ta giết cả rồi.
Nhị nữ cung Linh Thứu đến đây là Trúc Kiếm, Cúc Kiếm. Trúc Kiếm nói:
- Đoàn công tử, chủ nhân chúng tôi nghe tin tôn đại nhân trên đường gặp nạn, sai tì tử suất lãnh mọi người chạy đến cứu viện. Rủi thay lại chậm mất một bước.
Cúc Kiếm nói:
- Bọn Vương Ngữ Yên cô nương bị giam trong địa lao đã cứu được rồi, không sao cả, xin công tử yên tâm.
Bỗng từ xa có tiếng còi tu tu truyền đến, Trúc Kiếm nói:
- Mai thư và Lan thư cũng đến rồi đây.
Chẳng bao lâu đã nghe tiếng vó ngựa rầm rập, hơn chục kỵ mã chạy đến, đi đầu chính là Mai Kiếm, Lan Kiếm. Hai người chạy đến trước nhà, thấy đầy tử thi, liên tiếp dậm chân kêu:
- Trời ơi! Trời ơi!
Mai Kiếm hành lễ với Đoàn Dự xong liền nói:
- Chủ nhân chúng tôi gửi lời chào Đoàn công tử, nói là có một chuyện quả là hết sức có lỗi với công tử, nhưng không thể nào khác hơn. Chủ nhân chúng tôi phải nuốt lời nên không dám gặp công tử, xin công tử thứ tội.
Đoàn Dự chẳng hiểu cô ta nói về chuyện gì, sụt sùi đáp:
- Chúng ta là kim lan huynh đệ, còn cái gì của ta của ngươi? Cha ta, mẹ ta đều chết cả rồi, ta còn nghĩ gì đến chuyện khác nữa?
Khi đó Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Phó Tư Qui, Thôi Bách Tuyền, Quá Ngạn Chi năm người cũng đã được ngửi giải dược, những huyệt đạo bị điểm cũng đã giải rồi. Hoa Hách Cấn thấy Vân Trung Hạc nằm dưới đất, cơn giận xông lên, vung đao chém xuống, Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc đầu một nơi, mình một nẻo. Cả bọn năm người liền quì xuống lạy di thể vợ chồng Đoàn công tử rồi khóc rống lên.
Sáng sớm hôm sau, bọn Phạm Hoa ra ngoài chia nhau đi tìm mua quan tài. Đến trưa, chư nữ Chu Thiên Bộ cung Linh Thứu dẫn Vương Ngữ Yên, Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần, Mộc Uyển Thanh, Chung Linh tất cả đến. Bọn họ trúng phải chất kịch độc túy nhân phong, vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa hồi tỉnh.
Sau đó Đoàn Dự và bọn Phạm Hoa tẫn liệm các thi thể. Chốn này đã là đất của Đại Lý rồi, Phạm Hoa liền truyền lệnh cho các châu huyện. Các châu quan, huyện quan nghe nói vợ chồng Trấn Nam Vương bị “bạo bệnh từ trần” ngay trên đất mình, sợ đến trợn tròn đôi mắt, tưởng chừng muốn ngất đi, nghĩ thầm cái gì chứ tội “xao nhãng việc quan, tiếp đón không chu đáo” thì không sao thoát được. Cũng may Phạm Tư Mã không trách mắng gì, vội vàng lật đật chiêu tập phu phen đưa linh cữu vợ chồng Trấn Nam Vương về kinh đô. Chư nữ cung Linh Thứu sợ trên đường về còn xảy ra chuyện gì không hay nên đi tiễn Đoàn Dự về đến tận kinh thành. Vương Ngữ Yên, Ba Thiên Thạch cả bọn trên đường đi cũng lần lượt tỉnh lại.
Cái tin vợ chồng Trấn Nam Vương chết trên đường, thế tử phù linh cữu về đã truyền đến kinh thành Đại Lý. Trấn Nam Vương có công với đất nước, rất được lòng dân, quan lại bách tính ra đón tận ngoài thành mười dặm, chỗ nào tiếng khóc cũng vang lên không dứt. Đoàn Dự, Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch lập tức nhập cung, bẩm lại cho hoàng thượng về cái chết của Trấn Nam Vương. Vương Ngữ Yên và bọn Mai Kiếm được Chu Đan Thần đưa ra tân quán nghỉ ngơi.
Đoàn Dự vào cung, thấy Đoàn Chính Minh hai mắt đỏ mọng, định lạy phục xuống, Đoàn Chính Minh liền hỏi:
- Hài tử, sao … sao lại xảy ra cớ sự?
Ông đưa tay ra, hai bác cháu ôm chặt lấy nhau. Đoàn Dự không dấu diếm chút nào, kể lại mọi việc đầu đuôi, kể cả di ngôn của Đoàn phu nhân cũng không bỏ sót. Chàng nói xong quì xuống lạy, khóc nói:
- Nếu như cha cháu không phải là thân sinh của cháu, hài nhi chỉ là nghiệt chủng, cũng không thể nào … không thể nào sống ở Đại Lý được nữa.
Đoàn Chính Minh kinh hãi, chỉ còn biết luôn miệng thở dài:
- Oan nghiệt! Oan nghiệt!
Ông đưa tay đỡ Đoàn Dự lên nói:
- Hài nhi, những duyên nghiệp bên trong, trên đời này chỉ có mình con và Đoàn Diên Khánh biết mà thôi, cháu chẳng cần phải bẩm lại cho ta làm gì. Thế nhưng cháu không hề dấu diếm, đủ biết thành thực là bao. Ta và cha cháu đều không có con nối dõi, không nói gì cháu là người họ Đoàn, mà dù có không phải họ Đoàn chăng nữa thì ta cũng nhất quyết chọn cháu làm người thừa kế. Ngôi vua của ta đây, vốn dĩ là của Diên Khánh thái tử, ta đã ăn trộm của y mấy chục năm nay, trong lòng vẫn thường áy náy, nay có hoàng thiên an bài vậy thì thật hay biết bao.
Ông nói xong giở chiếc hoàng mạo xuống, thấy đầu đã cạo nhẵn thín, trên đỉnh thiêu mười hai vết hương. Đoàn Dự hết sức kinh hãi, kêu lên:
- Bá phụ sao lại …
Đoàn Chính Minh nói:
- Hôm trước khi đề ngự Cưu Ma Trí nơi chùa Thiên Long, sư phụ đã thế phát truyền giới cho ta rồi, việc này chính mắt ngươi trong thấy.
Đoàn Dự nói:
- Vâng!
Đoàn Chính Minh nói:
- Ta thân đã vào cửa Phật, đáng lẽ truyền ngôi cho cha cháu. Chỉ vì khi đó cha cháu đang ở Trung Nguyên, nước không thể một ngày không có vua, ta đành phải trái lời sư phụ mà tạm nhiếp đế vị. Cha cháu trên đường về chẳng may từ trần, hôm nay ta truyền ngôi cho cháu.
Đoàn Dự càng kinh ngạc hơn vội đáp:
- Hài nhi tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, làm sao đảm nhận ngôi vị lớn được? Huống chi hài nhi thân thế chưa minh bạch, hài nhi … cháu … cháu muốn vào nơi rừng sâu núi thẳm …
Đoàn Chính Minh quát lớn:
- Chuyện thân thế từ nay trở đi không được đề cập đến nữa. Cha cháu, mẹ cháu đối với cháu ra sao?
Đoàn Dự nghẹn ngào đáp:
- Ơn cha mẹ sâu nặng như trời như bể.
Đoàn Chính Minh nói:
- Nếu đã thế, cháu phải lo báo đáp ơn sinh thành bảo toàn thanh danh cho cha mẹ. Làm vua cháu phải nhớ kỹ hai điều. Điều thứ nhất là thương dân, điều thứ hai là nghe lời can gián. Cháu thiên tính nhân hậu, đối với bách tính chắc là không bạo ngược. Có điều khi lớn tuổi rồi, nhất quyết chớ có tự thị mình là người thông minh, việc nước sằng bậy, gây động can qua với lân quốc.